Nghịch Ngợm Cổ Phi
Chương 707: Mộng cảnh 1
Cũng may Long Phù Nguyệt mấy ngày nay mặc dù vẫn thần trí mơ hồ, nhưng cho nàng ăn thì ăn, cho nàng uống liền uống, so bé sơ sinh ngoan ngoãn còn ngoan hơn.
Lại uống thêm nhiều thang thuốc bổ huyết mấy ngày nữa, trên khuôn mặt nhỏ nhắn khí sắc cũng trở nên tốt hơn không ít.
Long Phù Nguyệt lầm bầm xong câu này, hơi nghiêng người, ánh mắt cũng không mở ra, không ngờ đã ngủ.
Còn phát ra tiếng ngáy khẽ, giống như chú heo nhỏ.
Phượng Thiên Vũ dở khóc dở cười, vỗ vỗ khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng: "Con heo nhỏ, tỉnh, tỉnh, ngủ đã mấy ngày, đừng ngủ nữa."
Lông mi Long Phù Nguyệt lại rung động mấy cái, trong cái miệng nhỏ nhắn ngô ngô hai tiếng,
Trong giấc mộng Long Phù Nguyệt luôn luôn đang chạy trốn, trong sương mù có một bóng dáng một đứa bé như ẩn như hiện, càng không ngừng kêu mẹ ơi.
Nàng đau lòng như dao cắt, hoảng hốt cảm thấy đó chính là con của mình.
Nàng muốn nhào qua ôm lấy nó, nhưng nàng cùng đứa bé kia luôn có một khoảng cách, nàng liều mạng đuổi theo, nhưng luôn không thể chạm tới hài tử kia......
Bất tri bất giác liền đuổi theo vào một khu rừng rộng lớn, khu rừng rậm này nhìn qua rất lớn, chìm khuất trong rừng sương mù.
Một màu xanh biếc bạt ngàn nhìn không thấy bờ.
Trong rừng những thân cây cao thấp tùy ý sinh trưởng, vô số những bông hoa hình thù kỳ quái trang trí thêm vẻ âm u, những thân cây cao to có những loại dây leo quấn quanh, chằng chịt.
Dưới chân mềm nhũn, vô số cành lá khô héo úa chất đống.
Long Phù Nguyệt sửng sờ một chút, cảnh vật nơi này hình như có chút nhìn quen mắt, rất giống khu rừng nhiệt đới Mưa chung quanh Miêu trại của nàng.
Chẳng lẽ ta lại trở lại?
Nàng mơ mơ màng màng suy nghĩ, hài tử kia vẫn còn gọi nàng ở phía trước cách đó không xa, mơ mơ hồ hồ, lại thủy chung không thấy rõ mặt mũi.
Nàng cũng không kịp nghĩ gì khác nữa, bước khấp khểnh chạy vào khu rừng rậm.
Cũng không biết chạy bao lâu, nàng cảm giác đôi chân nàng cũng sắp gảy.
Trước mặt cách đó không xa chợt xuất hiện một thủy vực lớn.
Thủy vực đó bị một đại đảo tách ra, một nửa bên trái giống như vầng trăng thật to, bên phải lại giống như ngôi sao năm cánh.
Hòn đảo đó hình dáng cũng rất cổ quái, cho nên giống như một khối đá lớn ngăn nắp.
Phía trên là một tòa nhà bằng trúc với kiến trúc cực kì cổ quái. Tòa nhà đó khác hẳn với những ngôi nhà nàng thường gặp, có hình dạng giống như con rắn đang uốn lượn.
Lại uống thêm nhiều thang thuốc bổ huyết mấy ngày nữa, trên khuôn mặt nhỏ nhắn khí sắc cũng trở nên tốt hơn không ít.
Long Phù Nguyệt lầm bầm xong câu này, hơi nghiêng người, ánh mắt cũng không mở ra, không ngờ đã ngủ.
Còn phát ra tiếng ngáy khẽ, giống như chú heo nhỏ.
Phượng Thiên Vũ dở khóc dở cười, vỗ vỗ khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng: "Con heo nhỏ, tỉnh, tỉnh, ngủ đã mấy ngày, đừng ngủ nữa."
Lông mi Long Phù Nguyệt lại rung động mấy cái, trong cái miệng nhỏ nhắn ngô ngô hai tiếng,
Trong giấc mộng Long Phù Nguyệt luôn luôn đang chạy trốn, trong sương mù có một bóng dáng một đứa bé như ẩn như hiện, càng không ngừng kêu mẹ ơi.
Nàng đau lòng như dao cắt, hoảng hốt cảm thấy đó chính là con của mình.
Nàng muốn nhào qua ôm lấy nó, nhưng nàng cùng đứa bé kia luôn có một khoảng cách, nàng liều mạng đuổi theo, nhưng luôn không thể chạm tới hài tử kia......
Bất tri bất giác liền đuổi theo vào một khu rừng rộng lớn, khu rừng rậm này nhìn qua rất lớn, chìm khuất trong rừng sương mù.
Một màu xanh biếc bạt ngàn nhìn không thấy bờ.
Trong rừng những thân cây cao thấp tùy ý sinh trưởng, vô số những bông hoa hình thù kỳ quái trang trí thêm vẻ âm u, những thân cây cao to có những loại dây leo quấn quanh, chằng chịt.
Dưới chân mềm nhũn, vô số cành lá khô héo úa chất đống.
Long Phù Nguyệt sửng sờ một chút, cảnh vật nơi này hình như có chút nhìn quen mắt, rất giống khu rừng nhiệt đới Mưa chung quanh Miêu trại của nàng.
Chẳng lẽ ta lại trở lại?
Nàng mơ mơ màng màng suy nghĩ, hài tử kia vẫn còn gọi nàng ở phía trước cách đó không xa, mơ mơ hồ hồ, lại thủy chung không thấy rõ mặt mũi.
Nàng cũng không kịp nghĩ gì khác nữa, bước khấp khểnh chạy vào khu rừng rậm.
Cũng không biết chạy bao lâu, nàng cảm giác đôi chân nàng cũng sắp gảy.
Trước mặt cách đó không xa chợt xuất hiện một thủy vực lớn.
Thủy vực đó bị một đại đảo tách ra, một nửa bên trái giống như vầng trăng thật to, bên phải lại giống như ngôi sao năm cánh.
Hòn đảo đó hình dáng cũng rất cổ quái, cho nên giống như một khối đá lớn ngăn nắp.
Phía trên là một tòa nhà bằng trúc với kiến trúc cực kì cổ quái. Tòa nhà đó khác hẳn với những ngôi nhà nàng thường gặp, có hình dạng giống như con rắn đang uốn lượn.
Bình luận truyện