Nghịch Tập

Chương 256: Luyện đầu óc



Ba ngày sau đó, Ngô Sở Úy xuất viện, đến phòng khám để cho Khương Tiểu Soái giúp cậu bôi thuốc thay gạt.

"Yô! Mặc quần áo này không sao hả! Ai mua?" Khương Tiểu Soái hỏi.

Ngô Sở Úy thuận miệng trả lời,"Không, Trì Sính mua."

"Chậc chậc....." Khương Tiểu Soái cười xấu xa,"Anh ta còn cho phép cậu mặc quần áo như vậy ngang nhiên ra khỏi nhà hay sao?"

"Anh ta không cho tôi cũng mặc!" Ngô Sở Úy trên mặt lộ ra vẻ hung hãn, "Tôi nhận ra một việc, càng nhân nhượng anh ta lại càng được nước lấn tới vênh mặt lên với tôi, không có việc gì thì bới lông tìm vết! Cho một mình anh ta 'thao' còn chưa đủ, lại còn phải cho một mình anh ta nhìn, có cái lý nào lại dễ dàng như vậy hả? !"

Khương Tiểu Soái cười hà hà điên cuồng một lúc lâu, mới mở miệng nói,"Cậu tự hỏi lại mình xem, cậu chỉ mua cho anh ta những bộ màu thì tối, hình thức thì đơn giản, vậy mà cũng không cho phép người ta cấm cách ăn mặc của cậu?"

Ngô Sở Úy nói,"Đấy gọi là đẹp nhưng khiêm tốn."

"Đẹp cái 'dái'!" Khương Tiểu Soái giễu cợt,"Cậu nghĩ rằng tôi không nhìn ra hàng xấu hàng đẹp hả? Quần áo trên người Trì Sính toàn bộ cộng lại cũng không có đắt bằng một món trên người cậu." (Phải thôi Úy Úy là người cầm tiền.. ơ hơ.. )

"Thân phận của anh ta không giống với tôi, anh ta là nhân viên nhà nước, ăn mặc như vậy không phải tìm người đến điều tra hay sao? Hơn nữa, là anh ta thích loại quần áo màu sắc tối màu trầm trầm, cũng không phải tôi bắt anh ta mặc như vậy."

Khương Tiểu Soái nói,"Màu quần áo trầm cũng có loại đắt tiền, không tin cậu cứ thử mua cho anh ta một bộ đi, xem anh ta có thích mặc hay không!"

"Dựa vào cái gì mua cho anh ta?" Hai hàng lông mày của Ngô Sở Úy dựng thẳng,"Anh vốn đủ ưa nhìn, mặc đồ đẹp nữa thì càng coi trời bằng vung!"

Khương Tiểu Soái yên lặng nhìn Ngô Sở Úy một hồi, nhẹ giọng hỏi," Lẽ nào cậu cảm thấy cậu không đáng chú ý hay sao?"

"Tôi mạnh hơn anh ta nhiều........ ít nhất ...thì tôi còn biết tuân thủ nghiêm ngặt mà an phận!"

Khương Tiểu Soái cố ý phát ra tiếng ho khan nghi vấn, Ngô Sở Úy giống như bị người ta dẫm lên cái đuôi mèo, lập tức vung cùi chỏ lên hướng sau lưng của Khương Tiểu Soái chọc chọc, Khương Tiểu Soái vội vàng ấn cậu ta lại.

"Không lộn xộn, mình tranh thủ thay thuốc đi!"

Khương Tiểu Soái đâu vào đấy gỡ băng gạt ra cho Ngô Sở Úy, rửa sạch vết thương, thay thuốc xong, trong lúc hai người đều đang trầm mặc. Cuối cùng Khương Tiểu Soái băng lại vết thương gần xong thì Ngô Sở Úy bất thình lình phun ra một câu.

"Dù sao thì tôi càng ngày càng không muốn nhìn mặt anh ta!"

Khương Tiểu Soái hỏi," Vì sao?"

Ngô Sở Úy im lặng nửa ngày không nói ra một lý do tại sao.

