Nghịch Tập Ở Rể

Chương 241



Lâm Thư Âm chỉ cảm thấy bản thân được Diệp Vô Phong ôm chặt, đột nhiên cơ thể từ dưới đất bay lên, trong tai nghe được tiếng gầm rú của xe taxi, cơ thể lại đang lơ lửng trên không trung.

Phản ứng của cô, chính là ôm chặt eo của Diệp Vô Phong, trong lòng chỉ có một suy nghĩ: Chỉ cần có anh ở đây, trên trời dưới đất, cho dù nhảy vào biển lửa, em nhất định sẽ liều mạng cùng anh!

Bùm! Sau khi chiếc xe taxi chạy lên vỉa hè, nó lập tức tông thẳng vào bức tường, rồi dừng lại! Đầu xe lập tức vỡ vụn.

Tài xế trên xe chấn động có chút lờ mờ, liếc mắt nhìn xung quanh: Người đâu rồi?

Diệp Vô Phong ôm thắt lưng của Lâm Thư Âm, đứng ở trên nóc xe taxi.

Một chiếc xe cuối cùng, đang định xông đến, nhìn thấy Diệp Vô Phong sau khi né tránh lại rơi xuống giống như một vị thần, lại hoàn toàn ngây người, quên mất cách điều khiển xe của mình.

Diệp Vô Phong từ trên nóc xe nhảy xuống, vẫn ôm lấy thắt lưng của Lâm Thư Âm như cũ.

Bộp, bộp! Những người xung quanh chứng kiến tình huống gay cấn vừa rồi đều vỗ tay.

Tài xế lái chiếc xe thứ tư, trực tiếp tắt máy, không dám manh động.

“Đi ra đây.” Diệp Vô Phong kéo cửa xe, lôi tài xế bên trong, giống như kéo một con chó chết, vứt trên mặt đất, dùng chân giẫm lên.

Ba người tài xế còn lại, nhanh chóng mở cửa xe chạy trốn.

Tài xế lái xe Jeep phía trước, đầu và mặt bê bết máu, nhưng anh ta là người chạy nhanh nhất.

Tài xế lái chiếc xe thứ tư, cuối cùng cũng hiểu được chuyện gì đang xảy ra, khởi động xe, nhanh chóng chạy trốn, chở hai người còn lại, chạy như bay rời khỏi đó.

“Tha mạng, xin tha mạng cho tôi.” Tài xế cảm nhận được sức lực mạnh mẽ của Diệp Vô Phong đang giẫm trên người mình, lại nhìn thấy màn biểu diễn thần kỳ của Diệp Vô Phong, căn bản không dám phản kháng, nằm bất động khi bị Diệp Vô Phong giẫm lên.

“Mưu sát à!”

“Trời ơi! Tận mắt chứng kiến một cảnh mưu sát a!”

“Sát thủ này là ai?”

“Đi qua xem xem!”

“Đúng rồi, phải báo cảnh sát thôi!”

Mọi người vây lại nhìn, nhất thời sốt sắng lên.

Đúng lúc này, di động của tên tài xế bị Diệp Vô Phong giẫm dưới chân, vang lên.

Diệp Vô Phong kiểm tra xung quanh một chút, xác nhận không có nguy hiểm, mới khom lưng cầm lấy điện thoại của tên tài xế kia.

Những người xung quanh, đột nhiên im lặng. Rất nhiều người trẻ tuổi khi nhìn thấy Lâm Thư Âm, liền kinh ngạc: Chỉ có cao thủ giống như Diệp Vô Phong, mới có thể xứng với người đẹp như vậy!

“Bọ cạp nhỏ, như thế nào rồi? Có đụng trúng tên đó hay không? Nói chuyện đi chứ! Mày điếc rồi hả? Bọ cạp nhỏ! Nói đi, tao là anh Ba!”

Diệp Vô Phong thản nhiên nói: “Bọ cạp nhỏ bị tao bắt được rồi, vị ‘anh ba” này, làm phiền mày tới cứu anh ta đi.”

“Anh ba! cứu tôi với!” Tài xế tội nghiệp hét lên.

Điện thoại của đối phương, lập tức ngắt máy.

Diệp Vô Phong lại khom người xuống, nhìn tên tài xế bị dọa đến tiểu ra quần: “Nói, anh Ba là ai? Nói ra, tao sẽ thả mày đi.”

“Người giang hồ gọi anh Ba là Tiểu Tam Tử, là đại ca xã hội của vùng này, có liên quan đến nhà họ Mộ Dung.” Tên tài xế cố gắng nén sợ hãi, nói liền một mạch.

“Cút đi!” Diệp Vô Phong nhấc chân ra, ôm lấy Lâm Thư Âm, từ trong đám người, nhanh chóng biến mất.

Nhưng tên tài xế kia thì thảm rồi, mặc dù Diệp Vô Phong tha cho anh ta, nhưng những người xung quanh có tinh thần chính nghĩa thì không bằng lòng!

“Tên này là sát thủ!”

“Báo cảnh sát chưa? Tất nhiên phải báo cảnh sát bắt anh ta!”

“Quá độc ác rồi!”

“Còn muốn bỏ trốn! đánh anh ta!”

Dưới tình huống này, người lái xe chỉ kiên trì được ba bốn phút, tiếng la hét cũng yếu dần.

Lúc cảnh sát chạy đến, tên tài xế kia đã nằm trên mặt đất, không rõ sống chết.

Cảnh sát đành phải lập tức thu dọn tàn cục, đem những chiếc xe bị đụng hỏng, và đám người đánh tài xế bị thương, toàn bộ bắt về cục.

“Chúng ta đi đâu đây? Không phải về khách sạn sao?” Lâm Thư Âm cảm giác hướng đi có vấn đề.

Diệp Vô Phong lắc đầu, đột nhiên kéo lấy một chú trung niên ven đường: “Chào chú, hai người bọn cháu đào hôn chạy ra đây, không mang theo chứng minh thư, bọn cháu muốn thuê khách sạn nhưng người ta không cho, phiền chú giúp bọn cháu thuê một căn phòng có được không?”

Người đàn ông trung niên này đang muốn hất tay từ chối, nhưng Diệp Vô Phong lại đưa cho ông năm trăm nhân dân tệ.

Người đàn ông trung niên lập tức cười: “Được rồi, tôi hiểu những người trẻ tuổi như các cậu, không phải là không muốn dùng chứng minh thư của mình thuê phòng. Sợ vợ mình điều tra ra đúng không? haha.”

Trong khách sạn Seven Days Express, phòng tiêu chuẩn chỉ có một trăm tệ, người chú này thuê một phòng, cầm lấy thẻ phòng, quay lại đưa cho Diệp Vô Phong, xoay người rời đi, bước chân cực nhanh.

Chưa tới mười phút, lời gần bốn trăm nhân dân tệ a!

Lâm Thư Âm nín cười nói: “Quả nhiên có tiền có thể xui khiến được ma quỷ a.”

Diệp Vô Phong mang theo cô, ngang nhiên tiến vào thang máy của khách sạn, người phục vụ căn bản không có ngăn cản, bởi vì có nhiều khách hàng cô ta chưa gặp qua bao giờ.

“Nhớ kỹ, bất kể là ai gõ cửa cũng không được mở, cảnh sát đến điều tra cũng không mở! Phải luôn luôn khóa cửa trong.” Diệp Vô Phong dặn dò.

“Vâng. Anh muốn đi đâu, làm gì?” Hai tay Lâm Thư Âm đặt trên cổ của Diệp Vô Phong, ngẩng mặt nhìn anh và cười.

Diệp Vô Phong cưới nói: “Anh đi gặp Tiểu Tam Tử, rất nhanh sẽ quay về, em không cần lo lắng, chỉ là một con tép nhỏ mà thôi.”

“Vậy thì tốt, em đợi anh quay lại.” Lâm Thư Âm biết, bản thân đi cũng chỉ làm gánh nặng cho Diệp Vô Phong, còn không bằng cứ ở đây đợi anh.

Thực ra Diệp Vô Phong rất có hứng thú với Tiểu Tam Tử, bắt đầu từ câu nói của tên tài xế vừa nãy, Tiểu Tam Tử có liên quan đến thế gia Mộ Dung!

Diệp Vô Phong nhớ tới lời dặn dò của Du Kinh Hồng: bức họa nổi tiếng , tác giả Lưu Hải Thanh, là một quẻ nhỏ trong bản đồ kho báu, ở Hoa Hải, hẳn là đang ở trong tay thế gia Mộ Dung.

“Anh Ba, anh làm sao thế? Đội Tam Bát cũng không thu dọn được một thằng nhãi ranh bên ngoài sao?” Quánh Chấn Vũ vô cùng bất mãn, bởi vì Tiểu Tam Tử đã nhận tiền của anh ta rồi!

“Mẹ nó! Quách Chấn Vũ, cậu có tư cách gì chỉ trích tôi?” Tiểu Tam Tử ngậm điếu xì gà, bĩu môi khinh thường: “Tôi tổn thất đội Tam Bát, đối phương không bị thương, điều này nói lên cái gì? Nói lên đối phương là cao thủ! Cậu giấu diếm không báo, chỉ đưa cho ông đây mười vạn nhân dân tệ, để thu dọn một cao thủ sao? Cậu là đang đùa với tôi sao?”

Quách Chấn Vũ cắn răng một cái: “Anh ba, tôi đưa thêm cho anh mười vạn, bất luận như thế nào, anh cũng phải giúp tôi thu dọn anh ta.”

“Không được! Có cho tôi thêm nhiều tiền hơn nữa, chuyện này tôi cũng sẽ không làm! NND hiện tại ông đây đã đắc tội với một đại cao thủ! Món nợ này phải tính như thế nào? Quách Chấn Vũ, cậu nhất định phải bồi thường cho tôi một trăm vạn!” Tiểu Tam Tử nghiêm mặt: “Nếu như đại cao thủ này tìm đến tôi báo thù…hậu quả rất nghiêm trọng! Nếu như cậu không đưa cho tôi tiền, cũng được, tôi sẽ nói là do cậu sai khiến!”

Quách Chấn Vũ sửng sốt: “Hả? Anh Ba, đừng đùa như thế! Anh phải tuân thủ quy tắc giang hồ chứ!”

Tiểu Tam Tử cười hehe: “Huynh đệ của tôi bị thương, cũng cần phải điều trị chứ? Xe bị đâm hỏng rồi, cũng cần phải sửa chữa chứ? Nhỡ đâu cao thủ tìm đến báo thù, tôi cần phải trả một cái giá khá lớn đấy! Bớt nói những lời vô nghĩa với tôi đi, lập tức chuyển tiền qua cho tôi!”

Quách Chấn Vũ không còn cách nào, đành phải đồng ý quay về chuyển tiền.

Anh ta vừa rời đi không lâu, Diệp Vô Phong đã đến hội sở tìm Tiểu Tam Tử: “Tôi đến tìm Tiểu Tam Tử.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện