Nghịch Ngợm Cổ Phi
Chương 61: Tiểu hài tử mà thôi, thập phần vẫn còn hơi sữa
Long Phù Nguyệt vừa kinh hoàng vừa sợ hãi, nàng mở to mắt liều mạng giãy dụa, nhưng mà bàn tay to của Phương Thiên Vũ đặt ở sau đầu nàng, làm nàng hoàn toàn không thể động đậy, gần như không chút nghĩ ngợi, nàng hung hăng cắn xuống. Mà hắn tựa hồ sớm đoán trước điều này, bàn tay sau đầu nàng điểm một chút, nàng liền bất động…
AAAAAAAA, nụ hôn đầu của nàng lại bị tên chết tiệt này cướp đi rồi!
Nước mắt Long Phù Nguyệt rào rào chảy xuống. (TNN: được đại đại đại soái ca kiss mà tỷ cũng khóc a???)
Tựa hồ bị nước mắt của nàng kinh động. Phượng Thiên Vũ mới buông nàng ra, hơi thở hắn có chút dồn dập, đôi mắt thâm sâu như biển cả nhìn không rõ đáy, trên mặt lại lộ ra nụ cười vân đạm phong khinh, trào phúng nói: “Chỉ là một tiểu hài tử mà thôi, thập phần còn mùi sữa, tiểu nha đầu, ngươi muốn quyến rũ ta, vẫn còn quá non tay đó.”
Bàn tay vỗ một cái, giải huyệt cho Long Phù Nguyệt.
Tay chân Long Phù Nguyệt có thể cử động, lập tức liền nhảy dựng lên, vung tay muốn tát hắn: “Ngươi nha nha, ta liều mạng với ngươi!” (TNN: có ai được soái ca hôn mà muốn đi chết hem? ^^~)
Tay nàng còn chưa đụng tới má hắn liền bị hắn bắt được, hắn híp đôi mắt lại, Khuôn mặt như hoa mà lại mang ý cười tà mị, lạnh lùng nói: “Tiểu nha đầu, ngươi lại muốn bị phạt nữa phải không? Dám đánh bổn vương! Ngươi có tin ta đem ngươi lột sạch da, ngươi sẽ chết thực khó coi không?”
Long Phù Nguyệt hiên lên một bụng lửa giận, sớm phát tác ra bên ngoài, kêu lên: “Ngươi là tên háo sắc, ngươi giết ta đi, cùng lắm ta lại đi tìm lão Diêm Vương tính sổ sách! Đã lấy nhầm mạng người còn không nói, lần này cho ta xuyên qua đến một công chúa không hay ho như vậy! Ta phải phá hủy Diêm Vương điện của hắn! Ngươi giết ta đi, cùng lắm ta lại xuyên qua một lần nữa…..”
Phượng Thiên Vũ bỗng nhiên buông tay nàng ra, nằm trên cẩm tháp, đôi mắt xanh thâm thúy mà lẳng lơ, tản ra giống như băng tuyết sâu kín ngàn năm, cười tăm tối, gằn từng tiếng: “Rốt cuộc xáy ra chuyện gì? Tiểu nha đầu, ngươi mau nói!”
Long Phù Nguyệt sửng sốt: “Nói cái gì?”
Phượng Thiên Vũ thản nhiên nói: “Ngươi không phải Long Phù Nguyệt! Vậy ngươi rốt cuộc là ai? Xuyên qua là có ý tứ gì?”
Long Phù Nguyệt ngẩn người ra, quật cường giương mi lên: “Ta dựa vào cái gì phải nói cho ngươi?”
AAAAAAAA, nụ hôn đầu của nàng lại bị tên chết tiệt này cướp đi rồi!
Nước mắt Long Phù Nguyệt rào rào chảy xuống. (TNN: được đại đại đại soái ca kiss mà tỷ cũng khóc a???)
Tựa hồ bị nước mắt của nàng kinh động. Phượng Thiên Vũ mới buông nàng ra, hơi thở hắn có chút dồn dập, đôi mắt thâm sâu như biển cả nhìn không rõ đáy, trên mặt lại lộ ra nụ cười vân đạm phong khinh, trào phúng nói: “Chỉ là một tiểu hài tử mà thôi, thập phần còn mùi sữa, tiểu nha đầu, ngươi muốn quyến rũ ta, vẫn còn quá non tay đó.”
Bàn tay vỗ một cái, giải huyệt cho Long Phù Nguyệt.
Tay chân Long Phù Nguyệt có thể cử động, lập tức liền nhảy dựng lên, vung tay muốn tát hắn: “Ngươi nha nha, ta liều mạng với ngươi!” (TNN: có ai được soái ca hôn mà muốn đi chết hem? ^^~)
Tay nàng còn chưa đụng tới má hắn liền bị hắn bắt được, hắn híp đôi mắt lại, Khuôn mặt như hoa mà lại mang ý cười tà mị, lạnh lùng nói: “Tiểu nha đầu, ngươi lại muốn bị phạt nữa phải không? Dám đánh bổn vương! Ngươi có tin ta đem ngươi lột sạch da, ngươi sẽ chết thực khó coi không?”
Long Phù Nguyệt hiên lên một bụng lửa giận, sớm phát tác ra bên ngoài, kêu lên: “Ngươi là tên háo sắc, ngươi giết ta đi, cùng lắm ta lại đi tìm lão Diêm Vương tính sổ sách! Đã lấy nhầm mạng người còn không nói, lần này cho ta xuyên qua đến một công chúa không hay ho như vậy! Ta phải phá hủy Diêm Vương điện của hắn! Ngươi giết ta đi, cùng lắm ta lại xuyên qua một lần nữa…..”
Phượng Thiên Vũ bỗng nhiên buông tay nàng ra, nằm trên cẩm tháp, đôi mắt xanh thâm thúy mà lẳng lơ, tản ra giống như băng tuyết sâu kín ngàn năm, cười tăm tối, gằn từng tiếng: “Rốt cuộc xáy ra chuyện gì? Tiểu nha đầu, ngươi mau nói!”
Long Phù Nguyệt sửng sốt: “Nói cái gì?”
Phượng Thiên Vũ thản nhiên nói: “Ngươi không phải Long Phù Nguyệt! Vậy ngươi rốt cuộc là ai? Xuyên qua là có ý tứ gì?”
Long Phù Nguyệt ngẩn người ra, quật cường giương mi lên: “Ta dựa vào cái gì phải nói cho ngươi?”
Bình luận truyện