Nghịch Ngợm Cổ Phi

Chương 482: Ta cảm thấy chúng ta nhất định phải hảo hảo nói chuyện



“Hừ, dám xem thường ta? Ta đã từng đọc đủ thứ thi thư.” Tiểu hồ ly có chút kênh kiệu.

Long Phù Nguyệt trừng mắt nhìn nó liếc mắt một cái: “Có thể chứ, nhưng ta đây không phải còn chưa lập gia đình sao? Ta có cùng đại sư huynh dây dưa đó cũng là lưỡng tình tương duyệt, làm sao đến lượt hồ ly thối như ngươi bảo là hồng hạnh xuất tường......”

Nàng một câu còn chưa nói hết, đã cảm thấy thân mình Phượng Thiên Vũ ở phía sau cứng đờ.

Phượng Thiên Vũ đem thân mình nàng bỗng nhiên xoay ngược lại, một đôi mắt màu lam như có một ngọn hải triều đang bắt đầu khởi động, khóe miệng cười lười biếng: “Tiểu nha đầu, ta cảm thấy chúng ta nhất định phải hảo hảo nói chuyện một lần!”

Long Phù Nguyệt chỉ cảm thấy một trận hoảng hốt không hiểu được: “Nói...... Nói chuyện gì? Ta không biết là ta và ngươi còn có chuyện gì cần nói. Nên ta muốn nói......”

Những lời này của nàng còn không kịp rơi xuống đất, bên hông bỗng nhiên căng thẳng, bên tai truyền tới một thanh âm trầm ấm: “Chúng ta đi ra ngoài nói chuyện!”

Thân mình bị hắn ôm bay lên,

Long Phù Nguyệt chỉ cảm thấy gió vù vù vang bên tai, không mất bao lâu đã đến một chỗ trên sườn núi.

Lúc này ánh trăng từng bước, chiếu lên chung quanh mông lung, thậm chí có một không khí loại tình thơ ý hoạ.

Trên sườn núi có một gốc cây cổ thụ to đùng, Phượng Thiên Vũ ôm Long Phù Nguyệt đứng dưới gốc cây cổ thụ này.

Long Phù Nguyệt dựa vào gốc cây hòe đứng thẳng, Phượng Thiên Vũ liền đứng ở trước mặt nàng, cách nàng chỉ có hai ba bước.

Cũng không biết vì sao, Long Phù Nguyệt bỗng nhiên kích động vô cùng, trái tim dồn dập nhảy không ngừng.

Nàng liếc nhìn trái nhìn phải, tốt lắm, chung quanh một bóng người cũng không có. Đúng là một địa phương tốt để nói chuyện yêu đương.

Nàng cố gắng trấn định, ho một tiếng, khô khốc nói: “Ngươi —— Ngươi muốn cùng ta nói chuyện gì? Ta, ta chăm chú lắng nghe.”

Phượng Thiên Vũ nhìn nàng, trong đôi mắt màu lam lạnh lùng mãnh liệt, làm Long Phù Nguyệt cũng không biết nên làm thế nào.

Hắn cứ nhìn nàng như vậy, sau một lúc lâu cũng không nói một câu.

Long Phù Nguyệt lại bị hắn nhìn đến hai tai cũng gần như nóng cháy. Cả người run rẩy tê dại, ngay cả chân tay cũng không biết để chỗ nào mới tốt.

“Ngươi...... Ngươi nếu không thể nói, vậy, vậy trở về đi, đại sư huynh không biết thế nào, có nặng lắm không......”

Long Phù Nguyệt thật sự chịu không nổi không khí mờ ám như vậy. Thật sự muốn chuồn đi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện