Chương 288
Sau khi tiếp xúc với bố của Mộ Dung Hào Giang, Mộ Dung Nhân mới biết được, hóa ra Diệp Vô Phong sắp xếp cho cảnh sát đưa đám người Lâm Thư Âm đến, còn anh tự mình cố tình mang theo đoàn xe, đi một vòng quanh đường lớn của Bàn Sơn, sau khi gặp Bát Tí Hải Thần, Diệp Vô Phong lại đánh hòa với Bát Tí Hải Thần Thần!
Mộ Dung Hào Giang nói là hòa nhau, một mặt là vì ông ta cảm thấy Bát Tí Hải Thần T chịu trách nhiệm về sức mạnh của nhà Mộ Dung, không thể tùy tiện thua được; mặt khác, ông ta kết hợp với Bát Tí Hải Thần cũng không thể gi3t ch3t được Diệp Vô Phong, thực sự là quá mất mặt.
Buổi tối, Diệp Vô Phong cố ý căn dặn chị em Tiêu Tường, bảo bọn họ phải bẻo vệ công ty Hoa Cường cho tốt, phải bảo đảm là các người nhân viên cấp cao của công ty không được tùy tiện rời đi, phải cố gẳng bảo đảm an toàn của mỗ người.
Chị em Tiêu Tường nghiêm túc mà gật đầu, ra hiệu nhất định sẽ làm tốt công tác bảo vệ.
Tiêu Tường hỏi: “Anh Phong, tối nay có phải anh có một hành động rất quan trọng không? Tôi có thể tham gia được không?”
Diệp Vô Phong lắc đầu: “Không cần, chỉ cần Hàn Kỳ đi theo tôi là được rồi.”
Tiêu Tường không cam lòng, nhưng chỉ có thể gật đầu: “Anh Phong, tôi cảm thấy, có phải là việc chúng ta trúng thầu quá thuận lợi rồi không?”
Diệp Vô Phong ngạc nhiên mà hỏi: “Tại sao chúng ta lại không thể thuận lợi được?”
Tiêu Tường liền lắc đầu: “Tôi không có ý đó! Tôi là muốn nói, cái công ty công chứng Wood kia, cứ giống như là rất công nhận tư cách của chúng ta.”
Diệp Vô Phong cười ha ha: “Đương nhiên bọn họ công nhận rồi, bởi vì tư cách mà chúng ra sử dụng, chính là tư cách của một xí nghiệp con của bọn họ mà.”
Anh vẫn không thể nói ra rằng cái công ty công chứng Wood này, thực ra chính là một chi nhánh xí nghiệp dưới tay Long Môn mà thôi. Còn những thành viên đánh giá kia đã sớm bị người của công chứng Wood chào hỏi rồi, cho dù như thế nào cũng phải để cho công ty Hoa Cường của Lâm Thư Âm trúng thầu!
Nhưng ở các nơi trên thế giới thì công ty công chứng Wood đã sớm trở thành một huyền thoại, mấy bọn nhà giàu bình thường làm sao mà dám chọc vào Wood chứ?
Bởi vì ở Thái Lan, trong một hoạt động, đã từng có một thành viên của vương tộc dám công khai nghi vấn tín dụng của Wood kết quả chưa đến một tháng, cả nhà vị thành viên vương tộc này đã bị nổ chết trong nhà.
“A, thì ra là như vậy.” Tiêu Tưởng dùng ánh mắt sùng bái mà nhìn Diệp Vô Phong một hồi lâu, nở một nụ cười ngọt ngào: “Vậy được, anh Phong, tối nay anh phải cẩn thận một chút đấy.”
“Được, cảm ơn.” Cảm giác được Tiêu Tường nảy sinh ra cảm tình khác đối với mình, Diệp Vô Phong liền quay đầu bước đi.
“Hàn Kỳ, tối nay đi theo tôi một chuyến, cậu phụ trách lái xe.” Lúc Diệp Vô Phong tìm đến Hàn Kỳ, đám người Tiếp Phi đang cùng nhau nghiên cứu phương án bảo vệ trụ sở Hoa Cường.
Hàn Kỳ vừa nghe thấy lệnh của Diệp Vô Phong, liền nhảy bật dậy: “Được!”
Có thể đi ra ngoài hành động với Diệp Vô Phong, đây tuyết đối là một niềm tự hào!
Đám người Tiết Phi hâm mộ mà nhìn Hàn Kỳ, trong chốc lát Mã Vũ đã chạy đến: “Anh Phong, tôi có thể đi cùng hai người không?”
Hàn Kỳ liền trợn trắng mắt với anh ta, Diệp Vô Phong cười lắc đầu: “Không cần đâu, có Hàn Kỳ là được rồi.”
Mọi người đều cảm thấy mất mát, lúc mà Hàn Kỳ hào hứng đi ra khỏi, thì trong phòng vang lên một lượt thở dài.
“Anh Phong, đi làm gì vậy?” Hàn Kỳ tràn đấy tinh thần chiến đấu, xắn tay áo lên.
Diệp Vô Phong nói: “Đi vào bãi để xe lái một chiếc xe bình thường ra đây, sau đó chúng ta đi.”
“Vâng!” Quả nhiên Hàn Kỳ đã lái một chiếc xe rất phổ thông, chở Diệp Vô Phong mà chạy đến đường lớn trước trụ sở của Hoa Cường.
“Anh Phong, đi đâu đây?” Hàn Kỳ tiếp tục hỏi Diệp Vô Phong.
Diệp Vô Phong nói: “Chạy lên đường cao tốc Hoàn Thành, cứ đi dạo lung tung trước đã.”
“Ồ.” Hàn Kỳ đã quen với việc nghe theo mệnh lệnh của Diệp Vô Phong, cũng không hỏi nguyên nhân mà đi thẳng vào đường cao tốc Hoàn Thành của Hoa Hải.
“Xe này có thể lái được nhanh nhất là bao nhiêu?” Diệp Vô Phong thắt dây an toàn, mắt nhìn về phía trước.
“Ừm, cái này thì phải thử qua mới biết được.” Hàn Kỳ lúng túng một lát: “Anh Phong, anh mà nói sớm thì chúng ta đã lái một chiếc xe tốt hơn rồi.”
“Này cũng không cần, vậy cậu thử xem tốc độ nhanh nhất của xe này đi.” Nhìn Diệp Vô Phong có vẻ rất rảnh.
Hàn Kỳ đáp lại một tiếng: “Được thôi! Này thì quá đơn giản rồi, tôi chỉ cần dùng sức đạp chân ga là được rồi.”
Rất nhanh, tốc độ của chiếc xe đã tăng lên một trăm sáu mươi cây số một giờ, tăng cao nữa thì có vẻ rất tốn sức.
“Giữ nguyên tốc độ đi, chạy nửa giờ.” Diệp Vô Phong thản nhiên mà nói.
“Được!” Hàn Kỳ có chút lo lắng, bởi vì lúc chiếc xe này lái đến tốc độ một trăm sáu, liền có chút lâng lâng rồi, nhưng Hàn Kỳ vẫn cảm thấy là anh ta vẫn có thể khống chế được.
Nửa tiếng sau, Diệp Vô Phong nói: “Giảm tốc độ đi, duy trì tốc độ tám mươi là được rồi.”
“Được.” Hàn Kỳ thả lỏng chân ga, duy trì xe chạy ở tốc độ tám mươi, thực sự là chạy rất ổn định.
“Chú ý xem xe phía sau, xem có người theo dõi chúng ta không.” Diệp Vô Phong nhắm mắt lại.
“Vâng!” Hàn Kỳ lập tức trợn trừng hai mắt, vẫn duy trì tốc độ tám mươi, quan sát tình hình chiếc che phía sau.
“Anh Phong, hình như có một chiếc xem giảm tốc, cách chúng ta tầm hai trăm mét, nhìn không rõ biển số.” Hàn Kỳ báo cáo lại.
“Lại tăng tốc đi!” Diệp Vô Phong ra lệnh.
“Được!” Tốc độ xe lại tăng lên một trăm sáu, Hàn Kỳ tiếp tục quan sát: “Ừm, chiếc xe kia cũng tăng tốc rồi.”
“Ha ha, ở chỗ ngoặt phía trước thì dừng xe lại ở đường dừng xe khẩn cấp đi.” Diệp Phong tiếp tục chỉ huy.
“Két!”
Hàn Kỳ cố ý giẫm mạnh phanh dừng lại ở đường dừng xe khẩn cấp, chiếc xe bị phanh lại đến nỗi lung lay, lắc lư rồi dừng lại trên đường dừng xe khẩn cấp.
Cuối cùng Diệp Vô Phong ngồi dậy: “Sao rồi, có phải là cũng dừng lại rồi không?”
Hàn Kỳ gật đầu: “Hình như tên đó đang quan sát chúng ta.”
Bình luận truyện