Nghịch Thế Vũ Thần
Chương 24: Tiêu Hàn Dư
Sư nương thật sâu nhìn Vương Hạo Thần hồi lâu, đột nhiên nói:
-Tiểu Thần Thần! Ngươi có muốn tham gia Lục Phong đại hội hay không?
-Lục Phong đại hội? Sư nương, ngươi đang đùa ta a?
Vương Hạo Thần mới nghe còn sửng sờ một lúc, sau đó liền trợn mắt há hốc mồm nhìn sư nương, tựa hồ là đang hoài nghi nàng vừa rồi vừa mới nói nhầm.
Lục Phong đại hội, chính là do lục đại phong chủ tổ chức ra ba năm một lần võ đạo đại hội, để cho chúng đệ tử giao lưu cùng luận võ.
Sáu ngọn núi lớn đều sẽ phải ra những đệ tử ưu tú nhất của mình tham dự đại hội, mà những đệ tử kia tu vi thấp nhất đều phải là Vũ Sĩ đỉnh phong, Vương Hạo Thần lúc này chẳng qua chỉ là Tam Tinh Vũ Đồ, sư nương lại muốn hắn tham gia loại này chiến đấu không phải là muốn hắn tự tìm cực khổ sao?
-Lục Phong đại hội còn gần hai năm nữa mới bắt đầu, đồng nghĩa với việc ngươi có hai năm thời gian khổ tu! Hai năm sau, ngươi cần phải đạt tới Vũ Sĩ đỉnh phong... không, ít nhất cũng phải là Vũ Sư mới có cơ hội!
Sư nương mỉm cười giải thích, sau đó lại nghiêm mặt nói:
-Nếu như ngươi có thể tại Lục Phong đại hội có được thành tích tốt, phần thưởng nhất định sẽ để cho ngươi hài lòng! Chỉ là, ngươi hai năm tới sẽ phải tu hành cực kỳ khắc khổ, ngươi có dám hay không?
Vương Hạo Thần gắt gao nhíu mày, trong chuyện này hắn không thể không cân nhắc, bởi vì hắn lúc này tu vi chỉ có Vũ Đồ, muốn trong vòng hai năm đạt tới Vũ Sư không thể không nói là phi thường khó khăn, mặc dù hắn đối với bản thân có lòng tin, thế nhưng mục tiêu này thực sự quá xa vời.
Sư nương không nói gì đứng đó nhìn hắn, nàng biết nàng lời nói có chút làm khó hắn, nàng cũng biết muốn trong vòng hai năm từ Vũ Đồ tăng lên tới Vũ Sư là việc khó như thế nào, vì thế nàng muốn để Vương Hạo Thần có thời gian để suy nghĩ kỹ càng, cho dù hắn không đáp ứng, nàng cũng sẽ không trách hắn.
Vương Hạo Thần thần sắc trong mắt liên tục biến đổi, cuối cùng từ từ biến thành kiên định, hắn nghĩ, nếu như không có mục tiêu khó khăn, hắn làm sao có thể có động lực để tiến lên phía trước? Con đường của cường giả, nhất định phải trải qua vô số phong ba mới có thể có thành tựu, nếu ngay cả chuyện này hắn cũng không dám tiếp, vậy còn nói gì tới tương lai sau này?
Coi như chuyện này thực sự khó khăn, hắn cũng muốn dốc toàn lực thực hiện cho bằng được!
Đúng lúc Vương Hạo Thần đang muốn nói chuyện, một đạo thân ảnh liền xuất hiện tại bọn hắn gần đó, người này không phải ai xa lạ, chính là Vương Hạo Thần đại sư huynh Tống Nhất Phàm.
-Bái kiến sư nương!
Tống Nhất Phàm vừa nhìn thấy sư nương liền lập tức ôm quyền hành lễ nói.
-Có chuyện gì?
Sư nương hơi không kiên nhẫn nói.
Nàng trong lòng lại có chút phiền muộn, vì sao lần nào cũng là tại thời khắc tối hậu có người chen ngang nàng cùng Vương Hạo Thần trò chuyện?
Tống Nhất Phàm dường như đang có chuyện gì cao hứng, không để ý thấy sư nương ý tứ, vẻ mặt hoan hỉ nói:
-Sư nương! Sư phụ lão nhân gia vừa xuất quan, nói chúng ta sớm đến gặp hắn!
Theo lẽ thường mà nói, một người vợ khi nghe tin trượng phu mình xuất quan đáng ra phải thật vui mừng mới đúng, thế nhưng sư nương khi nghe đến đây sắc mặt liền cứng lại, thật lâu không nói gì, sau đó mới rủ xuống đôi lông mi dài, nói khẽ:
-Ta biết rồi!
Rồi lại nhìn sang Vương Hạo Thần nói:
-Lão thất, ngươi cũng đi a!
Minh Thiên Phong, tổng cộng chỉ có tám người đệ tử, trong đó Vương Hạo Thần là nhỏ tuổi nhất, trước hắn còn có sáu vị sư huynh cùng một tiểu sư tỷ là nữ nhi của sư phụ Tiêu Hàn Dư, ngày thường, mọi người vẫn gọi hắn là “ lão thất “.
“ Tiểu Thần Thần “ danh tự này, chỉ có sư nương dùng để gọi hắn khi chỉ có hai người, thế nhưng trước mặt người khác đặc biệt là Tiêu Hàn Dư, nàng cũng không tiện xưng hô thân mật như vậy.
Sư nương, Tống Nhất Phàm, Vương Hạo Thần ba người cùng nhau đi về phía Tiêu Hàn Dư bế quan động phủ.
Vương Hạo Thần trong lòng có chút hồi hộp, trong ấn tượng của hắn, Tiêu Hàn Dư là một cái lãnh huyết nam nhân, hơn nữa toàn bộ tâm trí đều đặt tại việc tu luyện bên trên, hầu như chưa ba giờ chỉ dạy chúng đệ tử, tính cách rất khác với hắn thê tử là sư nương.
Giữa sư phụ và sư nương sự tình không ai biết rõ, bất quá mỗi đệ tử đều hiểu ngầm trong lòng, hai người thật sự tình cảm không có gì mặn mà.
Tiêu Hàn Dư trước đây bởi vì Vương Hạo Thần không thể tu luyện sự tình mà nổi giận lôi đình, trực tiếp từ mặt hắn, ra nghiêm lệnh không có lệnh của hắn, Vương Hạo Thần tuyệt đối không được vào gặp.
Vương Hạo Thần đã ba năm không gặp Tiêu Hàn Dư, lần này đi đến, tự nhiên là muốn cho hắn xem mình thành quả tu luyện, ý muốn cho hắn một cái bất ngờ.
Ba người chậm rãi đi bộ, không lâu sau liền tới được một toà động phủ bên ngoài.
Tiêu Hàn Dư là tu luyện cuồng nhân, rất lâu thời gian đều ở nơi này bế quan, quanh năm không đi ra ngoài.
Ba người đi vào động phủ bên trong, chỉ thấy bên trong phòng đá lần lượt ngồi đó năm vị Minh Thiên Phong đệ tử, mà ở nơi cao nhất, lại có một vị trung niên nam tử uy nghiêm ngồi xếp bằng trên thạch toạ.
Trung niên nam tử cũng không lớn tuổi, niên kỷ chỉ khoảng 34, 35, dung mạo không phải rất anh tuấn nhưng cũng có thể xem là thanh tú nổi bật, khuôn mặt lạnh lùng tràn đầy vẻ nghiêm nghị cùng cao ngạo, hắn chỉ ngồi đó, thế nhưng lại toả ra một cỗ áp lực khiến người ta khó thở.
Năm vị đệ tử vẻ mặt tràn đầy kính ý ngồi trước mặt trung niên nam tử, thậm chí ngay cả liếc mắt hắn một cái cũng không dám, rõ ràng đối với người này cực kỳ kính sợ.
Không cần nói cũng biết, người này chính là Minh Thiên Phong phong chủ, Tiêu Hàn Dư!
Vương Hạo Thần nhìn thấy Tiêu Hàn Dư, trong lòng lại thoáng lộp bộp một cái, vội vàng cùng Tống Nhất Phàm hành lễ nói:
-Bái kiến sư phụ!
Tiêu Hàn Dư nghe được thanh âm của hắn, hai mắt đang đóng chặt liền mở ra, để lộ cặp đồng tử lạnh lẽo như chuông đồng, một đạo băng lãnh thành âm từ trong phun ra:
-Phế vật! Là ai cho ngươi tư cách đến đây gặp ta? Mau cút ra ngoài!
Nói rồi, một cỗ kinh khủng khí thế khiến cho mọi người phải biến sắc từ trong người Tiêu Hàn Dư bạo phát đi ra.
Ầm! Ầm!
Mặc dù chỉ là một tia khí thế, cũng đủ khiến cho cả sơn động cùng mặt đất chấn động dữ dội.
Tiêu Hàn Dư thân là Vũ Hoàng cường giả, thực lực quả thực kinh khủng đến không cách nào hình dung!
Vương Hạo Thần bởi vì không thể tu luyện, mà đã trở thành cái đinh trong mắt Tiêu Hàn Dư từ lâu, đến mức thứ hai cũng không muốn nhìn mặt hắn nữa, nếu không phải có sư nương ngăn cản, chỉ sợ hắn đã sớm không thể ở lại Minh Thiên Phong được nữa rồi.
Hôm nay, Tiêu Hàn Dư lại không ngờ được tiểu tử này lại dám đến chỗ mình, lửa giận lập tức bùng lên, muốn dựa vào khí thế đem Vương Hạo Thần đánh ra ngoài.
Vương Hạo Thần trong nháy mắt liền cảm nhận được một cỗ không gì sánh được cường đại khí thế bao quanh hắn cơ thể, tựa như mười toà núi lớn cuồng ép tại hắn trên người, khiến cho hắn ngay cả hô hấp đều trở nên cực kỳ khó khăn.
Hắn cùng Tiêu Hàn Dư chênh lệch giống như là phàm nhân so với Đại La Kim Tiên đồng dạng, căn bản không có sức hoàn thủ chút nào.
-Dừng tay!
Đúng vào lúc, một đạo thanh âm nữ tử vang lên, chỉ thấy sư nương thân hình đã chắn tại Vương Hạo Thần Thần trước mặt, trên người cũng toả ra một cỗ khí thế mạnh mẽ, đem Tiêu Hàn Dư khí thế ngăn chặn.
Tiêu Hàn Dư nhìn thấy một màn này, sắc mặt liền trầm xuống, trong lòng lửa giận không hiểu vì sao càng thêm rực cháy, cắn răng nói:
-Thi Dao, nàng làm cái gì vậy?
Mặc dù hắn cùng sư nương tình cảm phu thê hết sức không hợp, thế nhưng trên danh nghĩa cũng là vợ chồng, hắn đối với chuyện này trái ý hắn bảo vệ Vương Hạo Thần sớm đã rất khó chịu, nay lại không nghĩ tới nàng lại ra mặt giúp đỡ hắn, để cho hắn vừa giận dữ vừa cảm giác mất mặt.
Nói thế nào cũng là thê tử của mình, sao có thể ở trước mặt mình bảo vệ một nam nhân khác? Cho dù đó có là đệ tử mình đi chăng nữa!
-Chàng không nhìn lại hắn một chút sao? Lại còn gọi hắn là phế vật?
Sư nương cũng tức giận không kém, nàng mang Vương Hạo Thần tới đây chính là muốn để cho Tiêu Hàn Dư công nhận hắn, lại không ngờ đối phương lại muốn đem đệ tử của mình đuổi ra ngoài, nào có cái đạo lý này?
Tiêu Hàn Dư hoài nghi đưa mắt nhìn kỹ Vương Hạo Thần, phát hiện hắn có được tu vi về sau, vẻ mặt hơi bất ngờ một chút, thế nhưng ngay sau đó lại giận tái mặt quát lớn:
-Tu vi chỉ có Tam Tinh Vũ Đồ phế vật cũng không biết thẹn đưa đến trước mặt ta? Ta bằng tuổi hắn đã là Vũ Sĩ rồi, ngay cả lão tứ ngu độn nhất cũng đã là Thất Tinh Vũ Đồ khi đó, nàng chẳng lẽ muốn ta có thể chấp nhận một tên phế tài như vậy?
-Tiểu Thần Thần! Ngươi có muốn tham gia Lục Phong đại hội hay không?
-Lục Phong đại hội? Sư nương, ngươi đang đùa ta a?
Vương Hạo Thần mới nghe còn sửng sờ một lúc, sau đó liền trợn mắt há hốc mồm nhìn sư nương, tựa hồ là đang hoài nghi nàng vừa rồi vừa mới nói nhầm.
Lục Phong đại hội, chính là do lục đại phong chủ tổ chức ra ba năm một lần võ đạo đại hội, để cho chúng đệ tử giao lưu cùng luận võ.
Sáu ngọn núi lớn đều sẽ phải ra những đệ tử ưu tú nhất của mình tham dự đại hội, mà những đệ tử kia tu vi thấp nhất đều phải là Vũ Sĩ đỉnh phong, Vương Hạo Thần lúc này chẳng qua chỉ là Tam Tinh Vũ Đồ, sư nương lại muốn hắn tham gia loại này chiến đấu không phải là muốn hắn tự tìm cực khổ sao?
-Lục Phong đại hội còn gần hai năm nữa mới bắt đầu, đồng nghĩa với việc ngươi có hai năm thời gian khổ tu! Hai năm sau, ngươi cần phải đạt tới Vũ Sĩ đỉnh phong... không, ít nhất cũng phải là Vũ Sư mới có cơ hội!
Sư nương mỉm cười giải thích, sau đó lại nghiêm mặt nói:
-Nếu như ngươi có thể tại Lục Phong đại hội có được thành tích tốt, phần thưởng nhất định sẽ để cho ngươi hài lòng! Chỉ là, ngươi hai năm tới sẽ phải tu hành cực kỳ khắc khổ, ngươi có dám hay không?
Vương Hạo Thần gắt gao nhíu mày, trong chuyện này hắn không thể không cân nhắc, bởi vì hắn lúc này tu vi chỉ có Vũ Đồ, muốn trong vòng hai năm đạt tới Vũ Sư không thể không nói là phi thường khó khăn, mặc dù hắn đối với bản thân có lòng tin, thế nhưng mục tiêu này thực sự quá xa vời.
Sư nương không nói gì đứng đó nhìn hắn, nàng biết nàng lời nói có chút làm khó hắn, nàng cũng biết muốn trong vòng hai năm từ Vũ Đồ tăng lên tới Vũ Sư là việc khó như thế nào, vì thế nàng muốn để Vương Hạo Thần có thời gian để suy nghĩ kỹ càng, cho dù hắn không đáp ứng, nàng cũng sẽ không trách hắn.
Vương Hạo Thần thần sắc trong mắt liên tục biến đổi, cuối cùng từ từ biến thành kiên định, hắn nghĩ, nếu như không có mục tiêu khó khăn, hắn làm sao có thể có động lực để tiến lên phía trước? Con đường của cường giả, nhất định phải trải qua vô số phong ba mới có thể có thành tựu, nếu ngay cả chuyện này hắn cũng không dám tiếp, vậy còn nói gì tới tương lai sau này?
Coi như chuyện này thực sự khó khăn, hắn cũng muốn dốc toàn lực thực hiện cho bằng được!
Đúng lúc Vương Hạo Thần đang muốn nói chuyện, một đạo thân ảnh liền xuất hiện tại bọn hắn gần đó, người này không phải ai xa lạ, chính là Vương Hạo Thần đại sư huynh Tống Nhất Phàm.
-Bái kiến sư nương!
Tống Nhất Phàm vừa nhìn thấy sư nương liền lập tức ôm quyền hành lễ nói.
-Có chuyện gì?
Sư nương hơi không kiên nhẫn nói.
Nàng trong lòng lại có chút phiền muộn, vì sao lần nào cũng là tại thời khắc tối hậu có người chen ngang nàng cùng Vương Hạo Thần trò chuyện?
Tống Nhất Phàm dường như đang có chuyện gì cao hứng, không để ý thấy sư nương ý tứ, vẻ mặt hoan hỉ nói:
-Sư nương! Sư phụ lão nhân gia vừa xuất quan, nói chúng ta sớm đến gặp hắn!
Theo lẽ thường mà nói, một người vợ khi nghe tin trượng phu mình xuất quan đáng ra phải thật vui mừng mới đúng, thế nhưng sư nương khi nghe đến đây sắc mặt liền cứng lại, thật lâu không nói gì, sau đó mới rủ xuống đôi lông mi dài, nói khẽ:
-Ta biết rồi!
Rồi lại nhìn sang Vương Hạo Thần nói:
-Lão thất, ngươi cũng đi a!
Minh Thiên Phong, tổng cộng chỉ có tám người đệ tử, trong đó Vương Hạo Thần là nhỏ tuổi nhất, trước hắn còn có sáu vị sư huynh cùng một tiểu sư tỷ là nữ nhi của sư phụ Tiêu Hàn Dư, ngày thường, mọi người vẫn gọi hắn là “ lão thất “.
“ Tiểu Thần Thần “ danh tự này, chỉ có sư nương dùng để gọi hắn khi chỉ có hai người, thế nhưng trước mặt người khác đặc biệt là Tiêu Hàn Dư, nàng cũng không tiện xưng hô thân mật như vậy.
Sư nương, Tống Nhất Phàm, Vương Hạo Thần ba người cùng nhau đi về phía Tiêu Hàn Dư bế quan động phủ.
Vương Hạo Thần trong lòng có chút hồi hộp, trong ấn tượng của hắn, Tiêu Hàn Dư là một cái lãnh huyết nam nhân, hơn nữa toàn bộ tâm trí đều đặt tại việc tu luyện bên trên, hầu như chưa ba giờ chỉ dạy chúng đệ tử, tính cách rất khác với hắn thê tử là sư nương.
Giữa sư phụ và sư nương sự tình không ai biết rõ, bất quá mỗi đệ tử đều hiểu ngầm trong lòng, hai người thật sự tình cảm không có gì mặn mà.
Tiêu Hàn Dư trước đây bởi vì Vương Hạo Thần không thể tu luyện sự tình mà nổi giận lôi đình, trực tiếp từ mặt hắn, ra nghiêm lệnh không có lệnh của hắn, Vương Hạo Thần tuyệt đối không được vào gặp.
Vương Hạo Thần đã ba năm không gặp Tiêu Hàn Dư, lần này đi đến, tự nhiên là muốn cho hắn xem mình thành quả tu luyện, ý muốn cho hắn một cái bất ngờ.
Ba người chậm rãi đi bộ, không lâu sau liền tới được một toà động phủ bên ngoài.
Tiêu Hàn Dư là tu luyện cuồng nhân, rất lâu thời gian đều ở nơi này bế quan, quanh năm không đi ra ngoài.
Ba người đi vào động phủ bên trong, chỉ thấy bên trong phòng đá lần lượt ngồi đó năm vị Minh Thiên Phong đệ tử, mà ở nơi cao nhất, lại có một vị trung niên nam tử uy nghiêm ngồi xếp bằng trên thạch toạ.
Trung niên nam tử cũng không lớn tuổi, niên kỷ chỉ khoảng 34, 35, dung mạo không phải rất anh tuấn nhưng cũng có thể xem là thanh tú nổi bật, khuôn mặt lạnh lùng tràn đầy vẻ nghiêm nghị cùng cao ngạo, hắn chỉ ngồi đó, thế nhưng lại toả ra một cỗ áp lực khiến người ta khó thở.
Năm vị đệ tử vẻ mặt tràn đầy kính ý ngồi trước mặt trung niên nam tử, thậm chí ngay cả liếc mắt hắn một cái cũng không dám, rõ ràng đối với người này cực kỳ kính sợ.
Không cần nói cũng biết, người này chính là Minh Thiên Phong phong chủ, Tiêu Hàn Dư!
Vương Hạo Thần nhìn thấy Tiêu Hàn Dư, trong lòng lại thoáng lộp bộp một cái, vội vàng cùng Tống Nhất Phàm hành lễ nói:
-Bái kiến sư phụ!
Tiêu Hàn Dư nghe được thanh âm của hắn, hai mắt đang đóng chặt liền mở ra, để lộ cặp đồng tử lạnh lẽo như chuông đồng, một đạo băng lãnh thành âm từ trong phun ra:
-Phế vật! Là ai cho ngươi tư cách đến đây gặp ta? Mau cút ra ngoài!
Nói rồi, một cỗ kinh khủng khí thế khiến cho mọi người phải biến sắc từ trong người Tiêu Hàn Dư bạo phát đi ra.
Ầm! Ầm!
Mặc dù chỉ là một tia khí thế, cũng đủ khiến cho cả sơn động cùng mặt đất chấn động dữ dội.
Tiêu Hàn Dư thân là Vũ Hoàng cường giả, thực lực quả thực kinh khủng đến không cách nào hình dung!
Vương Hạo Thần bởi vì không thể tu luyện, mà đã trở thành cái đinh trong mắt Tiêu Hàn Dư từ lâu, đến mức thứ hai cũng không muốn nhìn mặt hắn nữa, nếu không phải có sư nương ngăn cản, chỉ sợ hắn đã sớm không thể ở lại Minh Thiên Phong được nữa rồi.
Hôm nay, Tiêu Hàn Dư lại không ngờ được tiểu tử này lại dám đến chỗ mình, lửa giận lập tức bùng lên, muốn dựa vào khí thế đem Vương Hạo Thần đánh ra ngoài.
Vương Hạo Thần trong nháy mắt liền cảm nhận được một cỗ không gì sánh được cường đại khí thế bao quanh hắn cơ thể, tựa như mười toà núi lớn cuồng ép tại hắn trên người, khiến cho hắn ngay cả hô hấp đều trở nên cực kỳ khó khăn.
Hắn cùng Tiêu Hàn Dư chênh lệch giống như là phàm nhân so với Đại La Kim Tiên đồng dạng, căn bản không có sức hoàn thủ chút nào.
-Dừng tay!
Đúng vào lúc, một đạo thanh âm nữ tử vang lên, chỉ thấy sư nương thân hình đã chắn tại Vương Hạo Thần Thần trước mặt, trên người cũng toả ra một cỗ khí thế mạnh mẽ, đem Tiêu Hàn Dư khí thế ngăn chặn.
Tiêu Hàn Dư nhìn thấy một màn này, sắc mặt liền trầm xuống, trong lòng lửa giận không hiểu vì sao càng thêm rực cháy, cắn răng nói:
-Thi Dao, nàng làm cái gì vậy?
Mặc dù hắn cùng sư nương tình cảm phu thê hết sức không hợp, thế nhưng trên danh nghĩa cũng là vợ chồng, hắn đối với chuyện này trái ý hắn bảo vệ Vương Hạo Thần sớm đã rất khó chịu, nay lại không nghĩ tới nàng lại ra mặt giúp đỡ hắn, để cho hắn vừa giận dữ vừa cảm giác mất mặt.
Nói thế nào cũng là thê tử của mình, sao có thể ở trước mặt mình bảo vệ một nam nhân khác? Cho dù đó có là đệ tử mình đi chăng nữa!
-Chàng không nhìn lại hắn một chút sao? Lại còn gọi hắn là phế vật?
Sư nương cũng tức giận không kém, nàng mang Vương Hạo Thần tới đây chính là muốn để cho Tiêu Hàn Dư công nhận hắn, lại không ngờ đối phương lại muốn đem đệ tử của mình đuổi ra ngoài, nào có cái đạo lý này?
Tiêu Hàn Dư hoài nghi đưa mắt nhìn kỹ Vương Hạo Thần, phát hiện hắn có được tu vi về sau, vẻ mặt hơi bất ngờ một chút, thế nhưng ngay sau đó lại giận tái mặt quát lớn:
-Tu vi chỉ có Tam Tinh Vũ Đồ phế vật cũng không biết thẹn đưa đến trước mặt ta? Ta bằng tuổi hắn đã là Vũ Sĩ rồi, ngay cả lão tứ ngu độn nhất cũng đã là Thất Tinh Vũ Đồ khi đó, nàng chẳng lẽ muốn ta có thể chấp nhận một tên phế tài như vậy?
Bình luận truyện