Nghịch Thiên - Vô Thiên

Chương 13: Chiến - Thức tỉnh - Kết nghĩa



Đến!

Nguyễn Kiên tập trung, “tiên hạ thủ vi cường”, hắn động. Ba bước chân áp sát, trong thế công tới, tụ lực vào hai tay, đánh ra một đòn “Song trọng phách quyền” vào bụng mặt sẹo. Một cảm giác tê tái từ hai tay truyền tới khiến Nguyễn Kiên phải bật người lui lại, giữ khoảng cách với tên mặt sẹo. Vừa rồi khi hắn tung chiêu, tên mặt sẹo vẫn chưa hề động, nhưng khi đòn đánh sắp trúng thì tên đó đã tung liền hai quyền vào cổ tay của Nguyễn Kiên khiến hắn phải lui lại. “Tốc độ thật nhanh”, Nguyễn Kiên thực sự đã cảm giác được tên mặt sẹo hoàn toàn trên cơ, tốc độ và sức mạnh đó không phải hắn lúc này có thể đánh bại. Dù biết như thế nhưng Nguyễn Kiên vẫn tiếp tục lao lên tấn công, liên tục ra đòn và trúng đòn lui lại.

- Đã đủ rồi, ta phải chấm dứt trận đánh tại đây.

Tên mặt sẹo lạnh lùng nói, và từ trên người hắn toát ra khí thế cường giả trấn áp xung quanh, hắn tấn công. Cảm nhận được khí thế của kẻ địch, Nguyễn Kiên kinh hoàng, vội bình tâm chống đỡ sự công kích của mặt sẹo, nhưng hắn thực sự phải vất vả rất nhiều. Tốc độ của mặt sẹo quá nhanh với hắn, khi Nguyễn Kiên chưa kịp phản xạ để đỡ chiêu thì đã bị trúng tới hai đòn, sức mạnh của mặt sẹo cũng khùng khiếp không kém, những đoàn đánh của hắn đều khiến cho Nguyễn Kiên phải đau đớn, tê tái. Cơ thể Nguyễn Kiên vốn được rèn luyện rất nhiều, cường độ thân thể của hắn rất lớn, mặc dù không thể phát huy hết sức mạnh của nó nhưng việc chịu đòn là không thành vấn đề. Nhưng hiện tại hắn thực sự cảm nhận được đau đớn và mệt mỏi. Nếu kéo dài thế này thì hắn sẽ phải gặp nguy hiểm tính mạng. Nguyễn Kiên tự biết bản thân hắn không thể tiếp tục chịu đòn như thế, hắn âm thầm tụ thế, chờ đợi cơ hội phản kích.

Tên mặt sẹo là một cao thủ Thượng cường hạ giả, xét về cấp bậc thì cao hơn Nguyễn Kiên cả một đại cảnh giới. Từ trước tới giờ hắn đã đánh với rất nhiều cao thủ, có như Nguyễn Kiên, có cả cường đại hơn nhưng chưa bào giờ thấy ai có sức chịu đựng, cường độ nhục thân lớn như Nguyễn Kiên. Nếu như hắn không có được tốc độ và sức mạnh vượt trội thì hắn mới là kẻ thua. Tên mặt sẹo đang thực sự mất kiên nhẫn, hắn đã hao tốn khá nhiều thể lực nhưng chưa thể hạ được Nguyễn Kiên, hắn hơi chậm lại, để chuẩn bị tung một đòn mạnh hơn mong hạ chấm dứt được trận đấu.

Nguyễn Kiên vẫn đang cố chịu đựng, âm thầm tụ thế chờ cơ hội. Và cơ hội đã đến, ngay khi mặt sẹo dừng lại, chỉ khoảnh khắc đó, Nguyễn Kiên tung đòn nhắm ngay yết hầu mặt sẹo. Đồng thời, cùng lúc đó, mặt sẹo cũng đấm ra một quyền cực mạnh, kình lực toát ra như cơn gió “vụt” một cái. Mặt sẹo đánh sau mà tới trước, kình quyền đánh vào bụng Nguyễn Kiên không phát ra tiếng, nhưng xung lực cực mạnh đánh thẳng vào nội thể của hắn. Nguyễn Kiên trúng đòn, cắn răng chịu đau, gia lực vào cú đấm, nhung vì bị trúng đòn, cú đấm lệnh sang bả vai tên mặt sẹo, đánh hắn lùi xa chục bước. Nguyễn Kiên lui ra, khụy xuống phun ra một ngụm máu, quyền kình của mặt sẹo đã đánh trọng thương lục phủ ngũ tạng của hắn. Nếu như không nhanh đánh bại mặt sẹo và chữa trị thì hắn sẽ chết, nhưng việc chiến thắng là xa vời với hắn lúc này. “Chỉ có một cơ hội!”.

Mặt sẹo thực sự phải thừa nhận Nguyễn Kiên là kẻ có cấp bậc kém hơn nhưng lại khiến khó nhọc nhất từ trước tời giờ. Nhưng dù thế nào đi nữa thì hắn cũng phải giết hết những người biết được chuyện ngày hôm nay.

- Ngươi là kẻ địch khiến ta phải khâm phục nhất, ta thừa nhận năng lực của ngươi. Nhưng rất tiếc ta phải giết ngươi, cả hai ông cháu kia nữa. Trước khi đi, ta rất vui lòng cho ngươi biết, người sẽ tiễn ngươi gặp Diêm Vương là Quỷ Diện Kha Cương Thủ, đệ tam cao thủ dưới trướng Hoắc Mã Tâm.

Đệ tam? Kẻ này chỉ là đệ tam cao thủ dưới trướng lão già Hoắc? Điều này đã khiến Nguyễn Kiên thực sự ngạc nhiên, nhưng hắn không sợ hãi, hắn đang cảm thán thế giới này, bề ngoài của nó không chỉ là tất cả, mấy ai rõ được cái bóng tương ứng cũng không hề nhỏ bé. Hắn cố gắng khôi phục trí nhớ, hắn đi tìm hạnh phúc cho mình, nhưng hắn không có hiểu biết, không có thực lực thì làm sao đạt được, số phận của hắn tuyệt không có bình an trôi qua, mà là phải tranh đấu vượt lên. Một kẻ chỉ là đệ tam mà hắn không thể chiến thắng thì làm sao hắn có thể đánh bại đệ nhị, đệ nhất, cả những kẻ mạnh khác nữa? Hắn phải sống, phải chiến thắng, phải vượt lên. Cơ hội duy nhất là sức mạnh bí ẩn của hắn, phải điều khiển được nó. Nhưng cho đến giờ nó chỉ xuất hiện một lần duy nhất khi hắn đánh nhau với bon bám đuôi yếu kém. Nếu sức mạnh đó chỉ dùng được với kẻ yếu thì cũng chỉ là vô dụng. Vậy thì làm sao để hắn có thể dùng được sức mạnh đó, hắn đã như thế nào khi đó?

Hắn giác ngộ! Là giác ngộ, là cảm giác huyền ảo đó! Hắn cần giác ngộ!

Nguyễn Kiên vượt trội hơn mọi người, không phải vì hắn là thiên tài, mà là những điều hắn đã trải qua đã để lại cho hắn kinh nghiệm, trí tuệ, sự bình tĩnh, kiên cường trong mọi hoàn cảnh. Và một lần nữa, hắn đã vượt lên, tìm kiếm tới ánh sáng nhỏ nhoi của sự sống nhờ điều đó.

Nguyễn Kiên đứng dậy, thẳng lưng, bình tĩnh, gương mặt hắn toát lên sự kiên cường bất khuất, một ý chí bất diệt. Một khí thế của cường giả, cường giả chân chính, lan tràn khắp không gian, lấn áp khí thế của Quỷ Diện, chèn ép tất cả. Nguyễn Kiên nhắm mắt lại, xóa bỏ mọi suy nghĩ trong đầu, vô ngã, hắn cảm nhận mọi thứ xung quanh bằng tất cả những gì có thể, cảm nhận mọi thứ bằng chính linh hồn mình.

Trong linh giới của Nguyễn Kiên, mọi thứ lại tiếp tục rực rỡ thêm, hai phần linh hồn lại tăng tốc độ giao thoa hòa hợp, hạt mầm kia càng lớn thêm, hồng thêm. Lâm Nghị càng vui mừng hơn và tăng tốc độ khôi phục.

Nguyễn Kiên mở mắt ra, mọi thứ trước mắt, khác lạ nhưng có cảm giác rất quen thuộc, những tia sương khói phiêu miễu, hư ảo mà chân thực. Hắn biết chúng là gì, nhưng hắn không biết vì sao mình lại có thể khu động được chúng, nhưng không quan trọng, vì hắn đã có thể tiến nhập trạng thái này mọi lúc mọi nơi nếu muốn, hắn có dư thời gian để tìm hiểu. Nguyễn Kiên đưa mắt nhìn Quỷ diện đang ngạc nhiên vì bị khí thế của hắn lấn át, bình tĩnh nói:

- Ta không biết và cũng không quan tâm ngươi là ai hay ngươi muốn gì, ta chỉ cần biết, ngươi sẽ là viên gạch đầu tiên trên con đường của ta. Ta là Nguyễn Kiên, hãy vui mừng khi trở thành một viên đá lót đường cho ta.

Nguyễn Kiên xông lên, tốc độ nhanh hơn lúc đầu gấp mấy lần. Quỷ Diện kinh ngạc trước sự thay đổi nhanh chóng của Nguyễn Kiên nhưng rất nhanh đã hồi thần lại, bôc phát toàn lực xông vào đánh đôi công. Cả hai tung ra những đòn đánh cực hiểm, cực mạnh, cực nhanh. Hai ông cháu Võ Hùng ngòi bên quan khán mà chỉ nhìn thấy những cái bóng lướt nhanh, đ-ng nhau văng ra rồi lại xông vào tiếp, cùng với đó là những âm thanh đánh nhau kịch liệt “binh binh bốp bốp”, cả những tiếng xé gió “vùn vụt”.

- Tại sao Nguyễn Kiên lại có thể đánh ngang tay tên mặt sẹo kia vậy ông? Rõ ràng lúc đầu cậu ấy chỉ có thể chịu đòn và ở thế hạ phong tuyệt đối, chỉ dừng lại một chút mà lại có thể đánh ngang tay.. - Võ Hùng tận mắt chứng kiến cú trở mình của Nguyễn Kiên thì kinh ngạc, thắc mắc hỏi ông nội.

- Ông nội cũng không rõ lắm, nhưng có thể lí giải đôi chút. Cậu trai trẻ kia bị mất trí nhớ phải không, lúc đầu chiến đấu hoàn toàn không thể phản kích, may mắn thoát ra và nghỉ được chút xíu. Thay đổi là trong lúc này, cậu ta đã tiến vào “giác ngộ” ngay trong khi chiến đấu, trong trạng thái này, cậu ta có thể sử dụng hết năng lực của cơ thể mình. Rất có thể là trước khi mất trí nhớ, cậu ta là một cao thủ Thượng Cường trung giả nên mới có thể chỉ dùng thể lực và vài chiêu thức thông thường để đánh ngang với Quỷ Diện là Thượng Cường hạ giả. Dù gì thì cũng phải thừa nhận, bạn cháu là một kỳ tài võ học, trẻ vậy mà đã trở thành cao thủ cấp bậc đó, thậm chí có thể tiến vào “giác ngộ” lúc chiến đấu. - Ông lão không hổ đã từng là một cao thủ có tiếng, có thể phân tích đúng gần như tất cả. - Cứ tình hình này thì người thắng sẽ là cậu Kiên, sức trẻ và kỳ tài của cậu ta chính là thứ áp đảo Quỷ Diện.

Nguyễn Kiên và Quỷ Diện hoàn toàn chìm trong chiến đấu và cảm nhận của mình, không hề nghe thấy hai ông cháu Võ Hùng bàn luận.

Quỷ Diện cảm thấy rất quái dị, hắn vốn trên cơ nhưng bây giờ lại bị đánh xuống hạ phong, đã vậy hắn càng ngày càng yếu đi, không phải chỉ riêng thể lực mà còn cả tinh thần của hắn nữa. Không rõ vì sao, mỗi lần trúng chiêu của Nguyễn Kiên, hắn lại cảm thấy đau đớn trong đầu và giữa trán, tinh thần chiến đấu, sự tập trung, ý thức của hắn dần yếu đi, càng ngày càng mơ hồ. Theo đó là một cảm giác tử vong bao phủ khắp thể xác linh hồn hắn.

Nguyễn Kiên không biết những người kia đang nghĩ gì, hắn đang cảm nhận sự tự do, sung sướng. Khi chiến đấu, mỗi khi hắn tung chiêu đều có thể kéo theo những tia sương khói phiêu phù xung quanh, khi kẻ địch trúng đòn, cái bóng của hắn sẽ bị mờ nhạt đi một chút, trong không gian lại nhiều thêm một chút sương khói. Được những thứ kia bao quanh cho Nguyễn Kiên một cảm giác tự do như ở nhà, sự sung sướng sâu trong linh hồn dâng tràn, hắn càng đánh càng hăng, càng đánh càng mạnh. Đồng thời kí ức của hắn cũng dần trở về, hắn nhớ ra những chiêu đòn mạnh mẽ nguy hiểm, và áp dụng ngay trong chiến đấu.

Trận đấu dần nghiêng về một bên, Quỷ diện chỉ còn biết chịu đòn, hắn hoàn toàn vô lực hoàn thủ hay chạy trốn. Cuối cùng điều gì phải đến cũng đến, Quỷ Diện gục xuống, tắt thở, từ trong mắt hắn nhìn ra được sự khó hiểu và không cam lòng. Hắn chết đi trong sự tuyệt vọng cùng cực.

Nguyễn Kiên dừng lại, hắn ngước lên nhìn trời, thầm nghĩ đây chỉ là bước đầu tiên. Trở lại trạng thái bình thường, Nguyễn Kiên thu hồi chứng cứ, lại cùng ông cháu Võ Hùng trở về võ đường, hắn thì cần phải chữa trị nội thương, còn hai ông cháu cũng có điều cần làm.



Ngày hôm sau, trong võ đường,

- Ra là vậy, nếu thế thì chỉ có thể chầm chậm khôi phục.

Nguyễn Kiên đã nói qua cho ông lão việc mình bị tai nạn mất trí nhớ, và vừa rồi hắn đã kể lại lời Võ Hùng, hi vọng ông lão có thể dùng Võ gia tuyệt học để giúp hắn khôi phục trí nhớ. Còn chuyện hắn có thể khôi phục được phần nào trí nhớ khi trong trạng thái “giác ngộ” mà đánh nhau thì hắn không nhắc tới, đấy là bí mật của hắn, hắn tự rõ ràng năng lực của mình không thể để lộ ra với bất kỳ ai khác kể cả có tin tưởng họ đi nữa, việc đó sẽ mang đến nguy hiểm không xác định cho họ. Ông lão đã cho Nguyễn Kiên một câu trả lời vừa thất vọng, vừa vui mừng. Chuyện là ông đã già, lại bị tẩu hỏa nhập ma nên bị suy giảm tu vi, không thể dùng tuyệt kĩ được nữa. Không chỉ thế, phải đạt đến tầng bảy mới đủ điều kiện thi triển tuyệt kĩ có thể hồi phục trí nhớ, mà ông chỉ mới đạt đến tầng bốn. Đó là lí do ông không thể giúp hắn khôi phục trí nhớ, việc này khiến cho hắn hơi thất vọng. Nhưng bù lại, ông truyền lại cho hắn bộ tuyệt học đó, để hắn có thể tự tu luyện và tự chữa cho mình. Ông cho rằng đối với Nguyễn Kiên, một võ đạo kỳ tài thì chuyện học được bảy phần tuyệt học, tự chữa trị là chuyện không quá khó khăn. Đổi lại, Nguyễn Kiên sẽ phải giúp đỡ Võ Hùng chấn hưng quang đại Võ gia võ đường và giúp đõ Võ gia khi họ gặp nguy. Đối với Nguyễn Kiên thì chuyện ép mua ép bán, cưỡng chế hắn thì hắn tuyệt không chịu đựng, hắn sẽ phản kháng. Nhưng chuyện trao đổi này hợp ý Nguyễn Kiên, dù là không có giao kèo thì hắn cũng sẽ ra sức giúp đỡ Võ gia nếu họ cần.

Nguyễn Kiên đã đưa ra một đề nghị để thắt chặt tình cảm giữa hai bên: kết nghĩa! Ngay sau đó, với ông lão làm chủ trì, lấy thiên địa chứng giám, Nguyễn Kiên cùng Võ Hùng kết nghĩa huynh đệ, nguyện tương trợ nhau khi cần, nguyện sẻ chia niềm vui nỗi buồn, nguyện cùng gánh chịu gian nan thử thách, nguyện cùng nếm trải hỉ, nhạc mọi thứ trong cuộc đời. Nguyễn Kiên làm đại ca, gọi Kiên ca. Võ Hùng làm tiểu đệ, gọi Hùng đệ. Kết nghĩa xong, hai người lại nhìn nhau, lại cùng cười ha hả.

<=> <=> <=> <=> <=> <=> <=> <=> <=> <=> <=> <=> <=> <=> <=>

(*): Ra tay trước thì có lợi thế.

(*): Đòn đánh giống chiêu gomu gomu no bakoza của a Lù Mũ Rơm trong One Piece, tất nhiên là không dài tay rồi.

Cho những bạn không biết: thế tiến, chân trước chân sau, ngiêng người về trước, thấp trọng tâm, hai tay để sau, lấy thế đánh ra trước cùng lúc.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện