Nghiện - Nguyên Hòa

Chương 66



Trở về lần này, Tấn An cũng đi theo cô. Kỳ thực, hoạt động của Lâm gia đã rất phát triển, thêm nửa năm qua, Lâm Thù Ý đã đích thân phụ trách. Lúc đầu vẫn có người bất mãn, nhưng sau hai lần bị Lâm Thù Ý kéo đến sân huấn luyện, không ai còn bất mãn nữa.

Đại tiểu thư Lâm gia cao gầy xinh đẹp, hóa ra không phải gối thêu hoa. Ngoài CV đẹp ra, còn có thêm thân thủ cao thâm, có thể đánh gục những kẻ chống đối mình không đứng lên nổi.

Sau khi bận rộn ở nước K nửa năm, khi Lâm Thù Ý trở về Đình Cảnh liền cảm thấy mọi thứ trước mắt đều có chút xa lạ.

Trong khoảng thời gian này, không phải cô chưa từng về nước tìm Hứa Hòe, nhưng lần nào cũng vậy, đều là kết quả làm cho người thất vọng.

Ngày thứ hai về nước, Lâm Thù Ý tự mình lái xe đến Đại học Thanh Hoa. Thời điểm này, trường học đã đóng cửa, trong trường hầu như không có người, Lâm Thù Ý đỗ xe trước ký túc xá của giáo viên, chờ một ngày cũng không thấy Hứa Hòe xuất hiện. Cô cho rằng Hứa Hòe sẽ đến.

Ngày thứ ba, vừa vặn chính là đêm giao thừa.

Lâm Thù Ý lái xe đến nghĩa trang, đầu tiên cô qua nhìn mộ của Phù Trần, sau đó đến thăm Hứa Mẹ và Hứa Ba.

Kỳ thực, cô vẫn có cảm giác hổ thẹn đối với Hứa Mẹ, lúc đầu cô chỉ muốn Hứa gia cửa nát nhà tan, không muốn Hứa Mẹ chết. Dù sao thì cô căm hận tiểu tam, nhưng cuối cùng kế hoạch của cô đã xảy ra vấn đề.

Lâm Thù Ý ôm bó hoa đi đến ngôi mộ, còn chưa đến gần, khi tầm mắt vừa rơi xuống ngôi mộ, đôi mắt của cô đột nhiên mở to, bước chân của cô trở nên gấp gáp.

Lâm Thù Ý gần như chạy tới trước mộ, cô ngồi xổm xuống, nhìn thấy bó hoa còn đọng lại giọt nước mưa đặt trước mộ, hô hấp bỗng dưng ngừng lại.

Chuyện này, chuyện này ...

Lâm Thù Ý phát hiện hai tay đều phát run ...

Cô ngồi xổm trên mặt đất đột nhiên đứng dậy, mảnh đất này cao, trước mắt có thể thấy được phần lớn nghĩa trang. Thời điểm này không có nhiều người đến nghĩa trang, nhất thời khó mà tìm được bóng dáng của Hứa Hòe.

Lâm Thù Ý hầu như lập tức đặt bó hoa trong tay xuống, vừa chạy vừa tìm kiếm.

Cô tựa hồ cảm giác lần này có thể tìm được Hứa Hòe, cảm giác rất mãnh liệt. Nghĩa trang rất lớn, gió rất lạnh, nhưng cô cảm thấy rất nóng.

Bởi vì, tâm rất nóng.

Gần như đã chạy toàn bộ nghĩa trang, Lâm Thù Ý cũng không khỏi thở dốc một chút. Cô đã tìm khắp nghĩa trang, nhưng không thấy bóng dáng của Hứa Hòe đâu.

Lâm Thù Ý lấy điện thoại ra, khi gọi cho Tấn An không khó nghe ra tâm tình của cô rất cao hứng, "Tấn An, hiện tại cô liên lạc cho nhân viên nghĩa trang, trích camera hai ngày nay cho tôi...” Lúc này Lâm Thù Ý cảm thấy trong lồng ngực giống như có một ngọn lửa đang rực cháy rất mạnh mẽ.

Cô cảm thấy lần này thật sự sắp đem cô gái đã biến mất nửa năm trở lại trong tay mình ...

Dù không biết tại sao nhưng Tấn An vẫn làm theo mệnh lệnh của Lâm Thù Ý.

Lâm Thù Ý trở về Đình Cảnh, trực tiếp lên lầu, nhét đoạn video đã sao chép vào máy tính xách tay. Trong khoảng thời gian này, Dì Tiền tới gọi cô ăn cơm, nhưng Lâm Thù Ý vẫn không rời khỏi chiếc ghế đẩu. Cô đã xem hết video, nội tâm hừng hực giống như đã vơi đi, vốn dĩ cô tin tưởng trực giác của mình 120 vạn điểm, nhưng hiện tại chẳng còn gì nữa.

Điều gì khó chấp nhận hơn cả sự tuyệt vọng đây? Chính là sau khi cho hy vọng, lại tàn nhẫn rút lại hy vọng a.

Cảm giác hiện tại của Lâm Thù Ý chính là như vậy, khi cô cho rằng lần này cô sẽ được ôm Hứa Hòe ở trong tay, nhưng cô nhận ra nguyên lai tất cả mọi thứ chỉ là ảo giác.

Trong nửa năm ngắn ngủi này, bản thân cô cũng không thể biết được ảo giác như vậy đã xảy ra bao nhiêu lần. Cô cho rằng, cô cho rằng, cô cho rằng, cuối cùng, cô cho rằng đều là công dã tràng.

Lâm Thù Ý nhìn thấy bóng dáng của Đàm Vân Thâm trong video, ngay sáng nay. Bó hoa kia xác thực rất tươi, đúng là có người đã đến thăm cha mẹ của Hứa Hòe, nhưng người đó không phải là Hứa Hòe.

Mất mát to lớn lập tức vững vàng bao trùm lấy Lâm Thù Ý. Trong phòng vẫn bật máy sưởi, nhưng trong lòng cô cảm thấy rất lạnh. Hóa ra cuộc gặp gỡ mà cô cho rằng chỉ là ảo mộng. Hứa Hòe không xuất hiện, thậm chí còn không có nắm lấy cái đuôi của Hứa Hòe, trong tay cô vẫn không có gì cả.

Lâm Thù Ý ngồi bất động tại chỗ, cô không nói chuyện, máy tính trước mặt cũng tự động tắt đi. Mặt trời dần dần nghiêng về phía tây, ánh sáng trong phòng cũng dần không còn nhiều. Cô đã ngồi trong thư phòng một ngày, ngoại trừ sandwich buổi sáng ra cô đã không ăn bất cứ thứ gì nữa.

Đêm nay Lâm Thù Ý không ra ngoài, trong nhà cũng không ai biết.

Lúc Tấn An phát hiện có chuyện không đúng thì đã là buổi trưa ngày hôm sau.

Vì không liên lạc được với Lâm Thù Ý, Hề Tri Hảo đã gọi vào điện thoại của Tấn An. Tấn An lên lầu tìm Lâm Thù Ý, nhưng khi lên lầu mở cửa thì nàng mới nhận ra cả phòng ngủ cùng thư phòng đều không nhìn thấy bóng dáng của Lâm Thù Ý.

Nàng cho rằng Lâm Thù Ý đã ra ngoài, nhưng xe của người kia vẫn đậu trong gara dưới tầng hầm.

Tấn An liếc nhìn lên lầu, Dì Tiền ở phía sau nàng cũng suy nghĩ. "Không thể nào? Trước đó Lâm tiểu thư còn bảo tôi lấy chìa khóa tầng ba mà..."

Tấn An không nghĩ ra được trong nhà còn có nơi nào chưa tìm, cho nên liền nhấc chân chạy lên lầu.

Ổ khóa trên cửa phòng vũ đạo không biết khi nào đã được tháo ra, nhưng có vẻ như đã bị bạo lực làm hư. Tấn An vừa mở cửa, lập tức một mùi rượu nồng nặc từ trong phòng bay ra, đồng thời trong không khí vang lên tiếng chai rượu rơi xuống đất.

Tấn An sửng sốt, nàng còn chưa kịp đánh giá tầng này, nếu bây giờ quan sát, nàng sẽ thấy nó giống với phòng vũ đạo mà Lâm Thù Ý đã bố trí trong căn hộ của cô ở nước ngoài.

"Tiểu thư!” Ánh mắt của Tấn An đảo qua, ngay lập tức nàng nhìn thấy Lâm Thù Ý lúc này đang nằm bên cạnh cây đàn piano.

Trời lạnh như vậy, tuy trong phòng có máy sưởi nhưng không che được cả đêm, cô nằm ở dưới sàn cả đêm a!

Tấn An nhanh chóng chạy tới, vừa nhìn thấy gương mặt của nữ nhân trên mặt đất kia, trong lòng nhất thời có chút thấp thỏm.

Lâm Thù Ý không chỉ ngã xuống mà bên cạnh cô còn có một vũng máu.

“Tiểu thư!” Thành thật mà nói, mặc dù Tấn An đang cố gắng bình tĩnh lại, nhưng nàng không khỏi cảm thấy hoảng loạn. Nàng đã ở bên người Lâm Thù Ý nhiều năm, cũng chỉ có một lần Lâm Thù Ý hôn mê bất tỉnh như thế này. Thời điểm đó, Lâm Thù Ý bị Phù Khinh cho người ám sát, tính mạng như ngàn cân treo sợi tóc, suýt chút nữa không thể cấp cứu kịp. Mà hiện tại, Lâm Thù Ý đã ngã trước mặt nàng lần thứ hai. “Gọi xe cấp cứu!” Giọng nàng không còn bình tĩnh được nữa.

Lâm Thù Ý được đưa đến bệnh viện ...

Xuất huyết dạ dày ...

Một người vốn có dạ dày thủng trăm ngàn lỗ, trước một ngày hầu như không có ăn uống gì, lại còn uống hết mấy bình rượu, cũng khó trách.

Lâm Thù Ý vẫn chưa tỉnh lại, nhưng Tấn An đang lo lắng đi tới đi lui trên hành lang của bệnh viện. Nàng hoang mang lo sợ, nghĩ đến dãy bình rượu trong phòng trên lầu ba, nàng tự trách mình, tại sao tối hôm qua nàng lại không nghe thấy một chút động tĩnh nào?

"Cộc cộc cộc", đúng lúc này tiếng giày cao gót truyền đến từ bên kia hành lang, Tấn An ngẩng đầu nhìn, khi nhìn thấy Ngô Vũ, sắc mặt nàng rốt cuộc trở nên hòa hoãn hơn một chút.

“Bác sĩ Ngô, ngài đến rồi.” Ngô Vũ đã gặp Lâm Thù Ý từ nước ngoài, Tấn An đương nhiên sẽ nhận ra.

“Ừm” Hô hấp của Ngô Vũ vẫn có chút loạn, hiển nhiên dọc đường nàng đi rất vội. “Đã xảy ra chuyện gì?” Bệnh viện này là của vị hôn phu của nàng, hai tháng trước, nàng đã đính hôn. Hôm nay, nàng nhận được tin tức liền vội vàng chạy đến đây.

Tấn An buông tay, "Tiểu thư ở nhà một mình uống rượu giải sầu. Khi chúng ta biết được, mọi chuyện đã là như vậy rồi."

Ngô Vũ sửng sốt, nhưng rất nhanh phản ứng chuyện gì đang xảy ra. Nàng cũng đã nghe thấy nửa năm nay Lâm Thù Ý đã làm gì. “Em ấy…” Nàng cắn môi, sau đó hỏi: “Em ấy còn chưa tìm ra sao?” Cho nên, đây là dùng rượu giải sầu, uống đến thổ huyết sao?

Tấn An gật đầu.

Trong mắt Ngô Vũ hiện lên một tia kích động, lúc trước nàng đã hy vọng Lâm Thù Ý chia tay Hứa Hòe, dưới cái gì của nàng, Hứa Hòe căn bản không xứng với Lâm Thù Ý. Nhưng thật sự là nàng đã sai rồi, yêu một người, nơi nào quản nhiều như vậy, nơi nào còn có thể tính toán ai ưu tú hơn ai? Yêu chính là yêu, ngoại trừ cảm tình liền không có gì để so sánh. Mà hiện tại, tận mắt nhìn thấy Lâm Thù Ý mất đi Hứa Hòe, nàng càng cảm thấy thổn thức hơn.

Có thể lúc ban đầu, có một số thứ đã được định sẵn. Giống như nàng cho rằng khi không còn Hứa Hòe thì Lâm Thù Ý có thể sẽ sống tốt hơn, nhưng sự thật không phải như vậy. Là bác sĩ, tại sao nàng còn không biết dù là xuất huyết dạ dày cấp tính, cũng không phải không có cơ hội gọi 120, nhưng Lâm Thù Ý không những không gọi cấp cứu mà còn không cho Tấn An biết. Điều này có nghĩa là gì, lúc đó Lâm Thù Ý đang nghĩ gì, nàng cũng đoán được hai phần.

Là không còn cô ấy, em liền mất đi ý nghĩ sống tiếp phải không? Thù Ý?

Ngô Vũ nhìn người trên giường còn chưa tỉnh, trong lòng thầm nói.

"Tiền a di vẫn còn ở nhà sao?” Ngô Vũ hỏi.

Tấn An gật đầu, "Bác sĩ nói tiểu thư tỉnh lại cần ăn chút gì đó, trong bụng ngài ấy không có gì cả, Tiền a di liền về nấu chút cháo gà để bồi bổ dạ dày."

Ngô Vũ vừa nghe xong liền cảm thấy an tâm. “Chuyện của Hứa tiểu thư, hiện tại tiến triển thế nào rồi?” Tuy bây giờ nàng đã buông bỏ được chấp niệm đối với Lâm Thù Ý, nhưng đối với người này, đã thích nhiều năm như vậy, sao có thể dễ dàng buông bỏ như vậy?

Vẻ mặt Tấn An có chút chua xót nói: "Còn có thể thế nào a? Đương nhiên là không tìm thấy, nhưng tiểu thư rất cố chấp, ở nơi rộng lớn như vậy, ngài ấy xác định một ngày nào đó sẽ tìm được. Nhưng mà hiện tại, vẫn không có nửa phần tin tức."

Chưa từng nghĩ tới có một ngày Lâm Thù Ý sẽ mua say. Còn bất tỉnh nhân sự như vậy, Tấn An cảm thấy bất lực, nàng chỉ hy vọng nhân thủ của bọn họ có thể sớm tìm thấy Hứa Hòe.

“Sẽ tìm được thôi.” Ngô Vũ an ủi, nàng không ở bệnh viện quá lâu, hôm nay là mùng một Tết, cho dù muốn ở lại bệnh viện chờ Lâm Thù Ý tỉnh lại cũng không sao, nhưng gia đình chồng hiện vẫn đang ở nhà chờ nàng a!

Đương nhiên, Tấn An tỏ ra đã hiểu, ra hiệu cho nàng mau mau trở về.    

Trong phòng bệnh, Tấn An thành thật trông coi Lâm Thù Ý.

Nàng nhìn sắc mặt không khỏe mạnh của nữ nhân trên giường, trong lòng có chút xót xa. Nàng là cô nhi, được Lâm Thù Ý nhặt ở ven đường, mọi thứ nàng có đều là Lâm Thù Ý ban cho. Ở bên người Lâm Thù Ý nhiều năm như vậy, nàng trưởng thành đồng thời cũng nhìn Lâm Thù Ý trưởng thành. Trong lòng Tấn An, Lâm Thù Ý là người toàn năng, lợi hại hơn cả Spider Man và Iron Man trong phim ảnh, nhưng giờ đây, nữ nhân vốn rất lợi hại trong lòng nàng lại vô hồn nằm trên giường. Là vì một cô gái mà tiều tụy như vậy.

Tấn An nhìn những giọt nước đang từng chút rơi xuống, hơi thất thần.

Buổi trưa Lâm Thù Ý tỉnh lại, cô vừa mở mắt, trong đầu vẫn cảm thấy có chút choáng váng. Trời hôm nay rất đẹp, tựa như mặt trời còn đang mừng ngày mới của năm mới. Cô nghiêng đầu, vừa vặn nhìn thấy Tấn An đang ngồi ngược sáng, cô không nhìn rõ dáng dấp cô gái kia trông như thế nào, Lâm Thù Ý gần như vô thức kêu lên.

Nhẹ nhàng, có chút khàn khàn.

Cô kêu, Hứa Hòe -

Giọng nói nhỏ đến nỗi Tấn An có thể không nghe rõ, người kia thấy cô tỉnh lại, vui mừng kêu lên một tiếng "Tiểu thư", nhưng Lâm Thù Ý đã nhắm mắt lại.

Không phải nàng, không phải nàng. Cô cảm thấy trong lòng tựa hồ có chút mất mát, mảnh ghép đã mất tích bấy lâu nay giống như không thể tìm lại được.

Ý nghĩ này khiến cô cảm thấy cơn đau ở ngực tựa hồ vượt qua cảm giác nóng rát trong bụng.

Làm sao có thể là nàng đây? Lâm Thù Ý giống như tự giễu, khóe môi nở nụ cười có chút khó coi, thậm chí cô còn không biết người mình yêu hiện tại đang ở đâu, có phải người cô yêu đã hoàn toàn quên cô, có phải người cô yêu đã vứt bỏ những kỉ niệm của hai người như đôi giày rách rồi không? Nhưng mà, cô vẫn muốn cố gắng cất giấu, mặc dù trong thời gian đó, có thể hai người không hòa hợp với nhau cho lắm. Nhưng trong lòng cô, một phần trăm ngọt ngào cũng đủ khiến cô chịu đựng chín mươi chín phần trăm cay đắng còn lại.     

Chỉ một chút ngọt ngào thôi cũng đủ khiến cô quý trọng hồi ức rạng rỡ ấy.     

"Tiểu thư, ngài vẫn ổn chứ? Tôi đi gọi bác sĩ!" Tấn An thấy cô nhắm mắt, bộ dáng giống như người lạ chớ đến gần, không khỏi có chút lo lắng.     

Vừa dứt lời, nàng đã nghe thấy giọng nói của Lâm Thù Ý vang lên bên tai.     

“Ra ngoài đi, không cần gọi bác sĩ tới, tôi muốn ở một mình.” Cô còn không rõ thân thể của mình sao? Dù sao cũng không chết được, để người nhìn thấy chính mình mềm yếu một lần là đủ rồi.     

"Nhưng mà..." Tấn An đứng ở một bên muốn nói lại thôi.

“Ra ngoài.” Giọng của Lâm Thù Ý trở nên lạnh lẽo.

Tấn An oan ức ba ba rời đi, nàng nhìn sắc mặt của Lâm Thù Ý thực sự không được tốt lắm, vừa đi vừa cân nhắc coi như chọc giận Lâm Thù Ý cũng phải nhờ bác sĩ đến kiểm tra một chút.

Trong phòng, cuối cùng chỉ còn lại một mình Lâm Thù Ý.

Kỳ thực cô rất ít khi nằm viện, đã nhiều năm rồi cô chưa suy yếu như bây giờ. Ánh mặt trời ngoài cửa sổ rất chói mắt, ánh sáng chói mắt kia khiến cô đặc biệt không thoải mái, không thoải mái đến mức muốn rơi lệ.

Nhưng dù không thoải mái đến mức nào, Lâm Thù Ý vẫn cố chấp nhìn ra ngoài cửa sổ, nhìn chằm chằm vào ánh mặt trời bên ngoài, cho đến khi mắt cô trở nên chua xót, cuối cùng đỏ lên, cô bất giác rơi nước mắt.

Cuối cùng Lâm Thù Ý cũng quay đầu lại, từ khi lớn lên cô rất ít khóc, nhưng sau khi Hứa Hòe rời đi, cô luôn cảm thấy hốc mắt của mình dễ dàng trở nên ẩm ướt, đặc biệt là khi cô nhớ tới cái đêm Hứa Ba mất, Hứa Hòe quỳ gối trước linh đường, ngẩng đầu nhìn mình nói với mình, lúc đó trái tim cô giống như bị một bàn tay to lớn nắm chặt, tựa như sau một khắc, bàn tay đó có thể bóp nát trái tim cô...

"Lâm Thù Ý, tôi phải làm sao đây? Tôi thích chị, nhưng cảm thấy là tội ác tày trời ..."   

Lâm Thù Ý nhắm mắt lại, khi cô chiếm được yêu thích của Hứa Hòe, đồng thời cô cũng mất đi yêu thích của Hứa Hòe.     

Còn có cái gì khổ sở hơn sau khi nhận được kinh hỉ lại bị đẩy vào tuyệt vọng đây?   


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện