Chương 245
Hai giờ chiều, Lâm Thư An và Bạch Nhạn Phi dẫn theo nhóm lãnh đạo cấp cao của công ty Hoa Cường, đang lúc bận rộn, vừa phải giải quyết quan hệ hiện tại của công ty, đồng thời phải xem xét tuyển dụng nhân viên mới.
Ngoài ra, người bên ngoài công ty Hoa Cường đã xếp thành một hàng dài, đa số đều là những sinh viên đại học đến để nộp đơn.
Diệp Vô Phong không dám lơi lỏng cảnh giác, anh biết ở đây là Hoa Hải, thế lực của nhà Mộ Dung không phải chuyện có thể đùa được.
Lần này anh động đến Quách Đông Lôi cũng vì muốn giết gà dọa khỉ, thăm dò thử phản ứng của nhà Mộ Dung.
Vào thời điểm người nhà Mộ Dung tập hợp, Tiểu Tam Tử nói mình bị té trong lúc tập võ, chân bị thương nên không đến.
Tiểu Tam Tử rất thông minh, cậu không nói với Mộ Dung Đông chuyện mình bị hành hạ, muốn xem thử kết quả so tài của Mộ Dung Đông và Diệp Vô Phong.
Tiết Phi, Mã Vũ, Hàn Kỳ và mấy bảo an đang đứng trước cửa công ty Hoa Cường làm nhiệm vụ thì thấy đối phương mang hơn mấy trăm người hùng hổ đi đến, Hàn Kỳ vội vàng báo cho Diệp Vô Phong, còn Tiết Phi và Mã Vũ thì dẫn người đi chặn cửa lại.
“Đứng lại, làm gì vậy hả?” Mã Vũ ỷ mạnh cản người lại.
“Tao là Mộ Dung Đông! Kêu Diệp Vô Phong ra đây!” Võ công của Mộ Dung Đông đã đạt cấp Đại Sư, miệng ngậm xì gà, khinh thường nhếch môi.
“Mộ Dung Đông là cái gì thế?” Mã Vũ cố ý hỏi Tiết Phi.
Tiết Phi lắc đầu: “Không biết, đuổi họ đi đi.”
Hai người nói chuyện vô cùng ung dung, giống như không nhìn thấy mấy trăm người cầm gậy gộc, mã tấu đứng sau Mộ Dung Đông.
“Mày là thằng nào?” Mộ Dung Đông nén giận hỏi.
Quách Đông Lôi thì thầm gì đó với Mộ Dung Đông, Mộ Dung Đông lập tức nổi giận, giật một ống thép của đàn em bên cạnh, sau đó lao nhanh như cắt về phía Tiết Phi!
Tiết Phi đã sớm nhìn ra đẳng cấp võ công của Mộ Dung Đông từ tay chân, ánh mắt, đến bước đi của gã, vậy nên lúc đối mặt với gã, anh ta đã chuẩn bị kỹ từ lâu, phất tay ra hiệu cho Mã Vũ lùi về, anh ta đứng ra sẵn sàng tiếp chiêu.
Vù! Vù vù! Mộ Dung Đông cầm ống thép quật mấy phát cũng không chạm được vào góc áo của Tiết Phi.
Mộ Dung Đông lạnh cả người, vội vàng lùi về sau, nhưng lúc đó Tiết Phi lại bắt đầu xông đến, tay trái tay không bắt lấy mũi dao sắc bén, chuẩn xác lại khéo léo giật được ống thép trong tay Mộ Dung Đông, tay phải tiện thể ấn người Mộ Dung Đông lên cánh cửa.
Rầm! Tiếng không quá lớn, nhưng làm toàn bộ đàn em đang có mặt ở đó của Mộ Dung Đông giật mình kinh hãi!
Mộ Dung Đông là kẻ mạnh nhất trong cả đám, vậy mà đánh không lại một tên bảo vệ bình thường? Tên này rốt cuộc là thần thánh phương nào?
Lúc này, nhóm sinh viên đến nộp đơn bên trong thấy có chuyện hay để xem, bắt đầu lấy điện thoại ra quay video.
Mã Vũ vỗ tay cười nói: “Anh Phi đánh hay lắm! Để em đến đuổi đám gây chuyện này đi!”
Vừa nói, Mã Vũ vừa xông về phía nhóm người kia!
Tiếng hô chao ôi nhất thời vang lên không ngừng, Mã Vũ hệt như con hổ săn bầy dê non, ra vào giữa hơn trăm người vô cùng nhẹ nhàng, nháy mắt đã tách khỏi nhóm người của đối phương.
“Ha ha! Một đám phế vật cũng dám đến công ty Hoa Cường gây sự!” Lúc Mã Vũ trở về, trong tay còn cầm thêm hai ống thép: “Súng không có, pháo cũng không, kẻ địch cho không chúng ta rồi này! Ha ha.”
Đối phương có hơn trăm tên, mười mấy tên bị đánh gục, đồng bọn của chúng đờ ra, cố nén để không kêu lên từng tiếng thảm thiết.
Trên mặt Mộ Dung Đông vẫn đang bừng bừng lửa giận, mặt gã tối sầm, nhìn Tiết Phi rồi nói: “Mày giỏi lắm, dám đánh Mộ Dung Đông tao, tao sẽ cho tụi mày chết không chỗ chôn!”
Nhưng trong lúc gã trao đổi chiêu thức với Tiết Phi cũng biết võ công của mình thua người ta một bậc!
Các sinh viên đến nộp đơn vỗ tay hoan hô: “Quào! Bảo vệ của công ty Hoa Cường giỏi quá!”
“Đúng vậy! Đảm bảo bọn côn đồ này mai mốt không dám đụng đến công ty Hoa Cường đâu!”
“Bọn mình đến công ty Hoa Cường nộp đơn quả là quyết định đúng đắn!”
“Tất nhiên! Mọi người hãy kiên nhẫn chờ lãnh đạo cấp cao của Hoa Cường gọi lên phỏng vấn nhé!”
Tiết Phi phất phất tay với Mộ Dung Đông hệt như đuổi ruồi, nói: “Cút! Đừng có ở đây làm chuyện mất mặt nữa! Tôi cũng thấy ngại cho mấy người đấy.”
Anh ta híp mắt liếc Quách Đông Lôi: “Giám đốc Quách à, tôi thấy hình như anh vẫn chưa nhận thức được tình huống nhỉ!”
Quách Đông Lôi sợ đến rụt người lại, trốn vào đám người, lẳng lặng lùi xa ra.
Mộ Dung Đông sẽ bỏ qua ư? Gã quay người đi hơn mười mét, sau đó dặn đàn em ở lại canh chừng, không được rút lui!
Cách này quá vô lại, tao cho nhiều người đến giữ trước cửa nhà mày, còn chiếm cả đường lớn, mày làm gì được tao?
Đồng Thời, Mộ Dung Đông còn gọi cho ông già nhà mình là Mộ Dung Lễ: “Bố, con mới bị người ta đánh…”
Mộ Dung Lễ nghe xong thì giận lắm! Nhưng Mộ Dung Lễ không phải mấy tên côn đồ ở nơi đầu đường xó chợ, ông ta lập tức nghĩ: Đối phương là kẻ mạnh từ nơi khác đến ở nhờ, lúc đến Hoa Hải hẳn cũng biết đến thế lực của gia tộc Mộ Dung. Nhưng đã biết mà còn dám đánh Mộ Dung Đông, vậy điều đó có nghĩa là gì?
Đối phương chuẩn bị kỹ rồi mới đến?! Tâm trạng của Mộ Dung Lễ trở nên nặng nề, lập tức tìm em trai thứ năm có quan hệ tốt nhất với mình, Mộ Dung Tín thương lượng: “Chú năm à, chuyện của Tiểu Đông nhà anh chắc chú cũng biết rồi, chú nghĩ giúp anh với.”
Mộ Dung Tín đập bàn: “Quá ngạo mạn! Dám khiêu chiến nhà Mộ Dung, chúng ta còn làm gì nữa? Anh ba, để em đi xử lí tụi nó!”
“Đợi đã.” Mộ Dung Lễ lập tức lắc đầu: “Chỉ hai tên bảo vệ bình thường của chúng đã có thể ép hơn trăm người của Tiểu Đông phải lùi về, điều đó có nghĩa trong bọn chúng còn có những nhân tài khác nữa! Không thể coi thường được.”
“Vậy giờ làm sao? Chẳng lẽ nhà Mộ Dung chúng ta lại đi sợ chúng à?” Mộ Dung Tín trợn mắt.
Mộ Dung Lễ nói: “Bọn chúng dùng thủ đoạn phi pháp thu mua công ty Hoa Cường. Chúng ta cũng có thể bắt chước làm theo! Nhà Mộ Dung chúng ta im lặng quá lâu, có lẽ người ta đã quên mất chúng ta làm giàu kiểu gì rồi.”
Mộ Dung Tín dừng một lúc rồi gật đầu: “Được! Anh ba, vậy anh nói xem bây giờ chúng ta làm gì, em nhất định sẽ giúp anh.”
Mộ Dung Đông đứng canh trước cửa công ty Hoa Cường quả thật có thể cản trở một ít sinh viên đến nộp đơn, nhưng rất nhanh, đã có người trong nhóm sinh viên ở bên trong gọi báo cảnh sát.
Kết quả là cảnh sát phái kha khá người đến tuần tra quanh công ty Hoa Cường, nhóm người Mộ Dung Đông chỉ có thể rút lui.
Năm ngày trôi qua, Lâm Thư Âm nhanh chóng phát hiện, những công ty lúc trước hợp tác với công ty Hoa Cường đều xé hợp đồng, không muốn tiếp tục hợp tác với công ty Hoa Cường nữa!
“Vô Phong, mấy cái này là hợp đồng bị xé, nếu công ty Hoa Cường bị những công ty này hủy hợp tác, tài chính sẽ đứt, dẫn đến phá sản.” Lâm Thư Âm đặt một tập tài liệu trước mặt Diệp Vô Phong.
Bạch Nhạn Phi nhích đến gần, cầm tập tài liệu lên xem: “Chà, tiền bạc không thành vấn đề. Nhưng cái chính là, nếu bị hủy hợp tác, Hoa Cường đúng là khó mà duy trì được.”
Diệp Vô Phong cười đáp: “Rõ ràng quá rồi, mấy cái này là nhà Mộ Dung gây ra cho chúng ta.”
Bạch Nhạn Phỉ nói: “Tôi lập tức đi điều tra! Tuyệt đối không thể để bọn họ làm vậy.”
Bình luận truyện