Chương 32: Một kiếm chém trúng
Rặc rặc rặc rặc...
Âm thanh vỡ vụn của đá xanh không dứt bên tai, cả mặt tường như muốn sụp đổ.
Đây chỉ là lực từ thân thể đụng vào vách tường. Nếu là Quạ Đen trực tiếp đấm một quyền vào vách tường thì bức tường này đã sụp đổ rồi.
"Mục Dương, con sao rồi? Lý Nham, ông là người chết sao? Mau tránh ra để tôi nhìn con...".
"Ca... anh không sao chứ... Lý Mục Dương, anh mau nói đi...".
"Cha...". Phía sau truyền đến một giọng nói quen thuộc.
Lý Mục Dương vỗ vỗ bờ vai của cha mình, nói: "Cha tránh ra một chút".
Lý Nham vui mừng, xoay nhanh người lại nhìn Lý Mục Dương, nói: "Mục Dương, con không sao à? Con... không sao hết à?".
"Con không sao". Lý Mục Dương lắc đầu, xoa nhẹ lưng cùng bả vai bị đau, nói: "Chỉ là bì trầy da một chút mà thôi".
"Sao lại chỉ bị trầy da thôi?". Lý Tư Niệm chớp chớp đôi mắt, cho dù là từ nhỏ nàng luyện 'Phá Thể thuật', nhưng mà bị như vừa rồi chỉ sợ là cũng gãy hai ba cái xương a.
Nhưng mà thân thể Lý Mục Dương thật sự rất kém, thậm chí không bê được vật nặng, lúc này lại đỡ nguyên cả thân thể của Lý Nham hơn nữa còn có lực đẩy của Quạ Đen.
Vách tường phía sau đều nứt ra, tại sao Lý Mục Dương lại không bị gì?
"Chẳng lẽ xương của anh hai mình cứng hơn cả đá sao?". Lý Tư Niệm thầm nghĩ.
Đương nhiên, nàng biết điều đó là không có khả năng. Lý Mục Dương không có luyện tập gân cốt, làm sao có thể có bổn sự như vậy?
"Mục Dương, mau để mẹ xem xem".
La Kỳ vội kéo Lý Mục Dương qua, sờ tới sờ lui trên người Lý Mục Dương, bà lo lắng thân thể con trai của mình có chuyện gì, sợ nó cậy mạnh mới cố ý nói không sao.
"Mẹ, con không sao thật mà". Lý Mục Dương vội giải thích.
"Nhìn đi". Quạ Đen cười lạnh: "Các ngươi nhìn hắn cho kỹ, hắn là dạng quái vật gì. Tảng đã bị nứt ra như thế hắn cũng không có chuyện gì, các ngươi còn cảm thấy hắn chỉ là một tên phế vật yếu kém mang bệnh không?".
Lý Nham nhặt trường thương từ dưới đất lên, không nói một lời, lại vọt tới Quạ Đen.
Ông không quan tâm con mình thế nào nữa, chỉ để ý hiện tại có người muốn thương tổn nó.
Thế mạnh như núi, tiếng thương vù vù.
Mũi thương lóe ra tia chớp màu bạc, nháy mắt lại biến mất không thấy gì nữa .
Chân khí của hắn không đủ sức dẫn động phong lôi.
"Một thương này cũng tạm được". Quạ Đen cười nói: "Đáng tiếc còn còn thiếu rất nhiều".
Lúc nói chuyện bàn tay của hắn lại đưa ra ngoài.
Cũng giống như lần trước, mũi thương lại một lần nữa bị cản lại ở lòng bàn tay của hắn.
Tiếng thương ngừng lại, lực đạo ẩn chứa trong thương như chìm vào biển lớn.
Hắn cầm lấy cán thương sau đó quăng ra xa.
Lý Nham muốn buông cây thương ra khỏi tay, nhưng đáng tiếc vẫn là chậm một bước .
Cán thương nện vào lồng ngực của Lý Nham, thân thể của ông lại một lần nữa bay ra ngoài.
Ầm ầm.
Thân thể Lý Nham bay thẳng vào những chậu hoa ở góc sân.
Lý Nham chỉ cảm thấy cổ họng phát ngọt, sau đó há mồm phun ra máu tươi.
"Lý Nham...". Trâm cài tóc trên đầu La Kỳ rơi xuống, tóc tai bù xù bổ nhào về phía chồng của mình.
Hai anh em Lý Mục Dương, Lý Tư Niệm cũng vội vàng chạy về phía Lý Nham.
"Ta không sao". Lý Nham còn muốn kiên trì đứng lên.
"Tôi sẽ tiếp tục ngăn hắn lại, bà và hai đứa nhỏ nhân cơ hội chạy đi. Tư Niệm, mang theo mẹ và anh của con chạy đi".
"Cha...". Lý Tư Niệm mặt đầy nước mắt mà khóc nói: "Con không đi, để con lên cho...".
"Đi nhanh lên". Lý Nham khàn giọng quát.
"Cha...".
"Còn muốn chạy?". Quạ Đen cười ha ha, nói: "Thật xin lỗi, sợ là hôm nay các ngươi ai cũng đừng nghĩ đến việc chạy trốn.
Bộ quần áo đen trên người Quạ Đen không gió mà trở nên bồng bềnh, thân thể của y hóa thành một đoàn khói đen, sương mù màu đen tràn ngập, rất nhanh liền bao phủ cả tiểu viện.
Càng kỳ quỷ chính là khói đen ngưng tụ không tan, chúng nó giống như là một lớp màn che bao phủ cả tiểu viện, gió thổi không tiến vào được, mưa rơi không xuyên vào được.
Không chỉ có như thế, bên trong sương mù màu đen truyền đến tiếng vỗ cánh của chim.
Sét đánh ầm ầm, âm thanh ầm ĩ.
Mắt thường khó có thể thấy được, nhưng lỗ tai có thể nghe được tiếng những con chim này đang bay thẳng về phía Lý Mục Dương.
Lý Tư Niệm chưa bao giờ trải qua cảnh như vậy, nàng cũng không có bất kỳ kinh nghiệm chiến đấu nào.
Vừa rồi Quạ Đen vọt về phía nàng, nàng chỉ biết vung quyền đánh ra.
Nhưng lần này ngoại trừ Quạ Đen vọt tới, còn có từng đàn chim lớn nữa.
Hơn nữa hai mắt của nàng bị sương mù mê hoặc, không thấy được gì cả. Nàng không biết phải ứng phó ra sao.
"Chết tiệt". Lý Tư Niệm khẽ quát một tiếng, lại đấm ra một quyền.
“Ầm...”.
Một vùng khói đen bị đánh tan, nhưng lần này công kích không trúng bản thể của Quạ Đen mà là trúng đàn chim lớn kia.
Lý Tư Niệm tuổi còn nhỏ, luyện tập 'Phá Thể thuật' chỉ có một mục đích là khỏe mạnh mà thôi.
Tuy rằng không thể nói là ba ngày đánh cá hai ngày phơi lưới, nhưng mà thật sự không so sánh được với những người chịu khổ luyện võ thường xuyên.
Quyền thứ nhất còn lực đạo mười phầ, quyền thứ hai cũng đã khó có thể duy trì lực đạo như cũ.
Lúc muốn đánh ra quyền thứ ba thì phát hiện cánh tay nhẹ hẫng, thì ra hai quyền trước đó đã rút sạch khí lực của nàng.
Vù.
Một cơn gió đen thổi qua, Lý Tư Niệm chỉ cảm thấy hô hấp dồn dập, đầu óc hỗn loạn, sau đó ánh mắt tối sầm lại, đầu ngã xuống đất.
"Tư Niệm... Mẹ...". Lý Mục Dương hô to.
Lý Mục Dương cùng cha mẹ đứng chung một chỗ, trong bóng đêm ánh mắt của hắn cũng khó mà thấy được mọi vật, nhưng mà hắn có thể nghe thấy bên cạnh có tiếng người ngã xuống đất.
Tiếng thứ nhất vang lên là âm thanh Lý Tư Niệm ngã xuống đất, bởi vì đó là vị trí Lý Tư Niệm mới vừa đứng. Tiếng thứ hai vang lên là ở bên người Lý Mục Dương, đó là vị trí mà mẹ hắn vừa mới đứng.
"Cha...". Lý Mục Dương lại hô.
"Mục Dương, trong sương có độc...". Lý Nham chưa nói hết lời thì cũng ngã xuống đất.
"Cha...".
Lý Mục Dương chạy tới vị trí Lý Tư Niệm ngã xuống, hắn lo trong bóng đêm tên sát thủ kia sẽ làm thương tổn đến em của mình.
"Oh?". Quạ Đen lên tiếng kinh hô. Hắn ngạc nhiên phát hiện, ở trong Mê Chướng Hắc Ám của hắn lại có người không ngã xuống hơn nữa lại là một tên bình thường, đương nhiên Quạ Đen biết tên này cũng không bình thường chút nào.
"Ngươi lại không có việc gì sao?". Quạ Đen tiếc nuối, nói: "Xem ra phải tốn thêm chút thì giờ nữa rồi".
Em gái ngã xuống ngất đi, cha mẹ sinh tử không rõ.
Đây là những người thân nhất bên cạnh Lý Mục Dương, là cuộc sống của hắn, là toàn bộ của hắn.
Nếu như không có những người này thì hắn căn bản sẽ không sống tới hiện tại .
Hắn đã sớm chết rồi, hoặc bị người cho thành rác rưởi vứt bỏ ở bãi rác, trở thành một tên khất cái hoặc dân lưu lạc.
Nhưng mà hiện tại lại có người muốn đoạt tánh mạng của bọn họ.
Tuy rằng sát thủ nói mục tiêu của y chỉ có một mình hắn, Nhưng mà ai biết hiện tại xảy ra chuyện gì? Ai biết hắn có thể giết thêm người khác hay không?
Nếu có thể tin nhân phẩm của sát thủ thì hình phạt treo cổ ở đế quốc còn để làm gì?
"Ngươi đáng chết". Lý Mục Dương nhìn chằm chặp vào vị trí của Quạ Đen, hắn hoàn toàn bị chọc giận.
"Ngươi đáng chết".
Vù!
Thân ảnh màu đen kia vọt về phía Lý Mục Dương, Lý Mục Dương chỉ cảm thấy một lực lượng mạnh mẽ như bài sơn đảo hải mà đến, cả thân thể liền bay ra ngoài.
Ầm ầm!
Thân thể của hắn ngã ngay chỗ bậc thang, cả lưng như gãy ra.
Lý Mục Dương cắn chặt răng, hai tay chống đất từ từ bò dậy, lại một lần nữa vọt tới chỗ làn khói đen kia.
Hắn nhìn không thấy vị trí của Quạ Đen nhưng hắn có thể cảm giác được vị trí của Quạ Đen.
Lý Mục Dương hy vọng bản thân mình lại có được năng lực đó, hy vọng một quyền của mình có thể đánh bay Quạ Đen.
Ầm... Ầm...
Thân thể của Lý Mục Dương lại bay ngược ra sau, lần này trực tiếp nện thẳng vào phòng khách.
"Nếu ngươi còn muốn giấu diếm thực lực thì ta đây cũng chỉ có thể thành toàn ngươi". Âm thanh của Quạ Đen truyền ra từ trong làn khói đen.
Trong lòng y cũng đầy nghi hoặc, rõ ràng thoạt nhìn chỉ là một thiếu niên bình thường, y đã tận lực thăm dò nhưng cũng không hề thấy bất kỳ phản ứng của khí hay ý đồ phản kích nào. Hắn giống như người mà cha mẹ hắn nghĩ vậy, hắn chỉ là một tên thiếu niên bình thường mắc nhiều bệnh.
Chỉ là rốt cuộc là ở quán cafe hôm đó xảy ra chuyện gì?
Hắn bị tên thiếu niên trước mặt đánh bay bằng một quyền?
Nếu không phải bản thân hắn bị tên thiếu niên kia đánh ngã thì làm sao gặp phải vị cao thủ Vạn Gia Sinh Phật kia của Thôi gia?
Quạ Đen vươn tay phải của mình, lòng bàn tay nắm lấy một thanh đoản kiếm có hình con rắn.
Đoản kiếm chiếu ra ánh sáng lấp lánh giống như là thân thể của con rắn được kéo dài.
Thân thể của Quạ Đen biến mất tại chỗ, sau đó một đoàn khói đen ở trước người Lý Mục Dương nổ tung, thanh kiếm kia đã đâm thẳng tới cổ của Lý Mục Dương.
Anh Hoa trảm!
Một kiếm chém trúng, đầu người hai nơi .
Lý Mục Dương khóe miệng máu me đầm đìa, ngay cả trong lỗ mũi cũng có máu không ngừng rơi xuống.
Ánh mắt của hắn tràn ngập hồng quang, miếng vảy trên mu bàn tay chiếu lấp lánh , sau đó giống như thực chất hiện ra trên mu bàn tay hắn.
Đối mặt với sinh tử, thế nhưng hắn lại không có cảm giác sợ hãi gì.
Trong mắt của hắn chỉ có phẫn nộ, cùng với phẫn nộ chỉ có cảm giác muốn giết người khó có thể phát tiết.
Vảy mọc ra trên tay của hắn nắm thành quả đấm, màu đồng cổ của quả đấm bành trướng ra, quang mang lập lòe.
Vù!
Lý Mục Dương đấm ra một quyền.
Đấm thẳng về thanh kiếm giống hình con rắn kia, đấm thẳng về phía Anh Hoa trảm kia.
Xoạt!
Kiếm quang chém vào trên nắm tay của Lý Mục Dương, nắm tay cũng không rớt ra khỏi cánh tay, ngược lại nháy mắt ánh sáng trên kiếm quang biến mất, sau đó từ đầu rắn lại xuất hiện một vết rạn dần lan ra.
Mũi kiếm khó có thể chịu đựng được sức mạnh to lớn kia, nháy mắt biến thành vô số mảnh nhỏ màu xanh.
Mỗi một mảnh nhỏ đều giống như là một chiếc gương, soi thấy được sự kinh ngạc hoảng sợ của Quạ Đen.
Vô số mảnh gương phân tán bay ra chung quanh.
Bình luận truyện