Nghe Nói Tình Yêu Sẽ Đến
Chương 13: Hai bên giằng co
Trên mặt người phụ nữ hiện lên nụ cười mỉa mai, nhìn kỹ một chút, nét mặt có vài phần giống với người phụ nữ bị bắn chết ngay tại chỗ trong vụ án buôn lậu thuốc phiện.
Đợi mọi người phản ứng kịp, người phụ nữ đã xoay người ôm lấy Thần Thần, nòng súng lạnh lẽo chỉa thẳng vào trên gáy của nó.
Bầu không khí đột nhiên ngưng trệ, nhiệt độ nhanh chóng hạ xuống.
An Dĩ Nhược cứng đờ giống như hóa đá vậy, chân giống như đổ chì, động cũng không thể động.
Trong lòng rối thành một nùi, khẽ nhếch miệng, cô không phát ra được nữa tiếng. Nắm chặt nắm đấm chứng minh cô phẫn nộ cùng sợ hãi hiếm có. Lúc này không phải là Mễ Ngư ăn ý, bị người kiềm kẹp trước mắt chỉ là một đứa nhỏ không đầy năm tuổi, nó còn nhỏ như vậy, cái gì nó cũng không hiểu, cô phải cứu nó, nhưng cô nên làm cái gì bây giờ? Tầm mắt đã mơ hồ, An Dĩ Nhược gấp đến độ mắt cũng đã đỏ lên.
Tịch Thạc Lương nhíu mày rậm, bước chân di chuyển chút, đã nghe người phụ nữ lạnh lùng quát nói: "Không ai được nhúc nhích."
"Ba ba ~" làm như cảm giác được nguy hiểm, Thần Thần chớp chớp đôi mắt đen to, ánh mắt nhìn về phía cha mẹ đứng ở nơi xa, sợ hãi gọi một tiếng, bộ dáng vô cùng đáng thương.
"Thần Thần..." Si Nhan sợ hãi kêu lên một tiếng, muốn tránh thoát ôm ấp của Ôn Hành Viễn, tiếc rằng bị anh ôm chặt, "Tiểu Nhan!" Giọng của anh rất trầm, là biểu hiện sự tức giận, ánh mắt sắc bén bình tĩnh nhìn về phía người phụ nữ, Ôn Hành Viễn lạnh lùng nói: "Đừng làm tổn thương con gái của tôi."
Ánh mắt của người phụ nữ lạnh lùng không mang theo một chút độ ấm thản nhiên quét qua Ôn Hành Viễn, lại xẹt qua trên mặt của Si Nhan và Tịch Thạc Lương, cuối cùng ngừng ở trên người của An Dĩ Nhược, chậm rãi nói: "Nhà thiết kế An thật sự là ngoài dự tính của người khác, lúc này mới có mấy ngày đã đổi đàn ông? Nếu như tôi nhớ không lầm, ba tháng trước cùng Mục Nham ôm hôn ở sân bay chính là cô thì phải? Còn có cùng bạn phối hợp chặt chẽ trên đường cao tốc cũng là cô, Mục Nham tự mình đưa phụ nữ về nhà cũng là cô, không sai chứ?" Giọng nói bình tĩnh như vậy, vẻ mặt lại lạnh lùng làm cho đáy lòng người ta phát rét.
Bộ dáng An Dĩ Nhược sợ hãi cả kinh, không rõ làm sao cô ấy biết được những điều này, chẳng lẽ người này có thù với Mục Nham? Hay là nhằm vào cô mà đến? Rốt cuộc cô ta muốn gì?
Vẻ mặt của Tịch Thạc Lương đột nhiên thay đổi, ánh mắt lạnh lùng bắn thẳng đến phía sau lưng An Dĩ Nhược, cô không quay đầu lại cũng có thể đoán được biểu cảm trên mặt của anh, song, lúc này cũng chẳng phải lúc giải thích, vì thế cô nói: "Nếu tiểu thư biết tôi, vì sao không thể nói chuyện đàng hoàng, đừng dọa đứa nhỏ."
"Nói chuyện đàng hoàng? Không thể nào nói chuyện đàng hoàng." Người phụ nữ cười lạnh, "Đứa nhỏ này và tôi một chút quan hệ cũng không có, nếu như nó chết tôi tuyệt không đau lòng."
"Cô muốn thế nào?" Một tay nắm chặt cổ tay của Si Nhan che chở cô ấy ở sau người, Ôn Hành Viễn chất vấn, đôi mắt đen tản ra lạnh lẽo khiếp người, tay phải âm thầm luồn vào túi quần tây nhẹ nhàng ấn xuống, im lặng năm giây sau đó lạnh lùng nói: "Ở đây là trung tâm triển lãm thành phố, cách cục công an chỉ có không tới năm phút đồng hồ đi đường, cô cho rằng dùng súng cưỡng ép con gái của tôi là có thể bình an rời đi?"
"Vậy tôi sẽ cùng anh đánh cuộc một cuộc, cho anh thấy tôi làm thế nào rời đi một cách bình an." Giọng nói người phụ nữ vô cùng kinh thường.
Tung hoành giới thương trường nhiều năm sóng to gió lớn gì không có trải qua, cửa sinh tử anh và Si Nhan đều xông qua được, không có gì đáng để anh sợ hãi, nhưng khi đối mặt với cốt nhục thân nhất đang ở hiểm cảnh, bình tỉnh ngày thường dường như cũng bị tiêu tan đến tận cùng, vẻ mặt dịu dàng của Ôn Hành Viễn rốt cuộc duy trì không được, hoàn toàn mất đi, vẻ mặt trầm đến kỳ quái, "Bất kể cô có yêu cầu gì tôi cũng đáp ứng, chỉ là một điểm, con gái của tôi còn nhỏ, tôi nhờ cô đừng dọa nó. Nếu như nó có bất kỳ sơ suất gì, Ôn Hành Viễn tôi xin thề người có bất kỳ quan hệ gì với cô, ai cũng đừng nghĩ sống lâu một ngày." Ánh mắt lạnh lẽo chuyển đến trên người Thần Thần thì trở nên dịu dàng, anh cất giọng nhẹ nhàng dỗ con gái: "Thần Thần đừng sợ, con là đứa nhỏ dũng cảm nhất, ba mẹ đều ở đây, chúng ta sẽ nhanh về nhà."
"Ba ba..." Dù sao cũng là đứa bé nhỏ như vậy, Thần Thần òa khóc một tiếng, dùng sức vặn vẹo thân thể nhỏ bé cố tránh khỏi trong lòng của người phụ nữ, tay nhỏ bé lại duỗi về phía Si Nhan bên này, lớn tiếng kêu lên: "Mẹ..."
Nó gọi rất khẩn cấp, khuôn mặt nhỏ nhắn sung huyết đỏ bừng, như là sợ hãi tới cực điểm.
Lồng ngực như bị sét đánh, máu thịt đều xoắn cùng một chỗ, một luồng nhiệt ầm ầm xông lên trán, nước mắt tràn mi, Si Nhan khóc, hai tay nắm chặt lấy quần áo của Ôn Hành Viễn, gần như muốn xé nát cổ tay áo của anh, "Thần Thần, đừng sợ, mẹ ở ngay đây..."
Ôm chặt Si Nhan, để tránh cho cô tới gần người phụ nữ, Ôn Hành Viễn cắn răng khẽ dỗ dành: "Thần Thần đừng khóc, Thần Thần là bé ngoan của ba mẹ..."
"Ba ba..." Thần Thần chớp chớp đôi mắt, nước mắt trong suốt từng giọt từng giọt tuôn ra, lăn đến bên má, thân hình nhỏ bé khe khẽ nghẹn ngào, như là dùng hết khí lực toàn thân khắc chế chính mình.
"Có yêu cầu gì cô nói đi, đừng làm tổn thương đứa nhỏ." Tịch Thạc Lương ổn định tinh thần, nhiệt độ ở đáy mắt giảm xuống tới 0 giờ, mặc dù lần đầu tiên gặp mặt một nhà Ôn Hành Viễn, nhưng mắt thấy đứa bé nhỏ như vậy xảy ra chuyện ở trước mắt bốn người lớn, cho dù là ai cũng không thể không tức giận.
"Yêu cầu?" Nụ cười của người phụ nữ vụt tắt, hừ lạnh một tiếng, ánh mắt nhìn thẳng vào An Dĩ Nhược, cực kỳ giận dữ nói: "Nếu không phải là cô, Mục Nham vốn không thể lừa được chúng tôi, đều là công lao của cô. Cho dù cô giúp anh ta chuyện này, hôm nay tôi trở về tặng cô một phần đại lễ." Hơi cúi đầu, họng súng càng dùng sức đặt ở trên cổ non mịn của Thần Thần, cô gằng từng tiếng nói: "Yêu cầu của tôi chính là muốn mạng của cô, còn có mạng của nó."
"Đừng!" Si Nhan sợ hãi kêu lên một tiếng, khuôn mặt nhỏ nhắn của Thần Thần tái nhợt, gào khóc: "Ba ba... Mẹ..."
"Đừng làm tổn thương đứa nhỏ, có hận nhằm vào tôi." Trái lại An Dĩ Nhược rất bình tĩnh, làm như hiểu được mục đích đến của người phụ nữ, từng bước một di chuyển tới gần cô ấy, "Tôi không biết rốt cuộc là xảy ra chuyện gì, nhưng nếu như trong lúc vô tình tôi đã phá hủy gì đó của cô, tôi sẵn lòng một mình gánh chịu, xin cô thả đứa nhỏ."
"Thả nó?" Người phụ nữ ngạo mạn nhìn cô, vẻ mặt lạnh lùng nổi lên biến hóa rất nhỏ, "Vì sao các người không buông tha cho em gái của tôi? Hả? Viên đạn bắn thẳng đến tim, chết ngay tại chỗ. Sao các người không nghĩ buông tha cho nó?"
Hóa ra người phụ nữ bị Mục Nham bắn chết ngay tại chỗ ở trên đường cao tốc chính là em gái của cô ấy, trên mặt An Dĩ Nhược cuối cùng tụt hết một tia huyết sắc, gắn liền với luật nhân quả, biết được người phụ nữ trước mắt này quả thực nhằm vào cô mà đến, ép buộc mình tỉnh táo lại, đối mặt với vẻ mặt lạnh lùng của người phụ nữ, cô lạnh giọng: "Tình huống lúc đó tôi không có lựa chọn nào khác, súng của em gái cô chỉa thẳng vào đầu của bạn tôi, cô ấy không chết thì chúng tôi phải chết. Cô ấy đáng tội."
Nghe được An Dĩ Nhược nhắc tới tình hình ngày đó, tâm tình của người phụ nữ đột biến, giống như nổi điên giơ súng lên, ngón trỏ tay phải hơi móc lên.
"Dĩ Nhược!" Tịch Thạc Lương kinh hãi, chưa kịp tới gần, đã nghe "pằng" một tiếng, tiếng súng giảm thanh trong màn đêm yên tĩnh có vẻ đặc biệt nặng nề, bắn viên đạn một cách chuẩn xác ở phía trước chân của An Dĩ Nhược, mà cô, nhắm mắt lại trốn cũng không trốn.
Khuôn mặt méo mó trở nên hơi dữ tợn, người phụ nữ giọng căm hận nói: "Không tới phiên cô nói nó, không muốn đứa nhỏ này bị chết quá nhanh thì câm miệng của cô lại!"
"Ít nói nhảm. Rốt cuộc cô muốn thế nào?" Ôn Hành Viễn tức giận, nhìn ánh mắt hoảng sợ của con gái, nghe nó từng tiếng một kêu ba ba, anh muốn đại khai sát giới, ánh mắt sắc bén nhìn người phụ nữ, anh lạnh lùng nói: "Nói ra điều kiện của cô, nếu như tiền có thể giải quyết, cho con số." Nếu như đòi mạng, cho dù con mẹ nó xác định muốn ai, làm tổn thương con gái của anh chuyện đào phần mộ tổ tiên của cô Ôn Hành Viễn tôi cũng làm được. Câu nói kế tiếp bị anh miễn cưỡng nuốt xuống, không muốn chọc giận cô ấy, trong lòng lại hận không thể bầm thây cô thành vạn khúc.
"Đi theo tôi, An Dĩ Nhược." Người phụ nữ cũng biết kéo dài nữa đối với mình cũng không tốt, dùng ánh mắt ý bảo An Dĩ Nhược đi qua, "Ấn thang máy, nhanh lên."
Im lặng hai giây, An Dĩ Nhược nâng bước đi về phía của cô ấy, run run bấm thang máy, nghe được người phụ nữ thúc giục: "Đi vào."
"Thả đứa nhỏ." An Dĩ Nhược bất động, quật cường nhìn cô ấy, "Tôi đi theo cô."
"Cô không có tư cách nói điều kiện với tôi, đi vào." Người phụ nữ cất cao giọng.
"Vậy đưa đứa nhỏ cho tôi, cô dọa nó thành như vậy, cửa ải bảo an dưới lầu cô sẽ không qua được." An Dĩ Nhược không từ bỏ, chỉ cần đứa nhỏ vào trong tay của cô, liều chết cô cũng không thể để cho nó gặp chuyện không may, "Tôi cam đoan ngoan ngoãn đi theo cô."
"Dì Dĩ Nhược..." Thần Thần nước mắt lưng tròng quay đầu, thấy ba ba đại nhân gật đầu với nó, hiểu chuyện vươn cánh tay về phía An Dĩ Nhược muốn cô ôm nó.
Người phụ nữ ôm chặt nó lui về sau một bước, không chịu thỏa hiệp.
Lúc hai bên gằng co, không biết là di động của ai vang lên, tiếng chuông vốn du dương giờ phút này lại có chút bi tráng, phá vỡ sự trầm mặc khiến người ngạt thở.
Lòng bàn tay của Ôn Hành Viễn cũng thấm ra mồ hôi, cánh tay anh nắm chặt Si Nhan càng lạnh lẽo hơn.
Sau khi di động của anh vang lên, di động của An Dĩ Nhược lại vang lên lần nữa, vang lên vài tiếng thì tự ngắt. An Dĩ Nhược phân biệt ra tiếng chuông khác nhau, nhịp tim đột nhiên tăng nhanh, ánh mắt nhìn thẳng người phụ nữ, từng bước một di chuyển lùi vào trong thang máy.
Trong mắt người phụ nữ hiện lên nghi ngờ, không kịp suy nghĩ lách mình theo vào, cửa thang máy nhanh chóng khép lại, sau đó cực nhanh hạ xuống.
"Thần Thần?" Si Nhan muốn theo sau, dưới chân mềm nhũn suýt nữa ngã sấp xuống, may mà Ôn Hành Viễn đỡ lấy, chạy tới trước thang máy đã không còn kịp.
"Đi thang lầu." Tịch Thạc Lương phản ứng kịp trước tiên, lúc dứt lời, bóng dáng đã biến mất ở đầu bậc thang.
Đỡ Si Nhan xuống lầu, di động của Ôn Hành Viễn lại vang lên, ấn xuống phím call, anh trầm giọng: "Người đi xuống rồi, dùng thang máy. Thần Thần ở trên tay của cô ta, còn có một người phụ nữ khác làm con tin."
"Đã biết." Mục Nham lưu loát cắt đứt, từ từ giơ tay phải lên, quả đấm nắm chặt nới lỏng trong nháy mắt, súng bắn tỉa đã sẵn sàng chờ phân phó. Người mặc cảnh phục, cầm súng lục trong tay anh đứng ở trong đại sảnh của trung tâm triển lãm, ánh mắt ám trầm, vẻ mặt sắc bén.
Đợi mọi người phản ứng kịp, người phụ nữ đã xoay người ôm lấy Thần Thần, nòng súng lạnh lẽo chỉa thẳng vào trên gáy của nó.
Bầu không khí đột nhiên ngưng trệ, nhiệt độ nhanh chóng hạ xuống.
An Dĩ Nhược cứng đờ giống như hóa đá vậy, chân giống như đổ chì, động cũng không thể động.
Trong lòng rối thành một nùi, khẽ nhếch miệng, cô không phát ra được nữa tiếng. Nắm chặt nắm đấm chứng minh cô phẫn nộ cùng sợ hãi hiếm có. Lúc này không phải là Mễ Ngư ăn ý, bị người kiềm kẹp trước mắt chỉ là một đứa nhỏ không đầy năm tuổi, nó còn nhỏ như vậy, cái gì nó cũng không hiểu, cô phải cứu nó, nhưng cô nên làm cái gì bây giờ? Tầm mắt đã mơ hồ, An Dĩ Nhược gấp đến độ mắt cũng đã đỏ lên.
Tịch Thạc Lương nhíu mày rậm, bước chân di chuyển chút, đã nghe người phụ nữ lạnh lùng quát nói: "Không ai được nhúc nhích."
"Ba ba ~" làm như cảm giác được nguy hiểm, Thần Thần chớp chớp đôi mắt đen to, ánh mắt nhìn về phía cha mẹ đứng ở nơi xa, sợ hãi gọi một tiếng, bộ dáng vô cùng đáng thương.
"Thần Thần..." Si Nhan sợ hãi kêu lên một tiếng, muốn tránh thoát ôm ấp của Ôn Hành Viễn, tiếc rằng bị anh ôm chặt, "Tiểu Nhan!" Giọng của anh rất trầm, là biểu hiện sự tức giận, ánh mắt sắc bén bình tĩnh nhìn về phía người phụ nữ, Ôn Hành Viễn lạnh lùng nói: "Đừng làm tổn thương con gái của tôi."
Ánh mắt của người phụ nữ lạnh lùng không mang theo một chút độ ấm thản nhiên quét qua Ôn Hành Viễn, lại xẹt qua trên mặt của Si Nhan và Tịch Thạc Lương, cuối cùng ngừng ở trên người của An Dĩ Nhược, chậm rãi nói: "Nhà thiết kế An thật sự là ngoài dự tính của người khác, lúc này mới có mấy ngày đã đổi đàn ông? Nếu như tôi nhớ không lầm, ba tháng trước cùng Mục Nham ôm hôn ở sân bay chính là cô thì phải? Còn có cùng bạn phối hợp chặt chẽ trên đường cao tốc cũng là cô, Mục Nham tự mình đưa phụ nữ về nhà cũng là cô, không sai chứ?" Giọng nói bình tĩnh như vậy, vẻ mặt lại lạnh lùng làm cho đáy lòng người ta phát rét.
Bộ dáng An Dĩ Nhược sợ hãi cả kinh, không rõ làm sao cô ấy biết được những điều này, chẳng lẽ người này có thù với Mục Nham? Hay là nhằm vào cô mà đến? Rốt cuộc cô ta muốn gì?
Vẻ mặt của Tịch Thạc Lương đột nhiên thay đổi, ánh mắt lạnh lùng bắn thẳng đến phía sau lưng An Dĩ Nhược, cô không quay đầu lại cũng có thể đoán được biểu cảm trên mặt của anh, song, lúc này cũng chẳng phải lúc giải thích, vì thế cô nói: "Nếu tiểu thư biết tôi, vì sao không thể nói chuyện đàng hoàng, đừng dọa đứa nhỏ."
"Nói chuyện đàng hoàng? Không thể nào nói chuyện đàng hoàng." Người phụ nữ cười lạnh, "Đứa nhỏ này và tôi một chút quan hệ cũng không có, nếu như nó chết tôi tuyệt không đau lòng."
"Cô muốn thế nào?" Một tay nắm chặt cổ tay của Si Nhan che chở cô ấy ở sau người, Ôn Hành Viễn chất vấn, đôi mắt đen tản ra lạnh lẽo khiếp người, tay phải âm thầm luồn vào túi quần tây nhẹ nhàng ấn xuống, im lặng năm giây sau đó lạnh lùng nói: "Ở đây là trung tâm triển lãm thành phố, cách cục công an chỉ có không tới năm phút đồng hồ đi đường, cô cho rằng dùng súng cưỡng ép con gái của tôi là có thể bình an rời đi?"
"Vậy tôi sẽ cùng anh đánh cuộc một cuộc, cho anh thấy tôi làm thế nào rời đi một cách bình an." Giọng nói người phụ nữ vô cùng kinh thường.
Tung hoành giới thương trường nhiều năm sóng to gió lớn gì không có trải qua, cửa sinh tử anh và Si Nhan đều xông qua được, không có gì đáng để anh sợ hãi, nhưng khi đối mặt với cốt nhục thân nhất đang ở hiểm cảnh, bình tỉnh ngày thường dường như cũng bị tiêu tan đến tận cùng, vẻ mặt dịu dàng của Ôn Hành Viễn rốt cuộc duy trì không được, hoàn toàn mất đi, vẻ mặt trầm đến kỳ quái, "Bất kể cô có yêu cầu gì tôi cũng đáp ứng, chỉ là một điểm, con gái của tôi còn nhỏ, tôi nhờ cô đừng dọa nó. Nếu như nó có bất kỳ sơ suất gì, Ôn Hành Viễn tôi xin thề người có bất kỳ quan hệ gì với cô, ai cũng đừng nghĩ sống lâu một ngày." Ánh mắt lạnh lẽo chuyển đến trên người Thần Thần thì trở nên dịu dàng, anh cất giọng nhẹ nhàng dỗ con gái: "Thần Thần đừng sợ, con là đứa nhỏ dũng cảm nhất, ba mẹ đều ở đây, chúng ta sẽ nhanh về nhà."
"Ba ba..." Dù sao cũng là đứa bé nhỏ như vậy, Thần Thần òa khóc một tiếng, dùng sức vặn vẹo thân thể nhỏ bé cố tránh khỏi trong lòng của người phụ nữ, tay nhỏ bé lại duỗi về phía Si Nhan bên này, lớn tiếng kêu lên: "Mẹ..."
Nó gọi rất khẩn cấp, khuôn mặt nhỏ nhắn sung huyết đỏ bừng, như là sợ hãi tới cực điểm.
Lồng ngực như bị sét đánh, máu thịt đều xoắn cùng một chỗ, một luồng nhiệt ầm ầm xông lên trán, nước mắt tràn mi, Si Nhan khóc, hai tay nắm chặt lấy quần áo của Ôn Hành Viễn, gần như muốn xé nát cổ tay áo của anh, "Thần Thần, đừng sợ, mẹ ở ngay đây..."
Ôm chặt Si Nhan, để tránh cho cô tới gần người phụ nữ, Ôn Hành Viễn cắn răng khẽ dỗ dành: "Thần Thần đừng khóc, Thần Thần là bé ngoan của ba mẹ..."
"Ba ba..." Thần Thần chớp chớp đôi mắt, nước mắt trong suốt từng giọt từng giọt tuôn ra, lăn đến bên má, thân hình nhỏ bé khe khẽ nghẹn ngào, như là dùng hết khí lực toàn thân khắc chế chính mình.
"Có yêu cầu gì cô nói đi, đừng làm tổn thương đứa nhỏ." Tịch Thạc Lương ổn định tinh thần, nhiệt độ ở đáy mắt giảm xuống tới 0 giờ, mặc dù lần đầu tiên gặp mặt một nhà Ôn Hành Viễn, nhưng mắt thấy đứa bé nhỏ như vậy xảy ra chuyện ở trước mắt bốn người lớn, cho dù là ai cũng không thể không tức giận.
"Yêu cầu?" Nụ cười của người phụ nữ vụt tắt, hừ lạnh một tiếng, ánh mắt nhìn thẳng vào An Dĩ Nhược, cực kỳ giận dữ nói: "Nếu không phải là cô, Mục Nham vốn không thể lừa được chúng tôi, đều là công lao của cô. Cho dù cô giúp anh ta chuyện này, hôm nay tôi trở về tặng cô một phần đại lễ." Hơi cúi đầu, họng súng càng dùng sức đặt ở trên cổ non mịn của Thần Thần, cô gằng từng tiếng nói: "Yêu cầu của tôi chính là muốn mạng của cô, còn có mạng của nó."
"Đừng!" Si Nhan sợ hãi kêu lên một tiếng, khuôn mặt nhỏ nhắn của Thần Thần tái nhợt, gào khóc: "Ba ba... Mẹ..."
"Đừng làm tổn thương đứa nhỏ, có hận nhằm vào tôi." Trái lại An Dĩ Nhược rất bình tĩnh, làm như hiểu được mục đích đến của người phụ nữ, từng bước một di chuyển tới gần cô ấy, "Tôi không biết rốt cuộc là xảy ra chuyện gì, nhưng nếu như trong lúc vô tình tôi đã phá hủy gì đó của cô, tôi sẵn lòng một mình gánh chịu, xin cô thả đứa nhỏ."
"Thả nó?" Người phụ nữ ngạo mạn nhìn cô, vẻ mặt lạnh lùng nổi lên biến hóa rất nhỏ, "Vì sao các người không buông tha cho em gái của tôi? Hả? Viên đạn bắn thẳng đến tim, chết ngay tại chỗ. Sao các người không nghĩ buông tha cho nó?"
Hóa ra người phụ nữ bị Mục Nham bắn chết ngay tại chỗ ở trên đường cao tốc chính là em gái của cô ấy, trên mặt An Dĩ Nhược cuối cùng tụt hết một tia huyết sắc, gắn liền với luật nhân quả, biết được người phụ nữ trước mắt này quả thực nhằm vào cô mà đến, ép buộc mình tỉnh táo lại, đối mặt với vẻ mặt lạnh lùng của người phụ nữ, cô lạnh giọng: "Tình huống lúc đó tôi không có lựa chọn nào khác, súng của em gái cô chỉa thẳng vào đầu của bạn tôi, cô ấy không chết thì chúng tôi phải chết. Cô ấy đáng tội."
Nghe được An Dĩ Nhược nhắc tới tình hình ngày đó, tâm tình của người phụ nữ đột biến, giống như nổi điên giơ súng lên, ngón trỏ tay phải hơi móc lên.
"Dĩ Nhược!" Tịch Thạc Lương kinh hãi, chưa kịp tới gần, đã nghe "pằng" một tiếng, tiếng súng giảm thanh trong màn đêm yên tĩnh có vẻ đặc biệt nặng nề, bắn viên đạn một cách chuẩn xác ở phía trước chân của An Dĩ Nhược, mà cô, nhắm mắt lại trốn cũng không trốn.
Khuôn mặt méo mó trở nên hơi dữ tợn, người phụ nữ giọng căm hận nói: "Không tới phiên cô nói nó, không muốn đứa nhỏ này bị chết quá nhanh thì câm miệng của cô lại!"
"Ít nói nhảm. Rốt cuộc cô muốn thế nào?" Ôn Hành Viễn tức giận, nhìn ánh mắt hoảng sợ của con gái, nghe nó từng tiếng một kêu ba ba, anh muốn đại khai sát giới, ánh mắt sắc bén nhìn người phụ nữ, anh lạnh lùng nói: "Nói ra điều kiện của cô, nếu như tiền có thể giải quyết, cho con số." Nếu như đòi mạng, cho dù con mẹ nó xác định muốn ai, làm tổn thương con gái của anh chuyện đào phần mộ tổ tiên của cô Ôn Hành Viễn tôi cũng làm được. Câu nói kế tiếp bị anh miễn cưỡng nuốt xuống, không muốn chọc giận cô ấy, trong lòng lại hận không thể bầm thây cô thành vạn khúc.
"Đi theo tôi, An Dĩ Nhược." Người phụ nữ cũng biết kéo dài nữa đối với mình cũng không tốt, dùng ánh mắt ý bảo An Dĩ Nhược đi qua, "Ấn thang máy, nhanh lên."
Im lặng hai giây, An Dĩ Nhược nâng bước đi về phía của cô ấy, run run bấm thang máy, nghe được người phụ nữ thúc giục: "Đi vào."
"Thả đứa nhỏ." An Dĩ Nhược bất động, quật cường nhìn cô ấy, "Tôi đi theo cô."
"Cô không có tư cách nói điều kiện với tôi, đi vào." Người phụ nữ cất cao giọng.
"Vậy đưa đứa nhỏ cho tôi, cô dọa nó thành như vậy, cửa ải bảo an dưới lầu cô sẽ không qua được." An Dĩ Nhược không từ bỏ, chỉ cần đứa nhỏ vào trong tay của cô, liều chết cô cũng không thể để cho nó gặp chuyện không may, "Tôi cam đoan ngoan ngoãn đi theo cô."
"Dì Dĩ Nhược..." Thần Thần nước mắt lưng tròng quay đầu, thấy ba ba đại nhân gật đầu với nó, hiểu chuyện vươn cánh tay về phía An Dĩ Nhược muốn cô ôm nó.
Người phụ nữ ôm chặt nó lui về sau một bước, không chịu thỏa hiệp.
Lúc hai bên gằng co, không biết là di động của ai vang lên, tiếng chuông vốn du dương giờ phút này lại có chút bi tráng, phá vỡ sự trầm mặc khiến người ngạt thở.
Lòng bàn tay của Ôn Hành Viễn cũng thấm ra mồ hôi, cánh tay anh nắm chặt Si Nhan càng lạnh lẽo hơn.
Sau khi di động của anh vang lên, di động của An Dĩ Nhược lại vang lên lần nữa, vang lên vài tiếng thì tự ngắt. An Dĩ Nhược phân biệt ra tiếng chuông khác nhau, nhịp tim đột nhiên tăng nhanh, ánh mắt nhìn thẳng người phụ nữ, từng bước một di chuyển lùi vào trong thang máy.
Trong mắt người phụ nữ hiện lên nghi ngờ, không kịp suy nghĩ lách mình theo vào, cửa thang máy nhanh chóng khép lại, sau đó cực nhanh hạ xuống.
"Thần Thần?" Si Nhan muốn theo sau, dưới chân mềm nhũn suýt nữa ngã sấp xuống, may mà Ôn Hành Viễn đỡ lấy, chạy tới trước thang máy đã không còn kịp.
"Đi thang lầu." Tịch Thạc Lương phản ứng kịp trước tiên, lúc dứt lời, bóng dáng đã biến mất ở đầu bậc thang.
Đỡ Si Nhan xuống lầu, di động của Ôn Hành Viễn lại vang lên, ấn xuống phím call, anh trầm giọng: "Người đi xuống rồi, dùng thang máy. Thần Thần ở trên tay của cô ta, còn có một người phụ nữ khác làm con tin."
"Đã biết." Mục Nham lưu loát cắt đứt, từ từ giơ tay phải lên, quả đấm nắm chặt nới lỏng trong nháy mắt, súng bắn tỉa đã sẵn sàng chờ phân phó. Người mặc cảnh phục, cầm súng lục trong tay anh đứng ở trong đại sảnh của trung tâm triển lãm, ánh mắt ám trầm, vẻ mặt sắc bén.
Bình luận truyện