Nghe Nói Tình Yêu Sẽ Đến
Chương 49: Tình địch ở Paris
Có lẽ duyên phận trong cuộc sống, thường thường là do rất nhiều sự vô ý thúc đẩy. Mục Nham không nghĩ tới trái tim vắng lặng nhiều năm lại lần nữa bùng cháy, càng không thể đoán trước tình yêu này lại dùng cách bất đắc dĩ như vậy kéo ra màn mở đầu, anh cảm thấy, có lẽ đây chính là cái gọi là ngoài ý muốn, tình cờ tất yếu.
Vào lúc hoàng hôn, bầu trời cao xa bị ánh mặt trời lặn nhuộm đỏ, một ngọn lửa màu đỏ lan tràn đến cuối bầu trời, làm cho giờ phút này đau thương càng lộ vẻ lạnh lẽo nặng nề hơn. Mục Nham lặng lẽ hạ mi, trên khuôn mặt anh tuấn lướt qua một sự đau thương chua xót.
Bay qua biển cả đuổi tới nước Pháp, không phải mất kiên nhẫn, mà là vì trong lúc lơ đãng yêu đến mức quá đầu nhập, chịu không nổi mất đi. diendanlequydon.comThứ lỗi anh không cách nào trơ mắt nhìn cô đi ra khỏi cuộc đời của anh, cho dù một trăm mét, cũng sẽ khiến anh cảm thấy là cách chân trời cùng góc bể, huống chi cách xa vạn dặm.
Thấy cô thẫn thờ lang thang ở trên phố Paris, thu sự mệt mỏi và tan nát cõi lòng của cô vào trong mắt, Mục Nham vô cùng đau lòng. Có lẽ cho đến một khắc này anh mới chính thức hiểu được, lần này vận mệnh chuyển hướng, khiến cô bất ngờ không kịp phòng bị biết bao, mà đoạn tình yêu này khắc giữ ở đầu quả tim, chung quy sẽ theo lần đi xa này héo rũ, đổ nát. Cố đè xuống nỗi nhớ nhung và thiếu kiên nhẫn ở đáy lòng, anh xa xa tưởng nhớ cô dĩ nhiên đã đi đến tận cùng hồi ức, là tôn trọng, cũng là thương tiếc.
Ngẩng đầu nhìn về phía chân trời, trời đất dường như trong nháy mắt bất động, duy chỉ có bầu không khí lặng yên không tiếng động mà từ từ dịch chuyển, Mục Nham thở dài nhẹ như không thể nghe thấy, mang theo một hương vị của mùa đông lạnh, kéo dài, kéo dài. Hơi siết chặt cánh tay, ôm lấy đặc biệt yếu ớt của cô vào trong ngực, dường như muốn đem nhiệt độ trên người chia cho cô, sưởi ấm da thịt lạnh buốt của cô.
Khi nhiệt độ cơ thể của anh xuyên thấu qua quần áo chân thực mà truyền vào cô, vốn là ấm lên đến tận cùng thoáng chốc đau đớn được giảm bớt, trong nháy mắt An Dĩ Nhược mềm yếu lại, vùi mặt vào bên cổ của anh, vươn tay ôm chặt lấy anh, giống như là một tia hy vọng và ánh sáng cuối cùng còn tồn lại trong đời, cô khóc đến giống như một đứa trẻ lạc đường.
Mục Nham ôm cô chặt hơn, giơ tay vuốt ve tóc dài của cô, không có lên tiếng khuyên giải an ủi.
Sáu năm trả giá chỉ đổi lấy đau đớn xé lòng, ngoại trừ đem tất cả mọi thứ chìm đắm ở trong nước mắt giàn giụa, dường như cũng không tìm được cách nào khác để lãng quên và trút ra, thì để anh dùng cái ôm ấm áp an ủi và thành toàn cuối cùng cho cô.
Nhìn bóng dáng xa xa ôm nhau, Tịch Thạc Lương cảm thấy trong lồng ngực có cái gì đó lặng lẽ nứt ra, có tiếng phựt truyền đến vỡ vụn, đau đến anh hít thở cũng trở nên khó khăn. Sáu năm qua, anh cũng đã từng cố gắng muốn nắm chặt ký ức nhỏ vụn trong lòng bàn tay, sáu năm sau, trong hạnh phúc gần kề cuối cùng từ giữa kẽ tay lặng lẽ chảy đi, mọi thứ ngày trước, trong phút chốc rơi xuống trên mặt đất, trong nháy mắt tan xương nát thịt.
Anh thua, thua hoàn toàn.
Khi biết được cô một thân một mình đi đến Paris xa xôi, anh liền biết, giữa bọn họ đã duyên tận duyên tán. Nửa năm qua không phải không có từng giãy giụa cố gắng xoay chuyển, suy cho cùng bọn họ là thật sự đã từng yêu nhau, song, anh là người rất tỉnh táo, cũng rất lý trí, là anh lựa chọn tách ra, nên chấp nhận hết thảy khả năng có thể phát sinh, cho dù là trong lòng vô cùng bi thương, cũng không còn tư cách kêu đau. Diễn ✿ Đàn - Lê - Quý ✿ ĐônĐi đến Paris, thậm chí ma xui quỷ khiến bước lên chuyến bay bay đến Provence, cũng chỉ là muốn cùng cô đi qua đoạn bi thương trải qua trong lòng này, xem như là thực hiện lời hứa đã từng hứa hẹn.
Đối với cô, rốt cuộc là anh không thể nào cho cô nhiều hơn. Không có tư cách, không có lập trường.
Có một số người, bỏ lỡ nhất thời, thì bỏ lỡ cả đời, không thể nào quay đầu lại được nữa.
Không biết rốt cuộc trải qua bao lâu, chỉ cảm thấy hai chân đều đã đứng đến tê dại, anh thấy cô nơi xa từ trong ngực Mục Nham ngẩng đầu lên, ánh mắt mờ mịt nhìn qua. Tịch Thạc Lương nở nụ cười, trong mắt đã có nước mắt theo nụ cười này, cùng rơi xuống.
Có lẽ khoảng cách quá xa, hoặc là nước mắt che mờ tầm mắt, bọn họ nhìn không rõ biểu cảm trên mặt của nhau, chỉ có thể dùng tâm đi đọc tâm của đối phương, chỉ có thể dùng ánh mắt cùng nhìn về phía người yêu cũ như gần như xa làm một tạm biệt cuối cùng.
Hết thảy giống như là định xong kết cục, sau trăm ngàn lần chuyển biến, ai cũng không thể gần được ai, tình yêu của bọn họ dừng lại từ đấy, cuối cùng dùng táng hoa màu tím làm nét kết thúc.
Đập tan giấc mộng trong biển hoa oải hương ở Provence, An Dĩ Nhược lau khô nước mắt, mang theo dũng khí phá giải hết thảy khó khăn, kiên định theo Mục Nham rời đi, là quả quyết, càng là không chút do dự kiên quyết dứt khoát. Nếu như không có trải qua, cô sẽ không biết, ngoại trừ Thạc Lương, còn có một người, có thể tìm được cô ở trong đám đông. Vậy, còn có lý do gì chùn bước?
Lúc máy bay đáp xuống sân bay Charles-de-Gaulle ở Paris thì đêm đã khuya, An Dĩ Nhược ngoan ngoãn mà mặc cho Mục Nham nắm tay đi vào đại sảnh khách sạn, làm như nghĩ đến cái gì đó, cô đột nhiên dừng bước, nhất thời thẫn thờ đứng ở tại chỗ, nhìn thấy ánh mắt nghi hoặc của anh, ngượng ngùng nói: "Cùng em đi đến một nơi được không?" Hỏi đến dè dặt cẩn trọng như vậy, giống như rất sợ anh từ chối.
Đối với thỉnh cầu của cô, anh rất khó nói "Không", vì thế, Mục Nham gật đầu.
Bầu trời rải đầy sao sáng, ánh trăng sáng tỏ vẩy khắp mặt đất, bóng dáng cô đơn đứng trước gió bị đêm lạnh che phủ, mờ ảo đến giống như trong khoảnh khắc sẽ biến mất không thấy.
Đứng ở tầng mười tám của đỉnh tòa nhà, cô rủ xuống lông mi dài, niêm phong cảm xúc cuồn cuộn cất vào ở đáy mắt, mặc cho gió lạnh hoành hành.
Mục Nham cởi áo khoác xuống choàng ở trên vai cô, đưa mắt đến phía xa, âm thanh thuần phác trầm thấp vang vọng ra ở trên bầu trời mênh mong, "Ngày vừa đến Paris anh đã đứng ở chỗ này nhìn em đi về phía sông Seine, anh gọi em một tiếng, dường như em có nghe thấy, lại dường như không có nghe thấy gì, ngốc nghếch mà nhìn mọi nơi, không biết còn tưởng em tìm báo vật đấy." Diễn ☆ đàn Lê ☆ Quý ĐônĐứng quả thực quá cao, có thể trong đám đông nhận ra cô đã xem như là kỳ tích, Mục Nham đương nhiên không thấy rõ biểu cảm của cô khi đó, nhưng cảnh tượng bộ dáng thẫn thờ điềm đạm đáng yêu của cô nhìn chung quanh, đủ để khiến lồng ngực anh tràn đầy đau lòng, dường như anh không kiểm soát được muốn vọt xuống ôm chặt cô, bước ra bước chân lại thu về, nắm chặt nắm tay lại nới ra, anh kiềm chế mà đứng ở tại chỗ, không nhúc nhích.
Lúc thật sự đau đớn anh ngay tại bên cạnh, tự nhiên thấy được nhếch nhác của cô, An Dĩ Nhược xót xa muốn khóc, thiên ngôn vạn ngữ nghẹn ở trong cổ, hồi lâu sau thì thào phản bác: "Ngốc chỗ nào?"
"Chỗ nào cũng ngốc." Anh cười, giọng nói không tự giác xen lẫn vài phần cưng chiều.
"Anh không cảm thấy khi đó em có nhiều nhếch nhác." Làm như hiểu rõ tâm sự của cô, anh dịu dàng nói: "Mỗi người đều sẽ trải qua quá trình lột xác, em cũng không ngoại lệ."
Lời trơn mịn lặng lẽ sưởi ấm khiến cô cảm thấy ngọt ngào, An Dĩ Nhược kéo ra một nụ cười, cái loại nhè nhẹ và dịu dàng này, ở sâu trong đôi mắt mông lung lộ ra một chút thương cảm, ngay sau đó xoay người, dời mắt về phía xa.
Hơi thở hấp dẫn nào đó làm như đang lan tràn không tiếng động, ngẩng đầu lên, hít vào một hơi thật sâu, định thần, đè xuống dao động trong lòng, để tỉnh táo dần dần thay thế buồn bã.
Người đàn ông bên cạnh này, có lẽ là ánh sao mà người ta tìm kiếm nhưng không thể được, cô lại làm thế nào cam lòng để anh trở thành thiên thạch rỉ sắt? Bỏ lỡ anh, có lẽ không có duyên gặp được tình yêu ẩn chứa bao dung và cưng chiều.
Phía chân trời xa xôi giống như màn sân khấu tối đen, thế giới bị bao phủ ở trong bầu không khí yên tĩnh và thanh bình, cô lẳng lặng đứng ở nơi đó, bóng lưng mảnh mai nghiêng dài, mà anh, lặng lẽ ở bên cạnh cô, cứng như bàn thạch.
Thật lâu sau, khẽ mở mắt ra nhìn trăng sáng treo cao phía chân trời, sáng tỏ mà lại cao xa, còn có một ánh mắt người, thâm thúy, ám trầm, phức tạp, ân cần.
Rất nhiều năm sau An Dĩ Nhược hồi tưởng lại đêm hôm đó, ánh mắt Mục Nham vẫn hiện lên rõ ràng ở trong đầu, khoan dung thương xót, hiểu rõ hết thảy, có lẽ ngay tại một giây trong nháy mắt đó, cô có một quyết định.
Tính toán qua loa thời gian mình đứng yên, thấy anh trước sau không nói, An Dĩ Nhược hờn mát nhíu mày, xoay người đối mặt với anh kiêu căng chỉ trích: "Cái người này rõ là, dầu gì cũng an ủi em mấy câu đi chứ? Lúc này sao lại im lặng là vàng rồi hả? Bình thường không phải tán dóc là nhất sao?" Giọng nói nhè nhẹ đọng lại, âm cuối từ từ tản ra, nhẹ nhàng thoải mái nhạt đi như có như không mà thở dài buồn bã.
Nhìn biểu cảm hơi hồn nhiên của cô, Mục Nham cảm thấy có đôi khi An Dĩ Nhược giống như một đứa trẻ trong nhà trẻ phạm sai lầm, ngây ngốc, ngơ ngác, làm anh căn bản nói không nên một câu nói nặng, duy chỉ có phần yêu thương và cưng chiều.
Vì thế, anh vô tội gãi gãi đầu tóc, nhíu mày nhìn cô chăm chú, trong mắt thoáng hiện ranh mãnh dịu dàng: "An Dĩ Nhược, em có biết em đã phát tiết rất lâu rồi không, ở đây gió rất to, anh cũng sắp đông lạnh đến hy sinh rồi." Cố ý gọi cả tên lẫn họ của cô, mây trôi nước chảy mà phá tan bầu không khí khiến người ta băn khoăn bất an.
Nghe anh nói như vậy, cô mới chú ý tới áo khoác ngoài của anh choàng ở trên người mình, giữa mùa đông lạnh anh lại chỉ mặc chiếc áo khoác đồ tây. Quen biết lâu như vậy, đây là lần thứ hai thấy anh ăn mặc chính thức như thế, lần đầu tiên gặp ở sân bay anh cũng mặc âu phục, chắc là nhiệm vụ cần. diendanlequydon.comAn Dĩ Nhược híp mắt, vẻ mặt chuyên chú nhìn thân hình cao to của người đàn ông trước mặt, khuôn mặt điển trai, lần đầu tiên cảm thấy anh thật sự rất đẹp trai, không phải cái loại đẹp trai chấn động lòng người, nói như thế nào đây, là thuộc về cái kiểu càng nhìn càng đẹp trai. Áo sơ mi trắng bằng bông, chiếc áo khoác âu phục màu thẫm cắt xén vừa người, làm nổi bật lên dáng người cao lớn thẳng đứng của anh, mắt sáng như sao, đột nhiên nghĩ đến sự nhếch nhác của cả hai người bọn họ khi bị vùi lấp ở Myanma, rất không phong độ, cô cười trách: "Bạn đội trưởng đẹp trai phóng khoáng giỏi văn giỏi võ yêu tổ quốc và nhân dân cũng sợ lạnh?" Ngoài miệng chế nhạo, trong lòng lại thầm dâng lên cảm động. Trên thế giới này, đúng là vẫn còn có một người đàn ông sẵn lòng bảo vệ cô như vậy, kiên định như vậy, cố chấp như vậy, lại... thâm tình như vậy.
Mục Nham nhíu mày liếc cô một cái, chọc hai tay vào trong túi quần, nhún vai, lạnh đến hàm răng cũng đã run lên, bất mãn kháng nghị: "Ôi! Anh nói, nếu như sau này tâm tình em không tốt ngàn vạn lần đổi lại cách thức giày vò, ngày lạnh lẽo chết tiệt này anh chịu lạnh cũng không chịu được nữa rồi." Nói xong còn phối hợp giậm chân, rút tay ra để đến bên miệng hà hơi.
Đêm Paris đương nhiên không lạnh tới mức này, nửa thật nửa giả oán trách cô nghe vào trong tai giống như là đang làm nũng, ánh mắt khóa chặt ở trên khuôn mặt có nụ cười như trẻ con của anh, An Dĩ Nhược im lặng, đáy lòng dâng lên cảm kích và xúc động.
Bốn mắt giao nhau, cô hít sâu, liên tục, sau đó trong thả và kiên định đi về phía anh, âm thanh nhè nhẹ bật ra khóe miệng, anh nghe thấy cô nói: "Dầu gì anh cũng là đại đội trưởng đấy, mượn qua đồ của người ta không biết có trả lại không?"
Khuôn mặt nhỏ nhắn căng thẳng bị lạnh đỏ lên, miệng còn đòi nợ, trong nháy mắt làm cho tim Mục Nham đập mạnh và loạn nhịp, chờ phản ứng kịp, khóe miệng dần dần cong lên, câu ra một nụ cười mê người.
Cảnh tượng lần đầu gặp ở sân bay lại lần nữa hiện lên trong đầu, rõ ràng giống như xảy ra ở ngày hôm qua. Vung lưới ra sắp thu về, cá bị nhốt lại giảo hoạt suýt nữa rất dễ dàng tìm thấy anh trong đám người, ánh mắt không để lại dấu vết đảo qua bốn phía, đại não Mục Nham nhanh chóng vận chuyển, nhìn thấy bóng dáng màu trắng cách đó không xa liên tục cúi đầu nhìn đồng hồ, anh sải bước đi tới, trên khuôn mặt điển trai mang theo mừng rỡ giống như nghênh đón người yêu, ở lúc tim An Dĩ Nhược đập mạnh và loạn nhịp nhỏ giọng nói ở bên tai cô: "Tiểu thư, mượn cái ôm của em một chút." Sau đó thu tay lại, ôm eo nhỏ nhắn của cô, áp vẻ mặt kinh ngạc của người con gái vào trong lòng, giống như chuồn chuồn lướt nước mà hôn lên môi của cô.
Cũng là từ đó trở đi, sợi tơ hồng đã buộc chặt số phận của hai người lại cùng nhau, mặc dù đi rất nhiều đường vòng, cuối cùng vẫn là buộc hai người lại với nhau.
Mục Nham nhìn cô cười, vô cùng thân thiết và tự nhiên mà vuốt vuốt tóc mai cho cô: "Vậy còn ỷ lại vào anh đấy." Ngón tay thong thả mà xoa nhẹ giương mặt cô, cúi đầu khẽ hôn lên trán cô, anh nói: "Chờ em đến đòi cái ôm này thiếu chút nữa đợi đến vĩnh viễn sánh cùng trời đất rồi."
Lúc môi ấm áp của anh xẹt qua làn da trên trán cô, An Dĩ Nhược đột nhiên có loại xúc động muốn khóc, dường như ở trước mặt anh, cô luôn không thể nào khống chế tốt cảm xúc của mình, lúc thì hoảng loạn, lúc thì yếu ớt.
"Mượn qua cái ôm của em bây giờ trả lại em, thừa dịp bốn bề vắng lặng, muốn khóc thì khóc thoái mái một hồi." Thân thể cao lớn thẳng tắp đứng ở trước mặt cô, Mục Nham giúp cô ngăn cản cơn gió đêm lạnh thấu xương, duỗi cánh tay dài ra, ôm cả người cô vào trong ngực, "Anh biết quên là một chuyện rất khó khăn, nhưng khi đã từng trở nên hoàn toàn thay đổi, ngoại trừ quên, chúng ta không còn lựa chọn nào khác." Tay phải đỡ lấy cái ót của cô dán vào trong ngực anh, anh nói: "An Dĩ Nhược, em có anh!" Cảm giác được tay nhỏ bé của cô vòng qua bên eo của anh, trên tay anh hơi dùng sức càng ôm chặt cô hơn nữa, giọng nói từ tính thuần phác lại vang lên, "Để tất cả mọi thứ ở lại trong đêm nay, bắt đầu từ ngày mai, em chính là chính mình hoàn toàn mới. Diễn ✿ Đàn - Lê - Quý ✿ ĐônTin anh, không phải mỗi cuộc tình đều là kết cục bi thương, anh sẽ luôn luôn ở bên cạnh em."
Thời gian đột nhiên dừng lại, bầu không khí chợt ngưng tụ, trong nháy mắt An Dĩ Nhược quên mất hít thở, trong tai, trong đầu, trong lòng, đều nhét đầy lời tỏ tình không giống tỏ tình của anh.
Giọng nói kiên định như vậy, âm thanh trầm nhẹ như vậy, mang theo sức lực mê hoặc lòng người, dễ dàng khiến cho cô mềm yếu lại. Mặt nạ kiên cường trong nháy mắt rạn nứt, nước mắt, cứ như vậy trượt ra khóe mắt, rồi từ từ nhỏ giọt ở trên mặt, ngừng cũng không ngừng được, nóng hổi xuyên qua áo sơ mi rơi vào trên da thịt ở trước ngực của anh, nơi sâu trong lòng cuồn cuộn khắc sâu ấm áp trong lòng mãnh liệt hơn bất cứ lúc nào. Chính là anh, chỉ có anh, có thể mang đến cho cô rung động như thế, An Dĩ Nhược hoàn toàn tỉnh ngộ, cũng may, tất cả đều còn kịp.
Nhiều năm đi qua, cảnh còn người mất. Tội gì giãy giụa? Sao phải chuốc khổ?
Người muốn đi không giữ được, tình yêu mất đi cũng không về được, ai là khách qua đường của ai, ai quy theo ai, đáp án, đã rõ rành rành.
An Dĩ Nhược rơi nước mắt lã chã, chỉ vì câu nói kia của anh, "Anh sẽ luôn luôn ở bên cạnh em."
Ở giữa trời và đất, đau đớn của cô bị lạnh lẽo cọ rửa, rốt cuộc không để lại một chút vết tích gì. Tình yêu đã định trước không chiếm được bị tình cảm mãnh liệt của Mục Nham bao phủ, càng lúc càng xa, cuối cùng biến mất không thấy gì nữa. Thế giới cũng không có sụp đổ, có người đáng để cô đứng lên tiếp tục yêu, bọn họ, muốn ở cùng nhau.
Từng giọt nước mắt lạnh băng chảy ngược vào trong miệng, mặn đắng. Song, lại bất ngờ mang theo nhiệt độ nóng bỏng như thiêu đốt người. diendanlequydon.comHóa ra, lúc hạnh phúc, vẫn có thể rơi lệ, hóa ra, độ ấm của nước mắt lại thất thường như vậy, hoặc lạnh như băng, hoặc nóng bỏng.
Đêm Paris, cuối cùng cô học được cách quên, đi ngược lại với Tịch Thạc Lương vĩnh viễn lưu lại ở Provence, để vùng hoa màu tím này cắt đứt tình cảm, cắt đứt tình yêu của bọn họ. Sau đó, cô đã hiểu, ở trong tình yêu, không phải bạn muốn tan xương nát thịt là có thể.
An Dĩ Nhược không nói gì ôm chặt lấy eo của Mục Nham, gò má dán ở bên cổ của anh, chờ anh vì cô mở ra cánh cửa nở đầy hoa linh lan này.
Không ai có thể dự cảm được sự thay đổi của vận mệnh, con đường kế tiếp là khổ hay là ngọt, hai người yêu nhau cùng nhau chia xẻ.
Vào lúc hoàng hôn, bầu trời cao xa bị ánh mặt trời lặn nhuộm đỏ, một ngọn lửa màu đỏ lan tràn đến cuối bầu trời, làm cho giờ phút này đau thương càng lộ vẻ lạnh lẽo nặng nề hơn. Mục Nham lặng lẽ hạ mi, trên khuôn mặt anh tuấn lướt qua một sự đau thương chua xót.
Bay qua biển cả đuổi tới nước Pháp, không phải mất kiên nhẫn, mà là vì trong lúc lơ đãng yêu đến mức quá đầu nhập, chịu không nổi mất đi. diendanlequydon.comThứ lỗi anh không cách nào trơ mắt nhìn cô đi ra khỏi cuộc đời của anh, cho dù một trăm mét, cũng sẽ khiến anh cảm thấy là cách chân trời cùng góc bể, huống chi cách xa vạn dặm.
Thấy cô thẫn thờ lang thang ở trên phố Paris, thu sự mệt mỏi và tan nát cõi lòng của cô vào trong mắt, Mục Nham vô cùng đau lòng. Có lẽ cho đến một khắc này anh mới chính thức hiểu được, lần này vận mệnh chuyển hướng, khiến cô bất ngờ không kịp phòng bị biết bao, mà đoạn tình yêu này khắc giữ ở đầu quả tim, chung quy sẽ theo lần đi xa này héo rũ, đổ nát. Cố đè xuống nỗi nhớ nhung và thiếu kiên nhẫn ở đáy lòng, anh xa xa tưởng nhớ cô dĩ nhiên đã đi đến tận cùng hồi ức, là tôn trọng, cũng là thương tiếc.
Ngẩng đầu nhìn về phía chân trời, trời đất dường như trong nháy mắt bất động, duy chỉ có bầu không khí lặng yên không tiếng động mà từ từ dịch chuyển, Mục Nham thở dài nhẹ như không thể nghe thấy, mang theo một hương vị của mùa đông lạnh, kéo dài, kéo dài. Hơi siết chặt cánh tay, ôm lấy đặc biệt yếu ớt của cô vào trong ngực, dường như muốn đem nhiệt độ trên người chia cho cô, sưởi ấm da thịt lạnh buốt của cô.
Khi nhiệt độ cơ thể của anh xuyên thấu qua quần áo chân thực mà truyền vào cô, vốn là ấm lên đến tận cùng thoáng chốc đau đớn được giảm bớt, trong nháy mắt An Dĩ Nhược mềm yếu lại, vùi mặt vào bên cổ của anh, vươn tay ôm chặt lấy anh, giống như là một tia hy vọng và ánh sáng cuối cùng còn tồn lại trong đời, cô khóc đến giống như một đứa trẻ lạc đường.
Mục Nham ôm cô chặt hơn, giơ tay vuốt ve tóc dài của cô, không có lên tiếng khuyên giải an ủi.
Sáu năm trả giá chỉ đổi lấy đau đớn xé lòng, ngoại trừ đem tất cả mọi thứ chìm đắm ở trong nước mắt giàn giụa, dường như cũng không tìm được cách nào khác để lãng quên và trút ra, thì để anh dùng cái ôm ấm áp an ủi và thành toàn cuối cùng cho cô.
Nhìn bóng dáng xa xa ôm nhau, Tịch Thạc Lương cảm thấy trong lồng ngực có cái gì đó lặng lẽ nứt ra, có tiếng phựt truyền đến vỡ vụn, đau đến anh hít thở cũng trở nên khó khăn. Sáu năm qua, anh cũng đã từng cố gắng muốn nắm chặt ký ức nhỏ vụn trong lòng bàn tay, sáu năm sau, trong hạnh phúc gần kề cuối cùng từ giữa kẽ tay lặng lẽ chảy đi, mọi thứ ngày trước, trong phút chốc rơi xuống trên mặt đất, trong nháy mắt tan xương nát thịt.
Anh thua, thua hoàn toàn.
Khi biết được cô một thân một mình đi đến Paris xa xôi, anh liền biết, giữa bọn họ đã duyên tận duyên tán. Nửa năm qua không phải không có từng giãy giụa cố gắng xoay chuyển, suy cho cùng bọn họ là thật sự đã từng yêu nhau, song, anh là người rất tỉnh táo, cũng rất lý trí, là anh lựa chọn tách ra, nên chấp nhận hết thảy khả năng có thể phát sinh, cho dù là trong lòng vô cùng bi thương, cũng không còn tư cách kêu đau. Diễn ✿ Đàn - Lê - Quý ✿ ĐônĐi đến Paris, thậm chí ma xui quỷ khiến bước lên chuyến bay bay đến Provence, cũng chỉ là muốn cùng cô đi qua đoạn bi thương trải qua trong lòng này, xem như là thực hiện lời hứa đã từng hứa hẹn.
Đối với cô, rốt cuộc là anh không thể nào cho cô nhiều hơn. Không có tư cách, không có lập trường.
Có một số người, bỏ lỡ nhất thời, thì bỏ lỡ cả đời, không thể nào quay đầu lại được nữa.
Không biết rốt cuộc trải qua bao lâu, chỉ cảm thấy hai chân đều đã đứng đến tê dại, anh thấy cô nơi xa từ trong ngực Mục Nham ngẩng đầu lên, ánh mắt mờ mịt nhìn qua. Tịch Thạc Lương nở nụ cười, trong mắt đã có nước mắt theo nụ cười này, cùng rơi xuống.
Có lẽ khoảng cách quá xa, hoặc là nước mắt che mờ tầm mắt, bọn họ nhìn không rõ biểu cảm trên mặt của nhau, chỉ có thể dùng tâm đi đọc tâm của đối phương, chỉ có thể dùng ánh mắt cùng nhìn về phía người yêu cũ như gần như xa làm một tạm biệt cuối cùng.
Hết thảy giống như là định xong kết cục, sau trăm ngàn lần chuyển biến, ai cũng không thể gần được ai, tình yêu của bọn họ dừng lại từ đấy, cuối cùng dùng táng hoa màu tím làm nét kết thúc.
Đập tan giấc mộng trong biển hoa oải hương ở Provence, An Dĩ Nhược lau khô nước mắt, mang theo dũng khí phá giải hết thảy khó khăn, kiên định theo Mục Nham rời đi, là quả quyết, càng là không chút do dự kiên quyết dứt khoát. Nếu như không có trải qua, cô sẽ không biết, ngoại trừ Thạc Lương, còn có một người, có thể tìm được cô ở trong đám đông. Vậy, còn có lý do gì chùn bước?
Lúc máy bay đáp xuống sân bay Charles-de-Gaulle ở Paris thì đêm đã khuya, An Dĩ Nhược ngoan ngoãn mà mặc cho Mục Nham nắm tay đi vào đại sảnh khách sạn, làm như nghĩ đến cái gì đó, cô đột nhiên dừng bước, nhất thời thẫn thờ đứng ở tại chỗ, nhìn thấy ánh mắt nghi hoặc của anh, ngượng ngùng nói: "Cùng em đi đến một nơi được không?" Hỏi đến dè dặt cẩn trọng như vậy, giống như rất sợ anh từ chối.
Đối với thỉnh cầu của cô, anh rất khó nói "Không", vì thế, Mục Nham gật đầu.
Bầu trời rải đầy sao sáng, ánh trăng sáng tỏ vẩy khắp mặt đất, bóng dáng cô đơn đứng trước gió bị đêm lạnh che phủ, mờ ảo đến giống như trong khoảnh khắc sẽ biến mất không thấy.
Đứng ở tầng mười tám của đỉnh tòa nhà, cô rủ xuống lông mi dài, niêm phong cảm xúc cuồn cuộn cất vào ở đáy mắt, mặc cho gió lạnh hoành hành.
Mục Nham cởi áo khoác xuống choàng ở trên vai cô, đưa mắt đến phía xa, âm thanh thuần phác trầm thấp vang vọng ra ở trên bầu trời mênh mong, "Ngày vừa đến Paris anh đã đứng ở chỗ này nhìn em đi về phía sông Seine, anh gọi em một tiếng, dường như em có nghe thấy, lại dường như không có nghe thấy gì, ngốc nghếch mà nhìn mọi nơi, không biết còn tưởng em tìm báo vật đấy." Diễn ☆ đàn Lê ☆ Quý ĐônĐứng quả thực quá cao, có thể trong đám đông nhận ra cô đã xem như là kỳ tích, Mục Nham đương nhiên không thấy rõ biểu cảm của cô khi đó, nhưng cảnh tượng bộ dáng thẫn thờ điềm đạm đáng yêu của cô nhìn chung quanh, đủ để khiến lồng ngực anh tràn đầy đau lòng, dường như anh không kiểm soát được muốn vọt xuống ôm chặt cô, bước ra bước chân lại thu về, nắm chặt nắm tay lại nới ra, anh kiềm chế mà đứng ở tại chỗ, không nhúc nhích.
Lúc thật sự đau đớn anh ngay tại bên cạnh, tự nhiên thấy được nhếch nhác của cô, An Dĩ Nhược xót xa muốn khóc, thiên ngôn vạn ngữ nghẹn ở trong cổ, hồi lâu sau thì thào phản bác: "Ngốc chỗ nào?"
"Chỗ nào cũng ngốc." Anh cười, giọng nói không tự giác xen lẫn vài phần cưng chiều.
"Anh không cảm thấy khi đó em có nhiều nhếch nhác." Làm như hiểu rõ tâm sự của cô, anh dịu dàng nói: "Mỗi người đều sẽ trải qua quá trình lột xác, em cũng không ngoại lệ."
Lời trơn mịn lặng lẽ sưởi ấm khiến cô cảm thấy ngọt ngào, An Dĩ Nhược kéo ra một nụ cười, cái loại nhè nhẹ và dịu dàng này, ở sâu trong đôi mắt mông lung lộ ra một chút thương cảm, ngay sau đó xoay người, dời mắt về phía xa.
Hơi thở hấp dẫn nào đó làm như đang lan tràn không tiếng động, ngẩng đầu lên, hít vào một hơi thật sâu, định thần, đè xuống dao động trong lòng, để tỉnh táo dần dần thay thế buồn bã.
Người đàn ông bên cạnh này, có lẽ là ánh sao mà người ta tìm kiếm nhưng không thể được, cô lại làm thế nào cam lòng để anh trở thành thiên thạch rỉ sắt? Bỏ lỡ anh, có lẽ không có duyên gặp được tình yêu ẩn chứa bao dung và cưng chiều.
Phía chân trời xa xôi giống như màn sân khấu tối đen, thế giới bị bao phủ ở trong bầu không khí yên tĩnh và thanh bình, cô lẳng lặng đứng ở nơi đó, bóng lưng mảnh mai nghiêng dài, mà anh, lặng lẽ ở bên cạnh cô, cứng như bàn thạch.
Thật lâu sau, khẽ mở mắt ra nhìn trăng sáng treo cao phía chân trời, sáng tỏ mà lại cao xa, còn có một ánh mắt người, thâm thúy, ám trầm, phức tạp, ân cần.
Rất nhiều năm sau An Dĩ Nhược hồi tưởng lại đêm hôm đó, ánh mắt Mục Nham vẫn hiện lên rõ ràng ở trong đầu, khoan dung thương xót, hiểu rõ hết thảy, có lẽ ngay tại một giây trong nháy mắt đó, cô có một quyết định.
Tính toán qua loa thời gian mình đứng yên, thấy anh trước sau không nói, An Dĩ Nhược hờn mát nhíu mày, xoay người đối mặt với anh kiêu căng chỉ trích: "Cái người này rõ là, dầu gì cũng an ủi em mấy câu đi chứ? Lúc này sao lại im lặng là vàng rồi hả? Bình thường không phải tán dóc là nhất sao?" Giọng nói nhè nhẹ đọng lại, âm cuối từ từ tản ra, nhẹ nhàng thoải mái nhạt đi như có như không mà thở dài buồn bã.
Nhìn biểu cảm hơi hồn nhiên của cô, Mục Nham cảm thấy có đôi khi An Dĩ Nhược giống như một đứa trẻ trong nhà trẻ phạm sai lầm, ngây ngốc, ngơ ngác, làm anh căn bản nói không nên một câu nói nặng, duy chỉ có phần yêu thương và cưng chiều.
Vì thế, anh vô tội gãi gãi đầu tóc, nhíu mày nhìn cô chăm chú, trong mắt thoáng hiện ranh mãnh dịu dàng: "An Dĩ Nhược, em có biết em đã phát tiết rất lâu rồi không, ở đây gió rất to, anh cũng sắp đông lạnh đến hy sinh rồi." Cố ý gọi cả tên lẫn họ của cô, mây trôi nước chảy mà phá tan bầu không khí khiến người ta băn khoăn bất an.
Nghe anh nói như vậy, cô mới chú ý tới áo khoác ngoài của anh choàng ở trên người mình, giữa mùa đông lạnh anh lại chỉ mặc chiếc áo khoác đồ tây. Quen biết lâu như vậy, đây là lần thứ hai thấy anh ăn mặc chính thức như thế, lần đầu tiên gặp ở sân bay anh cũng mặc âu phục, chắc là nhiệm vụ cần. diendanlequydon.comAn Dĩ Nhược híp mắt, vẻ mặt chuyên chú nhìn thân hình cao to của người đàn ông trước mặt, khuôn mặt điển trai, lần đầu tiên cảm thấy anh thật sự rất đẹp trai, không phải cái loại đẹp trai chấn động lòng người, nói như thế nào đây, là thuộc về cái kiểu càng nhìn càng đẹp trai. Áo sơ mi trắng bằng bông, chiếc áo khoác âu phục màu thẫm cắt xén vừa người, làm nổi bật lên dáng người cao lớn thẳng đứng của anh, mắt sáng như sao, đột nhiên nghĩ đến sự nhếch nhác của cả hai người bọn họ khi bị vùi lấp ở Myanma, rất không phong độ, cô cười trách: "Bạn đội trưởng đẹp trai phóng khoáng giỏi văn giỏi võ yêu tổ quốc và nhân dân cũng sợ lạnh?" Ngoài miệng chế nhạo, trong lòng lại thầm dâng lên cảm động. Trên thế giới này, đúng là vẫn còn có một người đàn ông sẵn lòng bảo vệ cô như vậy, kiên định như vậy, cố chấp như vậy, lại... thâm tình như vậy.
Mục Nham nhíu mày liếc cô một cái, chọc hai tay vào trong túi quần, nhún vai, lạnh đến hàm răng cũng đã run lên, bất mãn kháng nghị: "Ôi! Anh nói, nếu như sau này tâm tình em không tốt ngàn vạn lần đổi lại cách thức giày vò, ngày lạnh lẽo chết tiệt này anh chịu lạnh cũng không chịu được nữa rồi." Nói xong còn phối hợp giậm chân, rút tay ra để đến bên miệng hà hơi.
Đêm Paris đương nhiên không lạnh tới mức này, nửa thật nửa giả oán trách cô nghe vào trong tai giống như là đang làm nũng, ánh mắt khóa chặt ở trên khuôn mặt có nụ cười như trẻ con của anh, An Dĩ Nhược im lặng, đáy lòng dâng lên cảm kích và xúc động.
Bốn mắt giao nhau, cô hít sâu, liên tục, sau đó trong thả và kiên định đi về phía anh, âm thanh nhè nhẹ bật ra khóe miệng, anh nghe thấy cô nói: "Dầu gì anh cũng là đại đội trưởng đấy, mượn qua đồ của người ta không biết có trả lại không?"
Khuôn mặt nhỏ nhắn căng thẳng bị lạnh đỏ lên, miệng còn đòi nợ, trong nháy mắt làm cho tim Mục Nham đập mạnh và loạn nhịp, chờ phản ứng kịp, khóe miệng dần dần cong lên, câu ra một nụ cười mê người.
Cảnh tượng lần đầu gặp ở sân bay lại lần nữa hiện lên trong đầu, rõ ràng giống như xảy ra ở ngày hôm qua. Vung lưới ra sắp thu về, cá bị nhốt lại giảo hoạt suýt nữa rất dễ dàng tìm thấy anh trong đám người, ánh mắt không để lại dấu vết đảo qua bốn phía, đại não Mục Nham nhanh chóng vận chuyển, nhìn thấy bóng dáng màu trắng cách đó không xa liên tục cúi đầu nhìn đồng hồ, anh sải bước đi tới, trên khuôn mặt điển trai mang theo mừng rỡ giống như nghênh đón người yêu, ở lúc tim An Dĩ Nhược đập mạnh và loạn nhịp nhỏ giọng nói ở bên tai cô: "Tiểu thư, mượn cái ôm của em một chút." Sau đó thu tay lại, ôm eo nhỏ nhắn của cô, áp vẻ mặt kinh ngạc của người con gái vào trong lòng, giống như chuồn chuồn lướt nước mà hôn lên môi của cô.
Cũng là từ đó trở đi, sợi tơ hồng đã buộc chặt số phận của hai người lại cùng nhau, mặc dù đi rất nhiều đường vòng, cuối cùng vẫn là buộc hai người lại với nhau.
Mục Nham nhìn cô cười, vô cùng thân thiết và tự nhiên mà vuốt vuốt tóc mai cho cô: "Vậy còn ỷ lại vào anh đấy." Ngón tay thong thả mà xoa nhẹ giương mặt cô, cúi đầu khẽ hôn lên trán cô, anh nói: "Chờ em đến đòi cái ôm này thiếu chút nữa đợi đến vĩnh viễn sánh cùng trời đất rồi."
Lúc môi ấm áp của anh xẹt qua làn da trên trán cô, An Dĩ Nhược đột nhiên có loại xúc động muốn khóc, dường như ở trước mặt anh, cô luôn không thể nào khống chế tốt cảm xúc của mình, lúc thì hoảng loạn, lúc thì yếu ớt.
"Mượn qua cái ôm của em bây giờ trả lại em, thừa dịp bốn bề vắng lặng, muốn khóc thì khóc thoái mái một hồi." Thân thể cao lớn thẳng tắp đứng ở trước mặt cô, Mục Nham giúp cô ngăn cản cơn gió đêm lạnh thấu xương, duỗi cánh tay dài ra, ôm cả người cô vào trong ngực, "Anh biết quên là một chuyện rất khó khăn, nhưng khi đã từng trở nên hoàn toàn thay đổi, ngoại trừ quên, chúng ta không còn lựa chọn nào khác." Tay phải đỡ lấy cái ót của cô dán vào trong ngực anh, anh nói: "An Dĩ Nhược, em có anh!" Cảm giác được tay nhỏ bé của cô vòng qua bên eo của anh, trên tay anh hơi dùng sức càng ôm chặt cô hơn nữa, giọng nói từ tính thuần phác lại vang lên, "Để tất cả mọi thứ ở lại trong đêm nay, bắt đầu từ ngày mai, em chính là chính mình hoàn toàn mới. Diễn ✿ Đàn - Lê - Quý ✿ ĐônTin anh, không phải mỗi cuộc tình đều là kết cục bi thương, anh sẽ luôn luôn ở bên cạnh em."
Thời gian đột nhiên dừng lại, bầu không khí chợt ngưng tụ, trong nháy mắt An Dĩ Nhược quên mất hít thở, trong tai, trong đầu, trong lòng, đều nhét đầy lời tỏ tình không giống tỏ tình của anh.
Giọng nói kiên định như vậy, âm thanh trầm nhẹ như vậy, mang theo sức lực mê hoặc lòng người, dễ dàng khiến cho cô mềm yếu lại. Mặt nạ kiên cường trong nháy mắt rạn nứt, nước mắt, cứ như vậy trượt ra khóe mắt, rồi từ từ nhỏ giọt ở trên mặt, ngừng cũng không ngừng được, nóng hổi xuyên qua áo sơ mi rơi vào trên da thịt ở trước ngực của anh, nơi sâu trong lòng cuồn cuộn khắc sâu ấm áp trong lòng mãnh liệt hơn bất cứ lúc nào. Chính là anh, chỉ có anh, có thể mang đến cho cô rung động như thế, An Dĩ Nhược hoàn toàn tỉnh ngộ, cũng may, tất cả đều còn kịp.
Nhiều năm đi qua, cảnh còn người mất. Tội gì giãy giụa? Sao phải chuốc khổ?
Người muốn đi không giữ được, tình yêu mất đi cũng không về được, ai là khách qua đường của ai, ai quy theo ai, đáp án, đã rõ rành rành.
An Dĩ Nhược rơi nước mắt lã chã, chỉ vì câu nói kia của anh, "Anh sẽ luôn luôn ở bên cạnh em."
Ở giữa trời và đất, đau đớn của cô bị lạnh lẽo cọ rửa, rốt cuộc không để lại một chút vết tích gì. Tình yêu đã định trước không chiếm được bị tình cảm mãnh liệt của Mục Nham bao phủ, càng lúc càng xa, cuối cùng biến mất không thấy gì nữa. Thế giới cũng không có sụp đổ, có người đáng để cô đứng lên tiếp tục yêu, bọn họ, muốn ở cùng nhau.
Từng giọt nước mắt lạnh băng chảy ngược vào trong miệng, mặn đắng. Song, lại bất ngờ mang theo nhiệt độ nóng bỏng như thiêu đốt người. diendanlequydon.comHóa ra, lúc hạnh phúc, vẫn có thể rơi lệ, hóa ra, độ ấm của nước mắt lại thất thường như vậy, hoặc lạnh như băng, hoặc nóng bỏng.
Đêm Paris, cuối cùng cô học được cách quên, đi ngược lại với Tịch Thạc Lương vĩnh viễn lưu lại ở Provence, để vùng hoa màu tím này cắt đứt tình cảm, cắt đứt tình yêu của bọn họ. Sau đó, cô đã hiểu, ở trong tình yêu, không phải bạn muốn tan xương nát thịt là có thể.
An Dĩ Nhược không nói gì ôm chặt lấy eo của Mục Nham, gò má dán ở bên cổ của anh, chờ anh vì cô mở ra cánh cửa nở đầy hoa linh lan này.
Không ai có thể dự cảm được sự thay đổi của vận mệnh, con đường kế tiếp là khổ hay là ngọt, hai người yêu nhau cùng nhau chia xẻ.
Bình luận truyện