Nghe Nói Thái Hậu Với Thái Hậu Là Thật Sao

Chương 10: C10: Ngươi có hay không vọng tưởng với ai gia



Khương Xu mang tâm tình phức tạp ngồi xuống, phù hợp với tâm lý "thẳng đứng không sợ bóng nghiêng", đem lưng của mình ưỡn đến mức bút thẳng. Sau đó không chịu được liền run rẩy ngẩng đầu nhìn về phía Thích Trường Ninh rất gần mình.

Mi mắt nàng thật dài tạo ra bóng mờ nông dưới mí mắt, trong mắt cảm xúc lộ ra càng thêm mơ hồ, cứ như vậy mà nhìn chằm chằm vào nàng.

Khương Xu cảm thấy mình bị nhìn chằm chằm đến xù lông, không khỏi tự chủ thân thể ngửa ra sau, ý đồ cách xa nàng một chút.

Thích Trường Ninh thấy thế, nhàn nhạt cười, nhẹ nhàng nói: "Chột dạ?"

Khương Xu: "..."

Nàng lại không có làm chuyện gì xấu, vì sao lại chột dạ?!

Thích Trường Ninh động một chút lại muốn dán nhãn lên mình, thật sự là ác độc!

Ngay cả một con thỏ cũng sẽ cắn khi nó lo lắng, vì vậy nàng không thể lùi bước được.

Cho nên lấy thái độ tự tin nhìn thẳng nàng, bên trong ngữ điệu ẩn ẩn có chút phàn nàn: "Vì sao tỷ tỷ đề phòng đối với muội muội?"

"Muội muội đối với tỷ lúc nào cũng một lòng một dạ, không lẽ tỷ không cảm nhận được gì hay sao?"

"Cái gì một lòng một dạ?" Thích Trường Ninh nhíu mày.

"Thì, ý là trung thành ấy!" Khương Xu có chút chưa thể hiểu rõ ý đồ của nàng.

"A." Thích Trường Ninh bỗng nhiên cười lạnh một tiếng. Như không hề có báo trước mà tiến tới trước mặt nàng, ghé vào bên tai nàng dùng thanh âm băng lãnh, nói nhỏ: "Ta nghĩ... Là muội có vọng tưởng gì với ta đúng hơn."


Mặt Khương Xu lập tức đỏ bừng.

"Vọng, vọng tưởng?!" Nàng thanh âm hơi chói tai. Sau đó mới để ý đến cung nữ và thái giám còn ở trong điện, không thể vô lễ như này, nhưng nàng như cũ chưa tỉnh hồn.

Cái quỷ gì?! Đầu tiên nàng không thích nữ nhân, tiếp theo người kia cũng không cùng quan hệ yêu đương với nữ nhân. Cuối cùng coi như dù nàng là có thích nữ nhân, một người thất thường, nham hiểm và độc ác như Thích Trường Ninh, cũng tha thứ nàng ta vì không được hạnh phúc!

Chờ một chút... Thích Trường Ninh cớ gì nói ra lời ấy? Rõ ràng nàng nói chuyện cử chỉ hành động chưa hề đối Thích Trường Ninh mà mạo phạm.

Đột nhiên trong đầu nàng lóe lên một ý tưởng, nàng nghĩ đến việc tự mình đến cảnh cáo Lương Ngọc những gì...

Tên oắt con kia sẽ không... Nguyên, nguyên, bản, bản, nói ra đi?!

Nàng đột nhiên ngẩng đầu, Thích Trường Ninh một mực an tĩnh nhìn xem nàng. Hai con ngươi giống như cười mà không phải cười, không biết là cười nhạo vẫn là đang âm thầm dùng ánh mắt đưa nàng lăng trì xử tử.

Khương Xu khóe miệng co giật dữ dội, khóc không ra nước mắt.

"Tỷ, tỷ tỷ... Trẻ con không hiểu chuyện, nói bậy, muội muội không có ý tứ mạo phạm..."

