Chương 1: Chuyện bắt đầu như thế này...
QUYỂN I: THẾ GIỚI NGƯỜI SỬ DỤNG VÀ KHÍ
" Ngày hôm nay Vương Công Minh lại không lên lớp?" Cung Tứ khẽ nhíu mày, chỉ vào chỗ trống bên cạnh nữ sinh.
" A ...ừm ...m! Báo cáo lớp phó, Vương Công Minh sau này không đi học nữa! Vào ngày nghỉ cậu ta đã thức tỉnh rồi, từ học kỳ này sẽ chuyển tới học tại trường học đặc biệt, không bao giờ... quay lại nữa ~" Nữ sinh không hé môi, trái lại mấy nam sinh đang đánh bài ở cuối lớp to giọng trả lời Cung Tứ, trong giọng nói tương đối có một chút đắc ý dạt dào, có điểm khoe khoang, còn có chút thị uy?
Nhưng Cung Tứ chỉ trả lời "Uh" một tiếng, sau đó đối với chỗ trống vẫn còn nghi vấn nói với một nam sinh phía sau:
"Bạn không phải nói không thấy rõ, muốn chuyển chỗ sao? Chuyện của Vương Công Minh tôi sẽ xác nhận lại với giáo viên, nếu xác nhận đúng là sự thật, cậu có thể chuyển lên vị trí của cậu ta."
" Quá tốt! Cảm tạ lớp phó!" Nam sinh bị điểm danh lập tức cao hứng trả lời, trên tay đã bắt đầu thu thập đồ đạc.
" Trước tiên cậu chờ một chút, tôi còn chưa xác nhận." Khẽ nhíu mày cản hắn, Cung Tứ đi tới phòng làm việc giáo viên sát vách, một lát đã quay lại, trên tay còn nhiều hơn một chồng sách thật dày.
"Cậu, có thể đổi." Những lời này là đối với nam sinh lúc trước nói.
"Cậu, đem những tài liệu này phát cho mọi người." Những lời này lại là đối với nữ sinh bên cạnh nói - cô bé là ủy viên học tập.
Đợi mỗi người cầm một cuốn sách tư liệu trên tay, Cung Tứ mới đứng trên bục giảng nói: "Quyển sách này là sổ tay giới thiệu các trường đại học, trong đó bao gồm phần giới thiệu các trường đại học , các ngành học ưu thế của các trường, trừ những điều đó còn điểm số và điều kiện ghi danh các năm trước. Mọi người nghiên cứu một chút, trở về thương lượng thêm cùng gia đình, sau một tuần đem nguyện vọng điền vào phiếu nguyện vọng cuối sách, xé ra và nộp lại cho tôi."
"Lớp phó vất vả rồi ~~" Cậu vừa nói xong thì có người phía dưới nói vậy, không chỉ nói mà còn vỗ tay, kéo theo toàn bộ lớp học vỗ tay theo, bởi vì tiếng động có chút lớn, các học sinh lớp khác đi ngang qua không khỏi tò mò ngoái vào nhìn.
Mặt không thay đổi đem học sinh lớp khác thò đầu xem đuổi đi, lúc này Cung Tứ mới thu hồi đường nhìn trừng mắt liếc nhìn học sinh vỗ tay đi đầu .
Đó là một khuôn mặt thiếu niên cực kỳ tuấn tú.
Tóc mái màu đen hơi dài, nhưng tóc mai bên tai lại cắt sửa chỉnh tề, vừa vặn lộ ra hai lỗ tai thật mỏng, khuôn mặt vô cùng đẹp, mắt hạnh nhỏ dài, đôi mắt đen sẫm thoạt nhìn sâu lắng nhưng không mất vẻ linh động, sống mũi cao thẳng, phía dưới là đôi môi có nét tinh nghịch.
Người vừa nói chuyện là hắn, vỗ tay đầu tiên cũng là hắn, ngón tay thật dài, hai tay vẫn còn ở giữa không trung ~
Hắn dáng dấp thu hút, vị trí còn bắt mắt hơn - hắn quả thực ở giữa các nữ sinh, một vòng chung quanh chỗ ngồi tất cả đều là nữ sinh! Ở trong lớp có thể nói là tồn tại độc nhất vô nhị!
Cung Tứ trợn mắt liếc nhìn: "Cũng bởi vì trưởng lớp ngài cái gì cũng không làm, tôi mới vất vả."
Nói xong, lúc này Cung Tứ mới đi về vị trí mình ở một bên phòng học.
So với vị trí của nam sinh kia, vị trí của Cung Tứ có chút hẻo lánh, sát bên phải là tường lớp, cũng may rằng, khoảng cách với bảng đen tương đối gần, ngồi cùng bàn một người, xung quanh đều là con trai -- cũng khó trách, đại bộ phận nữ sinh trong lớp đều vây quanh nam sinh là lớp trưởng kia rồi, ngoại trừ mấy nữ sinh tính cách nhút nhát thì những vị trí khác trên cơ bản đều là nam sinh ngồi.
Cung Tứ lật một cuốn sách trong tay, không bao lâu giáo viên toán học vào lớp, cậu liền buông sách trong tay xuống, chăm chú nghe giảng.
Tiết học một ngày một đêm, rốt cục kết thúc. Học sinh trong lớp đều thu thập cặp sách đi ra ngoài, Cung Tứ cũng không ngoại lệ, không đợi cậu đem sách vở cất gọn, một bóng đen dừng trước mặt cậu.
Ngẩng đầu nhìn lên, nhưng là trưởng lớp đứng ở đó.
Mang trên mặt tươi cười nhàn nhạt như làn gió xuân ấp áp, nam sinh nhìn cậu.
"Làm gì?" Cau mày, đem cặp sách đóng lại, Cung Tứ tức giận nhìn về phía hắn.
"Chờ cậu tan học cùng về nhà ~ hai chúng ta tiện đường mà ~" nam sinh tủm tỉm cười.
"Ngày hôm nay không đi cùng với các bạn nữ?" Liếc mắt nhìn hắn, Cung Tứ hai vai đeo cặp xách hướng về phía cửa. nam sinh bước vội theo cậu ra ngoài, tới cửa cùng cậu sóng vai mà đi.
" Không, không có ý nghĩa, tớ nói với mấy cậu ấy rằng cậu có chuyện tìm tớ, sau liền tới đây." Nam sinh cười nói.
"Bớt lấy tớ làm cớ, thảo nào những nữ sinh kia lúc ra cửa đều trừng tớ." Cung Tứ bĩu môi.
Những đường nhìn như mang theo dao nhỏ lúc nãy chỉ cần không phải người chết đều có thể phát hiện, làm hại cậu không dám ngẩng đầu, nguyên lai đầu sỏ gây ra ở đây!
"Đầu sỏ gây ra" - Khê Lưu cười mỉm nhìn cậu, trong mắt cũng không có một điểm áy náy.
" Giáo viên nói cậu phải chăm sóc tớ đấy ~ đây cũng là một loại chăm sóc mà ~" Mắt thấy Cung Tứ tránh không kịp tăng tốc, hắn cũng mang theo túi xách chạy chậm đi theo phía sau Cung Tứ.
"Hừ! Chăm sóc cái đầu cậu ấy! Cậu chuyển trường tới sau được giáo viên nói thân thể không khỏe lại là bạn học mới nên muốn tớ chiếu cố cậu, nhưng hôm nay nhìn cậu thân thể dường như không có bộ dạng không khỏe, hơn nữa lớp trưởng ạ, thấy dáng vẻ cậu thế nào cũng không thấy cần chiếu cố, điên mới tiếp tục chăm sóc cậu." Cung Tứ tiếp tục sải bước, sau đó bỗng nhiên dừng bước lập tức, cậu không những dừng lại, còn tiện tay kéo lại Khê Lưu phía sau không chú ý vẫn tiếp tục chạy, ngay sau khi cậu kéo Khê Lưu, một chiếc xe hơi gào thét phóng qua trước mặt bọn họ.
"Không thấy hai người sống sờ sờ sao! Lái xe mở mắt ra mà nhìn chứ!" Vươn cánh tay lên không, Cung Tứ hướng về cái xe xa xa hung hăng mắng.
Mà Khê Lưu tầm mắt lại dừng ở trên cánh tay bị nắm, tủm tỉm cười nói: " Ngoài miệng nói không muốn không muốn, thật sự có chuyện gì phát sinh, cậu vẫn là thói quen chăm sóc tớ đây ~~"
Buông tay ra, Cung Tứ tức giận nói: "Không có biện pháp, ai bảo tớ là anh cả."
"Cũng phải, cậu có hai đứa em." Khê Lưu đồng tình nhìn về phía Cung Tứ.
"Ba" mây đen trên mặt Cung Tứ dường như nặng hơn.
"Ôi! Là tớ nhớ lộn ư? Tớ nhớ rõ ràng là hai đứa.."
" Cậu nhớ không lầm, chính xác là mới thêm một." Cố sức đá hòn đá nhỏ ven đường, Cung Tứ nói, "Ba mẹ tớ vừa mới đưa về thêm một đứa."
"Chuyện khi nào? Sao tớ cũng không biết?"
" Chủ nhật trước đó, cậu xin nghỉ một tuần."
"A...Thời gian tớ xin nghỉ bệnh...."
Sau đó, Khê Lưu nhìn Cung Tứ trong trong ánh mắt mang theo đồng tình càng sâu sắc.
" Thế này đi, tớ mời cậu ăn kem" Hắn nói ra một phương án.
Cung Tứ liền quay đầu nhìn hắn "Thật vậy?"
"Thực sự, coi như là an ủi."
"Tớ muốn ăn Đại gió xoáy bảy màu." Cung Tứ nhìn hắn.
"... Cậu thật là không khách khí, cái đó đắt nhất!"
"Hừ! Cậu không phải đại thiếu gia sao?"
"Ai nói?"
"Bọn họ đều truyền tai như thế, chẳng lẽ không đúng sao?"
"... Coi là vậy đi"
"Vậy tớ còn muốn nước khoáng"
"Này! Cậu đừng có mà được một tấc lại lên một thước đi!"
Ngoài miệng nói vậy, nhưng Khê Lưu vẫn tới nhà hàng bán lẻ ven đường mua hai phần Đại gió xoáy bảy màu cùng hai chai nước khoáng, đem một phần đưa cho Cung Tứ, hắn cũng học dáng vẻ Cung Tứ, ngồi ở trên cục gạch ven đường ăn hết Đại gió xoáy bảy màu.
" Đồ uống cũng mua loại đắt nhất? Tớ chỉ cần loại nước bình thường là tốt rồi." Cung Tứ liếc hắn.
"Ha ha, Tớ là đại thiếu gia mà ~" Cười hì hì rút ra kem cây từ trong giấy bọc, Khê Lưu lại từ túi xách tìm khăn giấy, tự mình xé túi đựng kem, đưa cho Cung Tứ một cái, sau đó từ từ ăn.
"Đứa em trai mới sao lại qua đây được? Bố mẹ cậu trở về?" Ăn hết nửa cây kem, lúc này Khê Lưu mới tiếp tục cùng Cung Tứ trò truyện giết thời gian.
"Làm sao có thể? Công việc của họ không thể rời khỏi, chỉ có thể gửi về." Đem miếng cuối cùng ăn hết, Cung Tứ vặn chai nước.
" Lại là chuyển giao tốc hành?" Khê Lưu biết hai người em trai trước đó của Cung Tứ cũng là công ty chuyển giao tốc hành gửi về, thời điểm nghe vậy chỉ cảm thấy không còn gì để nói.
"Uh, quen cửa quen nẻo."
"Cũng phải, công việc của bọn họ không thể rời khỏi..." Khê Lưu gật đầu.
Thân thể nghiêng về phía sau, hai tay chống đất, nhìn hướng lên bầu trời, hồi lâu Cung Tứ mới nói, "Vương Công Minh là "Khí", thằng đó còn dương dương đắc ý tuyên truyền khắp nơi, Hừ..."Khí" có gì tốt? Sinh tử do người khác, tự do cũng do người khác, sinh hài tử lại không có thời gian nuôi, sinh nhiều như vậy làm cái gì? Hơn nữa kết hôn làm cái gì...Nếu như tớ là "Khí", sợ rằng điều đầu tiên làm là tự sát...."
"Cũng không thể nói vậy, "Khí" và "Người Sử Dụng" kết hợp cũng rất tốt, khế ước linh hồn, giấy hôn thú tin cậy." Khê Lưu khuyên nhủ.
"Hừ! Có mấy khi "Khí" và "Người sử dụng" vừa mắt nhau, càng nhiều là giống như cha mẹ tớ, hai người "Khí" vừa mắt nhau, hai người chưa từng tự do, chỉ có thể đi theo "Người sử dụng", con của mình cũng không có biện pháp nuôi, toàn bộ ném cho tớ." Cung Tứ nói, dáng vẻ ảo não. Lẳng lặng nhìn cậu, Khê Lưu lại cười.
" Thế nhưng tuy cậu nói vậy, chính là một người tới tiếp nhận một, đem bọn chúng nuôi lớn."
"Không có biện pháp, đây là nghĩa vụ của người lớn tuổi."
"So với bọn nó, tớ lớn hơn, trước khi chúng lớn lên, chỉ có thể chiếu cố mấy đứa thật tốt." Cung Tứ vừa nói vừa đứng dậy, từ góc nhìn của Khê Lưu, lồng ngực đơn bạc trong áo quần như ẩn như hiện, đã có độ cong vài phần của người trưởng thành.
Bình luận truyện