Chương 24: 24: Vũ Vân Tán Thủ
Sau khi rời khỏi Dương Tử uyển, bầu trời đã nhuộm chín hoàng hôn vàng sạm, trên không trung từng cánh chim lẻ loi đang bay về tổ, dưới đất thì những hàng cây ngọn cỏ khẽ đung đưa trước gió.
Không khí êm dịu làm người ta cảm thấy khoan khoái, đồng thời cũng gợi lên sâu trong tâm mỗi người cảm giác muốn trở về nhà, sum vầy bên mâm cơm ấm cúng cùng gia đình.
Hàn Vũ cùng Vân Hi trở lại Dạ Vũ uyển, vừa đi vừa nói chuyện, về tới thì bất giác trời đã tối.
Lần đầu tiên trong đời Vân Hi được ăn uống no nê như vậy, đến Hàn Vũ trải qua hai kiếp người cũng lần đầu tiên phải kinh ngạc trước sức ăn của cô nàng.
Nghĩ lại, hắn cũng thấy thương cảm, bảo sao tâm nguyện của Lâm di là muốn Vân Hi được ăn uống no đủ.
Về đến phòng, Vân Hi thoải mái nằm ngủ, khóe miệng còn chảy một ít nước miếng, khiến hai chị em A Châu, A Bích cũng thấy buồn cười.
Hàn Vũ về phòng đóng cửa lại, liền tiến vào không gian Tiểu Đản, bắt đầu nghiên cứu các loại võ kỹ hắn vừa mượn được.
Với mỗi loại võ kỹ, Hàn Vũ diễn tập mười lần, sau đó cảm ngộ, đối chiếu với kiến thức võ học hiện đại mà hắn đã có dịp nghiên cứu qua.
Cứ như vậy, hắn dần dần đúc rút ra được một bộ công phu luyện tập nhằm tạo phản xạ cho các khối cơ trên cơ thể, đồng thời rèn luyện những vùng cơ yếu để tăng thêm độ dẻo dai linh hoạt.
Ba ngày trôi qua, trừ lúc ăn uống, Hàn Vũ hoàn toàn chìm trong luyện tập, bộ tán thủ của hắn cũng dần dần hoàn thiện, từng động tác tưởng như rời rạc được hắn luyện nhiều lần cũng đã có một mối liên kết, đồng điệu.
Người khác nhìn vào sẽ thấy đấy là một tổ hợp của những động tác kỳ quái, tuy nhiên chỉ Hàn Vũ biết cơ thể của hắn đang dần dần được thích nghi tốt hơn, bằng chứng là linh khí nội thể đã vận chuyển ngày một nhanh hơn sau khi tập luyện.
“Công nhận ngươi luôn có những ý tưởng kỳ quặc.
” Tiểu Đản sau khi thấy hiệu quả của bộ tán thủ cũng phải cảm khái kêu lên.
“Do ngươi không sống trong thế giới khoa kỹ nên không rõ đó thôi, khi không có linh khí tu luyện, bọn ta bắt buộc phải tìm mọi cách khai thác được tiềm năng cơ thể trên góc độ lý luận lẫn lâm sàng.
” Hàn Vũ lạnh nhạt trả lời.
“Vù!”Tiếng gió rít phát ra từ nắm đấm của Hàn Vũ, đòn tấn này hắn vận dụng cơ bắp của toàn thân, hạ bàn vững chãi, trọng tâm cơ thể hạ thấp, hông và nửa thân trên chuyển động kết hợp tạo cộng hưởng tăng lực và đẩy tốc độ đòn đánh.
Cánh tay và nắm đấm thẳng hàng với vai thả lỏng kèm theo linh khí vận chuyển thụ động quấn vào đầu quyền.
“Bụp!”Một khối đá vỡ toác trước đòn đánh của Hàn Vũ.
Hắn thở mạnh một hơi, tự đánh giá chưa đủ, quyền này của hắn cương lực có thừa nhưng âm kình còn thiếu.
Cái hắn muốn không chỉ tạo nên tổn thương ngoài da mà còn phải tạo thành thương tổn nội tạng cho đối thủ, muốn vậy, một quyền phải khiến khối đã vỡ vụn thành bụi mới đạt yêu cầu.
Luyện tập kiểu của hắn vô cùng tốn sức lực, đồng thời khiến cơ thể đau nhức liên tục, ê ẩm toàn thân.
Sau mỗi lần luyện tập, hắn đều yêu cầu A Châu chườm đá nóng toàn thân khiến cho khí lưu trong cơ thể hoàn toàn thông suốt.
Trong thời gian này, thỉnh thoảng bọn Hàn Thiếu Dương đến thăm hắn, còn Dương Ngọc Linh rất hay tìm Vân Hi, cùng nàng đi thăm thú mọi ngõ ngách trong Hàn phủ.
Cho nên Hàn Vũ hoàn toàn không phải lo lắng phía Vân Hi, việc hắn cần quan tâm lúc này là động tĩnh của Đại trưởng lão.
Hiện tại, Hàn Thiếu Du chính là tai mắt của hắn.
Có vài lần gia gia hắn cũng qua thăm hắn, đối với việc không thấy Hàn Vũ luyện tập cùng lứa thiếu niên trong Hàn gia, ông không để ý lắm.
Hiện tại ông có quá nhiều việc cần phải lo lắng, Hàn Vũ cũng cảm thấy tình hình hiện giờ không ổn qua thần sắc Hàn Lôi.
Khi Hàn Lôi bước vào trong Dạ Vũ uyển, lão hơi ngạc nhiên trước nồng độ linh khí nơi đây, chỉ thổ nạp vài lần, Hàn Lôi đã thấy tinh thần phấn chấn hơn, những mệt mỏi lo âu dường như tan biến.
Nhưng nhờ hiệu quả của huyễn trận, lão chỉ cảm giác được linh khí Dạ Vũ uyển cao hơn nơi bình thường một chút mà thôi, Hàn Lôi cho rằng hiệu quả này là do trước kia Hàn Vân đã tác động vào nơi này.
Nửa tháng sau, Hàn Vũ đã hoàn thiện bộ tán thủ mà hắn gọi là Vũ Vân Tán Thủ, động tác, thân pháp phiêu hốt như mây, lúc công kích dồn dập như mưa, mặt khác, đó còn là tên gọi của hắn và cha hắn.
“Tiểu Đản, ngươi xem bộ Vũ Vân Tán Thủ này đạt tới cấp độ nào?” Hàn Vũ tò mò hỏi, hắn vô cùng muốn biết thứ võ kỹ mình khổ công nghĩ ra có hiệu quả như thế nào.
“Ừm, thứ đồ chơi này của ngươi có lẽ đạt Hoàng giai đỉnh phong.
” Tiểu Đản nhận xét.
Hàn Vũ không phục nói:“Chỉ được Hoàng giai đỉnh thôi sao, không thể nào, bộ tán thủ này ta luyện vô cùng thuận tay, có thể sinh ra hiệu quả lớn hơn cả võ kỹ Huyền giai hạ phẩm, tại sao lại chỉ được như vậy?”“Thứ nhất, hiệu quả của võ kỹ ngoài việc đánh giá phẩm cấp còn phải xét đến yếu tố tương hợp giữa võ kỹ với người tu luyện, như bộ Vũ Vân Tán Thủ này do ngươi sáng tạo ra, hoàn toàn tương hợp với ngươi nên khi thi triển ngươi có thể phát huy chiến lực cao nhất của nó, trong khi những bộ võ kỹ khác không làm được điều đó.
”Ngưng lại một chút, Tiểu Đản giải thích tiếp:“Thứ hai, bộ Vũ Vân Tán Thủ này mới chỉ hoàn thiện sơ bộ về hình thái chiêu thức chứ chưa sử dụng linh khí tăng phúc, nếu ngươi có thể phát triển được hệ thống vận hành linh khí để bổ trợ cho chiêu thức thì uy lực của nó sẽ bạo tăng, lúc đó võ kỹ này sẽ còn siêu việt độ cao Huyền cấp chứ đừng nói là Hoàng cấp.
”Quả nhiên là vậy, Hàn Vũ vẫn cảm thấy bộ Vũ Vân Tán Thủ này còn không gian phát triển nhưng chưa rõ vấn đề nằm ở đâu.
Qua lời Tiểu Đản gợi ý, hắn sẽ xây dựng một hệ thống vận chuyển linh khí đi kèm các chiêu thức trước, sau này khi đạo tâm mở rộng, có thể hắn sẽ có những bổ sung mới giúp tăng cường uy lực cũng như hiệu quả của nó.
Vũ Vân Tán Thủ luyện thành từ việc Hàn Vũ bỏ bớt những cái dư thừa, tập trung vào những yếu tố trọng điểm trong các loại võ kỹ ẩn ẩn hợp đạo, tự nhiên giúp hắn có thêm cảm ngộ sâu hơn với thiên đạo.
Một buổi chiều nọ, sau khi diễn tập Vũ Vân Tán Thủ, Hàn Vũ bắt đầu vừa luyện tập động tác vừa để Hỗn Độn linh khí vận chuyển, cố gắng chuyển đổi bản nguyên linh khí.
Đã có kinh nghiệm một lần, mặc dù lần đó hắn thi triển trong vô thức, nhưng điều đó cũng tạo thành một vết hằn trong tiềm thức của Hàn Vũ.
Điều hắn cần làm bây giờ là từ trong biển tiềm thức kéo được những cảm ngộ đó ra, tái hiện lại chúng.
Hàn Vũ nhắm mắt bất động, hồi tưởng lại khoảnh khắc đó, kết hợp với những cảm ngộ của bản thân về Hỗn Độn linh khí lẫn Thủy Nguyên linh khí và bắt đầu thử nghiệm.
Nhưng nghĩ thì dễ đến lúc làm mới thấy khó khăn và phức tạp, Hàn Vũ tập trung cao độ sử dụng thần thức nội thị.
Trong cơ thể hắn, tại đan điền, luồng cửu sắc Hỗn Độn linh khí đang chuyển động xoắn ốc mạnh mẽ.
Hàn Vũ dùng tinh thần lực vận dụng Thủy pháp tắc khéo léo tách sợi linh khí màu lam của Thủy Nguyên linh khí ra khỏi Hỗn Độn.
Mặc dù đã rất thành thạo sử dụng Thủy pháp tắc để điều khiển Thủy linh khí trong thiên địa, nhưng Hàn Vũ vất vả vô cùng mới kéo được một sợi Thủy Nguyên linh khí mỏng như tơ ra khỏi Hỗn Độn khí.
“Bụp!”Sợi tơ lam sắc bị đứt mất.
Hàn Vũ ngẩn người, hắn không hiểu tại sao khi ở Huyết Lang trại lại có thể làm được dễ dàng như vậy.
Nhưng ko nản chí, Hàn Vũ thử lại, một lần, hai lần! Thủy Nguyên linh khí được kéo ra càng lúc càng nhiều, người Hàn Vũ đẫm mồ hôi, việc này quả nhiên hao tổn quá nhiều tinh lực.
Bỗng chốc một luồng lam quang loé lên trên người Hàn Vũ, thủy khí, nước ở xung quanh Dạ Vũ uyển chợt xao động, chúng dường như chịu ảnh hưởng của Thủy pháp tắc.
Nội thể Hàn Vũ, Lam sắc chi khí đã lớn như một con suối nhỏ, ồ ạt tách khỏi cửu thải Hỗn Độn khí lao ra khỏi đan điền, qua các huyệt đạo Đản Trung, Khuyết Bồn, Kiến Ngung, Khúc Trì rồi qua Dương Khê, tụ vào trong lòng bàn tay Hàn Vũ.
Hàn Vũ dưới sự di chuyển mãnh liệt của Lam sắc chi khí, không tự chủ vung tay ra, luồng Lam sắc chi khí đang tụ trong lòng bàn tay phóng ra ngoài.
Hắn đã thành công rồi.
“Không tệ!” Tiểu Đản khen ngợi.
“Thành công rồi!” Hàn Vũ mừng thầm rồi ngã ra đất, sắc mặt nhợt nhạt.
Hắn cảm thấy vô lực, không hiểu sao ngày hôm ấy hắn có thể thi triển liên tục chuyển đổi bản nguyên linh khí.
.
Bình luận truyện