Nghịch Ngợm Cổ Phi
Chương 307: Lão hoàng đế ra oai phủ đầu với nàng
Tiểu hồ ly mở mắt hồ ly tròn căng, bỗng nhiên rít lên một tiếng: "Trong phủ của ta chỉ cho phép một mình Long Phù Nguyệt làm chủ nhân! Tuyệt đối không cho phép lại cho người khác!" Toàn bộ lông trên người nó đều dựng đứng.
Mấy người... Thị vệ kia tựa hồ không nghĩ tới một con hồ ly lại biết nói tiếng người, hoảng sợ. Thái giám kia hốt hoảng kêu lên: "Đem con hồ ly này cũng bắt lấy, nó cũng đắc tội thái tử gia......"
Trong đó hai gã thị vệ vội vươn tay phải đến bắt tiểu hồ ly, tiểu hồ ly cư nhiên cũng không giãy dụa, để mặc một người thị vệ bắt nó ôm vào trong ngực. Người thị vệ kia trên mặt vừa mới lộ ra vẻ tươi cười, bỗng nhiên trong lòng một luồng ánh sáng màu lam hiện lên, hắn ‘ a ’ kêu to một tiếng, bùm một tiếng thân thể té lăn trên mặt đất, toàn thân không ngừng run rẩy, tóc gần như cũng bị dựng đứng.
Tiểu hồ ly sớm xoay người nhảy xuống đất, trên mặt hồ ly dương dương đắc ý: "Muốn bắt hồ ly thượng tiên ta? Các ngươi đi tu luyện mấy trăm năm nữa đi!"
Thân mình nó đứng thẳng, muốn công kích hai tên thị vệ đã bắt giữ Long Phù Nguyệt, Long Phù Nguyệt lại biết lúc này kháng chỉ tuyệt đối là tử tội, vội vã kêu lên: "Tiểu Long, không cần phải xen vào chuyện của ta, ngươi đi đi."
Trong lòng cũng đang thầm nghĩ: "Tiểu hồ ly, nhanh đi tìm đại Vũ Mao, bảo hắn đến cứu ta, tiểu hồ ly, nhanh đi tìm đại Vũ Mao, bảo hắn đến cứu ta......"
Tiểu hồ ly tựa hồ đọc được tiếng nói trong lòng nàng, lỗ tai nhỏ đã run một cái, bỗng nhiên xoay người né ra, động tác nó giống như tia chớp, trong nháy mắt liền không còn bóng dáng.
Mấy người thị vệ kia sửng sờ một chút, nhưng ai cũng không dám đến bắt nó lại. Nhưng cũng may bắt được Long Phù Nguyệt, bọn họ cũng có thể trở về báo cáo kết quả công tác.
Im lặng quỳ gối trong đại điện, mắt to quay tròn dạo qua một vòng, trong đại điện trừ bỏ có mấy tên thái giám ở nơi đó mắt xem mũi, mũi nhìn tâm làm bộ dạng tu hành ra, ngoài ra không còn có một ai.
Long Phù Nguyệt biết, đây là lão hoàng đế ra oai phủ đầu với nàng đây.
Lại đợi ước chừng một canh giờ, hai chân quỳ Long Phù Nguyệt chết lặng không chịu nổi, đã hoàn toàn mất đi tri giác. Trong lòng nàng gần như đem bát đại tổ tông của hoàng đế toàn bộ ân cần thăm hỏi một lần. Nha, lão già biến thái này không phải là muốn để cho nàng ở trong này quỳ một đêm chứ?! Muốn chém giết muốn róc thịt thì cứ làm một lần cho thống khoái, định kéo dài như thế để làm gì?
Rốt cục —— Trước điện truyền đến một tiếng kêu cao vút: "Hoàng thượng giá lâm!"
Mấy người... Thị vệ kia tựa hồ không nghĩ tới một con hồ ly lại biết nói tiếng người, hoảng sợ. Thái giám kia hốt hoảng kêu lên: "Đem con hồ ly này cũng bắt lấy, nó cũng đắc tội thái tử gia......"
Trong đó hai gã thị vệ vội vươn tay phải đến bắt tiểu hồ ly, tiểu hồ ly cư nhiên cũng không giãy dụa, để mặc một người thị vệ bắt nó ôm vào trong ngực. Người thị vệ kia trên mặt vừa mới lộ ra vẻ tươi cười, bỗng nhiên trong lòng một luồng ánh sáng màu lam hiện lên, hắn ‘ a ’ kêu to một tiếng, bùm một tiếng thân thể té lăn trên mặt đất, toàn thân không ngừng run rẩy, tóc gần như cũng bị dựng đứng.
Tiểu hồ ly sớm xoay người nhảy xuống đất, trên mặt hồ ly dương dương đắc ý: "Muốn bắt hồ ly thượng tiên ta? Các ngươi đi tu luyện mấy trăm năm nữa đi!"
Thân mình nó đứng thẳng, muốn công kích hai tên thị vệ đã bắt giữ Long Phù Nguyệt, Long Phù Nguyệt lại biết lúc này kháng chỉ tuyệt đối là tử tội, vội vã kêu lên: "Tiểu Long, không cần phải xen vào chuyện của ta, ngươi đi đi."
Trong lòng cũng đang thầm nghĩ: "Tiểu hồ ly, nhanh đi tìm đại Vũ Mao, bảo hắn đến cứu ta, tiểu hồ ly, nhanh đi tìm đại Vũ Mao, bảo hắn đến cứu ta......"
Tiểu hồ ly tựa hồ đọc được tiếng nói trong lòng nàng, lỗ tai nhỏ đã run một cái, bỗng nhiên xoay người né ra, động tác nó giống như tia chớp, trong nháy mắt liền không còn bóng dáng.
Mấy người thị vệ kia sửng sờ một chút, nhưng ai cũng không dám đến bắt nó lại. Nhưng cũng may bắt được Long Phù Nguyệt, bọn họ cũng có thể trở về báo cáo kết quả công tác.
Im lặng quỳ gối trong đại điện, mắt to quay tròn dạo qua một vòng, trong đại điện trừ bỏ có mấy tên thái giám ở nơi đó mắt xem mũi, mũi nhìn tâm làm bộ dạng tu hành ra, ngoài ra không còn có một ai.
Long Phù Nguyệt biết, đây là lão hoàng đế ra oai phủ đầu với nàng đây.
Lại đợi ước chừng một canh giờ, hai chân quỳ Long Phù Nguyệt chết lặng không chịu nổi, đã hoàn toàn mất đi tri giác. Trong lòng nàng gần như đem bát đại tổ tông của hoàng đế toàn bộ ân cần thăm hỏi một lần. Nha, lão già biến thái này không phải là muốn để cho nàng ở trong này quỳ một đêm chứ?! Muốn chém giết muốn róc thịt thì cứ làm một lần cho thống khoái, định kéo dài như thế để làm gì?
Rốt cục —— Trước điện truyền đến một tiếng kêu cao vút: "Hoàng thượng giá lâm!"
Bình luận truyện