Nghịch Thiên Tà Thần
Chương 14: Tiêu Tông Gửi Thư
Team: Vạn Yên Chi Sào.
Sáng sớm, bầu trời vừa sáng, môn chủ Tiêu Môn Tiêu Vân Hải đang say ngủ bên trong bị một loạt tiếng gõ cửa dồn dập đánh thức: "Môn chủ! Môn chủ, người tỉnh chưa?"
Tiêu Vân Hải mở mắt ra, liếc mắt nhìn ra ngoài, cau mày nói: "Mới sáng sớm, có chuyện gì?"
"Vâng... Là Tiêu... Tiêu Tông! Thư của Tiêu Tông!" Ngoài cửa truyền đến âm thanh kích động run rẩy.
"Cái gì? Tiêu Tông?"
Môn chủ Tiêu Môn ở Lưu Vân Thành có thể nghênh ngang mà đi, nhân vật cao cao tại thượng này lại giường như bị dao nhọn đâm vào mông, cả người từ trên giường nhảy lên, phản ứng quá mức kịch liệt khiến hắn suýt nữa từ trên giường trực tiếp rơi xuống mặt đất. Tay chân bận bịu khoác quần áo, tóc cũng không kịp chải, bằng tốc độ nhanh nhất xông tới mở cửa, một phát bắn ra ngoài cửa Tiêu Môn, nhìn đệ tử trợn mắt lên quát: "Ngươi nói Tiêu Tông? Ngươi nói là Tiêu Tông phải không?"
"Là! Là Tiêu tông, chính xác hoàn toàn!" Tiêu Môn đệ tử không lưu loát nuốt từng ngụm nước bọt, dùng sức gật đầu, sau đó vội vàng đem thư trên tay đưa ra trước mắt Tiêu Vân Hải: "Trong thư, là thiên ưng ấn của Tiêu Tông! Ở toàn bộ Thương Phong đế quốc, vẫn chưa có người nào dám giả mạo ký hiệu độc nhất Tiêu Tông này."
Khi ánh mắt nhìn chằm chằm vào thiên ưng ấn trên thư, Tiêu Vân Hải toàn thân run lên, đột nhiên đem thư vồ tới, sau đó dùng hai tay kịch liệt run rẩy vội vàng mà cẩn thận đem phong thư xé ra, lấy ra giấy mỏng bên trong.
Tiêu Tông, mặc dù cùng họ với Tiêu Môn, nhưng lại khác nhau một trời một vực! Tiêu Môn tuy có thể miễn cưỡng ở Lưu Vân Thành xưng bá, nhưng ở Thương Phong Đại Lục, căn bản chỉ là một cái tên vô danh. Mà Tiêu Tông là một trong tứ tông môn mạnh nhất Thương Phong đế quốc! Cùng Thiên Kiếm Sơn Trang, Băng Vân Tiên Cung, Phần Thiên Môn nổi danh. Mà Tiêu Môn ngay cả tư cách ngước nhìn cũng không có.
Nói thẳng ra, một gã sai vặt bên trong Tiêu Tông cũng không thèm để mắt đến Môn chủ Tiêu Môn.
Trong thời điểm đó Tiêu Môn cùng Tiêu Tông cũng có một ít quan hệ. Bởi vì một trăm sáu mươi năm trước Tiêu Biệt Ly sáng lập Tiêu Môn ở Lưu Vân Thành chính là người của Tiêu Tông... Chính xác hơn mà nói, là một kẻ bị ruồng bỏ, nghe đồn là con trai một trưởng lão. Chỉ có điều, Tiêu Biệt Ly là người được sinh ra khi trưởng lão kia say rượu mất lý trí cưỡng gian một nô tì của Tiêu Tông, hắn từ nhỏ dung mạo không xuất chúng, tư chất lại kém, còn rước lấy nhiều lời đồn đãi khó nghe, khiến cho vị trưởng lão kia vô cùng mất mặt, khi hắn thành niên, huyền lực càng thua kém những huynh đệ cùng thế hế, tiếp tục ở lại Tiêu Tông sẽ chỉ làm trưởng lão kia càng thêm hổ thẹn, vậy nên tùy tiện tìm cơ hội đưa hắn phái đến nơi chó ăn đá gà ăn sỏi Lưu Vân Thành nho nhỏ này, giúp hắn thành lập Tiêu Môn, từ đây không quan tâm cũng không hỏi, đoạn tuyệt với Tiêu Tông.
Thế nhưng Tiêu Biệt Ly vẫn lấy làm kiêu ngạo vì được sanh ra ở Tiêu Tông, một đời khổ tu huyền lực, hy vọng có thành tựu, sau đó một ngày được Tiêu Tông tán thành mà trở lại Tiêu Tông. Nhưng mong muốn này mãi cho đến một ngày kia hắn chết đi cũng không thể thực hiện. Khi hắn chết rồi, nguyện vọng này cũng từng đời một truyền xuống Tiêu Môn, trở thành mục tiêu cuối cùng ngàn đời của Tiêu Môn. Đặc biệt là mỗi một đời Môn chủ Tiêu Môn, tất cả hy vọng chỉ có thể dựa vào chút huyết thống trong thân thể tạo lập quan hệ với Tiêu Tông, dù cho chút ít quan hệ cũng tốt. Chỉ là đã nhiều năm như vậy, bên trong Tiêu Môn chưa từng có ai có thể thực hiện nguyện vọng này. Tiêu Tông đối với bọn họ mà nói giống như trăng trong gương hoa dưới nước, căn bản là không có hy vọng.
Nhưng ngày hôm nay, Tiêu Tông lại chủ động truyền tin! Chuyện này làm sao không khiến Tiêu Vân Hải mừng rỡ như điên, kích động như ở trong mơ.
Xem xong từng chữ từng chữ nội dung bức thư, Tiêu Vân Hải đã đỏ cả mặt, hô hấp hỗn loạn, hắn vươn ngón tay, run rẩy chỉ về bên ngoài, thanh âm khàn khàn nói: "Nhanh.... Nhanh đi thông báo các trưởng lão lập tức đến phòng nghị sự! Nói cho bọn họ biết chuyện này có liên quan đến tương lai Tiêu Môn chúng ta, chuyện đại sự cần thương lượng... Nhanh đi!"
"A... Vâng!" Đệ tử Tiêu Môn vội vã trả lời, không ngừng chạy đi.
Tiêu triệt ôm chăn đỏ thẫm, rón ra rón rén đẩy cửa ra, lúc đi vào trong phòng mình lại phát hiện Hạ Khuynh Nguyệt đã mặc y phục chỉnh tề ngồi ở bên giường, mắt tĩnh như nước không hề giận dữ nhìn hắn.
Tiêu Triệt lập tức đem chăn ném về phía bàn,
Mặt không đỏ tim không đập hỏi: "Nương tử, dậy sớm như vậy a, tối hôm qua có ngủ ngon không?"
"Không định nói cho ta biết tối hôm qua ngươi đi đâu ư?" Hạ Khuynh Nguyệt đôi mắt đẹp híp lại, nhàn nhạt hỏi.
"Không cần thiết." Tiêu triệt duỗi eo một hồi, quay về gương bắt đầu chải tóc: "Bởi vì ta biết nàng khẳng định không có hứng thú."
Hạ Khuynh Nguyệt: "..."
Tuy rằng đêm qua ở sau núi cùng gió mát trăng thanh ngủ, nhưng sáng sớm sau khi tỉnh lại, tinh thần lại tốt đến kì lạ. Đem quần áo tóc tai chỉnh lại, khôi phục hình tượng hoàn mỹ, Tiêu triệt đứng lên nói: "Đi thôi, sáng sớm ngày thứ nhất phải đi thỉnh an gia gia... Chuyện này nàng sẽ không từ chối chứ?"
Hạ Khuynh Nguyệt không nói gì, đứng dậy và bước ra khỏi phòng. Tiêu Triệt nhún vai một cái, bước nhanh đi theo.
Tiêu Liệt mỗi ngày đều dậy rất sớm, ngày hôm nay cũng không ngoại lệ. Mới vừa vào tiểu viện Tiêu Liệt đã nhìn thấy gia gia đang đứng ở trong sân thưởng hoa, nhìn thấy Tiêu triệt cùng Hạ Khuynh Nguyệt vai sóng vai đi vào, ôn hòa nở nụ cười: "Các con đã tới rồi."
Dưới cái nhìn của Tiêu Liệt, Tiêu Triệt nhanh chóng đưa tay đem tay nhỏ Hạ Khuynh Nguyệt nắm lại. Tay Hạ Khuynh Nguyệt mềm mại ấm áp, có lẽ là bởi vì tu hành Băng Vân, còn mơ hồ mang theo một tia mát mẻ. Hạ Khuynh Nguyệt toàn thân cứng đờ, vừa muốn mạnh mẽ đem Tiêu triệt đánh văng ra, nhưng chạm phải ánh mắt Tiêu Liệt, nàng chỉ có thể cố gắng nhịn xuống, tùy ý để Tiêu Triệt cầm lấy tay của mình đi về hướng Tiêu Liệt.
Cha của nàng đối với Tiêu Liệt vẫn rất kính trọng, nàng cũng giống như thế. Nàng có thể ở trước mắt Tiêu triệt biểu lộ cảm xúc, nhưng nếu như ngay ở trước mặt Tiêu Liệt mạnh mẽ hất tay Tiêu Triệt ra, có thể tưởng tượng được sắc mặt Tiêu Liệt sẽ khó coi đến mức nào.
Cái tên đê tiện này...
"Gia gia, ngày hôm nay lại dậy sớm như vậy." Tiêu Triệt nắm Hạ Khuynh Nguyệt đi tới, rất là tự nhiên hướng về phía Tiêu Liệt hành lễ.
"Khuynh Nguyệt thỉnh an gia gia." Hạ Khuynh Nguyệt nhẹ nhàng hạ thấp người, tư thái dịu dàng đoan trang. Bàn tay như tuyết lần đầu tiên bị một nam tử cầm tay, lại còn một tên đê tiện vô liêm sỉ, làm cho nàng vừa buồn bực lại bất đắc dĩ. Nếu như không phải lo lắng Huyền Khí chấn động sẽ làm lão nhân có Linh Huyền Cảnh phát hiện, nàng nhất định sẽ dùng Băng Vân đem Tiêu triệt đóng băng khiến hắn nhe răng trợn mắt.
"Ha ha, các ngươi cũng dậy rất sớm." Nhìn dáng vẻ Tiêu Triệt cùng Hạ Khuynh Nguyệt thân mật như vậy, Tiêu Liệt trên mặt lộ ra vui vẻ: "Triệt nhi, Khuynh Nguyệt, tuy rằng mười sáu tuổi thành hôn xác thực có chút sớm, nhưng cuối cùng cũng coi như chấm dứt được tâm sự trong lòng ta. Khuynh Nguyệt, tình hình của Triệt nhi con cũng nên biết, thẳng thắn mà nói, việc kết hôn này đích thật là oan ức cho con. Bất quá chúng ta sẽ dùng hết khả năng bù đắp. Hiện tại, nguyện vọng lớn nhất của ta đó là có thể nhìn thấy các ngươi sống hạnh phúc."
Hạ Khuynh Nguyệt còn chưa đáp lại, Tiêu Triệt liền giành nói trước: "Gia gia! Tiêu Triệt con là cháu của người, thiên hạ chỉ có nữ nhân không xứng với con, nào có oan ức nàng? Nếu tiến vào cửa Tiêu gia ta, đầu tiên đương nhiên phải hiếu kính gia gia, sau đó hầu hạ con thật tốt. Một điểm còn làm không được, quả quyết hưu nàng đi, Khuynh Nguyệt nương tử, nàng nói có phải không?"
"..." Lúc này nếu như không phải Tiêu Liệt đứng trước mặt, Hạ Khuynh Nguyệt tuyệt đối sẽ dùng Băng Vân làm đông miệng tên Tiêu Triệt đáng ghét này.
"Ha ha ha ha." Tiêu Liệt một trận cười to, bất đắc dĩ lắc đầu, sủng nịch nhìn Tiêu triệt: "Ngươi cái tên này, Khuynh Nguyệt vừa mới vào cửa, ngươi lại bắt nạt nàng như vậy. Khuynh Nguyệt, con đừng nghe hắn nói lung tung, Triệt nhi tiểu tử này từ nhỏ miệng lưỡi không thành thật. Sớm như vậy, các ngươi ăn cơm chưa? Biết các ngươi sẽ đến, lão Hồng đã sớm đưa thức ăn tới, lại đây cùng nhau ăn cơm đi."
"Vâng gia gia... Đúng rồi, có gọi tiểu cô tới hay không?"
"Nàng từ nhỏ đã tham ngủ, vẫn còn sớm cũng không cần làm phiền nàng."
Trong phòng trên bàn ăn đã được sắp xếp song, Tiêu triệt tay vẫn không thả ra, sắc mặt Hạ Khuynh Nguyệt vẫn nỗ lực duy trì tự nhiên vai sóng vai ngồi ở một bên bàn ăn. Tiêu Liệt ngồi đối diện, mông vừa đặt xuống tới ghế tựa, có tiếng bước chân vội vàng từ ngoài truyền đến, sau đó là tiếng thở dốc:
"Ngũ Trưởng Lão! Ngũ Trưởng Lão có ở đây không?"
"Chuyện gì?" Tiêu Liệt xoay người, lông mày nhíu lại.
"Môn... Môn chủ có lệnh, xin mời các vị trưởng lão lập tức đi phòng nghị sự, có liên quan đến tương lai Tiêu Môn, chuyện đại sự cần thương lượng, cần phải lập tức đi tới!"
"..." Tiêu Liệt đứng lên, lấy áo khoác từ tây Tiêu Hồng, nhìn sang Hạ Khuynh Nguyệt nói: "Xem ra là có chuyện gấp, các ngươi ăn trước đi, không cần chờ ta."
Trong ký ức Tiêu Liệt, chưa bao giờ có lệnh triệu tập từ sáng sớm như vậy, gia gia thậm chí không kịp ăn mặc chỉnh tề, nhanh chóng rời đi.
Tiêu Liệt vừa rời đi đi, Tiêu Triệt tay liền nhanh như tia chớp buông tay Hạ Khuynh Nguyệt, thân thể cũng "Vèo" về phía sau, mày kiếm hơi nghiêng, nghiêm mặt nói: "Khuynh Nguyệt nương tử, nàng thông minh như vậy, nhất định rõ ràng chuyện ta nắm tay nàng chỉ là vì để gia gia yên tâm vui vẻ, tuyệt đối không có ý tứ khác. Tuy rằng ta lúc trước không hỏi qua ý kiến của nàng, nhưng nàng khẳng định cũng sẽ không tức giận phản đối, đúng không?"
Hạ Khuynh Nguyệt sắc mặt lập tức chuyển sang lạnh lẽo, nàng lạnh lùng nói: "Ngươi còn dám tùy tiện chạm vào thân thể của ta, ta sẽ không khách khí với ngươi."
"Này! Nàng chắc không làm thật!" Tiêu Triệt giương mắt nhìn nàng, khuôn mặt hậm hực: "Cũng chỉ là cầm tay một chút mà thôi, nàng lại sẽ thật sự tức giận... Chúng ta là phu thê, coi như nàng chỉ là vì báo ân mới gả cho ta, đó cũng là phu thê. Nếu là phu thê, không cần nói sờ tay, sờ nơi khác cũng đều là bình thường... Không đúng, chuyện này! Nàng mới gả cho ta không tới một ngày, lại lãnh đạm như vậy, đêm tân hôn còn không cho ta ngủ cùng giường, hiện tại chỉ là cầm tay một lúc, lại tức giận đến như vậy... Ô hô, ta đây đến cùng đã cưới một nương tử thế nào vậy, quả thực so với cưới một nữ vương còn quá đáng hơn."
"..." Tính tình của Tiêu triệt càng ngày càng khiến Hạ Khuynh Nguyệt cảm thấy khó hiểu. Lần đầu gặp gỡ hắn cảm thấy hắn một vẻ hờ hững cao ngạo, từ từ lại cảm thấy hắn tâm lí không tầm thường, thậm chí còn mang một điểm thần bí, không chỉ một lần cho nàng cảm thấy đây không phải một thiếu niên mười sáu tuổi, mà là nam tử trưởng thành từng trải qua tang thương... Ngoại trừ nhữn lúc không để ý để lộ tâm tính thật
Mà bây giờ, hàng này rõ ràng rất vô liêm sỉ xâm phạm nàng, rồi lại không chút nào giác ngộ, trái lại giống như đứa trẻ ở đây kêu oan chơi xấu, ngang ngạnh biến nàng từ người bị hại thành người có lỗi, làm cho nàng trong lúc nhất thời có chút dở khóc dở cười, ngay cả trong lồng ngực tức giận cũng tiêu tán hơn nửa.
"Quên đi, ngồi xuống ăn cơm." Hạ Khuynh Nguyệt mệt mỏi nói.
"Nói vậy đúng là nương tử Khuynh Nguyệt không tức giận rồi hả? Khà khà, lúc này mới giống nương tử ngoan mà, đến ăn nhiều một chút!" Tiêu triệt lập tức mượn cớ này, lại ngồi trở lại bên cạnh Hạ Khuynh Nguyệt, đem đĩa bánh đậu xanh gắp vào bát cho Hạ Khuynh Nguyệt.
"..." Hạ Khuynh Nguyệt bắt đầu cảm giác chuyện mình thỉnh cầu sư phụ được ở bên cạnh hắn một tháng là quyết định sai lầm.
Sáng sớm, bầu trời vừa sáng, môn chủ Tiêu Môn Tiêu Vân Hải đang say ngủ bên trong bị một loạt tiếng gõ cửa dồn dập đánh thức: "Môn chủ! Môn chủ, người tỉnh chưa?"
Tiêu Vân Hải mở mắt ra, liếc mắt nhìn ra ngoài, cau mày nói: "Mới sáng sớm, có chuyện gì?"
"Vâng... Là Tiêu... Tiêu Tông! Thư của Tiêu Tông!" Ngoài cửa truyền đến âm thanh kích động run rẩy.
"Cái gì? Tiêu Tông?"
Môn chủ Tiêu Môn ở Lưu Vân Thành có thể nghênh ngang mà đi, nhân vật cao cao tại thượng này lại giường như bị dao nhọn đâm vào mông, cả người từ trên giường nhảy lên, phản ứng quá mức kịch liệt khiến hắn suýt nữa từ trên giường trực tiếp rơi xuống mặt đất. Tay chân bận bịu khoác quần áo, tóc cũng không kịp chải, bằng tốc độ nhanh nhất xông tới mở cửa, một phát bắn ra ngoài cửa Tiêu Môn, nhìn đệ tử trợn mắt lên quát: "Ngươi nói Tiêu Tông? Ngươi nói là Tiêu Tông phải không?"
"Là! Là Tiêu tông, chính xác hoàn toàn!" Tiêu Môn đệ tử không lưu loát nuốt từng ngụm nước bọt, dùng sức gật đầu, sau đó vội vàng đem thư trên tay đưa ra trước mắt Tiêu Vân Hải: "Trong thư, là thiên ưng ấn của Tiêu Tông! Ở toàn bộ Thương Phong đế quốc, vẫn chưa có người nào dám giả mạo ký hiệu độc nhất Tiêu Tông này."
Khi ánh mắt nhìn chằm chằm vào thiên ưng ấn trên thư, Tiêu Vân Hải toàn thân run lên, đột nhiên đem thư vồ tới, sau đó dùng hai tay kịch liệt run rẩy vội vàng mà cẩn thận đem phong thư xé ra, lấy ra giấy mỏng bên trong.
Tiêu Tông, mặc dù cùng họ với Tiêu Môn, nhưng lại khác nhau một trời một vực! Tiêu Môn tuy có thể miễn cưỡng ở Lưu Vân Thành xưng bá, nhưng ở Thương Phong Đại Lục, căn bản chỉ là một cái tên vô danh. Mà Tiêu Tông là một trong tứ tông môn mạnh nhất Thương Phong đế quốc! Cùng Thiên Kiếm Sơn Trang, Băng Vân Tiên Cung, Phần Thiên Môn nổi danh. Mà Tiêu Môn ngay cả tư cách ngước nhìn cũng không có.
Nói thẳng ra, một gã sai vặt bên trong Tiêu Tông cũng không thèm để mắt đến Môn chủ Tiêu Môn.
Trong thời điểm đó Tiêu Môn cùng Tiêu Tông cũng có một ít quan hệ. Bởi vì một trăm sáu mươi năm trước Tiêu Biệt Ly sáng lập Tiêu Môn ở Lưu Vân Thành chính là người của Tiêu Tông... Chính xác hơn mà nói, là một kẻ bị ruồng bỏ, nghe đồn là con trai một trưởng lão. Chỉ có điều, Tiêu Biệt Ly là người được sinh ra khi trưởng lão kia say rượu mất lý trí cưỡng gian một nô tì của Tiêu Tông, hắn từ nhỏ dung mạo không xuất chúng, tư chất lại kém, còn rước lấy nhiều lời đồn đãi khó nghe, khiến cho vị trưởng lão kia vô cùng mất mặt, khi hắn thành niên, huyền lực càng thua kém những huynh đệ cùng thế hế, tiếp tục ở lại Tiêu Tông sẽ chỉ làm trưởng lão kia càng thêm hổ thẹn, vậy nên tùy tiện tìm cơ hội đưa hắn phái đến nơi chó ăn đá gà ăn sỏi Lưu Vân Thành nho nhỏ này, giúp hắn thành lập Tiêu Môn, từ đây không quan tâm cũng không hỏi, đoạn tuyệt với Tiêu Tông.
Thế nhưng Tiêu Biệt Ly vẫn lấy làm kiêu ngạo vì được sanh ra ở Tiêu Tông, một đời khổ tu huyền lực, hy vọng có thành tựu, sau đó một ngày được Tiêu Tông tán thành mà trở lại Tiêu Tông. Nhưng mong muốn này mãi cho đến một ngày kia hắn chết đi cũng không thể thực hiện. Khi hắn chết rồi, nguyện vọng này cũng từng đời một truyền xuống Tiêu Môn, trở thành mục tiêu cuối cùng ngàn đời của Tiêu Môn. Đặc biệt là mỗi một đời Môn chủ Tiêu Môn, tất cả hy vọng chỉ có thể dựa vào chút huyết thống trong thân thể tạo lập quan hệ với Tiêu Tông, dù cho chút ít quan hệ cũng tốt. Chỉ là đã nhiều năm như vậy, bên trong Tiêu Môn chưa từng có ai có thể thực hiện nguyện vọng này. Tiêu Tông đối với bọn họ mà nói giống như trăng trong gương hoa dưới nước, căn bản là không có hy vọng.
Nhưng ngày hôm nay, Tiêu Tông lại chủ động truyền tin! Chuyện này làm sao không khiến Tiêu Vân Hải mừng rỡ như điên, kích động như ở trong mơ.
Xem xong từng chữ từng chữ nội dung bức thư, Tiêu Vân Hải đã đỏ cả mặt, hô hấp hỗn loạn, hắn vươn ngón tay, run rẩy chỉ về bên ngoài, thanh âm khàn khàn nói: "Nhanh.... Nhanh đi thông báo các trưởng lão lập tức đến phòng nghị sự! Nói cho bọn họ biết chuyện này có liên quan đến tương lai Tiêu Môn chúng ta, chuyện đại sự cần thương lượng... Nhanh đi!"
"A... Vâng!" Đệ tử Tiêu Môn vội vã trả lời, không ngừng chạy đi.
Tiêu triệt ôm chăn đỏ thẫm, rón ra rón rén đẩy cửa ra, lúc đi vào trong phòng mình lại phát hiện Hạ Khuynh Nguyệt đã mặc y phục chỉnh tề ngồi ở bên giường, mắt tĩnh như nước không hề giận dữ nhìn hắn.
Tiêu Triệt lập tức đem chăn ném về phía bàn,
Mặt không đỏ tim không đập hỏi: "Nương tử, dậy sớm như vậy a, tối hôm qua có ngủ ngon không?"
"Không định nói cho ta biết tối hôm qua ngươi đi đâu ư?" Hạ Khuynh Nguyệt đôi mắt đẹp híp lại, nhàn nhạt hỏi.
"Không cần thiết." Tiêu triệt duỗi eo một hồi, quay về gương bắt đầu chải tóc: "Bởi vì ta biết nàng khẳng định không có hứng thú."
Hạ Khuynh Nguyệt: "..."
Tuy rằng đêm qua ở sau núi cùng gió mát trăng thanh ngủ, nhưng sáng sớm sau khi tỉnh lại, tinh thần lại tốt đến kì lạ. Đem quần áo tóc tai chỉnh lại, khôi phục hình tượng hoàn mỹ, Tiêu triệt đứng lên nói: "Đi thôi, sáng sớm ngày thứ nhất phải đi thỉnh an gia gia... Chuyện này nàng sẽ không từ chối chứ?"
Hạ Khuynh Nguyệt không nói gì, đứng dậy và bước ra khỏi phòng. Tiêu Triệt nhún vai một cái, bước nhanh đi theo.
Tiêu Liệt mỗi ngày đều dậy rất sớm, ngày hôm nay cũng không ngoại lệ. Mới vừa vào tiểu viện Tiêu Liệt đã nhìn thấy gia gia đang đứng ở trong sân thưởng hoa, nhìn thấy Tiêu triệt cùng Hạ Khuynh Nguyệt vai sóng vai đi vào, ôn hòa nở nụ cười: "Các con đã tới rồi."
Dưới cái nhìn của Tiêu Liệt, Tiêu Triệt nhanh chóng đưa tay đem tay nhỏ Hạ Khuynh Nguyệt nắm lại. Tay Hạ Khuynh Nguyệt mềm mại ấm áp, có lẽ là bởi vì tu hành Băng Vân, còn mơ hồ mang theo một tia mát mẻ. Hạ Khuynh Nguyệt toàn thân cứng đờ, vừa muốn mạnh mẽ đem Tiêu triệt đánh văng ra, nhưng chạm phải ánh mắt Tiêu Liệt, nàng chỉ có thể cố gắng nhịn xuống, tùy ý để Tiêu Triệt cầm lấy tay của mình đi về hướng Tiêu Liệt.
Cha của nàng đối với Tiêu Liệt vẫn rất kính trọng, nàng cũng giống như thế. Nàng có thể ở trước mắt Tiêu triệt biểu lộ cảm xúc, nhưng nếu như ngay ở trước mặt Tiêu Liệt mạnh mẽ hất tay Tiêu Triệt ra, có thể tưởng tượng được sắc mặt Tiêu Liệt sẽ khó coi đến mức nào.
Cái tên đê tiện này...
"Gia gia, ngày hôm nay lại dậy sớm như vậy." Tiêu Triệt nắm Hạ Khuynh Nguyệt đi tới, rất là tự nhiên hướng về phía Tiêu Liệt hành lễ.
"Khuynh Nguyệt thỉnh an gia gia." Hạ Khuynh Nguyệt nhẹ nhàng hạ thấp người, tư thái dịu dàng đoan trang. Bàn tay như tuyết lần đầu tiên bị một nam tử cầm tay, lại còn một tên đê tiện vô liêm sỉ, làm cho nàng vừa buồn bực lại bất đắc dĩ. Nếu như không phải lo lắng Huyền Khí chấn động sẽ làm lão nhân có Linh Huyền Cảnh phát hiện, nàng nhất định sẽ dùng Băng Vân đem Tiêu triệt đóng băng khiến hắn nhe răng trợn mắt.
"Ha ha, các ngươi cũng dậy rất sớm." Nhìn dáng vẻ Tiêu Triệt cùng Hạ Khuynh Nguyệt thân mật như vậy, Tiêu Liệt trên mặt lộ ra vui vẻ: "Triệt nhi, Khuynh Nguyệt, tuy rằng mười sáu tuổi thành hôn xác thực có chút sớm, nhưng cuối cùng cũng coi như chấm dứt được tâm sự trong lòng ta. Khuynh Nguyệt, tình hình của Triệt nhi con cũng nên biết, thẳng thắn mà nói, việc kết hôn này đích thật là oan ức cho con. Bất quá chúng ta sẽ dùng hết khả năng bù đắp. Hiện tại, nguyện vọng lớn nhất của ta đó là có thể nhìn thấy các ngươi sống hạnh phúc."
Hạ Khuynh Nguyệt còn chưa đáp lại, Tiêu Triệt liền giành nói trước: "Gia gia! Tiêu Triệt con là cháu của người, thiên hạ chỉ có nữ nhân không xứng với con, nào có oan ức nàng? Nếu tiến vào cửa Tiêu gia ta, đầu tiên đương nhiên phải hiếu kính gia gia, sau đó hầu hạ con thật tốt. Một điểm còn làm không được, quả quyết hưu nàng đi, Khuynh Nguyệt nương tử, nàng nói có phải không?"
"..." Lúc này nếu như không phải Tiêu Liệt đứng trước mặt, Hạ Khuynh Nguyệt tuyệt đối sẽ dùng Băng Vân làm đông miệng tên Tiêu Triệt đáng ghét này.
"Ha ha ha ha." Tiêu Liệt một trận cười to, bất đắc dĩ lắc đầu, sủng nịch nhìn Tiêu triệt: "Ngươi cái tên này, Khuynh Nguyệt vừa mới vào cửa, ngươi lại bắt nạt nàng như vậy. Khuynh Nguyệt, con đừng nghe hắn nói lung tung, Triệt nhi tiểu tử này từ nhỏ miệng lưỡi không thành thật. Sớm như vậy, các ngươi ăn cơm chưa? Biết các ngươi sẽ đến, lão Hồng đã sớm đưa thức ăn tới, lại đây cùng nhau ăn cơm đi."
"Vâng gia gia... Đúng rồi, có gọi tiểu cô tới hay không?"
"Nàng từ nhỏ đã tham ngủ, vẫn còn sớm cũng không cần làm phiền nàng."
Trong phòng trên bàn ăn đã được sắp xếp song, Tiêu triệt tay vẫn không thả ra, sắc mặt Hạ Khuynh Nguyệt vẫn nỗ lực duy trì tự nhiên vai sóng vai ngồi ở một bên bàn ăn. Tiêu Liệt ngồi đối diện, mông vừa đặt xuống tới ghế tựa, có tiếng bước chân vội vàng từ ngoài truyền đến, sau đó là tiếng thở dốc:
"Ngũ Trưởng Lão! Ngũ Trưởng Lão có ở đây không?"
"Chuyện gì?" Tiêu Liệt xoay người, lông mày nhíu lại.
"Môn... Môn chủ có lệnh, xin mời các vị trưởng lão lập tức đi phòng nghị sự, có liên quan đến tương lai Tiêu Môn, chuyện đại sự cần thương lượng, cần phải lập tức đi tới!"
"..." Tiêu Liệt đứng lên, lấy áo khoác từ tây Tiêu Hồng, nhìn sang Hạ Khuynh Nguyệt nói: "Xem ra là có chuyện gấp, các ngươi ăn trước đi, không cần chờ ta."
Trong ký ức Tiêu Liệt, chưa bao giờ có lệnh triệu tập từ sáng sớm như vậy, gia gia thậm chí không kịp ăn mặc chỉnh tề, nhanh chóng rời đi.
Tiêu Liệt vừa rời đi đi, Tiêu Triệt tay liền nhanh như tia chớp buông tay Hạ Khuynh Nguyệt, thân thể cũng "Vèo" về phía sau, mày kiếm hơi nghiêng, nghiêm mặt nói: "Khuynh Nguyệt nương tử, nàng thông minh như vậy, nhất định rõ ràng chuyện ta nắm tay nàng chỉ là vì để gia gia yên tâm vui vẻ, tuyệt đối không có ý tứ khác. Tuy rằng ta lúc trước không hỏi qua ý kiến của nàng, nhưng nàng khẳng định cũng sẽ không tức giận phản đối, đúng không?"
Hạ Khuynh Nguyệt sắc mặt lập tức chuyển sang lạnh lẽo, nàng lạnh lùng nói: "Ngươi còn dám tùy tiện chạm vào thân thể của ta, ta sẽ không khách khí với ngươi."
"Này! Nàng chắc không làm thật!" Tiêu Triệt giương mắt nhìn nàng, khuôn mặt hậm hực: "Cũng chỉ là cầm tay một chút mà thôi, nàng lại sẽ thật sự tức giận... Chúng ta là phu thê, coi như nàng chỉ là vì báo ân mới gả cho ta, đó cũng là phu thê. Nếu là phu thê, không cần nói sờ tay, sờ nơi khác cũng đều là bình thường... Không đúng, chuyện này! Nàng mới gả cho ta không tới một ngày, lại lãnh đạm như vậy, đêm tân hôn còn không cho ta ngủ cùng giường, hiện tại chỉ là cầm tay một lúc, lại tức giận đến như vậy... Ô hô, ta đây đến cùng đã cưới một nương tử thế nào vậy, quả thực so với cưới một nữ vương còn quá đáng hơn."
"..." Tính tình của Tiêu triệt càng ngày càng khiến Hạ Khuynh Nguyệt cảm thấy khó hiểu. Lần đầu gặp gỡ hắn cảm thấy hắn một vẻ hờ hững cao ngạo, từ từ lại cảm thấy hắn tâm lí không tầm thường, thậm chí còn mang một điểm thần bí, không chỉ một lần cho nàng cảm thấy đây không phải một thiếu niên mười sáu tuổi, mà là nam tử trưởng thành từng trải qua tang thương... Ngoại trừ nhữn lúc không để ý để lộ tâm tính thật
Mà bây giờ, hàng này rõ ràng rất vô liêm sỉ xâm phạm nàng, rồi lại không chút nào giác ngộ, trái lại giống như đứa trẻ ở đây kêu oan chơi xấu, ngang ngạnh biến nàng từ người bị hại thành người có lỗi, làm cho nàng trong lúc nhất thời có chút dở khóc dở cười, ngay cả trong lồng ngực tức giận cũng tiêu tán hơn nửa.
"Quên đi, ngồi xuống ăn cơm." Hạ Khuynh Nguyệt mệt mỏi nói.
"Nói vậy đúng là nương tử Khuynh Nguyệt không tức giận rồi hả? Khà khà, lúc này mới giống nương tử ngoan mà, đến ăn nhiều một chút!" Tiêu triệt lập tức mượn cớ này, lại ngồi trở lại bên cạnh Hạ Khuynh Nguyệt, đem đĩa bánh đậu xanh gắp vào bát cho Hạ Khuynh Nguyệt.
"..." Hạ Khuynh Nguyệt bắt đầu cảm giác chuyện mình thỉnh cầu sư phụ được ở bên cạnh hắn một tháng là quyết định sai lầm.
Bình luận truyện