Ngô Hoàng Vạn Tuế, Vạn Vạn Tuế

Chương 134: Khinh biệt ly [Trung]



Mơ màng ngủ mất, lại mơ màng tỉnh lại.

Bên ngoài trời đã sáng choang, màn lụa mỏng manh ngăn không được ánh dương quang len lỏi qua khe hở, nệm gấm mềm mại bị phủ lên một vầng sáng nhàn nhạt, lấp la lấp lánh.

Bên người không có ai.

Nàng ôm chăn mỏng, trong lòng biết hắn là thượng triều chưa trở về, lại không ngạc nhiên chút nào khi hắn không gọi nàng dậy thượng triều.

Trải qua đêm qua, hôm nay lâm triều nhất định là sẽ nghị những việc ở Bắc cảnh, mà việc nàng xuất sử Bắc cảnh chắc hẳn sẽ được đương đình ban chiếu, còn những chuyện khác, nàng cũng không còn lòng dạ quan tâm nữa rồi.

Tạm thời cáo bệnh một ngày, nếu hắn đã thương nàng như vậy, nàng cũng liền tùy hứng mà yên tâm thoải mái hưởng thụ một hồi thánh ân này của hắn thôi.

Lại nằm ngủ một hồi, mơ hồ mơ thấy nàng toàn thân ướt đẫm đứng ở nơi hoang dã trong mưa to, thoáng cái bị lạnh đến thấu xương, sau đó run lẩy bẩy mà tỉnh lại.

Nàng vén màn trướng lên, chạy ra cửa sổ đưa tay áp lên song cửa sổ bị ánh mặt trời hun nóng, hồi lâu mới thở phào một hơi.

Hắn không ở, cung nhân tự nhiên cũng không dám đi vào quấy rầy nàng.

Nơi này là nơi hắn thường ngày xử lý chính sự rồi ngủ lại, mà hắn lại yên tâm lưu lại một mình nàng ở đây như thế, hoàn toàn không sợ nàng sẽ làm chuyện gì không thích đáng.

Nàng dứt khoát liền tùy theo tính tình của bản thân, càn rỡ ở trong chính điện không có người nào mà một mình dạo chơi.

Tấu chương trên ngự án được sắp xếp chỉnh tề, bút lông mực đỏ, chặn giấy bằng sứ cũng không loạn chút nào.

Nàng thuận tay lật xem mấy quyển, mắt thấy nét chữ lời phê bằng bút đỏ viết phía trên thảo nhiên hữu lực, đáy lòng hơi than nhẹ, lại xoay người nhìn qua cái bàn gỗ sơn đen ở bên cạnh.

Bên trong ô vuông ở trong cùng, có một chồng tấu chương thật dầy để riêng ở đó, từng quyển từng quyển được sắp xếp ngay ngắn.

Nàng có chút ngạc nhiên, không biết mấy thứ này quan trọng cỡ nào, liền lớn mật rút một quyển ra xem.

Chỉ vừa mở ra, nàng liền ngây ngẩn, lập tức lại rút ra mấy quyển, sau khi xem xong đáy mắt có chút ẩm ướt.Những thứ này đều là chiết tử những năm gần đây nàng thượng tấu.Phần lớn là hắn chưa phê phục trả lại, còn có một ít là sắc dụ thảo chiếu liên quan đến nàng, tất cả đều được giữ gìn đến chỉnh tề như vậy.Từ lúc nàng vừa vào Hàn lâm viện cho tới hôm nay thân tại nhị phủ, từ lúc hắn còn là hoàng thái tử cho đến hôm nay vị tại cửu tôn, từng ly từng tí nàng cùng hắn ở trên triều đường, từng chút một đã trải qua.Nàng yên lặng ngồi xuống, từng quyển từng quyển lật ra xem, thỉnh thoảng có thể thấy có một ít chiết tử sau khi hắn hạ bút đỏ phê phục, lại không biết tại sao lại không trả lại cho nàng, mà từ trong những lời chu phê kia lại có thể nhìn thấu được tư tình khó mà thấy được của hắn.Có hỉ có nộ, có khen ngợi có quở trách, nhưng mà chung quy lại chưa từng để cho nàng biết.Nàng xem rồi lại xem, nhịn không được rơi lệ, lại sợ thấm ướt tấu chương, liền mang những chiết tử kia sắp xếp cất lại như cũ, sau đó lau mắt, đi trở về nội điện.Bên trong nội điện mọi thứ đều ngăn nắp sạch sẽ có thứ tự, y bào cổn miện của hắn đều được người sắp xếp ở một chỗ, nhìn một cái tất cả đều là lãnh thanh ám sắc, hắc khôi thanh hạt, lăng cẩm đoạn la, ung dung hoa quý lại không chút kiêu căng.Nàng đưa tay chạm vào từng cái, lại đem khuôn mặt vùi sâu vào bên trong những y vật kia, dường như ngửi thấy mùi y hương đặc biệt trên người hắn.ở một chỗ khác đặt ngự cung trường kiếm của hắn, lưu kim diệu nhãn, lãnh quang thứ mục, y giáp vừa dày vừa nặng hàm uy đái lệ được xếp ở bên cạnh, ống đựng tên đã có chút mòn đến phai màu, lại vẫn được lau chùi đến sáng bóng.Nàng cầm lấy cung uyên kia, trong đầu nhớ tới một màn hắn tự mình dạy nàng kỵ xạ trên lưng ngựa lần đó, một câu nói 'nữ nhân của ta' kia tới bây giờ vẫn văng vẳng bên tai, thực làm cho người khác tâm động.Trường kiếm ở bên cạnh thương hắc nhiếp nhân, một bả vỏ kiếm vô cùng nặng nề, mặc dù không hề có hoa văn trang sức, nhưng liếc mắt liền biết là cực phẩm trong kiếm.Tuy là cực kỳ hiếm thấy hắn đeo kiếm này, nhưng thanh trường kiếm này lại không dính chút bụi nào, chắc hẳn ngày thường cũng được hắn thường xuyên lau chùi luyện tập lúc rãnh rỗi.Nàng cẩn thận từng chút cầm chuôi kiếm, đem kiếm rút ra, chỉ thấy thân kiếm đen thui, hồn nhiên vô tích, hai bên mũi kiếm phản xạ ra ánh sáng có chút ám ám.Nhìn kỹ, mới phát hiện trên lưỡi kiếm này có khắc lên hai hàng chữ cực nhỏ.Nàng hơi nhíu này, cầm lấy kiếm cẩn thận xem, đợi nhìn thấy rõ ràng, cũng rất sửng sốt."Cửu thiên chi thượng, ngã nhượng nhĩ. Cửu tuyền chi hạ, ngã đẳng nhĩ."(Ở trên cửu thiên, ta nhường nàng. Ở dưới cửu tuyền, ta chờ nàng.)Mười bốn chữ này ngắn gọn lại đơn giản như vậy, nhưng lại hữu lực chấn động nhân tâm như vậy, khiến nàng cảm thấy sống lưng căng thẳng, hồn nhiên quên đi lúc đầu đang suy nghĩ cái gì.Cửa điện đột nhiên bị người từ bên ngoài đẩy ra, nàng nghe tiếng quay đầu lại, chỉ thấy hắn bước đi cương kiện mà tới."Bệ hạ." Nàng đang nâng trường kiếm, nhìn hắn sải bước đến trước mặt, loan môi hướng hắn cười toe toét một cái, gác kiếm xuống nhào vào trong ngực hắn, quàng lấy cổ hắn nói: "Bệ hạ không ở đây, thần lại làm càn rồi."Hắn ôm nàng lên tới đặt ở trên trường án, hai tay chống lên bàn phía sau nàng, cúi đầu hôn lên mặt nàng, "Tùy nàng làm càn."Nàng dịch khuôn mặt ra, hơi cười rộ lên.Hắn thấy trường kiếm trên bàn, lông mi giương lên, lập tức thu kiếm vào vỏ, nói: "Nàng không biết sử dụng kiếm, không sợ cắt bị thương chính mình sao?"Nàng chớp chớp đôi mắt trong veo, "Kiếm này thật là đẹp mắt."Khuôn mặt sắc bén của hắn lập tức trở nên có chút nhu hòa, môi mỏng giương lên, nói: "Kiếm này là năm đó phụ vương tặng cho mẫu hoàng, về sau truyền lại cho ta."Giữa chân mày nàng khẽ động, dường như có chút hiểu vì sao trên lưỡng kiếm lại có khắc chữ, không khỏi lẩm bẩm nói: "Cửu thiên chi thượng, cửu tuyền chi hạ..." lại giương mắt nhìn hắn, "Hai câu này thật làm người ta đau lòng."Bàn tay đang cầm kiếm của hắn siết chặt, sau đó buông lỏng ra, "Năm đó đã diệt Trung Uyển, phụ vương tự biết bị thương nặng khó có thể bình phục, sợ rằng sau đại sự thiên hạ sẽ lại nổi lên khói lửa mà vây binh tướng vạn dân trong chiến loạn, vì vậy mới nghĩ ra câu này. Đáy mắt hắn bỗng dâng lên chút ôn quang, "Nhưng ông ấy tính hết mọi việc, lại duy nhất không có tính tới, ông ấy không chết."Sự tình năm đó bây giờ có bao nhiêu người có thể nói rõ ràng, mọi người đều cho rằng phụ vương hắn là vì người yêu mà nhượng lại giang sơn thiên hạ này, lại không biết giang sơn là cái gì, thiên hạ là cái gì, sinh tử yêu hận lại là cái gì.Phụ vương hắn trọn đời kiêu hãn, sao có thể lại là người vì một nữ nhân mà chắp tay nhường gia quốc thiên hạ? Nếu không phải sinh tử khó liệu, nếu không phải tâm mang vạn dân, nếu không phải đối phương là mẫu hoàng của hắn, sợ rằng phụ vương cho dù có chết cũng sẽ không làm như vậy.Nàng lại lấy tay vuốt ve thanh kiếm kiếm, thần sắc trở nên có chút rầu rĩ, hơi gật đầu nói: "Bình vương đúng là bậc nam tử hán. Giả sử đổi lại là thần, thần nhất định cũng sẽ làm như vây." Nàng thu tay lại, nhìn hắn lại nói: "Tranh đoạt cương thổ đế vị, chịu khổ cho tới bây giờ đều là vạn dân bách tính. Đã biết chính mình sẽ chết, lấy một phương đế nghiệp phó thác vào tay người yêu, để thiên hạ vạn dân này tránh khỏi chiến tranh tàn hại, thì có gì là sai?"Hắn thấy trong mắt nàng ẩm ướt, không khỏi trầm mi, đưa tay xoa lên khuôn mặt nàng, "Nhưng ông ấy chung quy chưa chết, tới cuối cùng vẫn cùng mẫu hoàng hạnh phúc bên nhau, hưởng vạn dân thiên hạ kính ngưỡng, uy danh cũng lưu phương bách thế."Nàng nuốt lệ tươi cười, đưa tay nắm chặt lấy bàn tay hắn, "Đúng vậy, thần nhất thời hồ đồ." Nói xong, nàng thả lỏng sắc mặt, chuyển mắt xuống y án, giương môi nói: "Thần thật là đói, thần là đói tới hồ đồ rồi."Hắn biết nàng đã gần một ngày vẫn chưa ăn cơm, liền sai người bãi thiện nhập điện, dắt tay nàng cùng nhau ngồi xuống.Nàng xích lại gần hắn, hai tay phủ trên đầu gối của hắn, nhìn khuôn mặt tuấn tú của hắn nói: "Thần hình như chưa bao giờ cùng bệ hạ cùng nhau dùng cơm đâu."Hắn nhàn nhạt "Ân" một tiếng, một tay dùng thìa bạc múc một ngụm cạnh đưa đến bên môi nàng, không nhanh không chậm giương mắt nhìn nàng.Nàng ngoan ngoãn uống vào, lại mân mân môi, đôi mắt đen láy cười đến cong cong, "Bệ hạ đối với thần thật tốt."Hắn khó thấy được dáng vẻ nàng đem thân phận quân thần ném hết ra sau đầu như thế, nhìn nàng nhu thuận như vậy, không khỏi khẽ cười nói: "Lần này lại không miệng lưỡi sắc bén mà tiến gián sao?"Nàng lẳng lặng nhìn hắn, hồi lâu mới nhỏ giọng nói: "Bởi vì thần muốn tùy hứng một lần."...Bởi vì, thần không biết sau này còn có cơ hội có thể tùy hứng như vậy hay không.Hắn lại đút cho nàng một ngụm, khuôn mặt bất chợt cứng lại, "Lúc lâm triều đem việc nàng sẽ xuất sử bắc cảnh thông báo cho ngoại đình nghĩ chiếu xong, Phương Khải muốn để khu mật Đô Thừa Chỉ Thang Thành là phó sứ cùng nàng đi, ý nàng thế nào?"Nàng nói nhỏ: "Được."Hắn lại thấp giọng nói: "Việc này đã định, thì không thể kéo dài lâu. Trung thư tính toán hai ngày sau sẽ chuẩn bị quốc thư và các thứ hành trang, sáng sớm hôm sau sẽ do thân binh điện tiền tư hộ tống nàng cùng Thang Thành xuất kinh bắc phó Triều An, sau khi tới Triều An, qua Trùng Châu tới Đình Châu, đến lúc đó Địch Niệm trong quân sẽ phái người tới Đình Châu tiếp ứng, rồi mới từ cấm quân đưa hai người tới Kim Hạp Quan."Nàng suy nghĩ một chút, lại nói: "Sau khi tới Triều An, có thể thay đổi tuyến đường từ Thanh Châu bắc thượng Đình Châu hay không? Thần muốn tiện đường đi gặp Trầm đại nhân cùng bạn cũ lúc học nữ học.""Cũng được," hắn đáp, "Chỉ là không thể dừng lại lâu. Đến lúc đó để cho Trầm Tri Thư rút ra một ít nhân mã, cùng thân binh điện tiền tư cùng nhau hộ tống nàng đi Đình Châu."Nàng gật đầu, đạm đạm cười: "Thần chỉ gặp một chút rồi đi liền, tuyệt sẽ không ở lâu."Sắc mặt hắn cũng đạm xuống, "Vì sao lần này lại muốn gặp bọn họ?"Nàng rũ mắt, một lát mới nói: "Bởi vì thần ở Triều An chỉ có một cái bạn cũ này, từ lúc vào triều tới nay cũng không có cơ hội gặp lại."...Bởi vì, thần không biết sau này còn có cơ hội có thể gặp lại nàng ấy hay không.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện