Nghịch Ngợm Cổ Phi

Chương 261: Ngươi phải học cách tự cứu mình



Miệng nó phun ra từng chuỗi phù chú, mặt cát dưới chân rung chuyển không ngừng, thế nhưng từ dưới cát chui ra vô số cương thi, giương nanh múa vuốt hướng về kia mười mấy tên mã tặc xông đến!

Mấy tay đạo tặc kinh hãi, thanh đao trên tay chém tới, lại vượt qua cương thi, như là chém vào không khí.

Bọn họ ngẩn ngơ, người cầm đầu bỗng nhiên cười ha hả: “Thì ra là giả dối. Tiểu hồ ly ngươi sử dụng loại chướng pháp nhãn này cũng vô dụng thôi....”

Hắn còn chưa cười xong, trước mắt có một bóng trắng chợt lóe lên, tiếp theo trong chớp mắt thấy đôi bàn tay nóng bỏng tê rần, hắn vung tay tóm lấy, nhưng tiểu hồ ly thân mình linh hoạt dị thường, chạy trên lưng, trước ngực, giữa cổ, trên mặt, mau lẹ vô cùng, chạy tới chạy lui.

Người này vung hai tay bắt lấy, nhưng tay hắn mặc dù mau, tiểu hổ ly này lại nhanh hơn hắn gấp bội, hắn mỗi cái túm đều là vào khoảng không. Người bên ngoài chỉ thấy hai tay của hắn vung lên, trên lưng, trước ngực, trên mặt, giữa cổ nắm,bắt loạn cả lên, tiểu hồ ly kia lại vẫn là chạy không ngừng.

Long Phù Nguyệt không khỏi cười ha hả: “Tiểu hồ ly, làm rất tốt!”

Tiểu hồ ly này bốn chân móng vuốt thật là lợi hại, chỉ sau một lát, trên thân mình trần trụi của hắn đã xuất hiện nhiều vết cào nhỏ chảy máu do tiểu hồ ly để lại.

Những đạo tặc khác không biết móng vuốt của nó có độc hay không, muốn dùng đao chém nhưng lại sợ làm bị thương thủ lĩnh. Liếc mắt sang thấy Long Phù Nguyệt vỗ tay không ngừng. Mà phía đối diện là một người đứng yên, khoanh tay lại, tựa hồ là không đếm xỉa đến.

Bọn họ liếc mắt nhìn nhau, bỗng nhiên cùng nhau lao về phía Long Phù Nguyệt!

Long Phù Nguyệt hoảng sợ, nàng mặc dù có một ít võ công, nhưng không thể đơn thân độc mã đánh với nhiều người, huống chi mấy ngày này bôn ba đã khiến nàng tiêu hao hết thể lực, toàn thân giống như tan rã ra, đúng lúc này toàn bộ bảy tám tên đạo tặc hướng nàng xông tới, gươm đao chói lọi, ở dưới ánh trăng lóe lên ánh sang lạnh lẽo.

Nàng sợ tới mức kêu to một tiếng: “Đại sư huynh!”

Vừa kêu to, vừa liều mạng chạy gần lại chỗ ‘đại sư huynh’.

Đại sư huynh ánh mắt khó lường, thản nhiên nói: “Cầu người không bằng cầu mình, không cần cầu người khác cứu ngươi. Trên đời không có thứ gì vĩnh viễn là dựa vào được. Ngươi phải học cách tự cứu mình!” (Nhok: anh này kì kì sao ý)

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện