Chương 1
Số 159, đường Trung Sơn, Đình Cảnh.
Hành trình từ Bệnh viện tổng hợp số tám đến Đình Cảnh không quá gần, đi xe phải mất gần nửa tiếng.
Khi Hứa Hòe đến nơi, nàng vội vàng bỏ lại tờ năm mươi tệ duy nhất còn lại trên người, vừa xuống xe đã bị tài xế gọi lại.
"Này, tiểu cô nương."
"Không cần thối!" Hứa Hòe vội vàng muốn đi tìm Lâm Thù Ý.
"Không phải a, cô không trả đủ tiền!" Tài xế bất đắc dĩ nói.
Bước chân Hứa Hòe dừng lại, nàng đưa tay lật túi quần vẫn không thu hoạch được gì. Cuối cùng, nàng tháo chiếc vòng trên tay xuống, đưa qua cửa sổ, "Sư phụ, xin lỗi, trên người tôi thật sự không có tiền, ngài xem chiếc vòng này có thể bán ra được không?"
Đó là một chiếc vòng tay bằng bạc, năm đó là sinh nhật của nàng, Hứa Vân Chu cha nàng đã tìm người thiết kế riêng cho nàng.
Tuy không nặng, nhưng rất có giá trị.
Tài xế nhìn vẻ mặt cấp thiết của nàng, cũng coi như có hảo tâm "Quên đi, cũng chỉ có khoảng 20 tệ, cô vẫn là giữ lại chiếc vòng này đi." Nói xong, hắn liền từ bên người Hứa Hòe lái xe rời đi.
Hứa Hòe nói một tiếng "Cảm ơn", cúi đầu chào chiếc taxi đã rời đi, sau đó xoay người đi về phía Đình Cảnh.
Nhưng đến cửa nàng đã bị chặn lại.
"Tiểu thư, mời quẹt thẻ." Cũng không phải Hứa Hòe chưa từng nghe qua tên tuổi của Đình Cảnh, lúc trước khi nghỉ đông về, nàng nghe Hứa Ba nói nếu lợi nhuận năm nay có thể tăng 0.2%, bọn họ liền đổi nhà, sẽ chuyển đến đây.
Những người có thể sống ở đây đều là những người không giàu sang thì cũng phú quý.
Hứa Hòe đờ ra, nàng không phải là cư dân ở đây, nếu không được chủ nhà cho phép, nàng sẽ không được vào.
"Tôi, tôi tới đây tìm Lâm Thù Ý, phiền phức anh cho tôi vào." Nàng lớn như vậy còn chưa từng thỉnh cầu ai, bây giờ gặp phải tình huống như vậy, khuôn mặt nàng không khỏi đỏ lên.
Nhân viên bảo an kia nhìn nàng, khi nàng nói ra cái tên đó, ánh mắt hắn cuối cùng thay đổi.
Chỉ là, trở nên có mấy phần xem thường.
"Tiểu thư, ngày nào cũng có vô số nữ nhân đến tìm Lâm tổng, cô nói nếu tôi cho cô vào, chẳng phải bảo an gác cổng Đình Cảnh chúng ta liền trở thành vật trang trí sao?" Hắn coi nàng như những nữ nhân chủ động muốn leo lên giường Lâm Thù Ý. Xu hướng tính dục của Lâm Thù Ý cũng không phải là bí mật gì, nhưng Lâm tổng là người thủ đoạn, đừng nói là ở trước mặt, ngay cả sau lưng ai cũng không dám đàm tiếu một câu.
Mặt Hứa Hòe lúc đỏ lúc trắng, xấu hổ lại tức giận đến cực điểm, nhưng là không có hùng hồn cãi lại.
"Tôi khác với mấy người đó" nàng bình tĩnh nói.
"Mấy người các cô đều nói mình khác với mấy tiện nhân yêu diễm bên ngoài, đều tự xưng là chính thất phu nhân của Lâm tổng. Nhưng Lâm tổng vẫn chưa kết hôn a! Đúng là một lũ mơ mộng hão huyền! Tôi nhìn cô vẫn còn trẻ, nên tốt nhất đi con đường đúng đắn a!" Nhân viên bảo an dùng ngữ khí của người từng trải nói.
Đúng lúc này, trên đường núi xuất hiện một tia sáng chiếu tới, sau đó một chiếc xe màu đen đi đến.
"Ồ, đây không phải Lâm tổng trở về sao?" Nhân viên bảo an liếc nhìn Hứa Hòe, "Nếu cô có việc thì cứ nói bây giờ đi."
Hứa Hòe lập tức hoàn hồn, sau đó xoay người lại nhìn chiếc xe không xa.
Nàng gần như dùng một sải chân lao lên, tốc độ thậm chí còn nhanh hơn cả khi thi chạy hồi năm nhất đại học.
"Lâm Thù Ý! Cô ra đây cho tôi!" Nàng chạy đến trước xe, đập tay vào cửa sổ hét lên.
Trước hành động này, nhân viên bảo an đứng ở một bên liền bị dọa sợ đến ngây người.
Cô gái này đêm nay đúng là khác hẳn với tiện nhân yêu diễm thường ngày! Thật hung dữ!
Trong xe -
"Lâm tổng?" Tài xế ngồi đằng trước cũng sững sờ, chuyện gì đã xảy ra với cô gái đột nhiên xuất hiện trước cửa nhà lão bản của hắn vậy? Hắn chưa từng thấy qua cô gái này, cũng chưa từng thấy qua ánh mắt đằng đằng sát khí như vậy. Hơn nữa, bề ngoài thoạt nhìn còn rất... xấu xí...
Hôm nay Lâm Thù Ý vừa mới dự tiệc về, vì có chút chuyện khiến cô không vui nên đã uống thêm hai ly. Hiện tại, trong xe vẫn còn nồng nặc mùi rượu, có thể thấy được cô đã uống không ít.
"Ai ở bên ngoài?" Thanh âm của nữ nhân trầm như nốt nhạc giao hưởng, đặc biệt lạnh lùng.
Lão Lưu liếc nhìn ra ngoài cửa sổ, "Một cô gái, tôi không quen biết."
"Vậy lái đi đi, mặc kệ cô ta." Nữ nhân ngồi sau ẩn mình trong bóng tối nói, cô không có nhiều thời gian nhàn rỗi để đi ứng phó với con ả đào mỏ như một con sói đói bên ngoài.
Lão Lưu nhận lệnh chuẩn bị lái xe đi. Nhưng đúng lúc này, biến cố bất ngờ xảy ra ...
Hứa Hòe nhìn thấy xe của Lâm Thù Ý không dừng lại, dưới tình thế cấp bách, nàng vội vàng chạy tới trước đầu xe!
"Này! Tiểu cô nương! Không sợ chết sao!" Hành động này khiến Lão Lưu đang ngồi trên ghế lái hoảng sợ, lòng bàn tay ướt đẫm mồ hôi, lập tức mở cửa kính xe, hỏi thăm Hứa Hòe suýt bị hắn đụng phải.
Ánh mắt Hứa Hòe kiên định, "Kêu Lâm Thù Ý ra đây!" Quyết liệt trong mắt nàng khiến người ta chấn động.
Lão Lưu quay đầu lại, hắn thấy lão bản thiếu kiên nhẫn đưa tay ra xoa xoa thái dương, hắn không khỏi nói: "Lão bản, tìm ngài."
Xem ra cô gái bên ngoài trông không giống những nữ nhân thường muốn đạt được tin tức, muốn nhân cơ hội bò lên giường của Lâm Thù Ý, Lão Lý nhất thời không biết phải xử lý thế nào.
Lâm Thù Ý ngẩng đầu, ngũ quan ẩn hiện trong ánh sáng lờ mờ khiến người ta không thấy rõ, nhưng đôi mắt sáng ngời sắc bén kia, tựa như trong nháy mắt có thể nhìn thấu tâm can người khác.
"Đi." Cô không cần biết người bên ngoài là ai, cũng không thèm quan tâm.
"Nhưng ..." Lão Lưu muốn nói, nhưng hiện tại người đang chắn ở đầu xe, đi là đi thế nào? Chạy qua luôn sao?
"Lâm Thù Ý! Ra đây! Tại sao cô lại hãm hại ba mẹ tôi! Ra đây! Mau ra đây!" Thanh âm của Hứa Hòe từ bên ngoài vọng vào.
Khi nữ nhân ngồi ở ghế sau nghe thanh âm này, tay đặt ở hai bên thái dương buông xuống, "Hửm? Người của Hứa gia? Tìm đến rồi? Nhanh như vậy sao? Có chút thú vị."
Cô nói mấy câu liên tiếp, sau đó hơi nghiêng người về phía trước, nhìn cô gái gầy gò đang đứng bên ngoài qua kính chắn gió, trong mắt mang theo ý cười, "Ồ, thật sự là người Hứa gia, vậy bắt đầu trò chơi rồi sao?"
Không khó nghe ra, trong thanh âm của cô mang theo chút vui mừng, như cô gặp phải một chuyện gì đó đặc biệt vui mừng vậy.
Lão Lưu đi theo cô không lâu, Lâm Thù Ý về nước chưa được ba tháng, hiện tại hắn vẫn không hiểu được tính tình của vị lão bản này. "Vậy làm sao bây giờ?"
Lâm Thù Ý mỉm cười, chỉ là nụ cười không chạm đến đáy mắt, "Cho cô ta vào đi."
Lão Lưu sửng sốt, mặc dù không biết tại sao, nhưng hắn vẫn chuẩn bị mở cửa.
"Để cô ta đi theo!" Lâm Thù Ý quét ánh mắt về phía tay của Lão Lưu, lãnh đạm nói.
Cho người Hứa gia ngồi trong xe của cô? Suy nghĩ viển vông!
Lão Lưu: "..." Hắn hỏi thăm bảo an một chút, người sau mang ánh mắt cổ quái nhìn Hứa Hòe vẫn đang đứng ở giữa đường, cuối cùng cho nàng vào.
-
Đình Cảnh chiếm diện tích rất rộng, nhưng hộ gia đình còn có phần thưa thớt, diện tích bình quân đầu người của thành phố hoàn toàn không so với nơi này được, hầu như đều vung tiền mua chỗ thành tịnh.
Khi Hứa Hòe chạy theo chiếc xe đen đến biệt thự của Lâm Thù Ý, nàng đã thở không ra hơi.
Thân ảnh gầy yếu kia, trong gió đêm tựa như có thể bị thổi bay bất cứ lúc nào.
Nhưng nàng vẫn cố chấp chạy theo.
Cửa xe ghế sau mở ra. Đầu tiên, một chân duỗi ra khỏi xe, chân kia đi một đôi giày cao gót màu đen không tỳ vết, thủ công tinh xảo, hoa văn đơn giản. Sau đó, một bàn tay thon dài vươn ra nắm lấy cửa xe, trên cổ tay đeo một chiếc đồng hồ bằng da, hình dáng độc đáo lại sang trọng.
Cuối cùng Lâm Thù Ý cũng xuống xe, cô đang đứng ở cửa xe, trịch thượng nhìn cô gái gầy gò thấp bé đang ở phía sau, lúc này đang cúi người thở hổn hển, khóe môi lộ ra nụ cười khinh thường, có mấy phần trào phúng.
"Hứa gia?" Hai chữ thốt ra từ miệng cô, giống như cực kỳ chán ghét.
Hứa Hòe nghe thấy liền ngẩng đầu lên, còn chưa kịp nhìn nữ nhân trước mặt mình thì nàng đã lên tiếng, "Lâm Thù Ý?"
"A!", Ngay cả trong đêm tối cũng có thể nhìn ra thân hình quyến rũ trong bộ âu phục của nữ nhân kia, miệng phát ra một tia giễu cợt "Lá gan không nhỏ." Dám bỏ qua câu hỏi của cô còn không phải là lá gan không nhỏ sao?
Lâm Thù Ý nói xong câu này thì không để ý đến Hứa Hòe nữa, đi thẳng về phía căn biệt thự của mình.
Hứa Hòe theo sát phía sau, đi về phía căn biệt thự nguy nga tráng lệ trước mặt.
Khi Lâm Thù Ý bước đến cửa, đã có người mở cửa cho cô.
"Lâm tiểu thư." Người mở cửa là một người phụ nữ trung niên, khi thấy Hứa Hòe đang đi theo Lâm Thù Ý, trong mắt bà thoáng hiện lên một tia kinh ngạc.
Kể từ khi làm việc ở đây, bà chưa bao giờ thấy Lâm Thù Ý đưa bất kỳ nữ nhân nào về nhà.
Hứa Hòe là người đầu tiên.
Lâm Thù Ý nhìn Hứa Hòe đang đứng phía sau mình, cười như không cười nói "Đi lấy cho cô ta một đôi dép."
"Dạ vâng."
Vào phòng, Lâm Thù Ý duỗi tay kéo cà vạt, sau đó cởi hai cúc áo sơ mi trên cùng, lộ ra xương quai xanh thanh tú cùng làn trắng như ngọc.
Lúc này Dì Tiền đưa cho cô một cốc nước lạnh, Lâm Thù Ý cầm lấy uống cạn, đặt chiếc cốc thủy tinh lên bàn trà trước mặt.
Lúc này Hứa Hòe đã thay giày xong, cởi đôi giày cao gót mà nàng đặc biệt chuẩn cho cuộc chiến, lập tức thấp hơn một chút. Nhưng đôi dép lê này cũng giải thoát chân nàng khỏi sự gò bó. Đôi chân nhỏ bé kia vì đi giày gót nhọn cả ngày, lại chạy cả ngày nên gót bàn chân đã bị trầy hết rồi, mỗi bước đi của nàng đều có thể mang đến cho nàng cảm giác đau thấu tim.
"Lâm Thù Ý, chuyện của ba mẹ tôi đều là do cô đúng không?" Giọng của Hứa Hòe không còn sung sức như khi đứng trước cổng Cảnh Đình, nàng cảm thấy rất mệt mỏi. Hiện tại nàng có thể chống đỡ là vì không cam lòng cùng oán hận, nếu không, nếu không, nàng đã sớm ngã xuống rồi.
Lâm Thù Ý đang bắt chéo ngồi trên sô pha, so với bộ dạng xốc xếch bất kham của Hứa Hòe lúc này, dáng vẻ của cô hiển nhiên thoải mái hơn rất nhiều.
"Do tôi?" Lâm Thù Ý vặn lại hỏi.
Hứa Hòe nắm chặt tay, "Tại sao công ty của cha tôi vô cớ bị mua lại? Tại sao mẹ tôi lại tự sát? Mấy chuyện này không phải là do có người đứng sau bày mưu tính kế sao?"
Lâm Thù Ý không có lập tức trả lời câu hỏi của nàng. Ánh mắt của cô giờ khắc này giống như một con đại bàng đơn độc trên sa mạc, mang theo sự nhạy bén bẩm sinh cùng cái nhìn thấu mọi thứ, thẳng tắp nhìn cô gái đáng thương ảm đạm đứng trước mặt.
Khi Hứa Hòe cảm thấy nữ nhân trước mặt đang định phủ nhận, nàng đã nghe thấy Lâm Thù Ý lại nói.
"Không sai, là tôi." Cô thản nhiên trả lời, không chút dài dòng.
Bởi vì nữ nhân này tin chắc cho dù Hứa Hòe có biết câu trả lời cuối cùng thì vẫn không liên quan gì đến cô, cho nên mới thẳng thắn như vậy, ngay cả thái độ cũng kiêu ngạo như vậy.
Lời nói của Lâm Thù Ý tràn đầy khiêu khích.
Hứa Hòe nắm chặt tay đến mức gân xanh cũng nổi lên trên mu bàn tay, nàng trừng mắt nhìn nữ nhân trước mặt, đột nhiên dư quang nhìn thấy chiếc cốc thủy tinh trên bàn, nàng khom người cầm lên, dùng tâm thế cá chết lưới rách ném chiếc cốc về phía nữ nhân đang ngồi trên ghế sofa.
"Loảng xoảng", một tiếng động thật lớn vang lên, chiếc cốc rơi xuống mặt đất vỡ thành từng mảnh.
Còn nữ nhân kia, Hứa Hòe không nhìn rõ cô né tránh như thế nào, trong nháy mắt đã đứng ở trước mặt nàng.
Lúc này sắc mặt Lâm Thù Ý đã trầm đến tích thủy, cô vươn tay nắm chặt cái cổ mảnh khảnh của Hứa Hòe.
"Cô dám đánh tôi?" từng chữ từng chữ bật ra khỏi miệng của Lâm Thù Ý, mang theo dữ tợn cùng u ám của cơn giông sắp ập đến.
Động tác của cô không phải để vui, cổ của Hứa Hòe bị cô bóp rất chặt, lúc này cả khuôn mặt đều đỏ bừng. Nàng cố gắng thở dốc nhưng cổ họng đã bị nữ nhân trước mặt bóp trong lòng bàn tay, mất đi quyền chủ động hô hấp, giống như con cá mắc cạn, không tài nào thở được.
"Cô, cô, đáng chết ..." Nàng lắp bắp phun ra những lời này, tay vẫn vùng vẫy trên không trung, cố gắng dùng chút sức lực còn sót lại để phản kháng nữ nhân trước mặt.
Đáng tiếc, chỉ là châu chấu đá xe.
Bình luận truyện