Nghịch Ngợm Cổ Phi
Chương 601: Người này tuyệt đối là một cực phẩm!
Đủ loại nghi vấn ở trong lòng rối rắm thành đoàn, nghĩ không ra rõ ràng.
Nàng chỉ lo tự mình xuất thần, hoàn toàn là không phát hiện anh trai mình đang mờ ám gọi điện thoại.
Bất tri bất giác đã gần đến buổi trưa.
Long Phù Hiên lôi kéo tay em gái vào một khách sạn lớn.
Khách sạn này thập phần xa hoa, nổi danh nhất nhì ở vùng Nhị Hải này.
Long Phù Hiên đem xe ngừng xong, mang theo em gái đi vào.
Bên trong bố trí hào phóng và lịch sự tao nhã.
Linh hồn Long Phù Nguyệt lại không biết như đi vào cõi thần tiên nào, có lẽ lạc đến đảo Java rồi, chỉ máy móc theo ở phía sau anh trai mình, đi vào một góc của đại sảnh.
Hai huynh muội ngồi xuống, gọi vài món ăn.
Long Phù Hiên nhìn cô em gái rõ ràng đang mất hồn mất vía, không khỏi thầm thở dài một hơi.
Cô em gái này hoàn toàn đem trái tim ném ở cổ đại rồi, không biết có thể kéo trở về hay không......
"Tiểu Cổ sư, cậu vội vã như sấm sét đem Đại gia gọi tới, có phải lại chọc phải rắc rối gì hay không, muốn Đại gia lau mông đít cho cậu?"
Một ââm thanh trong trẻo bỗng nhiên truyền tới. Thanh âm này có một hương vị trầm ấm cùng tà mị. Làm cho người ta không thể bỏ qua.
Long Phù Hiên đứng lên: "Hoa ca, anh nói cái gì thế. Huynh đệ là nhớ anh thôi, muốn tìm anh uống một ly......."
Lại đẩy Long Phù Nguyệt bên người: "Phù Nguyệt, đây là bạn của anh Hoa Bão Nguyệt."
Long Phù Nguyệt đến lúc này mới hoảng hốt hoàn hồn, bị động ngẩng đầu đến vừa thấy. Trong lòng bỗng nhiên ‘ lộp bộp ’ nhảy dựng: "Đây...... Đây là người hay là yêu?"
Người tới toàn thân mặc một u phục trắng đơn giản, một đầu tóc màu bạch kim, cũng không biết là tự nhiên hay đã nhuộm.
Một đôi mắt ướt rượt lung linh, nhẹ nhàng chớp nhẹ, tựa hồ như đem linh hồn mọi người nhấn chìm vào trong đôi mắt ấy.
Cánh môi hồng khẽ nhếch, không cười cũng giống như mang theo ba phần ý cười.
Cực phẩm! Người này tuyệt đối là một cực phẩm!
Toàn bộ ánh mắt của người ở trong đại sảnh đều hướng về bên này nhìn qua, trong đó đủ loại ánh mắt háo sắc......
Ngay cả nữ phục vụ viên khách sạn đều nhìn đến ngây người.
Bóng dáng của Phượng Thiên Vũ không tự kìm hãm được nổi lên trong lòng Long Phù Nguyệt.
Không khỏi đau xót.
Người này nếu cùng Phượng Thiên Vũ đứng chung một chỗ, chỉ sợ cũng khó phân cao thấp. Chẳng lẽ người này chính là người xem mặt cuồng trong miệng anh trai hay nhắc tới?
Nàng chỉ lo tự mình xuất thần, hoàn toàn là không phát hiện anh trai mình đang mờ ám gọi điện thoại.
Bất tri bất giác đã gần đến buổi trưa.
Long Phù Hiên lôi kéo tay em gái vào một khách sạn lớn.
Khách sạn này thập phần xa hoa, nổi danh nhất nhì ở vùng Nhị Hải này.
Long Phù Hiên đem xe ngừng xong, mang theo em gái đi vào.
Bên trong bố trí hào phóng và lịch sự tao nhã.
Linh hồn Long Phù Nguyệt lại không biết như đi vào cõi thần tiên nào, có lẽ lạc đến đảo Java rồi, chỉ máy móc theo ở phía sau anh trai mình, đi vào một góc của đại sảnh.
Hai huynh muội ngồi xuống, gọi vài món ăn.
Long Phù Hiên nhìn cô em gái rõ ràng đang mất hồn mất vía, không khỏi thầm thở dài một hơi.
Cô em gái này hoàn toàn đem trái tim ném ở cổ đại rồi, không biết có thể kéo trở về hay không......
"Tiểu Cổ sư, cậu vội vã như sấm sét đem Đại gia gọi tới, có phải lại chọc phải rắc rối gì hay không, muốn Đại gia lau mông đít cho cậu?"
Một ââm thanh trong trẻo bỗng nhiên truyền tới. Thanh âm này có một hương vị trầm ấm cùng tà mị. Làm cho người ta không thể bỏ qua.
Long Phù Hiên đứng lên: "Hoa ca, anh nói cái gì thế. Huynh đệ là nhớ anh thôi, muốn tìm anh uống một ly......."
Lại đẩy Long Phù Nguyệt bên người: "Phù Nguyệt, đây là bạn của anh Hoa Bão Nguyệt."
Long Phù Nguyệt đến lúc này mới hoảng hốt hoàn hồn, bị động ngẩng đầu đến vừa thấy. Trong lòng bỗng nhiên ‘ lộp bộp ’ nhảy dựng: "Đây...... Đây là người hay là yêu?"
Người tới toàn thân mặc một u phục trắng đơn giản, một đầu tóc màu bạch kim, cũng không biết là tự nhiên hay đã nhuộm.
Một đôi mắt ướt rượt lung linh, nhẹ nhàng chớp nhẹ, tựa hồ như đem linh hồn mọi người nhấn chìm vào trong đôi mắt ấy.
Cánh môi hồng khẽ nhếch, không cười cũng giống như mang theo ba phần ý cười.
Cực phẩm! Người này tuyệt đối là một cực phẩm!
Toàn bộ ánh mắt của người ở trong đại sảnh đều hướng về bên này nhìn qua, trong đó đủ loại ánh mắt háo sắc......
Ngay cả nữ phục vụ viên khách sạn đều nhìn đến ngây người.
Bóng dáng của Phượng Thiên Vũ không tự kìm hãm được nổi lên trong lòng Long Phù Nguyệt.
Không khỏi đau xót.
Người này nếu cùng Phượng Thiên Vũ đứng chung một chỗ, chỉ sợ cũng khó phân cao thấp. Chẳng lẽ người này chính là người xem mặt cuồng trong miệng anh trai hay nhắc tới?
Bình luận truyện