Nghịch Tập
Chương 175: Tương kế tựu kế
Chiều hôm sau, Ngô Sở Úy đi siêu thị, "rộng tay" mua một đống đồ ăn ngon, lại đến cửa hàng mua cho bà Ngô quần áo mới, xách theo túi lớn túi nhỏ về nhà.
Bệnh tình mẹ Ngô cũng đã khá hơn nên đã xuất viện. Bà không thích ở trong bệnh viện, một là vì buồn chán, hai là sợ thằng con về nhà biết được sinh lo. Vì vậy mà trước giờ, nếu không phải vạn bất đắc dĩ mẹ Ngô sẽ không đến bệnh viện, thường sẽ gọi bác sĩ đến tận nhà khám.
Ngô Sở Úy vừa vào cửa đã nói: "Mẹ, sao mẹ lại gầy như vậy?"
"Thì do chứng tiểu đường nên mới còn da bọc xương thế này."
"Trước đây mẹ đâu có ốm dữ vậy?" Ngô Sở Úy đau lòng, "Có phải mẹ ăn không ngon không? Đừng quá nghe lời bác sĩ, muốn ăn gì thì ăn đó, kiêng cử quá sẽ bị thiếu dinh dưỡng."
Bà Ngô nở nụ cười hiền hậu, "Mẹ từng này tuổi rồi, cần gì dinh dưỡng với không dinh dưỡng? Chỉ cần ăn no là được."
"Vậy cũng không được, tuổi càng lớn càng phải chú trọng dinh dưỡng."
Ngô Sở Úy vừa nói vừa lấy đồ ăn ra, mở cửa tủ lạnh, định bỏ đồ ăn vào liền phát hiện tủ lạnh đã đầy tràn. Tháng trước cậu vừa đổi sang tủ lạnh lớn, vì cái cũ thường không đủ chỗ cất đồ. Không nghĩ tới, đổi sang tủ lạnh lớn, vẫn không đủ chỗ cất đồ như trước.
Hơn nữa cậu còn phát hiện trong tủ lạnh có các loại thuốc bổ như đông trùng hạ thảo và huyết yến. "Mẹ, cái này ai đem đến vậy?"
Bà Ngô nói, "Là Đại Trì! Mấy thứ trong tủ lạnh, hơn phân nửa cũng là do Đại Trì đem tới."
"Anh ta đến đây lúc nào?" Ngô Sở Úy hỏi.
"Đại Trì tới rất thường xuyên, hầu như ngày nào cũng tới, cậu ta nói do thay đổi công việc, rãnh rỗi không có chuyện gì, nên đến thăm mẹ." Sợ Ngô Sở Úy suy nghĩ nhiều, bà Ngô còn cố ý nói thêm vài câu, "Đại Trì nói thích ăn cơm do mẹ nấu, mỗi ngày đều đến đây ăn cơm xong rồi mới đi."
Ngô Sở Úy im lặng không nói.
Bà Ngô thấy cậu nhìn chằm chằm đông trùng hạ thảo và huyết yến, nhịn không được than, "Đừng đụng vô mấy gia vị này, mỗi lần mẹ nấu cánh, Đại Trì đều bỏ vào một chút, mẹ không thích mùi vị này lắm. Nếu không phải nể lòng tốt của người ta, thì mẹ đã quăng đi rồi."
"Đừng quăng!" Ngô Sở Úy nhìn chằm chằm, "Mấy cái này đều là thuốc bổ rất quý, mấy vạn đồng một cân đó."
Bà Ngô vừa nghe xong xém chút ngất xỉu, "Cái gì?"
Ngô Sở Úy vội vàng trấn an, "Không sao, mẹ không cần lo lắng quá, mấy thứ này do cậu hai của Trì Sính bán, không lấy tiền, không lấy tiền..." Nói rồi đỡ mẹ Ngô ngồi xuống.
Dù vậy, Bà Ngô vẫn là không nhịn được lầu bầu, "Vậy nhất định là đồ tốt, mấy thứ Đại Trì đem tới chưa có món nào kém chất lượng. Bởi mẹ nói, con quen được cậu Đại Trì này, đúng là phúc tu từ kiếp trước, giống như lấy được vợ tốt."
Ngô Sở Úy oán thầm: Nếu chẳng phải con mẹ là vợ người ta, anh ta đâu có tốt vậy.
Hai người đi vào phòng ngủ, Ngô Sở Úy lại đem quần áo mới ra."Trời bắt đầu lạnh rồi, con mua cho mẹ mấy bộ đồ, đều dựa theo số đo trước đây, giờ mặc vào chắc sẽ hơi rộng?"
Ngô Sở Úy đem ra.
Bà Ngô đánh lên tay Ngô Sở Úy một cái, "Cái thằng này, lại phung phí tiền? Cái áo ấm năm ngoái con mua cho mẹ còn mặc được mà."
Năm ngoái. . . . . Ngô Sở Úy ngẩn người nhớ lại, lần đó là do Trì Sính mua cho bà Ngô, nên bà cũng cho là do mình mua. Việc này giống như mới hôm qua, không nghĩ tới mới đó đã một năm, cậu và Trì Sính đã ở với nhau lâu như vậy. Thời gian trôi qua thật nhanh. . .
Thấy cậu ngẩn ra, bà Ngô hung hăng vỗ đầu cậu một cái.
Ngô Sở Úy đau quá la lên, "Đau, sao mẹ đánh con?"
Bà Ngô nói: "Đem mấy bộ quần áo trả lại, mẹ không mặc, đừng có phung phí tiền bạc."
"Sao lại là phung phí tiền bạc?" Ngô Sở Úy mặt không vui, "Con đâu có mua hoa, mua nhẫn tặng mẹ, đây đều là mấy món cần thiết, mẹ quan tâm đến tiền làm chi? Con nói với mẹ, con được tăng lương, được lãnh đạo đề bạt, thưởng năm nay nhiều gấp đôi so với năm ngoái lận."
Vừa nghe lời này, bà Ngô liền tỉnh lại."Con được đề bạt? Ôi, xem tiền đồ con trai tôi kìa! Con chờ chút, mẹ nấu cái gì ngon ngon cho ăn." Nói rồi mang theo bộ dáng vui vẻ đi vào nhà bếp.
Hai tuần không về nhà, Ngô Sở Úy bỗng nhiên phát hiện bếp nhà cậu rất sạch sẻ. Bức tường xám trước kia, giờ đã được ốp gạch sứ trắng. Tuy rằng cái lò nấu vẫn là cái lò trước kia, nhưng bên cạnh lò có xây thêm một cái máng xi măng, chuyên dùng để nhét củi, để tránh rơm rạ bay lung tung. Những chỗ khác cũng đều thay đổi chút ít, đều rất hữu dụng.
Ngô Sở Úy tự biết là ai đã tốt như vậy, đến cả những việc này cũng quan tâm chu đáo.
"Con ra phòng khách xem TV đi, để mẹ làm một mình được rồi." Tay bà Ngô cầm thau nước hơi run, nhưng bà cố kềm lại, kêu Ngô Sở Úy mau ra ngoài.
Ngô Sở Úy không đi, "Không sao, để con giúp mẹ một tay, lâu lâu mới làm một lần." Nói rồi xăng tay áo lên.
Bà Ngô cầm lấy cổ tay cậu, thái độ rất cương quyết, "Từ nhỏ đến lớn, mẹ có để con làm mấy việc này chưa? Nhà mình có khó khăn hơn nữa, cũng không có thể để con trai mẹ mệt mỏi! Cái tay này của con là dùng để viết chữ, mau về phòng nghỉ ngơi đi." Lời này Ngô Sở Úy không biết đã nghe bao nhiêu lần rồi.
"Con đâu còn đi học nữa, viết chữ gì chứ?" Ngô Sở Úy ngoan cố không đi.
Bà Ngô còn kiên quyết hơn Ngô Sở Úy, "Tay của con cũng không phải để làm mấy việc này, giữ đó mà kiếm tiền, đi đi đi. . . ra ngoài nhà ngồi chờ, còn đi vô nữa mẹ đánh à."
"Lão thái thái à, nóng tính quá đi." Ngô Sở Úy đi ra được một lúc, bà Ngô liền lấy điện thoại di động ra, gọi cho bác sĩ.
"Hôm nay không cần mang cơm đến cho tôi, ở nhà tôi tự nấu đồ ăn rồi.
Bác sĩ nói: "Phiền bà nói lại với Trì Sính, chúng tôi không gánh nổi trách nhiệm này."
"Dạ dạ, tôi biết rồi." Mẹ Ngô ậm ừ rồi cúp máy, sau đó đem điện thoại bỏ vào túi, không thèm quan tâm tới.
Thật ra, thời gian gần đây, việc ăn uống mỗi ngày của bà Ngô đều có người chăm lo, bác sĩ mỗi ngày đều đem tới ba bữa cơm đầy dinh dưỡng, vừa giúp bà Ngô đỡ nấu ăn cực nhọc, vừa có thể để bà ăn đồ ăn tốt cho sức khỏe. Nhưng bà không muốn Ngô Sở Úy biết, dù có chút vất vả, bà cũng không thấy mệt chút nào, trong lòng vui vẻ, liền thoải mái như uống thuốc giảm đau. Con mình thành công, lại được đề bạt.
Tới bữa ăn, bà Ngô sợ con mình lo, hơn nữa tâm tình tốt, nên ăn nhiều hơn bình thường một chút. Kết quả là ăn không tiêu, đến tối bụng đau không chịu được. Ngô Sở Úy nằm cạnh bà Ngô ngủ ngon lành. Bà Ngô nhịn đau quay đầu nhìn con, cảm thấy con mình đặc biệt đáng yêu, càng nhìn càng thích.
Ngô Sở Úy nửa đêm thức dậy đi vệ sinh, quay vào thấy bà Ngô khom lưng, trên mặt biểu hiện đau đớn. Liền lại gần bà Ngô kiểm tra, kết quả sờ thấy mặt đầy mồ hôi.
"Mẹ, mẹ sao vậy?" Ngô Sở Úy sắc mặt căng thẳng.
Bà Ngô xua tay, "Không sao, mẹ vừa mơ thấy ba của con, thấy ba của con dựng giàn dưa ở sau vườn. Nhìn ổng cứng cáp khỏe mạnh, cứ như hồi còn trẻ, mẹ vui quá nên lăn qua lăn lại thì tỉnh dậy."
Ngô Sở Úy lúc này mới an tâm, chui lại vào chăn của mình, mắt đen mở to nhìn chằm chằm trần nhà, "Con cũng nhớ ba."
Bà Ngô nói, "Thật muốn sớm đi gặp ba của con."
"Mẹ nói gì vậy?" Ngô Sở Úy cau mày, "Có ai tự nguyền rủa mình như mẹ không?"
"Mẹ thấy mấy ngày này ở nhà có một mình, thật sự rất buồn chán, muốn tìm người nói chuyện cũng không có."
Ngô Sở Úy đau đớn trong lòng, "Mẹ, con mua cho mẹ căn nhà, sau đó con với mẹ ở chung một chỗ được không? Chỗ này cách công ty con xa quá, đi tới đi lui rất bất tiện."
"Nói ngu ngốc cái gì vậy?" bà Ngô nắm lấy tay Ngô Sở Úy, "Mới có chút tiền lương đã đắc ý! Tạm thời cứ để dành đó, chừng nào có đủ rồi hãy mua. Giờ con có mua nhà, mẹ cũng không ở. Mẹ không nỡ rời khỏi đây, luyến tiếc ba của con. Ít nhiều cũng ở hơn năm mươi năm rồi, mẹ có chết cũng phải chết ở đây."
Ngô Sở Úy biết có nói cũng không lay chuyển được bà Ngô, đành im lặng.
"Mẹ hiện giờ chỉ mong con mẹ lấy được một cô vợ đẹp, giống cái cô gì trong hình, tên gì nhỉ?" bà Ngô cố gắng nhưng không nhớ ra, ngày nào cũng nhắc, giờ nói quên là quên.
Ngô Sở Úy nói, "Mẹ, sau này con sẽ lấy vợ đẹp hơn cô ấy."
Bà Ngô vừa nghe lời này, cơn đau giảm đi hơn một nửa. "Được vật thì tốt."
Ngô Sở Úy còn nói, "Con sẽ mua một căn nhà lớn, rước mẹ vô ở chung, đến lúc đó mẹ đừng nói không được, không được cũng phải ở. Còn phải trông cháu giúp tụi con? Mẹ đừng quên, mẹ còn có thằng cháu lớn nè, một thằng cháu trắng trẻo mập mạp, mềm mại, ẫm trong tay giống như miếng đậu hũ. . . Mặc sức để trí tưởng tượng bay xa, đến lúc Ngô Sở Úy quay đầu lại, bà Ngô đã ngủ rồi.
Bệnh tình mẹ Ngô cũng đã khá hơn nên đã xuất viện. Bà không thích ở trong bệnh viện, một là vì buồn chán, hai là sợ thằng con về nhà biết được sinh lo. Vì vậy mà trước giờ, nếu không phải vạn bất đắc dĩ mẹ Ngô sẽ không đến bệnh viện, thường sẽ gọi bác sĩ đến tận nhà khám.
Ngô Sở Úy vừa vào cửa đã nói: "Mẹ, sao mẹ lại gầy như vậy?"
"Thì do chứng tiểu đường nên mới còn da bọc xương thế này."
"Trước đây mẹ đâu có ốm dữ vậy?" Ngô Sở Úy đau lòng, "Có phải mẹ ăn không ngon không? Đừng quá nghe lời bác sĩ, muốn ăn gì thì ăn đó, kiêng cử quá sẽ bị thiếu dinh dưỡng."
Bà Ngô nở nụ cười hiền hậu, "Mẹ từng này tuổi rồi, cần gì dinh dưỡng với không dinh dưỡng? Chỉ cần ăn no là được."
"Vậy cũng không được, tuổi càng lớn càng phải chú trọng dinh dưỡng."
Ngô Sở Úy vừa nói vừa lấy đồ ăn ra, mở cửa tủ lạnh, định bỏ đồ ăn vào liền phát hiện tủ lạnh đã đầy tràn. Tháng trước cậu vừa đổi sang tủ lạnh lớn, vì cái cũ thường không đủ chỗ cất đồ. Không nghĩ tới, đổi sang tủ lạnh lớn, vẫn không đủ chỗ cất đồ như trước.
Hơn nữa cậu còn phát hiện trong tủ lạnh có các loại thuốc bổ như đông trùng hạ thảo và huyết yến. "Mẹ, cái này ai đem đến vậy?"
Bà Ngô nói, "Là Đại Trì! Mấy thứ trong tủ lạnh, hơn phân nửa cũng là do Đại Trì đem tới."
"Anh ta đến đây lúc nào?" Ngô Sở Úy hỏi.
"Đại Trì tới rất thường xuyên, hầu như ngày nào cũng tới, cậu ta nói do thay đổi công việc, rãnh rỗi không có chuyện gì, nên đến thăm mẹ." Sợ Ngô Sở Úy suy nghĩ nhiều, bà Ngô còn cố ý nói thêm vài câu, "Đại Trì nói thích ăn cơm do mẹ nấu, mỗi ngày đều đến đây ăn cơm xong rồi mới đi."
Ngô Sở Úy im lặng không nói.
Bà Ngô thấy cậu nhìn chằm chằm đông trùng hạ thảo và huyết yến, nhịn không được than, "Đừng đụng vô mấy gia vị này, mỗi lần mẹ nấu cánh, Đại Trì đều bỏ vào một chút, mẹ không thích mùi vị này lắm. Nếu không phải nể lòng tốt của người ta, thì mẹ đã quăng đi rồi."
"Đừng quăng!" Ngô Sở Úy nhìn chằm chằm, "Mấy cái này đều là thuốc bổ rất quý, mấy vạn đồng một cân đó."
Bà Ngô vừa nghe xong xém chút ngất xỉu, "Cái gì?"
Ngô Sở Úy vội vàng trấn an, "Không sao, mẹ không cần lo lắng quá, mấy thứ này do cậu hai của Trì Sính bán, không lấy tiền, không lấy tiền..." Nói rồi đỡ mẹ Ngô ngồi xuống.
Dù vậy, Bà Ngô vẫn là không nhịn được lầu bầu, "Vậy nhất định là đồ tốt, mấy thứ Đại Trì đem tới chưa có món nào kém chất lượng. Bởi mẹ nói, con quen được cậu Đại Trì này, đúng là phúc tu từ kiếp trước, giống như lấy được vợ tốt."
Ngô Sở Úy oán thầm: Nếu chẳng phải con mẹ là vợ người ta, anh ta đâu có tốt vậy.
Hai người đi vào phòng ngủ, Ngô Sở Úy lại đem quần áo mới ra."Trời bắt đầu lạnh rồi, con mua cho mẹ mấy bộ đồ, đều dựa theo số đo trước đây, giờ mặc vào chắc sẽ hơi rộng?"
Ngô Sở Úy đem ra.
Bà Ngô đánh lên tay Ngô Sở Úy một cái, "Cái thằng này, lại phung phí tiền? Cái áo ấm năm ngoái con mua cho mẹ còn mặc được mà."
Năm ngoái. . . . . Ngô Sở Úy ngẩn người nhớ lại, lần đó là do Trì Sính mua cho bà Ngô, nên bà cũng cho là do mình mua. Việc này giống như mới hôm qua, không nghĩ tới mới đó đã một năm, cậu và Trì Sính đã ở với nhau lâu như vậy. Thời gian trôi qua thật nhanh. . .
Thấy cậu ngẩn ra, bà Ngô hung hăng vỗ đầu cậu một cái.
Ngô Sở Úy đau quá la lên, "Đau, sao mẹ đánh con?"
Bà Ngô nói: "Đem mấy bộ quần áo trả lại, mẹ không mặc, đừng có phung phí tiền bạc."
"Sao lại là phung phí tiền bạc?" Ngô Sở Úy mặt không vui, "Con đâu có mua hoa, mua nhẫn tặng mẹ, đây đều là mấy món cần thiết, mẹ quan tâm đến tiền làm chi? Con nói với mẹ, con được tăng lương, được lãnh đạo đề bạt, thưởng năm nay nhiều gấp đôi so với năm ngoái lận."
Vừa nghe lời này, bà Ngô liền tỉnh lại."Con được đề bạt? Ôi, xem tiền đồ con trai tôi kìa! Con chờ chút, mẹ nấu cái gì ngon ngon cho ăn." Nói rồi mang theo bộ dáng vui vẻ đi vào nhà bếp.
Hai tuần không về nhà, Ngô Sở Úy bỗng nhiên phát hiện bếp nhà cậu rất sạch sẻ. Bức tường xám trước kia, giờ đã được ốp gạch sứ trắng. Tuy rằng cái lò nấu vẫn là cái lò trước kia, nhưng bên cạnh lò có xây thêm một cái máng xi măng, chuyên dùng để nhét củi, để tránh rơm rạ bay lung tung. Những chỗ khác cũng đều thay đổi chút ít, đều rất hữu dụng.
Ngô Sở Úy tự biết là ai đã tốt như vậy, đến cả những việc này cũng quan tâm chu đáo.
"Con ra phòng khách xem TV đi, để mẹ làm một mình được rồi." Tay bà Ngô cầm thau nước hơi run, nhưng bà cố kềm lại, kêu Ngô Sở Úy mau ra ngoài.
Ngô Sở Úy không đi, "Không sao, để con giúp mẹ một tay, lâu lâu mới làm một lần." Nói rồi xăng tay áo lên.
Bà Ngô cầm lấy cổ tay cậu, thái độ rất cương quyết, "Từ nhỏ đến lớn, mẹ có để con làm mấy việc này chưa? Nhà mình có khó khăn hơn nữa, cũng không có thể để con trai mẹ mệt mỏi! Cái tay này của con là dùng để viết chữ, mau về phòng nghỉ ngơi đi." Lời này Ngô Sở Úy không biết đã nghe bao nhiêu lần rồi.
"Con đâu còn đi học nữa, viết chữ gì chứ?" Ngô Sở Úy ngoan cố không đi.
Bà Ngô còn kiên quyết hơn Ngô Sở Úy, "Tay của con cũng không phải để làm mấy việc này, giữ đó mà kiếm tiền, đi đi đi. . . ra ngoài nhà ngồi chờ, còn đi vô nữa mẹ đánh à."
"Lão thái thái à, nóng tính quá đi." Ngô Sở Úy đi ra được một lúc, bà Ngô liền lấy điện thoại di động ra, gọi cho bác sĩ.
"Hôm nay không cần mang cơm đến cho tôi, ở nhà tôi tự nấu đồ ăn rồi.
Bác sĩ nói: "Phiền bà nói lại với Trì Sính, chúng tôi không gánh nổi trách nhiệm này."
"Dạ dạ, tôi biết rồi." Mẹ Ngô ậm ừ rồi cúp máy, sau đó đem điện thoại bỏ vào túi, không thèm quan tâm tới.
Thật ra, thời gian gần đây, việc ăn uống mỗi ngày của bà Ngô đều có người chăm lo, bác sĩ mỗi ngày đều đem tới ba bữa cơm đầy dinh dưỡng, vừa giúp bà Ngô đỡ nấu ăn cực nhọc, vừa có thể để bà ăn đồ ăn tốt cho sức khỏe. Nhưng bà không muốn Ngô Sở Úy biết, dù có chút vất vả, bà cũng không thấy mệt chút nào, trong lòng vui vẻ, liền thoải mái như uống thuốc giảm đau. Con mình thành công, lại được đề bạt.
Tới bữa ăn, bà Ngô sợ con mình lo, hơn nữa tâm tình tốt, nên ăn nhiều hơn bình thường một chút. Kết quả là ăn không tiêu, đến tối bụng đau không chịu được. Ngô Sở Úy nằm cạnh bà Ngô ngủ ngon lành. Bà Ngô nhịn đau quay đầu nhìn con, cảm thấy con mình đặc biệt đáng yêu, càng nhìn càng thích.
Ngô Sở Úy nửa đêm thức dậy đi vệ sinh, quay vào thấy bà Ngô khom lưng, trên mặt biểu hiện đau đớn. Liền lại gần bà Ngô kiểm tra, kết quả sờ thấy mặt đầy mồ hôi.
"Mẹ, mẹ sao vậy?" Ngô Sở Úy sắc mặt căng thẳng.
Bà Ngô xua tay, "Không sao, mẹ vừa mơ thấy ba của con, thấy ba của con dựng giàn dưa ở sau vườn. Nhìn ổng cứng cáp khỏe mạnh, cứ như hồi còn trẻ, mẹ vui quá nên lăn qua lăn lại thì tỉnh dậy."
Ngô Sở Úy lúc này mới an tâm, chui lại vào chăn của mình, mắt đen mở to nhìn chằm chằm trần nhà, "Con cũng nhớ ba."
Bà Ngô nói, "Thật muốn sớm đi gặp ba của con."
"Mẹ nói gì vậy?" Ngô Sở Úy cau mày, "Có ai tự nguyền rủa mình như mẹ không?"
"Mẹ thấy mấy ngày này ở nhà có một mình, thật sự rất buồn chán, muốn tìm người nói chuyện cũng không có."
Ngô Sở Úy đau đớn trong lòng, "Mẹ, con mua cho mẹ căn nhà, sau đó con với mẹ ở chung một chỗ được không? Chỗ này cách công ty con xa quá, đi tới đi lui rất bất tiện."
"Nói ngu ngốc cái gì vậy?" bà Ngô nắm lấy tay Ngô Sở Úy, "Mới có chút tiền lương đã đắc ý! Tạm thời cứ để dành đó, chừng nào có đủ rồi hãy mua. Giờ con có mua nhà, mẹ cũng không ở. Mẹ không nỡ rời khỏi đây, luyến tiếc ba của con. Ít nhiều cũng ở hơn năm mươi năm rồi, mẹ có chết cũng phải chết ở đây."
Ngô Sở Úy biết có nói cũng không lay chuyển được bà Ngô, đành im lặng.
"Mẹ hiện giờ chỉ mong con mẹ lấy được một cô vợ đẹp, giống cái cô gì trong hình, tên gì nhỉ?" bà Ngô cố gắng nhưng không nhớ ra, ngày nào cũng nhắc, giờ nói quên là quên.
Ngô Sở Úy nói, "Mẹ, sau này con sẽ lấy vợ đẹp hơn cô ấy."
Bà Ngô vừa nghe lời này, cơn đau giảm đi hơn một nửa. "Được vật thì tốt."
Ngô Sở Úy còn nói, "Con sẽ mua một căn nhà lớn, rước mẹ vô ở chung, đến lúc đó mẹ đừng nói không được, không được cũng phải ở. Còn phải trông cháu giúp tụi con? Mẹ đừng quên, mẹ còn có thằng cháu lớn nè, một thằng cháu trắng trẻo mập mạp, mềm mại, ẫm trong tay giống như miếng đậu hũ. . . Mặc sức để trí tưởng tượng bay xa, đến lúc Ngô Sở Úy quay đầu lại, bà Ngô đã ngủ rồi.
Bình luận truyện