Chương 227
Lâm Thư Âm gia nhập, hoàn toàn giảm bớt áp lực của ba giáo viên tiểu học này, đặc biệt, Lâm Thư Âm là sinh viên hàng đầu của trường đại học danh tiếng, trình độ cũng cao hơn nhiều so với bọn họ. Điều này khiến cho ba vị thầy giáo cũng đồng thời trở thành học sinh, vào lúc thời gian rảnh rỗi đều hỏi Lâm Thư Âm, những vấn đề khó khăn mà bọn họ ngày thường không giải quyết được.
Lâm Thư Âm rất kiên nhẫn giải đáp cho bọn họ từng điều, Lâm Thư Âm dạy cho bọn nhỏ làm giáo dục phổ cập, khiến cho toàn trại người Miêu khâm phục. Đặc biệt khi bọn họ biết trên người Lâm Thư Âm còn mang theo rất nhiều loại bệnh nghiêm trọng đi dạy học cho bọn trẻ, điều này càng làm cho mọi người vô cùng cảm kích.
Diệp Vô Phong lặng lẽ đi đến lân cận nhà bác sĩ Miêu, suy nghĩ biện pháp khác, cảm hoá vị bác sĩ Miêu này, để ông ấy mau chóng chữa bệnh cho Lâm Thư Âm.
“Ô, anh, anh ở đây làm gì vậy?” Một giọng nói trong trẻo của cô gái vang lên từ phía sau.
Diệp Vô Phong quay đầu vừa thấy, hoá ra là Thạch Anh, cô gái người Miêu xinh đẹp thanh thuần này, mỗi lần nhìn thấy Diệp Vô Phong trên mặt đều sẽ có một tia ngượng ngùng. Diệp Vô Phong nhanh chóng nói: “Hoá ra là Thạch Anh. Anh…anh tới nơi này không có ý khác, vẫn là nghĩ xem có cách nào để ông em…chữa bệnh cho vợ anh không.”
Thạch Anh thở dài nói: “Anh, ông nội của em chính là người như vậy, ông ấy vô cùng cứng đầu, ai cũng không thuyết phục được.”
Diệp Vô Phong có chút buồn bực, liền hỏi: “Vì sao ông nội em căm hận người Hán bọn anh như vậy? Không chữa bệnh cho người Hán. Anh đoán ông ấy nhất định đã chịu điều gì quá k1ch thích, hoặc là phát sinh hiểu lầm gì đó. Thạch Anh, em có thể nói cho anh biết hay không?”
Thạch Anh nói: “Em sẽ nói cho anh biết. Câu chuyện là như thế này, rất nhiều năm trước, lúc cha em còn nhỏ, bà em bị bệnh qua đời. Tộc trưởng thấy ông nội của em mang theo cha em sống rất khó khăn. Liền giúp đỡ tác hợp ông nội của em cưới một người người phụ nữ người Hán. Ai ngờ, người phụ nữ kia tâm địa rắn rết, tính kế thâm độc với kẻ ngoại tình đầu độc ông nội của em. May mắn ông tinh thông y đạo, nhìn thấu độc kế của người vợ. Trong lúc giận dữ, ông đuổi vợ ra khỏi nhà. Người phụ nữ kia chạy theo người tình, không quay trở về. Cha em và ông nội của em, hai người sống nương tựa lẫn nhau.”
“Sau đó ông nội của em thường nói, người Hán, không đáng tin cậy.”
“Người phụ nữ nhẫn tâm kia, làm ông nội của em bắt đầu căm hận người Hán. Ông nội của em cả đời cứu vô số người. Hơn nữa rất ít nhận thù lao, cho nên ông ấy vẫn luôn rất nghèo khó. Cha em mãi cho đến ba mươi tuổi, đều không cưới thêm vợ. Sau đó, ở gần trại có một người phụ nữ đã yêu cha em. Vì thế cuối cùng cha em có vợ. Mẹ của em là người Miêu, ông em tuyệt đối sẽ không cho phép cha cưới một người phụ nữ người Hán.”
“Cứ như vậy, sau khi bố mẹ em kết hôn, vợ chồng son đều đi theo ông nội của em làm nghề y, bọn họ sinh ra một người con gái, chính là em. Sau đó, bọn họ khai hoang một miếng đất ở dưới chân núi chuyên trồng thảo dược. Vốn dĩ có thể dựa vào thảo dược nhanh chóng làm giàu. Ai ngờ, thị trưởng Phùng của thị trấn Sơn Hạ dưới chân núi lại có tình cảm với mẹ em. Mọi cách không thành. Liền nghĩ ra một cách, mảnh đất mà ông nội em khai hoang mắc kẹt. Ông nội của em đầu tư gieo thảo dược, nhìn thấy sắp có thu hoạch, bị hắn ta quấy rối, mở mắt ra đã thấy ngâm trong nước.”
Diệp Vô Phong mắng: “Thằng chó đó, còn có lẽ trời sao?”
Thạch Anh thở dài thườn thượt: “Hương trường nói, người ở trại ra vào núi lớn không thuận tiện, phải sửa cầu cho chúng em. Cần phải trưng dụng nhà của em. Ông nội của em lấy đại cục làm trọng, nhịn đau hy sinh, đem miếng đất kia cho hương trường. Sau này, không biết nguyên nhân gì, hương trường không có tiền tu sửa cầu cho chúng em. Ngược lại là, miếng đất kia của ông nội em bị thị trưởng Phùng chiếm lấy. Cha mẹ em đi đến hương nha môn theo chân bọn họ lý luận. Nói trước đây mình khai hoang, đã chào hỏi tộc trưởng của trại, hơn nữa cũng có thủ tục chính thức của thôn chi bộ. Nhưng tên Phùng hương trường lại nói trong trại không có quyền lợi tự hành khai phá đất phần trăm. Dược phẩm, đất đai bị tịch thu toàn bộ. Hơn nữa, lúc trước ông cũng đồng ý, đem mảnh đất này nhường cho hương trường.”
Diệp Vô Phong nói: “Đó là bọn họ muốn tu sửa cầu, nếu không sửa chữa cầu, dựa vào cái gì cho bọn hắn? Bọn họ đây là bắt nạt người, sau đó như thế nào?”
Thạch Anh tiếp tục nói: “Cho dù bọn em đưa ra chứng cứ gì, nói đạo lý gì. Hương trường liền không ủng hộ, trứng chọi đá, cha mẹ em đành phải quay trở về. Ông chuẩn bị suốt đêm thu dọn toàn bộ thảo dược của mình. Khi đó, mẹ em vừa mới bệnh nặng mới khỏi, bà ấy lết cơ thể mỏi mệt, cũng tham gia gặt gấp thảo dược.”
“Bởi vì quê nhà nói, thảo dược cũng phải tịch thu, cái này không thuộc về tài sản của nhà chúng em. Cho nên, liền có người mật báo. Cái tên Phùng hương trường kia mang theo bảy tám người bảo vệ, tới bắt người cả đêm. Cha em tức giận quá, nói mình thu thảo dược của mình, các ngươi dựa vào cái gì mà làm loạn bắt người? Hắn ta và Phùng hương trường nhếch khóe miệng lên. Kết quả Phùng hương trường đánh cha em. Cha em rất bực bội, cũng đánh Phùng p hương trường, hai bên đánh nhau, mẹ em qua đó khuyên can, kết quả bị đẩy một chút, lăn từ trên sườn núi xuống khe suối, đầu đập vào một khối sắc nhọn trên tảng đá. Mất ngay lúc đó.”
Diệp Vô Phong kinh ngạc nói: “Cái gì? Mẹ em cứ như vậy mà chết?”
Thạch Anh nói tới đây, cực kỳ đau lòng, nước mắt lã chã rơi xuống: “Cái tên xấu xa hương trường kia, em hận chết hắn. Sau đó, cha em thưa kiện đám người kia, chẳng những không thắng, còn bị giam lại đi gây chuyện, thêm tội danh làm nhiễu loạn chính phủ bắt lại, lúc thẩm phán, còn thêm một tội danh bởi vì đi đầu gây chuyện, dẫn tới một nhân viên công vụ chính phủ cấp hai bị thương tàn. Thật ra, tên nhân viên công vụ kia vốn dĩ đã bị tàn tật rồi. Đem tội đổ lên đầu cha em.”
Diệp Vô Phong thở dài nói: “Nơi này mọi người quá lạc hậu rồi.”
Thạch Anh tiếp tục nói: “Nhà chúng em vô quyền vô thế cũng không có tiền, lần kiện tụng này nhất định phải thua. Cuối cùng, bố em bị phán thời hạn mười năm tù. Anh nói xem có oan không? Con dâu bỏ mình, con trai ngồi đại lao, em cũng bởi vậy mà bỏ học. Ông nội mang theo em sống nương tựa lẫn nhau, đổi lại là người khác, không tức giận?”
Diệp Vô Phong nghe xong câu chuyện Thạch Anh kể, tức giận mắng, “Thật là không có lẽ trời, này giúp trời giết đám tham quan ô lại. Quả thực là mục vô vương pháp. Anh nhất định phải vì cha mẹ em lấy lại công đạo.”
Thạch Anh kinh ngạc nói: “Anh, anh có thể giúp chúng em sao? Nhưng bọn họ đều làm quan.”
Diệp Vô Phong nói: “Quốc gia của chúng ta, vẫn là coi trọng chính nghĩa, chỉ là nơi nào đó, vẫn tồn tại một ít thật giả lẫn lộn tham quan ô lại, chỉ có bắt tất cả bọn họ, quốc gia của chúng ta mới có thể yên ổn, nhân dân mới có thể yên ổn, xã hội trật tự mới có thể hài hòa. Con sâu làm rầu nồi canh, quyết không thể giữ.”
Diệp Vô Phong âm thầm thề, phải đem đám tham quan ô lại này trừng trị theo pháp luật!
Thạch Anh lau lau nước mắt nói: “Anh, anh thật sự có thể giúp cha mẹ em giải oan, em liều chết, cũng phải giúp anh thuyết phục ông nội của em, xem bệnh cho chị.”
Diệp Vô Phong nghiêm trọng gật gật đầu nói: “Thạch Anh đừng khóc, bây giờ anh đi hương nha môn, lấy lại công bằng cho cha mẹ em, giải oan. Chỉ có cởi bỏ thù hận trong lòng ông nội em, mới có thể làm cho ông ấy chữa bệnh cho cô Lâm.”
Diệp Vô Phong lập tức liền đi đến hương nha môn, Thạch Anh có chút không yên tâm, “Anh, một mình anh đi tìm hương nha môn? Đám người kia đều không nói lý đâu. Nói không chừng còn sẽ bắt anh. Anh nghĩ lại có nên nhất định phải làm như vậy hay không, rất nguy hiểm.”
Bình luận truyện