Chương 265
Hoàng Hiền Đức cố gắng đỡ sàn nhà, giữ vững cơ thể, dựa vào thành giường chán nản nói: “Diệp Vô Phong, cậu muốn điều kiện gì tôi đều có thể đồng ý. Chỉ cầu xin cậu tha cho con trai của tôi!”
“Ha ha, không phải ông luôn đánh lén sao? Hoàng Hiền Đức, bây giờ tôi cho ông một cơ hội, chỉ cần ông có thể trốn thoát từ trong tay đàn em của tôi, vậy thì ân oán giữa chúng ta sẽ xóa bỏ từ đây!” Diệp Vô Phong tràn đầy tự tin, lạnh lùng nói.
Trong lòng Hoàng Hiền Đức chợt nổi lên một tia hi vọng: “Cậu nói thật chứ?”
Diệp Vô Phong gật đầu: “Đương nhiên.”
“Vậy được, quân tử nhất ngôn, tứ mã nan truy!” Hoàng Hiền Đức nhìn Hoàng Nguyên Hưng đang nằm trong tay Tiết Phi, “Chỉ cần tôi có thể trốn thoát một tiếng, các người không bắt được tôi thì phải thả con trai tôi ra. Từ đây chúng ta nước sông không phạm nước giếng, không liên quan gì đến nhau cả.”
Diệp Vô Phong gật đầu: “Được, cứ như vậy đi! Tôi muốn ông thua tâm phục khẩu phục!”
“Đánh!” Hoàng Hiền Đức không nói một câu, không biết móc ra thử gì đó, vung tay ném về phía Tiết Phi.
Ông ta không dám tùy tiện đánh lén Diệp Vô Phong để tránh việc thất bại trong nháy mắt.
Đánh lén Tiết Phi, Diệp Vô Phong sẽ không để ý đến ông ta nữa, vậy thì ông ta mới có cơ hội tung sương độc ra một lần nữa, nhân cơ hội trốn thoát.
Dùng lại chiêu cũ nhưng Hoàn Hiền Đức vẫn tràn ngập lòng tin.
Ai ngờ Diệp Vô Phong đột nhiên nghiêng người, phất tay một cái. Thế là trên tay Diệp Vô Phong bồ phát ra một nguồn năng lượng hữu hình không chất, nhưng có thể cản bùa ngũ độc mê hồn của Hoàng Hiền Đức lại giữa chừng!
Lay động, lá bùa bay rất nhanh kia sau khi bị chặn lại thì giống như một tấm giấy bình thường bay xuống dưới đất. Giống như năng lượng bám trên tấm bùa cũng đã hoàn toàn tan biến.
“Chuyện này…Cậu đã làm gì?” Hoàng Hiền Đức kinh ngạc: Cho dù là sư phụ của ông ta – Mộ Dung Trí, cũng không làm được như Diệp Vô Phong. Chỉ tùy tiện ra tay cũng có thể ngăn được tấm bùa do mình ném ra?
Tiết Phi thấy người ông ta muốn đánh lén chính là mình, không kìm được chửi ầm lên: “Con mẹ nó chứ, Hoàng Hiền Đức, ông còn dám ra tay về phía tôi! Quả thật không phải là người rồi!”
“Bốp!” Anh ta không tiến lên đánh Hoàng Hiền Đức mà lấy tay đánh vào đầu Hoàng Nguyên Hưng, đánh đến mức Hoàng Nguyên Hưng xoay nửa vòng, ngã nhào trên đất. Vùng đầu nhận chấn động, vậy mà anh ta lại tỉnh lại.
“Bố! Chuyện gì đây? Sai bọn họ lại xuất hiện ở đây? Báo cảnh sát nhanh lên!” Hoàng Nguyên Hưng cảm thấy mặt mình đau đớn bỏng rát, lo lắng hỏi.
“Bụp!” Tiết Phi đá một cú về phía bụng dưới của Hoàng Nguyên Hưng.
Hoàng Nguyên Hưng hét thảm một câu, bị đá văng xa hơn hai mét, đau đến mức cả người vặn vẹo trên sàn nhà.
“Đừng đánh con trai tôi!” Sau khi Hoàng Hiền Đức tung ra lá bùa đầu tiên, nhưng không đủ năng lượng để ném ra tấm bùa thứ hai ngay sau đó. Bởi vì một mặt là ông ta đang bị thương, ảnh hưởng đến việc phát huy công lực. Mặt khác, cho dù ông ta không bị thương cũng không có cách nào liên tục sử dụng bùa để tấn công.
“Muốn trốn thoát một mình sao? Con trai ông còn ở đây này!”
Diệp Vô Phong khoát tay với Tiết Phi, Tiết Phi liền dừng lại, không đánh Hoàng Nguyên Hưng nữa.
“Nếu như ông không bắt đầu trốn đi, vậy thì chúng tôi bắt đầu giết con trai ông luôn vậy.” Diệp Vô Phong lạnh lùng nói.
“Không! Đừng giết con trai tôi! Cậu muốn gì cũng được! Muốn cái mạng già này tôi cũng cho cậu!” Hoàng Hiền Đức gấp gáp đến độ tròng mắt muốn lồi ra ngoài. Nếu con trai ông chết, vậy thì nhà họ Hoàng lập tức đoạn tử tuyệt tôn, không còn con cháu nối dõi.
Diệp Vô Phong rút ra một chồng tài liệu, đưa cho Hoàng Hiền Đức: “Được thôi, tôi không giết Hoàng Nguyên Hưng, nhưng tôi muốn công ty dưới tên nhà họ Hoàng các người chuyển nhượng sang cho tôi.”
“Vâng vâng vâng, tôi chuyển nhượng.” Hoàng Hiền Đức biết là do mình làm sai trước. Diệp Vô Phong không giết bố con hai người đã là nương tay lam rồi.
“Không! Bố, bố không thể làm vậy! Đó là tâm huyết của cả đời chúng ta!” Mặc dù Hoàng Nguyên Hưng bị đánh thành đầu heo rồi nhưng vẫn liều mình không chịu từ bỏ tiền tài.
Đột nhiên Tiết Phi lao lên phía trước một bước, giẫm một phát vào chỗ đùi bị cắt mất của Hoàng Hiền Đức!
“A!” Hoàng Hiền Đức cố gắng chịu đựng nhưng vẫn hét lên thảm thiết, nghe cực kỳ thê lương.
“Không! Mấy tên khốn kiếp các người! Thả bố tôi ra! Đây là phạm pháp!” Hoàng Nguyên Hưng gào thét, lại bị Hoàng Hiền Đức vẫy tay ngắt lời: “Nguyên Hưng, mau ký tên chuyển nhượng đi!”
Mặc dù Hoàng Nguyên Hưng không cam tâm, nhưng giờ cả hai bố con đều rơi vào tay đối phương, hơn nữa hai bên lại còn có thù oán, anh ta cũng chỉ có thể thở dài ảm đạm.
Diệp Vô Phong mỉm cười nói: “Thật ra kể cả hai người không ký tên, thì tôi vẫn có biện pháp khống chế công ty của các người như thường.”
“Ký! Chúng tôi ký!” Hoàng Hiền Đức nói luôn miệng: “Chỉ là, tôi muốn biết, cuối cùng thì cậu là ai? Sao thủ đoạn lại thâm sâu cay độc như vậy?”
Diệp Vô Phong mỉm cười nói: “Thân phận của tôi tạm thời đang là bí mật. Nếu như ông nhất định muốn biết, tôi cũng có thể nói cho ông nghe. Chẳng qua là, một khi đã biết thân phận của tôi, vậy thì tôi chỉ có thể giết ông. Bây giờ, ông còn muốn biết nữa không?”
Hoàng Hiền Đức nghĩ nát óc cũng không nghĩ ra mình và nhà họ Mộ Dung từ bao giờ đã đắc tội một người tuổi trẻ tài cao thế này.
Bởi vì vốn dĩ ông ta không nghĩ đến phái Long Môn kia, thậm chí cũng không thể tin, người đứng đầu Long Môn sẽ đến Hoa Hải tranh một lợi ích nho nhỏ thế này chứ?
Tất cả cổ phiếu trong tay và các cổ phần khác đã chuyển nhượng xong rất nhanh.
Diệp Vô Phong cất gọn những văn kiện kia lại, rồi thu hồi cả thẻ ngân hàng của hai bố con Hoàng Hiền Đức. Lúc này anh mới gật đầu một cái: “Tiết Phi, hai bố con này tôi giao lại cho anh.”
“Ha ha! Vậy thì tôi chuẩn bị sẵn sàng lấy dao rồi!” Tiết Phi cười to.
Bình luận truyện