Nghịch Thiên - Vô Thiên
Chương 8: Thu hồi - Chuyện lạ
Hắn tiến vào căn phòng ngủ lớn theo chỉ dẫn của lão Lương.
- Aaaaaa! Thả ta ra, tên khốn, đi chết đi! Có ai không, cứu tôi với, ba ơi, cứu con! Huhuhuhuhu!
- Hừ, con chó cái, cứ kêu gào đi, chẳng ai đến cứu ngươi đâu. Ta sẽ cho ngươi hưởng sự sung sướng rồi tiễn ngươi đi chết theo gia đình.
Từ trong phòng truyền đến tiếng kêu cứu thảm thiết của Nhật Huyên và tiếng thét, tiếng cười điên cuồng của tên Tuấn.
Rầm, Lâm Nghị đạp cửa bước vào, không có vẻ hiên ngang, uy vũ nhưng lại có một cảm giác hai vai hắn gánh một khung trời, hắn tự tại dưới sự áp chế của thiên địa. Đó là tư thế nghịch thiên. Dù mất đi tu vi, thể xác, linh hồn thì tan vỡ, khuyết thiếu nhưng khí chất của hắn vẫn toàn vẹn như cũ. Khi tên Tuấn chưa kịp phản ứng thì Lâm Nghị đã áp sát tới một cước đá văng hắn qua một bên. Lâm Nghị tiến tới bên cạnh Nhật Huyên, cởi chiếc áo, khoác lên cho nàng, xoa đầu nàng ý bảo yên tâm rồi quay qua tên Tuấn đang thê thảm nằm trong góc phòng.
Nhìn Lâm Nghị đang từng bước tiến lại phía mình mà hắn cứ cảm giác như hung thần ác sát đang đe dọa sinh mệnh hắn. Trước nay dù trải qua bao nhiêu lần sinh tử nhưng hắn chưa lần nào có cảm giác như lúc này. Hắn hiểu được, tính mạng của Trương Anh Tuấn hắn sẽ kết thúc vào hôm nay, dưới tay tên hung thần trước mắt này. Vào lúc này, hắn lại bình tĩnh hơn hẳn.
- Ngươi có thể giết ta ngày hôm nay nhưng ngươi không thể đoạn tuyệt sinh mệnh của ta. Ta là bất tử bất diệt. Ta tồn tại cùng thiên địa. Sẽ có ngày ta trở về trả lại mối thù ngày hôm nay.
Bản thân Trương Anh Tuấn cũng không thể hiểu nổi những gì hắn vừa nói, nếu như hắn nghe được lời này từ miệng ai khác thì hắn sẽ cho rằng kẻ đó điên, nhưng hắn biết hắn không điên, và hắn càng có cảm giác lời hắn nói là sự thật.
Lâm Nghị khi nghe được lời nói của tên Tuấn thì hơi bất ngờ, không biết vì sao hắn lại có cảm giác kì lạ khi nghe được lời này. Ngay cả hắn là vô cùng nghịch thiên, lại có bảo vật tuyệt thế nên mới có thể tạo thành kỳ tích hiện tại. Một kẻ như Tuấn thì có thứ gì mà lại có thể làm được như lời hắn vừa nói? Tồn tại cùng thiên địa? Bất tử bất diệt?
Lâm Nghị không biết và hắn cũng chẳng muốn quan tâm, hắn chỉ biết đây là lúc hắn giết tên Tuấn và thu hồi phần thất lạc. Lâm Nghị tiến lên, một chiêu nhanh gọn bẻ gãy cổ Tuấn, rồi đặt tay lên trán hắn, tập trung niệm lực xâm nhập vào linh giới của tên Tuấn.
Suốt đêm nay Lâm Nghị chưa hề sử dụng đến niệm lực, chỉ trừ lúc cảm nhận phần thất lạc. Tất cả là để giờ phút này bộc phát, niệm lực của Lâm Nghị như dòng sông Mê Kông cuồn cuộn, tràn vào linh giới của tên Tuấn truy tìm phần thất lạc. Sau một hồi lục tung linh giới, hắn rốt cuộc cũng tìm ra được. Đó là một phần hồn còn lại. Lâm Nghị dùng niệm lực tạo thành một cây cầu kết nối linh hồn của hắn và phần hồn thất lạc, dẫn dắt nó trở về. Thu hồi thành công phần hồn thất lạc đầu tiên.
Lâm Nghị đứng dậy, hơi loạng choạng, để thu hồi phần hồn này, hắn đã hao phí quá nhiều niệm lực nên khá mệt mỏi. Sau đó hắn còn phải tiêu hao thêm nhiều để dung nạp, chữa trị linh hồn mình.
- Anh,... anh có sao không? - Nhật Huyên ở bên giường đã bình tĩnh trở lại, nàng thấy Lâm Nghị đứng không vững thì tưởng rằng hắn bị thương khi đánh nhau với bọn sát thủ nên lo lắng tiến lại gần hỏi thăm.
- Tôi không sao, cô gọi Lương Nhật Huyên phải không? - Lâm Nghị đã xem qua hồ sơ của người nhà Lương thị và biết được Nhật Huyên khi còn đang di chuyển với nhóm sát thủ.
Nhóm sát thủ này thật sự rất chuyên nghiệp. Điều tra rõ ràng thông tin về gia đình lão Lương, chắc chắn tình trạng an ninh trong căn biệt thự không hề tốt nhưng vẫn trang bị tận răng để đảm bảo. Nhưng bọn hắn lại không thể ngờ được lại phát sinh một biến cố là Lâm Nghị, sơ suất này đã dẫn đến thất bại và cái chết của chúng.
- Vâng, tôi chính là Nhật Huyên, tôi vô cùng cảm kích sự cứu giúp của anh đối với gia đình tôi đêm nay.
Nàng thật sự rất có hảo cảm với Lâm Nghị, mặc cho hắn hiện tại vẫn chưa lộ diện gương mặt, lai lịch hoàn toàn bí ẩn. Qua những lời nói, hành động của Lâm Nghị, nàng có cảm giác hắn chính là một người tốt, một người sẽ thay đổi cuộc đời của nàng. Đó là thứ mà mọi người hay gọi là trực giác.
- Cô hãy nghe tôi nói. Thứ nhất, tôi không hề cứu giúp ai cả, chuyện đêm nay chỉ là tình cờ, bọn sát thủ là mục tiêu của tôi và trùng hợp bọn chúng lại muốn giết gia đình cô. Thứ hai, tôi không muốn có thêm một người nào khác biết được chuyện đêm nay liên quan đến tôi. Cuối cùng, cô đã gây một ấn tượng không nhỏ đối với tôi đấy, thế nên tôi quyết định sẽ cho cô một cơ duyện, đến đây.
Lâm Nghị nói sự thật cho nàng biết, nhắc nhở nàng giữ bí mật. Hắn không muốn có quá nhiều chuyện rắc rối, hiện tại hắn chỉ muốn làm xong chuyện cuối rồi trở về nhà nhanh trước khi trời sáng.
Lâm Huyên nghe được lời hắn nói nhưng nàng lại hiểu nhầm hết năm phần. Nàng nghĩ rằng hắn đang khiêm tốn, không muốn nhận công, không muốn nàng xem hắn như ân nhân.
Khi nghe hắn gọi đến gần, nàng bỗng nghĩ tới tình cảnh nàng thường đọc được trong truyện: người anh hùng cứu được mỹ nhân trong giây phút nguy cấp nhất, anh hùng thì say đắm vẻ đẹp của mỹ nhân, mỹ nhân lại cảm kích, yêu thương anh hùng, trong khung cảnh lãng mạn chỉ có hai người, một nụ hôn đính ước trao nhau, tự định chung thân.
Vừa nghĩ đến đó thì mặt nàng ánh lên sắc hồng, mặt đỏ lên tới tận mang tai, ngại ngùng thẹn thùng bước tới gần.
Lâm Nghị thì đang mệt mỏi và vội vàng nên không để ý đến biểu cảm chết người của nàng. Khi nàng lại gần, hắn nhanh chóng cầm tay nàng, để ngửa lòng bàn tay, xòe ra, tay kia kết thủ ấn đơn gián, đặt tại lòng bàn tay nàng. Lâm Nghị tập trung niệm lực, lại kích phát bảo vật trong linh giới của mình, niệm lực mang theo khí tức bảo vật đi một vòng qua các kinh mạch và cốt tủy của Nhật Huyên.
Hắn đang kiểm tra tư chất tu tiên của nàng. Bình thường thì chỉ có thể kiểm tra tư chất bằng công cụ đặc biệt ở tu chân giới, nhưng Lâm Nghị mang bảo vật nghịch thiên và hiểu biết những thứ hiếm lạ nên mới có thể kiểm tra tư chất như vậy.
Lâm Nghị đưa niệm lực đi một vòng quanh thể nội nàng, biết được tư chất của Nhật Huyên mà hắn phải kinh dị thật sự. Nhật Huyên bối rối để hắn làm việc, trong lòng thì thẹn thùng nghĩ ngợi xa xôi, khi niệm lực của hắn đi khắp thể nội mình, nàng tuy không biết chuyện gì xảy ra nhưng thân thể nàng càng ngày càng nóng. Không phải cái nóng nhiệt độ gay gắt, mà là nóng bỏng, sung sướng đến từ tận sâu trong linh hồn.
Đó là sự cảm ứng tự nhiên của thể xác và linh hồn Nhật Huyên khi được kích phát tiềm lực tu tiên.
Lâm Nghị thả tay nàng ra, suy nghĩ một chút rồi viết vài điều vào một tờ giấy, lại đánh hạ một tia hồn ký vào, giao cho nàng và nói:
- Cô rất may mắn, cũng rất có duyên nữa. Đêm nay tôi không thể hoàn tất vì thời gian hạn hẹp. Nếu cô muốn thoát ra khỏi cuộc sống bình thường này thì hãy làm theo những gì tôi viết trong tờ giấy này. Tuyệt đối, không được tiết lộ cho bất kỳ ai khác. Được rồi, tạm biệt.
Nhật Huyên vẫn còn đang hoang mang chưa biết gì thì hắn đã lao ra ngoài qua cửa sổ, nhanh chóng khuất vào trong bóng tối. Định thần lại, nàng đọc sơ tờ giấy rồi giấu vào trong người, nàng đi ra phòng khách tụ họp với gia đình, bàn bạc chuyện giữ bí mật cho Lâm Nghị và chờ đợi đội ngũ an ninh của lão Lương ba nàng và cảnh sát đến điều tra.
Lâm Nghị về đến tòa nhà, hắn lặng lẽ tiềm nhập vào tòa nhà, hắn sử dụng chút niệm lực còn lại nên có thể dễ dàng né tránh hệ thống an ninh, lại thông qua đường chuyển rác để đi nên về tới phòng mà không ai hay biết. Hắn lại sửa soạn tắm rửa một phen, xóa sạch dấu vết, xong hết việc, hắn ngả lưng ra giường, mệt mỏi ngủ đi.
….…
Sáng hôm sau, Nguyễn Kiên thức dậy, vệ sinh một chút rồi đi xuống nhà ăn của tòa nhà đợi Võ Hùng. Một tin tức nổi bật hấp dẫn sự chú ý của hắn, và cả kẻ đang ở trọ trong thể xác hắn nữa. Gia đình của Lương Đông Phức, ông trùm nguyên vật liệu, đã bị ám sát vào tối hôm qua. Bọn sát thủ 11 người với trang bị tối tân, hiện đại, không rõ nguồn gốc, được đánh giá nguy hiểm cực cao. Điều này đặt ra cho mọi người một nghi vấn, liệu có khủng bố và băng đảng hắc đạo nguy hiểm nào đang ẩn giấu tại Việt Nam?
Rất may mắn là ông Lương và gia đình đều an toàn. Theo như những gì họ cho biết và hình ảnh thu được từ camera thì đã có một sự xung đột giữa bọn sát thủ, kết quả một tên đã giết chết hết bọn còn lại và bỏ trốn.
Nguyễn Kiên chú ý không phải ở phần tin tức này, mà là một video che mờ chiếu cảnh đánh nhau của bọn sát thủ. Những chiêu thức và cách chiến đấu của tên sát thủ phản bội gây cho Nguyễn Kiên một cảm giác vô cùng quen thuộc nhưng không cách nào nhớ ra được.
Còn Lâm Nghị, hắn tá túc trong cơ thể Nguyễn Kiên, dù chỉ điều khiển được thân thể khi Nguyễn Kiên đã ngủ hoặc bất tỉnh nhưng hắn vẫn có thể thông qua Nguyễn Kiên mà quan sát, cảm nhận mọi thứ xung quanh.
Khi quan sát đoạn tin tức qua Nguyễn Kiên hắn cảm thấy lạ kì, bởi vì không hề có tin tức hay hình ảnh nào liên quan đến tên Tuấn. Một cảm giác khó hiểu dâng lên trong hắn, cùng với đó là một sự bất an, hắn biết đến cấp bậc như hắn thì cảm giác này là chân thật và nó nguy hiểm thật sự. “Thôi thì bỏ đi, hiện tại cố gắng cũng chẳng biết thêm được gì, lo tốt chuyện trước mắt đã” Lâm Nghị nghĩ thầm rồi tiếp tục chuyên tâm dung nạp phần hồn vừa thu hồi.
Nguyễn Kiên xem xong tin tức cũng chỉ suy nghĩ đôi chút vì hắn chưa biết gì nhiều, hắn xem đó như là một manh mối, sau này hắn sẽ điều tra kĩ hơn, còn bây giờ hắn đang đợi Võ Hùng. Cả hai đã xử lí ổn định những chuyện cần thiết tại thành phố này. Hiện tại vẫn còn sáu ngày cho tới lúc bắt đầu công việc nên cả hai đã quyết định sẽ về quê nhà của Võ Hùng để tìm ông nội hắn, tìm cách khôi phục kí ức cho Nguyễn Kiên.
Cũng tòa nhà này, trên tầng cao nhất, tầng dành riêng cho ông chủ của cả tập đoàn Trần thị, Trần Viễn Nam xem đoạn tin tức mà gân xanh nổi đầy mặt, hai tay nắm chặt cố gắng kiềm chế.
- Chết tiệt mà, bọn ăn hại, chỉ toàn nuôi tốn cơm, 10 tên sát thủ được đào tạo, lại trang bị tận răng mà không thể giết được một kẻ phản bội, càng không giải quyết được lão khốn kia. Thật là ngu xuẩn! Kém cỏi!
…..
- Người đâu, mau mau truy tìm tên phản bội kia cho ta, bắt được hắn thì không thể cho hắn chết dễ dàng được, phải bằm thây vạn đoạn, lột da, rút gân hắn mới nguôi đi cơn giận của ta được.
Một nơi nào đó cách xa Sài Gòn, một thanh niên xem xong đoạn tin tức mà run lẩy bẩy, thầm nghĩ may mắn cho mình,. Khi hắn tỉnh lại thì thấy mình đã bị lột sạch, bên cạnh chỉ có một lời nhắn “ngươi là kẻ may mắn, khôn hồn thì chạy xa khỏi đây đi”. Hắn không thông minh nhưng cũng đủ khôn để hiểu được sự nguy hiểm của kẻ dám có gan phá hoại chuyện của ông chủ, và càng hãi hùng sự lợi hại của kẻ đó nữa. Vì thế hắn đã chạy trốn ngay tức khắc, và đó là việc làm hắn tự hào đến cuối đời. Hắn là kẻ vô cùng may mắn.
- Aaaaaa! Thả ta ra, tên khốn, đi chết đi! Có ai không, cứu tôi với, ba ơi, cứu con! Huhuhuhuhu!
- Hừ, con chó cái, cứ kêu gào đi, chẳng ai đến cứu ngươi đâu. Ta sẽ cho ngươi hưởng sự sung sướng rồi tiễn ngươi đi chết theo gia đình.
Từ trong phòng truyền đến tiếng kêu cứu thảm thiết của Nhật Huyên và tiếng thét, tiếng cười điên cuồng của tên Tuấn.
Rầm, Lâm Nghị đạp cửa bước vào, không có vẻ hiên ngang, uy vũ nhưng lại có một cảm giác hai vai hắn gánh một khung trời, hắn tự tại dưới sự áp chế của thiên địa. Đó là tư thế nghịch thiên. Dù mất đi tu vi, thể xác, linh hồn thì tan vỡ, khuyết thiếu nhưng khí chất của hắn vẫn toàn vẹn như cũ. Khi tên Tuấn chưa kịp phản ứng thì Lâm Nghị đã áp sát tới một cước đá văng hắn qua một bên. Lâm Nghị tiến tới bên cạnh Nhật Huyên, cởi chiếc áo, khoác lên cho nàng, xoa đầu nàng ý bảo yên tâm rồi quay qua tên Tuấn đang thê thảm nằm trong góc phòng.
Nhìn Lâm Nghị đang từng bước tiến lại phía mình mà hắn cứ cảm giác như hung thần ác sát đang đe dọa sinh mệnh hắn. Trước nay dù trải qua bao nhiêu lần sinh tử nhưng hắn chưa lần nào có cảm giác như lúc này. Hắn hiểu được, tính mạng của Trương Anh Tuấn hắn sẽ kết thúc vào hôm nay, dưới tay tên hung thần trước mắt này. Vào lúc này, hắn lại bình tĩnh hơn hẳn.
- Ngươi có thể giết ta ngày hôm nay nhưng ngươi không thể đoạn tuyệt sinh mệnh của ta. Ta là bất tử bất diệt. Ta tồn tại cùng thiên địa. Sẽ có ngày ta trở về trả lại mối thù ngày hôm nay.
Bản thân Trương Anh Tuấn cũng không thể hiểu nổi những gì hắn vừa nói, nếu như hắn nghe được lời này từ miệng ai khác thì hắn sẽ cho rằng kẻ đó điên, nhưng hắn biết hắn không điên, và hắn càng có cảm giác lời hắn nói là sự thật.
Lâm Nghị khi nghe được lời nói của tên Tuấn thì hơi bất ngờ, không biết vì sao hắn lại có cảm giác kì lạ khi nghe được lời này. Ngay cả hắn là vô cùng nghịch thiên, lại có bảo vật tuyệt thế nên mới có thể tạo thành kỳ tích hiện tại. Một kẻ như Tuấn thì có thứ gì mà lại có thể làm được như lời hắn vừa nói? Tồn tại cùng thiên địa? Bất tử bất diệt?
Lâm Nghị không biết và hắn cũng chẳng muốn quan tâm, hắn chỉ biết đây là lúc hắn giết tên Tuấn và thu hồi phần thất lạc. Lâm Nghị tiến lên, một chiêu nhanh gọn bẻ gãy cổ Tuấn, rồi đặt tay lên trán hắn, tập trung niệm lực xâm nhập vào linh giới của tên Tuấn.
Suốt đêm nay Lâm Nghị chưa hề sử dụng đến niệm lực, chỉ trừ lúc cảm nhận phần thất lạc. Tất cả là để giờ phút này bộc phát, niệm lực của Lâm Nghị như dòng sông Mê Kông cuồn cuộn, tràn vào linh giới của tên Tuấn truy tìm phần thất lạc. Sau một hồi lục tung linh giới, hắn rốt cuộc cũng tìm ra được. Đó là một phần hồn còn lại. Lâm Nghị dùng niệm lực tạo thành một cây cầu kết nối linh hồn của hắn và phần hồn thất lạc, dẫn dắt nó trở về. Thu hồi thành công phần hồn thất lạc đầu tiên.
Lâm Nghị đứng dậy, hơi loạng choạng, để thu hồi phần hồn này, hắn đã hao phí quá nhiều niệm lực nên khá mệt mỏi. Sau đó hắn còn phải tiêu hao thêm nhiều để dung nạp, chữa trị linh hồn mình.
- Anh,... anh có sao không? - Nhật Huyên ở bên giường đã bình tĩnh trở lại, nàng thấy Lâm Nghị đứng không vững thì tưởng rằng hắn bị thương khi đánh nhau với bọn sát thủ nên lo lắng tiến lại gần hỏi thăm.
- Tôi không sao, cô gọi Lương Nhật Huyên phải không? - Lâm Nghị đã xem qua hồ sơ của người nhà Lương thị và biết được Nhật Huyên khi còn đang di chuyển với nhóm sát thủ.
Nhóm sát thủ này thật sự rất chuyên nghiệp. Điều tra rõ ràng thông tin về gia đình lão Lương, chắc chắn tình trạng an ninh trong căn biệt thự không hề tốt nhưng vẫn trang bị tận răng để đảm bảo. Nhưng bọn hắn lại không thể ngờ được lại phát sinh một biến cố là Lâm Nghị, sơ suất này đã dẫn đến thất bại và cái chết của chúng.
- Vâng, tôi chính là Nhật Huyên, tôi vô cùng cảm kích sự cứu giúp của anh đối với gia đình tôi đêm nay.
Nàng thật sự rất có hảo cảm với Lâm Nghị, mặc cho hắn hiện tại vẫn chưa lộ diện gương mặt, lai lịch hoàn toàn bí ẩn. Qua những lời nói, hành động của Lâm Nghị, nàng có cảm giác hắn chính là một người tốt, một người sẽ thay đổi cuộc đời của nàng. Đó là thứ mà mọi người hay gọi là trực giác.
- Cô hãy nghe tôi nói. Thứ nhất, tôi không hề cứu giúp ai cả, chuyện đêm nay chỉ là tình cờ, bọn sát thủ là mục tiêu của tôi và trùng hợp bọn chúng lại muốn giết gia đình cô. Thứ hai, tôi không muốn có thêm một người nào khác biết được chuyện đêm nay liên quan đến tôi. Cuối cùng, cô đã gây một ấn tượng không nhỏ đối với tôi đấy, thế nên tôi quyết định sẽ cho cô một cơ duyện, đến đây.
Lâm Nghị nói sự thật cho nàng biết, nhắc nhở nàng giữ bí mật. Hắn không muốn có quá nhiều chuyện rắc rối, hiện tại hắn chỉ muốn làm xong chuyện cuối rồi trở về nhà nhanh trước khi trời sáng.
Lâm Huyên nghe được lời hắn nói nhưng nàng lại hiểu nhầm hết năm phần. Nàng nghĩ rằng hắn đang khiêm tốn, không muốn nhận công, không muốn nàng xem hắn như ân nhân.
Khi nghe hắn gọi đến gần, nàng bỗng nghĩ tới tình cảnh nàng thường đọc được trong truyện: người anh hùng cứu được mỹ nhân trong giây phút nguy cấp nhất, anh hùng thì say đắm vẻ đẹp của mỹ nhân, mỹ nhân lại cảm kích, yêu thương anh hùng, trong khung cảnh lãng mạn chỉ có hai người, một nụ hôn đính ước trao nhau, tự định chung thân.
Vừa nghĩ đến đó thì mặt nàng ánh lên sắc hồng, mặt đỏ lên tới tận mang tai, ngại ngùng thẹn thùng bước tới gần.
Lâm Nghị thì đang mệt mỏi và vội vàng nên không để ý đến biểu cảm chết người của nàng. Khi nàng lại gần, hắn nhanh chóng cầm tay nàng, để ngửa lòng bàn tay, xòe ra, tay kia kết thủ ấn đơn gián, đặt tại lòng bàn tay nàng. Lâm Nghị tập trung niệm lực, lại kích phát bảo vật trong linh giới của mình, niệm lực mang theo khí tức bảo vật đi một vòng qua các kinh mạch và cốt tủy của Nhật Huyên.
Hắn đang kiểm tra tư chất tu tiên của nàng. Bình thường thì chỉ có thể kiểm tra tư chất bằng công cụ đặc biệt ở tu chân giới, nhưng Lâm Nghị mang bảo vật nghịch thiên và hiểu biết những thứ hiếm lạ nên mới có thể kiểm tra tư chất như vậy.
Lâm Nghị đưa niệm lực đi một vòng quanh thể nội nàng, biết được tư chất của Nhật Huyên mà hắn phải kinh dị thật sự. Nhật Huyên bối rối để hắn làm việc, trong lòng thì thẹn thùng nghĩ ngợi xa xôi, khi niệm lực của hắn đi khắp thể nội mình, nàng tuy không biết chuyện gì xảy ra nhưng thân thể nàng càng ngày càng nóng. Không phải cái nóng nhiệt độ gay gắt, mà là nóng bỏng, sung sướng đến từ tận sâu trong linh hồn.
Đó là sự cảm ứng tự nhiên của thể xác và linh hồn Nhật Huyên khi được kích phát tiềm lực tu tiên.
Lâm Nghị thả tay nàng ra, suy nghĩ một chút rồi viết vài điều vào một tờ giấy, lại đánh hạ một tia hồn ký vào, giao cho nàng và nói:
- Cô rất may mắn, cũng rất có duyên nữa. Đêm nay tôi không thể hoàn tất vì thời gian hạn hẹp. Nếu cô muốn thoát ra khỏi cuộc sống bình thường này thì hãy làm theo những gì tôi viết trong tờ giấy này. Tuyệt đối, không được tiết lộ cho bất kỳ ai khác. Được rồi, tạm biệt.
Nhật Huyên vẫn còn đang hoang mang chưa biết gì thì hắn đã lao ra ngoài qua cửa sổ, nhanh chóng khuất vào trong bóng tối. Định thần lại, nàng đọc sơ tờ giấy rồi giấu vào trong người, nàng đi ra phòng khách tụ họp với gia đình, bàn bạc chuyện giữ bí mật cho Lâm Nghị và chờ đợi đội ngũ an ninh của lão Lương ba nàng và cảnh sát đến điều tra.
Lâm Nghị về đến tòa nhà, hắn lặng lẽ tiềm nhập vào tòa nhà, hắn sử dụng chút niệm lực còn lại nên có thể dễ dàng né tránh hệ thống an ninh, lại thông qua đường chuyển rác để đi nên về tới phòng mà không ai hay biết. Hắn lại sửa soạn tắm rửa một phen, xóa sạch dấu vết, xong hết việc, hắn ngả lưng ra giường, mệt mỏi ngủ đi.
….…
Sáng hôm sau, Nguyễn Kiên thức dậy, vệ sinh một chút rồi đi xuống nhà ăn của tòa nhà đợi Võ Hùng. Một tin tức nổi bật hấp dẫn sự chú ý của hắn, và cả kẻ đang ở trọ trong thể xác hắn nữa. Gia đình của Lương Đông Phức, ông trùm nguyên vật liệu, đã bị ám sát vào tối hôm qua. Bọn sát thủ 11 người với trang bị tối tân, hiện đại, không rõ nguồn gốc, được đánh giá nguy hiểm cực cao. Điều này đặt ra cho mọi người một nghi vấn, liệu có khủng bố và băng đảng hắc đạo nguy hiểm nào đang ẩn giấu tại Việt Nam?
Rất may mắn là ông Lương và gia đình đều an toàn. Theo như những gì họ cho biết và hình ảnh thu được từ camera thì đã có một sự xung đột giữa bọn sát thủ, kết quả một tên đã giết chết hết bọn còn lại và bỏ trốn.
Nguyễn Kiên chú ý không phải ở phần tin tức này, mà là một video che mờ chiếu cảnh đánh nhau của bọn sát thủ. Những chiêu thức và cách chiến đấu của tên sát thủ phản bội gây cho Nguyễn Kiên một cảm giác vô cùng quen thuộc nhưng không cách nào nhớ ra được.
Còn Lâm Nghị, hắn tá túc trong cơ thể Nguyễn Kiên, dù chỉ điều khiển được thân thể khi Nguyễn Kiên đã ngủ hoặc bất tỉnh nhưng hắn vẫn có thể thông qua Nguyễn Kiên mà quan sát, cảm nhận mọi thứ xung quanh.
Khi quan sát đoạn tin tức qua Nguyễn Kiên hắn cảm thấy lạ kì, bởi vì không hề có tin tức hay hình ảnh nào liên quan đến tên Tuấn. Một cảm giác khó hiểu dâng lên trong hắn, cùng với đó là một sự bất an, hắn biết đến cấp bậc như hắn thì cảm giác này là chân thật và nó nguy hiểm thật sự. “Thôi thì bỏ đi, hiện tại cố gắng cũng chẳng biết thêm được gì, lo tốt chuyện trước mắt đã” Lâm Nghị nghĩ thầm rồi tiếp tục chuyên tâm dung nạp phần hồn vừa thu hồi.
Nguyễn Kiên xem xong tin tức cũng chỉ suy nghĩ đôi chút vì hắn chưa biết gì nhiều, hắn xem đó như là một manh mối, sau này hắn sẽ điều tra kĩ hơn, còn bây giờ hắn đang đợi Võ Hùng. Cả hai đã xử lí ổn định những chuyện cần thiết tại thành phố này. Hiện tại vẫn còn sáu ngày cho tới lúc bắt đầu công việc nên cả hai đã quyết định sẽ về quê nhà của Võ Hùng để tìm ông nội hắn, tìm cách khôi phục kí ức cho Nguyễn Kiên.
Cũng tòa nhà này, trên tầng cao nhất, tầng dành riêng cho ông chủ của cả tập đoàn Trần thị, Trần Viễn Nam xem đoạn tin tức mà gân xanh nổi đầy mặt, hai tay nắm chặt cố gắng kiềm chế.
- Chết tiệt mà, bọn ăn hại, chỉ toàn nuôi tốn cơm, 10 tên sát thủ được đào tạo, lại trang bị tận răng mà không thể giết được một kẻ phản bội, càng không giải quyết được lão khốn kia. Thật là ngu xuẩn! Kém cỏi!
…..
- Người đâu, mau mau truy tìm tên phản bội kia cho ta, bắt được hắn thì không thể cho hắn chết dễ dàng được, phải bằm thây vạn đoạn, lột da, rút gân hắn mới nguôi đi cơn giận của ta được.
Một nơi nào đó cách xa Sài Gòn, một thanh niên xem xong đoạn tin tức mà run lẩy bẩy, thầm nghĩ may mắn cho mình,. Khi hắn tỉnh lại thì thấy mình đã bị lột sạch, bên cạnh chỉ có một lời nhắn “ngươi là kẻ may mắn, khôn hồn thì chạy xa khỏi đây đi”. Hắn không thông minh nhưng cũng đủ khôn để hiểu được sự nguy hiểm của kẻ dám có gan phá hoại chuyện của ông chủ, và càng hãi hùng sự lợi hại của kẻ đó nữa. Vì thế hắn đã chạy trốn ngay tức khắc, và đó là việc làm hắn tự hào đến cuối đời. Hắn là kẻ vô cùng may mắn.
Bình luận truyện