Chương 456
“Chặn anh ta lại!” Bạch Tinh Đồng tuyệt vọng hét lớn! Những viên đạn trong khẩu súng ngắn bay đi vèo vèo.
Pằng pằng… Tiếng súng rất lớn nhưng số lượng đạn bắn được trúng vào chiếc xe là vô cùng nhỏ.
Có lẽ ông trời nghe được tiếng hét phẫn nộ của Bạch Tinh Đồng, một chuyện trùng hợp là đúng vào lúc đó, một chiếc xe tải đi ngang qua cửa ra vào của bãi đỗ xe.
Tần Chí Dũng lái chiếc xe con chạy như điên, bởi vì từ nãy tới giờ anh ta vẫn không dám ngẩng đầu lên nên cứ thế đâm thẳng vào chiếc xe tải.
Rầm! Rầm! Chiếc xe con đâm trúng phần giữa của chiếc xe tải từ phía bên cạnh.
Cú va chạm khiến kính chắn gió của chiếc xe con lập tức vỡ tan.
Ầm! Tiểu lương làm vỡ cửa kính xe của chiếc xe con và bay lên thùng xe của chiếc xe con.
Cũng may là chiếc xe con đâm trúng vào bánh của chiếc xe tải nên mới khiến chiếc xe con dừng lại. Còn nếu không, nếu chiếc xe con chui vào gầm xe tải thì không nghĩ cũng biết Tần Chí Dũng và Tiểu Lương nhất định bị cán ra bã.
“Nhanh! Bắt người!”Bạch Tinh Đồng bị cảnh tượng của vụ va chạm khủng khiếp kia làm cho sợ hãi nhưng cô ta cũng nhanh chóng phản ứng lại được. Bạch Tinh Đồng lập tức ra lệnh cho mấy người cảnh sát tiến tới bao vây đồng thời ra lệnh: “Lập tức kiểm tra những đồng nghiệp bị thương! Nhanh!”
Hiện trường vô cùng thảm khốc, cũng vô cùng hỗn loạn, đằng xa còn có những người dân bị dọa sợ.
Chiếc xe con bị kẹt chặt vào một bên của chiếc xe tải, đầu xe đã bị nghiền nát không còn ra hình dạng gì nữa, cả người Tiểu Lương đều là máu, cả người co rúm lại thành một tư thế vô cùng kỳ dị.
Tần Chí Dũng ngồi ở vị trí ghế lái, cho dù anh ta là một cao thủ cấp tông sư nhưng cũng không thể tránh được lực quán tính. Anh ta không thoát ra kịp, bị kẹt trong chiếc xe con đã biến dạng, phần ngực và đầu chịu lực va chạm vào kính chắn và vô lăng trước mặt, anh ta hôn mê đi.
“Không được động đậy.” Mười mấy người cảnh sát nhanh chóng chạy tới, lần này khẩu súng ngắn trong tay bọn họ đã mở chốt bảo hiểm. Nhìn thấy tình cảnh thảm khốc đó, trong lòng bọn họ không khỏi cảm thấy sợ hãi.
“Lập tức gọi cho đội phòng cháy chữa cháy đến tách hai chiếc xe này ra trước.” Bạch Tinh Đồng hét lên sau khi cố gắng dùng sức kéo cánh cửa bên ghế lái ra mà không thành.
“Mau gọi xe cứu thương!” Bạch Tinh Đồng nhanh chóng chạy tới nắp capo của chiếc xe con, đưa tay sờ thử động mạch cổ của Tiểu Lương, sắc mặt cô lập tức trở nên ảm đạm: Tiểu Lương không còn dấu hiệu sinh tồn nữa.”
Kính chắn gió phía trước vỡ nát, Tần Chí Dũng gục trên vô lăng khiến cả chiếc vô lăng gãy rời. Có thể thấy vừa nãy Tần Chí Dũng đạp chân ga bằng một lực không phải là mạnh bình thường.
Rất nhanh sau đó, cảnh sát tìm được một số dụng cụ từ những cửa hàng xung quanh, định tách rời chiếc xe con ra, cứu Tần Chí Dũng ra ngoài nhưng ngay sau đó, bọn họ cũng nhận ra những nỗ lực của mình đều là vô ích.
Mười phút sau, xe cấp cứu và đội phòng cháy chữa cháy đến nơi nhưng Tiểu Lương đã chết hẳn, hai người cảnh sát bị Tần Chí Dũng đâm trúng cũng không còn dấu hiệu sinh tồn.
Còn gã hung thủ Tần Chí Dũng này vì là một cao thủ cấp Tông sư nên cuối cùng anh ta vẫn còn sống! Lúc kéo chiếc xe con ra ngoài để dỡ ra, bọn họ phát hiện hai chân của Tần Chí Dũng đều đã bị gãy, khắp người đều có những vết trầy xước và có mười mấy chỗ bị gãy xương.
Không còn cách nào khác, bọn họ chỉ có thể đưa Tần Chí Dũng vào bệnh viện.
Nhưng Bạch Liên Đồng đề nghị, cho dù Tần Chí Dũng đang trong giai đoạn điều trị cũng bắt buộc phải còng tay anh ta ta lại để tránh việc anh ta bỏ trốn.
Sau khi Diệp Vô Phong và Lâm Thư Âm biết tường tận mọi chuyện, hai người nhất là Lâm Thư Âm không khỏi toát mồ hôi hột thay cho Bạch Tinh Đồng. Hai người nghiêm khắc phê bình Bạch Tinh Đồng, yêu cầu cô ta về sau trong những tình huống như vậy nhất định phải đảm bảo sự an toàn cho mình.
Thông tin Tần Chí Dũng lại bị bắt lan truyền ra ngoài, Âu Dương Lôi đứng ngồi không yên.
Ông ta tìm đến Bắc Thoái Vương Đàm Thuận nhưng Bắc Thoái Vương lại tức giận: “Tần Chí Dũng đúng là một thằng khốn nạn! Bảo hắn trốn khỏi Phụng Thiên một thời gian nhưng hắn lại về vào đúng lúc quan trọng này. Đúng là đâm đầu vào chỗ chết. Hắn tưởng rằng cảnh sát chỉ là cái thùng chứa cơm sao? Đúng là không có não!”
Âu Dương Lôi cười khổ: “Ông chủ, ông tức giận thì tức giận nhưng Chí Dũng không phải là đàn em mà ông yêu quý sao? Vậy nên chúng ta vẫn phải nghĩ cách để cứu anh ta ra. Hiện giờ cảnh sát trông chừng cậu ta rất kỹ, với năng lực của một người bình thường như tôi nhất định là không cứu ra được. Đành nhờ ông ra tay thì mới hoàn thành được nhiệm vụ này.”
Bắc Thoái Vương Đàm Thuận im lặng một lát rồi nói: “Nếu là đụng xe, cậu ta nhất định bị thương không nhẹ, bây giờ mà cứu cậu ta ra, e rằng vừa ra khỏi bệnh viện là cậu ta đã mất mạng rồi. Thế nên cứ để một khoảng thời gian nữa, đợi đến khi cậu ta bình phục tương đối rồi thì hãy cứu ra.”
Âu Dương Lôi gật mạnh đầu: “Ông nói rất phải.”
Chuẩn bị hơn mười ngày, Khương Tam Lãng đến chỗ của Âu Dương Lôi để báo cáo: “Ông chủ Lôi, tôi đã chuẩn bị xong rồi, hay là 0h đêm nay chúng ta hành động!”
Âu Dương Lôi nhìn Khương Tam Lãng chằm chằm: “Cậu chắc chắn không có sơ xuất gì?”
Khương Tam Lãng gật đầu chắc chắn: “Ông chủ Lôi, tôi đã vạch ra một kế hoạch rất kỹ càng…”Anh ta nói kỹ một lượt một kế hoạch của mình cho Âu Dương Lôi nghe, Âu Dương Lôi suy nghĩ một lúc lâu nhất thời không phát hiện ra sai sót gì.
“Vậy được Tam Lãng, cậu nhớ kỹ cho tôi, sau khi tìm được Hồ Trọng nhất định phải tìm được số hàng đó, số hàng đó đáng giá cả mấy chục tỷ đấy.” Khuôn mặt Âu Dương Lôi ẩn hiện nụ cười đắc ý: “Đen ăn đen, lại vu oan, ta sẽ ngồi xem hai con hổ đánh nhau, ha ha!”
Bố mẹ của Trần Cương từ trước đến giờ vẫn luôn sống ở Sơn trang dưới chân núi, nhưng hôm nay anh ta lấy lý do cháu nội nhớ ông bà để đón bố mẹ vào thành phố Phụng Thiên, muốn bọn họ ở lại trong thành phố vài ngày.
Sau khi Khương Tam Lãng tiết lộ thông tin tối nay hành động cho Trần Cương xong lại đi tìm Bắc Thoái Vương Đàm Thuận, ông chủ này ngược lại lại vô cùng vui vẻ, ngay lập tức đồng ý luôn.
Bình luận truyện