Ngô Gia Kiều Thê

Chương 78



Edit: Tiểu Huân

Beta: Mira

Son của nàng có vị anh đào, đương nhiên là ngọt rồi. Khương Lệnh Uyển thoáng cúi đầu, hai gò má ửng hồng, muốn thoát ra khỏi trói buộc của Lục Tông. Lục Tông lại nắm lấy cánh tay thon nhỏ của nàng hỏi: “đi chỗ nào?”

Khương Lệnh Uyển nhìn hắn một chút, nghiêm túc nói: “Lục Tông, chúng ta không thể như vậy.”

Nàng bỗng nhiên nghĩ tới chuyện của Khương Lộc và Tô Lương Thần, bây giờ nàng và Lục Tông đang lén lén lút lút thân cận nở chỗ này, không có gì khác hai bọn họ cả. Lại nói, Lục Tông là nam tử khí huyết dương cương, nếu như không thể khống chế làm ra chuyện gì hồ đồ, như vậy người chịu thiệt thòi chẳng phải là nàng hay sao? Quan trọng nhất, nàng còn có thể bị hắn xem nhẹ, Khương Lệnh Uyển nói, vừa lấy khăn tay, nhó chân lau khóe miệng cho hắn, lau sạch vết son trên môi, sau đó nháy nháy mắt nói: “Muôi đi xem Thiền tỷ tỷ.”

Lần này, Lục Tông không ngăn nàng nữa.

Vừa rồi hắn quá sốt ruột.

Nửa tháng nay, tâm trí Lục Bảo Thiền luôn không yên, mà Chu Lam Lang, đoạn thời gian gần đây luôn theo tiên sinh học cầm kỳ thư họa, từ nhỏ đãvô cùng khắc khổ, lại còn rất có năng khiếu, chỉ là họa, còn thiếu đi một chút linh khí, nếu chỉ nhìn qua sẽ thấy bức họa của nàng vẽ rất đẹp mắt, nhưng ở trong mắt người chân chính thưởng họa, đây chỉ là một bức họa chết —— hình ảnh tuy duy mỹ, nhưng lại khuyết thiếu linh hồn.

Chu Lâm Lang là người theo đuổi sự hoàn mỹ, nàng muốn dốc hết sức để học được, nhưng nếu như chỉ càng bỏ nhiều công sức vì cái trước mắt, thứ nhận được sẽ càng đi ngược lại. Hôm nay nàng muốn ra ngoài cảm thụ một chút, muốn đến Vinh Vương phủ thăm Lục Bảo Thiền.

Chu Lâm Lang nhìn thấy Lục Bảo Thiền gầy gò ốm yếu đi trông thấy, trong lòng vô cùng kinh ngạc, vội ân cần hỏi: “Mới hơn một tháng không gặp thôi mà sao đã thành bộ dạng này rồi?”

Lục Bảo Thiền có tâm sự, hơn nữa chuyện này nàng cũng khó có thể mở miệng, vẫn chôn ở trong lòng thành tâm bệnh. Lục Bảo Thiền coi Chu Lâm Lang là tỷ muội tốt nhất, bây giờ thấy nàng đến, trong mắt lại thoáng hiện lên nước mắt, đột nhiên sinh ra tâm trạng ỷ lại, bất lực nói: “Lâm Lang, hình như ta… ta đã làm sai chuyện rồi, nhưng ta không biết nên làm sao bây giờ.”

Lục bảo Thiền là một người tính tình hoạt bát, hiếm thấy khi nàng nàng trở nên sầu não uất ức như vậy, Chu Lâm Lang kéo cánh tay nàng, ôn nhu nói: “Ta… Ta thích một người.”

Chu Lâm Lang nghe xong, sau đó loan môi cười nói: “Ta còn tưởng là chuyện gì to tát? Như vậy thì có gì lớn lao a, tiểu cô nương mới lớn, có nam tử ái mộ cũng không phải điều đáng ngạc nhiên.”

Lục Bảo Thiền có chút ngượng ngùng, nói: “Ta thích Khương Dụ.”

Khương Dụ? Ca ca Khương Lệnh Uyển, Chu Lâm Lang hơi kinh ngạc. Khương Dụ này có được một bộ tướng mạo không sai, nhưng cũng không phải người tài, làm việc vừa kích động lại lỗ mãng, Lục bảo Thiền cư nhiên lại thích hắn, nhưng ngoài miệng thì lại nói: “Dụ biểu ca tướng mạo đường đường, anh tuấn khí phái, Bảo Thiền, ánh mắt của ngươi thật tốt.”

Nhắc đến Khương Dụ, trong lòng Lục Bảo Thiền liền ngọt như ăn mật. Chỉ là nghĩ đến Khương Lệnh Uyển, nàng lại cảm thấy có lỗi, Lục Bảo Thiền nói: “Nhưng mà… nhưng mà Xán Xán yêu thích ca ca ta, hơn nữa ca ca ta cũng giống như rất yêu thích Xán Xán, nếu như sau này ca ca ta cưới Xán Xán, vậy ta và Dụ biểu ca… sẽ không thể cùng nhau, Lâm Lang, lòng ta thật khó chịu.”

Chu Lâm Lang nhất thời thay đổi sắc mặt: “Tông biểu ca thích Xán Xán?”

Lục Bảo Thiền “Ân” một tiếng, giương mắt nói: “Lần trước ngươi và ta nhìn thấy ca ca cầm theo cái hộp nhỏ kia, đó là trang sức ca ca đưa cho Xán Xán, ta từng thấy ở trong phòng Xán Xán, không sai được. Hơn nữa… hơn nữa vào ngày ấy Xán Xán bị phong hàn, ta và ca ca cùng đi thăm bệnh, lúc ca ca đơn độc ở chung với Xán Xán, ta nhìn thấy ca ca ôm Xán Xán, Hai người… hai người rất thân cận.” Lục Bảo Thiền chỉ lo nói, hoàn toàn khôngchú ý tới gương mặt của Chu Lâm Lang đang dần trở nên trắng bệnh, “Kỳ thực ta rất yêu thích Xán Xán, Xán Xán xinh đẹp, lại còn hoạt bát như vậy, ca ca nếu cùng với muội ấy, nhất định sẽ rất vui vẻ. Chỉ là… chỉ là ta cũng nghĩ đến bản thân, nghĩ nếu như bản thân cố gắng, cũng không phải khôngthể, vì vậy ngày ấy, khi cha hỏi ta có phải ca ca đã vừa ý cô nương nhà ai không. Ta nói với cha, người ca ca yêu thích là ngươi, Lâm Lang, xin lỗi…”

Nghe đến đó, Chu Lâm Lang đại khái cũng hiểu rõ.

Chẳng trách mấy ngày nay nàng luôn sầu não, thì ra là bởi vì áy náy trong lòng. Chỉ là khi nghe được đến câu cuối, trong lòng Chu Lâm Lang lại lộ ra chút vui sướng nho nhỏ. Khi còn bé Lục tông chỉ duy độc cưng chiều Khương Lệnh Uyển, khi đó nàng không cam tâm, nhưng nói cho cùng cũng chỉ là tính khí tiểu hài tử, chỉ có điều là chịu không nổi khi bị làm lơ, tâm trạng uất ức. Còn bây giờ, Lục Tông tuấn mỹ vô song, văn võ toàn tài, lại là một vị nam tử tiền đồ vô lượng, ở trong lòng nàng, dù cho ngày sau thái tử có ngồi trên ngôi vị cửu ngũ chí tôn, cũng không thể nào đuổi kịp được Lục tông.

Nàng không ngốc, Lục Tông yêu thích Khương Lệnh Uyển, kì thực nàng đã sớm phát giác.

Khương Lệnh uyển duy độc yêu thích mẫu đơn, Lục tông tuy là mãng phu, nhưng lại cẩn thận tỷ mỉ đến mức hiếm thấy, biết chiều nàng vui lòng. Dụng tâm như vậy, nếu không phải yêu thích thì còn có thể là gì? Chu Lâm Lang có chút không cam lòng. Mọi thứ nàng đều không thua Khương Lệnh Uyển, nhưng nam nhân trên đời luôn chỉ xem mặt, Lục Tông cũng không ngoại lệ. Dung mạo của nàng tuy rằng xuất húng, chỉ là không có được mộtgương mặt kiều diễm hút mắt, chuyên đi chọc họa như Khương Lệnh Uyển.

Chu Lâm Lang hít sâu một hơi, nhíu mày nói: “Tuy ta có chút tức giận, nhưng Bảo Thiền, người là tỷ muội tốt nhất của ta, ta sẽ không trách ngươi. Chỉ là chuyện này… tóm lại là giấu không được.” Lục Tông là người không thích nói nhiều, cho nên Vinh vương mới không biết người thật sự hắn để trong lòng là ai, nhưng chuyện đã như vậy, một câu nói của Bảo Thiền sẽ vạch trần tất cả. Chu Lâm Lang suy nghĩ một chút, tỉ mỉ đánh giá gương mặt của Lục Bảo Thiền, nói, “Kỳ thật, ta cũng rất hi vọng có thể gả cho người mình thích, ngươi và Dụ biểu ca là một đôi trời đất tạo nên. Bảo Thiền, chuyện của ta không quan trọng, thấy ngươi gầy nhiều như vậy, trong lòng ta thật khó chịu.”

Chuyện tình liên quan đến danh tiếng của nữ nhân, nhưng khi thấy Chu Lâm Lang không tức giận, trong lòng nàng lại cảm thấy áy náy.

Nàng nói: “Kỳ thực, ta cảm thấy bản thân quá ích kỷ, thật sự xin lỗi Xán Xán và ca ca, hơn nữa… hơn nữa Dụ biểu ca chưa chắc sẽ thích ta, ta…”

Chu Lâm Lang nắm lấy tay Lục Bảo Thiền nói: “Người thật khờ, ngươi vừa thông tuệ lại đáng yêu, sao Dụ biểu ca có thể không thích được chứ? Nếu chuyện đã đến mức này, người cũng đừng suy nghĩ quá nhiều, trước mắt phải điều dưỡng thân thể cho tốt. Ngươi nhìn lại mình đi, gầy đến mức cả ta cũng thấy đau lòng. Hôm nay ngươi nói với ta, chính là vì tin tưởng ta, sau khi quay về ta sẽ giúp ngươi nghĩ biện pháp.”

Lục Bảo Thiền lau lệ khóe mắt, gật đầu nói: “Mấy ngày nữa Xán Xán sẽ hẹn ta cùng đi Tương Nguyên tự đạp thanh cầu phúc, ngươi cũng đi chung luôn đi, chúng ta cùng đi giải sầu, có được không?”

Ngày xuân gần qua, khí trời cũng bắt đầu ấm lên. Khương Lệnh Uyển xuất môn đi chơi cùng Lục Bảo Thiền, thấy Chu Lâm Lang khí phái đoan trang hào phóng đang đứng bên cạnh Lục Bảo Thiền, nàng cảm thấy có chút ngạc nhiên. Nhìn lại khí sắc của Lục Bảo Thiền, đáng là đã tốt hơn rất nhiều, lúc này nàng mới cảm thấy an tâm.

Từ lần trước được Chu Lâm Lang khuyên nhủ, tâm trạng của Lục Bảo Thiền xác thực đã tốt hơn rất nhiều, nhưng hôm nay vừa thấy Khương lệnh Uyển, trong lòng vẫn còn chút hổ thẹn và chột dạ. Nàng nghiêng đầu, nhìn gương mặt nhỏ nhắn của tiểu cô nương. Tuổi còn nhỏ nhưng đã xinh đẹp khuynh thành như vậy, khó trách ca ca của nàng sẽ thích. Ngay cả nàng cũng còn cảm thấy yêu thích a.

Khương Lệnh Uyển nhìn phong cảnh dọc đường bên ngoài xe ngựa, xoay người liền thấy Lục Bảo Thiền nhìn mình không nháy mắt, nàng liền mỉm cười nói: “Thiền tỷ tỷ nhìn muội làm gì a? trên mặt muội có vết bẩn sao?” nói xong, liền nhận lấy gương nhỏ tinh xảo trong tay Kim Kết, tinh tế quan sát, lẩm bẩm nói: “Hình như không có a…”

Lục Bảo Thiền nhịn không được phì cười, nói: “không có gì, chẳng qua là ta cảm thấy Xán Xán thật xinh đẹp, nhịn không được nhìn nhiều hơn mấy phần.”

Nghe được lời này, trong lòng Khương Lệnh Uyển vô cùng thoải mái. Đột nhiên nghĩ đến hôm qua nàng bị Tranh biểu tỷ bức ép đến không có chỗ để trốn, buộc phải đến Vệ Quốc Công phủ.

Tranh biểu tỷ cùng ngủ chung với nàng, luôn luôn khen da nàng thật mềm, thật non, cứ sờ tới sờ lui mãi, khiến nàng không biết phải làm sao.

Lục Bảo Thiền lại nói: “Lúc ra cửa ta đã nói với ca ca, chạng vạng ca ca sẽ đến đón chúng ta.”

Khương Lệnh Uyển biết hôm nay nàng xuất môn cùng với Bảo Thiền, Lục Tông nhất định sẽ nghĩ cách đến gặp nàng, cho nên hôm nay nàng cũng tốn tâm tư trang điểm hơn thường ngày. Khương Lệnh Uyển không lên tiếng, phảng phất như không có hứng thú với Lục Tông, Lục bảo Thiền thấy vậy, hơi hạ mắt, nhất thời cũng không nói gì.

Ba tiểu cô nương cùng đi đến Tương Nguyên tự, vừa vặn gặp phải huynh muội Tạ gia cũng đến lễ phật.

Tạ Trí Thanh mặc áo bào trắng, khí chất của hắn giống như trích tiên, khiến cho không ít nữ hành hương lần lượt dừng chân ghé mắt qua, Tạ Tinh Tinh mặc một bộ xiêm y màu hồng thêu hoa sen, vạt áo nạm hồng ngọc, mặt cười đỏ bừng, tuy từ nhỏ được nuông chiều ương ngạnh, mắt cao hơn đầu, nhưng đối xử với ngươi bên cạnh lại rất tốt, mấy năm nay luôn coi Khương Lệnh Uyển là bạn tốt.

Tạ Tinh Tinh nhìn ba người, lập tức xông đến, kéo lấy cánh tay của Khương Lệnh Uyển, nói: “Được lắm, đến Lễ Phật lại không gọi ta tới, thật đúng là vô lương tâm, nói xem, ta nên phạt các ngươi như thế nào?”

Khương Lệnh Uyển nói: “Quý nhân ngài đây luôn luôn bận rộn, ta sợ quấy rầy không dám gọi. Nhưng mà bây giờ không phải hữu duyên gặp được sao?”

Tạ Tinh Tinh trừng mắt to, mười phần linh khí, bĩu môi nói: “Đừng lừa gạt ta, lúc này ba người các ngươi nên dỗ ta nguôi giận mới đúng.”

Bốn tiểu cô nương vừa nói vừa cười, cùng đi vào trong chùa, Tạ Trí Thanh là nam tử, hắn rất lễ độ cách ra một khoảng cách, chậm rãi theo sau lưng.

Sau khi bái bồ tát xong mọi người liền đi xin xăm, xăm Khương Lệnh Uyển cầu không phải là xăm cô nương chưa lấy chồng nên cầu, nên tách ba người bọn họ ra, một mình đi xin.

Sau khi cầu xong, Khương Lệnh Uyển không tìm thấy ba người, liền để Kim Kết đi tìm.

Hôm nay xuất môn nàng chỉ mang một mình Kim Kết, Kim Kết cảm thấy không thích hợp, liền mở miệng khuyên: “Tiểu thư, hay là cứ để nô tỳ đi theo tiểu thư?”

Khương Lệnh Uyển không muốn đi nũa, nàng ngồi lại trên tảng đá, hai tay chống cằm, nói: “Ta ngồi ngay trong đình, ngươi đi tìm là được.”

Kim Kết không còn cách nào, chỉ có thể nhanh chóng đi tìm Lục bảo Thiền và Chu Lâm Lang.

Khương Lệnh Uyển đợi nửa khắc, vẫn chưa tháy Kim Kết, trong lòng có chút lo lắng thấp thỏm. Nàng đứng dậy đi qua bên cạnh ao, khom lưng xem cá hai tay chống lấy lan can.

Lan can để lâu vẫn chưa tu sửa.

Nàng chỉ hơi dùng sức, toàn bộ thân thể liền ngã xuống nước.

Lúc này Lục Bảo Thiền và Chu Lâm Lang đang đứng phía sau núi giả, đinh gặp mặt Khương Lệnh uyển, đột nhiên nhìn thấy tình cảnh này, Lục Bảo Thiền lập tức muốn đi qua giúp đỡ, nhưng Chu Lâm Lang bỗng nhiên nghĩ đến cái gì, kéo nàng lại.

Lục Bảo Thiền nhìn tiểu cô nương đang dẫy dụa trong nước, khuôn mặt tràn đầy lo lắng, xoay người vội vàng nói: “Lâm Lang? Ngươi làm cái gì vậy?"

Chu Lâm Lang lạnh nhạt nói: "Yên tâm, ao không sâu đến nỗi khiến người chết đuối."

Lục bảo Thiền nghe vậy nhìn qua, thấy Khương Lệnh Uyển giờ khắc này đã đứng vững trong nước, nước trong ao chưa tới cần cổ nàng, xác thực là không nguy hiểm đến tính mạng. Lúc này Lục bảo Thiền mới thở phào nhẹ nhõm, chỉ là thấy Khương Lệnh Uyển vẫn chưa gọi người đến cứu, đúng là có chút kinh ngạc. Nhưng sau một khắc nàng liền hiểu rõ, nếu như lúc này Khương Lệnh Uyển gọi người đến, sợ là sẽ hỏng mất thanh danh của nàng.

Lúc này thân thể nhỏ bé của Khương Lệnh Uyển đang quẫy đạp trong nước, đang nỗ lực bò lên, nhưng nàng thử mấy lần rồi mà vẫn không lên được, khuôn mặt nhỏ nhắn dần dần bị ngâm đến trắng bệch.

Lục bảo Thiền đau lòng nói: “Vậy chúng ta nên qua cứu Xán Xán, trời lạnh như vậy, nàng lại ở trong nước, nếu bị cảm thì phải làm sao bây giờ?”

Chu Lâm Lang nói: "Bảo Thiền, ngươi nhìn xem người đang tới kia là ai?”

Lòng Lục Bảo Thiền nóng như lửa đốt, nhưng Chu Lâm Lang lại gắt gao kéo nàng lại, không cho nàng qua. Nàng nghe Chu Lâm Lang quay qua xem, thấy được nam tử trẻ tuổi đang đi đến, chính là Tạ Trí Thanh. Chỉ là người trong nước không lêu cứu, nên lúc này Tạ Trí Thanh vẫn chưa phát hiện, nhưng hắn chỉ cần đi tới hành lang, liền có thể nhìn thấy người rơi xuống nước.

Chu Lâm Lang chậm rãi mở miệng nói: “Chuyện mà ngày ấy ta nói với ngươi, ta thấy ngươi nghĩ lâu như vậy vẫn nghĩ không ra cách nào, dù sao Xán Xán lớn lên cùng chúng ta, quan hệ rất tốt, chúng ta cũng hi vọng nàng có thể gả cho người mình thích. Nhưng hôm nay ta thấy, có thể là thiên ý… Bảo Thiền, chúng ta xem thử đi, chờ một lúc khi Tạ Trí Thanh đi nàng qua, khi hắn thấy Xán Xán rơi xuống nước, cứu muội ấy lên, hai người có da thịt thân cận, chuyện này truyền ra, Xán Xán nhất định phải gả cho Tạ Trí Thanh. Ta thấy Tạ Trí Thanh từ sớm đã có ý với Xán Xán, dù sao Xán Xán cũng là tiểu cô nương được mọi người yêu thích. Nếu hai người thành thân, Tạ Trí Thanh nhất định sẽ đối xử tốt với Xán Xán. Hơn nữa… tên tuổi của Tạ Trí Thanh sớm đã vang vọng Tấn Thành, tài hoa hơn người, cũng rất xứng đôi với Xán Xán, nói thế nào Xán Xán cũng sẽ không chịu thiệt thòi.” Nàng dừng một chút, nói, “Bảo Thiền, ta hi vọng ngươi có thể được như nguyện gả cho người mình thích, bây giờ ông trời cũng nhìn không nổi khi thấy ngươi âu sầu, lẽ nào ngươi vẫn chưa hiểu rõ sao?”

Lục Bảo Thiền lúc này mới chợt hiểu ra, mím môi nhưng không nói lời nào.

Tạ Trí Thanh xác thực là một nam tử dung mạo toàn tài, trước khi ca ca khải hoàn trở về, Tạ Trí Thanh chính là nam tử được hoan nghênh nhất Tấn thành, còn có hai vị quận chúa vì hắn mà tranh giành, Nam tử như vậy, gả cho hắn khẳng định là không chịu thiệt, Tạ Trí Thanh và ca ca, một văn, một võ, ai cũng có sở trường riêng, đều là trang nam tử khí phái.

Bây giờ nàng không đi, Tạ Trí Thanh sẽ cứu Xán Xán, Xán Xán không chỉ bình an vô sự, hơn nữa chuyện nàng thích Khương Dụ cũng sẽ không còn bị cấm cản.

Chu Lâm Lang nhìn Lục Bảo Thiền, thấy nàng không nói lời nào, biết là lòng nàng đã ngầm đồng ý, lúc này mới yên tâm, chậm rãi buông lỏng tay.

Nhưng mà nàng chỉ vừa mới buông tay, Lục Bảo Thiền liền lập tức chạy tới bên cạnh ao.

Sắc mặt Chu Lâm Lang nhất thời chìm xuống.

Lục Bảo Thiền bước nhanh đến cạnh ao, tiểu quận chúa quen sống trong nhung lụa, nhưng lúc này nàng không màng đến bùn đất, lập tức ngồi xổm xuống, nhìn Khương Lệnh Uyển trong nước, vươn tay ra ngoài nói: “Xán Xán, nhanh, đưa tay cho tỷ, tỷ kéo muội lên.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện