Nghiện - Nguyên Hòa

Chương 32



Cô làm ra vẻ như đang xem kịch, nhưng ai cũng đều biết rằng hiện tại cô không thực sự đang xem kịch, cô muốn Chu Hạo Vũ thú nhận trước mặt tất cả mọi người, thú nhận những suy nghĩ đen tối của hắn vừa rồi với Hứa Hòe.

Chu Hạo Vũ không dám không nói, nhưng hắn cũng không dám nói thật trước mặt Lâm Thù Ý, hắn sợ bị đánh chết.

"Tôi, tôi chính là vừa nhìn vị tiểu thư này rất xinh đẹp, liền muốn cùng cô ấy đi uống trà." Chu Hạo Vũ vừa nói vừa kêu gào, kéo đến rách da khóe môi, thật sự rất đau.

Lâm Thù Ý cười lạnh hai tiếng, "Vẫn chưa biên đủ?"

Cô đứng yên, nhưng Chu Hạo Vũ lại bất giác lùi lại hai bước, vẻ mặt bất an lo sợ, mí mắt đột nhiên nhảy lên lợi hại, trong đầu chợt nghĩ đến câu nói của người xưa, mí mắt giật không phải tài thì chính là tai.

Nhưng hiện tại, tựa hồ còn chưa tới phiên hắn phát tài.

"Tôi ..." Vốn Chu Hạo Vũ cho rằng sau khi nói như vậy Lâm Thù Ý sẽ không truy cứu, đại từ đại bi tha hắn một lần, nhưng hắn không ngờ Lâm Thù Ý lại là một người thích tích cực như vậy.

"Hắn là cháu trai của tiểu tam, vừa rồi muốn lôi kéo tôi đi, muốn cưỡng bức..." Đột nhiên, lúc này Hứa Hòe đứng ra, nàng nắm lấy tay Lâm Thù Ý, chủ động xuyên thủng Chu Hạo Vũ muốn tiếp tục nói dối.

Có đôi khi tình huống tiến triển đến kỳ quái như vậy. Rõ ràng lý trí quyết định xa lánh người, nhưng trong hành động, không tự chủ được muốn lại gần hơn. Tựa như trên lý trí nói là nguy hiểm nên hạn chế tiếp xúc, nhưng trên cảm tính lại có một loại hấp dẫn khôn tả.

Có thể, đây chính là loại hấp dẫn chí mạng.

Biết rõ mà không thể làm, hiện tại đây là ý nghĩ duy nhất của Hứa Hòe. Biết Lâm Thù Ý không phải là người mà nàng nên tới gần, nhưng lần này đến lần khác đều không thể kháng cự.

Nếu hiện tại, nàng chủ động nắm tay, chủ động tiến lên, lôi kéo Lâm Thù Ý, muốn tới gần cô, nàng không thể cưỡng lại loại thân cận tự bộc phát như vậy.

Cháu trai của tiểu tam?

Hứa Hòe vừa nói xong, không chỉ làm Lâm Thù Ý kinh ngạc mà ngay cả những người đang ăn dưa xung quanh cũng kinh ngạc. Đây là tình huống thế nào? Lẽ nào hai người này có quen biết? Nội dung vở kịch tựa như lại bị đảo ngược.

Lâm Thù Ý kinh ngạc trong giây lát, cô rất nhanh hiểu ra chuyện gì đang xảy ra. Hứa Hòe tiếp xúc với người nhà tiểu tam bao nhiêu lần rồi? Làm sao cô không biết?

Lâm Thù Ý cũng không có hảo cảm với tiểu tam, thậm chí cô còn căm ghét hơn người bình thường mấy phần. Cô nhìn dáng vẻ Hứa Hòe đứng bên cạnh, trong lòng cảm thấy có chút khó chịu. Cảm xúc đó chỉ thoáng qua, lúc này cô không muốn giải thích thêm, quay đầu lại nhìn Chu Hạo Vũ.

"Đúng như cô ấy nói không?" Cô hỏi.

Mọi người đều biết rõ ràng là được rồi, nhưng Lâm Thù Ý muốn hỏi cho rõ, cái gì mà để lại cho tên tra nam này một chút mặt mũi cùng tôn nghiêm cuối cùng, thứ này không tồn tại ở trong lòng cô. Cô chỉ quan tâm đến việc làm thế nào tát vào mặt người ta là được rồi.

Giống như hiện tại, vấn đề của cô giống như một cái tát, "Chát" một tiếng, rơi vào mặt của Chu Hạo Vũ. Chu Hạo Vũ không biết có nên trả lời hay không, cuối cùng chỉ có thể im lặng thay cho câu trả lời ngượng ngùng cùng mất mặt kia.

Lâm Thù Ý gật đầu, cô đã hiểu ý của đối phương. Lấy điện thoại ra, cô kêu Lục Kinh Châu nhờ người tới xử lý chút việc còn lại, sau khi cất điện thoại vào, Lâm Thù Ý buông tay Hứa Hòe ra, nhân tiện sờ sờ vào đầu nhỏ của nàng, "Ngoan, nơi này nóng lắm, lên xe chờ đi." Lúc này Lâm Thù Ý tựa hồ ý thức được xe của cô vẫn đang đậu ở giữa đường, chỉ sợ sẽ cản trở giao thông.

Nhưng đối với cô còn có một việc quan trọng hơn việc cản trở giao thông, cô đi tới trước mặt Chu Hạo Vũ, suy nghĩ một chút, cô cảm thấy trước tiên nên chào hỏi trước khi động thủ, như vậy cô mới có vẻ lịch sự hơn một chút. Tuân theo ý nghĩ tương tự chờ một lúc ta sẽ đánh ngươi, trước tiên thông báo cho ngươi một tiếng, ngươi xem ta vẫn là rất phúc hậu, Lâm Thù Ý lên tiếng.

"Nghĩ chờ cảnh sát tới liền bắt cậu trở về như vậy, cậu cũng không nhận được tổn hại gì cũng thật đáng tiếc. Cậu không nhận được tổn hại gì tôi lại không cao hứng, suy nghĩ một chút, cảm thấy vẫn là trước hết để tôi giáo huấn cậu. Cậu nên biết trên đời này làm người như thế nào, đối xử với con gái như thế nào, sau này đừng ở trên đường tùy tiện lôi kéo người không phải là vợ của mình, hiểu chưa?"

Lâm Thù Ý vừa dứt lời, cô nhấc chân lên đá vào cổ của người kia, nơi đó gần với động mạch chủ của cơ thể con người.

Một cước này đã khiến Chu Hạo Vũ sợ hãi rồi, đôi giày cao gót đẹp đẽ trên chân của Lâm Thù Ý giờ đang ở ngay yết hầu của Chu Hạo Vũ. Một cước này cô không có dùng lực, mục đích ban đầu là để dọa Chu Hạo Vũ. Nhưng không ai nghĩ tới, người có lá gan uy hiếp con gái giữa phố lại không có lá gan gánh chịu hậu quả.

Một cước của Lâm Thù Ý trực tiếp làm hắn sợ đến tè ra quần...

Lâm Thù Ý vốn dĩ còn muốn làm chút gì đó, bị mặt đất đột nhiên ướt sũng làm cho sững sờ, nhất thời quên thu hồi khí lực, không muốn thật sự đá vào cổ Chu Hạo Vũ, kết quả nhịn không được trực tiếp đá vào người kia...

Chu Hạo Vũ ngã xuống đất, đau đớn ôm cổ, lúc ngã xuống không chọn vị trí khác, "tự thể nghiệm" đem chính mình "không cẩn thận" lau khô nơi ẩm ướt.

Hành động này nằm ngoài kế hoạch của Lâm Thù Ý, cô vẫn muốn trở thành một công dân tuân thủ pháp luật, vốn chỉ để Chu Hạo Vũ ăn chút vị đắng, kết quả là người kia quá tệ, đều không có một chút trách nhiệm nào mà nam nhân nên có, để người ta xem một màn kịch không công.

Lâm Thù Ý nhếch môi, cảm thấy thật vô vị, nhìn Chu Hạo Vũ còn đang lăn lộn trên mặt đất tưởng mình là đống rơm rang trứng, cô khẽ trào phúng rồi xoay người rời đi.

Hiện tại Hứa Hòe không muốn đến đại lý nhà ở nữa, nàng đuổi theo Lâm Thù Ý, tuy thanh âm hơi nhỏ nhưng nữ nhân ở phía trước có thể nghe thấy, nàng nói: Cảm ơn chị, Lâm Thù Ý.

Lâm Thù Ý nhíu mày, cô bước đến vị trí xe của mình, Hứa Hòe chuẩn bị ngồi vào, đột nhiên nàng nghe thấy nữ nhân đứng ở cửa xe đối diện khoác tay lên nóc xe nói: "Không cần khách khí, không phải là người yêu sao?"

Cô nói xong, cũng không đợi Hứa Hòe có bất kỳ phản ứng gì, cô đã ngồi vào vị trí lái xe, "Mau vào đi." Vừa nói cô vừa khởi động xe, nhân tiện đưa ánh mắt khiêu khích nhìn tài xế bên trái liên tục bấm còi chửi bới.

Hứa Hòe như bị lời nói vừa rồi của Lâm Thù Ý làm cho bối rối, ngồi ở ghế phó lái, còn quên thắt dây an toàn.

Cho đến khi một bóng đen đột nhiên bao phủ trước mắt nàng, Lâm Thù Ý tiến nửa người sang, tự tay thay nàng thắt dây an toàn, "Cạch" một tiếng, lúc này Hứa Hòe mới phản ứng lại, vành tai bắt đầu đỏ lên.

"Ngây người như vậy làm gì." Lâm Thù Ý hoàn toàn không biết mình là "thủ phạm" khiến Hứa Hòe ngây người, lại bắt đầu khẽ mắng nàng.

Hứa Hòe: "..." không nói ra được lý do ngây người, nàng cúi đầu nắm lấy dây an toàn trên ngực không nói lời nào.

Người yêu? Chẳng lẽ hai người không biết đó chỉ là một trò đùa, không có ý nghĩa thực tế sao? Nhưng tại sao hiện tại Lâm Thù Ý lại tự nói ra, để trong đầu nàng đột nhiên xuất hiện ảo giác? Cho dù đó có là sự thật thì giữa hai người không có cái gì cả, chỉ là một mối quan hệ đơn thuần. Nhưng mà, này cũng không đúng sự thật.

"Đi bệnh viện?" Hứa Hòe không nói lời nào, Lâm Thù Ý lại chọn chủ đề khác, nơi này chính là ở phía sau bệnh viện, khiến cô dễ dàng đoán được Hứa Hòe muốn làm gì.

"Ừ." Quả nhiên, Hứa Hòe gật đầu, "Hôm nay lão sư tôi đi thăm ba tôi."

Trong xe có chút trầm mặc, Lâm Thù Ý không thích Hứa Ba, nói chính xác thì trước đó cô cực kỳ chán ghét Hứa gia, nhưng hiện tại cô không thể khẳng định như vậy. "Quan hệ của em với ba em rất tốt sao?"

Hứa Hòe lại gật đầu, "Ông ấy là người tốt nhất trên thế giới này."

Những lời này khiến Lâm Thù Ý buồn cười, trong tiếng cười của cô tràn đầy châm chọc. "Người tốt nhất mà làm chuyện quá trớn sao?" Cô đã điều tra rất rõ ràng chuyện của Hứa gia.

Lời này khiến Hứa Hòe có chút không cách nào nói tiếp. Nàng ngồi trên ghế phó lái dùng ngón tay vò rối mái tóc dài, thật lâu không lên tiếng.

Ngay khi Lâm Thù Ý nghĩ nàng sẽ im lặng như vậy cho đến khi về nhà, thì đây là lúc Hứa Hòe lên tiếng.

"Ít nhất thì ông ấy đã làm tốt vai trò của một người cha. Ông ấy cũng thấy hổ thẹn với mẹ tôi ..." Hứa Hòe dừng một chút, sau đó nói: "Đừng nói ông ấy hổ thẹn với gia đình tôi, trước khi kết hôn, ông ấy đã che giấu sự tồn tại của Ôn Thư Nhiên là thiếu tôn trọng mẹ tôi, cũng chính là lừa dối. Nhưng mà, trong hai mươi năm của cuộc đời tôi, những gì tôi có thể cảm nhận được ở mẹ tôi là hạnh phúc, những gì tôi cảm nhận ở nhà là ấm áp cùng vui vẻ. Ông ấy đã làm sai hai việc, chọn cách che giấu, khi biết được sự tồn tại của nữ nhân kia, tôi đã rất tức giận, rất tức giận, nhưng cuối cùng tôi vẫn giả vờ như không có chuyện gì xảy ra." Thanh âm của nàng trở nên rất nhỏ, "Chị có thể nói tôi nhu nhược, nhưng nếu có một cơ hội nữa, tôi vẫn sẽ không nói cho bất kỳ người nào biết."

Lâm Thù Ý không ngắt lời nàng, chỉ lặng lẽ nghe nàng nói tiếp.

"Tôi không phải là ba tôi, tôi không hiểu tại sao ông ấy có suy tính gì mà lại lên giường với nữ nhân khác. Nhưng ông ấy vẫn rất yêu thương cùng trân trọng gia đình tôi, chỉ vì điểm này mà tôi không thể ích kỷ đi vạch trần sự thật. Cứ như vậy, gia đình sẽ chỉ có cửa nát nhà tan..."

Nếu trước mắt hai người chính là sự thật tàn nhẫn cùng bình yên giả tạo, vậy hai người sẽ lựa chọn như thế nào?

Hứa Hòe không nghi hoặc gì mà chọn cách sau, "Tôi thà giả vờ như không có chuyện gì xảy ra, tôi không muốn gia đình cứ tan vỡ như vậy." Nhưng kết quả cuối cùng còn khốc liệt hơn, tàn nhẫn đến mức nàng không thể chấp nhận.

Cái chết của Hứa Mẹ chính là khúc mắc của nàng.

"Vậy, tại sao chị lại nói cho bà ấy biết?" Nàng nhẹ nhàng nói.

Lúc này, Lâm Thù Ý vừa nghiêng đầu liền nhìn thấy một giọt nước mắt đọng dưới hàm của cô gái bên cạnh.

Những giọt nước mắt trong suốt liên tiếp trượt xuống, nhỏ giọt trên chiếc ba lô sáng màu, biến mất theo hoa văn.

Nàng giống như đang chất vấn, nhưng không có khí thế chất vấn. Dùng ngữ khí trình bày sự thật, nàng hỏi cô, tại sao lúc trước cô lại nói cho bà ấy biết? Trong hoàn cảnh đó, bà đã bị phá hủy cọng rơm cứu mạng cuối cùng, mất dũng khí sống mà tự sát ...

Môi của Lâm Thù Ý hơi mím chặt, cô thu lại ánh mắt, bình tĩnh nói: "Kế hoạch."

Đúng vậy, cho Hứa Mẹ biết sự thật, đây chỉ là một phần nhỏ trong kế hoạch trả thù của cô. Nhưng, Lâm Thù Ý không nói với Hứa Hòe là cái chết của Hứa Mẹ nằm ngoài dự tính của cô. Cô căm hận kẻ thứ ba, chỉ muốn chia rẽ Hứa gia, nhưng không nghĩ tới Hứa Mẹ sẽ chết.

Hứa Hòe nghiêng đầu, nàng nhìn ra ngoài cửa sổ, im lặng rơi lệ ...

Trong lòng bỗng nhiên cảm thấy khổ sở.

Nàng không thể thoải mái tiếp nhận hai từ "người yêu" mà nửa tiếng trước Lâm Thù Ý đã nói...

Cho dù, vốn dĩ người kia cũng không phải thật lòng.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện