Nghịch Tập Ở Rể

Chương 566



Chương 566:

Khi anh ta vừa nhìn về phía trước xe thì lập tức bị dọa cho choáng váng tại chỗ!

Hóa ra Diệp Vô Phong đang đứng ở trước xe, hai tay nắm chặt lấy lấy phần phía trước xe nhấc chiếc xe lên, khiến cho hai bánh trước của xe cách mặt đất!

Bạch Tinh Đồng ghét lên: “Không được thả anh ta đi!”

“Được.” Diệp Vô Phong lại dùng sức nhấc con xe kia lên khiến cho nó bị lật ngang.

“Á!” Việt Thiên Niên đã hứng chịu đủ nỗi sợ hãi, anh ta kêu la thảm thiết không dứt, giống như một con heo bị làm thịt!

Rầm! Bạch Tinh Đồng kéo cửa xe ra, thấy anh ta vẫn dòng đang kêu thảm thì không nhịn được nhíu mày nói: “Uổng công anh là đàn ông con trai, có gì đâu mà phải sợ đến như thế? Mau đi ra đây, anh không có bị thương đâu.”

Việt Thiên Niên khó khăn bì ra khỏi xe, anh ta không dám ra tay với Diệp Vô Phong, chỉ có thể ngoan ngoãn đứng ở một bên chờ Diệp Vô Phong xử lý.

Ai có thể tưởng tượng được cậu Việt Thiên Niên tung hoành không sợ gì lại ngoan ngoãn như thế? Anh ta quả thực đã bị sức chiến đấu của Diệp Vô Phong làm cho sợ hãi.

Bạch Tinh Đồng kéo Việt Thiên Niên, khi trở lại cửa khách sạn, Diệp Vô Phong kéo thêm luôn cả Ngưu Vấn Thiên vào trong khách sạn.

Ngưu Giác ở trong sảnh lớn cũng vừa mới tỉnh lại, anh ta bị dọa đến run lẩy bẩy, đũng qu.ần ướt sũng! Anh ta đã bị sức chiến đấu của Diệp Vô Phong làm cho bị sang chấn tâm lý.

Diệp Vô Phong nói: “Tranh thủ gọi điện cho Việt Câu Thảm nói con của gã ta với Ngưu Vấn Thiên đã bị tôi bắt, muốn chuộc người thì mang hai mươi triệu tệ tiền mặt tới chuộc.”

Ngưu Giác rụt cổ lại, đáp ứng một tiếng, thấy bố mình bị đánh gãy hai chân, muốn chạy cũng không chạy được thì không khỏi lo lắng nói: “Cái đó, vị anh hùng này, bố tôi bị gãy chân, cần phải đi chữa trị.”

“Chữa trị? Vật tôi hỏi anh, hết như bố anh đánh gãy chân của tôi, liệu anh có đưa tôi đi chữa trị không?” Diệp Vô Phong nhìn Ngưu Giác.

“Hả?” Ngưu Giác giật mình: “Tôi không biết.”

“Cút!” Bạch Tinh Đồng đạp một phát tới, Ngưu Giác xoay người chạy!

Bạch Tinh Đồng đạp trúng Ngưu Giác, cảm thấy bên trên giày hơi lấp lánh, không khỏi cúi đầu nhìn, vừa nhìn đã cảm thấy buồn nôn: “Trời ạ! Thế mà tên này sợ tè ra quần.”

“Ha ha.” Diệp Vô Phong lôi Ngưu Vấn Thiên đi vào thang máy.

Ngưu Vấn Thiên đau đớn kêu la thảm thiết không ngừng: “Anh hùng, nhẹ một chút.”

Diệp Vô Phong dẫm một phát lên cái chân bị gãy của Ngưu Vấn Thiên: “Ngưu Vấn Thiên, ông là một cao thủ cấp tông sư, thế mà không biết lối công hiến cho xã hội, ngược lại còn trở thành chó săn của Việt Câu Tử, con mẹ nó cái mặt mo của ông để ở chỗ nào hả! Bây giờ còn dám cầu xin tha thứ?”

“Á…” Dưới cơn đau đớn kịch liệt, cả người Ngưu Vấn Thiên không ngừng run rẩy.

Bạch Tinh Đồng nhíu mày nói: “Được rồi, đừng dạy dỗ ông ta nữa, nhìn mất tự nhiên.”

Đến bây giờ Ngưu Vấn Thiên mới biết, cô gái tên Bạch Tinh Đồng chính là Bồ Tát! Trái tim quá lương thiện.

Ngưu Vấn Thiên vẫn r3n rỉ không rừng, muốn tranh thủ lấy được sự đồng tình của Bạch Tinh Đồng.

Bạch Tinh Đồng không khỏi ngạc nhiên nói: “Uổng công ông là một vị cao thủ cấp Tông Sư, có chút đau đớn ấy thôi mà cũng không chịu được? Uổng công ông còn có cái tên hoành tráng nư ‘Vấn Thiên’, tôi thấy ông nên trực tiếp đổi thành chó Hùng đi cho rồi.”

Cái mặt mo của Ngưu Vấn Thiên đỏ bừng, ngậm miệng lại không r3n rỉ nữa.

Khi Việt Thiên Niên nhìn Diệp Vô Phong dạy dỗ Ngưu Vấn Thiên, anh ta không dám chớp mắt lấy một cái, anh ta cũng bị dạo đến cả người run rẩy, suýt chút nữa là bị dọa ngất.

“Việt Thiên Niên, anh qua đây xíu.” Sau khi kéo Việt Thiên Niên vào trong phòng của Diệp Vô Phong, Bạch Tinh Đồng ngoắc ngón tay với anh ta.

Cả người Việt Thiên Niên run rẩy, hai răng cắn vào với nhau: “Á, nữ anh hùng, cô tìm tôi có việc gì?”

Bạch Tinh Đồng nói: “Anh trói Ngưu Vấn Thiên lại cho tôi, nếu như anh mà trói không chắc thì cứ cẩn thận hai tay hai chân của mình!”

“Hả? Được được, tôi đảm bảo sẽ trói chặt!” Lúc này Việt Thiên Niên làm gì còn nghĩ đến tình thầy trò với với Ngưu Vấn Thiên nữa, anh ta tìm một sợi dây thừng vô cùng chắc chắn, sử dụng kỹ thuật buộc thắt mình học cả đời sử dụng tới trình độ cao nhất, quả nhiên đã trói Ngưu Vấn Thiên thành một cái bánh chưng.

Ngưu Vấn Thiên đáng thương bị đồ đệ của mình trói thành một cái bánh chưng, ông ta đau đến mức mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, dùng ánh mắt cầu xin thương xót nhìn Việt Thiên Niên.

Đáng tiếc người đồ đệ này của ông ta lại làm như không thấy gì, lúc trói tới cái chân bị gãy của ông ta cũng không hề có chút gì gọi là muốn giảm sức lực trên tay, khiến Ngưu Vấn Thiên đau đến ngất đi.

 

Sở dĩ Việt Thiên Niên vô tình như thế là vì muốn lấy lòng hai người Diệp Vô Phong, hy vọng mình có thể chịu ít tra tấn một chút.

“Nữ anh hùng, đã trói chặt rồi!” Việt Thiên Niên nở nụ cười lấy lòng, trong lòng anh ta thầm nghĩ: “Đợi bố ông đây đến, cho dù bọn mày có dập đầu cầu xin thì tao cũng không tha cho mày!”

Đàn ông thì chắc chắn phải đánh gãy tứ chi, sau đó trực tiếp ném xuống sông, còn phụ nữ thì trước tiên phải mình dùng trước, sau đó lại ném cho các anh em, nhất định phải giày vò cô ta đến chết mới thôi!

“Cái gì? Thiên Niên bị bắt?” Sau khi Việt Câu Tử trở lại Liệt Thuận, vốn dĩ gã ta đang định xử lý Tế Nhuyễn đã bỏ trốn mất dạng nhưng lại nghe được tin con trai bị bắt, gã ta lập tức tức giận: “Đối phương là ai? Là Câu Hắc Tử sao?

Câu Hắc Tử có địa vị vô cùng quan trọng trong giới giang hồ ở Liệt Thuận, có xu hướng ẩn muốn chống lạI Việt Câu Tử, bởi vậy người đầu tiên gã ta nghĩ tới chính là Câu Hắc Tử.

“Chắc chắn không phải là Câu Hắc Tử, là một người nơi khác! Anh Việt, cái tên ở nơi khác này vô cùng lợi hại! Chuyện là như vậy…”

Việt Câu Tử áp chế sự bực bội trong lòng, vất vả nghe thuộc hạ báo cáo, sau đó nổi trận lôi đình: “Khốn nạn! Tại sao các người có thể để Thiên Niên bị bắt? Hả? Đến cả đối phương là ai cũng không biết, các người chính là đồ vô dụng, vô tích sự!”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện