Nghịch Tập

Chương 216: Trút giận



Trương Bảo Quý và Trương Doanh cùng nhau trở về công ty.

Ngô Sở Úy lần này mười phần thành ý, đem văn bản chính phủ cấp,hợp đồng đấu thầu dự án và thông báo thi công xây dựng cũng hơn hai mươi phần văn bản để trước mặt Trương Bảo Quý, ám chỉ ông ta rằng dự án đã chính thức được phê duyệt.

Ngô Sở Úy hỏi,"Ông đã suy nghĩ kỹ chưa?"

Xem ra đại cục đã được định sẵn, Trương Bảo Quý hoặc tiến, hoặc lùi. Nói tiến liền nhất định là mạo hiểm, nếu có chút lơ là tiền đồ trước mặt coi như hủy hoại sạch, rút lui thì tổn thất cá nhân vô cùng lớn, ông ta vì dự án này mà quăng vào không ít tiền của.

Cho nên chỉ có thể đánh cược một lần.

"Tôi đã suy nghĩ kỹ, đồng ý thu mua dự án này." Trương Bảo Quý nói.

Ngô Sở Úy khẽ mở môi mỏng,"Phí chuyển nhượng...."

Trương Bảo Quý lập tức bảo đảm,"Cứ dựa vào thỏa thuận trước của chúng ta."

"Nhưng hiện tại lại có hai tập đoàn muốn thu mua dự án này."

Ngô Sở Úy vẩy vẩy tay chỉ luật sư, luật sư lập tức đem tư liệu về hai tập đoàn cho Trương Bảo Quý xem.

Trương Bảo Quý mặt lộ vẻ nghiêm trọng," Ý của cậu là không muốn đem dự án này giao cho chúng tôi? Hay cậu lo nghĩ giá cả lúc trước nói ra?"

" Giám đốc Trương hiểu lầm tôi rồi.." Ngô Sở Úy cười nhạt,"Tôi đã muốn hợp tác với các ông thì nhất định sẽ không nuốt lời, huống hồ ông coi ông là thầy của tôi, tôi không chỉ nhìn lợi ích trước mắt mà còn phải nhìn tình cảm nữa chứ."

Trong lòng Trương Bảo Quý không vì mấy câu đầy tình cảm của cậu mà dịu lại, trái lại càng nâng cao cảnh giác.

"Đúng.. đúng.. đúng.." Trương Bảo Quý gật đầu ngầm bằng lòng," Cậu còn trẻ, cơ hội phát triển của cậu vẫn còn rất nhiều, quan hệ giữa người với người đối với cậu mà nói hẳn là so với tiền rất có giá trị."

Ngô Sở Úy liền chuyển giọng điệu,"Nhưng quan hệ là việc quan hệ, còn với vấn đề lớn của chúng ta cũng không nên mập mờ. Bây giờ kể cả ông có là người trong nhà thì có những ba tập đoàn muốn thu mua dự án này, nếu muốn để cho tôi đồng ý, thì nhất định phải có đủ thành ý."

Trương Bảo Quý cẩn thận nói," Chỉ cần cậu gật đầu, tôi sẽ đem 30% ứng trước chuyển khoản ngay cho cậu. Ít hôm nữa sau khi làm xong thủ tục, tôi sẽ đem phần còn lại chuyển qua cho cậu."

"Cái đó không vội, tôi nếu nói thành ý đều không phải chỉ tiền, chính xác là 'cái này'." Ngô Sở Úy chỉ chỉ ngực.

"Cái này?" Trương Bảo Quý một bên chỉ chỉ ngực, một bên ánh mắt ám chỉ Trương Doanh.

Ngô Sở Úy lộ ra nụ cười xấu xa.

"Chính là cháu ngoại ông."

Trương Bảo Quý lộ ra dáng tươi cười sảng khoái.

"Có thể kết bạn với người như tổng giám đốc đây, cháu gái ta đây thật có phúc, thành ý này tôi phải có.. phải có. Buổi tối ăn nhậu chơi bời, toàn bộ tính vào hóa đơn của tôi, tổng giám đốc Ngô chịu tận hưởng là tốt rồi." Mặt của Ngô Sở Úy đột nhiên trầm xuống,"Thế nhưng tôi không có căn nhà."

Trương Bảo Quý vẻ mặt ngây ra.

Ngô Sở Úy còn nói,"Ngay cả một căn nhà cũng không có, ông yên tâm giao cháu ngoại cho tôi hay sao? Ông thật là có thành ý, nhưng thành ý của tôi chưa đủ!"

Trương Bảo Quý lại một lần nữa xoắn xuýt, trước đây để tặng lễ cho cậu ta, tất cả của cải trong nhà đều đào hết mang đi. Hiện tại chỉ còn lại một căn nhà năm trước mua, vốn định giữ lại dưỡng lão.... Nhưng cục thịt béo này thực sự quá màu mỡ, chỉ cần tiến triển thuận lợi, đơn giản kiếm lại gấp đôi là việc không thành vấn đề, đến lúc đó tiền tính bằng tỷ là ít.

"Không có việc gì, tôi chỉ nói chơi vậy thôi." Ngô Sở Úy hời hợt nói,"Ông không cần để bụng, cùng lắm thì chờ tôi suy nghĩ kỹ về chuyện này chút."

"Không cần suy tính!" Trương Bảo Quý như nói ra một quyết định khó khăn,"Vấn đề này cậu không cần lo lắng, một lát nữa chúng ta đi chuyển nhượng."

Ngô Sở Úy cười cười.

"Vậy chuyện này tôi liền quyết định."

Trương Bảo Quý thầm thở ra một hơi.

Trước khi đi, Ngô Sở Úy lại nhắc nhở một câu.

"Ba chục triệu là phải gửi đến tài khoản cá nhân của tôi nhé, không có liên quan gì đến thủ tục chuyển nhượng." (Ha ha.. dính phải Úy Úy là dính phải shit rồi.. Nhớ vụ mười tệ tiêu vặt không??...Úy Úy không để mất đồng nào đâu.. )

Trương Bảo Quý mặt không thay đổi, cứng đờ gật đầu.

Trên đường trở về, trợ lý đi cùng Trương Bảo Quý nhịn không được liền hỏi hỏi ,"Lời cậu ta vừa nói, có phải là ám chỉ ông chuyển nhượng đất trước rồi đem tiền chuyển qua."

"Chính xác."

"Vậy ông nắm chặt được bao nhiêu phần?" Trợ lý hỏi.

Trương Bảo Quý nói,"Cứ nghe theo sự sắp xếp của tôi, từng bước từng bước hành động."

Hôm nay lúc tan tầm, Trương Doanh lại vào phòng làm việc của Ngô Sở Úy, Ngô Sở Úy nhìn ánh mắt của cô ta hôm nay có chút khác khác.

Trương Doanh gương mặt trắng như sứ, hiện lên hồng hào sáng sáng, hàm răng nhẹ nhàng cắn cắn môi dưới mọng đỏ, anh ánh mắt hờn dỗi bịn rịn nhìn Ngô Sở Úy một lát, tay hướng cổ cậu ta xoa nhẹ.

"Làm sao lại nhìn tôi như vậy?"

Trước đây Trương Doanh động chân động tay với Ngô Sở Úy, Ngô Sở Úy cũng sẽ phản ứng mạnh mẽ, hôm nay đột nhiên cảm giác gì cũng không có. Có lẽ là Trì Sính một phen 'Chỉnh đốn' rất có hiệu quả, hình ảnh luôn nhắc nhở trong đầu, nên trong lòng vô cùng kiên định.

Trương Doanh tay cầm thẻ phòng khách sạn, mềm mại hỏi Ngô Sở Úy,"Buổi tối có rảnh hay không?"

Ngô Sở Úy động tác phóng khoáng rút thẻ phòng khách sạn, ánh mắt rất phong lưu...

..........................

Trương Doanh gọi điện thoại qua, Trương Bảo Quý lập tức chuyển tiền vào thẻ của Ngô Sở Úy.

Tám giờ tối, Ngô Sở Úy đúng hẹn đến khách sạn.

Vừa mới mở cửa, cổ đã bị cánh tay Trương Doanh quấn lấy.

Ngô Sở Úy một chân đạp cửa đóng lại, dáng vẻ phong độ, ôm Trương Doanh đẩy lên giường, bắt đầu tháo cà-vạt. Dáng người hùng dũng dưới ánh đèn mờ ảo dựng lên nhanh chóng, cả thân hình đàn ông đầy hương vị mãnh liệt. (Hơi bị sốc nhẹ.. )

Ánh mắt của Trương Doanh mị hoặc liếc nhìn cậu.

Ngô Sở Úy giọng không nghiêm túc nói,"Nếu không phải ông bên ngoại nhà cô dây dưa giày vò, tôi đã sớm 'chơi' cái bộ dạng lẳng lơ này của cô rồi."

Nhắc tới Trương Bảo Quý, Trương Doanh mới nhớ tới, cô ta trước lúc 'làm việc' cùng Trương Bảo Quý đều uống một viên thuốc an thần. (thuốc ngủ)

"Tổng giám đốc Ngô, tôi phải đi vào phòng tắm đã." Trương Doanh nói.

Ngô Sở Úy hỏi," Để làm gì hả?"

Trương Doanh nhỏ giọng nói bên tai Ngô Sở Úy,"Xuỵt.. xuỵt.." (Chắc Doanh Doanh của ta buồn vệ sinh.)

Ngô Sở Úy tà ác cười,"Không bằng chúng ta cùng vào 'uyên ương nghịch nước' đi. (ý là uyên ương dục)

Trương Doanh giả vờ giận đấm hai đấm nhẹ lên ngực Ngô Sở Úy.

"Anh thật xấu xa."

Ngô Sở Úy cười ha hả, để cho Trương Doanh đi vào.

Trương Doanh sau khi đi vào, cấp tốc gửi cho Trương Bảo Quý một tin nhắn.

"Tổng giám đốc Ngô đã đến."

Nói xong hướng điện thoại qua khe cửa chụp một tấm hình khỏa thân của Ngô Sở Úy gửi cho Trương Bảo Quý, để cho ông ta hoàn toàn yên tâm.

Kết quả, gửi xong tin nhắn, Trương Doanh liền bất tỉnh nhân sự.

Ngô Sở Úy đem cô ta kéo lên giường, qua gần hai mươi phút sau, lại dùng điện thoại của cô ta gửi tin nhắn cho Trương Bảo Quý.

"Tôi đã xong việc, ông có thể cùng tổng giám đốc Ngô ký hợp đồng rồi."

Tin nhắn vừa gửi đi, Ngô Sở Úy đi đi lại lại quanh phòng căng thẳng chờ đợi, đến khi tiếng đập cửa vang lên.

"Ai?" Ngô Sở Úy dán tai lên cửa cẩn thận nghe ngóng.

Trì Sính mạnh mẽ giọng nói trầm trầm vang lên,"Tôi."

Ngô Sở Úy thở phào một cái, mở cửa ra, để cho Trì Sính đem Trương Bảo Quý hôn mê bất tỉnh tiến vào.

Sau đó, Trương Bảo Quý và Trương Doanh hai người trần truồng quấn quýt lấy nhau, đều hiện lên trong camera của Trì Sính.. (Giờ mới thấy cái camera có lợi.. ha ha..)

Ngô Sở Úy kiểm tra lại, Trương Bảo Quý đã đem toàn bộ tiền chuyển qua chưa, cuối cùng một khoản tiền vẫn còn ở trên xe. Cũng là một phút trước Trì Sính cướp được của ông ta, điều này cho thấy ông ta hành sự rất cẩn thận.

Có điều, cẩn thận thôi cũng chưa được, vừa mới bắt đầu ông ta đã bị Ngô Sở Úy vẽ đường sai cho chạy.

Toàn bộ sự việc giải quyết xong, Ngô Sở Úy còn chưa kịp thở phào một cái, đã bị người nào đó đẩy đến góc tường.

Trì Sính đem tay luồn vào trong quần Ngô Sở Úy, kiểm tra cậu nhỏ của cậu có thành thật hay không.

Mới vừa rồi còn uy phong lẫm liệt, Ngô Sở Úy một thân đàn ông khí phách, bị Trì Sính sờ một cái như thế, gắng gượng một chút liền mềm nhũn, giọng điệu cũng thay đổi.

"Sờ tôi để làm gì?"

Trì Sính sờ thấy 'chim nhỏ' Ngô Sở Úy thấy mềm nhũn yên bình, gương mặt lạnh lùng cũng dịu dịu đi, nhưng ánh mắt chằm chằm nhìn Ngô Sở Úy mang theo vẻ tràn đầy uy lực mãnh liệt.

"Chỉ cho phép một lần, sau này không được phép dùng 'chiêu' vớ vẩn này nữa."

Ngô Sở Úy cười hì hì, cũng đem tay luồn vào đũng quần Trì Sính mải mê sờ soạng một trận.

Trì Sính để cho Ngô Sở Úy đi ra ngoài trước, tự mình đem hiện trường thu thập"Sạch sẽ."

Cuối cùng mắt nhìn xuống cơ thể trần trụi của Trương Doanh, con mắt bất thình lình chuyển âm u, cuối cùng một đạp lên hạ thể Trương Doanh.

Ngô Sở Úy không biết, một đạp này của Trì Sính, triệt để chặt đứt khả năng mang thai của Trương Doanh vĩnh viễn. (Cười man rợ... Á há há.. Cho chết... )

Trương Bảo Quý tỉnh lại đã là buổi sáng ngày hôm sau, bên trong phòng mùi máu tươi ập vào mũi. quay đầu nhìn lên, trên giường đều là máu, sắc mặt Trương Doanh trắng bệch. ( Lần sau chừa Úy Úy ra nhe con.. *Cười mãn nguyện.. )

Trương Bảo Quý sắc mặt thoắt cái thay đổi, còn chưa kịp mặc xong quần áo, cửa phòng đã bị đá văng.

"Ông Trương, ông bị nghi ngờ hối lộ, không làm tròn trách nhiệm, bao nuôi nhân tình, tham ô của công, bây giờ chúng tôi hướng theo luật pháp lập tức bắt giữ ông."

Trương Bảo Quý không dám tin xem kỹ giấy phép bắt giữ trong tay cảnh sát, ở mục hối lộ đầu tiên được ghi rõ ràng,"Vàng thỏi." và "Xe xa xỉ." Tham ô của công "Ba chục triệu tệ." đồng phạm Trương Doanh cũng được liệt vào.

Trương Bảo Quý trong nháy mắt chết chân, toàn bộ cơ thể như bị tê liệt.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện