Nghịch Ngợm Cổ Phi
Chương 9: Làm nô tỳ? Làm thái thượng hoàng!
Cái miệng nhỏ nhắn của Long Phù Nguyệt nhếch lên: “Cái này ngươi đã tặng cho ta, ta muốn như thế nào liền như thế, ngươi không có quyền hỏi đến!”
“Ồ?” Nam tử kia nhướng cao lông mày, tựa hồ lần đầu tiên có người nói như thế với hắn.
Nha đầu kia, thực kiêu ngạo nha!
Trong tim của hắn đối với tiểu nha đầu này có chút tò mò, làm hắn muốn phá sạch dáng vẻ kiêu ngạo bệ vệ đó của nàng, liền nói một câu: “Ngươi bây giờ là nô tỳ của ta, ta đương nhiên quản được ngươi, bây giờ ta ra lệnh cho ngươi, mau ném khăn tay đó xuống.”
Cược? Nàng thật sự quên chuyện này nha! Nàng thua cuộc, hiện tại sướng rồi, làm nô tỳ cho tên kì quái này…
Nàng chậm chạp thở dài, lại chậm chạp nói: “Ta chính là hạ nhân, nhưng cũng có nhân quyền. Làm hạ nhân, chính là phụng dưỡng ngươi cùng người nhà ngươi trong sinh hoạt hằng ngày, về phần việc riêng tư của hạ nhân, ngươi không có quyền hỏi đến.”
Thật một lí luận mới mẻ nha!
Nam tử kia nhìn nàng, đôi mắt giống như biển rộng có làn sóng màu sắc lưu chuyển. Khuôn mặt tuấn tú nhìn không ra biểu tình gì, cũng không biết đang suy nghĩ cái gì.
Long Phù Nguyệt liếc mắt đánh giá hắn một cái, đột nhiên mở miệng hỏi: “Ngươi đến từ khi nào?”
Nam tử kia mỉm cười, nói ra một câu, suýt làm cho nàng tắc thở chết: “Ta vẫn luôn ở đây, bao gồm khi ngươi bước vào động kia…”
Long Phù Nguyệt mặt nháy mắt tựa như bị lửa đốt, rốt cuộc không nói ra lời. Nàng đảo mắt lòng vòng, liền quyết định bỏ qua chủ đề xấu hổ này, lười biếng ngáp một cái, nói: “Này, ta nói chủ nhân nghe, phủ đệ của người ở đâu? Cách đây có xa không? Ta vừa đói lại vừa mệt, muốn tìm một nơi ăn bữa cơm, thay một bộ đồ rồi tiếp tục ngủ a…”
Nàng nói những lời này thực tự nhiên, thực đúng tình hợp lý, làm như là nàng không phải đi làm nô tỳ mà đến chỗ của hắn làm Thái thượng hoàng…
Trong đôi mắt nam tử kia hiện lên một chút thú vị, thân mình chợt lóe, Long Phù Nguyệt ngáp thêm một cái, trước mặt là một cái hoa mắt, ngây người một lúc, cái cằm nhỏ đã bị soái ca kia cầm rồi, ngón tay thon dài trắng nõn làm nàng đông lạnh, cái miệng nhỏ nhắn có chút trắng bệch: “Tiểu nha đầu, nói, tên ngươi là gì?”
Mỹ nam động tác nhanh như sấm sét, thật dọa Long Phù Nguyệt nhảy dựng nha.
“Ồ?” Nam tử kia nhướng cao lông mày, tựa hồ lần đầu tiên có người nói như thế với hắn.
Nha đầu kia, thực kiêu ngạo nha!
Trong tim của hắn đối với tiểu nha đầu này có chút tò mò, làm hắn muốn phá sạch dáng vẻ kiêu ngạo bệ vệ đó của nàng, liền nói một câu: “Ngươi bây giờ là nô tỳ của ta, ta đương nhiên quản được ngươi, bây giờ ta ra lệnh cho ngươi, mau ném khăn tay đó xuống.”
Cược? Nàng thật sự quên chuyện này nha! Nàng thua cuộc, hiện tại sướng rồi, làm nô tỳ cho tên kì quái này…
Nàng chậm chạp thở dài, lại chậm chạp nói: “Ta chính là hạ nhân, nhưng cũng có nhân quyền. Làm hạ nhân, chính là phụng dưỡng ngươi cùng người nhà ngươi trong sinh hoạt hằng ngày, về phần việc riêng tư của hạ nhân, ngươi không có quyền hỏi đến.”
Thật một lí luận mới mẻ nha!
Nam tử kia nhìn nàng, đôi mắt giống như biển rộng có làn sóng màu sắc lưu chuyển. Khuôn mặt tuấn tú nhìn không ra biểu tình gì, cũng không biết đang suy nghĩ cái gì.
Long Phù Nguyệt liếc mắt đánh giá hắn một cái, đột nhiên mở miệng hỏi: “Ngươi đến từ khi nào?”
Nam tử kia mỉm cười, nói ra một câu, suýt làm cho nàng tắc thở chết: “Ta vẫn luôn ở đây, bao gồm khi ngươi bước vào động kia…”
Long Phù Nguyệt mặt nháy mắt tựa như bị lửa đốt, rốt cuộc không nói ra lời. Nàng đảo mắt lòng vòng, liền quyết định bỏ qua chủ đề xấu hổ này, lười biếng ngáp một cái, nói: “Này, ta nói chủ nhân nghe, phủ đệ của người ở đâu? Cách đây có xa không? Ta vừa đói lại vừa mệt, muốn tìm một nơi ăn bữa cơm, thay một bộ đồ rồi tiếp tục ngủ a…”
Nàng nói những lời này thực tự nhiên, thực đúng tình hợp lý, làm như là nàng không phải đi làm nô tỳ mà đến chỗ của hắn làm Thái thượng hoàng…
Trong đôi mắt nam tử kia hiện lên một chút thú vị, thân mình chợt lóe, Long Phù Nguyệt ngáp thêm một cái, trước mặt là một cái hoa mắt, ngây người một lúc, cái cằm nhỏ đã bị soái ca kia cầm rồi, ngón tay thon dài trắng nõn làm nàng đông lạnh, cái miệng nhỏ nhắn có chút trắng bệch: “Tiểu nha đầu, nói, tên ngươi là gì?”
Mỹ nam động tác nhanh như sấm sét, thật dọa Long Phù Nguyệt nhảy dựng nha.
Bình luận truyện