Khương Tiểu Soái thăm dò suy đoán,"Lẽ nào là bởi vì anh ta không cho Uông Trẫm tới thăm cậu?"

"Cái gì hả?" Sắc mặt của Ngô Sở Úy có chút mất tự nhiên,"Uông Trẫm có đến thăm hay không cũng chỉ là chuyện nhỏ."

Khương Tiểu Soái mắt lộ ra vẻ gian ác,"Chuyện nhỏ hay sao? Sao tôi lại có cảm giác không nhỏ một chút nào thế hả?"

"Cút, cút, cút......" Ngô Sở Úy không nhịn được,"Tôi đây đang nghiêm chỉnh nói chuyện với cậu, cậu còn trêu chọc tôi cái gì?"

Khương Tiểu Soái rất vô tội,"Tôi trêu chọc cậu cái gì? Tôi nói cái gì không đứng đắn?"

"Cậu cố ý phải không?" Ngô Sở Úy nói xong tự nhiên lại cười cười.

Khương Tiểu Soái tiếp tục tỏ vẻ chán ghét coi thường cậu, lại chuyển đề tài lên người Trì Sính.

"Vậy cậu kể xem nào, cậu làm sao lại không muốn nhìn mặt anh ta?"

Nói đến cái này, khuôn mặt Ngô Sở Úy lại xụ xuống.

"Lấy cái việc buổi tối hôm nọ nói đi, cái hôm mà cậu đến thăm tôi đó, Uông Trẫm đột nhiên gọi điện thoại nói muốn đến thăm tôi. Kết quả Trì Sính liền nóng nảy, nói bao nhiêu lời khó nghe, không những làm cái việc ấy ở trên giường bệnh! Mà lúc đó ngoài cửa có tiếng bước chân đi đến, tôi càng sợ anh ta càng làm mạnh! Kết quả ngày hôm sau bác sĩ đến phòng kiểm tra cho tôi, ánh mắt nhìn tôi liền thay đổi!"

Kỳ thực, tiếng bước chân vào đêm hôm đó là của Quách Thành Vũ và Khương Tiểu Soái. Hai người bọn họ không thấy được GV không cam lòng. Vì vậy liền chạy đến 'phim trường' rình xem.

"Chết tiệt....." Khương Tiểu Soái đập bàn, "Cái này cũng hơi quá đáng rồi! Đó là bệnh viện cũng chả phải nhà, thật mà lúc đó có người nhìn thấy thì đúng là xấu mặt đi! Huống hồ lúc đó cậu còn đang bị thương, vậy mà anh ta lại không để ý đến cơ thể cậu, tàn nhẫn như vậy mà giày vò cậu." (Soái ơi em giỏi thật.. )

Vốn Ngô Sở Úy cũng chẳng còn nhớ đến việc này nữa, kết quả Khương Tiểu Soái vừa nói như vậy, trong lòng cậu lại có chút không thoải mái.

"Cậu nói xem chuyện này có bất thường không? Uông Trẫm làm sao lại biết tôi bị thương?"

Khương Tiểu Soái cười gượng hai tiếng,"Cậu hỏi tôi thì tôi hỏi ai? Tôi cũng chả có số điện thoại của Uông Trẫm." (Lòi đuôi rồi kìa, ai nói Soái gọi đâu..???)

"Nhất định là cái miệng của Uông Thạc xúi giục!" Ngô Sở Úy oán hận nói,"Cái loại đầu óc xấu xa đó, nhất định là cậu ta nói chuyện này cho Uông Trẫm biết, cố ý khiến cho tôi và Trì Sính hiểu lầm."

Khương Tiểu Soái một bên bóc nho một bên che giấu lương tâm nói,"Khả năng rất lớn."

Ngô Sở Úy suy nghĩ một chút lại cảm thấy không thích hợp.

"Vậy ai là người nói cho Uông Thạc?"

Khương Tiểu Soái kích động một trận, quả nho trong tay rơi ra, không sai lệch lại rơi đúng giữa đũng quần Ngô Sở Úy.

Ngô Sở Úy đem đầu Khương Tiểu Soái ấn đến đũng quần mình,"Này, này, này, ăn đi, đừng lãng phí!"

"Con mẹ nó! cậu quá hạ lưu!"

Hai người náo loạn một trận, Ngô Sở Úy cũng quên vấn đề vừa rồi, Khương Tiểu Soái thầm thở dài một hơi.

Kết quả, cung phản xạ của Ngô Sở Úy vô cùng lớn, lại đem nghi vấn chết người kia suy nghĩ một lần nữa.

"Được rồi, vừa rồi có phải là cậu nhắc đến Uông Trẫm?"

Khương Tiểu Soái gật đầu,"Đúng vậy!"

Ánh mắt tinh nhuệ của Ngô Sở Úy nhìn chăm chú vào Khương Tiểu Soái, sâu kín hỏi,"Làm sao cậu biết Uông Trẫm đã gọi điện thoại cho tôi, hơn nữa còn biết Trì Sính còn không cho Uông Trẫm đi thăm tôi hả?"

Khương Tiểu Soái nghẹn lời,"Cái kia...... Tôi nghe Quách Tử nói."

"Quách Tử làm sao mà biết được?"

"Nhất định là Trì Sính nói cho anh ta biết!" Khương Tiểu Soái cười mỉa hai tiếng," Trì Sính cái gì không nói với Quách Tử hả? Hai người bọn họ mức độ thân thiết cậu lại còn không lĩnh giáo qua hay sao?"

Ngô Sở Úy lại bị mạch suy nghĩ của Khương Tiểu Soái dẫn dắt,"Anh ta sẽ không đem GV của tôi cho Quách Tử xem chứ?"

"Phải không đó?" Khương Tiểu Soái làm ra vẻ sợ hãi,"Cậu đem GV giấu ở đâu?"

"Để ở trong bộ quần áo của tôi mà hôm đó cậu cầm cho tôi đó!" Ngô Sở Úy nói.

"...."

Lòng của Khương Tiểu Soái có một đám ngựa phi ầm ầm, thì ra ngay từ đầu Trì Sính đã biết cậu dùng chiêu này ép Ngô Sở Úy muốn thay quần áo, mới có thể đem CD giấu ở đó! Thật sự xui xẻo mà, quá là xui xẻo mà! Khương Tiểu Soái hối hận hơn nữa lại có một loại cảm giác vô cùng nguy hiểm. Không được, về phải bắt Quách Thành Vũ luyện đầu óc mới được! Không thì Trì Sính đang có xu thế đuổi kịp và vượt qua mất.!

Đang âm thầm dây dưa, mặt của Ngô Sở Úy đột nhiên tiến đến gần đến bên cạnh mặt của Khương Tiểu Soái, sâu kín hỏi,"Này, cậu đang nghĩ gì thế?"

Khương Tiểu Soái lại càng hoảng sợ, hơn nửa ngày mới hoàn hồn tỉnh táo lại.

"Tôi đang suy nghĩ......... Rốt cuộc là ai đã gọi điện thoại cho Uông Trẫm."

Nói xong, suýt nữa thì vả vào cái miệng rộng của mình, không phải mình đang vạch áo cho người xem lưng hay sao?.

"Nghĩ được gì chưa?" Ngô Sở Úy hỏi.

Khương Tiểu Soái đốt cháy mấy chục triệu tế bào thần kinh rốt cuộc mắt lóe sáng lên.

"Tôi đã biết, Trì Giai Lệ đó! Cậu suy nghĩ một chút, cậu cứu con trai của Trì Giai Lệ, sau đó cô ta lại cùng Uông Trẫm........Cậu đã hiểu ý tôi chưa?"

Ngô Sở Úy bỗng nhiên tỉnh ngộ,"Rất có lý."

......

Trì Giai Lệ đang chuẩn bị về nước, hai ngày này đang bận thu dọn đồ đạc, kết quả lúc thu xếp giá sách, lại thấy cuốn 'Ngô Sở Úy toàn thư' của Trì Viễn Đoan. Đột nhiên nhớ tới ngày đó cô ta đem Trì Viễn Đoan đẩy ra ngoài cửa, Trì Viễn Đoan cứng rắn mà năn nỉ cô tiếp tục đọc điều thứ ba, lúc đó không thèm xem, bây giờ suy nghĩ một chút lại cảm thấy rất buồn cười.

Vài phần tò mò, Trì Giai Lệ lại lật vài cái.

Điều thứ ba so với hai điều trước vô cùng đơn giản, chỉ có hai chữ--------------KEO KIỆT.

Cậu ta keo kiệt hay sao?

Trì Giai Lệ nhớ tới ngày đó mời Ngô Sở Úy đi ăn, cậu ta xa xỉ phô trương đủ trò. Suy nghĩ lại một chút Ngô Sở Úy toàn mua cho Đâu Đâu và Quyển Quyển đồ ăn ngon, mảy may cũng không nghĩ đến cậu ta keo kiệt.

Vì vậy, tiện tay đem cuốn 'Ngô Sở Úy toàn thư' để xuống, tiếp tục thu dọn đồ đạc.

Buổi chiều, Trì Giai Lệ dẫn theo Đâu Đâu và Quyển Quyển đến tạm biệt Ngô Sở Úy.

Tay của Ngô Sở Úy đã khỏi hẳn rồi, hai ngày nay lại bắt đầu thường xuyên đi loanh quanh công trường. Lúc Trì Giai Lệ đến, Ngô Sở Úy đang cùng công nhân dọn đồ, quần áo ăn mặc rất bình thường, vạt áo trước và phía sau lưng đều ướt đẫm mồ hôi. Dọn dẹp xong, Ngô Sở Úy tiện tay từ dưới đất nhặt lên một chai nước tu ừng ực vì uống quá vội, nước theo khóe miệng chảy xuống cổ, không có hình tượng chút nào.

Lúc này, Trì Giai Lệ nhớ tới Quyển Quyển khen Ngô Sở Úy tính cách tốt, mới phát hiện có chút có thể tin tưởng.

Ngô Sở Úy thấy Trì Giai Lệ, mặt lộ vẻ kinh ngạc, ba chân bốn cẳng chạy đến chỗ cô.

"Trời nóng như thế này, làm sao chị lại chạy đến đây?"

Trì Giai Lệ nói,"Hai ngày nữa phải về nước, tôi dẫn hai đứa nhóc ghé thăm cậu một chút."

"Nhanh như vậy hả?" Ngô Sở Úy mới đầu chưa ý thức được,"Thật vất vả mới trở về một chuyến, sao chị không ở lại chơi thêm ít ngày nữa?"

"Ba hai đứa nó nhớ chúng, hơn nữa bên kia còn có chút việc, không ở đây chơi lâu được."

Ngô Sở Úy ngẫm lại cũng phải, nhưng mà rất luyến tiếc hai đứa hấp này.

"Em mấy ngày nay quá bận rộn, cũng không rảnh đến thăm Đâu Đâu và Quyển Quyển, bọn nó đâu?"

Trì Giai Lệ chỉ chỉ một chiếc xe cách đó không xa, nói,"Tôi thấy bên này đang thi công, sợ bọn nó chạy loạn khắp nơi lại gặp nguy hiểm, liền để cho bọn nó ở trên xe chờ."

Ngô Sở Úy gật đầu,"Hơn nữa bên ngoài quá nắng, xuống có thể bị cảm nắng."

Trì Giai Lệ cười nhẹ nhàng,"Thế nào? Có thời gian không? Cùng uống chén trà cho bớt nóng?"

"Đương nhiên là có!" Ngô Sở Úy lau một chút mồ hôi,"Chị về xe trước chờ em ba phút, em lập tức đến ngay."

Nói xong cấp tốc xoay người chạy đến chỗ đang thi công, cùng mấy công nhân đem vật liệu từ trên xe dỡ xuống. Tay vừa mới cắt chỉ không được mấy ngày, cứ như vậy khuân vác cái thùng hơn năm chục kg, vận chuyển tới tới lui lui.

Trì Giai Lệ không di chuyển yên lặng nhìn Ngô Sở Úy làm xong công việc trong tay, mồ hôi hột chảy đầm đìa mà chạy lại phía cô.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện