Nghịch Lữ Lai Quy

Quyển 3 - Chương 35: Cố nhân đến



An Tiệp chậm rãi đút một tay vào túi áo, hung hăng nghiến chặt chính mình qua một tầng vải vóc___Giờ khắc này dường như kéo dài một cách khác thường, y thậm chí còn cảm giác được một cách rõ ràng, một thứ tâm tình lạ lẫm không thuộc về mình đang dấy lên trong nội tâm.

Đó là sát ý bị phong ấn trong góc sâu nhất ngập đầy bóng tối.

Mày đã hứa với cô ấy, An Tiệp nói với chính mình, mày đã hứa với cô ấy, không giết họ Hà, tuyệt đối không giết họ Hà …… làm một người lương thiện.

Cơ thịt bên dưới lớp áo khoác rộng thùng thình run rẩy không cách nào kiềm chế được, An Tiệp cảm giác bản thân mình như một cỗ máy bị lắp ráp sai trình tự chuẩn bị nổ tung ra, y nỗ lực hít sâu cố gắng bình ổn lại cảm xúc sôi trào, luồng khí lạnh buốt khô rát dũng mãnh tràn vào khoang phổi, mà trong giây phút ấy, đầu óc y xuất hiện tình trạng trống rỗng như thiếu dưỡng khí.

Trong huyết mạch của An Ẩm Hồ tiềm ẩn sự điên cuồng.

Lũ học trò thật vất vả chờ được đến giờ tan học nhiệt tình hướng tới quang minh, đuổi bắt đùa giỡn quanh cổng trường, chúng nó lớn tiếng ồn ào, chúc mừng màn công kích bằng mưa xuân tra tấn mình nửa ngày trời cuối cùng cũng dừng lại. Không một ai chú ý tới một khắc tạm dừng bước chân của thiếu niên này.

Dường như y chỉ dùng thời gian chưa đến một giây đã khôi phục bình thường, mang theo cuốn sách giáo khoa bị vẽ đầy chữ sao hỏa, mắt nhìn không chớp đi ra ngoài.

Điện thoại đút trong túi áo rung lên ong ong, An Tiệp không thèm nhìn mà thuận tay ấn ngắt.

Vài giây sau, điện thoại cứ như nhất quyết không chịu buông tha, lại vang lên lần nữa, An Tiệp lại cúp máy, sau đó tắt nguồn___Hiện giờ người biết số máy này không chỉ có một mình Túy Xà, còn có một đám bạn học đến lôi kéo làm quen, đương nhiên, bạn học thì không khủng bố điện thoại, kẻ có tật xấu này là Mạc Thông.

Hiển nhiên An Tiệp không có khả năng đi vòng qua cái kẻ suốt đời y không muốn gặp lại này, dù sao thì người ta cũng là hướng về phía y mà đến, việc mà y có thể làm bây giờ chỉ là siết chặt con dao vẫn giấu trong túi áo và ức chế không để cho tâm tình hiện lên trên mặt mà thôi.

Hiện giờ y chỉ là một thằng nhóc học cao trung, không phải là An Ẩm Hồ ngày đó.

Thanh niên đeo găng tay trắng bên cạnh Hà Cảnh Minh quả nhiên đang đứng từ xa theo dõi y, An Tiệp cưỡng chế đè nén lại xúc động muốn tránh né, để cho gã vỗ lên vai mình. Găng tay trắng dùng thứ tiếng phổ thông như muốn trẹo quai hàm, cung kính nói với y: “An thiếu gia, có thể mời cậu nói chuyện cùng một chút không?”

An Tiệp mở to hai mắt như phản ứng chậm, mãi mới chậm rì hỏi lại một câu: “Tôi á?”

Người đàn ông đeo găng đáp một cánh tay lên vai An Tiệp, dưới vóc dáng không tính là vạm vỡ của gã là lực cánh tay không hề ăn khớp với ngoại hình, An Tiệp miễn cưỡng kiềm chế chính mình, nương theo lực đạo của gã, cơ hồ bị gã lôi tuột đi.

Cỗ xe thể thao cực kì đẹp mắt ở đằng sau chầm chậm đi lên, Hà Cảnh Minh đổi sang ghế lái, đôi mắt nâu sẫm gát gao nhìn bóng lưng An Tiệp.

Bị mọi người vây xem suốt một đường, người đàn ông đeo găng mới kéo An Tiệp tới đầu một con đường nhỏ, xe thể thao sau lưng dừng lại, tiếng mở cửa xe vang lên, An Tiệp dùng ánh nhìn dò hỏi hiếu kì liếc nhìn Hà Cảnh Minh, sau đó cố gắng lái tầm nhìn về phía chiếc xe khủng.

Tiếp đó, một chiếc xe khác tiến đến từ đầu hẻm, là một chiếc Buick không chút khoa trương, một người da đen từ trong xe bước ra. Hà Cảnh Minh nghiêng nghiêng đầu, người da đen hiểu ý đi đến trước mặt hắn, cúi người chào, nhận lấy chìa khóa xe trên tay hắn rồi lái con xe thể thao sang chảnh kia đi.

Người đàn ông mang bao tay tự mình mở cửa chiếc Buick cho An Tiệp, cung kính cúi người: “Mời cậu lên xe.”

An Tiệp chần chừ liếc nhìn gã:“ Các người là ai?”

Tên đeo găng trực tiếp bỏ qua vấn đề thiếu muối này, vẫn duy trì động tác cung kính mở cửa xe mà tay kia không biết từ lúc nào đã rút ra một khẩu súng: “Mời cậu lên xe.”

Đồng tử của An Tiệp co rút lại một chút khi nhìn khẩu súng, y khựng lại, yên lặng lên xe, bàn tay trong túi áo trộm buông lỏng, thế nhưng không hề rút ra.

Tên đeo găng quay đầu hạ mắt với Hà Cảnh Minh: “Chủ tịch Hà.”

Chỉ nghe thấy tiếng roi quật lên thân người, cơ thịt của An Tiệp vô vô thức thắt lại theo bản năng ___ Hà Cảnh Minh cầm trong tay một chiếc roi ngắn, cả khuôn mặt của tên đeo găng lệch sang một bên lưu lại một vệt đỏ cực lớn kéo dài đến tận cổ. Hà Cảnh Minh vẫn chưa từng lên tiếng đi đến bên tai tên đeo găng, dùng một loại giọng điệu thân mật làm cho người ta rùng mình run rẩy thì thầm: “Thêm một lần nữa…ta sẽ chặt tay cậu, cậu biết ta nói đến cái gì rồi đó.”

Tên đeo găng không dám kêu một tiếng, thậm chí đến lông mày cũng không nhăn, giọng nói trong trẻo hữu lực đáp một tiếng “Vâng”, còn nghe lời hơn cả người máy thiên sứ.

Hà Cảnh Minh lên xe còn quay mặt lại cố gắng nặn ra một nụ cười hòa ái, tạo ra hiệu ứng kinh dị không nhỏ trong không gian trên xe mờ tối.

Tên đàn ông đeo găng đợi hắn ngồi vào chỗ của mình, mới đóng cửa xe, ngồi trên ghế lái chậm rãi nổ máy.

An Tiệp rụt người vào góc, áo khoác rộng phủ lên người y, cổ áo thẳng đứng vừa vặn giúp y giấu đi chiếc cằm, đôi mắt dốc hết khả năng duy trì sự “thuần khiết vô tội” đề phòng nhìn chằm chằm Hà Cảnh Minh.

“Cậu họ An?” Hà Cảnh Minh hơi cúi người, tư thế này rất có tính áp bách. Hắn vẫn dùng ngữ điệu trầm thấp lại cơ hồ có thêm một phần ám muội. Cơ thịt trên mặt dường như không quá quen với hình thức hiền hòa này mà hơi co rút một chút,“Bao nhiêu tuổi?”

Luồng khí ấm nóng từ hơi thở của Hà Cảnh Minh như có như không phả trên mặt An Tiệp, làm cho sát ý trong nội tâm An Tiệp một lần nữa mãnh liệt nổi lên, thân thể lại bắt đầu run rẩy, đầu ngón tay vô thức lần đến chuôi dao…… Nhưng mà biên độ run rẩy nhỏ bé ấy phối hợp với thân mình mảnh khảnh của y, nhìn qua như là phản ứng của một đứa trẻ đang sợ hãi.

Hà Cảnh Minh nhẹ nhàng nâng tay, từng chút từng chút xoa lên khuôn mặt y, làn da kia nhẵn nhụi dị thường, là loại nhẵn nhụi của thiếu niên chưa từng trải qua phong sương tuế nguyệt, trẻ tuổi và đầy sức sống, mang theo nhiệt độ ấm áp.

Hà Cảnh Minh như thể đã mê luyến nhiệt độ thân thể ấy, chậm rãi dịch người tới gần An Tiệp hơn một chút, hắn nhắm mắt lại, hít vào một hơi thật sâu: “Thật giống mùi của y….” Cảm giác thiếu niên kia tựa hồ run rẩy càng thêm kịch liệt,  đầu ngón tay của Hà Cảnh Minh dịu dàng du di trên từng đường cong khuôn mặt y,“Đừng sợ, bé con, đừng sợ…… Tôi sẽ không tổn thương em.”

An Tiệp gắt gao cắn chặt răng, áp sát lưng lên cửa kính, xương bả vai gầy guộc gồ lên qua lớp vải áo, Hà Cảnh Minh dùng một tư thế mập mờ áp lên người y, điều này làm cho dây thần kinh của y càng kéo càng chặt giống như sắp đứt.

Một tay Hà Cảnh Minh nắm lấy vai y, cúi đầu xuống, chóp mũi chạm khẽ lên mặt y: “Là hương vị này…Chính là hương vị này……”

Lý trí cuối cùng cũng đứt đoạn, cút mẹ nó hứa với hẹn đi!

Cảm giác bị giam cầm trở thành mồi lửa, An Tiệp một lần nữa tìm thấy phẫn nộ hít thở không thông trong cảnh mộng và hồi ức, cổ tay y siết chặt như thể muốn rút dao ra đâm mạnh vào thân thể kẻ này___

Lúc này đột nhiên vang lên một tiếng súng nổ, chiếc xe quay tại chỗ hơn nửa vòng, thiếu chút nữa lật nghiêng đi. An Tiệp vô thức nâng cánh tay lên bảo vệ đầu rồi bị đập mạnh vào cửa kính, nếu không phải y phản ứng nhanh, lần này không vỡ đầu cũng bị đập cho chóng mặt. Hà Cảnh Minh trực tiếp ngã sấp xuống ghế ngồi, văng vào lưng ghế lái. Hắn còn chưa kịp phản ứng thì ngoài cửa xe đã nhảy ra mười mấy người, họng súng tối đen chĩa vào trong xe.

Một bàn tay mở cửa xe, nửa ôm nửa kéo đỡ An Tiệp ra ngoài.

Mạc Thông một tay giương súng, một tay ôm eo An Tiệp lui về phía sau. Cậu ta chưa từng thấy một An Tiệp như vậy, sắc mặt trắng đến hoảng hốt, cái bộ dạng gặp bất luận chuyện gì cũng bình thản ung dung không còn sót lại mảy may, bước chân lảo đảo mặc cậu ta lôi kéo giống như hoàn toàn không còn ý thức.

Hai người dựa vào rất gần, thân thể trong lòng không ngừng run rẩy, cậu ta thậm chí còn có thể cảm giác được, hô hấp và nhịp tim của y đều như ngừng lại, Mạc Thông nhẹ nhàng gọi một tiếng: “An Tiệp?”

Cậu ta không phán đoán được An Tiệp run rẩy có phải là bởi vì sợ hãi hay không, trong ấn tượng của cậu ta, người đàn ông lai lịch kì lạ dường như không gì không làm được này, tựa hồ không nên có cảm xúc sợ hãi như vậy. Mạc Thông nhăn nhíu mày, nhịn không được có chút đau lòng mà cẩn thận nhẹ giọng trấn an: “Đã không sao rồi, không có việc gì đâu……”

An Tiệp không để ý đến cậu ta mà nhìn thẳng vào người trong xe. Hà Cảnh Minh dù sao cũng đã trải đời quen rồi, cảnh nào mà chưa thấy qua, hắn không nhanh không chậm chỉnh trang dáng vẻ của mình, xong xuôi mới mở cửa xe đi ra. Tên đeo găng lái xe hình như không có thói quen tốt thắt dây an toàn, bị đập vào kính chắn gió hôn mê bất tỉnh, lấy thân mình tự thử nghiệm tầm quan trọng của việc tuân thủ nguyên tắc giao thông.

Hà Cảnh Minh nhìn cánh tay Mạc Thông vẫn đặt trên eo An Tiệp, híp híp mắt, chậm rãi mở miệng: “Các người là người của ai? Thụy Sư…… Địch Hải Đông? Hay là Túy Xà?”

Mạc Thông dùng ánh mắt hung ác đối diện Hà Cảnh Minh, mãi sau mới hạ súng xuống một chút: “Ra là Chủ tịch Hà? Hậu sinh tôi chẳng qua là đến chuyển lời thôi___Chủ tịch Hà từ xa đến đây, không nên không đến gặp bạn cũ một lần.”

Hà Cảnh Minh nhìn chằm chằm cậu ta một hồi, khóe miệng chậm rãi nâng lên___nụ cười của hắn phi thường kỳ lạ, giống như chỉ khẽ nhếch cơ thịt như đá hai bên má làm cho khuôn mặt trở nên co quắp: “Thụy Sư.” Hắn dùng một câu trần thuật thản nhiên, gật đầu cứng ngắc: “Dẫn đường.”

Mạc Thông thu súng, phất tay, đoàn người lặng yên hạ vũ khí, vây Hà Cảnh Minh vào giữa. Hai tên lực lưỡng xách tên đeo găng đang nằm trên tay lái như cá chết lên, Mạc Thông chỉ phía trước: “Mời chủ tịch Hà.”

Hà Cảnh Minh nhìn cậu một cái, ánh mắt lưu luyến liếc đến An Tiệp gần như đang chôn cả người trong ngực Mạc Thông, nhấc bước đi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện