Ngô Hoàng Vạn Tuế, Vạn Vạn Tuế
Chương 53: Tình [Trung]
Hai ngày sau Mạnh Đình Huy quay về Môn Hạ Tỉnh vào triều trông coi công việc, lại ba ngày sau, Tam tư hội thẩm án Vương Kỳ bắt đầu.
Bị giam trong ngục Ngự Sử Đài hơn hai tuần, lại bị liên tục thẩm tra hai ngày một đêm, nhưng Vương Kỳ vẫn thần trí rõ ràng, không chịu thú nhận chuyện ngân lượng hàng tháng của đại doanh Thanh Châu, càng xem thường cáo trạng của dân chúng Phất huyện ở ngoại thành, chỉ nói Thái Bộc Tự Thiếu Khanh Ngụy Minh Tiên đã bồi thường theo giá ngựa năm rồi cho dân chúng, mà ngày đó cũng không phải bản thân hắn xuất thủ đả thương người, cho dù có tội, bất quá cũng chỉ giảm quan bổng mà thôi.
Đại Lý Tự khanh Phan Thông Vân không ngừng nỗ lực muốn đem Vương Kỳ cách chức lưu đày Thương Châu, nhưng bị Hình Bộ thị lang Lưu Nhược Phi lấy cớ Vương Kỳ chưa từng nhận tội mà bác bỏ, một cọc quan án lại bị phân thành hai phe Đông tây lưỡng ban thần đảng, không ai nhường ai, cuối cùng kiếm phong xoay chuyển, quay ra xem ngự sử trung thừa Tiết Bằng định đoạt như thế nào.
Tiết Bằng từ năm Kiền Đức thứ mười tám, sau khi nhập chủ Lan đài, liền nổi danh thiên hạ vì sự thanh quý chính trực, mọi người trong triều tuy biết hắn nhận án này sẽ không thiên vị một trong hai đảng, nhưng lại không nghĩ đến hắn lại cho phép Mạnh Đình Huy vào ngục Ngự Sử Đài tra hỏi Vương Kỳ—cho dù là Phan Thông Vân và Lưu Nhược Phi, cũng là sau khi Vương Kỳ được đem tới Đô đường mới được tra xét, mà Mạnh Đình Huy nàng thân ở Nhị Tỉnh gián viện, sao có thể được ngoại lệ, vào ngục để thẩm tra Vương Kỳ?
Nhưng mà Tiết Bằng lại lấy đặc chỉ ân chuẩn của thái tử cho phép Mạnh Đình Huy tham thẩm án này, mà Mạnh Đình Huy phẩm cấp nhỏ bé không thể cùng trọng thần tam tư thượng công đường, nên vừa vặn cho phép nàng vào ngục tra hỏi Vương Kỳ, cũng đỡ cho sau này thái tự lại sai Thị Ngự Sử trong điện vào ngục điều tra.
Lý do đầy đủ đường hoàng như vậy, trong triều không người nào còn có thể nói ra nói vào, mà Mạnh Đình Huy càng là cung kính không bằng tuân mệnh, biết đây là Tiết Bằng nể mặt mũi của Liêu Tòng Khoan mà trộm ưu tiên nàng, lập tức ngày thứ ba sau khi khai thẩm không có kết quả liền ban đêm một mình vào ngục Ngự Sử Đài.
Nhóm quan coi ngục đã theo Tiết Bằng sắp đặt, ban đêm sau khi thấy Mạnh Đình Huy tới, liền một đường cho vào, trực tiếp mời nàng tới phòng giam riêng của Vương Kỳ., bên ngoài lại bày sẵn cho nàng bàn ghế bút mực, đệm mềm lót gấm, trà nước tiểu thực, chỉ sợ nàng ở nơi lao ngục ẩm thấp này không quen.
Nhà lao giam Vương Kỳ ở trong đài ngục này cũng coi như là điều kiện rất tốt, bốn vách tường đều phủ cỏ tranh để tránh ẩm ướt, có giường có đệm, lại có bàn án đèn nến, một ngày ba bữa, so với mấy phạm thần bên cạnh tốt hơn nhiều.
Lúc Mạnh Đình Huy đến bên ngoài cửa phòng giam, vừa lúc thấy Vương Kỳ đang ăn cơm, không khỏi ngăn viên ngục lại* đang đi theo nàng lại, một mình đi qua, cách cửa lao lạnh băng nhìn về phía hắn.
*ngục lại: quan coi ngục
Vương Kỳ nghe thấy âm thanh lập tức ngẩng đầu, nhìn thấy nàng, không chút nghĩ ngời liền đứng dậy đi tới cạnh cửa, há mồm hướng nàng hung hãn phun một ngụm.
Cặn bã cơm nước hắn vừa nhai trong miệng văng tung tóe lên quan phục của nàng, một mảng hỗn độn.
Mạnh Đình Huy sắc mặt lạnh nhạt, xoay người nói với ngục lại: "Vương đại nhân đã ăn no, đi thu dọn chén bát cơm nước của hắn đi."
Hai ngục lại đáp dạ, mở khóa đi vào thu dọn, lúc muốn khóa lại, lại bị nàng cản lại.
Nàng phân phó mấy người đó chờ ở một bên, bản thân cũng quét áo ngồi xuống mà không vào, chỉ ở bên ngoài lao phòng, cùng Vương Kỳ bốn mắt nhìn nhau. Hồi lâu mới cười nhạt: "Lao phòng này của Vương đại nhân quá mức thoải mái, đợi sau khi ta đi, các ngươi hãy đổi một gian khác cho hắn."
Vương Kỳ đầy mặt phẫn nộ, há miệng mắng: "Ngươi chẳng qua chỉ là tiểu nhân nịnh hót, sao có thể vào ngục thẩm tra ta? Mắt thái tử bị mù mới có thể cho người vào triều làm quan!"Mạnh Đình Huy nhẹ giọng nói: "Ta tất nhiên không thể so với Vương đại nhân quan uy cuồn cuộn, ở Thanh Châu xa xôi lại dám đem tâm huyết của Hoàng thượng chiếm làm công lao của bản thân, lại dưới chân thiên tử mà cũng dám giở trò ác bá với bách tính." Nàng quay đầu, hỏi ngục lại: "Đối với Thái tử buông lời ngỗ nghịch, nên phạt thế nào?"Ngục lại hơi lưỡng lự, nghĩ một lát mới đáp: "Không có quy định hình phạt, tùy Mạnh đại nhân xử lý."Nàng không nghĩ tới thủ hạ của Tiết Bằng lại biết xem sắc mặt nhu vậy, không khỏi mỉm cười, nhìn về phía Vương Kỳ, lại phân phó ngục lại nói: "Ta không thạo những thủ đoạn thẩm vấn trong đài ngục, nên bình thường những biện pháp gì có thể không để lại vết thương, liền lấy ra hết cho ta xem thôi."Vương Kỳ kinh hãi, nhưng vẫn nổi giận mắng: "Mạnh Đình Huy ngươi thật to gan, Tiết trung thừa chỉ nói là vào ngục liên thẩm, ngươi lại dám tự tiện lạm dụng tư hình?"Mạnh Đình Huy thiêu mi, "Vương đại nhân đã làm quan gần mười hai năm, sao còn có thể ấu trĩ như thế? Tiết trung thừa trên danh nghĩa gọi là liên thẩm, lại cho ta một mình đi vào, ý tứ trong đó Vương đại nhân lại không nhìn ra sao?" Nàng nhàn nhạt cười: "Ta một mình không có gia đình, cho dù có chọc tới chuyện gì cũng chẳng sợ hãi hay e dè gì. Tiết trung thừa từ trước tới giờ chỉ lo thân mình, sợ là còn ước gì ta『 lớn mật làm càn 』 mới tốt. Nếu có thể đem ngươi bức cung nhận tội, tất nhiên là mọi người đều vui vẻ, còn nếu ngươi chết cũng không chịu nhận tội, thì có xảy ra chuyện gì cũng một mình ta gánh vác, Tiết trung thừa hắn cớ sao lại không làm?"Hai cái ngục lại bên kia cầm một tấm cắm đầy ngân châm qua đây, lại có người ở bên cạnh cầm đèn, đem ngân châm nung dưới ngọn lửa, lửa hừng hực cắn nuốt ngân châm, hơi phiếm ánh sáng màu xanh, ánh sáng màu ở trong phòng giam u ám thoạt nhìn cực kỳ kinh người.Mạnh Đình Huy vẫn ung dung đánh giá một chút, hướng một người khẽ nâng cằm, ý bảo họn họ động thủ.Hai người đè thân thể Vương Kỳ lại, một người cầm ngân châm ở trước mắt hắn quơ quơ, thấp giọng nói: "Vương đại nhân, hạ quan đắc tội." Nói xong, hướng một bên tai hắn muốn đâm vào.Vương Kỳ thất thanh kinh sợ thở gấp, toàn thân cũng bắt đầu run rẩy, hướng nàng kêu lớn: "Ngươi muốn ta nói cái gì?"Ngục lại dừng động tác lại.Mạnh Đình Huy khóe miệng hơi cong, nói: "Việc ở Phất huyện cường bắt ngựa của dân, dung túng cấp dưới đả thương người."Vương Kỳ còn đang run rẩy, miệng nói thật nhanh: "Thái Bộc Tự Thiếu Khanh Ngụy đại nhân đã bồi thường tiền theo giá cả năm rồi cho dân chúng, ngươi còn muốn thế nào nữa?"Nàng nói: "Nha binh xuất thủ đả thương người, là ý của ngươi đúng không?"Vương Kỳ cự tuyệt trả lời, ngón tay ngục lại liền khẽ động, ngân châm hơi chọc vào phần da bên tai hắn, hắn lập tức liền run rẩy kêu lên: "Là ta!"Mạnh Đình Huy gật đầu, lại nói: "Chuyện ngân lượng hàng tháng của đại doanh Thanh Châu."Vương Kỳ con ngươi đầy tơ máu, hung ác trừng mắt nàng: "Triều ta xưa nay không giết sĩ đại phu, ngươi lại dám ở đây dụng hình bức ta? Nếu quả thực đem ta bức tử, ngươi còn có đường sống sao?"*Sĩ đại phu: đại phu (chức quan to thời xưa, dưới quan khanh, trên quan sĩ)- còn sĩ là người thuộc tầng lớp trí thức.Nàng lúc này chợt cười lạnh: "Triều ta không giết sĩ đại phu, nhưng nếu là Vương đại nhân sợ tội tự sát thì sao?"Vương Kỳ ngẩn ra, lập tức giống như nổi điên, giãy dụa muốn đứng lên, "Ngươi dám?"Đôi mắt nàng lạnh lẽo nhìn hắn, "Vương đại nhân nếu không chịu cung khai, có thể thử xem ta có dám hay không. Vương đại nhân thật không biết, ta không phải Phan tự khanh quang minh công chính chỉ đem ngươi cách chức đày tới Thương Châu, càng không có khí độ thanh quý nổi danh thiên hạ của Tiết trung thừa, ta chẳng qua chỉ là một tên tiểu nhân nịnh hót, danh tiếng thanh quan ở trong mắt ta đều là cặn bã, ta có cái gì mà không dám?"Ngón tay của ngục lại hơi chuyển, Vương Kỳ lập tức run càng lợi hại, thở hổn hển nói: "Trầm Tri Thư vạch tội đều là thật, là thật!"Mạnh Đình Huy đáy mắt tối sầm, đưa mắt ra hiệu ngục lại dừng tay, lại xoay người gọi một viên ngục lại phía sau đem tờ khẩu cung cho Vương Kỳ ký tên.Mấy người mới buông lỏng tay, Vương Kỳ liền run rẩy té trên mặt đất, nửa nằm nửa quỳ, hồi lâu mới thoáng hoàn hồn, ngẩng đầu thấy nàng muốn đi, vội vàng run rẩy la lên: "Mạnh đại nhân, Mạnh đại nhân dừng bước!"Nàng quay đầu, sắc mặt lạnh lùng thanh âm lạnh nhạt: "Vương đại nhân lại muốn uy hiếp ta sao? Vương đại nhân không nghĩ tới nhóm trọng thần tam tư có nhiều cố kỵ không dám dụng hình với ngươi, mà ta lại dám hạ độc thủ bức cung ngươi, ta biết ngươi cho dù bị cách chức lưu đày, cũng nhất định sau khi ra khỏi ngục sẽ tìm người『 thu thập 』 ta, đúng không?"Vương Kỳ liên tục lắc đầu, tiếng nói cũng khàn khàn: "Mạnh đại nhân, ta còn có lời muốn nói, có thể hay không..." hắn đảo mắt nhìn mấy viên ngục lại xung quanh một chút, trong mắt do dự.Mạnh Đình Huy hiểu ý, hơi nhíu mày, lập tức cho mấy người đó lui, để bọn họ cách xa khoảng mười bước, sau đó mới nói: "Chuyện gì?"Vương Kỳ nói: "Ta biết Mạnh đại nhân là hận sự tình đêm hôm đó, mới xuống tay với ta độc ác như vậy! Nhưng là Mạnh đại nhân, chuyện vô sỉ đó là Ngụy Thiếu Khanh phái người làm, không có quan hệ với ta a, Mạnh đại nhân vạn lần không thể đem hận này trút hết trên đầu ta!" Hắn nhìn chằm chằm tờ khẩu cung trong tay Mạnh Đình Huy, lại nói: "Nếu ta nói cho Mạnh đại nhân một chuyện bí mật, Mạnh đại nhân có thể đem tội ngân lượng hàng tháng của đại doanh Thanh Châu xóa đi hay không? Chỉ riêng án kiện bắt ngựa của dân Phất huyện cũng đủ làm ta cắt chức phạt bổng rồi, Mạnh đại nhân cần gì phải ngoan tuyệt như vậy?"Nàng lạnh nhạt nhìn hắn, không đáp mà hỏi: "Có bí mật gì có thể đáng để ta xóa bỏ tội của ngươi?"Trên mặt Vương Kỳ là thần sắc muốn đánh cược một phen, hạ thấp thanh âm nói: "Mạnh đại nhân còn nhớ chuyện té ngựa bị thương ở Kỵ xạ đại điển năm trước không?"Mạnh Đình Huy nghe vậy hơi kinh ngạc, nhớ tới năm đó hắn còn ở Thanh Châu xa xôi, sao lại biết việc xảy ra trong kinh, lại bày ra dáng vẻ thần bí, hẳn là biết nội tình, như vậy lại càng thêm khó hiểu, không khỏi nhíu mày, lạnh lùng nói: "Đầu tháng ba năm nay ngươi mới phụng chỉ hồi kinh vào Thái Bộc Tự, làm sao có thể biết chuyện lợi dụng ngựa ở kỵ xạ bắc uyển?"Vương Kỳ cũng không đáp, chỉ thấp giọng nói: "Mạnh đại nhân không biết, chuyện lần đó cũng là Ngụy Thiếu Khanh làm!"
Bị giam trong ngục Ngự Sử Đài hơn hai tuần, lại bị liên tục thẩm tra hai ngày một đêm, nhưng Vương Kỳ vẫn thần trí rõ ràng, không chịu thú nhận chuyện ngân lượng hàng tháng của đại doanh Thanh Châu, càng xem thường cáo trạng của dân chúng Phất huyện ở ngoại thành, chỉ nói Thái Bộc Tự Thiếu Khanh Ngụy Minh Tiên đã bồi thường theo giá ngựa năm rồi cho dân chúng, mà ngày đó cũng không phải bản thân hắn xuất thủ đả thương người, cho dù có tội, bất quá cũng chỉ giảm quan bổng mà thôi.
Đại Lý Tự khanh Phan Thông Vân không ngừng nỗ lực muốn đem Vương Kỳ cách chức lưu đày Thương Châu, nhưng bị Hình Bộ thị lang Lưu Nhược Phi lấy cớ Vương Kỳ chưa từng nhận tội mà bác bỏ, một cọc quan án lại bị phân thành hai phe Đông tây lưỡng ban thần đảng, không ai nhường ai, cuối cùng kiếm phong xoay chuyển, quay ra xem ngự sử trung thừa Tiết Bằng định đoạt như thế nào.
Tiết Bằng từ năm Kiền Đức thứ mười tám, sau khi nhập chủ Lan đài, liền nổi danh thiên hạ vì sự thanh quý chính trực, mọi người trong triều tuy biết hắn nhận án này sẽ không thiên vị một trong hai đảng, nhưng lại không nghĩ đến hắn lại cho phép Mạnh Đình Huy vào ngục Ngự Sử Đài tra hỏi Vương Kỳ—cho dù là Phan Thông Vân và Lưu Nhược Phi, cũng là sau khi Vương Kỳ được đem tới Đô đường mới được tra xét, mà Mạnh Đình Huy nàng thân ở Nhị Tỉnh gián viện, sao có thể được ngoại lệ, vào ngục để thẩm tra Vương Kỳ?
Nhưng mà Tiết Bằng lại lấy đặc chỉ ân chuẩn của thái tử cho phép Mạnh Đình Huy tham thẩm án này, mà Mạnh Đình Huy phẩm cấp nhỏ bé không thể cùng trọng thần tam tư thượng công đường, nên vừa vặn cho phép nàng vào ngục tra hỏi Vương Kỳ, cũng đỡ cho sau này thái tự lại sai Thị Ngự Sử trong điện vào ngục điều tra.
Lý do đầy đủ đường hoàng như vậy, trong triều không người nào còn có thể nói ra nói vào, mà Mạnh Đình Huy càng là cung kính không bằng tuân mệnh, biết đây là Tiết Bằng nể mặt mũi của Liêu Tòng Khoan mà trộm ưu tiên nàng, lập tức ngày thứ ba sau khi khai thẩm không có kết quả liền ban đêm một mình vào ngục Ngự Sử Đài.
Nhóm quan coi ngục đã theo Tiết Bằng sắp đặt, ban đêm sau khi thấy Mạnh Đình Huy tới, liền một đường cho vào, trực tiếp mời nàng tới phòng giam riêng của Vương Kỳ., bên ngoài lại bày sẵn cho nàng bàn ghế bút mực, đệm mềm lót gấm, trà nước tiểu thực, chỉ sợ nàng ở nơi lao ngục ẩm thấp này không quen.
Nhà lao giam Vương Kỳ ở trong đài ngục này cũng coi như là điều kiện rất tốt, bốn vách tường đều phủ cỏ tranh để tránh ẩm ướt, có giường có đệm, lại có bàn án đèn nến, một ngày ba bữa, so với mấy phạm thần bên cạnh tốt hơn nhiều.
Lúc Mạnh Đình Huy đến bên ngoài cửa phòng giam, vừa lúc thấy Vương Kỳ đang ăn cơm, không khỏi ngăn viên ngục lại* đang đi theo nàng lại, một mình đi qua, cách cửa lao lạnh băng nhìn về phía hắn.
*ngục lại: quan coi ngục
Vương Kỳ nghe thấy âm thanh lập tức ngẩng đầu, nhìn thấy nàng, không chút nghĩ ngời liền đứng dậy đi tới cạnh cửa, há mồm hướng nàng hung hãn phun một ngụm.
Cặn bã cơm nước hắn vừa nhai trong miệng văng tung tóe lên quan phục của nàng, một mảng hỗn độn.
Mạnh Đình Huy sắc mặt lạnh nhạt, xoay người nói với ngục lại: "Vương đại nhân đã ăn no, đi thu dọn chén bát cơm nước của hắn đi."
Hai ngục lại đáp dạ, mở khóa đi vào thu dọn, lúc muốn khóa lại, lại bị nàng cản lại.
Nàng phân phó mấy người đó chờ ở một bên, bản thân cũng quét áo ngồi xuống mà không vào, chỉ ở bên ngoài lao phòng, cùng Vương Kỳ bốn mắt nhìn nhau. Hồi lâu mới cười nhạt: "Lao phòng này của Vương đại nhân quá mức thoải mái, đợi sau khi ta đi, các ngươi hãy đổi một gian khác cho hắn."
Vương Kỳ đầy mặt phẫn nộ, há miệng mắng: "Ngươi chẳng qua chỉ là tiểu nhân nịnh hót, sao có thể vào ngục thẩm tra ta? Mắt thái tử bị mù mới có thể cho người vào triều làm quan!"Mạnh Đình Huy nhẹ giọng nói: "Ta tất nhiên không thể so với Vương đại nhân quan uy cuồn cuộn, ở Thanh Châu xa xôi lại dám đem tâm huyết của Hoàng thượng chiếm làm công lao của bản thân, lại dưới chân thiên tử mà cũng dám giở trò ác bá với bách tính." Nàng quay đầu, hỏi ngục lại: "Đối với Thái tử buông lời ngỗ nghịch, nên phạt thế nào?"Ngục lại hơi lưỡng lự, nghĩ một lát mới đáp: "Không có quy định hình phạt, tùy Mạnh đại nhân xử lý."Nàng không nghĩ tới thủ hạ của Tiết Bằng lại biết xem sắc mặt nhu vậy, không khỏi mỉm cười, nhìn về phía Vương Kỳ, lại phân phó ngục lại nói: "Ta không thạo những thủ đoạn thẩm vấn trong đài ngục, nên bình thường những biện pháp gì có thể không để lại vết thương, liền lấy ra hết cho ta xem thôi."Vương Kỳ kinh hãi, nhưng vẫn nổi giận mắng: "Mạnh Đình Huy ngươi thật to gan, Tiết trung thừa chỉ nói là vào ngục liên thẩm, ngươi lại dám tự tiện lạm dụng tư hình?"Mạnh Đình Huy thiêu mi, "Vương đại nhân đã làm quan gần mười hai năm, sao còn có thể ấu trĩ như thế? Tiết trung thừa trên danh nghĩa gọi là liên thẩm, lại cho ta một mình đi vào, ý tứ trong đó Vương đại nhân lại không nhìn ra sao?" Nàng nhàn nhạt cười: "Ta một mình không có gia đình, cho dù có chọc tới chuyện gì cũng chẳng sợ hãi hay e dè gì. Tiết trung thừa từ trước tới giờ chỉ lo thân mình, sợ là còn ước gì ta『 lớn mật làm càn 』 mới tốt. Nếu có thể đem ngươi bức cung nhận tội, tất nhiên là mọi người đều vui vẻ, còn nếu ngươi chết cũng không chịu nhận tội, thì có xảy ra chuyện gì cũng một mình ta gánh vác, Tiết trung thừa hắn cớ sao lại không làm?"Hai cái ngục lại bên kia cầm một tấm cắm đầy ngân châm qua đây, lại có người ở bên cạnh cầm đèn, đem ngân châm nung dưới ngọn lửa, lửa hừng hực cắn nuốt ngân châm, hơi phiếm ánh sáng màu xanh, ánh sáng màu ở trong phòng giam u ám thoạt nhìn cực kỳ kinh người.Mạnh Đình Huy vẫn ung dung đánh giá một chút, hướng một người khẽ nâng cằm, ý bảo họn họ động thủ.Hai người đè thân thể Vương Kỳ lại, một người cầm ngân châm ở trước mắt hắn quơ quơ, thấp giọng nói: "Vương đại nhân, hạ quan đắc tội." Nói xong, hướng một bên tai hắn muốn đâm vào.Vương Kỳ thất thanh kinh sợ thở gấp, toàn thân cũng bắt đầu run rẩy, hướng nàng kêu lớn: "Ngươi muốn ta nói cái gì?"Ngục lại dừng động tác lại.Mạnh Đình Huy khóe miệng hơi cong, nói: "Việc ở Phất huyện cường bắt ngựa của dân, dung túng cấp dưới đả thương người."Vương Kỳ còn đang run rẩy, miệng nói thật nhanh: "Thái Bộc Tự Thiếu Khanh Ngụy đại nhân đã bồi thường tiền theo giá cả năm rồi cho dân chúng, ngươi còn muốn thế nào nữa?"Nàng nói: "Nha binh xuất thủ đả thương người, là ý của ngươi đúng không?"Vương Kỳ cự tuyệt trả lời, ngón tay ngục lại liền khẽ động, ngân châm hơi chọc vào phần da bên tai hắn, hắn lập tức liền run rẩy kêu lên: "Là ta!"Mạnh Đình Huy gật đầu, lại nói: "Chuyện ngân lượng hàng tháng của đại doanh Thanh Châu."Vương Kỳ con ngươi đầy tơ máu, hung ác trừng mắt nàng: "Triều ta xưa nay không giết sĩ đại phu, ngươi lại dám ở đây dụng hình bức ta? Nếu quả thực đem ta bức tử, ngươi còn có đường sống sao?"*Sĩ đại phu: đại phu (chức quan to thời xưa, dưới quan khanh, trên quan sĩ)- còn sĩ là người thuộc tầng lớp trí thức.Nàng lúc này chợt cười lạnh: "Triều ta không giết sĩ đại phu, nhưng nếu là Vương đại nhân sợ tội tự sát thì sao?"Vương Kỳ ngẩn ra, lập tức giống như nổi điên, giãy dụa muốn đứng lên, "Ngươi dám?"Đôi mắt nàng lạnh lẽo nhìn hắn, "Vương đại nhân nếu không chịu cung khai, có thể thử xem ta có dám hay không. Vương đại nhân thật không biết, ta không phải Phan tự khanh quang minh công chính chỉ đem ngươi cách chức đày tới Thương Châu, càng không có khí độ thanh quý nổi danh thiên hạ của Tiết trung thừa, ta chẳng qua chỉ là một tên tiểu nhân nịnh hót, danh tiếng thanh quan ở trong mắt ta đều là cặn bã, ta có cái gì mà không dám?"Ngón tay của ngục lại hơi chuyển, Vương Kỳ lập tức run càng lợi hại, thở hổn hển nói: "Trầm Tri Thư vạch tội đều là thật, là thật!"Mạnh Đình Huy đáy mắt tối sầm, đưa mắt ra hiệu ngục lại dừng tay, lại xoay người gọi một viên ngục lại phía sau đem tờ khẩu cung cho Vương Kỳ ký tên.Mấy người mới buông lỏng tay, Vương Kỳ liền run rẩy té trên mặt đất, nửa nằm nửa quỳ, hồi lâu mới thoáng hoàn hồn, ngẩng đầu thấy nàng muốn đi, vội vàng run rẩy la lên: "Mạnh đại nhân, Mạnh đại nhân dừng bước!"Nàng quay đầu, sắc mặt lạnh lùng thanh âm lạnh nhạt: "Vương đại nhân lại muốn uy hiếp ta sao? Vương đại nhân không nghĩ tới nhóm trọng thần tam tư có nhiều cố kỵ không dám dụng hình với ngươi, mà ta lại dám hạ độc thủ bức cung ngươi, ta biết ngươi cho dù bị cách chức lưu đày, cũng nhất định sau khi ra khỏi ngục sẽ tìm người『 thu thập 』 ta, đúng không?"Vương Kỳ liên tục lắc đầu, tiếng nói cũng khàn khàn: "Mạnh đại nhân, ta còn có lời muốn nói, có thể hay không..." hắn đảo mắt nhìn mấy viên ngục lại xung quanh một chút, trong mắt do dự.Mạnh Đình Huy hiểu ý, hơi nhíu mày, lập tức cho mấy người đó lui, để bọn họ cách xa khoảng mười bước, sau đó mới nói: "Chuyện gì?"Vương Kỳ nói: "Ta biết Mạnh đại nhân là hận sự tình đêm hôm đó, mới xuống tay với ta độc ác như vậy! Nhưng là Mạnh đại nhân, chuyện vô sỉ đó là Ngụy Thiếu Khanh phái người làm, không có quan hệ với ta a, Mạnh đại nhân vạn lần không thể đem hận này trút hết trên đầu ta!" Hắn nhìn chằm chằm tờ khẩu cung trong tay Mạnh Đình Huy, lại nói: "Nếu ta nói cho Mạnh đại nhân một chuyện bí mật, Mạnh đại nhân có thể đem tội ngân lượng hàng tháng của đại doanh Thanh Châu xóa đi hay không? Chỉ riêng án kiện bắt ngựa của dân Phất huyện cũng đủ làm ta cắt chức phạt bổng rồi, Mạnh đại nhân cần gì phải ngoan tuyệt như vậy?"Nàng lạnh nhạt nhìn hắn, không đáp mà hỏi: "Có bí mật gì có thể đáng để ta xóa bỏ tội của ngươi?"Trên mặt Vương Kỳ là thần sắc muốn đánh cược một phen, hạ thấp thanh âm nói: "Mạnh đại nhân còn nhớ chuyện té ngựa bị thương ở Kỵ xạ đại điển năm trước không?"Mạnh Đình Huy nghe vậy hơi kinh ngạc, nhớ tới năm đó hắn còn ở Thanh Châu xa xôi, sao lại biết việc xảy ra trong kinh, lại bày ra dáng vẻ thần bí, hẳn là biết nội tình, như vậy lại càng thêm khó hiểu, không khỏi nhíu mày, lạnh lùng nói: "Đầu tháng ba năm nay ngươi mới phụng chỉ hồi kinh vào Thái Bộc Tự, làm sao có thể biết chuyện lợi dụng ngựa ở kỵ xạ bắc uyển?"Vương Kỳ cũng không đáp, chỉ thấp giọng nói: "Mạnh đại nhân không biết, chuyện lần đó cũng là Ngụy Thiếu Khanh làm!"
Bình luận truyện