Chương 19: Tuyết đầu mùa
" Đầu To .. Đầu To. . Trời mưa không lo..." Miễn cưỡng che dù ngồi xổm bên hồ nước, Cung Tứ nói chuyện với Đầu To đang ở trong hồ từng ngụm từng ngụm ăn cá.
A Cát bị cậu đặt ở giữa chân, ngồi ở trên móc treo, lần đầu tiên thấy Đầu To, A Cát mở thật to hai mắt, còn thỉnh thoảng phát sinh thanh âm "Nga" "Nga".
Nguyên bản cá hấp cách thủy muốn tặng cho Khê Lưu lại không ai ăn, Cung Tứ đem toàn bộ cho Đầu To.
Đầu To là con cá kỳ quái, cậu không biết những con cá lớn khác có phải hay không cũng ăn thức ăn loài người, ngược lại Đầu To rất yêu thích.
Ăn xong, lại ở trong nước涮了涮嘴巴, lúc này Đầu To mới ló đầu ra một lần nữa, nhảy ra, víu hai mảnh vây cá ở bên hồ nước, nó liền nghiêm túc nhìn A Cát.
"A!" Thấy Đầu To chợt nổi lên từ trong nước, A Cát như lâm đại địch lui về phía sau một chút.
Đương nhiên, hôm nay hai chân nó cách mặt đất, căn bản không có địa phương mượn lực, cho nên hai chân nó chỉ cố sức đạp đạp, sau đó tiểu thân thể hướng trong lòng Cung Tứ củng củng.
" Đây là Đầu To, cá anh nuôi." Hoàn toàn không có bởi vì em trai là con nít liền có xu hướng dùng cách nói với con nít, Cung Tứ rất chính quy giới thiệu một lần Đầu To cho em trai, sau đó hướng Đầu To nói: "Đây là em tao,em trai thứ ba."
Đầu To liền nghiêng nhẹ đầu.
Đại khái là Đầu To dáng dấp thật là đáng sợ, A Cát và nó miễn cưỡng nhìn nhau một lát, sau đó chợt lắc đầu một cái, lệch vào trong lòng anh cả, quả đấm nhỏ nắm thật chặt vạt áo anh trai, nó sống chết không ló đầu ra ngoài.
Đầu To cũng rất cô đơn ngẩng đầu, hướng Cung Tứ không tiếng động mở miệng.
"Không có việc gì, bọn mi mới gặp nhau ít, thấy nhiều thì tốt rồi." Cung Tứ an ủi nó.
"Được rồi, thời gian không còn sớm, tao dẫn em ấy về ngủ." Cung Tứ đứng lên nói, phất tay một cái với Đầu To: "Mày cũng đi ngủ sớm một chút nhé."
Nói xong cậu rời đi.
Lưu lại Đầu To víu ở bên cạnh ao, nhìn chằm chằm bóng lưng hai anh em rời đi, víu rất lâu sau đó....
Qua hai ngày Cung Tứ mới lấy được tin tức mới của Khê Lưu từ giáo viên.
"Trò Khê Lưu tạm thời phải nghỉ học, thân thể cậu ấy bỗng nhiên trở nên không tốt, yêu cầu phải tĩnh dưỡng, trong thời gian ngắn không cách nào đi học, thế nhưng, trò ấy nói nếu khá hơn sẽ nhanh chóng trở về bên cạnh mọi người." <- giáo viên nói như vậy.
Một ngày kia, Cung Tứ nhớ lại trong lớp thậm chí toàn bộ nữ sinh trường học đều đặc biệt thương tâm, các nàng tìm giáo viên xác nhận rất lâu, còn tìm đến cậu nói không được thay đổi vị trí Khê Lưu, giáo viên kiến nghị chọn lớp trưởng một lần nữa cũng bởi vì các nữ sinh phản đối mạnh mẽ mà chấm dứt.
Cuối cùng, Cung Tứ chỉ có thể "Lạm quyền", hôm nay cậu mặc dù là lớp phó, thế nhưng làm được tất cả việc của lớp trưởng.
Được rồi, dù sao trước Khê Lưu bình thường cũng đem việc của lớp trưởng ném cho cậu làm.
Thế nhưng cuối cùng là lòng người cuối cùng là chóng quên, theo thời gian trôi qua, tên Khê Lưu dần dần không ai nhắc đến, chung quy vị trí của cậu ta cũng thay bằng một nam sinh thị lực không tốt lắm, những nữ sinh khác cũng trở về chỗ ngồi ban đầu.
Mà Cung Tứ cũng bắt đầu bị kêu là "Lớp trưởng" , từ "Phó" Chẳng biết lúc nào bị lược bớt.
Bình thường cậu vẫn sẽ nhớ tới Khê Lưu, nhưng mà cũng chỉ là suy nghĩ một chút mà thôi.
Sau đó cậu lại đi qua nhà Khê Lưu vài lần, bên kia vĩnh viễn đóng chặt cửa, thời gian dài, trên cửa sắt đều thêm một tầng rêu xanh.
Dần dần, ngay cả thời gian Cung Tứ đi nhà Khê Lưu cũng ít, việc học bắt đầu tăng thêm, A Cát càng ngày càng lớn, Thu Hạ ... Luôn luôn có rất nhiều chuyện yêu cầu nó bận rộn.
Khi trận đại tuyết đầu tiên bay xuống, mùa đông Trấn Lãnh Thủy rốt cục tới--
***
"Bên ngoài tuyết thật là lớn!" Từ bên ngoài đi vào, ở cửa Thu Hạ chăm chú phủi hoa tuyết trên người Cung Tứ.
Hai người họ đồng thời tiến vào, ngày hôm qua là ngày Thu Hạ có thể trở về hai tuần một lần, hiếm khi được về nhà, chuyện thứ nhất Thu Hạ làm chính là bồi anh cả mua đồ ăn.
Lớn lên Ở Trấn Lãnh Thủy, cậu biết trận tuyết này sẽ rơi rất lâu.
Mùa đông Trấn Lãnh Thủy được mệnh danh là ba trận tuyết lớn, trận đầu tuyết rơi vào tháng sau, trận thứ hai tuyết rơi sau đó nửa tháng, sau đó trận tuyết thứ ba rơi vào đầu mùa xuân
=-=
Trên cơ bản mỗi ngày ở đây đều có tuyết rơi.
Mỗi khi đến lúc này, cư dân Trấn Lãnh Thủy chuyện trọng yếu nhất chính là xuất môn mua đồ ăn.
Không phải một túi một túi mua như vậy, mà là một xe một xe mua.
Không có xe cũng không sao, mỗi khi đến lúc này, siêu thị thung lũng mặt trời sẽ cho ra phục vụ đặc thù, thống nhất dùng xe tải lớn mang đồ đạc mọi người mua chuyển đến từng trấn, dọc theo đường xe chạy đi một vòng, đến mỗi một gia đình liền dừng một lần, gia đình kia chỉ cần đi ra ngoài đem hàng nhà mình dỡ xuống.
Thế nhưng mùa đông hàng năm loại phục vụ này cũng chỉ cung cấp một lần, không có biện pháp, cũng chỉ khi tuyết mới bắt đầu rơi, đường mới coi như thông suốt, đợi tới khi mỗi ngày tuyết đều rơi, toàn bộ con đường trên trấn đều đọng tuyết kết băng, xe tải lớn rất khó lái vào.
Đối với cư dân trên trấn nhỏ mà nói, mua đồ ăn khi bắt đầu mùa đông thế nhưng là chuyện lớn nhất đi ~
Cung Tứ và Cung Thu Hạ hai anh em mới vừa từ trên xe tháo xuống hàng hóa nhà mình, chỉ là tháo xuống mà thôi, còn không có dọn vào, đây là bọn họ muốn mở cửa chuẩn bị.
"Anh cả! Anh hai! Cần em hỗ trợ không?" Cõng A Cát trên lưng, Đông Xuân mặc áo bông nhỏ từ trong nhà ấm áp chạy ra.
Vừa nói, dưới lỗ mũi còn chảy xuống một đống nước mũi.
"Gần đây em bị cảm cũng đừng chạy ra ngoài, ở trong phòng cùng A Cát giúp anh đun chút nước nóng là tốt rồi."
Thấy em trai nước mũi bẩn thỉu cũng không thèm để ý, Thu Hạ đi tới, lấy khăn tay từ trong túi ra, đặt tại trên lỗ mũi em trai để xì mũi.
" Lại là khăn tay mới! Nhị ca, lại là nữ sinh đưa cho anh à?!" Một bên cố sức xì mũi ra bên ngoài, một bên Đông Xuân không quên bát quái, nó dùng sức nhìn khăn tay trong tay anh hai, thế cho nên hai con mắt sắp thành 眼睛都快成对眼了.
"Em ấy ..." Thu Hạ tính khí tốt cười cười, sau đó đem khăn tay vừa dùng xong nhét vào trong lòng bàn tay Đông Xuân: "Tự em xử lý."
Đông Xuân liền nháy nháy mắt, đối với anh hai mình nhìn trái nhìn phải: "Anh thật giống như không lạnh chút nào đi, mũi đại ca đều đỏ ~, anh lại bình thản giống như không có gì khác biệt ấy ~"
"Có khi bởi vì năng lực của anh là băng hệ?" Thu Hạ nói với nó.
"A ~ anh hai anh hai! Em có một vấn đề, có phải hay không mỗi ngày anh đều rất lạnh? Lần trước anh nói với em có năng lực cảm giác giống như bên ngoài thân thể sinh ra một vài thứ, nếu như năng lực của anh là băng, mỗi ngày có một đống băng ở bên cạnh, có phải mỗi ngày anh đều rất lạnh?
"Hử... Hình như có chút, bất quá bây giờ đã thành thói quen, không cảm thấy..."
Nhìn Thu Hạ đi qua chăm sóc Đông Xuân, Cung Tứ đem món ăn chuẩn bị trong hầm đất kéo ra, bớt thời gian nhìn thoáng qua A Cát phía sau Đông Xuân.
Giống như Đông Xuân, A Cát cũng nhìn Thu Hạ, dáng vẻ chăm chú nghe hai ông anh đối thoại.
Rõ ràng cái gì cũng nghe không hiểu ...
Cung Tứ nghĩ có chút buồn cười.
Bởi Thu Hạ thành Người sử dụng, bởi vậy đi trường học đặc biệt, hôm nay Cung gia cũng nói tới đề tài Người sử dụng và Khí như bình thường. Đông Xuân lòng hiếu kỳ nặng, vấn đề luôn luôn tầng tầng lớp lớp, bình thường Thu Hạ hai tuần về nhà một lần, nó liền góp lại, đợi Thu Hạ về hỏi một lần.
Tám phần mười vấn đề không dứt chính nó nghĩ tới, còn có bạn bè của nó nghĩ tới --- Cung Tứ nghĩ.
Mà Thu Hạ vĩnh viễn dịu dàng ôn nhu, nghiêm túc trả lời tất cả vấn đề của em trai.
Thoạt nhìn cùng lúc trước không có gì khác nhau.
Nhưng là Cung Tứ minh bạch, vẫn nhạy cảm cảm giác đến biến hóa trên người em trai.
Thu Hạ nhìn như nhã nhặn hòa khí, nhưng trên người sinh ra một luồng khí phách không cho người khác phát giác.
Sau khi Thu Hạ nhập học chừng một tháng, trong nhà liền xuất hiện nhiều người ngồi canh, còn có người tìm tới cửa, hỏi có thể trở thành khí của Thu Hạ không, Cung Tứ tiếp đãi chí ít năm nhóm người!
Cũng may loại tình huống này cũng chỉ giằng co hơn một tháng, đến tháng thứ hai thì không còn, trong nhà liền lần thứ hai khôi phục bình thường.
Không biết Thu Hạ làm cái gì, nói chung trong nhà không ai xông loạn qua đây.
Sau đó Cung Tứ liền mơ hồ nghĩ em trai thay đổi đã "uy nghiêm" rồi.
"Được rồi, có lời gì trở lại hẵng nói, anh hai em không sợ lạnh, đại ca em còn sợ lạnh đây này!" suy nghĩ chuyện trong lòng, rồi nhìn sắc trời một chút, Cung Tứ không thể không làm người xấu cắt đứt đối thoại hai đứa em.
"Chúng ta tranh thủ thời gian đem đồ đạc dọn vào, bằng không bị đông lạnh hỏng." Cậu nói với Thu Hạ.
"Nhanh đi vào nhà." Cậu hướng Đông Xuân khoát khoát tay.
Hai người lớn lao động, hai đứa nhỏ ở trong phòng đun nước nóng cho bọn họ, thường thường còn chạy đến đưa cho họ chút điểm tâm, trong mùa đông lạnh lẽo, anh em Cung gia mỗi người đều ra một thân mồ hôi.
Hai người bận rộn mấy giờ, cuối cùng cũng cũng sửa xoạn xong, ở đây thu dọn không chỉ có sắp xếp mà còn bao gồm cả xủ lý trước chẳng hạn.
Đến khi làm xong trời vừa vặn tối đen, lười làm cơm, Cung Tứ thẳng thắn dùng đồ ăn mới mua nấu một nồi lẩu, có thịt có tôm còn có rau dưa, mấy anh em ăn một bữa lẩu ấm áp, lại cùng nhau nhìn TV một chút, nhìn thấy Đông Xuân hai mắt díp lại, Cung Tứ đơn giản ôm nó đi ngủ.
Sau đó hai người còn lại cũng trở về ngủ.
Tại địa phương lạnh giá, thời gian mọi người ngủ đều tương đối sớm.
Gần đi ngủ Cung Tứ nhìn thoáng qua cửa sổ: Năm nay ngày đầu tuyết rơi lớn vậy, sáng mai phải dậy sớm đi san tuyết một chút.
Không chỉ muốn san tuyết nhà mình, còn phải đi qua nhà hàng xóm, nhà bà Lâm giúp một tay, mấy gia đình đó đều chỉ có hai ông bà già, trẻ con, bọn họ vừa là hàng xóm vừa là lão khách , trước giúp ông chiếu cố mình và Thu Hạ, sau lại là Đông Xuân, hiện tại còn chiếu cố A Cát, bắt đầu từ mười ba tuổi, hàng năm Cung Tứ sau khi san tuyết nhà mình thì mang theo Thu Hạ đi qua vài gia đình hỗ trợ.
Năm nay tự nhiên cũng sẽ không ngoại lệ.
Trong lòng tính toán xong, kéo lên rèm cửa sổ, Cung Tứ ngủ.
------------------
Cùng với không có ba năm sau, cũng không có năm năm sau nha ~
Và cùng với, gần nhất bỗng nhiên trở nên lạnh quá a a a a a a ~ cho nên Trấn Lãnh Thủy rơi tuyết ^—^
Bình luận truyện