Nghịch Tập Chi Hảo Dựng Nhân Sinh

Chương 23





Đoạn video thi đấu của Lạc Vũ với Vĩnh Thọ quán đã được người xem ghi lại và đưa lên mạng, ngay tức khắc, trên mạng bùng nổ.

"Đây không phải là Thủ khoa cả nước sao? Trời ạ, nam thần trong mộng của tui a!"
"Đây là cái gì? Thi đấu trù nghệ? Có lầm hay không?"
"Cái gì? Dùng củ cải làm món ăn nhưng không phải là củ cải? Cái đề kỳ ba này mà cũng nghĩ ra được, lại nói, cái người ra đề nhìn rất quen nha."
"Hình như chỉ có một mình tui phát hiện thì phải? Ông lão kia chính là giáo sư Toán học của Kinh Đại, đồng thời còn là nhà bình phẩm mỹ thực nổi tiếng, Quách Kim Diệu."
"Nhìn đầu bếp của đối phương là biết bậc thầy rồi, chỉ với thời gian ngắn, cư nhiên đã đem củ cải làm thành Hồng ánh Tam Tiên, thiệt bội phục a!"
"Đây là tiết tấu Lạc Vũ sẽ thua sao? Đừng a, đầu bếp kia thật xấu, tui muốn anh đẹp trai thắng cơ."
"Lầu trên quả là một hoa si thuần khiết, tuyệt không giả dối, đã giám định hoàn tất."
"Chỉ còn lại mười phút, mà Lạc Vũ còn chưa làm xong, tôi khẳng định cậu ta thua rồi."
..........!
Ngay khi đông đảo cư dân mạng nhận định Lạc Vũ đã thua, thì ngay phút cuối, cậu rốt cuộc cũng đi ra.

Nhưng khi thấy Lạc Vũ đem hai củ cải ra, cư dân mạng lại bùng nổ.

"F*ck, một giờ, làm hai cái củ cải chết bầm này?"
"Tùy tiện luộc củ cải cũng hơn cái này đi."
"Ta nói, người trẻ tuổi bây giờ nấu ăn được rất ít, lại càng không nói đến có thể sánh ngang với đầu bếp lớn."
"Cậu ta đang làm gì vậy?"
......!
Thấy Lạc Vũ cầm lấy bình nhỏ tưới vào hai củ cải, tất cả mọi người ngừng thở, trận địa sẵn sàng đón quân địch.

Khi nhìn thấy luồng khói chậm rãi tan đi, hai củ cải biến thành Phượng Hoàng giương cánh tung bay, tất cả đều hít thở không thông.

Gặp nóng nở ra, gặp lạnh co lại, đây là đạo lý mà rất nhiều người đều biết, Lạc Vũ lợi dụng nguyên lý này, đem hai củ cải trong nháy mắt biến thành Phượng Hoàng giương cánh.

Điều khiến người ta ngạc nhiên chính là kỹ thuật cắt tỉa tuyệt vời của Lạc Vũ, hiển nhiên người quay chụp video không chuyên nghiệp lắm, màn ảnh luôn rung lắc, nhưng bởi vì quay gần, nên mọi người vẫn thấy từng cọng lông Phượng Hoàng sống động như thật, mỗi một cọng rất giống lông chim thật.

Nhìn hai vị giám khảo điên cuồng ăn, nhìn đầu bếp bên kia nhận thua, tất cả mọi người đều sinh ra cảm giác mọi chuyện vốn nên diễn ra như vậy.

Kỹ thuật điêu luyện kết hợp với dụng tâm tinh tế mới có thể làm ra một món ăn tuyệt vời như vậy.

"Cầu địa chỉ, tôi cũng muốn ăn Phượng Hoàng, à không phải, ăn củ cải."
"Chỗ này nhìn quen quen, đúng rồi, đây không phải là khu phố bên cạnh sao? Trời ạ, tôi rốt cuộc đã bỏ lỡ cái gì a?"

"Quán ăn Lạc thị sao? Hình như lúc trước tôi từng nhặt tờ đơn quán ăn nhà họ thì phải?"
"Tui đang trên đường đến đó"
.......!
Cùng lúc đó, Lạc Vũ đang ngồi trên ghế lô ở nhà ăn, cùng Quách Kim Diệu và Mặc Hàn nói chuyện.

"Nếu tiểu tử ngươi đã chọn Kinh Đại thì ta yên tâm rồi.

Ngày hôm qua, hiệu trưởng Kinh Đại liên tục gọi điện cho ta, nhờ ta tự mình đến cửa khuyên ngươi vào Kinh Đại, hơn nữa còn cấp học bổng rất phong phú.

Nếu không, mới sáng sớm, lão nhân ta mới điên mà tới đây.

Nhưng cũng may tiểu tử ngươi không thay đổi chủ ý, bằng không, ta tuyệt đối sẽ không buông tha cho ngươi dễ dàng vậy đâu."
Quách Kim Diệu thở phào nhẹ nhõm, cầm lấy tách trà trên bàn uống một ngụm: "Bất quá, tiểu tử ngươi đúng là lợi hại, không nghĩ tới ngươi còn có tay nghề giỏi như vậy, hiện tại vừa nhớ lại đồ ăn ngươi nấu, ta lại không nhịn được chảy nước miếng.

Không được, buổi tối ta muốn ở đây ăn cơm, Lạc tiểu tử, ngươi nhất định phải tự mình xuống bếp.

Đêm nay, nếu không được ăn đồ ăn ngươi làm, ta....!ta sẽ không đi đâu hết." Quách Kim Diệu bắt đầu chơi trò ăn vạ của con nít.

Người đời nói quả không sai, người càng già, càng giống trẻ con.

Nếu là một đầu bếp khác, hẳn sẽ rất vinh hạnh khi nghe mỹ thực gia yêu cầu được ăn món mình nấu, nhưng người không thể nào thích phiền toái như Lạc Vũ, dầu muối đều không ăn.

"Tôi không phải đầu bếp, cơm chiều tôi sẽ ăn tại quán, nhưng ba tôi làm, muốn ăn thì ăn.

Nếu ông thật sự không muốn đi, tốt thôi, gác mái sẵn sàng phục vụ." Lạc Vũ nể tình hôm nay Quách Kim Diệu giúp mình, cuối cùng còn bồi thêm câu: "Miễn phí."
Quách Kim Diệu nghe xong thiếu chút nữa tức ói máu, tên này sao không theo kịch bản a?
"Quên đi, không xuống bếp thì không xuống bếp, ta cũng không làm khó ngươi.

Mấy bữa nay, ta luôn có cảm giác chán ăn, mỗi ngày không được ăn ngon, ta gầy đi vài cân rồi.

Nguyên bản ta nghĩ, nếu buổi tối có thể ở đây ăn no nê, thì đã cảm thấy mãn nguyện rồi.

Nhưng không nghĩ tới, ngươi cư nhiên không chịu xuống bếp.


Haizz, đêm nay lại đói bụng rồi." Quách Kim Diệu lắc đầu thở dài.

Lạc Vũ liếc mắt nhìn, phát hiện sắc mặt của Quách Kim Diệu quả thật không tốt, trầm mặt một hồi rồi nói: "Một bữa cơm."
Quách Kim Diệu trước mắt sáng ngời: "Ngươi xuống bếp?"
Lạc Vũ gật đầu.

"Quá tốt, ngươi yên tâm, chỉ có ta mà thôi, không cần làm quá nhiều đồ ăn." Khuôn mặt già của Quách Kim Diệu sắp cười thành đóa hoa cúc.

Mặc Hàn đứng bên cạnh làm tượng băng đột nhiên bỏ thêm câu: "Hai người."
Tươi cười trên mặt Quách Kim Diệu cứng lại, Mặc Hàn đứng bên cạnh không nói lời nào làm ông quên mất sự tồn tại của anh.

Ông biết nếu mình không đáp ứng, khẳng định Mặc Hàn sẽ có biện pháp khiến ông phải đồng ý.

Quách Kim Diệu khẽ cắn môi: "Vậy hai người, dù sao một người cũng phải xuống bếp, mà hai người thì cũng phải xuống bếp.

Thôi, ta còn có việc phải làm nên về trước, buổi tối ta sẽ đúng giờ qua đây ăn cơm." Trước khi đi ông còn không quên việc đi cọ cơm.

Sau khi Quách Kim Diệu rời đi, trên ghế lô còn lại hai người Lạc Vũ và Mặc Hàn.

Lạc Vũ, người ngày thường ít nói chuyện, cùng Mạc Hàn, bình thường không nói chuyện với người xa lạ, tức khắc bầu không khí bỗng trở nên yên tĩnh.

"Nấu một năm, quán ăn này sẽ thuộc về nhà cậu." Mặc Hàn đột nhiên mở miệng, khí thế của anh rất mạnh, nếu Lạc Vũ là Hoàng tử tao nhã, thì Mặc Hàn chính là Đế vương cường thế, mỗi một câu của anh phảng phất như mang một loại mị lực khiến người khác phải tuân theo.

"Cái gì?" Lạc Vũ nghe không hiểu.

"Làm đầu bếp cho tôi một năm, tôi sẽ giao quán ăn này cho cậu." Mặc Hàn mặt vẫn như cũ không chút biểu cảm.

"Chủ nơi này là anh?" Lạc Vũ kinh ngạc, quán ăn Lạc thị được người khác cho thuê, chỉ ký hợp đồng ba năm.

Đến lúc đó, nếu chủ nhà thu hồi, nhà bọn phải dọn đi chỗ khác.

Để phòng ngừa tình huống như vậy xảy ra, Lạc Vũ đã từng bí mật mua lại cửa hàng này, nhưng chủ nhà lại tỏ vẻ không muốn bán, chính vì vậy cậu vẫn không có cách nào thu mua.


Hơn nữa cậu cũng không yêu cầu hệ thống đi tra, nên cũng không nghĩ tới Mặc Hàn lại là chủ cửa hàng này.

"Nếu cậu đồng ý, có thể ngay lập tức ký hợp đồng." Tất cả cửa hàng trong khu vực này đều thuộc về tập đoàn Mặc thị, cho nên đối với Mặc Hàn mà nói, cho Lạc Vũ một cửa hàng, chỉ là một việc rất chi là nhỏ mà thôi.

"Hai tháng nữa, trường đại học sẽ khai giảng, tôi không có thời gian." Ngụ ý, không phải Lạc Vũ không đồng ý, mà là không có thời gian.

"Tôi có nhà ở phụ cận Kinh Đại, hai tháng sau, mọi chuyện đã xong xuôi, tôi sẽ trở về.

Khi đi học, nếu có thời gian thì qua nấu cơm." Mặc Hàn lời ít ý nhiều, tỏ vẻ chuyện mà Lạc Vũ suy xét, không thành vấn đề.

Hiện tại, quán ăn Lạc thị có vị trí địa lý rất tốt, nếu muốn mua lại, giá chắc hẳn không dưới 300 vạn, còn chưa kể cái giá này còn có thể tăng.

Mà làm đầu bếp cho Mặc Hàn một năm, liền đưa cho cậu 300 vạn.

Hơn nữa, lúc rảnh thì nấu, không rảnh thì có thể không nấu? Tốt như vậy? Lạc Vũ hoài nghi nhìn Mặc Hàn.

Trên đời không có bữa ăn nào là miễn phí, đạo lý này Lạc Vũ vẫn hiểu.

Cậu với Mặc Hàn không thân cũng chẳng quen, vì cái gì anh lại cho cậu chỗ tốt lớn đến như vậy?
Mặc Hàn lẳng lặng nhìn Lạc Vũ: "Đồ ăn cậu làm hợp khẩu vị của tôi."
Hóa ra lại là một tên kén ăn, vừa rồi Quách Kim Diệu cũng vậy, Lạc Vũ nháy mắt minh bạch.

Nếu không có mục đích khác, Lạc Vũ đồng ý.

Một năm nấu cơm đổi lấy một cửa hàng 300 vạn, đáng giá.

Buổi tối, sau khi Mặc Hàn cùng Quách Kim Diệu ăn đến mỹ mãn rồi rời đi, Lạc Vũ mới nói chuyện này cho Lạc Triệu Quốc và Lưu Phương
"Cái gì? Cái người trẻ tuổi kia nói con nấu cơm cho hắn một năm, hắn liền tặng cửa hàng này cho nhà chúng ta?" Lưu Phương không dám tin.

"Vâng, anh ấy là ông chủ của những cửa hàng đó." Chính xác mà nói, là đại Boss, bất quá Lạc Vũ không có nói.

Kỳ thật, ngay khi Mặc Hàn nói mình là chủ cửa hàng, Lạc Vũ đã yêu cầu hệ thống tìm kiếm tư liệu về Mặc Hàn.

Chính vì thế, Lạc Vũ có hiểu biết nhất định về Mặc Hàn, bằng không, ngay cả khi vì cửa hàng này, cậu cũng không tùy ý nấu ăn cho người lạ, lại càng không nói đến làm trong vòng một năm.

"Không được, con còn phải vào đại học, không thể trễ nải việc học của con được.

Chuyện này, con tìm cách từ chối đi." Lạc Triệu Quốc không hề do dự nói, ông cho rằng không có gì quan trọng hơn việc con mình vào đại học cả.

"Đúng vậy, việc quan trọng nhất của con là học đại học, mấy chuyện khác con không cần phải xen vào." Lưu Phương lôi kéo Lạc Vũ nói.


Lạc Vũ trong lòng ấm áp, đây là tình thân, những việc cha mẹ làm, hết thảy đều vì con của họ.

"Ba, mẹ, Mặc Hàn là người thủ đô, có nhà gần Kinh Đại.

Trong hai tháng này, mỗi ngày con sẽ nấu ăn cho anh ấy, chờ đến khi nhập học, chỉ khi ngày đó con không có tiết thì mới nấu cơm.

Chuyện này, đáng giá." Lạc Vũ kiên định nói.

"Nhưng..." Lưu Phương còn muốn nói gì đó, nhưng lại bị Lạc Vũ ngắt lời: "Mẹ, con đã đồng ý, hơn nữa con còn ký hợp đồng làm đầu bếp trong một năm."
"Đứa nhỏ này, chuyện ký hợp đồng sao con không về thương lượng với ba mẹ?" Lưu Phương nóng nảy.

"Mẹ, con làm như vậy, từ nay về sau hai người không còn nỗi lo rồi." Lạc Vũ nói.

Lạc Triệu Quốc và Lưu Phương nhất thời không biết phải nói gì, hai người đều biết Lạc Vũ làm mọi chuyện là vì bọn họ.

Trong lúc này, người làm cha mẹ như họ đã xúc động cảm thán.

"Cậu định làm đầu bếp cho Cửu cửu tôi à?" Đối với Minh Hạo mà nói, tin tức này như sét đánh giữa trời quang, trong lúc nhất thời không cẩn thận lỡ miệng.

"Mặc Hàn là Cửu cửu của cậu?" Thông tin hệ thống đưa cho Lạc Vũ thực ra đã nói rõ quan hệ giữa Tôn Minh Hạo và Mặc Hàn, nhưng trước đó Tôn Minh Hạo chưa nói qua, nên Lạc Vũ đành phải giả vờ kinh ngạc.

Nếu đã nói ra, Tôn Minh Hạo cảm thấy không có gì phải che dấu, liền từ đầu tới cuối nói: "Không sai, Mặc Hàn là Cửu cửu của tôi, không những thế còn là tổng giám đốc tập đoàn Mặc thị.

Lúc trước, chính Cửu cửu là người đã ném tôi vào quân đội.

Mà ba tôi là anh rể của Cửu cửu, đồng thời kiêm chức thị trưởng G thị, hai tháng sau sẽ chuyển đến thủ đô, ba của Chu Gia Hào là phó thị trưởng, hai tháng sau cũng theo ba tôi chuyển đến thủ đô.

Về Chu Gia Trí, khi còn rất nhỏ, ba mẹ cậu ta đã qua đời trong một vụ tai nạn xe, cho nên được nuôi ở nhà Chu Gia Hào.

Tuy cả hai là anh em họ, nhưng những người thân quen đều biết hai người bọn họ đối xử với nhau chẳng khác nào anh em ruột."
Tôn Minh Hạo vừa nói vừa quan sát biểu tình của Lạc Vũ, phát hiện cậu ngoại trừ lúc đầu hơi kinh ngạc (giả vờ), nhưng về sau lại chẳng biểu hiện gì, thấy vậy trong lòng hắn trở nên kiên định rất nhiều.

Kỳ thật, hắn sợ bởi vì mình nói ra bối cảnh gia đình, Lạc Vũ sẽ bày ra bộ dạng nịnh hót dối trá giống những người khác.

Sự thật đã chứng minh, Lạc Vũ căn bản không để ý nhiều, ánh mắt cũng lãnh đạm, sẽ không bởi vì gia thế của hắn mà đi nịnh nọt xum xoe.

Có thể nói, đây mới là bằng hữu đáng giá để kết giao..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện