Nghịch Thiên Chi Nữ Kiều Ngạo

Chương 288





Hình như, làn sương đen u uất tối tăm này nàng đã từng nhìn thấy ở đâu đó một lần rồi.
"Phí Hùng Quân, trả mạng cho gia gia ta!" Một nam tử tuấn mỹ trong đám người tấn công lên tiếng, hai mắt đỏ ngầu tràn đầy tơ máu hiện lên sự đau đớn, hận thù, thống khổ, quyết tuyệt.

Kẻ áo choàng đen hơi ngước mắt lên nhìn năm người đang phi tới không chút động đậy, hai bàn tay giấu dưới áo choàng chậm chạp giơ lên, từ tay gã phun ra một lớp khói đen mờ nhạt.

Khói đen dần ngưng kết thành một thanh hắc kiếm tỏa khí, dưới sự kinh ngạc bất ngờ của những người khác, kẻ áo choàng đen nắm chặt hắc kiếm đưa lên đỡ.

Keeng!!

Tiếng kim loại va chạm vang lên, kình phong từ nơi tiếp xúc thổi quét bốn phía, năm đánh một chính là chuyện cực kỳ không công bằng nhưng kẻ choàng áo đen lại chưa từng rơi vào bên yếu thế, chỉ nhẹ nhàng đưa kiếm lên hóa giải những chiêu thức đánh tới, cực kỳ thoải mái đơn giản mà tránh né.

Chấn động từ vụ giao đấu thổi quét mọi thứ xung quanh, bàn ghế, sạp hàng, các mảnh vải vụn bị kình phong cuốn tung lên, kẻ áo choàng đen cũng bị một người tấn công làm mũ áo choàng rơi xuống, lộ ra khuôn mặt âm trầm tái xanh.

Phí Hùng Quân mặt mày hốc hác tiều tụy, hai mắt trũng sâu, quầng mắt thâm đen xì, tròng mắt hiện đầy tia máu đỏ tươi, da mặt tái lại xanh xao như người thiếu chất dinh dưỡng, nhìn từ xa cứ như một xác chết biết di động khiến người giật mình thót tim.

Nhưng từ hành động và cách di chuyển của gã, không ai dám nói gã là một kẻ yếu ớt bệnh tật dễ dàng bị gió thổi bay.
Đứng giữa sự tấn công của những người khác, Phí Hùng Quân không chút biểu cảm nào mà chống đỡ phản kích, mặc dù là một đánh năm nhưng lại chưa từng rơi xuống thế bị động.

Phí Kỳ nắm chặt kiếm trong tay không chút do dự mà chém xuống, kết hợp vô cùng nhuần nhuyễn với bốn người đi cùng, từng bước ép xát lại, mà mục tiêu duy nhất của y, chính là hộp gỗ dài được đeo sau lưng Phí Hùng Quân.
Hai bên giao đấu thoáng cái đã hơn trăm chiêu, Phí Hùng Quân nhanh nhẹn tránh né những mũi kiếm đâm tới, ngay khi gã đưa kiếm lên đỡ lấy hai kình khí đang chém xuống thì phía bên vai đã bị Phí Kỳ tấn công, dây buộc hộp gỗ chớp mắt liền bị đứt rời, hộp gỗ không có dây đỡ liền lạch cạch rơi xuống.
Phí Hùng Quân hất bay hai mũi kiếm trước mặt ra, hơi vươn chân đỡ lấy hộp gỗ trước khi nó chạm đất, sau đó dùng lực đẩy nó lên cao vươn tay muốn ôm lại vào trong lòng, lại bị Phí Kỳ đưa tay cản lại, mũi kiếm sắc bén nguy hiểm đâm thẳng đến yết hầu khiến gã không thể không nghiêng người né tránh, lực trên chân cũng không khỏi mạnh hơn, đá hộp gỗ bay cao lên không trung.
Hàn Băng nhìn khói đen dày đặc bao quanh hộp gỗ thoáng cau mày, cảm giác khó chịu âm ỉ trong lòng không biết tại sao lại có, từ trong làn sương đậm u ám kia, nàng thấy được sự tàn ác khát máu tựa như một con dã thú hung bạo đang giương nanh múa vuốt, chực chờ cơ hội nhảy ra cắn chết con mồi.
Tầm mắt nàng đột nhiên tối sầm lại như rơi vào bóng đêm vô hạn, ngay khi Hàn Băng sắp rơi vào hôn mê, trong không gian chợt xuất hiện dị động, Tiểu Cầu không được nàng cho phép đã từ trong không gian nhảy ra ngoài, chui ra khỏi ống tay áo nàng, trực tiếp phi lên không trung, hàm răng bén nhọn há to tấn công hộp gỗ.
Sự việc xảy ra trong nháy mắt không ai đoán trước được, đến khi định thần nhìn lại, chỉ thấy được vụn gỗ bay lả tả xuống dưới lòng đường, sáu người đang đánh nhau cũng nhanh chóng tách ra, Phí Hùng Quân trợn tròn mắt không thể tin mà nhìn hộp gỗ đột ngột vỡ vụn trong không trung, mà đồ vật chứa đựng bên trong đó lại không cánh mà bay, chẳng thấy chút tung tích.
"Không!! Hắc thạch của ta!! Hắc thạch của ta đâu rồi?! Là ai? Ai?!" Phí Hùng Quân giống như điên lên mà gào thét, liên tục xoay người nhìn xung quanh tìm kiếm xem ai dám nhân lúc gã đang giao chiến mà đục nước béo cò.
Phí Kỳ cũng không ngờ có kẻ thứ ba đột ngột ra tay, ánh mắt đảo qua một lượt xung quanh xong liền tạm đè nghi hoặc xuống, tầm mắt nhìn bốn người dồng đội khẽ gật đầu một cái, nếu bây giờ không nhân lúc Phí Hùng Quân tâm trí hoảng loạn lơ là mà tấn công vậy còn đợi đến khi nào nữa?!
Bốn người đi theo Phí Kỳ vô cùng ăn ý, chỉ một ánh mắt một cử chỉ liền hiểu rõ đối phương muốn gì, không chút do dự mà nắm chặt chuôi kiếm, đồng loạt tiến lên tấn công, kiếm khí từ bốn phương tám hướng liên tục chém tới chỗ Phí Hùng Quân đang gào thét.

Mất đi hắc thạch, Phí Hùng Quân tựa như mất đi sinh cơ chính của bản thân, hắc khí u ám trên người bắt đầu phai nhạt đi, tốc độ tránh né cùng ra đòn cũng chậm lại, ngay cả sức mạnh cũng giảm xuống một cách rõ ràng, chẳng mấy chốc đã bị Phí Kỳ đ è xuống mặt đất, kề kiếm lên cổ.
"Phí Hùng Quân, hôm nay chính là ngày tàn của ngươi!" Phí Kỳ hai mắt hơi đỏ lên, mũi kiếm giơ cao không chút do dự đâm thẳng xuống lồ ng ngực Phí Hùng Quân.
"Hắc thạch của ta! Hắc thạch là của ta!! Aaa!" Phí Hùng Quân nắm chặt mũi kiếm đâm sâu trong người mình, hai mắt trợn to, con ngươi dần mất đi tiêu cự, ngay cả giây phút cuối cùng của cuộc đời cũng vẫn không quên đồ vật được để trong hộp gỗ.
Máu từ trên người gã chảy xuống, không phải màu đỏ tươi như những người bình thường, mà là màu đen sẫm tanh tưởi hôi thối, tựa như mùi của một xác chết mục rữa đã lâu, ngay sau đó, một cảnh tượng kỳ lạ khó quên đã xuất hiện, cơ thể Phí Hùng Quân từng chút một tan rã hóa thành từng hồi khí đen mờ nhạt, chậm rãi tan vào trong đất trời, chỉ để lại một bộ y phục bẩn thỉu lộn xộn như một miếng giẻ lau trên mặt đất.

Còn Hàn Băng, ngay khi Tiểu Cầu chui ra đã giật mình tỉnh táo lại, hơi nhíu mày nhìn chằm chằm vào sự chuyển động của vật nhỏ.

Chỉ thấy Tiểu Cầu sau khi phá vỡ hộp gỗ liền mở to miệng, cắn vỡ hắc thạch to gấp ba lần cơ thể nó, cấp tốc nuốt thẳng vào trong bụng, sau khi rơi xuống đất liền dùng tốc độ cực nhanh mà nhảy lên, lao vào trong vòng tay của nàng.
Tư Đồ Vũ Thiên ở bên cạnh dường như cũng nhìn thấy toàn bộ khung cảnh vừa rồi, hắn hơi cúi đầu ánh mắt đầy ẩn ý cùng tò mò mà nhìn ống tay áo của Hàn Băng, nhưng cuối cùng lại không hỏi câu gì, chỉ im lặng kéo nàng trở lại khách đi3m nghỉ ngơi.
Về tới trong phòng, Hàn Băng cũng không giấu Tư Đồ Vũ Thiên mà trực tiếp lôi Tiểu Cầu đã biến thành một cục lông xù đen xì ra, đặt ở trên bàn trà.

Tiểu Cầu hiện tại không thể phân biệt nổi đâu là đầu, đâu là đuôi, mắt mũi tai miệng đều thuần một màu đen thui, Hàn Băng chọc chọc nó hai cái, nó liền kêu chi chi đáp trả tỏ ý không vui.
"Ngươi..." Không biết nên hỏi như nào, Hàn Băng xách một nhúm lông của Tiểu Cầu lên, lật ngang lật dọc một hồi.

"...!thật sự là nhuộm đen từ trong ra ngoài luôn a! Sau này không gọi ngươi là Tiểu Cầu nữa, gọi Tiểu Hắc Cầu có lẽ sẽ phù hợp hơn."
"Chi chi chi chi chi!" Ta không đen, không có đen!
Hàn Băng không màng Tiểu Cầu giãy giụa, cẩn thận sờ nắn bụng nó một hồi, sau khí xác nhận trong bụng nó không có cảm giác cứng rắn khó chịu nào mới thả nó xuống mặt bàn.


"Sao ngươi lại biến thành màu đen? Thứ lúc đó ngươi ăn là gì? Tại sao sau khi ăn vào lại trở thành như vậy?"
"Chi chi chít chít chít chi chi..."
Tiểu Cầu kêu lên một chuỗi dài thật dài tựa như đang kể lại chuyện vừa rồi nó anh dũng soái khí như thế nào, nhưng Hàn Băng ngoại trừ nghe thấy tiếng kêu như chuột nhỏ ra thì hoàn toàn không hiểu nó đang nói gì cả.

Cũng không thể trách nàng được, dù sao thì nàng cùng nó cũng chưa ký kết khế ước, nó muốn truyền đạt ý kiến hay suy nghĩ nàng cũng không hiểu.

Hàn Băng im lặng một hồi lâu, sau đó liền triệu hồi khế ước thú Tiểu Hồ ra.

Tiểu Hồ ra khỏi giấy khế ước thú liền vui vẻ quấn lên người Hàn Băng, sau khi nhìn thấy Tiểu Cầu biến thành hắc cầu liền không chút nể tình mà cười nhạo khiến Tiểu Cầu tức giận nhảy vào đánh nhau, hai vật nhỏ loạn thành một đoàn.
"Tiểu Hồ, ngươi phiên dịch lại lời của Tiểu Cầu giúp ta đi, ta không hiểu nó nói gì cả." Hàn Băng nói với cáo nhỏ đang ưu nhã chải vuốt lại bộ lông dài óng mượt bị rối do vừa đánh nhau của bản thân.

Hai tiểu thú lại trao đổi một hồi, giữa chừng còn động tay động miệng cắn nhau mấy lần, đến gần nửa canh giờ sau, cuối cùng Hàn Băng mới biết được thông tin mà nàng muốn biết.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện