Ngộ Long Ký
Chương 12
Nguy hiểm!
Nguy hiểm!
Trong đầu choáng váng của Phương Khảm không ngừng hiện ra hai chữ này, sâu trong óc truyền đến một tiếng kêu kinh hãi. Cái gì đó trong cơ thể chuyển động nhanh hơn , mạch toàn thân thống khổ mà run rẩy , đập một cái một cái. Bỗng nhiên thân thể có năng lực ! Giống như có ý thức của mình, tốc độ so với Ngao Lan còn nhanh hơn, lắc mình, né tránh, xoay người, quay đầu lại, tay tự động mà nâng lên, bắt được cái gì đó lạnh lẽo, dùng sức lực hủy núi phá đá hung hăng đâm đến người Ngao Lan.
Ta đang làm cái gì…
Phương Khảm nhìn chằm chằm màu đỏ tươi chậm rãi chảy xuôi, sợ hãi cả người run rẩy.
Dao găm sắc nhọn vô tình đâm vào bụng Ngao Lan, chuôi dao ngắn màu lam càng không ngừng nhắc nhở Phương Khảm, thân thể y làm cái gì.
Trong phòng khi nào thì xuất hiện dao nhỏ?
Y làm cái gì!
Tại sao có thể như vậy! Tại sao có thể như vậy!
Phương Khảm nhìn chất lỏng đỏ tươi cuồn cuộn nhỏ giọt không ngừng , tâm thần đại loạn. Trong đầu không ngừng kêu loạn rồi xuất hiện một đám vấn đề khó giải. Trên thực tế, y lúc này vô lực tìm kiếm hết nguyên nhân, bởi vì y cứ như một người đứng xem, bị bức lui đến góc tối nhất trong tâm linh. Trơ mắt mà nhìn thân thể của chính mình, lãnh khốc mà đem dao nhỏ trên thân thể Ngao Lan rút ra,quay người tát mặt của đối phương một cái.
Ngao Lan chưa bao giờ nghĩ tới phòng bị Phương Khảm, thình lình mà bị đâm một đao, lại trúng một cái tát tai, đầu óc có điểm choáng váng, nghĩ đến hết thảy bất quá là mộng, nhưng đau đớn đáng giận trên người lại nhắc nhở hắn, chuyện này đích xác đã xảy ra!
Sát khí trước kia chưa bao giờ cảm nhận được, giờ khắc này, xuất hiện thiên chân vạn xác .
Y… Thật là muốn giết chết chính mình.
Ngao Lan cảm giác sâu sắc điều này — miệng vết thương bắt đầu ẩn ẩn đau, trên mặt một mảnh đau rát. Tất cả mọi điều này, rõ ràng người trước mắt muốn đem chính mình đưa vào chỗ chết.
Hồi tưởng lúc trước khi bọn họ gặp lại, Phương Khảm cũng là cầm thái đao.
Hắn nghĩ là sau khi trải qua một ít va chạm, Phương Khảm đã không còn chán ghét mình như thế, thậm chí… Có chút thích.
Nhưng… Nguyên lai, nguyên lai y lại hận chính mình như vậy.
“Ngươi…”
Mở miệng ra, lại chỉ phun ra một chữ, Ngao Lan cảm thấy được ngực nứt ra một cái động lớn, miệng vết thương đau cũng không bằng đau lòng. Hắn thua, hơn nữa thua đến thảm thiết trước nay chưa từng có, thua ở trong tay một phàm nhân tên là Phương Khảm. Tâm Ngao Lan không ngừng sa xuống , bụng dưới đau quặn, chìm vào hắc ám không đáy. Trên mặt lại nhịn không được cười, thân thể hắn có thể bị thương tổn, nhưng kiêu ngạo của hắn không cho phép bị chà đạp!
Ngao Lan mị mị mở to mắt, sống lưng thẳng tắp, mặc cho máu tươi từ vết thương chảy ra, nhỏ giọt trên mặt đất.
“Hảo ngươi cái dân đen, cho ngươi nếm thử, cái giá khi mạo phạm long tộc!” Ngao Lan long uy đại triển, một tiếng rồng ngâm vang tận mây xanh. Năm ngón tay biến thành móng vuốt, bí mật mang theo tiếng gió vù vù đánh vào Phương Khảm, mắt thấy sắp tiếp cận trước mặt Phương Khảm , lại cứng ngắt đứng ở giữa không trung.
Hắn…
Luyến tiếc.
Loại cảm tình này làm cho hắn do dự, tay run rẩy treo ở giữa không trung, trong lúc nhất thời tiến thối không được. Nhìn bộ dáng bất vi sở động của Phương Khảm, khuôn mặt bình tĩnh đến đáng giận, Ngao Lan cảm thấy được mình uất ức. Thập phần uất ức.
Tất cả phẫn nộ cùng uể oải trong lòng hòa nguyện một chỗ, tay Ngao Lan cứng ngắc chìa ra lại lùi, cuối cùng một tiếng thở dài, năm ngón tay nắm chặt thành quyền, móng tay bén nhọn cắm vào thật sâu trong thịt .
Ngao Lan thật sâu mà liếc mắt nhìn Phương Khảm một cái. Xoay người — đi.
Hắc long cao quý bay thẳng tận trời ,âm thanh rồng rống thê lương, hắn do dự hồi lâu, rốt cục hướng tới phương xa mà đi.
Ngao Lan… Ngươi đừng đi… Ta không biết…
Cứu cứu ta a…
Phương Khảm bị giam cầm bên trong thân thể liều mạng cuồng hô , kêu gọi người đang dần dần đi xa, nước mắt chảy đầy hai gò má. Bỗng nhiên trước mắt tối sầm, hắc ám bao phủ hoàn toàn y, từ đó thần thức trở nên vô tri.
Ngao Lan vừa đi, thân thể Phương Khảm tựa như rối gỗ bị chặt đứt sợi, bùm một tiếng ngã ngồi trên mặt đất. Ánh mắt của y trống rỗng , vẻ mặt là chết lặng , tựa như một rối gỗ thật sự, vẫn không nhúc nhích.
Bỗng nhiên, ngón tay rũ xuống vươn ra, mùi thơm lạ lùng bốn phía, cây leo từ trong khe hở chui ra, chậm chạp sinh trưởng , giữa vũng máu nhỏ giọt của Ngao Lan ngừng lại, lá cây màu lục nhạt rũ xuống, nháy mắt mặt đất bị máu nhỏ giọt nhuộm thành màu đỏ, càng không ngừnglan về phía trước, Ngay sau đó ngay cả thân lá cây cũng nhiễm đỏ, tựa như một tơ hồng từ đầu ngón tay Phương Khảm đến vũng máu trên mặt đất. Vũng máu càng ngày càng nhỏ, cuối cùng mặt đất lưu lại dấu vết màu nâu khô cạn. Thấy không còn máu rồng để hút, lá cây khẽ run lên, chậm rãi lùi về thân thể Phương Khảm. Đợi cho thu về xong, thân thể đứng lên, cứng ngắc mà bước chân, thẳng tắp hướng tới chậu nước đi đến.
Xào xoạt…
Một trận gió qua, mặt nước trong chậu bình tĩnh nổi lên gợn sóng,dường như có sinh mệnh run run tạo sóng nước bốc hướng về phía trước. Phương Khảm lạnh lùng nhìn, lẳng lặng chờ đợi. Bọt nước càng bốc càng lớn, cuối cùng hóa thành khuôn mặt một người , sau đó là thân thể, chỉ chốc lát, Thủy Nguyệt Quân mang theo tia mỉm cười trên mặt mà xuất hiện trên mặt nước.
“Con rồng kia đi rồi sao?”
Khuôn mặt khuynh quốc khuynh thành của Thủy Nguyệt Quân lộ ra vui sướng, ánh mắt mị thành một cái khe. Không có người trả lời, một cái mầm nhỏ lười biếng mà theo lỗ tai Phương Khảm chui ra, lay động một chút, xem như chào hỏi. Thủy Nguyệt Quân thấy thế cũng không giận, hôn hôn tiểu nha mới mộc ra, vẫn vênh váo vui vẻ mà đông xả tây xả lải nhải , hi hi ha ha xem một vòng phòng ở, cuối cùng mi hẹp dài nhắm thành một khôi, có chút nghi hoặc: “Sao không thấy tên Tiểu Long kia? … Đáng tiếc .” Thủy Nguyệt Quân nhún nhún vai, có chút tiếc hận. Hắn nhẹ nhàng mà nâng Phương Khảm dậy,giọng nói êm ái: “Cam hoa bảo bối, chúng ta về nhà đi… Ngươi hôm nay mất nhiều linh lực lắm …”
Thanh âm dần dần bay xa, thân ảnh hai người chậm rãi tiêu tán ở trong gió.
Động phủ Xích Kinh.
Tiên phủ động thiên, vốn là nơi thanh tĩnh. Nhưng Ngao Lan nhất thời đến đánh vỡ tĩnh lặng nơi thần thánh này.
“Long quân… Ngươi bị thương!”
Xích Kinh Tử quá sợ hãi mà nhìn bụng Ngao Lan không ngừng lan tràn vết máu, vội vàng dìu hắn đến nằm trên ghế, nhảy đi tìm kim sang dược tốt nhất trong hòm thuốc, bối rối đến nổi làm ngã mấy bình tiên lộ ở bên trong.
Hắn cúi đầu, yên lặng mà bôi thuốc cho Ngao Lan, nhẹ nhàng mà quấn băng vải.
“Long quân chuyện gì xảy ra mà?” Xích Kinh Tử nhịn không được hỏi.
Không đề cập tới thì tốt, nhắc tới Ngao Lan liền giận tím mặt, tức giận đầy tràn ngập không chỗ phát tiết, giương tay lên phá hủy cột đá bên cạnh để tiết khí.
“Tên hỗn đản thôn phu, cư nhiên làm vợ ta còn ngoại tình !” Mắng câu này sau, Ngao Lan đem tất cả chân tướng của chuyện đều nói một lần.
Xích Kinh Tử lẳng lặng mà nghe, sắc mặt chợt xanh chợt trắng, hy vọng sâu trong đáy lòng cùng tình yêu mãnh liệt nơi đáy mắt biến thành tro tàn.
“Vậy vì sao ngươi không đi tới chỗ long vương cáo trạng y? Như vậy ngươi có thể tự do .” Xích Kinh Tử đột nhiên phát ra một tiếng cười lạnh.
“Ta… Chính là…” Ngao Lan do dự , lúng ta lúng túng nửa ngày, cuối cùng quay đầu qua một bên buông tha vấn đề này.
“Long quân, thừa nhận đi, ngươi hiện ở trong này mà không phải tẩm cung long giải thích tất cả. Ngươi… Không muốn chặt đứt quan hệ với y.” Xích Kinh Tử cường ngạnh mà nói, càng nói càng nhanh, phảng phất những lời này đã luôn giữa trong lòng mấy ngàn năm : “Nếu thích… Liền thành thành thật thật mà thừa nhận.”
“Ta mới sẽ không thích loại nông phu lẳng lơ này!” Ngao Lan nhảy dựng lên.
Xích Kinh Tử trả lời hắn bằng một cái hừ lạnh.
“Các ngươi không phải gần đây mới quen biết nhau sao, ba tháng trước y vô luận cùng ai thân mật ngươi có quyền lợi hỏi đến sao. Lại nói, trong lúc ngươi xen vào người ta, cũng không phải là gian phu sao .”
Một cái trách móc, làm Ngao Lan nửa ngày đều nói không nên lời nói, trừng mắt to, tựa như đang nhìn Xích Kinh Tư đang tiếp tục nói nhưng người không quen, trên dưới môi lẩm nhẩm, không lưu tình chút nào mà trêu chọc Ngao Lan.
“Hơn nữa, ngươi còn muốn y sẩy thai. Nếu như là ta cũng sẽ giống như y ở trên người của ngươi đâm vài cái động.”
Ngao Lan im lặng, nửa ngày mới nghĩ ra một lời giải thích: “Ta, ta chỉ là giận điên lên.”
“Nếu điên rồi cũng đừng trách người khác ở trên người của ngươi đâm động!” Thanh âm Xích Kinh Tử đề cao tám lần.
Ý niệm trong đầu tra tấn Ngao Lan, hắn càng ngày càng ngồi không yên, ước gì mau trở về, đoạt lại Phương Khảm, cùng gian phu kia phân cao thấp .
Nhưng…
Ngao Lan do dự mà liếc mắt nhìn Xích Kinh Tử im lặng không lên tiếng một cái.
Xích Nhi hôm nay thật sự rất khác, Ngao Lan nhịn không được đánh giá thật cẩn thận người vừa quen thuộc vừa xa lạ trước mắt: “Xích Nhi, ngươi hôm nay làm sao vậy?”
Như thế nào… Có thể làm sao vậy? Chúng ta ở bên nhau hơn một ngàn năm , thời điểm phát hiện ta cùng người khác lêu lổng chưa từng có bất mãn, hiện tại ngược lại đối người nọ giận dữ. Khác biệt như thế… Có thể khiến người không chết tâm sao?
Đợi ngươi ngàn năm…
Ta quá mệt mỏi , quá mệt mỏi …
Xích Kinh Tử cười khổ, nắm chặt y phục trên người, hít một hơi thật sâu, chậm rãi biến trở về Xích Nhi dịu ngoan kia , “Long quân…” Xích Kinh Tử cúi đầu mà nỉ non, ngón tay quyến luyến mà mơn trớn ngũ quan quen thuộc kia , chậm rãi thu trở về, nhắm hai mắt lại.
“Long quân, Xích Kinh Tử mê mẩn yêu long quân quá nhiều năm, hiện giờ… Cũng nên tỉnh mộng…” Xích Kinh Tử bất đắc dĩ mà rũ xuống bả vai, chậm rãi xoay lưng, không hề nhìn Ngao Lan.
“Ngươi đừng đến nữa.” Câu nói sau cùng, nước mắt Xích Kinh Tử không thể cầm được mà tuôn ra .
Ngao Lan nghe vậy khó có thể tin mà mở to hai mắt nhìn, cảm thấy như trúng một cái gậy, đợi hắn lấy lại tinh thần, cửa động sớm chậm rãi khép kín ở trước mặt, không hề vì hắn mà mở ra.
Ngao Lan buồn bực , lười biếng mà bò lại trên mây, không muốn về Thủy phủ, tìm chỗ non xanh nước biếc dưỡng thương, nhàm chán chờ đợi lỗ thủng trên bụng khép lại.
Đơi một hồi đã qua hai tháng,trong hai tháng này , Ngao Lan quả thực là sống một ngày bằng một năm, buồn bực mà ở trong thủy đàm tu dưỡng lăn lộn, trong lòng không biết tư vị gì, mị lực của hắn khi nào thì trở nên kém như vậy? Lại khiến người chán ghét đến thế ? Không chỉ có bị Phương Khảm đâm một đao, còn bị Xích Kinh Tử đuổi đi ra…
Cẩn thận lắc lắc đầu, cười vừa lòng. Thổn thức một phen, lập tức thở dài, suy sụp tinh thần mà hạ bả vai. Bộ dạng Xích Kinh Tử đẹp có ích lợi gì… Ngao Lan nhớ tới mặt Phương Khảm, lạnh lùng có , nổi giận đùng đùng có, khinh bỉ có , chính là không thấy vẻ mặt vui vẻ vui sướng.
Quên đi, ngay cả Xích Kinh Tử đều chán ghét , Phương Khảm còn thích sao… Vẫn là không quay về để người ghét.
Ngao Lan chán nản nghĩ, hai tháng này mỗi ngày đều làm việc theo thông lệ. Nhưng còn không quay về, để gian phu *** phu phượng phượng vu phi?Nói đùa!
Hắn càng nghĩ càng không cam lòng, càng nghĩ càng tức giận, vung tay lên ầm vang một tiếng ở trên thạch bích lập tức vỡ nát tạo ra một cái động lớn.
Trở về hoặc không quay về, đó là một lựa chọn khó khăn…
Thấp thỏm khó có thể ức chế, Ngao Lan điên cuồng hét lên một tiếng, ý đồ phát tiết ra, lại buồn bực lợi hại hơn . Hắn dậm chân một cái, hóa thành long thân, tựa như phát tiết, bay múa chung quanh. Vô tri vô giác lại bay đến phụ cận thảo sơn, Ngao Lan cười khổ, giống như tên trộm vặt mà đẩy mây mù ra, tham lam mà nhìn phòng ở quen thuộc phía dưới. Hắn lại do dự, không biết là có nên đi xuống hay không, xuống đó rồi nên nói cái gì đây ?
Nói không chừng Phương Khảm ở cùng gian phu đang tình chàng ý thiếp.
Ý niệm trong đầu giống như một cây kim đâm vào trái tim đau đớn của Ngao Lan, như hắc xà ghen tị quấn luyến trong lòng, một đám ý niệm ác độc trong đầu xông ra, cố chịu đựng một cỗ khí trong ***g ngực, đến khi hai cái lỗ mũi hóa thành ngọn lửa, hung tợn mà phun khói.
Đã đến đây, đã không còn lý do không đi xuống!
Ngao Lan hừ lạnh một tiếng, cẩn thận sửa sang tốt lại ăn mặc, tựa như gà trống ra chiến trường, hùng dũng oai vệ mà ngẩng đầu lên, nhảy xuống mây, nghênh ngang mà hướng cửa chính đi đến.
Một cước đá văng giữ cửa , bên trong không có một bóng người. Khuôn mặt tốt mà Ngao Lan chuẩn bị , trong nháy mắt liền biến dạng.
Người đâu ?
Tình cảnh không xuất hiện trong tưởng tượng, Ngao Lan có chút kinh ngạc, tâm chìm xuống dưới, chậm rãi che kín cảm giác điềm xấu.
Hắn chạy nhanh đi tới đi lui, tìm lần tất cả phòng, nơi có thể giấu người trong phòng đều lục lọi một lần, thậm chí nhảy lên tận trời, cẩn thận điều tra phạm vi mỗi một tấc trăm dặm vẫn không thấy người, Phương Khảm tựa như bốc hơi khỏi thế giới này.
Rốt cục thừa nhận chuyện không thấy Phương Khảm là thực, Ngao Lan ngã ngồi ở ghế trên, suy sút mà mất đi tất cả lực lượng. Hắn ngơ ngác mà chăm chú nhìn chén trên bàn, đều giữ lại bộ dáng ngày hôm đó , phảng phất tựa như chủ nhân tùy thời sẽ trở về.
Nguy hiểm!
Trong đầu choáng váng của Phương Khảm không ngừng hiện ra hai chữ này, sâu trong óc truyền đến một tiếng kêu kinh hãi. Cái gì đó trong cơ thể chuyển động nhanh hơn , mạch toàn thân thống khổ mà run rẩy , đập một cái một cái. Bỗng nhiên thân thể có năng lực ! Giống như có ý thức của mình, tốc độ so với Ngao Lan còn nhanh hơn, lắc mình, né tránh, xoay người, quay đầu lại, tay tự động mà nâng lên, bắt được cái gì đó lạnh lẽo, dùng sức lực hủy núi phá đá hung hăng đâm đến người Ngao Lan.
Ta đang làm cái gì…
Phương Khảm nhìn chằm chằm màu đỏ tươi chậm rãi chảy xuôi, sợ hãi cả người run rẩy.
Dao găm sắc nhọn vô tình đâm vào bụng Ngao Lan, chuôi dao ngắn màu lam càng không ngừng nhắc nhở Phương Khảm, thân thể y làm cái gì.
Trong phòng khi nào thì xuất hiện dao nhỏ?
Y làm cái gì!
Tại sao có thể như vậy! Tại sao có thể như vậy!
Phương Khảm nhìn chất lỏng đỏ tươi cuồn cuộn nhỏ giọt không ngừng , tâm thần đại loạn. Trong đầu không ngừng kêu loạn rồi xuất hiện một đám vấn đề khó giải. Trên thực tế, y lúc này vô lực tìm kiếm hết nguyên nhân, bởi vì y cứ như một người đứng xem, bị bức lui đến góc tối nhất trong tâm linh. Trơ mắt mà nhìn thân thể của chính mình, lãnh khốc mà đem dao nhỏ trên thân thể Ngao Lan rút ra,quay người tát mặt của đối phương một cái.
Ngao Lan chưa bao giờ nghĩ tới phòng bị Phương Khảm, thình lình mà bị đâm một đao, lại trúng một cái tát tai, đầu óc có điểm choáng váng, nghĩ đến hết thảy bất quá là mộng, nhưng đau đớn đáng giận trên người lại nhắc nhở hắn, chuyện này đích xác đã xảy ra!
Sát khí trước kia chưa bao giờ cảm nhận được, giờ khắc này, xuất hiện thiên chân vạn xác .
Y… Thật là muốn giết chết chính mình.
Ngao Lan cảm giác sâu sắc điều này — miệng vết thương bắt đầu ẩn ẩn đau, trên mặt một mảnh đau rát. Tất cả mọi điều này, rõ ràng người trước mắt muốn đem chính mình đưa vào chỗ chết.
Hồi tưởng lúc trước khi bọn họ gặp lại, Phương Khảm cũng là cầm thái đao.
Hắn nghĩ là sau khi trải qua một ít va chạm, Phương Khảm đã không còn chán ghét mình như thế, thậm chí… Có chút thích.
Nhưng… Nguyên lai, nguyên lai y lại hận chính mình như vậy.
“Ngươi…”
Mở miệng ra, lại chỉ phun ra một chữ, Ngao Lan cảm thấy được ngực nứt ra một cái động lớn, miệng vết thương đau cũng không bằng đau lòng. Hắn thua, hơn nữa thua đến thảm thiết trước nay chưa từng có, thua ở trong tay một phàm nhân tên là Phương Khảm. Tâm Ngao Lan không ngừng sa xuống , bụng dưới đau quặn, chìm vào hắc ám không đáy. Trên mặt lại nhịn không được cười, thân thể hắn có thể bị thương tổn, nhưng kiêu ngạo của hắn không cho phép bị chà đạp!
Ngao Lan mị mị mở to mắt, sống lưng thẳng tắp, mặc cho máu tươi từ vết thương chảy ra, nhỏ giọt trên mặt đất.
“Hảo ngươi cái dân đen, cho ngươi nếm thử, cái giá khi mạo phạm long tộc!” Ngao Lan long uy đại triển, một tiếng rồng ngâm vang tận mây xanh. Năm ngón tay biến thành móng vuốt, bí mật mang theo tiếng gió vù vù đánh vào Phương Khảm, mắt thấy sắp tiếp cận trước mặt Phương Khảm , lại cứng ngắt đứng ở giữa không trung.
Hắn…
Luyến tiếc.
Loại cảm tình này làm cho hắn do dự, tay run rẩy treo ở giữa không trung, trong lúc nhất thời tiến thối không được. Nhìn bộ dáng bất vi sở động của Phương Khảm, khuôn mặt bình tĩnh đến đáng giận, Ngao Lan cảm thấy được mình uất ức. Thập phần uất ức.
Tất cả phẫn nộ cùng uể oải trong lòng hòa nguyện một chỗ, tay Ngao Lan cứng ngắc chìa ra lại lùi, cuối cùng một tiếng thở dài, năm ngón tay nắm chặt thành quyền, móng tay bén nhọn cắm vào thật sâu trong thịt .
Ngao Lan thật sâu mà liếc mắt nhìn Phương Khảm một cái. Xoay người — đi.
Hắc long cao quý bay thẳng tận trời ,âm thanh rồng rống thê lương, hắn do dự hồi lâu, rốt cục hướng tới phương xa mà đi.
Ngao Lan… Ngươi đừng đi… Ta không biết…
Cứu cứu ta a…
Phương Khảm bị giam cầm bên trong thân thể liều mạng cuồng hô , kêu gọi người đang dần dần đi xa, nước mắt chảy đầy hai gò má. Bỗng nhiên trước mắt tối sầm, hắc ám bao phủ hoàn toàn y, từ đó thần thức trở nên vô tri.
Ngao Lan vừa đi, thân thể Phương Khảm tựa như rối gỗ bị chặt đứt sợi, bùm một tiếng ngã ngồi trên mặt đất. Ánh mắt của y trống rỗng , vẻ mặt là chết lặng , tựa như một rối gỗ thật sự, vẫn không nhúc nhích.
Bỗng nhiên, ngón tay rũ xuống vươn ra, mùi thơm lạ lùng bốn phía, cây leo từ trong khe hở chui ra, chậm chạp sinh trưởng , giữa vũng máu nhỏ giọt của Ngao Lan ngừng lại, lá cây màu lục nhạt rũ xuống, nháy mắt mặt đất bị máu nhỏ giọt nhuộm thành màu đỏ, càng không ngừnglan về phía trước, Ngay sau đó ngay cả thân lá cây cũng nhiễm đỏ, tựa như một tơ hồng từ đầu ngón tay Phương Khảm đến vũng máu trên mặt đất. Vũng máu càng ngày càng nhỏ, cuối cùng mặt đất lưu lại dấu vết màu nâu khô cạn. Thấy không còn máu rồng để hút, lá cây khẽ run lên, chậm rãi lùi về thân thể Phương Khảm. Đợi cho thu về xong, thân thể đứng lên, cứng ngắc mà bước chân, thẳng tắp hướng tới chậu nước đi đến.
Xào xoạt…
Một trận gió qua, mặt nước trong chậu bình tĩnh nổi lên gợn sóng,dường như có sinh mệnh run run tạo sóng nước bốc hướng về phía trước. Phương Khảm lạnh lùng nhìn, lẳng lặng chờ đợi. Bọt nước càng bốc càng lớn, cuối cùng hóa thành khuôn mặt một người , sau đó là thân thể, chỉ chốc lát, Thủy Nguyệt Quân mang theo tia mỉm cười trên mặt mà xuất hiện trên mặt nước.
“Con rồng kia đi rồi sao?”
Khuôn mặt khuynh quốc khuynh thành của Thủy Nguyệt Quân lộ ra vui sướng, ánh mắt mị thành một cái khe. Không có người trả lời, một cái mầm nhỏ lười biếng mà theo lỗ tai Phương Khảm chui ra, lay động một chút, xem như chào hỏi. Thủy Nguyệt Quân thấy thế cũng không giận, hôn hôn tiểu nha mới mộc ra, vẫn vênh váo vui vẻ mà đông xả tây xả lải nhải , hi hi ha ha xem một vòng phòng ở, cuối cùng mi hẹp dài nhắm thành một khôi, có chút nghi hoặc: “Sao không thấy tên Tiểu Long kia? … Đáng tiếc .” Thủy Nguyệt Quân nhún nhún vai, có chút tiếc hận. Hắn nhẹ nhàng mà nâng Phương Khảm dậy,giọng nói êm ái: “Cam hoa bảo bối, chúng ta về nhà đi… Ngươi hôm nay mất nhiều linh lực lắm …”
Thanh âm dần dần bay xa, thân ảnh hai người chậm rãi tiêu tán ở trong gió.
Động phủ Xích Kinh.
Tiên phủ động thiên, vốn là nơi thanh tĩnh. Nhưng Ngao Lan nhất thời đến đánh vỡ tĩnh lặng nơi thần thánh này.
“Long quân… Ngươi bị thương!”
Xích Kinh Tử quá sợ hãi mà nhìn bụng Ngao Lan không ngừng lan tràn vết máu, vội vàng dìu hắn đến nằm trên ghế, nhảy đi tìm kim sang dược tốt nhất trong hòm thuốc, bối rối đến nổi làm ngã mấy bình tiên lộ ở bên trong.
Hắn cúi đầu, yên lặng mà bôi thuốc cho Ngao Lan, nhẹ nhàng mà quấn băng vải.
“Long quân chuyện gì xảy ra mà?” Xích Kinh Tử nhịn không được hỏi.
Không đề cập tới thì tốt, nhắc tới Ngao Lan liền giận tím mặt, tức giận đầy tràn ngập không chỗ phát tiết, giương tay lên phá hủy cột đá bên cạnh để tiết khí.
“Tên hỗn đản thôn phu, cư nhiên làm vợ ta còn ngoại tình !” Mắng câu này sau, Ngao Lan đem tất cả chân tướng của chuyện đều nói một lần.
Xích Kinh Tử lẳng lặng mà nghe, sắc mặt chợt xanh chợt trắng, hy vọng sâu trong đáy lòng cùng tình yêu mãnh liệt nơi đáy mắt biến thành tro tàn.
“Vậy vì sao ngươi không đi tới chỗ long vương cáo trạng y? Như vậy ngươi có thể tự do .” Xích Kinh Tử đột nhiên phát ra một tiếng cười lạnh.
“Ta… Chính là…” Ngao Lan do dự , lúng ta lúng túng nửa ngày, cuối cùng quay đầu qua một bên buông tha vấn đề này.
Tâm Xích Kinh Tử đều rét lạnh, hắn biết dự cảm mình rốt cục ứng nghiệm . Vị long quân hoa tâm tung hoành thiên địa mấy ngàn năm này, chưa bao giờ vì ai dừng lại, chờ cho tới hôm nay rốt cục dừng lại, nhưng người kia lại không phải là hắn…
“Long quân, thừa nhận đi, ngươi hiện ở trong này mà không phải tẩm cung long giải thích tất cả. Ngươi… Không muốn chặt đứt quan hệ với y.” Xích Kinh Tử cường ngạnh mà nói, càng nói càng nhanh, phảng phất những lời này đã luôn giữa trong lòng mấy ngàn năm : “Nếu thích… Liền thành thành thật thật mà thừa nhận.”
“Ta mới sẽ không thích loại nông phu lẳng lơ này!” Ngao Lan nhảy dựng lên.
Xích Kinh Tử trả lời hắn bằng một cái hừ lạnh.
“Các ngươi không phải gần đây mới quen biết nhau sao, ba tháng trước y vô luận cùng ai thân mật ngươi có quyền lợi hỏi đến sao. Lại nói, trong lúc ngươi xen vào người ta, cũng không phải là gian phu sao .”
Một cái trách móc, làm Ngao Lan nửa ngày đều nói không nên lời nói, trừng mắt to, tựa như đang nhìn Xích Kinh Tư đang tiếp tục nói nhưng người không quen, trên dưới môi lẩm nhẩm, không lưu tình chút nào mà trêu chọc Ngao Lan.
“Hơn nữa, ngươi còn muốn y sẩy thai. Nếu như là ta cũng sẽ giống như y ở trên người của ngươi đâm vài cái động.”
Ngao Lan im lặng, nửa ngày mới nghĩ ra một lời giải thích: “Ta, ta chỉ là giận điên lên.”
“Nếu điên rồi cũng đừng trách người khác ở trên người của ngươi đâm động!” Thanh âm Xích Kinh Tử đề cao tám lần.
Quá độc ác… Nghe như thế nào càng ngày càng giống chính mình gieo gió gặt bảo?
Ý niệm trong đầu tra tấn Ngao Lan, hắn càng ngày càng ngồi không yên, ước gì mau trở về, đoạt lại Phương Khảm, cùng gian phu kia phân cao thấp .
Nhưng…
Ngao Lan do dự mà liếc mắt nhìn Xích Kinh Tử im lặng không lên tiếng một cái.
Xích Nhi hôm nay thật sự rất khác, Ngao Lan nhịn không được đánh giá thật cẩn thận người vừa quen thuộc vừa xa lạ trước mắt: “Xích Nhi, ngươi hôm nay làm sao vậy?”
Như thế nào… Có thể làm sao vậy? Chúng ta ở bên nhau hơn một ngàn năm , thời điểm phát hiện ta cùng người khác lêu lổng chưa từng có bất mãn, hiện tại ngược lại đối người nọ giận dữ. Khác biệt như thế… Có thể khiến người không chết tâm sao?
Đợi ngươi ngàn năm…
Ta quá mệt mỏi , quá mệt mỏi …
Xích Kinh Tử cười khổ, nắm chặt y phục trên người, hít một hơi thật sâu, chậm rãi biến trở về Xích Nhi dịu ngoan kia , “Long quân…” Xích Kinh Tử cúi đầu mà nỉ non, ngón tay quyến luyến mà mơn trớn ngũ quan quen thuộc kia , chậm rãi thu trở về, nhắm hai mắt lại.
“Long quân, Xích Kinh Tử mê mẩn yêu long quân quá nhiều năm, hiện giờ… Cũng nên tỉnh mộng…” Xích Kinh Tử bất đắc dĩ mà rũ xuống bả vai, chậm rãi xoay lưng, không hề nhìn Ngao Lan.
“Ngươi đừng đến nữa.” Câu nói sau cùng, nước mắt Xích Kinh Tử không thể cầm được mà tuôn ra .
Ngao Lan nghe vậy khó có thể tin mà mở to hai mắt nhìn, cảm thấy như trúng một cái gậy, đợi hắn lấy lại tinh thần, cửa động sớm chậm rãi khép kín ở trước mặt, không hề vì hắn mà mở ra.
Ngao Lan buồn bực , lười biếng mà bò lại trên mây, không muốn về Thủy phủ, tìm chỗ non xanh nước biếc dưỡng thương, nhàm chán chờ đợi lỗ thủng trên bụng khép lại.
Đơi một hồi đã qua hai tháng,trong hai tháng này , Ngao Lan quả thực là sống một ngày bằng một năm, buồn bực mà ở trong thủy đàm tu dưỡng lăn lộn, trong lòng không biết tư vị gì, mị lực của hắn khi nào thì trở nên kém như vậy? Lại khiến người chán ghét đến thế ? Không chỉ có bị Phương Khảm đâm một đao, còn bị Xích Kinh Tử đuổi đi ra…
Cẩn thận lắc lắc đầu, cười vừa lòng. Thổn thức một phen, lập tức thở dài, suy sụp tinh thần mà hạ bả vai. Bộ dạng Xích Kinh Tử đẹp có ích lợi gì… Ngao Lan nhớ tới mặt Phương Khảm, lạnh lùng có , nổi giận đùng đùng có, khinh bỉ có , chính là không thấy vẻ mặt vui vẻ vui sướng.
Quên đi, ngay cả Xích Kinh Tử đều chán ghét , Phương Khảm còn thích sao… Vẫn là không quay về để người ghét.
Ngao Lan chán nản nghĩ, hai tháng này mỗi ngày đều làm việc theo thông lệ. Nhưng còn không quay về, để gian phu *** phu phượng phượng vu phi?Nói đùa!
Hắn càng nghĩ càng không cam lòng, càng nghĩ càng tức giận, vung tay lên ầm vang một tiếng ở trên thạch bích lập tức vỡ nát tạo ra một cái động lớn.
Trở về hoặc không quay về, đó là một lựa chọn khó khăn…
Thấp thỏm khó có thể ức chế, Ngao Lan điên cuồng hét lên một tiếng, ý đồ phát tiết ra, lại buồn bực lợi hại hơn . Hắn dậm chân một cái, hóa thành long thân, tựa như phát tiết, bay múa chung quanh. Vô tri vô giác lại bay đến phụ cận thảo sơn, Ngao Lan cười khổ, giống như tên trộm vặt mà đẩy mây mù ra, tham lam mà nhìn phòng ở quen thuộc phía dưới. Hắn lại do dự, không biết là có nên đi xuống hay không, xuống đó rồi nên nói cái gì đây ?
Nói không chừng Phương Khảm ở cùng gian phu đang tình chàng ý thiếp.
Ý niệm trong đầu giống như một cây kim đâm vào trái tim đau đớn của Ngao Lan, như hắc xà ghen tị quấn luyến trong lòng, một đám ý niệm ác độc trong đầu xông ra, cố chịu đựng một cỗ khí trong ***g ngực, đến khi hai cái lỗ mũi hóa thành ngọn lửa, hung tợn mà phun khói.
Đã đến đây, đã không còn lý do không đi xuống!
Ngao Lan hừ lạnh một tiếng, cẩn thận sửa sang tốt lại ăn mặc, tựa như gà trống ra chiến trường, hùng dũng oai vệ mà ngẩng đầu lên, nhảy xuống mây, nghênh ngang mà hướng cửa chính đi đến.
Một cước đá văng giữ cửa , bên trong không có một bóng người. Khuôn mặt tốt mà Ngao Lan chuẩn bị , trong nháy mắt liền biến dạng.
Người đâu ?
Tình cảnh không xuất hiện trong tưởng tượng, Ngao Lan có chút kinh ngạc, tâm chìm xuống dưới, chậm rãi che kín cảm giác điềm xấu.
Hắn chạy nhanh đi tới đi lui, tìm lần tất cả phòng, nơi có thể giấu người trong phòng đều lục lọi một lần, thậm chí nhảy lên tận trời, cẩn thận điều tra phạm vi mỗi một tấc trăm dặm vẫn không thấy người, Phương Khảm tựa như bốc hơi khỏi thế giới này.
Rốt cục thừa nhận chuyện không thấy Phương Khảm là thực, Ngao Lan ngã ngồi ở ghế trên, suy sút mà mất đi tất cả lực lượng. Hắn ngơ ngác mà chăm chú nhìn chén trên bàn, đều giữ lại bộ dáng ngày hôm đó , phảng phất tựa như chủ nhân tùy thời sẽ trở về.
Bình luận truyện