Thích Trường Ninh cũng thật không phát tác, thần sắc nhạt nhẽo mông lung. Trước mắt hướng nàng thăm dò, tấm thân kia hoàn mỹ, khuôn mặt xinh đẹp không tì vết, tất cả gần như tràn ngập ánh mắt nàng.

Khương Xu ngẩn ngơ.

Thích Trường Ninh thật đẹp a...

Nhất là cặp mắt kia, thời điểm không có tận lực biểu hiện ra uy nghiêm, phảng phất tràn đầy hương vị mê hoặc.


Đôi môi đỏ mọng của Thích Trường Ninh hơi hé ra, âm thanh cực nhẹ, mềm mại vô tình lọt vào trong tai nàng: "Khương muội, ngươi đến cùng có hay không, vọng tưởng ai gia?"

Khương Xu đã bị vẻ đẹp Thích Trường Ninh làm cho ngây ngốc, lại nghe thấy lời nói nàng ở câu này bỗng nhiên lấy lại tinh thần.

Đối với Thích Trường Ninh sợ hãi chiến thắng sự thèm muốn gương mặt này.

Nàng vội vàng vẫy tay, cố gắng giảm bớt sự xấu hổ của mình bằng cách mỉm cười ngượng nghịu.

"Tỷ tỷ nói đùa, sao lại có thể như thế đây? Muội muội thề, đối tỷ tỷ tuyệt đối không có ý nghĩ xấu! Nếu không... Nếu không muội muội liền không được tốt..."

Theo tiếng nói của nàng không ngừng rơi xuống, phảng phất sắc mặt Thích Trường Ninh cũng dần dần trở nên âm trầm. Nàng cái kia chữ "Chết" còn chưa nói ra miệng, liền bỗng nhiên bị Thích Trường Ninh chẹ miệng lại đánh gãy.

Khương Xu nắm lấy tay Thích Trường Ninh, thật sự là sợ hãi nàng bốc đồng phía dưới hoặc là không làm, đã làm thì cho xong, trực tiếp đem mình che chết!

Nhưng là... Nàng đến cùng vì cái gì đột nhiên liền tức giận?

Nàng đều đã thề độc một lời thề, người xưa tin vào điều này nhất, nàng chẳng phải vẫn hài lòng sao?

Thích Trường Ninh che lấy miệng của nàng thật chặt. Khương Xu có thể cảm nhận được ngón tay của nàng bởi vì quá dùng sức mà rung động nhè nhẹ.

Tuyệt đối là đang tức giận.

Thích Trường Ninh cúi thấp đầu, sợi tóc che cản trước mắt ánh mắt nàng, Khương Xu căn bản nhìn không rõ sắc mặt của nàng, cái này nữ nhân tâm trạng bất thường, đến cùng còn muốn như thế nào?


Khương Xu cũng là có chút xúc động, vậy mà gan to bằng trời hất tay nàng ra, tức giận nói: "Ta đều đã thề độc, ngươi còn không tin sao?"

Lại không nghĩ rằng Thích Trường Ninh trong chốc lát ngẩng đầu, dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn thẳng vào nàng.

Khương Xu vừa mới gan to bằng trời, bởi vì một cái ánh mắt này mà tan thành mây khói. Giờ phút này chỉ có thể lúng túng khẽ động khóe miệng, đang muốn nói điều gì đó để lấy lại tinh thần. Nhưng đã thấy hai con mắt Thích Trường Ninh từ đầu đến cuối cũng chưa rời đi mặt của nàng, dùng giọng điệu coi như bình thản nhưng không cho cự tuyệt nói: "Về sau, ai gia không muốn nghe ngươi nói lời thề độc.

".. "

Khương Xu không ngờ tới người kia lại nói những điều như thế này sau khi dọa nàng một lúc lâu, và nàng không nói nên lời trong phút chốc.

Thích Trường Ninh dừng một chút.

"Ai gia không tin vào ma quỷ và thần thánh."

Đây coi như là giải thích đi.

Khương Xu lúc này mới chậm rãi thở phào nhẹ nhõm.

Thích Trường Ninh người này thật sự là kỳ quái, cũng bởi vì chính nàng không tin quỷ thần, cho nên liền thuận miệng phát một câu thề đều có thể trêu đến nàng đen mặt.

Thế nhưng là hết lần này tới lần khác chính là một người như vậy, còn phải kiên trì thêm nhiều năm nữa mới có thể đi đến đại kết cục! Nghĩ đến đây một điểm, Khương Xu bỗng nhiên cảm giác tâm lực lao lực quá độ.

Không, điều đó không đúng!

Nàng đau đến che ngực, hóa ra là động vào bệnh tim.

"Ngươi thế nào?"

Bên tai truyền đến âm thanh của Thích Trường Ninh, trước mắt Khương Xu lại cảm thấy ánh mắt có một chút mơ hồ không rõ.


Trên người nàng mang theo thuốc, không thể uống trước mặt Thích Trường Ninh. Nhược điểm trí mạng yếu ớt như vậy, bại lộ tại trước mặt nàng... Không thể!

Thánh Mẫu Hoàng Thái hậu có một cái bệnh tim, bị làm chết đồng thời tay cầm không lưu lại bất luận cái gì, thật sự là có rất rất nhiều biện pháp.

Nàng chống đỡ lấy thân đứng lên, miễn cưỡng nói: "Ta, ta là cảm thấy ở đây quấy rầy tỷ tỷ xử lý chính quốc, ta vẫn là đi chiếu cố bệ hạ đi."

Nói xong, nàng cũng không đợi Thích Trường Ninh trả lời, miễn cưỡng đứng vững thân hình hướng vào phía trong thất đi đến. Thoát khỏi tầm mắt Thích Trường Ninh, lúc này cơ thể căng thẳng mới từ từ thả lỏng.

Chân nàng dán trên tường dần dần trượt xuống, đặt mông ngồi trên mặt đất và tìm kiếm lấy thuốc tùy thân mang theo. Thế nhưng là vì tránh né Thích Trường Ninh đã lãng phí thời gian, nàng suy yếu đến mức khó có thể giơ tay lên.

Nàng cảm thấy choáng váng đến mức không biết trời đất là gì.

Trong lúc bàng hoàng, nàng dường như nghe thấy tiếng bước chân đang đến gần, và một bóng người hơi quen thuộc đã chặn tầm nhìn của nàng.

Khương Xu cũng không dừng lại động tác tìm kiếm thuốc, nhưng cũng cố gắng hết sức để ngước nhìn người kia.

Tuy là thấy không rõ, nhưng cũng cảm thấy quen thuộc, cái nữ nhân kia chính diện không biểu lộ, từ trên cao nhìn xuống nhìn mình chằm chằm.

Khương Xu nhẹ nhàng nhíu mày.

"Khải, Khải Vy, ngươi trực ở đây à?"

Người kia chậm rãi nuốt từng ngụm từng ngụm nước, quỳ chân xuống ngồi ở bên cạnh nàng, không rõ ràng cho lắm nhếch môi nói: "Đúng vậy a, nương nương."

Khương Xu mê man: "Ngươi không phải đã xuất cung rồi sao?"

"Nô tỳ không yên lòng nương nương." Nàng nói: "Cái này còn không phải là nương nương bệnh tim lại phát tác, ngay cả thuốc cũng không tìm tới."

Vừa nói, ngón tay lạnh buốt luồn trong vạt áo vào ngực nàng, chỉ tùy tiện tìm kiếm hai lần liền lấy ra lọ thuốc Khương Xu mang theo, rót ra hai viên thuốc rất quen thuộc, nhẹ nhàng bỏ vào bên trong miệng Khương Xu.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện