Chương 124: [Toàn văn hoàn]
Trạc Thanh tới Yêu giới cũng không gặp được Diệp Thấm Minh, biết nàng ấy hẳn là đang cùng Quỷ Xa bọn họ nghị sự tại vương điện, nàng liền an tĩnh ở nhà đợi.
Qua hai canh giờ nàng mới nhìn thấy người mình tâm tâm niệm niệm trở về, Tiểu Trà Xanh của nàng tựa hồ tâm tình không cao, lông mày vẫn luôn nhíu chặt, thẳng đến nhìn thấy nàng đón ở cửa, nàng ấy mới có chút giãn ra mặt mày.
"Sao nàng lại tới đây?" Diệp Thấm Minh vui vẻ hỏi.
"Ta có chút nhớ nàng, đợi không kịp nàng đi Nhà Thủy Tạ, liền đến đây đón nàng." Mở miệng liền nói lời âu yếm, Diệp Thấm Minh đã hoàn toàn chống không nổi nữa, bao nhiêu phiền muộn thoáng chốc bị đánh tan không còn một mảnh.
"Không cho phép tán tỉnh ta." Diệp Thấm Minh vẫn là nhịn không được rầm rì nói.
Trạc Thanh nở nụ cười, nắm lấy tay nàng, ôn thanh nói: "Nàng vừa rồi tâm tình không tốt, chính là có chuyện làm nàng phát sầu sao?"
Diệp Thấm Minh nhíu mày nói: "Cũng bởi vì chuyện Yêu Đế chi vị. Thái Nhất mời nàng về, hẳn là cũng bàn đến chuyện này rồi?"
"Ân." Trạc Thanh gật đầu: "Ta biết nàng không thích đế vị kia, như thế nào lại vì chuyện đó mà phiền lòng?"
"Thiên giới sợ nhất chính là Cửu Anh đăng vị, đúng không?" Diệp Thấm Minh hiểu rõ tính cách Cửu Anh, hắn tham tàn cuồng vọng, đối Thiên giới vô cùng căm ghét, nếu hắn đăng vị, sợ rằng chiến tranh sẽ sớm nổ ra, chúng yêu lầm than, mà chúng tiên cũng không ngày yên ổn.
"Đúng vậy, Thái Nhất mời ta đến thương nghị đối sách, bất quá chỉ là muốn ta một câu hứa hẹn thôi." Trạc Thanh thở dài. Nếu Cửu Anh dã tâm quá lớn, đến lúc đó Tiên Yêu hai giới giao chiến, nàng thân là tôn thần, dĩ nhiên phải đứng ra bảo hộ Thiên giới.
Trạc Thanh biểu tình có chút sầu lo, nhưng lại rất mau dời đi đề tài: "Nếu nàng phiền lòng liền không cần suy nghĩ, đi Nhà Thủy Tạ Thanh Liên được không?"
Diệp Thấm Minh nghe vậy cười gật gật đầu, theo Trạc Thanh ngự phong trở về Bồng Lai Đảo. Nhưng dọc đường đi nàng cũng không như dĩ vãng hướng Trạc Thanh đùa giỡn, ngược lại trầm mặc thật lâu.
Trạc Thanh nghiêng người qua, xoa xoa mi gian của nàng, "Lại suy nghĩ chuyện đó, lông mày đều ninh lên."
Diệp Thấm Minh quay đầu nhìn nàng, nghiêm túc nói: "Ta biết nàng lo lắng."
Nàng quá hiểu người yêu của mình, Trạc Thanh lòng mang thương sinh, dĩ nhiên không có khả năng thờ ơ. Huống hồ hai giới khai chiến tất nhiên thiên hạ đại loạn, Thái Nhất có lẽ chỉ lo lắng Thiên giới bị tổn hại, chỉ cần có Trạc Thanh thủ hộ, hắn liền có thể kê cao gối mà ngủ. Nhưng đối Trạc Thanh mà nói, lựa chọn nào cũng sẽ khiến nàng ấy đau khổ. Nàng ấy thương xót chúng sinh, là tiên nhân, là yêu nhân, đều là sinh mạng, đều đáng quý như nhau. Nghĩ đến đây, Diệp Thấm Minh trong lòng vừa kiêu ngạo, lại vừa đau lòng.
Trạc Thanh vuốt ve tóc dài mềm mại của nàng, trấn an nói: "Ta sẽ nghĩ biện pháp tốt nhất, nàng không cần lo lắng cho ta, ngoan."
Diệp Thấm Minh vùi đầu vào tay nàng, nhẹ giọng nói: "Nếu ta đăng đế vị, nàng liền không cần lo lắng."
Trạc Thanh sửng sốt: "Minh nhi, ta biết nàng không thích..."
Diệp Thấm Minh bật cười: "Ta trước kia không thích, nhưng hiện tại có nàng, ta liền thích."
Trạc Thanh một trái tim đập thật nhanh, cảm xúc dâng lên không thể khống chế, nàng đem người ôm vào trong ngực, hôn lên tóc Diệp Thấm Minh: "Ta không thể ủy khuất nàng, liền giao cho ta đi, cho dù Cửu Anh đăng đế, ta cũng có thể ứng phó. Yêu giới không nhất định sẽ hoàn toàn rơi vào tay hắn, đổi lại nàng đăng vị, Thái Nhất dĩ nhiên đối nàng kiêng kị càng sâu, nàng cũng tránh không được phiền phức quấn thân, ta không muốn."
Diệp Thấm Minh thấy nàng một mực phản đối, liền không tiếp tục kiên trì nói nữa, nhưng trong lòng ý định lại càng thêm vững vàng.
Cùng Trạc Thanh ở bên nhau ngày tháng đều trôi qua hạnh phúc, nàng thích nàng ấy như vậy ôn nhu săn sóc, chưa từng để nàng ủy khuất nửa phần, ngược lại đều là nàng quấn lấy khi dễ nàng ấy lợi hại. Mà đối phương bị đậu tàn nhẫn cũng không tức giận, chỉ là đỏ mặt bất đắc dĩ nhìn chính mình, thậm chí hoàn toàn dung túng, chưa bao giờ sẽ nói một câu nặng lời.
Nàng thích cảm giác đó, vô luận nàng làm cái gì, Trạc Thanh đều sẽ bồi ở bên nàng, vô hạn nuông chiều, cũng chưa từng để ý đến thân phận Thần Quân, hai nàng ở nhân gian, cũng không khác một đôi phu thê bình thường ngọt ngào ân ái. Cách một thời gian, Trạc Thanh đều sẽ bồi nàng hạ phàm, đi du ngoạn cảnh đẹp khắp nơi, lại ngoạn một số đồ vật mới lạ thú vị.
Cho nên, nàng cũng muốn thay Trạc Thanh làm chút chuyện, chỉ là Trạc Thanh làm người thập phần thanh tâm quả dục, cũng không có đồ vật gì để nàng ấy thích.
"Ngoại trừ Minh nhi, ta cái gì đều không cần."
Trạc Thanh chỉ là đáp một câu, liền để Diệp Thấm Minh nhịn không được cười rộ lên, đóa hoa sen muộn tao này, trong lúc lơ đãng lại nói lời âu yếm, mỗi lần như vậy đều khiến cho nàng bay lên tận mây xanh.
Cho nên nàng ấy vì thương sinh mà lo lắng bất an, nàng cũng cam nguyện đi thay nàng ấy giải quyết.
Vì thế ở một lần Diệp Thấm Minh hồi Yêu giới, Trạc Thanh liền nghe đến tin tức chúng yêu chuẩn bị nghênh tân đế, mà yêu vương không phải ai khác, chính là Tiểu Trà Xanh của nàng.
Được tin tức này, Trạc Thanh trong lòng nhịn không được tức giận, nửa canh giờ trôi qua cũng không có một tia biểu tình, dọa đến Phong Sóc ở một bên thở cũng không dám thở mạnh.
Trạc Thanh một người muộn thanh sinh khí, nhưng thực mau liền bình tĩnh lại, nàng dù tức giận thế nào cũng hiểu được rõ ràng, Diệp Thấm Minh là vì nàng, cho nên mới chấp nhận đăng lên đế vị kia.
Loại này ngọt ngào cho dù làm người sinh khí, Trạc Thanh cũng sẽ không thật vì chuyện này mà trách Diệp Thấm Minh, ngược lại là bất đắc dĩ, cảm động cùng đau lòng đan xen.
Quỷ Xa vừa nhận được Diệp Thấm Minh chấp thuận, lập tức ngày đêm để chúng yêu ráo riết chuẩn bị đại điển đăng cơ, toàn thể tướng lĩnh trên dưới đều chạy đôn chạy đáo, phảng phất chính là sợ Diệp Thấm Minh sẽ đổi ý. Yêu giới cùng Thiên giới có kết minh, tự nhiên không thiếu thiệp mời gửi đến, lần này Thủy Thần liền dẫn theo vài vị thiên tướng đến tham dự.
Diệp Thấm Minh đặc biệt cho người đưa thiệp đến Bồng Lai Đảo, tuy rằng các vị tiên gia ở đây vạn năm tị thế không ra, nhưng biết Thần Quân cùng Yêu Đế tân nhiệm giao tình tốt, cũng liền theo lễ mà đến.
Diệp Thấm Minh nhìn một nhóm thần tiên mang theo lễ vật đến chúc mừng, ánh mắt đảo mấy lần vẫn không thấy ái nhân nhà nàng, trong lòng không khỏi mất mát. Nàng tiền trảm hậu tấu, khẳng định làm đóa hoa sen muộn tao kia tức giận rồi.
Đại điển bắt đầu, Diệp Thấm Minh liếc nhìn bên dưới đông nghịt chúng yêu cùng khách quý, đành phải ép xuống đáy lòng tâm tư, hết sức nghiêm túc mà tiến lên thư án làm lễ. Tuy nói nàng làm yêu đế là vì muốn giúp Trạc Thanh giải quyết mối lo, nhưng phần trách nhiệm này lại rất nặng nề, nếu đã quyết định, nàng liền đem hết toàn lực mà bảo bọc chúng yêu, đảm bảo Thiên giới Yêu giới cân bằng.
Nhưng thực ra hôm nay Trạc Thanh đã âm thầm tới rồi, cho dù sinh khí, đây cũng là thời khắc quan trọng của Tiểu Trà Xanh nhà nàng, nàng tự nhiên sẽ không vắng họp, nhưng cũng không lộ diện, chỉ là xa xa nhìn.
Diệp Thấm Minh mặc một thân vương phục màu vàng đen hoa lệ, đầu đội miện quan, nàng nghiêm nét mặt, hai mắt thâm trầm, giơ tay nhấc chân lộ ra cường đại hơi thở, khiến cho một đám yêu tộc xung quanh đều nhịn không được kinh sợ.
Dù cho ngày thường Diệp Thấm Minh ở trước mặt Trạc Thanh tiêu sái bừa bãi, nói cười yến yến, nhưng Trạc Thanh không thể không thừa nhận, Minh nhi của nàng trời sinh vương giả, yêu đế chi vị với nàng ấy phá lệ thích hợp.
Trong đại điện dựng kim án, Quỷ Xa dẫn tướng lĩnh quỳ phụng, tới trước kim án liền cung kính hô: "Thỉnh vương thượng đăng vị."
Diệp Thấm Minh nhập điện, hướng về kim ngai cửu hoa, lập tức chúng yêu tướng phân thành hai bên, cúi đầu nối đuôi tiến vào điện.
Diệp Thấm Minh sắc mặt đoan chính, lên tới trên cùng thì ngồi xuống ngai vàng kim loan, áo dài phất ra hai bên kim ngai, nhận cái cúi đầu của toàn thể yêu tộc, nghìn vạn uy nghi kinh sợ tứ phương.
Nhìn một màn trước mắt, Trạc Thanh thần sắc vừa phức tạp lại vừa vui mừng.
Diệp Thấm Minh giơ tay ý bảo bọn họ đứng dậy, lại lặng lẽ nhìn chung quanh một vòng, nàng luôn cảm thấy có người đang xem nàng, chính là đảo mắt rồi lại không thấy.
Sau khi đại điển kết thúc, Diệp Thấm Minh vội vã bàn giao lại cho Quỷ Xa, liền chạy nhanh hướng Nhà Thanh Liên Thủy Tạ, ngay cả vương phục trên người cũng chưa kịp đổi.
Phong Sóc nhìn thấy Diệp Thấm Minh chạy ào vào, liền ngây ngẩn cả người, xem nàng một thân yêu đế miện phục, Phong Sóc lúc này mới lấy lại tinh thần, lập tức cúi đầu hành lễ: "Bái kiến Yêu Đế."
Diệp Thấm Minh mạc danh cứng đờ, phất phất tay: "Không cần gọi ta yêu đế, A Thanh đâu?"
Phong Sóc không dao động: "Thần Quân ở nhà thuỷ tạ tĩnh tọa, ngài ấy tâm tình không tốt, vương thượng ngài tốt nhất không cần đi."
Diệp Thấm Minh ánh mắt chợt lóe, liền bỏ qua Phong Sóc, lập tức hướng nhà thuỷ tạ mà đi. Phía trước bước chân thực vội, nhưng là theo sau liền càng thêm thấp thỏm.
Nàng ở ngoài phòng bồi hồi vài lần, trong phòng kia ôn nhuận tiếng nói nhàn nhạt truyền đến: "Vương thượng đại giá quang lâm, liền chỉ muốn ở trước phòng của ta dạo bước?"
Không xong, lời này vừa nghe chính là sinh khí. Diệp Thấm Minh có chút bất an mà đi vào, Trạc Thanh đầu cũng không nâng, chỉ là an tĩnh phẩm trà. Diệp Thấm Minh không tiếng động tiến đến ngồi ở đối diện, ngoan ngoãn ngồi đợi phạt, không rên một tiếng mà nhìn Trạc Thanh.
Trạc Thanh ánh mắt liếc nhìn vương phục trên người nàng, trong lòng mềm thành một mảnh, nhưng biết rõ tính cách Diệp Thấm Minh, vẫn nên cho nàng một chút giáo huấn, vì thế hồi lâu vẫn không thèm để ý nàng.
Diệp Thấm Minh ngồi lâu có chút ủy khuất, nàng dán đi qua, oan ức nói: "Ta biết ta sai, nàng giận ta cũng đúng, nhưng là nàng đều không đi xem đại điển của ta."
Trạc Thanh nghe nàng ủy khuất nhỏ giọng, bất đắc dĩ thở dài, thay nàng chỉnh lý vạt áo tán loạn, "Đều là yêu đế, còn như vậy làm nũng?"
"Ai bảo làm yêu đế thì không thể làm nũng, ta vẫn là Minh nhi của nàng đấy." Diệp Thấm Minh bẹp bẹp miệng.
Đúng vậy, cho dù là yêu đế, trong mắt Trạc Thanh, nàng vẫn luôn là Tiểu Trà Xanh đáng yêu. Rốt cuộc luyến tiếc ủy khuất nàng, Trạc Thanh chậm rì rì nói: "Ta thực tức giận, cũng không muốn để ý tới nàng. Nhưng đại điển của nàng, ta dĩ nhiên có mặt."
Nói xong nàng cúi đầu uống trà, nhận thấy được Diệp Thấm Minh ánh mắt đều sáng, nàng lỗ tai có chút nóng lên.
Diệp Thấm Minh vui mừng cực kỳ, ngao một tiếng, trực tiếp nhào lên đùi nàng, cao hứng nói: "Ta liền biết nàng tốt nhất, nhưng nàng làm sao lại ẩn thân không để ta thấy, ta còn buồn bã thật lâu a."
Trạc Thanh bị nàng quấn lấy, hai tay theo bản năng mà đỡ đỡ nàng, ôm nàng ngồi vững, khóe môi cũng áp không được cong lên, nhưng rất nhanh khôi phục đạm nhạt, "Ta còn đang sinh khí."
Diệp Thấm Minh lúc này hoàn toàn không còn nửa phần khí phách yêu đế, không xương cốt dán Trạc Thanh: "Ta biết sai rồi, nàng đừng tức giận, nàng phạt ta thế nào cũng được."
Trạc Thanh nheo mắt nhìn nàng: "Tùy ta phạt sao?"
Diệp Thấm Minh nghiêm túc gật đầu, trong lòng nghĩ Trạc Thanh nhất mềm lòng, như thế nào bỏ được phạt tàn nhẫn.
Chỉ là ngay sau đó nàng thân thể một nhẹ, cả người trời đất quay cuồng ngã xuống, sau lưng chính là chăn giường mềm mại, mà Trạc Thanh liền phủ ở trên người nàng, tức khắc cả người đều căng thẳng.
Trạc Thanh nhìn nàng, hô hấp đều đánh vào trên mặt nàng, áp xuống tới thấp thấp nói: "Về sau không được lại như vậy, ta không muốn nàng vì ta ủy khuất chính mình, hiểu được không?"
"Hiểu, hiểu." Diệp Thấm Minh nuốt hạ nước miếng, hô hấp đều dồn dập lên.
Nói phạt, liền thật là phạt, Diệp Thấm Minh sau đó cũng không dám tái phạm. Bất quá tốt xấu qua đi, Trạc Thanh cũng không còn đối nàng sinh khí nữa.
Nhưng sau khi trở thành yêu đế, Diệp Thấm Minh vẫn luôn bận rộn, căn bản không có thời gian hồi Nhà Thủy Tạ Thanh Liên. Nửa tháng qua đi, nàng đã sắp chịu không nổi.
Thật vất vả nhàn hạ được một chút, Diệp Thấm Minh chạy nhanh lôi kéo Trạc Thanh trốn đến nhân gian.
Trạc Thanh cũng không thích náo nhiệt, hai người ở trong thành đi dạo mấy ngày, cuối cùng vẫn là rời xa chốn ồn ào náo động, tìm một chỗ nơi sơn cốc dựng ngôi nhà trúc.
Hai nàng cũng không muốn lộ tung tích, vì vậy nhà trúc này đều là Diệp Thấm Minh một tay dựng thành, bên trong đồ vật, bàn ghế giường thì do Trạc Thanh tạo tác. Diệp Thấm Minh ở một bên, híp mắt nhìn người yêu của mình vãn lên ống tay áo, mặt mày đều là ý cười. Như vậy một vị thần tiên đẹp như minh nguyệt, hiện giờ lại giống như phàm nhân, không màn hình tượng mà ở kia bận rộn, đủ để cho Diệp Thấm Minh nhìn đến không dời mắt được.
Trạc Thanh ngẩng đầu liền phát hiện đối phương si mê nhìn chính mình, trong lòng nhịn không được muốn cười, buông trong tay này đó, ôn thanh nói: "Nàng có đói bụng không?"
Diệp Thấm Minh lắc lắc đầu: "Không đói bụng, nàng mệt sao?"
Này một phen đối thoại bình thường tựa như phàm thế vợ chồng, làm hai người đều nhịn không được bật cười.
Bất quá tốt xấu hai người đều là thần thông quảng đại, có thể dùng pháp thuật, nhà trúc rất nhanh đã được dựng xong, gia cụ cũng cơ bản đầy đủ. Diệp Thấm Minh hứng thú bừng bừng, dạo trong thành một vòng liền mua về rất nhiều đồ vật trang trí, ngôi nhà trúc đơn giản liền được bày trí cực kỳ ấm áp.
Ngồi ở trong sân, Diệp Thấm Minh vẻ mặt thỏa mãn, nhìn Trạc Thanh cười nói: "Nàng nhìn xem có giống tân phòng hay không?"
Trạc Thanh vi lăng, chợt cười: "Nhà này cũng quá thanh bần, không biết có vị tiểu thư nhà nào nguyện ý gả đến?" Nói đoạn, nàng ánh mắt sáng rỡ nhìn chằm chằm Diệp Thấm Minh.
Diệp Thấm Minh nhướng mày: "Làm sao sẽ không có."
Trạc Thanh cười mà không nói.
Hai người lưu tại thế gian trôi qua tựa như thần tiên quyến lữ, không cần để ý tới tiên yêu hai giới việc vặt vãnh, cũng sẽ không có chuyện phiền lòng, hai người ở bên nhau ngay cả cơm canh thanh đạm đều lộ ra nồng đậm hạnh phúc, chỉ cần dựa vào cùng nhau, không nói lời nào đều là thỏa mãn.
Trong lúc Diệp Thấm Minh có việc trở về Yêu giới, Trạc Thanh một người lưu tại nhà trúc, giữa núi rừng tú lệ u tĩnh lại có chút quạnh quẽ, ý niệm cất giấu trong lòng đã lâu liền bừng lên, nàng ngẩng đầu nhìn nhìn sắc trời, đứng dậy liền đi vào trong thành.
Nàng ôm về một nhóm lớn đồ vật hồng sắc, cùng một cái sọt trúc đựng hai con chim nhạn, lại vội vàng ở trong nhà trúc bận rộn.
Hoàng hôn buông xuống, Diệp Thấm Minh vừa vặn trở về, liền nghe thấy từ trong nhà trúc vài tiếng quác quác kêu to, tựa hồ là chim nhạn?
Nàng đang muốn đẩy cửa bước vào, đột nhiên lại bị người chặn lại, Trạc Thanh một thân bạch y trong tay ôm lấy một đôi chim nhạn thắt lụa đỏ, có chút bối rối nhìn nàng, gương mặt đỏ bừng.
Diệp Thấm Minh sửng sốt nửa ngày, cuối cùng nhìn đôi chim nhạn đáng thương, ngây ngốc nói: "Buổi tối chúng ta ăn sao?"
Trạc Thanh thần sắc biến đổi, muốn nói lại thôi, cuối cùng muộn thanh đem hai chỉ chim nhạn nhét vào trong tay Diệp Thấm Minh: "Tặng cho nàng."
Diệp Thấm Minh luống cuống tay chân mà tiếp nhận chim nhạn, còn không kịp hiểu Trạc Thanh muốn làm gì, ôm đôi chim nhạn theo người kia tiến vào nhà, lọt vào tầm mắt liền là một mảnh hồng sắc rực rỡ.
Nàng ngơ ngác nhìn các nàng phòng ngủ, hồng lụa quấn quanh hỉ tự dán trên cửa sổ, màu đỏ rực bách tử trướng bày ở trên giường, Diệp Thấm Minh lại như thế nào trì độn cũng ý thức được đây nghĩa là gì. Nàng trong lúc nhất thời nói không ra lời, chỉ là nhìn chằm chằm người yêu của nàng đang lúng túng ở một bên.
Trạc Thanh chịu đựng nhiệt ý, thấp giọng nói: "Nàng nói thích phong tục cưới hỏi ở nhân gian, nàng cùng ta ở bên nhau, cũng vô pháp cùng thiên giới chư thần hạ hôn thư sính lễ, mà theo lễ yêu giới, nàng nhất định cũng không thích, ta đây liền tuân theo phàm lễ, tặng.... tặng đôi chim nhạn này làm lễ vật dạm hỏi."
Nàng khó được có chút khẩn trương, nói một đoạn lại ngừng, mới tiếp tục nói: "Minh nhi, nguyện hai ta cả đời như đôi chim nhạn, đời này kiếp này vĩnh viễn chung tình, tương kính như tân, không sánh đôi hai lần. Hôm nay tại sơn cốc này, ta liền muốn cùng nàng thành hôn, nàng có nguyện ý làm thê tử của ta không?"
Diệp Thấm Minh nước mắt tuôn xuống như mưa, hoảng hốt gật đầu. Trạc Thanh thấy nàng khóc thành như vậy, vội đem hai chỉ ngốc nhạn ném qua một bên, ôm nàng nhẹ nhàng hống. "Ngoan, Minh nhi, đừng khóc, ta quá đường đột khiến nàng không thoải mái sao?"
"A Thanh, nàng, nàng một chút phong phạm Thần Quân đều không có, làm sao sẽ như vậy hống người." Diệp Thấm Minh ôm nàng, vùi vào cổ nàng, nghẹn ngào nói.
Trạc Thanh ôn nhu nâng nàng lên, nhìn sâu vào mắt nàng: "Không phải dỗ nàng, ta chỉ là muốn nàng vui vẻ. Ta cũng rất muốn nàng chân chính thuộc về ta, có thể không cần bố cáo thiên hạ, nhưng là muốn thiên địa làm chứng, ta đối nàng cả đời khuynh tình, cả đời tri tâm, nàng có bằng lòng lấy ta không?"
"A Thanh, ta nguyện ý, ta bằng lòng." Diệp Thấm Minh gật đầu liên tục, nàng thế nào có thể không nguyện ý đây, ở lần đầu tiên gặp gỡ Trạc Thanh liền chú định, các nàng duyên phận như vậy bắt đầu, mà ở một khắc Trạc Thanh ra tay hộ nàng, các nàng liền chú định dây dưa ở bên nhau, như thế nào đều không thể tách rời.
Đêm hôm đó hai người thay đổi một thân màu đỏ xiêm y, tại đây tam giới không người biết được, bái thiên địa, uống rượu giao bôi, một đêm nến đỏ trướng ấm.
Ở bên nhau lâu như vậy, hai người tuy cầm lòng không đậu lại chưa từng chân chính làm Chu Công chi lễ, này một đêm, Diệp Thấm Minh thần hồn điên đảo hoàn toàn đem chính mình giao phó cho người kia. Trạc Thanh vẫn là như vậy ôn nhu, dù cho vội vàng lại săn sóc tỉ mỉ, phảng phất một uông nước ấm đem nàng bao vây lấy, đánh sâu vào quấn quanh, tránh cũng không thể tránh rồi lại không muốn phân ly.
Một phòng ôn tồn, Diệp Thấm Minh che lại môi run rẩy, cả phòng trà hương đan dệt liên hương nhiệt liệt lên men, hóa thành một đêm mê tình, triền miên không thôi.
Lúc chìm vào giấc ngủ, Diệp Thấm Minh cảm thấy nàng là người hạnh phúc nhất trên đời, nàng ái nhân ôn nhu trường tình, mà từ nay về sau trong dòng thời gian dài dằng dặc, nàng ấy cũng chưa từng cô phụ qua nàng, càng minh chứng nàng chọn lựa là cỡ nào chính xác.
Chỉ là thời gian ôn nhu, nhân tâm lại quỷ quyệt, mấy ngàn năm trôi qua có bao nhiêu tốt đẹp, thì một ngàn năm kia liền có bấy nhiêu đau. Mấy lần sinh ly tử biệt, nàng suýt nữa vĩnh viễn mất đi ái nhân của mình, chính là đại khái đêm hội hoa đăng kia, có một vị tôn thần đã thành toàn cho nàng ước nguyện, chung quy mấy lần phân hợp, các nàng rốt cuộc có thể vĩnh viễn hạnh phúc ở bên nhau, nắm tay nhau đến cùng trời cuối đất, mặc kệ thương hải tang điền, năm tháng biến thiên, không phụ năm xưa không phụ khanh.
----------------------------------------
Tác giả có lời muốn nói:
Toàn văn kết thúc, cảm tạ các nàng vẫn luôn duy trì, các nàng phản hồi cho ta rất lớn động lực, bằng không kiên trì không nổi nữa.
Tiếp theo vốn dĩ dự thu, Nâng cốc nói chuyện nông canh, vì tránh cho đoạn chương, ta sẽ tồn cảo, ít nhất đến hai ba tháng nữa. Hy vọng các nàng có thể cất chứa, hẹn gặp lại.
——-
P.S Kỷ niệm Trạc Thanh-DTM
Bình luận truyện