Chương 451
Ví dụ như trong lúc hai người của đối phương tấn công trước mặt Diệp Vô Phong, trong lúc anh đang phải phòng thủ, đột nhiên lại có hai người khác đột ngột xuất hiện ở dưới đũng qu.ần.
Hai người còn lại lại vòng xung quanh tấn công vào hai bên trái phải, Diệp Vô Phong cho dù có giỏi đến đâu nhưng cũng không có được ba đầu sáu tay nên thường xuyên phải chịu đòn.
Sáu người đó liên tục bao vây lấy Diệp Vô Phong, thi triển những kỹ thuật phối hợp tấn công vô cùng biến ảo và khó đoán.
Diệp Vô Phong lùi dần lại về phía sau, anh cũng thấy mình đã lùi đến góc tường.
Hồ Trọng thầm cười lạnh: “Diệp Vô Phong, võ thuật của Trung Quốc có mạnh hơn nữa thì cũng làm gì được chứ? Không phải vẫn trở thành bao cát cho đám vệ sĩ của tôi như thường sao?”
Giả Ba Nhĩ từ từ hồi phục lại, cuối cùng anh ta cũng đứng được vững.
Chín người vệ sĩ còn lại thấy bên của mình đã chiếm được thế thượng phong nên chỉ ôm tay đứng nhìn, dáng vẻ vô cùng thoải mái.
Hồ Trọng nói: “Diệp Vô Phong, nếu trận này cậu thua thì nộp cả 50 nghìn đô la trước đó ra đây! Ha ha, nhưng nếu cậu bị thương thì tôi cũng không quan tâm!”
Đúng là Diệp Vô Phông không quen với việc dùng yoga để đối phó với võ thuật của Trung Quốc.
Giống như trong đánh bóng bàn, nếu để tuyển thủ tay trái đánh với tuyển thủ tay phải, tuyển thủ tay trái nhất định có thể làm quen với cách đánh của tuyển thủ tay phải nhưng tuyển thủ tay phải lại cảm thấy rất khó để đánh lại đối phương.
Sáu gã cao thủ yoga này tiếp tục đánh những chiêu thức mà Diệp Vô Phong không thể ngờ tới nên anh tiếp tục là người chịu thiệt.
Chịu hơn mấy chục chiêu, Diệp Vô Phong cảm thấy xương cốt trên người mình gần như bị đối phương đánh tan.
Sau khi lùi đến góc tường, tay chân của sáu người kia lại càng ập đến như vũ bão, Diệp Vô Phong nhất thời lâm vào một cảnh tượng ngặt nghèo mà trước giờ anh chưa từng phải trải qua.
“A!” Đột nhiên Diệp Vô Phong hét lên một tiếng, cả người anh cách xa khỏi mặt đất, anh nhảy qua đỉnh tường cao hơn hai mét, phóng qua đỉnh đầu của sáu người kia trong chốc lát.
Cơ thể của Diệp Vô Phong đứng giữa không trung, song song với mặt đất, anh dùng sức đạp hai chân vào đỉnh tường.
Diệp Vô Phong bay ra xa khoảng một trượng, rồi mới từ từ rơi xuống đất. Anh đứng dậy, lại nhìn chằm chằm vào sáu tên cao thủ yoga đang quay đầu để tấn công về phía anh.
Từ trước tới giờ Diệp Phong không để ý lắm tới mấy người Ấn Độ nhưng lần này thật sự đã cho anh một bài học nhớ đời.
Anh không thể không thừa nhận, kiếu tấn công phối hợp có nguồn gốc từ Ấn Độ cổ đại này thật sự vô cùng ảo diệu, đáng để nghiên cứu kỹ càng. Đặc biết nếu các chiến sĩ bộ đội học được kỹ thuật tấn công phối hợp này, nhất định có thể giảm được thương vong trong những trận đánh tay không.
Có một nguyên nhân quan trọng khiến Diệp Vô Phong đánh nhau với đối phương lâu như vậy là vì anh muốn tìm hiểu sự ảo diệu trong kỹ thuật phối hợp tấn công này để học hỏi ngay tại trận.
Nhưng loại kỹ thuật phối hợp tấn công này phải có yoga làm nền tảng thì mới có thể phát huy được hết sức chiến đấu. Nếu bắt những chiến sĩ không có nền tảng về yoga học những kỹ thuật này thì e rằng sẽ vô cùng khó khăn.
Đương nhiên, mặc dù Diệp Vô Phong chịu không ít đòn nhưng mỗi lần đối phương tấn công, anh đều kịp thời phân tán lực nên thương tích phải chịu cũng rất ít.
Cho dù như vậy nhưng Diệp Vô Phong cũng đã chịu trên dưới một trăm đòn, cả người anh đau nhức, vô cùng khó chịu.
Diệp Vô Phong vận công để chữa trị một phần vết thương và nhìn chằm chằm về phía đối phương.
Đối phương vẫn leo lên người nhau, tiếp tục tấn công về phía anh với những tư thế kỳ lạ nhất.
Hồ Trọng mỉm cười, chiến thắng đã nằm ngay trước mắt.
Đúng lúc đối phương tấn công sang, cơ thể của Diệp Vô Phong biến hình một cách lạ lùng.
Ấy! Chẳng lẽ tên này đã học được rồi sao? Hồ Trọng thấy thế thì giật mình.
Bịch bịch bịch! Là tiếng tay chân của hai bên va chạm vào nhau!
Phốc! Một tên Ấn Độ bị một chiêu của Diệp Vô Phong đánh bay, anh ta bay ra xa tận hơn ba mét, lảo đảo ngã xuống đất rồi phun ra một ngụm máu tươi.
Chỉ còn lại năm người, Diệp Vô Phong càng trở nên thoải mái hơn, anh cứ đánh như bình thường là được.
Bụp! Lại một tên Ấn Độ bị Diệp Vô Phong đá bay, sau khi ngã xuống đất anh ta còn lăn ra xa hơn hai mét nữa rồi cuối cùng không động đậy gì nữa, xem ra bị thương cũng không nhẹ.
Hồ Trọng hít sâu vào một hơi: Ở thành phố Phụng Thiên nhỏ bé này không ngờ lại gặp được một cao thủ cấp Thần như vậy? Tên Diệp Vô Phong này đúng là nghịch thiên.
“Hây!” Diệp Vô Phong tiến gần, lại khiến một tên Ấn Độ nữa phải nôn ra máu và lùi lại phía sau.
Chỉ còn lại ba người! Ba gã Ấn Độ này cũng chấn kinh.
Bịch bịch bịch! Diệp Vô Phong thể hiện thần uy, anh ra ba chiêu liên tục, mỗi chiêu đánh vào một tên. Ba tên còn lại cũng đều đã ngã gục.
Diệp Vô Phong thở dài một hơi, anh đứng thẳng nhìn về phía Hồ Trọng và đưa tay phải ra: “100 nghìn đô la Mỹ!”
Hồ Trọng không kìm được lùi lại phía sau một bước, lúc đó sáu tên Ấn Độ lại đứng lên định tiếp tục tấn công về phía Diệp Vô Phong.
“Tôi sẽ đưa cho cậu nhưng hôm nay tôi không có.” Ánh mắt Hồ Trọng lóe lên.
Diệp Vô Phong nói: “Hành tẩu giang hồ, tín nghĩa làm đầu. Hồ Trọng, nếu anh dám quỵt nợ, anh có tin tôi tìm đến tận Tam giác vàng để giết anh không?”
Vừa nói đến đây, Diệp Phong đột nhiên cảm thấy một sự nguy hiểm khổng lồ đang bao lấy mình.
Không ngờ bên phía đối phương có người cầm súng nhắm về phía anh, hơn nữa còn định bóp cò!
Chíu! Tiếng súng vang lên!
Diệp Vô Phong di chuyển người nhanh như bay, trong chốc lát anh kéo một tên Ấn Độ ngăn trước mặt mình.
Tên Ấn Độ đó lập tức gục xuống.
“Đi!” Hồ Trọng giật mình sợ hãi: “Con m* nó đứa nào bắn? Chạy thôi!”
Ai cũng biết ở Trung Quốc những vụ án có dùng súng đều là những vụ án đặc biệt lớn, vô cùng thu hút sự chú ý của cảnh sát. Lựa chọn tốt nhất của đám người Hồ Trọng là nhanh chóng rời khỏi nơi thị phi này.
Lập tức có mấy tên vệ sĩ lại xông về phía Diệp Vô Phong, mấy tên còn lại nhanh chóng hộ tống Hồ Trọng rời khỏi đó.
Diệp Vô Phong khai triển công lực đến mức mạnh nhất nhưng chỉ làm bị thương được ba tên vệ sĩ, Hồ Trọng đã lái xe trốn đi được.
Bình luận truyện