Nghịch Lân

Chương 3: Tư Niệm ngọt ngào



Có người là thiên thần bị gãy cánh, có người là ông trời muốn bẻ gãy cánh để tru diệt.

Nghe mẫu thân nói Lý Mục Dương vừa mới sinh ra đã bị sét đánh, suýt chút nữa thì không kịp nhìn thấy cõi đời phồn hoa này đã đi đời nhà ma.

Điều đó khiến Lý Mục Dương sinh lòng nghi hoặc, đời trước hắn rốt cuộc đã làm bao nhiêu điều thương thiên hại lý, mới bị trời phạt như vậy.

Lý Mục Dương ba tuổi mới có thể mở mắt, bảy tuổi mới chập chững biết đi, mười tuổi mới là thời điểm biết nói chuyện, đến khi mười bốn tuổi vẫn trói gà không chặt, không có năng lực như những thiếu niên khác, tập kiếm và luyện khí.

Có người nói thiên thần đóng một cánh cửa, nhưng đồng thời sẽ giữ lại cho ngươi một cánh cửa khác.

Võ không được, vậy không sao đọc sách nào. Nói không chừng lại như những vị đại nho, uống mấy chén rượu liền sáng tác được mấy bài thơ từ lưu danh bách thế. Nhưng mỗi khi Lý Mục Dương động đến sách vở, đầu hắn liền cảm thấy hỗn loạn, nhanh chóng gối lên những con chữ vuông vuông kia mà tiến vào mộng đẹp.

Bạn cùng bàn gọi cũng không tỉnh.

Lão sư mắng chửi cũng vô dụng.

Một lão sư mới thậm chí còn đập nát cái bảng bởi vì Lý Mục Dương ngủ trong tiết học của hắn. Đây chính là bảng do hợp kim tạo thành đó.

Nhưng Lý Mục Dương vẫn như vậy. Thích ngủ như mạng.

Chỉ cần cho hắn ngủ, sự tình gì cũng có thể thương lượng.

Nhưng nếu không ngủ được ngon giấc, tính tình của hắn sẽ đặc biệt nóng nảy.

Như hôm nay lúc ở hồ vậy, hắn sở dĩ cùng Trương Thần phát sinh xung đột kịch liệt như vậy chính là vì hắn ngủ không đủ, đang mộng đẹp thì lại bị người ta đánh thức.

Ít nhất Lý Mục Dương cho là như vậy.

Rào rào.

Lý Mục Dương ngoi lên khỏi mặt nước trong bồn tắm, sau đó thở hổn hển từng ngụm một.

Hắn dẹp đi những suy nghĩ hỗn loạn trong thời gian dài, nhưng trái tim vẫn nhảy loạn lên.

"Ta là phế vật sao?". Trong lòng Lý Mục Dương suy nghĩ.

"Vừa rồi, một quyền kia... rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?".

Hắn nghiêm túc nhìn thật kỹ cánh tay của mình, làn da có vẻ mơ hồ nhưng lại tinh tế tỉ mỉ, chỉ là do ngâm nước nóng biến thành màu đỏ tím.

Lách cách.

Cửa gian phòng tắm bị người ta dùng lực mạnh đẩy ra, một nữ hài tử cực kỳ đáng yêu vọt thẳng vào, mặt mũi rất vội vàng mà hỏi thăm.

"Ca, tên khốn nào lại khi dễ anh rồi?".

Cô gái có đôi mắt lớn, mang theo vẻ đẹp tự nhiên. Ngoại trừ con ngươi có màu đen như mực thì gần như không nhìn thấy lòng trắng mắt.

Chóp mũi nhỏ mà thẳng, cái miệng nhỏ nhắn, đôi môi phơn phớt hồng, da thịt trắng như tuyết, tựa như chỉ cần ngón tay nhẹ nhàng chạm vào sẽ hòa tan ra ngay vậy.

Áo sơ mi trắng lóa mắt, váy ngắn màu đen bởi vì chạy quá nhanh mà phấp phới.

Khuôn mặt co gái vẫn dễ thương mặc dù nàng hiện tại đang rất tức giận, làm cho người ta có suy nghĩ muốn lại gần véo véo khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng.

Lý Tư Niệm là muội muội của Lý Mục Dương, nhỏ hơn hắn ba tuổi, hai người cùng học tại trường cao trung Phục Hưng, Lý Mục Dương học năm ba, Lý Tư Niệm học năm hai.

Đương nhiên nàng cùng ca ca Lý Mục Dương "phế vật" có sự khác biệt, Lý Tư Niệm từ nhỏ đã thông minh lanh lợi, từ nhà trẻ đã là đứa trẻ đứng đầu, hàng năm đều dùng thành tích đáng kinh ngạc của mình đoạt được toàn bộ vị trí đứng đầu trong những thành tích của toàn trường.

Nàng đi học muộn hơn Lý Mục Dương ba năm, nhưng lại học sau Lý Mục Dương một lớp. Bởi vì nàng lúc học cấp một và cấp hai đã liên tục học nhảy lớp hai lần.

Lúc học cấp ba cũng đã đề nghị học nhảy lớp, nhưng bị cha mẹ cự tuyệt, bọn họ cho rằng ba năm cấp ba là ba năm trọng yếu nhất, trong thời gian ba năm này chuẩn bị đầy đủ thêm một ít, về sau mới có thể thi đỗ đại học tốt nhất cả nước.

Lý Tư Niệm là tiểu mỹ nhân trong trường, nàng được phong là hoa khôi giảng đường, nàng có thể nhanh chóng biết được sự tình Lý Mục Dương bị khi dễ, Lý Mục Dương cũng không cảm thấy bất ngờ.

Lý Mục Dương hai tay ôm ngực, che khuất chỗ bị lộ hàng cười khổ nói: "Lý Tư Niệm, anh đã nói với em bao nhiêu lần rồi, lúc đi vào phải gõ cửa".

Lý Tư Niệm cho tới bây giờ vẫn không có thói quen gõ cửa, mỗi lần vào phòng của hắn đều trực tiếp đi vào, vì thế Lý Mục Dương cũng không biết hi sinh mất bao nhiêu quyển "hoa hoa công tử" chưa kịp giấu đi.

Mỗi khi Lý Tư Niệm bắt gặp thời điểm Lý Mục Dương đang xem thứ "sách vở không tốt" này, đều hiên ngang mà cướp đi tuyên bố là giao cho cha mẹ.

Kỳ quái là, cha mẹ hắn chưa bao giờ cùng hắn nói tới vấn đề này.

"Nha". khuôn mặt Lý Tư Niệm ửng đỏ, ánh mắt quét qua Lý Mục Dương rồi lui ra ngoài.

Lúc đi ra, vẫn không quên đem cửa phòng tắm đóng lại.

"Cốc..cốc..cốc".

Bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa.

"Ca ca, ta có thể vào không?". Bên ngoài cửa vang lên tiếng hô của Lý Tư Niệm.

Lý Mục Dương vẻ mặt rất bất đắc dĩ nói: "Vào đi".

Lý Tư Niệm một lần nữa đẩy cửa đi vào, gấp gáp hỏi: "Ca, tên khốn khi dễ anh tên là gì?".

"Là ta khi dễ người khác". Lý Mục Dương nói. Lần này hắn không phải khoác lác với muội muội, hắn một quyền đem Trương Thần đánh bay, có rất nhiều người có thể làm chứng.

"Đại ca, ngươi khi dễ tên bại hoại nào?". Sắc mặt Lý Tư Niệm hòa hoãn một chút, lên tiếng hỏi.

Vẻ mặt Lý Mục Dương rất cảm động, nghĩ thầm quả nhiên là em ruột của mình a.

Hắn cười ha hả, nhìn Lý Tư Niệm nói: "Trương Thần khi dễ ta, kết quả bị ta khi dễ ngược lại... nhưng mà sự tình đã qua rồi".

"Hừ!". Lý Tư Niệm ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn hừ lạnh một tiếng, mái tóc ngắn ngang tai theo động tác của nàng mà khẽ đung đưa.

"Lại là tên khốn Trương Thần kia, em nhất định không tha cho hắn".

Lý Mục Dương tranh thủ thời gian khuyên giải nói: "Tư Niệm, chuyện đã qua rồi, ca của em lần này cũng không chịu thiệt, em cũng đừng đi tìm hắn mà gây phiền toái... Em là con gái đó".

Lý Mục Dương lo lắng cho an toàn của Lý Tư Niệm. Dù sao Lý Tư Niệm chỉ là một cô gái nhu nhược, nếu như Trương Thần đem cơn giận của mình phát tiết lên người nàng... đây là tình huống Lý Mục Dương không muốn thấy nhất.

Hắn tình nguyện chịu một ít ủy khuất.

Bởi vì, hắn không muốn cùng người ta phát sinh xung đột, không muốn chuyện mình bị người ta khi dễ trong trường học truyền đến tai người nhà mới là nguyên nhân chủ yếu.

"Không được!" Khuôn mặt Lý Tư Niệm kiên định, nói: "Ai cũng không được phép khi dễ ca của ta".

"Tư Niệm...".

"Ca, em mua khoai lang nướng cho anh". Lý Tư Niệm lấy một cái hộp nhỏ từ trong cặp sách của mình, cái hộp chưa mở mà đã ngửi thấy mùi thơm nồng đậm của khoai lang nướng.

"Trong lúc còn nóng, ca ăn đi".

Trong lòng Lý Mục Dương rất cảm động, đem khoai lang nướng trong hộp bẻ làm đôi nói: "Đến đây, chúng ta mỗi người một nửa".

"Ngươi ăn đi, ta không ăn". Lý Tư Niệm lắc đầu nói: "Ăn khoai lang sẽ đánh rắm đó".

"..."

Sân bóng rổ của trường đang tiến hành một trận giao hữu.

Là đội trưởng đội bóng rổ của cao trung Phục Hưng, môn bắt buộc mỗi ngày của Trương Thần là chơi bóng.

Hơn nữa, hắn thích cảm giác lúc mình chơi bóng, rơi từng giọt mồ hôi, nghe được những âm thanh ngọt ngào của các em gái đang cố gắng la hét.

"Trương Thần...cố gắng lên...".

"Trương Thần, anh là số một...".

"Trương Thần, i love you, anh thì sao...".

Trương Thần nhịn không được nhìn sang phía khán đài, chỗ đó có một đám em gái làm cho hắn cố gắng lên, nhưng mà, có một em gái ngọt ngào tướng mạo sinh động nhất trường kia, hắn trước giờ chưa từng gặp qua.

"Nhiều học muội xinh đẹp a".

"Nhiều giọng nói dễ thương a".

"Cử chỉ thật sôi nổi, đáng yêu, giống như một thiên thần nhỏ a".

Bởi vì nhìn lần nhìn về phía khán đài, nên đồng đội nhiều lần truyền bóng tới đều bị hắn đẩy đi.

Trận đấu tạm dừng, một đám đồng đội xúm lại cạnh hắn nháy mắt ra hiệu.

"Đội trưởng, lại có hàng mới...".

"Củ cải trắng ươi ngon mọng nước, ta chấm 9/10"

"Ta cho 9,8, ngươi không muốn thì đưa cho ta".

"Ăn tiệc lớn chán rồi, ngẫu nhiên cũng phải đổi khẩu vị, ăn chút gì thanh đạm có phải không?".

Trương Thần nói đùa với đồng đội vài câu, rồi đi qua phía khán đài.

Fan hâm mộ bên trên khán đài lập tức hét rầm lên, có người đưa tới đồ uống, có người đưa tới khăn mặt, còn có người chuẩn bị đưa tình yêu tới.

"Cảm ơn, cảm ơn các bạn". Trương Thần bị vô số fan hâm mộ vây quanh, mặt đầy ý cười nói cảm ơn.

Vừa rồi hắn nhìn thấy một cô gái hoạt bát có giọng lớn nhất trốn ở sau đám người, ánh mắt nũng nịu nhìn mình, bộ dáng vừa xấu hổ vừa nhút nhát.

Người mới nha, có thể giải thích được.

Trương Thần tách đám người ra, đi tới cô gái như cải trắng kia.

"Em tên là gì?". Trương Thần giọng nói ấm áp, trên mặt mang theo nét cười, ôn hòa hỏi.

"Em tên Tư Niệm". Cô gái ngẩng đầu nhìn Trương Thần, như con thỏ nhỏ bị làm cho hoảng sợ, vội vàng cúi đầu.

"Tư Niệm, tên rất hay...". Trương Thần cười cười, càng thêm mê người.

Cô gái này thật dễ thương a, vừa rồi nàng ngẩng đầu, lại lập tức cúi đầu, làm cho trái tim của hắn đập loạn.

Nàng làm cho Trương Thần nhớ tới một bài thơ của thi nhân Từ Chí Ma:

"Tối thị na nhất đê đầu đích ôn nhu,
Kháp tự na thủy liên hoa bất thắng lương phong đích kiều tu".

* "Cúi đầu một thoáng ôn nhu,
Như sen đâu chịu gió thu thẹn thùng".
(DG: tôi chém bừa thơ đó :v)

"Cảm ơn". Khuôn mặt nữ hài tử hồng lên nói.

"Em ôm cái gì vậy?".

"Là súp của em".

"Thật sao? Bây giờ những cô bé biết làm súp cũng không nhiều. Chàng trai được em làm súp cho thật đúng là làm cho người ta đố kỵ".

"Cái này tặng cho anh". Nữ hài tử ngẩng đầu lên, tinh thần cùng ánh mắt kiên định, cùng Trương Thần mặt đối mặt.

"Thật vậy chăng?". Trương Thần nở nụ cười nói: "Hóa ra ta là nam nhân may mắn đó".

"Tay nghề của em không tốt lắm đâu".

"Như thế đã khó mà có được rồi".

"Sẽ rất khó uống đó".

"Quý tại tấm lòng mà".

"Anh thật sự sẽ uống nó sao?".

Trương Thần cười vui vẻ nói: "Đương nhiên, sao ta có thể bỏ lỡ tâm ý của giai nhân được".

Cô gái đưa cái bình giữ nhiệt ôm trong ngực ra, ôn nhu dặn dò: "Cẩn thận bị phỏng đấy".

"Sẽ không đâu". Trương Thần cảm giác trái tim mình như muốn hòa tan ra. Hắn vặn nắp cái bình giữ ấm nói: "Đây là lễ vật quý nhất mà ta từng nhận được".

Hắn ngẩng đầu lên, ừng ực ừng ực.

Uống vào, lông mày của hắn nhíu lại.

Nhớ tới em gái kia nói: "Tay nghề của em không tốt lắm", hắn lại tiếp tục uống.

Dạ dày hắn run rẩy.

Nhớ tới em gái kia nói: "sẽ rất khó uống đó", hắn cố sức liều mạng uống.

Uống vào xong, đến trái tim của hắn cũng đau.

Nhớ tới chính mình nói với em gái là: "Sao có thể bỏ lỡ tâm ý của giai nhân", hắn kiên trì đến ý nghĩ cuối cùng.

"Ọe...".

Hắn đột nhiên quay người, cúi xuống sàn nhà bằng gỗ mà ói như điên.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện