Nghe Nói Nhân Duyên Do Trời Định

Chương 5



“Hàn Đình Đình, tôi…” Tần Tống hít vào một hơi, lấy hết dũng khí nói: “Tối hôm đó đã hôn em.”

***

Sau khi rời khỏi bữa tiệc, nụ hôn đó không được nhắc đến thêm lần nào nữa.

Đêm hôm đó Tần Tống trằn trọc thao thức, gần như là thức trắng, khó khăn lắm mới gắng gượng được đến lúc trời hửng sáng, anh tung tăng đi xuống nhà, quả nhiên là “bánh bao nhỏ quê mùa” đã dậy trước rồi.

Tần Tống lượn tới lượn lui trong phòng khách. Đến khi bữa sáng được bày lên bàn ăn, Đình Đình vừa sắp đặt bát đũa vừa nhìn Tần Tống bằng ánh mắt kỳ quái: “Tần Tống, anh làm sao thế?”

Rất khó nhận ra mặt Tần Tống đã đỏ cả lên: “Sao là sao?” Anh cố kìm nén nhịp tim đang nhảy nhót khác thường, lập tức hỏi lại.

Nguồn ebook: https://www.luv-ebook.com

“Sao anh không mang dép?” Hàn Đình Đình nghi hoặc hỏi: “Không lạnh sao?”

Tần Tống cúi đầu nhìn, đờ người ra. Anh tung tẩy cả buổi sáng, chỉ bằng đôi chân trần…

“Tôi không thấy lạnh chút nào hết!” Anh trưng ra bộ mặt tỉnh bơ.

Hàn Đình Đình vừa xoay người, đầu các ngón chân của anh tức thì co quắp lại, sàn nhà trời mùa thu lạnh thật đấy. Nhưng không lạnh bằng tim anh được… Tần Tống âm thầm nằm xuống ghế sô-pha, một tay vắt ngang trán, cảm thấy rã rời và có phần uất ức…

Bị hôn rồi mà vẫn không chịu thừa nhận cái gì hết, đáng ghét!

***

Hàn Đình Đình nhảy chân sáo vào phòng rồi lại trở ra, Tần Tống vẫn nằm im, đợi cô gọi dậy ăn cơm.

“Tần Tống!” Giọng Đình Đình nhẹ nhàng bay tới.

Tần Tống xoay mặt vào trong, không thèm nhìn “bánh bao nhỏ quê mùa”.

“Tần Tống!” Hàn Đình Đình đã nhanh nhẹn bước tới trước ghế sô-pha, ngồi xổm xuống: “Này, cái này cho anh, quà sinh nhật đấy!”

Tần Tống phút chốc mở to hai mắt, cuối cùng thì cũng đến rồi!

“Thực ra tôi định đưa anh từ tối hôm qua nhưng anh uống say quá.” Hàn Đình Đình đưa chiếc hộp trong tay cho anh: “Đây, chúc mừng sinh nhật! Chúc anh năm nào cũng được như hôm nay, luôn luôn bình an!”

Tần Tống ngồi thẳng dậy, cố gắng bày ra một bộ mặt cứng ngắc, giả bộ không hề để tâm, ngạo mạn nhận lấy, khấp khởi mừng thầm mở quà ra: Là một chiếc đồng hồ đeo tay nam. Anh sững người: “Sao… lại là thứ này?”

Hàn Đình Đình hoang mang: “Anh không thích à?” Cô phải dành dụm những hai tháng lương đó!

Tại sao lại là đồng hồ đeo tay? Đầu lông mày Tần Tống nhíu chặt lại, lặng thinh một hồi, đến lúc chịu không nổi mới hỏi: “Hàn Đình Đình! Đôi găng tay cô đan cho ai?”

“Tôi có đan găng tay gì đâu…” Hàn Đình Đình sững sờ.

Còn chối! Rõ ràng là có! Tần Tống nổi giận, mấy đêm liền cô lén lén lút lút đan móc anh đều nhìn thấy hết.

“Ý anh là cái mà sợi len màu xanh đó hả?” Đầu óc Hàn Đình Đình chợt loé lên: “Cái đó không phải găng tay! Đó là đồ tôi đan cho Phốc Phốc.”

Phốc Phốc… Có người nội thương đến mức suýt thổ huyết.

“Anh muốn găng tay hả?” Hàn Đình Đình tỏ ra tâm lý hỏi, Tần Tống sầm mặt liếc xéo “bánh bao nhỏ quê mùa” một cái, thấy cô hơi ưu sầu nhíu mày: “Nhưng tôi không biết đan… Ngày mai tôi mua cho anh một đôi nhé! Anh thích màu gì?”

“Không cần!” Tần Tống nổi nóng đến mức tóc trên đầu dựng đứng, hùng hổ đứng lên, đi được hai bước liền quay lại, giật lấy đồng hồ cùng chiếc hộp trong tay Đình Đình, trừng mắt dữ dằn với cô thêm lần nữa rồi mới bỏ đi.

***

Cứ như vậy, từ ngày thứ hai sau buổi sinh nhật trở đi, Tần Tống đổi tên thành “Không Vui”, dù Đình Đình có làm gì anh cũng không vui, ngày nào cái bản mặt đẹp trai đó cũng quạu cọ, Hàn Đình Đình có nịnh nọt kiểu gì Tần Tống cũng làm mặt lạnh cứng ngắc.

Mẹ Đình nhận ra sự bất thường đó, nhân lúc xào rau mới kéo con gái lại hỏi nhỏ: “Đình Đình, con với A Tống có phải là đang cãi nhau không?”

“Không có ạ!” Hàn Đình Đình mặt ngây thơ, vươn đầu tới xem nước trong nồi đã sôi chưa: “Thỉnh thoảng công việc mệt nhọc quá, anh ấy không muốn nói chuyện… Không sao đâu mẹ à!”

Thực ra anh ấy chắc đang tức giận vì bức tranh một nhà hoà thuận êm ấm của đại mỹ nhân trong buổi tiệc sinh nhật đấy nhỉ? Hàn Đình Đình thầm nghĩ, cũng chẳng trách được anh ấy sao lại giận đến thế, người mình yêu hôm nào cũng ngủ trong nhà người khác, sinh con cho người ta, lại còn là một cô nàng xinh đẹp đáng yêu đến nhường đó nữa chứ…

“Đình Bảo! Nước! Nước! Đừng đổ thêm nữa!” Tiếng hét của mẹ Đình đã lôi kéo “cái mặt chảy dài” ở bên ngoài thủng thẳng bước vào: “Sao vậy?” Anh ló đầu vào hỏi.

Mẹ Đình phiền não nhấc nồi lên: “Hay rồi! Mau cho thêm ít bột mì vào đây! Phía trên tủ bếp ấy!”

Hàn Đình Đình vừa nãy mải nghĩ chuyện của Tần Tống với đại mỹ nhân, tay đổ nước tay thêm mì, đổ hết cả nước vào trong nồi khiến đám mì chìm nghỉm trong nước thành một cục nhão nhoét, cô vội vàng kiễng chân mở tủ lấy thêm bột mì.

Hàn Đình Đình vừa với tay, áo cũng bị kéo lên theo, để lộ ra một khoảng eo trần, trên làn da mịn màng trắng trẻo ấy hằn rõ mấy vết ngón tay xanh tím, mẹ Đình vừa trông thấy liền kinh hoàng thất sắc.

Tần Tống cũng nhìn thấy, vội bước tới trước, kéo cô xuống: “Khụ… Để anh lấy!”

Bất ngờ bị Tần Tống tựa sát vào, Hàn Đình Đình khó chịu đẩy anh ra: “Không cần đâu! Anh ra ngoài xem ti vi đi!”

Tần Tống căng mặt, một tay lấy bột mì, tay kia kéo mép áo của cô xuống, trong lòng không ngừng than khổ. Lúc đang thoái thác, bỗng di động của Hàn Đình Đình đổ chuông, thấy gương mặt “đâm lê” của ai đó đổi sắc, cô liền vội vàng chạy ra nghe điện thoại, chỉ còn lại mình Tần Tống đứng trong bếp đối diện với ánh mắt “muôn lời muốn nói lại thôi” của mẹ vợ.

“A Tống à…” Mẹ Đình đắn đo hồi lâu, mới tế nhị úp mở: “Da Đình Đình từ nhỏ đã mỏng, chỉ cần chạm nhẹ một chút thôi là để lại dấu liền, con… các con… nên nhẹ nhàng một chút!”

Lời khuyên chân thành “ý nặng tình sâu” của mẹ Đình vừa dứt, hai tai Tần Tống đã đỏ ửng đến mức sắp bốc khói, anh luống cuống gật đầu: “Mẹ… Con biết rồi ạ!”

***

“A lô!” Ngọn gió đêm thu xào xạc khiến lòng người lạnh lẽo.

“Đình Bảo?” Tiếng gọi trầm thấp của người ấy từ đầu dây bên kia vọng đến, trái tim lạnh lẽo của Hàn Đình Đình phút chốc trở nên ấm nóng, cô “Ừm” bừa một tiếng mơ hồ.

“Tiểu nha đầu! Sao tôi mới đi Mỹ có một chuyến mà khi trở về em chẳng nói chẳng rằng đã dọn đi mất rồi, lại còn đi lấy chồng nữa chứ!” Tiếng cười của người ấy vừa dày dặn, vừa ấm áp: “Sao không nói với tôi một tiếng? Ngày em kết hôn tôi nên có mặt mới phải chứ!”

Cổ họng Hàn Đình Đình như bị nghẹn lại, thanh âm nhỏ mà ngắt quãng, giải thích một hồi rồi chẳng hiểu bản thân mình đang nói gì liền hỏi lại anh: “Anh… sao lại biết số điện thoại của em?”

“Chuyện này thì có gì là khó!” Anh không mấy để tâm, cười cười: “Sao rồi? Kết hôn có tốt không?”

Người ấy chắc đang hút thuốc, lúc nói chuyện điện thoại với người khác anh có thói quen châm một điếu thuốc, nói vài câu thì ngẩng đầu nhả ra từng vòng khói thuốc, gương mặt đầy sảng khoái… Hàn Đình Đình nghĩ đến dáng vẻ tươi vui thoải mái của anh, trong lòng bỗng thấy như bị kim chích.

Những điều ấy cô quá đỗi quen thuộc, những điều ấy cô chưa từng lãng quên.

Thì ra, những ký ức mà cô cho rằng mình đã “phong toả” cực kỳ cẩn mật đó kỳ thực không hề xa vời, chúng trốn sâu dưới đáy lòng cô, chỉ chờ một tiếng gọi bâng quơ của anh như lúc này liền phá tan mọi sự kìm hãm, gào thét đòi chui ra, giằng xé trong cô, bất kể là cô có trốn chạy tới nơi chân trời góc bể nào đi chăng nữa.

“Đình Bảo?” Anh đợi hồi lâu không thấy cô nói gì, hoài nghi lên tiếng: “Sao thế?”

“Không sao…” Hàn Đình Đình lấy lại tinh thần: “Tiểu Đổng vẫn tốt chứ?”

“Rất tốt! Ầy, sao em chẳng thèm hỏi thăm tôi có ổn hay không? Tôi đi công tác lâu vậy cũng chẳng thấy em gọi điện hỏi thăm an ủi. Con bé này, hồi nhỏ thấy tốt bụng lắm mà, mới kết hôn một cái là lật mặt không nhận người quen liền!” Anh vừa nói vừa cười, như một vị huynh trưởng đã dõi theo cô từ bé cho tới lúc trưởng thành, nhiệt tình quan tâm đến hạnh phúc của cô.

Hàn Đình Đình không thể chịu đựng thêm nữa, cô bất đắc dĩ ngắt máy, tay run run tháo pin điện thoại ra nhét vào túi áo.

Đã gần bảy giờ tối, ánh đèn ấm áp từ những căn hộ trong khu nhà dần sáng, một mình cô đứng lẻ loi trong lớp gió đêm thu lạnh lẽo trên sân thượng, trong thoáng chốc bỗng cảm thấy mọi hy vọng đều tan thành mây khói. Anh ấy nói ngày cô kết hôn anh nên có mặt mới phải. Kỳ thực khi cô quyết định cưới Tần Tống cũng muốn gọi điện thoại thông báo cho anh, nhưng ngón tay đặt trên phím bấm do dự mấy tiếng đồng hồ rồi đến cuối cùng vẫn lại buông lơi…

Anh ấy chẳng biết gì cả! Anh ấy cũng sẽ không vượt ngàn dặm xa để về ngăn cản cô. Anh ấy sẽ chỉ giống như vừa rồi, mỉm cười hỏi cô kết hôn có tốt không, về làm vợ người ta ổn chứ?

Sao có thể tốt được? Không phải làm vợ anh thì làm sao em có thể ổn được?

Việc gì phải tự làm khổ mình, ngay từ đầu cô đã biết là kết cục sẽ như thế này rồi mà.

Màn đêm ngày càng dày đặc, gió càng thêm lạnh, Hàn Đình Đình che mặt lại, lâu dần rồi cũng phải quên thôi. Cho dù có đau lòng tuyệt vọng hơn nữa, điều mà cô quan tâm nhất vẫn là bố mẹ mình còn đang ở trong ngôi nhà kia. Hai người đã cho cô máu thịt, linh hồn, tình cảm và tất cả những điều tốt đẹp nhất, cô không thể vì đèo bòng thứ tình yêu khó lòng gánh vác này mà vứt bỏ họ được.

Lau khô nước mắt trên mặt xong, cô liền trở vào phòng.

***

Bóng dáng Tần Tống đã mất hút khỏi căn bếp, một mình mẹ Đình đang hì hục nhồi bột. Cô đi đến phụ mẹ, thuận miệng hỏi: “Tần Tống đâu rồi hả mẹ?”

Mẹ Đình ngừng tay một lát rồi lại ra sức nhào thêm hai cái nữa. Bà thoáng nghĩ ngợi rồi vứt bột qua một bên, kéo con gái lại hỏi: “Đình Bảo… trên eo con… là A Tống làm đó à?”

Đình Đình sững người, lập tức nghĩ đến vết bầm tím trên eo cô, hôm sau buổi tiệc sinh nhật cô đã phát hiện ra rồi, chắc là do lúc ấy ở trong nhà vệ sinh… Tần Tống bấu cô.

Nghĩ đến nguyên nhân xuất hiện vết tích đó, mặt cô đỏ bừng.

Trông thấy dáng vẻ xấu hổ tự thừa nhận của con gái bé bỏng, mẹ Đình vừa vui mừng lại vừa lo âu, ý tứ một hồi mới nhỏ tiếng dặn cô: “Hai con là vợ chồng son, có gấp gáp một chút cũng là… điều rất bình thường! Nhưng sau này đừng vậy nữa! Chuyện gì cũng có mức độ thôi… Con hiểu chưa?”

“Con…” Hàn Đình Đình cắn môi lặng lẽ gật đầu.

***

Trên đường về hai người đều không nói gì, Hàn Đình Đình trong lòng đang có tâm sự, chẳng thèm đếm xỉa đến Tần Tống đang dùng ánh mắt vương vấn nhìn trộm cô.

Đến nhà, Đình Đình lặng lẽ đi thẳng về phòng, Tần Tống không thể nhịn nổi, gọi giật cô lại: “Khụ… eo cô… còn đau không?”

Hàn Đình Đình bất giác xoa nhẹ vùng eo mới nghĩ ra anh muốn nói gì: “Không sao, gần khỏi rồi.”

“Hàn Đình Đình, tôi…” Tần Tống hít một hơi, lấy hết dũng khí lên tiếng: “Tối hôm đó đã hôn em.”

Hàn Đình Đình đờ đẫn sững sờ trong thoáng chốc, sau đó thản nhiên gật đầu “Ừm!”

Ừm… Hơi thở Tần Tống cố nén vào bị trào cả ra, câu trả lời như vậy là thế quái nào chứ?

“Không sao đâu! Tôi biết mà, tôi không để bụng đâu.” Cô đang rất mệt mỏi, muốn lên giường sớm một chút để trò chuyện cùng Phốc Phốc.

Khoé môi Tần Tống co giật: “Cô biết cái gì? Cô lại biết chuyện gì nữa?”

“Lúc đó anh uống say rồi, chắc… không nhìn rõ tôi là ai phải không?” Hàn Đình Đình nghĩ ngợi, cố gắng tế nhị khuyên nhủ: “Tần Tống, thực ra tôi nghĩ anh nên suy nghĩ kỹ lại! Chưa nói đến những chuyện khác, nhưng con gái chị Trần đáng yêu như thế, nếu anh cứ cố chấp khiến gia đình họ phải tan vỡ thì tội nghiệp con bé lắm!”

Biết – ngay – mà! Tần Tống điên tiết đến mức muốn lật bàn, anh biết ngay là thế nào cô ta cũng sẽ suy nghĩ bậy bạ lệch lạc như vậy mà!

“Hàn – Đình – Đình!” Anh rành rọt nhả từng chữ: “Đầu óc cô có vấn đề!”

“…” Trong lòng Hàn Đình Đình rất khó chịu, cau mày nói: “Với danh nghĩa bạn bè, tôi quan tâm đến anh nhưng anh lại chẳng thèm cảm kích. Sau này chuyện giữa anh với chị Trần tôi sẽ không bình luận gì thêm nữa. Chúc ngủ ngon!”

“Ai cho phép cô đi ngủ hả?” Thấy Hàn Đình Đình xoay người định rời đi, Tần Tống càng nổi giận, lớn tiếng gọi giật cô lại.

Hàn Đình Đình cũng tức giận, nghiêm túc nói với Tần Tống: “Tôi không cần sự cho phép của anh! Tôi đang rất mệt, muốn ngủ thì đi ngủ thôi!”

Cô xoay người bước về phòng. Tần Tống sải những bước lớn đuổi theo Đình Đình, kéo cô lại, anh vừa định lên tiếng thì cô đã lạnh lùng vung tay đẩy mạnh anh một cái. Đương lúc không hề phòng bị, anh loạng choạng lui về sau hai bước, ngã vật xuống nền nhà.

Tần Tống ngẩn người, hoá đá tại chỗ, ngây dại nhìn theo Đình Đình… Từ nhỏ tới lớn, đây là lần đầu tiên anh bị một đứa con gái đẩy ngã…

“Đừng làm phiền tôi nữa!” Thấy anh chống tay lên sàn gượng đứng dậy, Hàn Đình Đình hét lớn, doạ cho anh sợ đến nỗi hồn bay phách tán, ngã lăn xuống sàn thêm lần nữa.

Khuôn mặt đỏ bừng giận dữ trừng mắt với anh thêm chừng mười giây, Hàn Đình Đình bước chân có chút liêu xiêu, quay người trở về phòng.

Một mình Tần Tống ngồi trên sàn nhà, trong lòng thầm nghĩ: Thế giới này phải chăng đảo điên mất rồi? Có phải tôi đã xuyên không đến nơi nào rồi không? Người lúc nãy hằm hằm nhìn anh thét lớn… có phải là “bánh bao nhỏ quê mùa” nhà anh không thế?

Ánh sáng mờ ảo của ngọn đèn tường bao trùm căn phòng rộng lớn, bộ bàn ghế sô-pha lẻ loi đơn côi trong phòng khách, Tần Tống thảm hại bò dậy, nhìn chằm chằm vào cánh cửa phòng mà Hàn Đình Đình đã đóng chặt hồi lâu. Anh ngoảnh mặt, lặng lẽ men theo cầu thang đi lên tầng.

Tiểu Lục thiếu uy danh khắp bốn phương không ai sánh bằng của Tần gia bị người ta đẩy ngã… đến mức chỏng vó dưới đất, bị người ta lớn tiếng quát, bị người ta đứng trên cao nạt nộ đến mức sững sờ ngây ngốc…

***

Suốt một đêm, Hàn Đình Đình toàn nằm mơ thấy những giấc mơ kỳ quái. Trong mơ cô vẫn còn ở thành phố G, Tiểu Đổng vẫn còn nhỏ, hôm nào cũng được gửi đến nhà trẻ đợi cô tan ca rồi cùng về nhà cô đón Tiểu Đổng. Cô từ nhà trẻ chạy ra, người ấy đang ngồi trên chiếc xe việt dã màu đen hút thuốc, đường nét khuôn mặt nghìn nghiêng rắn rỏi cao ngạo, tuấn tú mà lạnh lùng, nhưng lúc trông thấy cô chạy tới liền nở nụ cười rất dịu dàng: “Lớn chừng này rồi mà vẫn còn chạy nhảy tung tăng thế đấy!”

Giấc mơ trước khi trời sáng quay về lúc cô còn rất nhỏ, người ấy mặc chiếc áo sơ mi trắng tinh, vào dịp sinh nhật đã tặng cho cô một con gấu bông Teddy rất đáng yêu, xoa xoa đầu cô, nói: Hôm nay là sinh nhật Đình Đình của chúng ta, chúc mừng sinh nhật!”

Năm đó là lần đầu tiên mà cô bé con là cô, vốn sinh trưởng trong một gia đình quân nhân nghiêm khắc, quà sinh nhật năm nào cũng chỉ là một phần bánh mì ốp la, đã được nhận quà sinh nhật đúng nghĩa, lần đầu tiên có người nói với cô lời chúc mừng sinh nhật vui vẻ như thế, lần đầu tiên cô biết được rằng trên thế giới này thì ra còn có người ấm áp như vậy đang hiện hữu.

Hồi đó Phốc Phốc hãy còn mới mẻ tinh tươm lắm, hồi đó cô vẫn còn bé, hồi đó người ấy chỉ tốt với một mình cô…

Đáng quý biết bao!

Thật hoài niệm!

Lúc tỉnh dậy gối đã ướt mèm, cô ôm Phốc Phốc chùi mắt, chùi rất lâu mới chậm rãi ngồi dậy, thẫn thờ bước xuống giường đi rửa mặt.

***

Từ trong phòng bước ra, vừa ngẩng mặt lên Đình Đình đã bắt gặp Tần Tống đang từ trên tầng đi xuống, áo quần thẳng tắp, một tay vắt chiếc áo vest, tay kia xách cặp tài liệu, bộ dạng như đang chuẩn bị đi làm.

“Í!” Hàn Đình Đình kinh ngạc nhìn anh: “Sao hôm nay anh dậy sớm thế? Tôi vẫn chưa làm điểm tâm sáng…”

Tần Tống ngẩng cao đầu bước ngang qua cô, thẳng lưng đi một mạch về phía cửa đổi giày, coi cô như không khí.

***

Chiến tranh lạnh bắt đầu từ đó.

Bất động sản đứng tên Tần Tống nhiều đến độ đếm một lần cũng không hết, vì thế không lo không có chỗ để đi. Trước khi kết hôn, anh quyết định sửa sang lại căn hộ đang sống, rồi trang trí lại cho vừa mắt hơn, bởi lúc đó anh nghĩ cưới tạm bợ vài bữa cho qua chuyện rồi dọn đến đây ở, bây giờ thì tốt rồi, có dịp dùng đến rồi!

Hàn Đình Đình ban đầu thực tình cũng quên bẵng đã xảy ra chuyện gì, sau đó thấy Tần Tống phủi tay áo bỏ đi một mạch mấy hôm liền, cô ở nhà âu sầu khổ não tự kiểm điểm, cuối cùng cũng nhớ ra tối hôm đó mình đã đẩy ngã anh.

Sau khi ngộ ra, cô không tiếc tiền gọi taxi chạy thẳng đến Lang Thị.

***

Lương Thị Lục thiếu khó khăn lắm mới tề tựu dịp cuối tuần, đang mở cuộc họp về vốn đầu tư của Tần Thị, Tần Tống liên tục thất thần khiến cuộc thảo luận cứ trắc trở mãi, Dung Nham mất hết kiên nhẫn đập bàn: “Tần Tiểu Lục!”

Tần Tống đang dùng đầu bút nâng cằm suy nghĩ vài chuyện, bất ngờ bị gọi, giật thót cả mình: “Gì thế?”

Dung Nham híp đôi mắt hào hoa dài hẹp, nộ khí bừng bừng bắn sang Tần Tống. Kỷ Nam day day tai mình, nhẹ nhàng trách móc: “Tiểu Lục, hỏi tiến độ bên cậu thế nào rồi, sao lại ngồi ngẩn ra thế?”

Tần Tống xoa xoa mặt, ngượng nghịu ho khan một tiếng.

Lý Vi Nhiên thấy vậy giúp Tần Tống giải vây, tắt máy chiếu rồi bật đèn lên, nói: “Tôi cũng mệt rồi, nghỉ giải lao đã! Gọi chút gì đến ăn luôn nhé!”

Mọi người ai nấy đều vươn vai vặn mình, uống nước chuyện phiếm rôm rả, một mình Tần Tống lặng lẽ đứng dậy đẩy ghế ra, đi vào trong phòng rửa mặt.

Anh vừa đi Kỷ Nam đã bổ đến bên Lý Vi Nhiên tám chuyện: “A Tống làm sao thế?”

Lý Vi Nhiên nhún vai: “Sao tôi biết…”

Anh vừa dứt lời thì trợ lý gõ cửa bước vào: “Lục thiếu phu nhân đến, còn đem theo rất nhiều thức ăn tự tay làm nữa.”

Khụ khụ khụ… Lý Vi Nhiên lập tức đặt điện thoại xuống chủ động đứng dậy đi tiếp đón. Kỷ Nam chạy ngược chạy xuôi kiếm đồ uống. Trần Ngộ Bạch lặng lẽ thu dọn văn bản trước mặt, lấy chỗ bày đồ ăn. Dung Nhị lấy khăn mùi xoa làm khăn ăn, nhét vào cổ áo trước ngực, khoái chí đợi sẵn bên bàn. Đại boss bình thản nới lỏng cà vạt, bắt đầu xắn tay áo.

***

Trừ Lý Vi Nhiên ra, Hàn Đình Đình không quen Tứ thiếu còn lại, nhưng bình thường đã nghe quá nhiều chuyện “phong vân dĩ vãng” của các vị này nên thầm cho rằng họ là bậc thần thánh, không nhiễm chút bụi trần, ai ngờ vào lúc này đây, ở trước mặt cô lại còn tranh nhau thức ăn, khiến Đình Đình ngỡ ngàng đến độ không thốt nên lời.

Lý Vi Nhiên là người biết điều nhất, mặc kệ đám người đang chém giết lẫn nhau kia, anh vẫn còn nhớ phải chào hỏi và mời Hàn Đình Đình ngồi.

“Ngũ ca, Tần… A Tống đâu rồi ạ?” Hàn Đình Đình nhỏ giọng hỏi.

Lý Vi Nhiên chỉ chỉ về hướng phòng vệ sinh bên trong. “Hai ngày nay cậu ấy làm sao thế? Anh thấy cậu ấy có chút không tập trung.”

“Anh ấy… giận em.” Hàn Đình Đình ngại ngùng vuốt tóc: “Tại em không tốt, em đẩy anh ấy, khiến anh ấy ngã, nên anh ấy không vui.”

Đang nói, cô vô tình quay đầu lại, bốn người vừa nãy còn dùng vũ lực giành thức ăn với nhau đều đã đứng sát ngay sau lưng cô. Hàn Đình Đình sững người, nhìn Lý Vi Nhiên bằng ánh mắt đầy vẻ mơ hồ. Lý Vi Nhiên vẫn giữ nụ cười điềm đạm, giọng nói bình thản hỏi cô: “Em… đẩy Tiểu Lục ngã?”

Hàn Đình Đình không thấy có gì khác thường, gật gật đầu: “Hai ngày nay anh ấy không về nhà, em gọi điện anh ấy cũng không bắt máy… Em đến để xin lỗi anh ấy.”

***

Phụt… Kỷ Nam là người đầu tiên không nín nổi, phì cười. Cánh cửa phía trong lúc này đột nhiên bật mở, Tần Tống bước ra, biểu cảm quái dị của Ngũ thiếu lập tức được thu hồi, như thể vừa nãy không nghe thấy gì cả.

Tần Tống vừa bước ra đã thấy Hàn Đình Đình đứng trong phòng họp, gương mặt liền thay đổi, anh nghiêm túc nâng giá đỡ thiếu gia của mình lên thẳng tắp, lạnh lùng nhìn cô, không nói lời nào.

Hàn Đình Đình thấy thế lúng ba lúng búng: “A Tống…”

Trong lòng Tần Tống bỗng chốc mềm hẳn xuống, miễn cưỡng bước đến bên cô, mở miệng hỏi: “Cô đến đây làm gì?”

Nguồn ebooks: http://www.luv-ebook.com

Hừm, đã không trả lời lại còn đỏ mặt, nhìn như một cái bánh bao trắng hồng… Tần Tống thấy năm con người đang tề tựu bên bàn họp tập trung tinh thần xem kịch hay liền kéo cô ra ngoài: “Ra ngoài đợi tôi họp xong!”

Hàn Đình Đình ngoan ngoãn “Ừm” một tiếng, lúc đi ra còn cẩn thận khép cửa lại.

***

Hội nghị tiếp tục, hiệu suất công việc tăng đột biến. Nhìn Tần Tống hăng máu như cắt tiết vịt, mọi người thầm trao đổi ánh mắt ngấm ngầm hiểu nhau.

“Xong rồi!” Tần Tống khua bút gạch bỏ hạng mục cuối cùng, cười hớn hở rạng rỡ: “Vậy hôm nay dừng tại đây thôi nhỉ?”

Mọi người không ai nói gì, Kỷ Nam đưa một tay lên chống cằm, nhìn Tần Tống, thủng thẳng nói: “Đói bụng quá à!”

Tần Tống đương lúc thần tốc sắp xếp văn bản chuẩn bị tan họp, đầu cũng chẳng thèm ngẩng lên: “Ăn nhiều như thế rồi còn than đói… Mấy người thật chẳng có lương tâm gì hết, cũng chẳng ai để phần cho tôi cả!”

Dung Nham cười híp mắt: “Lục thiếu gia không vui rồi.”

“Ồ?” Trần Ngộ Bạch nở nụ cười hiếm hoi: “Lục thiếu gia tại sao lại không vui vậy?”

Lý Vi Nhiên lập tức giơ hai tay lên làm bộ vô tội: “Không liên quan tới tôi, tôi không có đẩy cậu ấy ngã mà!”

Tần Tống hoàn toàn đứng hình.

“Tan họp! Đừng ồn ào nữa!” Đại boss nghiêm khắc gõ gõ bàn, sau đó đứng lên nhẹ nhàng thả lại một câu: “Nếu không Tiểu Lục của chúng ta bỏ nhà đi bây giờ!”

Phụt… Ngũ thiếu lập tức cười vang.

Tần Tống nước mắt đầm đìa ôm túi giấy tờ điên cuồng bỏ chạy ra ngoài…

***

Dáng vẻ chờ đợi của Hàn Đình Đình hết sức dịu dàng: Hai chân thẳng hàng hơi nghiêng về một bên, hai tay đan vào nhau đặt trên đầu gối, cô ngồi trên ghế sô-pha không hề nhúc nhích, đầu khẽ cúi xuống, chuyên tâm bền chí đợi chờ.

Tần Tống hiếm khi chờ ai, nhưng đã từng được rất nhiều cô gái phù phiếm ưa hình thức ngóng đợi. Anh đã từng thấy muôn vẻ của bọn họ khi đợi anh: Người nghịch di động, người thì xem tạp chí hoặc làm bất cứ chuyện gì khác… Đây là lần đầu tiên có một cô gái trong sáng yên lặng ngồi chờ anh.

Được một người nghiêm túc chờ đợi như thế này là một chuyện tốt đẹp biết bao!

Vì thế, khi bước đến trước mặt cô, Tần Tống có cố thế nào cũng chẳng làm mặt lạnh được.

***

Hàn Đình Đình thấy anh, vui mừng đứng dậy, mỉm cười: “Họp xong rồi hả? Có mệt không?”

“Cũng tạm.” Tần Tống gắng sức giữ vẻ lạnh lùng kiêu ngạo: “Cô có chuyện gì không?”

Hàn Đình Đình hai tay vân vê một hồi mới lúng búng thốt ra một câu: “Xin lỗi, lần này là tôi không đúng, tôi xin lỗi anh…” Cô nghiêm túc cúi gập người: “Mong anh bỏ qua!”

Tần Tống bị hành động đột ngột của cô doạ cho thụt lùi lại một bước, xin lỗi nghiêm chỉnh như thế này… Anh cũng là lần đầu tiên được thấy.

“Khụ khụ…” Anh không biết nên nói gì: “Bỏ đi, tôi không tính toán so đo với cô!” Nói xong tự anh cũng thấy kỳ lạ, sao mà thôi được chứ? Rõ ràng đã từng thề độc là sẽ không thèm đếm xỉa tới cô ta nữa mà…

“Cảm ơn anh!” Nước mắt Hàn Đình Đình sắp sửa rơi đầy mặt đến nơi rồi.

Tần Tống vốn trong lòng còn đôi chút do dự, bị ánh mắt rưng rưng tội nghiệp của cô “hành lễ” thì có chút lâng lâng. Bỏ qua rồi thì thôi đi, người đàn ông trưởng thành rộng rãi hào phóng như anh đây mà lại đi tính toán với cô hay sao?

***

“Hàn Đình Đình, trông bề ngoài cô là một cô gái rất bình thường, tối đó rốt cuộc là trúng phải gió độc từ phương nào thế hả?” Tần Tống hỏi: “Cô có mắc chứng động kinh gì không đó?”

“Không có… không có!” Hàn Đình Đình vội vàng thanh minh: “Tôi… tối hôm đó tôi nhận được điện thoại của người ấy. Anh ấy đã trở về rồi… Trong lòng tôi cảm thấy rất khó chịu, anh lại dữ dằn như thế, cứ làm phiền tôi hoài, tôi nhất thời nổi nóng nên mới đẩy anh, sau này sẽ không vậy nữa! Tôi bảo đảm!”

“Điện thoại của ai? Ai đã trở về?” Gương mặt Tần Tống lại bắt đầu trở nên khó coi: “Cái người muốn cô làm mẹ kế của con gái hắn phải không?”

“Người ấy có muốn tôi làm mẹ kế của Tiểu Đổng đâu! Anh đừng có ăn nói bậy bạ!” Cô cuống quýt đáp lời.

Tần Tống vòng tay, nhìn cô cười lạnh, chút ấm áp khuây khoả vừa mới nhen nhóm trong lòng anh bỗng chốc tan thành mây khói.

Anh nên nhìn rõ từ sớm mới phải, Hàn Đình Đình vốn là người như thế. Cái gì mà dịu dàng chờ đợi, thành khẩn xin lỗi chứ. Những thứ đó vốn thuộc về con người cô ta, hoàn toàn không phải chỉ dành cho riêng mình anh, cũng chẳng phải vì anh là Tần Tống mà đối xử đặc biệt. Ngược lại là do gã đàn ông goá vợ kia, chỉ một cú điện thoại thôi đã khiến cho con người trước giờ luôn nhu mì như cô phải thay đổi.

Tần Tống vẫn biết tình yêu là một thứ vô cùng đặc biệt. Rất lâu, rất lâu về trước từng có người nói với anh rằng: Cô không thể tự vẫn vì một ai đó, cô chỉ nguyện sống tiếp vì một người, dẫu cuộc sống có gian nan vất vả thế nào đi chăng nữa. Tần Tống của ngày đó còn kiêu căng ấu trĩ hơn bây giờ cả trăm lần, nhưng anh lại không phải là lý do để cô nguyện sống tiếp cho dù phải chịu khổ sở nên anh đã dứt khoát buông tay.

Trong lòng anh thoáng chút lạnh lẽo nên lời nói cũng chuyển sang lạnh lùng: “Hàn Đình Đình!” Anh sầm mặt: “Chuyện cô muốn làm mẹ kế của ai tôi đây quản không nổi, nhưng đừng có quên thân phận của cô bây giờ đấy! Cô mà dám gây ra chuyện gì để không ngẩng mặt lên nổi thì cô với cả ai kia của cô, tôi đều xử hết!”

Tần Tống khi phát khùng thì đáng sợ vô cùng, Hàn Đình Đình mím môi không dám đáp lời, Tần Tống lại hối thúc: “Nghe thấy chưa hả?”

“Vốn dĩ làm gì có chuyện gì đâu…” Hàn Đình Đình lí nhí trả lời anh: “Tôi nghe thấy rồi.”

Bộ dạng tội nghiệp của cô khiến cơn giận của Tần Tống không biết để đâu cho hết, anh buồn bực nghiến răng một hồi, xách cô sải bước: “Về nhà ăn cơm!”

Trương Phác Ngọc phát hiện ra sắc mặt con trai mình hôm nay rất tệ, dường như bị ai đó chọc giận.

“Đình Đình!” Bà kề sát tai con dâu hỏi khẽ: “A Tống làm sao thế? Mặt mày khó coi quá đi mất!”

Hàn Đình Đình khẽ lắc đầu, làm trái lương tâm nói dối bà: “Con cũng không biết.”

“Phác Ngọc!” Tần Uẩn gắp thức ăn cho vợ, trách móc nhẹ nhàng: “Ăn cơm cho đàng hoàng đi!”

Trương Phác Ngọc trở về chỗ ngồi, vùi đầu và hai miếng cơm nhưng vẫn không cam tâm, con ngươi đảo qua đảo lại rồi chuyển sang tấn công Tần Tống: “A Tống này!” Bà cười híp mắt: “Con làm sao thế? Suốt cả tối chẳng nói tiếng nào. Thức ăn không ngon sao? Mẹ bảo họ làm thêm mấy món con thích ăn nhất nữa nhé?”

Tần Tống nhướng mày, đáp hờ một tiếng: “Không cần đâu ạ!” rồi lại chìm trong im lặng.

Thấy Phác Ngọc đang vui mừng hớn hở bỗng chốc thất vọng tiu nghỉu, Tần Uẩn rất bất mãn nhìn con trai: “Không thích ăn thì đừng có miễn cưỡng! Mày trưng cái mặt đấy ra cho ai xem hả?”

Tần Tống lửa giận bốc lên tận đầu, gác đũa “cạch” một tiếng: “Bố đã nói xong chưa? Bố tưởng con thích về đây ăn cơm lắm à?”

“Thằng mất dạy!” Tần Uẩn cũng gác đũa đánh “rầm” một cái, lớn tiếng quát: “Mày cút ra khỏi đây cho tao!”

Tần Tống cười lạnh một tiếng: “Vốn từ của bố quay đi quay lại cũng chỉ có mỗi câu này thôi à?”

“Mày!” Tần Uẩn phát hoả, vỗ mạnh bàn, khiến Hàn Đình Đình và Trương Phác Ngọc sợ hãi giật nảy mình. Trương Phác Ngọc vừa vội vàng ngăn chồng mình lại vừa mắng Tần Tống: “A Tống, con làm gì thế hả? Hai bố con không thể nói chuyện đàng hoàng được hay sao? Lần nào cũng cãi nhau!”

Tần Tống cười ác: “Bố con đâu ra chứ? Ông ấy đã từ con từ lâu rồi mà!”

“A Tống!” Hàn Đình Đình đứng bên cạnh anh, kéo ống tay áo anh nhỏ giọng khuyên nhủ: “Đừng nói nữa!”

Tần Uẩn bị Trương Phác Ngọc ngăn lại, nộ khí càng bốc lên cao, chỉ vào Tần Tống giận dữ quát: “Gây ra những chuyện làm mất thể diện nhà họ Tần như vậy, lẽ nào mày còn trông mong tao sẽ chịu tội cho mày, cứu vớt mày hay sao?”

Sắc mặt Tần Tống biến đổi, xông lên phía trước, Hàn Đình Đình ôm chặt anh từ sau lưng, ra sức kéo anh lại.

Tần Uẩn trầm giọng: “Đình Đình, con bỏ nó ra, ta muốn xem xem nó định làm gì!”

Trương Phác Ngọc đấm vào người chồng: “Anh làm gì thế? Cãi nhau với con trai vui lắm sao?”

“Tôi không có cái loại con trai không bằng heo chó này!” Tần Uẩn hét lên phẫn nộ, gân xanh trên trán đều hằn rõ.

“Ái da…” Trương Phác Ngọc xoa xoa tai, mặt mày khổ sở: “Tai của em sắp bị anh hét cho điếc luôn rồi!”

***

Tần Tống bị Hàn Đình Đình ôm cứng không rời, anh sợ làm cô bị thương nên cũng không dám vùng mạnh. Đến khi cơn giận qua đi, anh bình tĩnh lại, mặt mũi sầm sì xoay người kéo cô ra ngoài.

Hàn Đình Đình vừa đi vừa quay đầu lại cáo lỗi: “Xin lỗi bố mẹ… Tụi con về trước ạ!”

“Lắm chuyện!” Tần Tống mất kiên nhẫn quát cô, đầu cũng không thèm ngoảnh lại, xách cô bỏ đi.

***

Ra khỏi cửa, chắc anh bị cơn giận làm choáng váng đầu óc, quên luôn cả việc đến bãi đậu xe lấy xe, từ bồn hoa đi thẳng một mạch, ra khỏi cổng lại tiếp tục đi bộ ra đường cái..

Hàn Đình Đình vẫn bị anh nắm chặt tay, phải chạy bước nhỏ mới theo kịp anh.

“Tần Tống… Tần Tống!” Rốt cuộc thì cô cũng không chạy nổi nữa, thở hổn hển gọi anh. Thấy Tần Tống không đáp, Đình Đình dứt khoát ngồi xổm xuống, nhìn cô giống như một cái vali đang bị anh kéo đi.

Tần Tống dừng lại, ngực không ngừng phập phồng, anh nhìn vào khoảng trời đêm mênh mông, trong mắt hắt ra thứ ánh sáng mà Hàn Đình Đình cảm thấy cực kỳ xa lạ.

“Tần Tống…” Cô vươn tay giật giật ống quần anh: “Chúng ta ngồi xuống đây nghỉ chút đi!”

Cô ngồi bệt xuống, ngẩng mặt nhìn anh, ngữ khí mềm mại đầy khẩn thiết, Tần Tống vô thức nghe lời, đến bên cạnh cô ngồi bệt xuống vỉa hè.

“Tần Tống, sao bố anh lại mắng anh không bằng heo chó thế?” Hàn Đình Đình bóp bóp chân, đột ngột hỏi.

Tần Tống hít ngược vào một hơi lạnh, xoay mặt trừng mắt với cô: “Có ai an ủi người khác như cô không hả?”

“Thì tôi phải biết rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì mới có thể bắt bệnh bốc đúng thuốc an ủi anh được chứ!” Hàn Đình Đình chớp chớp mắt, nghiêm túc hỏi: “Tại sao hai người lại đoạn tuyệt quan hệ cha con? Anh đã gây ra chuyện gì?”

Tần Tống lúc này đã bình tĩnh hơn nhiều, ngẩng mặt lên trời hít một hơi, cười lạnh: “Mấy năm trước, tôi có yêu một người con gái, khi ấy đã gây ra chuyện ầm ĩ.”

“Là chị Trần hả?” Hàn Đình Đình không sợ chết gặng hỏi.

Hừm.. Tần Tống nghiêng người, nhanh chóng giữ chặt gương mặt của “bánh bao nhỏ quê mùa”, ra sức véo má. Anh đã muốn làm thế này từ lâu rồi, mỗi lần ông nói gà bà nói vịt, Đình Đình đều trưng cái khuôn mặt trắng trẻo mềm mại đó ra nhìn anh ngây ngô, khiến anh rất muốn được véo má cô.

Véo đến khi “bánh bao nhỏ quê mùa” nghiến răng nghiến lợi như sắp khóc tới nơi anh mới thấy sảng khoái trong lòng.

“Anh… nói tiếp đi…” Hàn Đình Đình bưng khuôn mặt đỏ bừng vì bị anh véo, rầu rĩ nói.

Tâm trạng Tần Tống tốt lên trông thấy. Trên đường không có xe qua lại, anh duỗi thẳng đôi chân dài ngả người về phía sau, hai tay chống xuống đất. Hồi tưởng lại những năm tháng tuổi trẻ bồng bột, khoé môi anh khẽ nhếch lên một nụ cười: “Tôi yêu cô ấy, nhưng cô ấy lại yêu người khác. Hồi đó tôi rất ngớ ngẩn, thậm chí đã dùng rất nhiều thủ đoạn, cuối cùng cũng ép được cô ấy làm bạn gái của mình.”

Thật là… lãng mạn! Hàn Đình Đình không biết phân biệt phải trái thầm thốt lên một câu.

“Bố tôi vốn rất phản đối việc tôi và cô ấy ở bên nhau, sau khi ông biết tôi vì chia rẽ hai người họ mà giở những thủ đoạn hạ lưu thì vô cùng tức giận. Từ bé ông đã rất thương cái tên Lý Vi Nhiên đó rồi, thậm chí còn yêu quý hơn cả tôi…” Tần Tống khẽ thở dài một tiếng.

“Anh…” Hàn Đình Đình tròn xoe mắt: “Anh cướp bạn gái của Lý Vi Nhiên? Chị Tần Tang?”

Cô kinh ngạc ngồi thẳng dậy, Tần Tống mau lẹ đặt tay lên đầu Đình Đình ấn cô ngồi xuống, bất mãn trừng mắt với “bánh bao nhỏ quê mùa”: “Là hắn cướp của tôi trước! Tôi là người chấm Tần Tang trước!”

Oa… Có người “mắt chữ A mồm chữ O”, thật là… vụ bê bối động trời của giới thượng lưu.

“Trong đám cháu chắt đông đúc bên ngoại nhà tôi, tôi với Lý Vi Nhiên tuổi tác tương đương, khi bé thì cùng đi đánh nhau, lớn lên thì cùng đi “dẹp loạn”, toàn là hắn dẫn dắt tôi, dính với nhau như hình với bóng. Lâu dần, gu thẩm mỹ của tụi tôi cũng tương tự nhau, trước đây khi ra ngoài chơi, tôi cũng hay cướp các cô gái mà hắn ta chấm.” Tần Tống bình thản kể lại, lần đầu tiên anh phát hiện ra rằng, những chuyện quá khứ trước giờ anh không có can đảm đối mặt ấy lại không hề khó nói như mình tưởng.

“Sau này, khi nhớ lại chuyện hồi đó, tôi thấy ban đầu Tần Tang có nói một câu rất đúng: Thứ mà tôi để tâm thực sự là Lý Vi Nhiên chứ không phải là cô ấy. Có thể nếu cô ấy là người khác cướp mất, tôi sẽ buông tay ngay thôi. Nhưng vì người tranh cướp là Lý Vi Nhiên nên tôi không phục, có cảm giác bị phản bội… Cô xem, từ khi hắn ta với Tần Tiểu Tang thành đôi xong lúc nào cũng hiệp lực bắt nạt tôi.” Anh buông thõng tay, trong lòng trào dâng cảm giác thoải mái trước giờ chưa từng có.

Hàn Đình Đình mỉm cười, vỗ vào cánh tay đang thả lỏng của Tần Tống. Cô có chút ngưỡng mộ, ngưỡng mộ anh rất dũng cảm, phạm sai lầm rồi vẫn có thể thoải mái, sảng khoái thừa nhận, còn cô trước giờ chưa từng dám.

“Đói quá…” Tần Tống nhìn trời rồi nhìn sang “bánh bao nhỏ quê mùa”: “Chúng ta đi ăn gì đi!”

Hàn Đình Đình gật đầu, bỗng nhớ ra trong nhà đã hết thức ăn: “Ăn ở ngoài đi, tôi mời anh ăn cơm!”

Tần Tống liếc cô bằng ánh mắt rất lạ: “Sao thế? Bỗng dưng phải lòng tôi rồi à?”

“Phụt!” Hàn Đình Đình cười thành tiếng: “Sao có thể chứ?”

Cô trả lời rất nhanh lại dứt khoát khiến Tần Tống đen mặt.

“Tuy tôi thường gây phiền phức cho anh, nhưng tôi sẽ ghi nhớ tinh thần hợp tác của chúng ta: “Không được yêu anh!” Hàn Đình Đình rất nghiêm túc, thật sự nghiêm túc!

Tần Tống có chút khổ sở pha lẫn bực dọc, nhưng chỉ có thể cười gượng gạo: “… Cô nhớ là tốt rồi!”

“Chúng ta đi thôi!” Ngồi một lúc lâu, trời càng lúc càng lạnh, Hàn Đình Đình đứng dậy nhảy nhót vài cái rồi vừa lôi vừa kéo Tần Tống đứng dậy, hai người đi dọc vỉa hè dành cho người đi bộ.

“Anh muốn ăn gì?” Đình Đình khẽ hỏi.

“Thịnh Thế, ăn hải sản!” Một người nào đó muốn biến đau thương thành nhu cầu ăn uống, rành rọt đáp.

Hàn Đình Đình sững người: “Này! Sao anh có thể đục đẽo tôi như vậy chứ? Chỗ đó đắt lắm lắm luôn ấy!”

“Đây là tôi đang cho cô cơ hội thể hiện thành ý thôi mà.” Người nào đó nói xong nheo mũi khẽ cười.

“Đừng vậy mà… Giờ này siêu thị vẫn chưa đóng cửa, chúng ta đi mua đồ về nhà nấu ăn đi!” Hàn Đình Đình trù tính: “Ăn cua có được không? Cua mùa này là béo nhất đó!”

“Ừm, giống cô…”

“Anh…”

Đường rất rộng, đêm rất dài, từng ngọn đèn đường cô độc nối tiếp nhau, hai người tay nắm tay bước về phía trước, sống trọn vẹn trong từng ngày một.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện