Nghề Vương Phi

Chương 200: Tần Vũ Lâu bị thái giám kéo từ Chiêu Đức cung ra thẳng cửa cung, giao cho hộ vệ nhét vào xe ngựa trục xuất khỏi Hoàn



“Ôi, ta còn nghe nói là hai chân nàng ta nát vụn hết, nha hoàn ngày xưa của nàng phải đi ăn xin để kiếm tiền xem bệnh cho nàng đấy.” Một người ra vẻ thần thần bí bí nói: “Nghe nói, da thịt nàng ta bị thối rữa hết, như không còn đường sống nữa ấy.”

“Tần gia cũng xui xẻo thật, từ một Vương phi cao quý giờ bị lâm vào cảnh thế này.” Một người lắc đầu thở dài: “Con gái chịu cực khổ đến như vậy, mà người làm cha thì chạy trốn không biết tung tích ở đâu, ngay cả một sợi tóc cũng không nhìn thấy, thật quá nhẫn tâm mà.”

“Không phải chứ!” Đang nói, người nọ thò người ra ngoài lầu hai của quán rượu, ngoắc người còn lại: “Mau qua đây nhìn xem, không phải là cô nha hoàn kia đó sao. Xinh xắn như vậy mà phải đi ăn xin, thật là đáng tiếc…… chà.” Nói xong, hắn ngẩn ra, rồi cười xấu xa, đặt ly rượu xuống bàn, đi vài bước xuống lầu, ra khỏi quán rượu, đứng trước mặt cô gái mặc áo thô vá chằng vá đụp, nở nụ cười dâm đãng.

Phi Lục làm như không nhìn thấy người này, chậm rãi tránh đi vài bước.

“Đợi đã!” Gã kia đưa tay ngăn Phi Lục lại, nhìn nàng từ trên xuống dưới: “Không phải cô muốn kiếm tiền chữa bệnh cho tiểu thư nhà cô sao? Chi bằng, cô bán mình cứu chủ đi……”

Phi Lục chán ghét liếc hắn nói: “Tiểu thư nhà ta không thể không có người chăm sóc. Ta cứu chủ, nhưng quyết không bán mình.”

“Nghe nói tiểu thư nhà cô là mỹ nhân tuyệt đỉnh, tuy da thịt trên người bị thối rữa, nhưng khuôn mặt vẫn còn nguyên vẹn, ông đây có lòng tốt thu nhận chủ tớ các người, được không hả?”

Hôm đó trời rất lạnh, Phi Lục ngồi chịu rét cả ngày, trong lòng cũng khó chịu, giờ lại bị người ta đùa giỡn liền cười lạnh nói: “Ngươi có mấy cái mạng, thứ như ngươi mà cũng xứng nhắc tới tiểu thư nhà ta sao?”

“Hả? Ả tiểu đề tử kiêu ngạo này.” (tiểu đề tử = con đĩ =.=”) Gã xắn tay áo định lao vào Phi Lục, đột nhiên thấy lòng bàn tay đau tê tái, vừa nhìn xuống gã đã sợ hãi kêu thảm thiết, lòng bàn tay bị một đồng tiền bắn xuyên thủng. Gã nhìn xung quanh không thấy có gì lạ, vội vàng ôm lấy vết thương, lảo đảo chạy mất.

Phi Lục bĩu môi: “Hừ!”

Lúc về nhà, Phi Lục kể cho Vũ Lâu nghe chuyện này, rồi lại đoán không biết có phải Thái tử phái người bảo hộ cô không. Vũ Lâu lắc đầu: “Chỉ e là không phải, chúng ta đã giao hẹn rồi, trước khi cha ta xuất hiện thì sẽ không liên hệ với nhau.”

“Vậy thì sao lại thế nhỉ?”

“Chắc có người thấy chuyện bất bình nên giúp đỡ em.”

Phi Lục thất vọng à một tiếng, rồi xuống bếp bưng bát thuốc vừa sắc xong lên cho Vũ Lâu. Mỗi ngày cô đều thấy tiểu thư uống thuốc này, không biết là tiểu thư chữa bệnh gì, hôm nay không nhịn được liền dò hỏi: “Tiểu thư, người uống thuốc gì vậy?”

Vũ Lâu tuân thủ nghiêm ngặt đơn thuốc mà Phương Lâm đưa cho, không bỏ ngày nào. Nàng bị Phi Lục hỏi cũng ngẩn người, đúng vậy, nếu nàng và Lam Tranh mà là huynh muội, cho dù có thể sinh con đi chăng nữa thì cũng để làm gì đâu.

Thuốc đã đưa lên miệng nhưng không thể uống nổi nữa. Vũ Lâu đặt bát thuốc sang một bên, trầm mặc không nói gì.

Phi Lục thấy mình nói sai, vội nói: “Mai là mùng tám tháng chạp rồi, để em đi nấu cháo đậu.” nói rồi cô đứng dậy rời đi.

Vũ Lâu nhìn bát thuốc màu vàng rám nắng, mùi thuốc đông y xộc vào mũi, nàng nghĩ nghĩ một chút, rồi lại bê bát thuốc lên, uống một hơi.

Chiều mùng tám tháng chạp, Phi Lục ra ngoài còn chưa về, Vũ Lâu ngồi một mình trong bếp nấu cháo. Nàng rời cung cũng được một thời gian rồi, càng chờ càng lo lắng, hôm nay đã là mùng tám tháng chạp, mà vẫn chưa có tin tức gì của cha.

Trước đây, nàng chưa từng oán trách ông nửa câu, dù ông là nguồn gốc của tất cả mọi lỗi lầm, nhưng mỗi lần đến lúc nguy cấp, ông lại trốn tránh.

Vì sao ông không nói rõ mọi chuyện? Chẳng lẽ nói ra sự thật lại khó khăn đến thế sao?! Vì sao tình cảnh của nàng đã thê thảm đến thế này rồi mà ông còn không đến nhìn nàng một cái? Sao ông có thể ích kỷ như thế?! Sự kiên nhẫn của Vũ Lâu đối với cha rốt cục cũng bị từng chuyện từng chuyện đã qua bào mòn đi, không còn chút nào nữa.

“Vì sao không lộ mặt đi chứ?” Nàng tức giận ném muôi múc cháo xuống, làu bàu nói.

“Sao nàng biết ta đến đây?”

Một giọng nói đột nhiên truyền tới từ phía sau, dọa Vũ Lâu sợ run người. Nàng còn chưa kịp quay đầu lại xem là ai, thắt lưng đã bị người phía sau ôm lấy, một khuôn mặt còn mang theo hơi lạnh bên ngoài dán vào mặt nàng nói: “Hiếm khi nhìn thấy nàng tự mình xuống bếp.”

Từ khi Lam Tranh học võ công, bước chân nhẹ như mèo, hắn thình lình đi đến phía sau nàng, dọa nàng nhảy dựng lên. Nàng giãy dụa thoát khỏi vòng tay của hắn, quay đầu lại nói: “Sao huynh lại trốn ra khỏi cung? Tới đây làm gì? Không phải đã giao hẹn trước khi cha ta xuất hiện thì sẽ không liên hệ sao?”

Lam Tranh bĩu môi: “Đã lâu không gặp nhau. Nàng không nhớ ta sao. Ta vừa tới đã đuổi ta đi rồi.”

Vũ Lâu nói: “Ai bảo huynh đột nhiên xuất hiện.”

“Nếu ta xuất hành theo đúng nghi thức, trên dưới một trăm người theo hầu, cha nàng chẳng phải sẽ sợ không dám lộ diện nữa hay sao. A, có khi là cha ta ấy chứ.

Vũ Lâu thuận tay múc một muôi cháo hắt vào người hắn: “Mau quay về cung đi!”

Lam Tranh lắc mình né tránh, nói: “Lãng phí lương thực là phải xuống địa ngục đấy.”

“Nếu ta và huynh thật sự là… huynh muội, thì những chuyện loạn luân ta và huynh đã làm cũng đủ để chạm cửa địa ngục rồi.”

Lam Tranh vội nói: “Đừng nói chuyện này nữa, hôm nay là mùng tám tháng chạp, ta đến ăn tết cùng nàng, nói chuyện vui đi.” Nói xong, hắn ôm vai nàng: “Vũ Lâu ngoan, nói cho bản Thái tử nghe xem, gần đây nàng có chuyện gì vui không nào?”

Vũ Lâu nhìn chằm chằm nồi cháo đang sôi lục bục, cười lạnh: “Đã lâu không phải nhìn thấy một tên ma quỷ bám người. Đây là chuyện khiến ta vui vẻ nhất.”

Lam Tranh biết rõ còn cố hỏi: “Ai là ác ma?”

Vũ Lâu lườm hắn: “Huynh nói thử xem?”

“Tấn vương à?” Lam Tranh nói: “Gần đây hắn có tìm nàng không?”

“Không.”

“Kỳ quái thật, không phải chứ.” Lam Tranh nghi ngờ: “Nhất định là hắn đang giở trò quỷ gì rồi.”

“Ôi —-” Vũ Lâu xoa xoa thái dương, mệt mỏi nói: “Mệt thật, ai cũng toan tính mưu ma chước quỷ, bao giờ thì mới kết thúc……”

Lam Tranh vừa xoa bóp vai cho nàng, vừa cười nói: “Nương tử, vất vả cho nàng rồi.”

Vũ Lâu quay ra ngoài cửa bĩu môi: “Huynh đừng có ở đây vướng chân ta, chờ ta nấu cháo xong sẽ mang lên cho huynh ăn.”

Lam Tranh cứ bám nhằng nhằng lấy Vũ Lâu, ý muốn ở lại phòng bếp không muốn rời nàng, náo loạn một hồi mới bị Vũ Lâu đẩy ra ngoài.

Hắn đứng bên cửa sổ, nhàm chán nhìn ra ngoài, nhìn thấy từng bông tuyết đang rơi xuống, hắn quay sang gọi Vũ Lâu: “Nàng mau đến xem này, tuyết rơi rồi.”

Vũ Lâu bê cháo, vén rèm cửa bước vào, nói: “Cửa sổ đó không kín đâu, huynh tránh xa một chút, kẻo gió lùa, đừng để bị cảm lạnh.”

Lam Tranh nghe vậy lại tiến đến gần nàng, cười tủm tỉm: “Trên đời này chỉ có nàng là quan tâm đến ta nhất.”

“Nếu nói là quan tâm huynh, thì ta đâu có đáng gì.” Vũ Lâu đặt bát cháo xuống: “Có biết bao nhiêu người thời thời khắc khắc chú ý đến nhất cử nhất động của huynh đấy thôi.”

Lam Tranh ngồi xuống, chống cằm thở dài: “Bọn họ chỉ quan tâm đến Huệ vương thế nào, Thái tử điện hạ nghĩ thế nào, chứ làm gì có ai để ý đến Độc Cô Lam Tranh ta nghĩ thế nào……”

Nàng vốn đã chuẩn bị trước vài câu để chế nhạo hắn, nhưng thấy vẻ mặt hắn hiện lên sự cô đơn, khiến lòng nàng lại mềm nhũn, dịu dàng nói: “Nếu huynh thích thì ở đây chơi một lúc đi.”

***

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện