Ngô Gia Kiều Thê
Chương 197
Khương Lệnh Uyển thấy trêи ngực Lục Tông quấn dày đặc băng gạc, đã bị máu thấm ra nhuộm thành một màu đỏ sẫm.
Nàng vừa sờ vào, máu kia liền dây lên lòng bàn tay nàng.
Khương Lệnh Uyển nhìn thấy mà giật mình, hoảng hốt đỡ Lục Tông, hướng về nha hoàn bên ngoài vội vã thét lớn, gọi các nàng đi thỉnh đại phu.
Lục Tông giơ tay sờ sờ má thê tử, cảm giác được một mảng ẩm ướt, lúc này mới mở miệng: “Xán Xán, ta…”
Khương Lệnh Uyển con mắt đều đỏ, vội vội vàng vàng quát: “Chàng đừng nói chuyện!”
Nàng đỡ Lục Tông ngồi xuống, cởi áo bào của hắn ra nhìn kỹ, đau lòng đến không nói nên lời.
Trong ngày thường phu thê ân ái, nàng tất nhiên biết rõ thân thể Lục Tông, trêи lưng, trước ngực, đều có những vết sẹo đao tên đan xen, tuy rằng màu sắc rất mờ nhạt, nhưng nàng mỗi lần dùng tay vuốt ve, liền sẽ không nhịn được nhớ tới dáng vẻ lúc hắn bị thương.
Hắn là người của quân doanh, lại là đại hán tử thẳng thắn cương nghị, cảm thấy nam nhân bị thương là chuyện rất bình thường, không có gì đáng sợ.
Thế nhưng nàng không chịu nổi hắn không yêu quý thân thể mình như vậy.
Lục Tông thấy nàng trầm thấp nức nở, bận bịu ôn nhu dỗ dành nói: “Không có chuyện gì. Vết thương ở trêи xương sườn, vẫn chưa thương tổn tới chỗ trọng yếu, tĩnh dưỡng mấy ngày nữa liền tốt rồi.”
Hắn biết nàng nhìn thấy sẽ khó chịu, nhưng bọn họ là phu thê, tất nhiên chỉ một chút liền nhìn ra.
Cũng may hắn không có ý định gạt nàng.
Lục Tông bị thương ở xương sườn nơi ngực trái, chỉ kém nửa tấc nữa liền đến trái tim.
Đã thành như thế này, hắn còn có thể nói ra những lời ấy, nếu không phải xem hắn đang bị thương, Khương Lệnh Uyển thật sự muốn trực tiếp cắn tới.
Đại phu rất nhanh liền đến.
Lục Tông bị thương, cả Vinh Vương đều bị kinh động.
Lúc Vinh Vương vội vã đi tới, liền thấy nha hoàn bưng chậu rửa mặt đi ra ngoài, bên trong ngâm băng gạc dính máu đỏ thẫm, lại nhìn sắc mặt Lục Tông, trán đổ mồ hôi, lại trắng xám lợi hại.
Vinh Vương biết nhi tử không muốn thấy ông, nhưng nghe nói hắn bị thương, ông không đạo lý nào lại không sang đây nhìn một chút.
Lục Tông từ đầu tới đuôi cũng không ngẩng đầu liếc nhìn ông lấy một lần.
Vinh Vương vẻ mặt cô đơn.
Khương Lệnh Uyển nhìn ở trong mắt, bận bịu bồi tiếp theo Vinh Vương đi ra ngoài.
Qua cơn bệnh nặng, Vinh Vương gầy gò hơn, cũng già nua đi rất nhiều. Trong ngày thường một thân cẩm bào mặc vào khí vũ hiên ngang, thần thái sáng láng, nhưng hiện tại áo choàng khoác lên nhìn trống rỗng, gầy vô cùng.
Đi tới cửa, Vinh Vương mới thở dài một hơi, nói: “Là Bản vương sai…”
Nếu không phải là do ông hồ đồ, bây giờ chuyện cũng sẽ không tới mức độ như vậy.
Khương Lệnh Uyển kêu một tiếng “Cha”, sau đó mới an ủi: “Tông biểu ca tính tình người cũng biết, con dâu sẽ khuyên nhủ hắn.”
Lời tuy là nói như vậy, nhưng nàng trong lòng rõ ràng nhất oán giận của Lục Tông đối với Vinh Vương, đừng nói là Lục Tông, liền ngay cả nàng, cũng không cách nào thông cảm cho ông.
Chỉ là thấy Vinh Vương đã biến thành dáng vẻ này, nàng nhìn cũng khó chịu, không thể làm gì khác hơn là nói lời an ủi một chút.
Vinh Vương nghiêng người sang, nhìn con dâu trước mặt, tâm trạng cũng được an ủi phần nào, may mắn còn có nàng bồi ở bên người nhi tử.
Vinh Vương đạo: “Xán Xán, vậy con liền chịu khổ một chút, mấy ngày này, chăm sóc thật tốt Tông nhi.”
Khương Lệnh Uyển gật gật đầu: “Cha người yên tâm đi, con dâu hiểu.”
Vinh Vương lúc này mới yên tâm.
Khương Lệnh Uyển nhìn theo Vinh Vương đi xa, thấy bóng lưng đơn độc của ông, đúng là có chút thê lương.
Lục Bảo Thiền thăm ca ca xong đi ra, nhìn bóng dáng của cha, trong mắt cũng hiện ra lệ: “Mấy ngày nay, cha thường xuyên đi tới sân nương ở khi còn sống. Ông không cho nô tài theo, có mấy lần đều là buổi tối đi ra ngoài, một lần đi chính là cả đêm.
Ngày kế bọn hạ nhân thấy người còn chưa trở về, liền đi tìm, vừa vào nhà liền nhìn thấy ông ôm bài vị mẫu thân, ngơ ngác ngồi trước cửa sổ…”
Lục Bảo Thiền viền mắt ửng hồng, nhìn Khương Lệnh Uyển, nói, “… Kỳ thực trước đây muội không thích cha có thϊế͙p͙ thất, cũng rất chán ghét Phan trắc phi, luôn cảm thấy cha nên đối với mẫu thân toàn tâm toàn ý. Nhưng mà tẩu tẩu, bây giờ nhìn cha như vậy, ta tình nguyện bên cạnh ông có người có thể ở cùng ông, hỏi han ân cần, chỉ cần có thể chăm sóc cha thật tốt, cho dù… cho dù là cha tái giá, ta cũng sẽ không phản đối.”
Có thể làm cho Lục Bảo Thiền nói ra lời nói này, thật sự là hiếm thấy.
Lục Bảo Thiền tiếp tục nói: “Cha luôn nói, mẫu thân là nữ tử dịu dàng thiện lương nhất trêи đời, những nha hoàn ma ma chăm sóc bên người mẫu thân lúc trước cũng đều nói mẫu thân rất hiền lành thân thiết.
Hơn nữa cha nương rất yêu nhau, nếu là thật lòng yêu một người, mẫu thân ta khẳng định không hy vọng nhìn thấy dáng vẻ này của cha. Chắc chắn bà cũng muốn… có người có thể thay bà chăm sóc cha thật tốt.”
Khương Lệnh Uyển hỏi: “Muội có tính toán gì sao?”
Lục Bảo Thiền biết tẩu tẩu là người thông tuệ, liền nói ngay vào điểm chính: “Ta hi vọng tẩu tẩu có thể cố gắng khuyên nhủ ca ca, ca ấy ai nói cũng không nghe, chỉ chịu nghe lời tẩu. Còn phần cha, muội sẽ nghĩ cách để ông buông ra, mặc dù không cần tái giá, dù sao cũng phải tìm một người có thể chăm sóc ông, tẩu nói có đúng hay không?”
Khương Lệnh Uyển loan loan môi. Nàng nói: “Kỳ thực muội không cần lo lắng cho ta…”
Bảo Thiền là cô nương thông minh, muội ấy sợ nếu Vinh Vương tái giá, quyền quản gia trong tay nàng bị cướp đi, sẽ sinh ra bất mãn, nhưng trêи thực tế, nàng cũng không để ý.
Lục Bảo Thiền nghe xong tâm trạng cảm động: “Tẩu tẩu, không chỉ là vì tẩu dự định, cũng là vì ca ca, còn có ba tiểu chất nhi.”
Khương Lệnh Uyển đúng là sững sờ.
Bảo Thiền, đúng là so với nàng còn nghĩ đến xa hơn.
Cô tẩu hai người đàm luận tâm sự xong, Khương Lệnh Uyển mới quay vào nhà xem Lục Tông.
Vết thương trêи ngực Lục Tông đã băng bó lại cẩn thận, hôm nay đây là bị trúng tên, nếu không bằng thân thủ cùng cảnh giác của Lục Tông, sao có thể dễ dàng bị người thương tổn như thế được.
Thêm vào hôm nay Lục Tông đi gặp là người của Nhị hoàng tử, lại liên tưởng tới vẻ mặt cử chỉ của Lục Tông lúc hồi phủ, nguyên nhân vì sao cũng không phải khó đoán.
Khương Lệnh Uyển khuôn mặt nhỏ lạnh nhạt, cùng với vẻ mặt sốt sắng lo lắng vừa rồi tuyệt nhiên không chút liên hệ.
Lục Tông thấy nàng không nói một lời, môi mỏng hơi vểnh lên, lúc này mới bỗng nhiên nhíu mày, “tê” một tiếng.
Khương Lệnh Uyển sắc mặt lập tức biến đổi, theo bản năng liền nhanh chạy đến xem, đối mặt với khuôn mặt mỉm cười ôn nhu của người ngồi trêи đầu giường kia, không nhịn được liền tức giận, đứng dậy hướng tới bên ngoài đi.
Lục Tông thấy tình thế không đúng, gắng gượng chống thân thể lên, vài bước đuổi theo, mới từ phía sau đem người ôm lấy: “Xán Xán, đừng đi…”
Khương Lệnh Uyển nhẹ dạ đến rối tinh rối mù, giãy dụa mấy lần, rồi lại nghĩ đến Lục Tông đang bị thương, liền không dám cử động nữa.
Nàng cắn cắn môi, xoay người ôm lấy Lục Tông, tận lực tránh vết thương của hắn, lúc này mới không nhịn được bật khóc.
Bả vai mảnh mai yếu ớt khẽ run run, khóc đến oan ức như hài tử.
Lục Tông nhấc tay vỗ vỗ đầu của nàng: “Xán Xán, ta không đau.”
Khương Lệnh Uyển âm thanh hàm hồ lẩm bẩm mấy câu, sau đó đầu nhỏ từ trong lồng ngực hắn ngẩng lên, con mắt còn mờ hơi nước nhìn Lục Tông: “Tông biểu ca, chờ chàng thương thế lành, chúng ta liền đi Lạc Châu có được hay không?
Chàng đã nói muốn dẫn ta xuất môn du sơn ngoạn thủy. Ta không muốn làm cái gì Thế tử phu nhân nữa, ta chỉ muốn cùng chàng cao chạy xa bay, mang theo bọn nhỏ, đi nơi nào đều được.”
Lục Tông hai tay nâng mặt nàng, cúi người hôn cái trán trơn bóng, nói: “Nhưng nếu nàng không phải Thế tử phu nhân, vậy những đồ trang sức đẹp đẽ của Tấn thành kia, còn có xiêm y của Cẩm Tú phường…”
Nàng da thịt mềm mại, nuông chiều từ bé, xưa nay chỉ mặc xiêm y của Cẩm Tú phường. Hơn nữa rất sĩ diện, hắn có tiền đồ, nàng trêи mặt cũng được phong quang.
Khương Lệnh Uyển lắc đầu: “Không cần, ta đều không cần.”
Lục Tông trong lòng cảm động, ngậm lấy môi nàng triền miên một trận, sau đó lòng bàn tay vuốt ve khuôn mặt ửng đỏ của nàng: “Nhưng mà Xán Xán, ta không nỡ để nàng chịu oan ức. Ta đáp ứng nàng, sẽ dẫn nàng đi Lạc Châu chơi, cũng đáp ứng nàng, để nàng cả đời đều sống tháng ngày muốn mua cái gì thì mua cái đó. Ta những cái khác không có, điểm tự tin này vẫn có.
Nếu nàng không thích ta bị thương, ta sau này liền tận lực không bị thương, nàng không muốn ta đi xa nhà, ta sau này liền không ra chiến trường nữa, nếu như phải xuất môn, nhất định cũng dẫn nàng theo cùng…”
Hắn nặn nặn gò má của nàng, mỉm cười: “Lại giống như khi còn bé vậy, đem nàng buộc ở trêи thắt lưng, một tấc cũng không rời, có được hay không?”
Khương Lệnh Uyển nghe xong, cười rơi lệ.
Nàng nói cẩn thận, sau đó giơ tay ôm cổ hắn, quyệt quyệt miệng: “Lục Tông, chàng lại hôn hôn ta. Ta thích chàng hôn ta.”
Cầu còn không được.
Lục Tông mặt mày ôn nhu, đem môi phủ lên bờ môi nàng, không có thâm nhập sâu như vừa nãy, chỉ dịu dàng ʍút̼ lấy cánh môi nàng an ủi, vẫn triền miên không thôi.
•
Phía bên này, Lục Lễ tự mình đưa Nhị hoàng tử hồi phủ.
Lương vương phủ vốn là đứng ở phe của Nhị hoàng tử. Lúc trước Lương vương từng bị Hoàng hậu nhục nhã qua, mà vị Nhị hoàng tử này luôn nho nhã lễ độ, đối với người ngoài cũng khiêm tốn, tự nhiên hơn hẳn Thái tử.
Lục Lễ thân là Thế tử Lương vương phủ, vẫn luôn vì Nhị hoàng tử làm việc.
Mà thời gian gầy đây, Nhị hoàng tử có ý định lôi kéo Lục Tông, Lục Tông càng không lay động, Nhị hoàng tử lại càng có hứng thú.
Cho tới hiện tại, Nhị hoàng tử cuối cùng cũng coi như đã có được quân cờ hằng mong muốn.
Lục Lễ đối với thê tử Chu Lâm Lang này tuy rằng không còn cảm tình như ngày xưa, nhưng đến cùng đó vẫn là thê tử trêи danh nghĩa của hắn.
Hắn biết Chu Lâm Lang một lòng tâm tâm niệm niệm Lục Tông, thân là nam nhân, sao có thể chịu nổi nhục nhã như vậy?
Hắn vốn dĩ bất mãn Lục Tông, vậy mà trước mắt cả Nhị hoàng tử cũng đối với Lục Tông coi trọng, càng làm cho hắn hận Lục Tông cực kỳ.
Mà ngày hôm nay Lục Tông gặp phải ám hại, là người phương nào ra tay, chỉ cần ai có chút nhãn lực đều sẽ rõ ràng.
Đông cung bên kia, đã bỏ quên Lục Tông.
Lục Lễ nói: “Lục Tông người này, đối với Hoàng thượng trung thành tuyệt đối, lại cùng Thái tử quan hệ vô cùng tốt, Nhị điện hạ ngài…”
Nhị hoàng tử hôm nay tâm tình vô cùng tốt, một đôi con ngươi đen nhìn về phía Lục Lễ: “Ngươi yên tâm, Bản vương biết ngươi lo lắng. Lục Tông kia Bản vương xác thực thưởng thức, nhưng công lao cùng trung thành của ngươi, Bản vương vẫn vững vàng ghi ở chỗ này…”
Nhị hoàng tử chỉ chỉ trong lòng.
Lục Lễ mặt mày mới dãn ra một chút.
Vẻ mặt của Lục Lễ, Nhị hoàng tử thu vào trong mắt, đáy mắt không khỏi ý tứ mỉm cười.
Bây giờ Nhị hoàng tử đã phong vương, ở bên ngoài có phủ đệ, chỉ là hắn xưa nay hiếu thuận, vẫn thường xuyên tiến cung thăm Mộ quý phi, tẩm điện ở trong cung cũng là mỗi ngày đều có người quét tước, có lúc nói chuyện muộn một chút, đơn giản liền ở lại luôn trong cung.
Vào lúc này đến cửa Vương phủ, Lục Lễ tự mình tiễn Nhị hoàng tử đi vào.
Nhị hoàng tử không mê muội nữ sắc, trong phủ này cũng ít đi chút mùi vị son phấn, đúng là có phần nhẹ nhàng khoan kɧօáϊ.
Giờ khắc này ở tiền viện, một nữ tử một thân nhu quần màu hồng nhạt đang múa kiếm, động tác tiêu sái anh khí, như nước chảy mây trôi, cùng cử chỉ mềm nhũn của những nữ tử tầm thường kia tuyệt nhiên không giống.
Lục Lễ nhất thời liền dừng chân tại chỗ, ngơ ngác nhìn một hồi.
Nhị hoàng tử lúc này mới lên tiếng, nhàn nhạt nói: “Tỳ nữ trong phủ này ngươi muốn ai đều được, nhưng người này, Bản vương không thể cho.”
Bây giờ Lục Lễ phong lưu nổi tiếng bên ngoài, nhưng hắn đến cùng vẫn không phải quá tùy tiện phóng đãng, nghe xong lời Nhị hoàng tử, lập tức hoàn hồn giải thích.
Nhị hoàng tử nghe xong sang sảng cười to, vỗ vỗ vai Lục Lễ.
Nữ tử đang múa kiếm bên kia nghe được âm thanh của Nhị hoàng tử, liền dừng lại động tác.
Nàng một đôi mắt nhìn về phía nam tử mặc cẩm bào đứng bên người Nhị hoàng tử, thấy hắn dung mạo tuấn lãng, thần thái giữa hai hàng lông mày, đúng là có chút giống người kia.
Lục Lễ đi rồi, Nhị hoàng tử liền đi tới sân viện dành cho thϊế͙p͙ thất.
Vừa vào nhà, liền thấy nữ tử kia chính là đang ngồi bên trong thùng nước tắm tắm rửa.
Hắn xoải bước tiến tới, phất phất tay để đám nha hoàn hầu hạ lui xuống.
Người trong thùng nước tắm giống như chưa phát hiện, vẫn nhắm mắt lại thư thư phục phục ngâm mình, chỉ có điều bờ môi kia, lại bí mật hơi cong lên.
Nhị hoàng tử giơ tay, vỗ về tấm lưng trơn bóng trắng nõn.
Nữ tử chậm rãi xoay người, nằm nhoài trêи cạnh thùng tắm, nhấc mâu nhìn nam nhân trước mặt, gọi: “Điện hạ…”
Nhị hoàng tử thấy nàng một khuôn mặt mỹ mạo, anh khí giữa hai hàng mày lúc trước, hiện tại cũng bị cỗ mị thái này ép xuống.
Nhị hoàng tử mỉm cười, nắm cằm của nàng, đem môi che ở trêи cái miệng nhỏ nhắn, tùy ý thưởng thức. Răng môi gắn bó giao triền, đang lúc hôn đến kịch liệt, nữ tử trong lòng giống như một con cá trơn trượt, lập tức từ trong ngực của hắn lách ra ngoài, ngửa mặt ha ha cười hắn.
Nhị hoàng tử bị nước bắn một thân ướt đẫm, nhìn có vẻ hơi chật vật, nhưng cười đến hài lòng, hắn nhìn nữ tử trong thùng tắm, ngữ khí cưng chiều nói: “Ta xem nàng không nên đặt tên gọi ‘Liên Y’, nên sửa thành ‘Tiểu Ngư’ mới đúng, trơn như chạch vậy.”
Nói xong, hắn còn đưa tay bóp một cái.
Nữ nhân này, chính là Kỷ Liên Y.
Ngày ấy Vĩnh Yên hầu sợ chuyện của nữ nhi lộ ra ngoài sẽ bị gièm pha, liền muốn muốn nữ nhi xa gả, việc hôn nhân cũng đã an bài xong, nhưng Nhị hoàng tử lại tự mình tới cửa, một mực muốn nạp nàng làm thϊế͙p͙.
Vĩnh Yên Hầu phủ là nhà mẹ đẻ của Hoàng hậu, nữ nhi này vốn là không nên giao cho Nhị hoàng tử, nhưng khi đó Vĩnh Yên hầu đã xem nữ nhi này coi như bỏ đi, một mặt cũng sợ đắc tội Nhị hoàng tử, mới liền đáp ứng.
Chỉ là sau lần đó, Kỷ Liên Y này cùng Vĩnh Yên Hầu phủ cũng không còn nửa điểm can hệ.
Nhị hoàng tử không có chính thê, trong nội viện chỉ có hai cái tỳ thϊế͙p͙, trước khi Kỷ Liên Y vào cửa cũng đã đuổi đi. Bây giờ Kỷ Liên Y này, ở trong phủ Nhị hoàng tử chính là cực kỳ được sủng ái.
Kỷ Liên Y cười, “rào” một tiếng từ trong thùng nước tắm đứng lên.
Nữ tử thân thể bạch ngọc không chút tì vết, trước sau cong vểnh rõ ràng, Nhị hoàng tử nhìn tới máu huyết sôi trào, đưa tay liền đem Kỷ Liên Y vớt ra, một bên hôn, một bên xoải bước hướng về phía giường nhỏ.
Hai ba lần đã lột sạch y phục, ban ngày liền bắt đầu làm việc.
Kỷ Liên Y ôm cổ nam nhân, đem môi xẹt tới, ung dung nghe hắn nói tới chuyện hôm nay, tới lúc nghe thấy Lục Tông bị thương, động tác mới cứng lại.
Nhị hoàng tử nhìn ở trong mắt, trong lòng không vui, tất nhiên là không có lại thương hương tiếc ngọc, động tác cũng thô lỗ lên, trắng trợn thảo phạt.
Lúc xong việc, Kỷ Liên Y cực kỳ yếu đuối dựa vào trong ngực Nhị hoàng tử, bàn tay nghịch ngợm đâm đâm khóe miệng hắn, đầy mặt ửng hồng mở miệng nói: “Điện hạ, chuyện lần trước người đáp ứng Liên Y, bây giờ còn tính hay không?”
Nhị hoàng tử bắt lấy tay nàng ta cắn một cái: “Tiểu tâm can, bản vương khi nào đã lừa gạt nàng.”
Kỷ Liên Y cười cợt, ôm mặt Nhị hoàng tử liền hôn một cái.
Thỏ tử cẩu phanh* đạo lý, ai mà không hiểu?
Nếu như Nhị hoàng tử đạt thành đại sự, vậy người thứ nhất muốn giải quyết, chính là Lục Tông.
Mà hắn đã đáp ứng chính mình, đến lúc đó, sẽ đem Khương Lệnh Uyển giao do nàng xử trí.
Nhớ tới Khương Lệnh Uyển, trong đầu Kỷ Liên Y liền nhớ tới Lục Tông cùng với từng cảnh tượng hai người đó ân ái.
Khương Lệnh Uyển kia, không phải luôn luôn tự cao mỹ mạo, cảm thấy Lục Tông sẽ yêu nàng ta cả đời sao?
Đợi đến lúc đó, nàng liền từng đao từng đao rạch nát mặt nàng ta, lại cho nàng ta một tấm gương, để nàng tự nhìn dung mạo “hoa nhường nguyệt thẹn” chính mình vẫn lấy làm kiêu ngạo.
* “Thỏ tử cẩu phanh” trong câu”Giảo thố tử, tẩu cẩu phanh”: Thỏ khôn chết, chó săn bị mổ làm thịt. Ý nghĩa nói về sự quên ơn, làm hại ngay cả kẻ giúp mình lúc trước, tương tự như câu “Được chim bẻ ná, được cá quên nơm” của Việt Nam.
Nàng vừa sờ vào, máu kia liền dây lên lòng bàn tay nàng.
Khương Lệnh Uyển nhìn thấy mà giật mình, hoảng hốt đỡ Lục Tông, hướng về nha hoàn bên ngoài vội vã thét lớn, gọi các nàng đi thỉnh đại phu.
Lục Tông giơ tay sờ sờ má thê tử, cảm giác được một mảng ẩm ướt, lúc này mới mở miệng: “Xán Xán, ta…”
Khương Lệnh Uyển con mắt đều đỏ, vội vội vàng vàng quát: “Chàng đừng nói chuyện!”
Nàng đỡ Lục Tông ngồi xuống, cởi áo bào của hắn ra nhìn kỹ, đau lòng đến không nói nên lời.
Trong ngày thường phu thê ân ái, nàng tất nhiên biết rõ thân thể Lục Tông, trêи lưng, trước ngực, đều có những vết sẹo đao tên đan xen, tuy rằng màu sắc rất mờ nhạt, nhưng nàng mỗi lần dùng tay vuốt ve, liền sẽ không nhịn được nhớ tới dáng vẻ lúc hắn bị thương.
Hắn là người của quân doanh, lại là đại hán tử thẳng thắn cương nghị, cảm thấy nam nhân bị thương là chuyện rất bình thường, không có gì đáng sợ.
Thế nhưng nàng không chịu nổi hắn không yêu quý thân thể mình như vậy.
Lục Tông thấy nàng trầm thấp nức nở, bận bịu ôn nhu dỗ dành nói: “Không có chuyện gì. Vết thương ở trêи xương sườn, vẫn chưa thương tổn tới chỗ trọng yếu, tĩnh dưỡng mấy ngày nữa liền tốt rồi.”
Hắn biết nàng nhìn thấy sẽ khó chịu, nhưng bọn họ là phu thê, tất nhiên chỉ một chút liền nhìn ra.
Cũng may hắn không có ý định gạt nàng.
Lục Tông bị thương ở xương sườn nơi ngực trái, chỉ kém nửa tấc nữa liền đến trái tim.
Đã thành như thế này, hắn còn có thể nói ra những lời ấy, nếu không phải xem hắn đang bị thương, Khương Lệnh Uyển thật sự muốn trực tiếp cắn tới.
Đại phu rất nhanh liền đến.
Lục Tông bị thương, cả Vinh Vương đều bị kinh động.
Lúc Vinh Vương vội vã đi tới, liền thấy nha hoàn bưng chậu rửa mặt đi ra ngoài, bên trong ngâm băng gạc dính máu đỏ thẫm, lại nhìn sắc mặt Lục Tông, trán đổ mồ hôi, lại trắng xám lợi hại.
Vinh Vương biết nhi tử không muốn thấy ông, nhưng nghe nói hắn bị thương, ông không đạo lý nào lại không sang đây nhìn một chút.
Lục Tông từ đầu tới đuôi cũng không ngẩng đầu liếc nhìn ông lấy một lần.
Vinh Vương vẻ mặt cô đơn.
Khương Lệnh Uyển nhìn ở trong mắt, bận bịu bồi tiếp theo Vinh Vương đi ra ngoài.
Qua cơn bệnh nặng, Vinh Vương gầy gò hơn, cũng già nua đi rất nhiều. Trong ngày thường một thân cẩm bào mặc vào khí vũ hiên ngang, thần thái sáng láng, nhưng hiện tại áo choàng khoác lên nhìn trống rỗng, gầy vô cùng.
Đi tới cửa, Vinh Vương mới thở dài một hơi, nói: “Là Bản vương sai…”
Nếu không phải là do ông hồ đồ, bây giờ chuyện cũng sẽ không tới mức độ như vậy.
Khương Lệnh Uyển kêu một tiếng “Cha”, sau đó mới an ủi: “Tông biểu ca tính tình người cũng biết, con dâu sẽ khuyên nhủ hắn.”
Lời tuy là nói như vậy, nhưng nàng trong lòng rõ ràng nhất oán giận của Lục Tông đối với Vinh Vương, đừng nói là Lục Tông, liền ngay cả nàng, cũng không cách nào thông cảm cho ông.
Chỉ là thấy Vinh Vương đã biến thành dáng vẻ này, nàng nhìn cũng khó chịu, không thể làm gì khác hơn là nói lời an ủi một chút.
Vinh Vương nghiêng người sang, nhìn con dâu trước mặt, tâm trạng cũng được an ủi phần nào, may mắn còn có nàng bồi ở bên người nhi tử.
Vinh Vương đạo: “Xán Xán, vậy con liền chịu khổ một chút, mấy ngày này, chăm sóc thật tốt Tông nhi.”
Khương Lệnh Uyển gật gật đầu: “Cha người yên tâm đi, con dâu hiểu.”
Vinh Vương lúc này mới yên tâm.
Khương Lệnh Uyển nhìn theo Vinh Vương đi xa, thấy bóng lưng đơn độc của ông, đúng là có chút thê lương.
Lục Bảo Thiền thăm ca ca xong đi ra, nhìn bóng dáng của cha, trong mắt cũng hiện ra lệ: “Mấy ngày nay, cha thường xuyên đi tới sân nương ở khi còn sống. Ông không cho nô tài theo, có mấy lần đều là buổi tối đi ra ngoài, một lần đi chính là cả đêm.
Ngày kế bọn hạ nhân thấy người còn chưa trở về, liền đi tìm, vừa vào nhà liền nhìn thấy ông ôm bài vị mẫu thân, ngơ ngác ngồi trước cửa sổ…”
Lục Bảo Thiền viền mắt ửng hồng, nhìn Khương Lệnh Uyển, nói, “… Kỳ thực trước đây muội không thích cha có thϊế͙p͙ thất, cũng rất chán ghét Phan trắc phi, luôn cảm thấy cha nên đối với mẫu thân toàn tâm toàn ý. Nhưng mà tẩu tẩu, bây giờ nhìn cha như vậy, ta tình nguyện bên cạnh ông có người có thể ở cùng ông, hỏi han ân cần, chỉ cần có thể chăm sóc cha thật tốt, cho dù… cho dù là cha tái giá, ta cũng sẽ không phản đối.”
Có thể làm cho Lục Bảo Thiền nói ra lời nói này, thật sự là hiếm thấy.
Lục Bảo Thiền tiếp tục nói: “Cha luôn nói, mẫu thân là nữ tử dịu dàng thiện lương nhất trêи đời, những nha hoàn ma ma chăm sóc bên người mẫu thân lúc trước cũng đều nói mẫu thân rất hiền lành thân thiết.
Hơn nữa cha nương rất yêu nhau, nếu là thật lòng yêu một người, mẫu thân ta khẳng định không hy vọng nhìn thấy dáng vẻ này của cha. Chắc chắn bà cũng muốn… có người có thể thay bà chăm sóc cha thật tốt.”
Khương Lệnh Uyển hỏi: “Muội có tính toán gì sao?”
Lục Bảo Thiền biết tẩu tẩu là người thông tuệ, liền nói ngay vào điểm chính: “Ta hi vọng tẩu tẩu có thể cố gắng khuyên nhủ ca ca, ca ấy ai nói cũng không nghe, chỉ chịu nghe lời tẩu. Còn phần cha, muội sẽ nghĩ cách để ông buông ra, mặc dù không cần tái giá, dù sao cũng phải tìm một người có thể chăm sóc ông, tẩu nói có đúng hay không?”
Khương Lệnh Uyển loan loan môi. Nàng nói: “Kỳ thực muội không cần lo lắng cho ta…”
Bảo Thiền là cô nương thông minh, muội ấy sợ nếu Vinh Vương tái giá, quyền quản gia trong tay nàng bị cướp đi, sẽ sinh ra bất mãn, nhưng trêи thực tế, nàng cũng không để ý.
Lục Bảo Thiền nghe xong tâm trạng cảm động: “Tẩu tẩu, không chỉ là vì tẩu dự định, cũng là vì ca ca, còn có ba tiểu chất nhi.”
Khương Lệnh Uyển đúng là sững sờ.
Bảo Thiền, đúng là so với nàng còn nghĩ đến xa hơn.
Cô tẩu hai người đàm luận tâm sự xong, Khương Lệnh Uyển mới quay vào nhà xem Lục Tông.
Vết thương trêи ngực Lục Tông đã băng bó lại cẩn thận, hôm nay đây là bị trúng tên, nếu không bằng thân thủ cùng cảnh giác của Lục Tông, sao có thể dễ dàng bị người thương tổn như thế được.
Thêm vào hôm nay Lục Tông đi gặp là người của Nhị hoàng tử, lại liên tưởng tới vẻ mặt cử chỉ của Lục Tông lúc hồi phủ, nguyên nhân vì sao cũng không phải khó đoán.
Khương Lệnh Uyển khuôn mặt nhỏ lạnh nhạt, cùng với vẻ mặt sốt sắng lo lắng vừa rồi tuyệt nhiên không chút liên hệ.
Lục Tông thấy nàng không nói một lời, môi mỏng hơi vểnh lên, lúc này mới bỗng nhiên nhíu mày, “tê” một tiếng.
Khương Lệnh Uyển sắc mặt lập tức biến đổi, theo bản năng liền nhanh chạy đến xem, đối mặt với khuôn mặt mỉm cười ôn nhu của người ngồi trêи đầu giường kia, không nhịn được liền tức giận, đứng dậy hướng tới bên ngoài đi.
Lục Tông thấy tình thế không đúng, gắng gượng chống thân thể lên, vài bước đuổi theo, mới từ phía sau đem người ôm lấy: “Xán Xán, đừng đi…”
Khương Lệnh Uyển nhẹ dạ đến rối tinh rối mù, giãy dụa mấy lần, rồi lại nghĩ đến Lục Tông đang bị thương, liền không dám cử động nữa.
Nàng cắn cắn môi, xoay người ôm lấy Lục Tông, tận lực tránh vết thương của hắn, lúc này mới không nhịn được bật khóc.
Bả vai mảnh mai yếu ớt khẽ run run, khóc đến oan ức như hài tử.
Lục Tông nhấc tay vỗ vỗ đầu của nàng: “Xán Xán, ta không đau.”
Khương Lệnh Uyển âm thanh hàm hồ lẩm bẩm mấy câu, sau đó đầu nhỏ từ trong lồng ngực hắn ngẩng lên, con mắt còn mờ hơi nước nhìn Lục Tông: “Tông biểu ca, chờ chàng thương thế lành, chúng ta liền đi Lạc Châu có được hay không?
Chàng đã nói muốn dẫn ta xuất môn du sơn ngoạn thủy. Ta không muốn làm cái gì Thế tử phu nhân nữa, ta chỉ muốn cùng chàng cao chạy xa bay, mang theo bọn nhỏ, đi nơi nào đều được.”
Lục Tông hai tay nâng mặt nàng, cúi người hôn cái trán trơn bóng, nói: “Nhưng nếu nàng không phải Thế tử phu nhân, vậy những đồ trang sức đẹp đẽ của Tấn thành kia, còn có xiêm y của Cẩm Tú phường…”
Nàng da thịt mềm mại, nuông chiều từ bé, xưa nay chỉ mặc xiêm y của Cẩm Tú phường. Hơn nữa rất sĩ diện, hắn có tiền đồ, nàng trêи mặt cũng được phong quang.
Khương Lệnh Uyển lắc đầu: “Không cần, ta đều không cần.”
Lục Tông trong lòng cảm động, ngậm lấy môi nàng triền miên một trận, sau đó lòng bàn tay vuốt ve khuôn mặt ửng đỏ của nàng: “Nhưng mà Xán Xán, ta không nỡ để nàng chịu oan ức. Ta đáp ứng nàng, sẽ dẫn nàng đi Lạc Châu chơi, cũng đáp ứng nàng, để nàng cả đời đều sống tháng ngày muốn mua cái gì thì mua cái đó. Ta những cái khác không có, điểm tự tin này vẫn có.
Nếu nàng không thích ta bị thương, ta sau này liền tận lực không bị thương, nàng không muốn ta đi xa nhà, ta sau này liền không ra chiến trường nữa, nếu như phải xuất môn, nhất định cũng dẫn nàng theo cùng…”
Hắn nặn nặn gò má của nàng, mỉm cười: “Lại giống như khi còn bé vậy, đem nàng buộc ở trêи thắt lưng, một tấc cũng không rời, có được hay không?”
Khương Lệnh Uyển nghe xong, cười rơi lệ.
Nàng nói cẩn thận, sau đó giơ tay ôm cổ hắn, quyệt quyệt miệng: “Lục Tông, chàng lại hôn hôn ta. Ta thích chàng hôn ta.”
Cầu còn không được.
Lục Tông mặt mày ôn nhu, đem môi phủ lên bờ môi nàng, không có thâm nhập sâu như vừa nãy, chỉ dịu dàng ʍút̼ lấy cánh môi nàng an ủi, vẫn triền miên không thôi.
•
Phía bên này, Lục Lễ tự mình đưa Nhị hoàng tử hồi phủ.
Lương vương phủ vốn là đứng ở phe của Nhị hoàng tử. Lúc trước Lương vương từng bị Hoàng hậu nhục nhã qua, mà vị Nhị hoàng tử này luôn nho nhã lễ độ, đối với người ngoài cũng khiêm tốn, tự nhiên hơn hẳn Thái tử.
Lục Lễ thân là Thế tử Lương vương phủ, vẫn luôn vì Nhị hoàng tử làm việc.
Mà thời gian gầy đây, Nhị hoàng tử có ý định lôi kéo Lục Tông, Lục Tông càng không lay động, Nhị hoàng tử lại càng có hứng thú.
Cho tới hiện tại, Nhị hoàng tử cuối cùng cũng coi như đã có được quân cờ hằng mong muốn.
Lục Lễ đối với thê tử Chu Lâm Lang này tuy rằng không còn cảm tình như ngày xưa, nhưng đến cùng đó vẫn là thê tử trêи danh nghĩa của hắn.
Hắn biết Chu Lâm Lang một lòng tâm tâm niệm niệm Lục Tông, thân là nam nhân, sao có thể chịu nổi nhục nhã như vậy?
Hắn vốn dĩ bất mãn Lục Tông, vậy mà trước mắt cả Nhị hoàng tử cũng đối với Lục Tông coi trọng, càng làm cho hắn hận Lục Tông cực kỳ.
Mà ngày hôm nay Lục Tông gặp phải ám hại, là người phương nào ra tay, chỉ cần ai có chút nhãn lực đều sẽ rõ ràng.
Đông cung bên kia, đã bỏ quên Lục Tông.
Lục Lễ nói: “Lục Tông người này, đối với Hoàng thượng trung thành tuyệt đối, lại cùng Thái tử quan hệ vô cùng tốt, Nhị điện hạ ngài…”
Nhị hoàng tử hôm nay tâm tình vô cùng tốt, một đôi con ngươi đen nhìn về phía Lục Lễ: “Ngươi yên tâm, Bản vương biết ngươi lo lắng. Lục Tông kia Bản vương xác thực thưởng thức, nhưng công lao cùng trung thành của ngươi, Bản vương vẫn vững vàng ghi ở chỗ này…”
Nhị hoàng tử chỉ chỉ trong lòng.
Lục Lễ mặt mày mới dãn ra một chút.
Vẻ mặt của Lục Lễ, Nhị hoàng tử thu vào trong mắt, đáy mắt không khỏi ý tứ mỉm cười.
Bây giờ Nhị hoàng tử đã phong vương, ở bên ngoài có phủ đệ, chỉ là hắn xưa nay hiếu thuận, vẫn thường xuyên tiến cung thăm Mộ quý phi, tẩm điện ở trong cung cũng là mỗi ngày đều có người quét tước, có lúc nói chuyện muộn một chút, đơn giản liền ở lại luôn trong cung.
Vào lúc này đến cửa Vương phủ, Lục Lễ tự mình tiễn Nhị hoàng tử đi vào.
Nhị hoàng tử không mê muội nữ sắc, trong phủ này cũng ít đi chút mùi vị son phấn, đúng là có phần nhẹ nhàng khoan kɧօáϊ.
Giờ khắc này ở tiền viện, một nữ tử một thân nhu quần màu hồng nhạt đang múa kiếm, động tác tiêu sái anh khí, như nước chảy mây trôi, cùng cử chỉ mềm nhũn của những nữ tử tầm thường kia tuyệt nhiên không giống.
Lục Lễ nhất thời liền dừng chân tại chỗ, ngơ ngác nhìn một hồi.
Nhị hoàng tử lúc này mới lên tiếng, nhàn nhạt nói: “Tỳ nữ trong phủ này ngươi muốn ai đều được, nhưng người này, Bản vương không thể cho.”
Bây giờ Lục Lễ phong lưu nổi tiếng bên ngoài, nhưng hắn đến cùng vẫn không phải quá tùy tiện phóng đãng, nghe xong lời Nhị hoàng tử, lập tức hoàn hồn giải thích.
Nhị hoàng tử nghe xong sang sảng cười to, vỗ vỗ vai Lục Lễ.
Nữ tử đang múa kiếm bên kia nghe được âm thanh của Nhị hoàng tử, liền dừng lại động tác.
Nàng một đôi mắt nhìn về phía nam tử mặc cẩm bào đứng bên người Nhị hoàng tử, thấy hắn dung mạo tuấn lãng, thần thái giữa hai hàng lông mày, đúng là có chút giống người kia.
Lục Lễ đi rồi, Nhị hoàng tử liền đi tới sân viện dành cho thϊế͙p͙ thất.
Vừa vào nhà, liền thấy nữ tử kia chính là đang ngồi bên trong thùng nước tắm tắm rửa.
Hắn xoải bước tiến tới, phất phất tay để đám nha hoàn hầu hạ lui xuống.
Người trong thùng nước tắm giống như chưa phát hiện, vẫn nhắm mắt lại thư thư phục phục ngâm mình, chỉ có điều bờ môi kia, lại bí mật hơi cong lên.
Nhị hoàng tử giơ tay, vỗ về tấm lưng trơn bóng trắng nõn.
Nữ tử chậm rãi xoay người, nằm nhoài trêи cạnh thùng tắm, nhấc mâu nhìn nam nhân trước mặt, gọi: “Điện hạ…”
Nhị hoàng tử thấy nàng một khuôn mặt mỹ mạo, anh khí giữa hai hàng mày lúc trước, hiện tại cũng bị cỗ mị thái này ép xuống.
Nhị hoàng tử mỉm cười, nắm cằm của nàng, đem môi che ở trêи cái miệng nhỏ nhắn, tùy ý thưởng thức. Răng môi gắn bó giao triền, đang lúc hôn đến kịch liệt, nữ tử trong lòng giống như một con cá trơn trượt, lập tức từ trong ngực của hắn lách ra ngoài, ngửa mặt ha ha cười hắn.
Nhị hoàng tử bị nước bắn một thân ướt đẫm, nhìn có vẻ hơi chật vật, nhưng cười đến hài lòng, hắn nhìn nữ tử trong thùng tắm, ngữ khí cưng chiều nói: “Ta xem nàng không nên đặt tên gọi ‘Liên Y’, nên sửa thành ‘Tiểu Ngư’ mới đúng, trơn như chạch vậy.”
Nói xong, hắn còn đưa tay bóp một cái.
Nữ nhân này, chính là Kỷ Liên Y.
Ngày ấy Vĩnh Yên hầu sợ chuyện của nữ nhi lộ ra ngoài sẽ bị gièm pha, liền muốn muốn nữ nhi xa gả, việc hôn nhân cũng đã an bài xong, nhưng Nhị hoàng tử lại tự mình tới cửa, một mực muốn nạp nàng làm thϊế͙p͙.
Vĩnh Yên Hầu phủ là nhà mẹ đẻ của Hoàng hậu, nữ nhi này vốn là không nên giao cho Nhị hoàng tử, nhưng khi đó Vĩnh Yên hầu đã xem nữ nhi này coi như bỏ đi, một mặt cũng sợ đắc tội Nhị hoàng tử, mới liền đáp ứng.
Chỉ là sau lần đó, Kỷ Liên Y này cùng Vĩnh Yên Hầu phủ cũng không còn nửa điểm can hệ.
Nhị hoàng tử không có chính thê, trong nội viện chỉ có hai cái tỳ thϊế͙p͙, trước khi Kỷ Liên Y vào cửa cũng đã đuổi đi. Bây giờ Kỷ Liên Y này, ở trong phủ Nhị hoàng tử chính là cực kỳ được sủng ái.
Kỷ Liên Y cười, “rào” một tiếng từ trong thùng nước tắm đứng lên.
Nữ tử thân thể bạch ngọc không chút tì vết, trước sau cong vểnh rõ ràng, Nhị hoàng tử nhìn tới máu huyết sôi trào, đưa tay liền đem Kỷ Liên Y vớt ra, một bên hôn, một bên xoải bước hướng về phía giường nhỏ.
Hai ba lần đã lột sạch y phục, ban ngày liền bắt đầu làm việc.
Kỷ Liên Y ôm cổ nam nhân, đem môi xẹt tới, ung dung nghe hắn nói tới chuyện hôm nay, tới lúc nghe thấy Lục Tông bị thương, động tác mới cứng lại.
Nhị hoàng tử nhìn ở trong mắt, trong lòng không vui, tất nhiên là không có lại thương hương tiếc ngọc, động tác cũng thô lỗ lên, trắng trợn thảo phạt.
Lúc xong việc, Kỷ Liên Y cực kỳ yếu đuối dựa vào trong ngực Nhị hoàng tử, bàn tay nghịch ngợm đâm đâm khóe miệng hắn, đầy mặt ửng hồng mở miệng nói: “Điện hạ, chuyện lần trước người đáp ứng Liên Y, bây giờ còn tính hay không?”
Nhị hoàng tử bắt lấy tay nàng ta cắn một cái: “Tiểu tâm can, bản vương khi nào đã lừa gạt nàng.”
Kỷ Liên Y cười cợt, ôm mặt Nhị hoàng tử liền hôn một cái.
Thỏ tử cẩu phanh* đạo lý, ai mà không hiểu?
Nếu như Nhị hoàng tử đạt thành đại sự, vậy người thứ nhất muốn giải quyết, chính là Lục Tông.
Mà hắn đã đáp ứng chính mình, đến lúc đó, sẽ đem Khương Lệnh Uyển giao do nàng xử trí.
Nhớ tới Khương Lệnh Uyển, trong đầu Kỷ Liên Y liền nhớ tới Lục Tông cùng với từng cảnh tượng hai người đó ân ái.
Khương Lệnh Uyển kia, không phải luôn luôn tự cao mỹ mạo, cảm thấy Lục Tông sẽ yêu nàng ta cả đời sao?
Đợi đến lúc đó, nàng liền từng đao từng đao rạch nát mặt nàng ta, lại cho nàng ta một tấm gương, để nàng tự nhìn dung mạo “hoa nhường nguyệt thẹn” chính mình vẫn lấy làm kiêu ngạo.
* “Thỏ tử cẩu phanh” trong câu”Giảo thố tử, tẩu cẩu phanh”: Thỏ khôn chết, chó săn bị mổ làm thịt. Ý nghĩa nói về sự quên ơn, làm hại ngay cả kẻ giúp mình lúc trước, tương tự như câu “Được chim bẻ ná, được cá quên nơm” của Việt Nam.
Bình luận truyện