Nghề Vương Phi
Chương 2: Đêm tân hôn náo động[2]
Ngay sau đó là tiếng nói the thé của thái giám: “Kia mà, kia mà, ở bên giường. Còn không phải đang ngồi kia sao. Ai ôi điện hạ của ta, đây là ngọc như ý dùng để gạt khăn nương tử, không thể nghịch được-”
Cách cách! Là tiếng ngọc vỡ.
Thái giám lại nói: “Không thể nghịch, cũng không thể ném đi mà, để nô tài nhặt lại cho ngài, ngọc như ý này để gạt khăn voan cho tân nương, ngài mau cầm lấy hất khăn của Vương phi xuống đi, nô tài xin cáo lui.”
Tiếng đóng cửa vang lên.
Im ắng.
Tần Vũ Lâu chưa bao giờ cảm thấy áp lực thế này, nghe thấy mấy lời thái giám nói, trong lòng vô cùng bối rối.
“A-” đột nhiên có tiếng hét thảm thiết: “Tay! Tay! Tay bổn Vương chảy máu!”
Cuối cùng Tần Vũ Lâu cũng không nhịn được nữa, tự mình vén khăn lên, chỉ thấy một nam tử mặc hỷ phục đỏ thẫm ngồi chồm hỗm cách đó không xa, đưa lưng về phía nàng, kêu lên đau đớn. Nàng tiến lên vài bước, ân cần hỏi han: “Bị thương ở đâu? Để ta xem nào!”
Lại thấy ngọc như ý rơi trên đất, liền hiểu ngay nhất định là bị nó cắt phải rồi.
Độc Cô Lam Tranh nâng con ngươi trong suốt đẫm lệ nhìn Tần Vũ Lâu, vươn tay chỉ: “Đau quá—-”
Tần Vũ Lâu ngẩn người, thì ra trên đời này thực sự có nam tử đẹp đến như vậy, dung mạo hoàn mỹ như thế, dù là vẽ cũng không vẽ nổi.
“Mau đưa ta xem nào–” Tần Vũ Lâu vội hỏi, định chạm vào tay Độc Cô Lam Tranh. Ai ngờ đối phương lại giật ngón tay đang chảy máu ra, hừ giọng: “Cho ngươi xem làm gì? Ngươi đâu phải là ngự y, biết gì chứ!”
A? Tần Vũ Lâu lại sửng sốt, hóa đá tại chỗ.
Lam Tranh đưa ngón tay vào miệng mút mút, một lát sau, quay sang hỏi Tần Vũ Lâu: “Ngươi là ai?”
“Ta… Ta là…” Bảo ta phải nói làm sao chứ: “Ta là… của điện hạ… Vương phi…”
“Ngươi nói lớn lên xem, nghe không rõ.”
Tần Vũ Lâu muốn ngã gục, hít một hơi nói: “Ta là Vương phi của ngươi!”
Nói xong, cảm giác giống như rơi xuống địa ngục vậy.
Đột nhiên, hắn đưa hai tay ôm lấy mặt của nàng, kề sát vào mặt nàng, hai chóp mũi chạm nhau, chằm chằm nhìn nàng. Tần Vũ Lâu bị hắn tới gần như thế, lại thấy mặt mày hắn như vẽ, mặt liền đỏ bừng tới mang tai, nàng chưa bao giờ gần gũi một nam tử đến như vậy.
“Đừng nhúc nhích, để bổn vương nhìn ngươi cho rõ.”
Đôi mắt của hắn trong suốt, sáng ngời, đẹp đến mức khiến cho người ta say mê mà hận không thể chết trong đó.
Tần Vũ Lâu tim đập dồn dập: “Điện hạ…”
Lúc này Độc Cô Lam Tranh mới đẩy nàng ra, nhíu mày nói: “Nhìn ngươi, chẳng thú vị chút nào!”
Thú vị? Bộ dáng như thế nào mới được coi là thú vị chứ! Tần Vũ Lâu hỏi: “Điện hạ có ý gì?”
“Mẫu hậu gạt người, còn nói động phòng chơi rất vui!” Độc Cô Lam Tranh vẻ mặt như đưa đám, hờn dỗi nhìn nàng: “Rốt cuộc là nhìn ngươi một chút thú vị cũng chẳng có.”
Hắn… sao lại thành cái dạng này… Là cố ý giả bộ đến hù dọa nàng sao…
“Điện hạ…”
Độc Cô Lam Tranh tức giận dậm chân: “Chơi không vui, chơi không vui, bổn Vương buồn ngủ!”
Phu mệnh như thiên. (Ý của chồng là ý trời) Tần Vũ Lâu vội nói: “Để ta hầu Vương gia nghỉ ngơi.” Sự tình quá bất ngờ, khiến cho nàng nhất thời thấy rối loạn, không thể hiểu nổi Độc Cô Lam Tranh thực ra là dạng người gì.
Trước khi xuất giá, mẫu thân đã dạy cho nàng việc cần phải làm trong đêm động phòng, còn lấy xuân cung đồ ra giảng giải cho nàng. Đây là việc phải làm, nội tâm của nàng thật bất an, đối phương lại là người như vậy… Nhưng dù sao, cũng là phu quân của mình, chỉ có thể phục tùng.
“Mau cởi y phục cho bổn Vương.”
“Vâng.”
Tần Vũ Lâu giúp hắn tháo thắt lưng, cởi bỏ hỷ phục, gấp lại để sang một bên. Chợt nhớ ra còn chưa uống rượu hợp cẩn: “Điện hạ, chúng ta còn chưa uống rượu hợp cẩn mà, chưa đi ngủ được.”
“Ngươi thật phiền phức, bổn Vương nói không uống là không uống!”
Cách cách! Là tiếng ngọc vỡ.
Thái giám lại nói: “Không thể nghịch, cũng không thể ném đi mà, để nô tài nhặt lại cho ngài, ngọc như ý này để gạt khăn voan cho tân nương, ngài mau cầm lấy hất khăn của Vương phi xuống đi, nô tài xin cáo lui.”
Tiếng đóng cửa vang lên.
Im ắng.
Tần Vũ Lâu chưa bao giờ cảm thấy áp lực thế này, nghe thấy mấy lời thái giám nói, trong lòng vô cùng bối rối.
“A-” đột nhiên có tiếng hét thảm thiết: “Tay! Tay! Tay bổn Vương chảy máu!”
Cuối cùng Tần Vũ Lâu cũng không nhịn được nữa, tự mình vén khăn lên, chỉ thấy một nam tử mặc hỷ phục đỏ thẫm ngồi chồm hỗm cách đó không xa, đưa lưng về phía nàng, kêu lên đau đớn. Nàng tiến lên vài bước, ân cần hỏi han: “Bị thương ở đâu? Để ta xem nào!”
Lại thấy ngọc như ý rơi trên đất, liền hiểu ngay nhất định là bị nó cắt phải rồi.
Độc Cô Lam Tranh nâng con ngươi trong suốt đẫm lệ nhìn Tần Vũ Lâu, vươn tay chỉ: “Đau quá—-”
Tần Vũ Lâu ngẩn người, thì ra trên đời này thực sự có nam tử đẹp đến như vậy, dung mạo hoàn mỹ như thế, dù là vẽ cũng không vẽ nổi.
“Mau đưa ta xem nào–” Tần Vũ Lâu vội hỏi, định chạm vào tay Độc Cô Lam Tranh. Ai ngờ đối phương lại giật ngón tay đang chảy máu ra, hừ giọng: “Cho ngươi xem làm gì? Ngươi đâu phải là ngự y, biết gì chứ!”
A? Tần Vũ Lâu lại sửng sốt, hóa đá tại chỗ.
Lam Tranh đưa ngón tay vào miệng mút mút, một lát sau, quay sang hỏi Tần Vũ Lâu: “Ngươi là ai?”
“Ta… Ta là…” Bảo ta phải nói làm sao chứ: “Ta là… của điện hạ… Vương phi…”
“Ngươi nói lớn lên xem, nghe không rõ.”
Tần Vũ Lâu muốn ngã gục, hít một hơi nói: “Ta là Vương phi của ngươi!”
Nói xong, cảm giác giống như rơi xuống địa ngục vậy.
Đột nhiên, hắn đưa hai tay ôm lấy mặt của nàng, kề sát vào mặt nàng, hai chóp mũi chạm nhau, chằm chằm nhìn nàng. Tần Vũ Lâu bị hắn tới gần như thế, lại thấy mặt mày hắn như vẽ, mặt liền đỏ bừng tới mang tai, nàng chưa bao giờ gần gũi một nam tử đến như vậy.
“Đừng nhúc nhích, để bổn vương nhìn ngươi cho rõ.”
Đôi mắt của hắn trong suốt, sáng ngời, đẹp đến mức khiến cho người ta say mê mà hận không thể chết trong đó.
Tần Vũ Lâu tim đập dồn dập: “Điện hạ…”
Lúc này Độc Cô Lam Tranh mới đẩy nàng ra, nhíu mày nói: “Nhìn ngươi, chẳng thú vị chút nào!”
Thú vị? Bộ dáng như thế nào mới được coi là thú vị chứ! Tần Vũ Lâu hỏi: “Điện hạ có ý gì?”
“Mẫu hậu gạt người, còn nói động phòng chơi rất vui!” Độc Cô Lam Tranh vẻ mặt như đưa đám, hờn dỗi nhìn nàng: “Rốt cuộc là nhìn ngươi một chút thú vị cũng chẳng có.”
Hắn… sao lại thành cái dạng này… Là cố ý giả bộ đến hù dọa nàng sao…
“Điện hạ…”
Độc Cô Lam Tranh tức giận dậm chân: “Chơi không vui, chơi không vui, bổn Vương buồn ngủ!”
Phu mệnh như thiên. (Ý của chồng là ý trời) Tần Vũ Lâu vội nói: “Để ta hầu Vương gia nghỉ ngơi.” Sự tình quá bất ngờ, khiến cho nàng nhất thời thấy rối loạn, không thể hiểu nổi Độc Cô Lam Tranh thực ra là dạng người gì.
Trước khi xuất giá, mẫu thân đã dạy cho nàng việc cần phải làm trong đêm động phòng, còn lấy xuân cung đồ ra giảng giải cho nàng. Đây là việc phải làm, nội tâm của nàng thật bất an, đối phương lại là người như vậy… Nhưng dù sao, cũng là phu quân của mình, chỉ có thể phục tùng.
“Mau cởi y phục cho bổn Vương.”
“Vâng.”
Tần Vũ Lâu giúp hắn tháo thắt lưng, cởi bỏ hỷ phục, gấp lại để sang một bên. Chợt nhớ ra còn chưa uống rượu hợp cẩn: “Điện hạ, chúng ta còn chưa uống rượu hợp cẩn mà, chưa đi ngủ được.”
“Ngươi thật phiền phức, bổn Vương nói không uống là không uống!”
Bình luận truyện