Nghịch Tập Ở Rể

Chương 389



Hạ cánh an toàn! Diệp Vô Phong, Đường Trảm, còn có vài cảnh sát đặc cảnh, dẫn đầu từ mỗi chiếc trực thăng đi ra!

Trái tim của Du Kinh Hồng, vào những giây phút cuối cùng, gần như ngừng một nhịp!

Cô ta ngẩn ngơ một lúc, ớ? Tình huống gì thế này? Vẫn không phát nổ sao?

“Thành công rồi!” Cục trưởng La hét lớn!

Du Kinh Hồng lập tức lấy lại bình tĩnh: “Trước mắt đừng vội ăn mừng sớm, tiếp tục tìm kiếm, không được bỏ qua bất cứ một vị trí đáng nghi nào!”

“Rõ!” Tất cả chiến sĩ đồng thanh đáp, Rồi quay lại chiến trường đã được phân công của bọn họ.

Sự uy hiếp của cái chết thì tính là gì chứ? Bọn họ vốn là những chiến sĩ luôn sẵn sàng hy sinh vì tổ quốc!

Lại trôi qua thêm mười phút đồng hồ, bỗng nhiên, từ phía biển khơi xa, phát ra âm thanh nước biển trào dâng, nhờ vào bánh xe lớn ở cửa ngõ, nên mới cảm nhận được một trận rung động cực kì lớn.

Rất rõ ràng, đó chính là ba ngòi nổ đám người Diệp Vô Phong vừa mới vứt đi, ở dưới đáy biển sâu sinh ra năng lượng kia! Chỗ năng lượng đó lại lớn như vậy!

Thực ra, Diệp Vô Phong và Đường Trảm vẫn luôn rất căng thẳng, bởi vì bọn họ biết rõ, thời gian hẹn giờ của ba quả bom kia là không giờ mười phút!

Mãi tới khi đồng hồ chỉ không giờ mười phút, trôi qua thêm vài giây nữa, Diệp Vô Phong và Đường Trảm mới nhìn nhau, tới đây mới thực sự yên tâm, thở dài một hơi: Thắng rồi!

Thời gian chạm ngõ không giờ, Wantanabe thấy đám người kia đều căng thẳng như vậy, còn có chút giễu cợt, nhưng trong lòng gã ta âm thầm đếm ngược thời gian, dần dần mười phút trôi qua, nhưng lại không phát nổ, hắn mới bắt đầu cảm thấy hoang mang: Chuyện gì vậy? Lẽ nào bọn họ đã xử lý được hết tất cả ngòi kích nổ rồi sao? Sao có thể như thế được?!

Thời gian trôi qua thêm vài phút, lại tìm được một vài quả bom có ăng ten, nhưng toàn bộ Tân Cảng Đều chìm trong im lặng, ai cũng có thể thấy được, xe cảnh sát không còn được tốt như bình thường nữa.

Không giờ ba mươi phút, Du Kinh Hồng nhìn về phía Diệp Vô Phong, hai cặp mắt nhìn nhau, Diệp Vô Phong nói: “ Có thể kết thúc rồi.”

Du Kinh Hồng gật đầu: “Được!” Sau đó cô ta đưa ra mệnh lệnh kết thúc hành động, nhưng lại không có lệnh đưa người dân trở lại. Mà vẫn tiếp tục dựa vào cảnh sát, tích cực triển khai tìm kiếm, hy vọng có thể tìm ra tất cả chất nổ còn sót lại, để tránh sau này lại xảy ra chuyện gì.

Tình hình như thế cứ tiếp tục kéo dài thêm hai ngày. Tới buổi trưa ngày thứ hai, đích thân cục trưởng La công bố lệnh kết thúc hành động! Những người dân đi sơ tán có thể về nhà được rồi!

Một số người dân không hiểu rõ sự tình còn giận dữ mắng mỏ, Cảm thấy cảnh sát chỉ được cái chuyện bé sẽ ra to, bắt bọn họ phải rời khỏi nhà, ảnh hưởng đến thời gian nghỉ ngơi và vui chơi của họ…

Ba giờ chiều ngày thứ hai, phòng làm việc của cục trưởng bộ công an thành phố Hoa Hải, cục trưởng La đứng dậy, kính lễ với Du Kinh Hồng: “Sĩ quan Du, cảm ơn cô và những đồng đội của cô, tiêu diệt được những phần tử kiểu này, nếu không Hoa Hải đã xảy ra chuyện lớn rồi, thực sự rất cảm ơn cô.”

Du Kinh Hồng lắc đầu: “Bọn họ không phải đồng đội của tôi.”

“Hả? Trước đây cô cứu Diệp Vô Phong ra ngoài, không phải vị cậu ấy là đồng đội của cô sao?” Cục trưởng La có chút ngạc nhiên.

Du Kinh Hồng lắc đầu: “Không phải, có điều, ông cũng có thể nói như thế. Dù sao, tối hôm qua, chúng tôi cũng kề vai sát cánh.”

Cục trưởng La cười khổ: “Sĩ quan Du, chắc cô đang nói đùa chứ gì! Nếu cậu Diệp Vô Phong này không phải đồng đội của cô, mắc gì cô phải giải oan cho cậu ta chứ? Phải biết rằng, kia là giết bảy tám mạng người ấy chứ! Nếu cậu ấy không phải đồng đội của cô, cô có tin tôi lại bắt cậu lại để xử tội lần nữa không?”

Du Kinh Hồng cười nhạt: “Đúng là cậu ta đã giết mấy mạng người, nhưng mấy người kia đều là cặn bã! Nhưng tối hôm qua, cậu ta đã cứu được hơn mười nghìn người dân, mà những người đó đều là những công dân tốt của thành phố Hoa Hải. Ông thấy có phải cậu ta đã lấy công bù thừa cho tội rồi không?”

Cục trưởng La cười nói: “Nếu sĩ quan Du đã nói như vậy, đương nhiên tôi cũng cho là như vậy, tôi nghĩ, kể cả bí thư Kỳ, cũng cho là như vậy.”

Buổi tối, Du Kinh Hồng đặc biệt hẹn Lãnh Thiệu Dương tới, cùng với đám người Diệp Vô Phong, Đường Trảm dùng một bữa cơm, trước khi tới đây, Du Kinh Hồng đã giới thiệu Diệp Vô Phong và đồng đội trong trận chiến cứu lấy Tân Cảng với Lãnh Thiệu Dương, cần phải cho đám người Đường Trảm một thân phận mới, có thể xem như lính xuất ngũ của thành phố Hoa Hải, chỉ cần cấp một tấm thẻ của lính xuất ngũ là được.

Ban đầu tất nhiên Lãnh Thiệu Dương không đồng ý, sau đó Du Kinh Hồng mới tiết lộ thông tin tuyệt mật ra: Đó là Diệp Vô Phong là tư lệnh Long Môn, còn Đường Trảm là Thần Lực Vương của Long Môn!

Lãnh Thiệu Dương kinh ngạc, cũng trong khoảnh khắc đó mà anh ta hiểu tại sao Du Kinh Hồng dưới tình huống Diệp Vô Phong giết mấy mạng người như vậy, lại dám chấp nhận rủi ro lớn nhất, kiên quyết giúp Diệp Vô Phong được vô tội.

Lãnh Thiệu Dương còn đặc biết tới chỗ cục trưởng La lấy thêm thông tin về tình hình trận chiến tối qua, đến lúc này mới biết được, tối hôm qua Du Kinh Hồng đã xử lí một hành động lớn như vậy!

Lãnh Thiệu Dương bất đắc dĩ: “Sĩ quan Du, cô cảm thấy bộ đội của tôi đều là quả trứng nát sao? Tối hôm qua xảy ra chuyện lớn như vậy, cô cũng không buồn thông báo cho tôi một tiếng? Không thèm dùng tới đội đặc công của chúng tôi sao?”

Du Kinh Hồng nói: “Tư lệnh Lãnh, tối qua người của Diệp Vô Phong không có ai bị thương cả. Nếu hôm qua điều động lính của anh, tôi sợ bọn họ còn trẻ quá, sẽ xảy ra thương vong.”

Trong mắt Lãnh Thiệu Dương hừng hực bốc hoả: “Nói thẳng ra là cô vẫn không để tâm tới đội viên đội đặc cảnh trực thuộc khu vực Hoa Hải chứ gì? Cô cho rằng toàn bộ bộ đội đặc chủng ở Trung Quốc này, chỉ có đội Hồng Thuẫn mấy người giỏi sao?”

Du Kinh Hồng nói: “Tuy rằng Hồng Thuẫn giỏi, nhưng vẫn không thể giỏi bằng Long Môn được.”

 

Lãnh Thiệu Dương không phục nói: “Vậy tôi thực sự cần làm quen lại với vị tư lệnh Long Môn này chút rồi.”

Du Kinh Hồng nói: “Đối với thân phận của Diệp Vô Phong, phải giữ tuyệt mật.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện