Ngoại Trừ Ta, Toàn Bộ Tông Môn Đều Là Nhân Vật Chính

Chương 61: Chương 34



Quẻ sư là nghề yếu nhất toàn Tu Chân Giới, không gì sánh nổi.

Đây là sự thật được toàn bộ Tu Chân Giới công nhận.

Có lẽ mấy ngàn năm trước, đã từng có Quẻ sư một quẻ định càn khôn một lời đoạn sinh tử trong truyền thuyết, nhưng Quẻ sư như vậy chưa từng xuất hiện ở thời đại này.

Thời đại này Quẻ sư yếu tới trình độ nào á? Yếu đến Y tu có tí năng lực đều có thể dựa vào một tay y độc thuật mà đánh bọn họ.

Mỗi năm các đại môn phái cử hành thi đấu tông môn, thi đấu giữa Quẻ sư thường thường kém thú vị nhất. Bởi vì so xem bói, nói người ngoài nghề xem không hiểu, chỉ có thể kinh ngạc cảm thán một câu người này tính chuẩn hơn người kia sau khi có kết quả.

Nhưng nếu nói về võ lực thì võ lực của nhóm Quẻ sư ở Tu Chân Giới trong mắt đám tu sĩ biết đánh đấm có lẽ có thể sử dụng bốn chữ “Gà mái mổ nhau” để khái quát hoàn mỹ.

Xem nhóm Y tu tính kế nhau xem ai xấu xa hơn còn thú vị hơn bọn họ, xem Đan sư giơ lò đan ném nhau đều có vẻ đẹp bạo lực hơn bọn họ.

Nhưng giờ này phút này, chiến đấu giữa hai Quẻ sư là Tống Nam Thời và Quyết Minh Tử lại gần như lật đổ ấn tượng vốn có của mọi người ở đây về Quẻ sư.

Xuất sắc? Không, là nguy hiểm.

Nguy hiểm làm người ta lạnh sống lưng.

Ngay lúc Ly Hỏa của Tống Nam Thời bốc cháy đầy trời, Vân Chỉ Phong nhanh chóng rút khỏi chiến trường.

Đây không phải bởi vì hắn theo quy tắc chiến đấu một chọi một gì, cũng không phải bởi vì hắn không chịu đựng nổi công kích của tên gối đầu kia, mà là vì hắn ý thức được sợ là Ly Hỏa của Tống Nam Thời không có mắt.

Ở bí cảnh nhiều ngày như vậy, hắn và Tống Nam Thời một đường kết nhóm, khi gặp được nguy hiểm cũng hợp tác không ít lần.

Đều nói nước lửa không có mắt, nhưng Ly Hỏa của Tống Nam Thời lại thường thường có thể chuẩn xác công kích kẻ địch mà không làm hắn bị thương.

Tống Nam Thời đã từng nói Ly Hỏa là tay chân nàng, nàng chỉ cần phân ra một ít thần thức để khống chế Ly Hỏa, tay chân mình còn có thể công kích người mà nàng không muốn công kích à?

Vân Chỉ Phong hỏi nàng trong tình huống nào nàng sẽ để mặc Ly Hỏa công kích tất cả.

Tống Nam Thời: “Ngươi hỏi cái này làm gì?”

Vân Chỉ Phong: “Phòng ngừa chu đáo.”

Tống Nam Thời: “?”

Vân Chỉ Phong nói: “Nếu có một ngày ngươi ra trận đánh luôn cả ta, ta cũng có thể biết rốt cuộc là ngươi vô tình hay là có ý định trả thù.”

Tống Nam Thời cười nhạt nhìn hắn.

Sau đó nàng nói: “Lúc ngươi đánh nhau sẽ không khống chế được kiếm của mình à?”

Dừng một chút, có lẽ nàng cảm thấy không nghiêm túc nên lại bổ sung: “Trừ khi ta tức đến điên rồi.”

Giây phút này, trực giác mãnh liệt nói cho hắn, hiện tại Tống Nam Thời có lẽ tức điên rồi.

Tống Nam Thời tức điên rồi, Ly Hỏa của nàng không có mắt.

Vân Chỉ Phong thật sự không muốn phải đối mặt với công kích của tên gối đầu, còn phải gặp đồng đội không phân địch ta đâm sau lưng.

Vì thế lúc Tống Nam Thời xông lên, hắn không chút lưu luyến rời khỏi chiến trường, chỉ tùy thời tìm cơ hội cho tên gối đầu kia một đòn trí mạng.

Ly Hỏa đầy trời che trời lấp đất, mạnh mẽ tùy ý.

Vân Chỉ Phong theo bản năng cầm chặt lấy kiếm của mình.

Liễu lão nhân đến bên cạnh hắn, lắc đầu cảm thán: “Ta đã nói sư muội của đứa ngốc kia không đơn giản mà, không đơn giản mà.”

Vân Chỉ Phong không nhìn thấy ông ấy cũng không nghe thấy ông ấy, tất nhiên sẽ không trả lời ông ấy.

Hắn chỉ nhíu nhíu mày, theo bản năng giơ tay phẩy phẩy như đuổi muỗi.

Bàn tay lập tức xuyên qua thân thể Liễu lão nhân.

Liễu lão nhân sửng sốt.

Cuối cùng ông ấy mới nhớ ra đây không phải Giang Tịch có thể nghe được, thấy được ông ấy, cũng không phải Tống Nam Thời thấy mà giả vờ không thấy.

Ông ấy đã chết, vốn không nên tồn tại trên đời này, thậm chí không phải người.

Chết ở trong tay bạn thân của mình.

Nét mặt ông ấy trong nháy mắt hiện lên vẻ phức tạp.

Ngay sau đó, ông ấy quay đầu, hùng hổ quay về bên cạnh Giang Tịch.

Nhìn Giang Tịch thật vất vả mới đốn ngộ một lần lại “Đúng lúc” như vậy, ông ấy tức giận lại đá thêm một cái.

...

Lúc này Tống Nam Thời gần giống với suy đoán của Vân Chỉ Phong.

Nàng tức đến điên rồi.

Nàng không sợ bị người ta uy hiếp, bởi vì trước giờ, nàng hoàn toàn không có người thân, không có tài sản, người duy nhất mà nàng để ý là Sư lão đầu ở Vô Lượng Tông không ra ngoài. Ba đồng môn ở cạnh nàng đều là nhân vật chính, không có gì có thể uy hiếp được nàng.

Trừ khi có người dùng tính mạng của nàng uy hiếp nàng.

Nhưng đã đến lúc tính mạng bị uy hiếp rồi, vậy còn gì mà nói, mọi người dứt khoát đặt cược tính mạng thôi.

Nhưng mà giây phút này, Tống Nam Thời đột nhiên cảm thấy còn không bằng tên gối đầu này dùng tính mạng của nàng để uy hiếp nàng đâu.

Nàng nhìn chằm chằm túi linh thạch trong tay gối đầu, lửa giận trong lòng dần dần tăng vọt.

Đó là nàng tích góp từng đồng một, ở nơi này, mỗi viên linh thạch của nàng đều có tên.

Hiện giờ, các cục cưng của nàng bị bắt cóc ở trong tay người khác, tên gối đầu kia còn không thể tin nổi kêu gào thứ quan trọng nhất của nàng sao có thể là linh thạch vô dụng.

Linh, thạch, vô, dụng.

Mỗi một chữ đều như đang nhảy tăng tăng trên vùng cấm của Tống Nam Thời, nhảy đến gân xanh giữa trán Tống Nam Thời đập thình thịch.

Tay chạm mệnh bàn.

Ánh lửa đầy trời vọt lên cao!

“Ly Vi Hỏa!”

Lập tức đập về phía Quyết Minh Tử còn đang không thể tin nổi.

Gã nhìn ánh lửa đầy trời gần như không quan tâm linh lực kia, giọng điệu dần sụp đổ: “Chỉ một túi linh thạch rách! Tống Nam Thời! Con mẹ nó, có phải ngươi có bệnh hay không!”

Ngoài miệng nói vậy nhưng động tác của gã lại không chút hàm hồ, tay áo dài vung lên, màu lam đầy trời trống rỗng xuất hiện, trong giây lát đổ ập xuống dập tắt hơn nửa Ly Hỏa.

Ly Vi Hỏa, Khảm Vi Thủy.

Tống Nam Thời đã hiểu, quẻ bản mạng của vị gối đầu huynh này là quẻ Khảm.

Quẻ bản mạng của nàng là quẻ Ly, khống chế lửa, nhưng gặp một quẻ Khảm khống chế nước, tên gối đầu này như đặc biệt đến để khắc nàng.

Nhưng Tống Nam Thời lại không hề đổi sắc, chỉ cúi đầu nhìn thoáng qua mệnh bàn trước mặt.

Tám quẻ tượng trên mệnh bàn, chỉ có một quẻ có thể để nàng sử dụng là quẻ Ly phát sáng.

Ngón tay nhẹ chạm vào nét hào(*),nháy mắt tiếp theo, ánh lửa lại lần nữa bùng lên, bốn phương tám hướng tầng tầng lớp lớp vây lại, vậy mà mạnh mẽ làm làn nước vây quanh Quyết Minh Tử bốc ra khí trắng, tầng tầng ép lui.

(*) Nét hào: Những nét ngang liền hoặc ngang đứt tạo ra Bát Quái.

Quyết Minh Tử không đổi sắc mặt, giữa mày lại không kiềm được khẽ giật.

Thủy vốn khắc hỏa, dùng lửa mạnh mẽ làm nước bốc hơi cần bao nhiêu linh lực?

Nàng là một tu sĩ còn chưa Trúc Cơ, đan điền có thể chứa bao nhiêu linh lực chứ?

Dùng linh lực không quan tâm đến cái giá phải trả, nàng không sợ gã còn chưa bị làm sao, nàng đã rút cạn bản thân, từ nay về sau đoạn tuyệt con đường tu hành à?

Hơn nữa...

Đáng chết! Một Luyện Khí Kỳ nho nhỏ, cứ tiêu hao như vậy đã sớm nên rút cạn bản thân rồi chứ, nhưng ngọn lửa trước mắt cuồn cuộn không ngừng lại vẫn không có xu thế tắt.

Mẹ nó, rốt cuộc đây là Luyện Khí Kỳ gì? Luyện Khí Kỳ sẽ có linh lực dự trữ nhiều như vậy?

Gã gần như không nhịn được muốn hỏi nàng một câu có phải nàng gian lận không.

Không được! Gã dốc hết sức lực, thấy đã đi tới một bước này, sao có thể làm mình lật thuyền trong mương ở trong tay một Luyện Khí Kỳ!

Ánh mắt Quyết Minh Tử dần dần sâu thẳm.

Vì thế, ngay sau đó, bên tai Tống Nam Thời vang lên một giọng nói âm trầm.

“Cấn Vi Sơn.”

Tống Nam Thời vừa rồi còn lạnh mặt, khiếp sợ ngẩng đầu.

Một ngọn núi đá theo lời Quyết Minh Tử chậm rãi dâng lên trước mặt Tống Nam Thời, lập tức chặn ánh lửa đầy trời.

Sau đó đó là núi đá liên tiếp dâng lên bốn phía Tống Nam Thời, núi đá ngăn cách Tống Nam Thời khống chế Ly Hỏa ở ngoài, cũng hoàn toàn bao vây Tống Nam Thời.

Quyết Minh Tử nói bằng giọng lạnh buốt: “Ngươi cho rằng ta chỉ có tí kỹ xảo này?”

Nhưng Tống Nam Thời lại không có tâm tư để ý khiêu khích của Quyết Minh Tử, nàng thậm chí không có tâm tư để ý có phải mình bị tên gối đầu kia làm mệt nhọc.

Trong lòng nàng chỉ có một suy nghĩ.

Tên gối đầu này, con mẹ nó có phải hack không?

Thủ đoạn duy nhất mà Quẻ sư Tu Chân Giới dùng để tự bảo vệ mình là quẻ tượng, đây là thường thức.

Quẻ sư không có thiên phú suốt đời cũng không tìm quẻ tượng có thể để cho bản thân mình sử dụng, Quẻ sư có thiên phú có thể dùng một quẻ tượng trong đó để bản thân sử dụng.

Một, quẻ, trong, đó.

Bởi vì tám quẻ tượng trong bát quái bài xích nhau.

Đây cũng là thường thức.

Ngươi sử dụng được một cái trong đó thì không khả năng có thể sử dụng một cái khác.

Suốt mười bảy năm, Tống Nam Thời nàng chưa từng nghe nói có Quẻ sư thiên tài nào sử dụng hai quẻ tượng cả.

Giống như nàng chưa từng nghe nói có Kiếm tu nào trên đời này có thể đồng thời có hai kiếm bản mạng.

Nhưng giây phút này, Tống Nam Thời lại trơ mắt nhìn tên gối đầu kia sử dụng hai quẻ tượng.

Khảm Vi Thủy, Cấn Vi Sơn.

Nàng cảm thấy thế giới quan mười bảy năm qua của mình dường như đã bị đổ vỡ vào giờ phút này.

Hai quẻ tượng, hai quẻ tượng...

Bốn chữ này không ngừng xoay vần trong đầu Tống Nam Thời.

Bên ngoài núi, giọng nói lạnh lùng của Quyết Minh Tử truyền đến: “Tống Nam Thời, giao mệnh bàn ra.”

Tống Nam Thời mắt điếc tai ngơ, biểu cảm trên mặt lại nhanh chóng từ khiếp sợ chuyển thành suy tư.

Hai quẻ tượng.

Nàng cúi đầu, nhìn về phía mệnh bàn trong tay.

Quẻ Ly ở phía trên đó hơi tỏa sáng, bảy quẻ tượng khác vẫn u ám không ánh sáng.

Nàng không khỏi nghĩ tám quẻ tượng trên mệnh bàn, thật sự chỉ để tiện cho mình xem bói à?

Còn nữa...

Nàng như suy tư ngẩng đầu lên.

Trước kia nàng không biết một Quẻ sư có thể sử dụng hai quẻ tượng.

Nhưng hiện tại nàng biết có người có thể làm vậy.

Vậy thì...

Nếu một tên gối đầu đều có thể làm được, vì sao nàng lại không thể?

Tay nàng chậm rãi dừng ở trên mệnh bàn, lúc này, đặt ở một quẻ không sáng.

Lúc này, ngoài núi

Nét mặt Vân Chỉ Phong lạnh lùng.

Hắn nhíu mày, chém đinh chặt sắt nói: “Tu vi tên gối đầu này đột nhiên tăng lên.”

Không phải đột phá, mà là đột nhiên tăng lên.

Vân Chỉ Phong trơ mắt nhìn gã nói ra ba chữ “Cấn Vi Sơn” sau đó hơi thở vốn mơ hồ để lộ ra tu vi Kim Đan, đột nhiên biến thành Nguyên Anh.

Nhưng đây không phải đột phá bình thường.

Ngược lại hình như là một người vốn có tu vi cao thâm bởi vì nguyên nhân nào đó cố tình áp chế tu vi, lúc này dưới sự dồn ép của Tống Nam Thời bị ép khôi phục một ít tu vi.

Hắn dứt khoát rút kiếm ra.

Đây không phải Tống Nam Thời của hiện tại có thể đối phó được.

Liễu lão nhân thấy thế kinh hãi, cho dù biết Vân Chỉ Phong nghe không thấy ông ấy cũng không khỏi nói: “Ngươi từ từ đã! Tên gối đầu này rõ ràng là đang giả heo ăn thịt hổ mà!”

Vân Chỉ Phong không nghe thấy, có nghe thấy thì hắn cũng sẽ không để ý. Hắn chỉ rút kiếm nhằm về phía Quyết Minh Tử.

Tầm mắt âm trầm của Quyết Minh Tử quay sang.

Vừa thấy Vân Chỉ Phong, gã đột nhiên cười lạnh: “Là ngươi.”

Vân Chỉ Phong không nói chuyện, khuôn mặt lạnh lẽo.

Hai người lao vào đánh nhau.

Liễu lão nhân có thể nhìn ra trong người Vân Chỉ Phong có trọng thương, cho nên ông ấy mới vô cùng lo lắng.

Ông ấy không biết Vân Chỉ Phong có thể làm được đến đâu.

Nhưng hiện tại ông ấy đã không giúp được Vân Chỉ Phong, cũng không giúp được Tống Nam Thời.

Ông ấy không khỏi giận chó đánh mèo với Giang Tịch, đã đánh thành như vậy còn có thể ngộ đạo.

“Ta cần ngươi thì có tác dụng gì chứ!”

Ngay khi ông ấy đã muốn đá Giang Tịch cái nữa, bên trong núi đá kia lại đột nhiên truyền đến tiếng Tống Nam Thời.

Không cao không thấp, không nhanh không chậm, lại rành mạch truyền vào tai mỗi người.

“Tốn Vi Phong.”

Dứt lời, hơi thở toàn bộ không gian bỗng nhiên thay đổi.

Liễu lão nhân ngạc nhiên.

Ông ấy lẩm bẩm: “Đây là...”

“Lâm trận đột phá?”

Tống Nam Thời, một tu sĩ thiên phú rất tốt nhưng mãi đến 17 tuổi vẫn chưa Trúc Cơ, trong lúc nguy cấp sinh tử tồn vong, Trúc Cơ ngay tại chỗ.

Hơn nữa không biết trước đó có phải nàng đã tích quá nhiều không, vừa Trúc Cơ đã trực tiếp bò lên mãi đến Trúc Cơ cấp sáu, lúc này mới không tình nguyện ngừng lại.

Nhưng làm người ta khiếp sợ không phải là nàng đột nhiên Trúc Cơ.

Lâm trận đột phá mà thôi, không thường thấy, nhưng không phải chưa từng có.

Để cho người ta khiếp sợ chính là câu “Tốn Vi Phong” kia.

Tốn Vi Phong.

Quẻ Tốn trên mệnh bàn chậm rãi sáng lên.

Ngay sau đó, Tốn Phong mang theo Ly Hỏa, lửa mượn thế gió trong nháy mắt tăng vọt, lấy thế chẻ tre một hơi lướt qua núi đá cao cao.

Giờ phút này, núi đá còn đó nhưng lại không còn là trở ngại, Ly Hỏa nương thế gió ở ngoài núi đá thông suốt thành đốm lửa đốt cháy thảo nguyên.

Quyết Minh Tử ở nghe được câu “Tốn Vi Phong” kia thì sững cả người.

Gã sững ra, nhưng Vân Chỉ Phong thì không.

Hắn liếc đối phương một cái, không hề biết có câu là nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của, một kiếm đánh bay đối phương, ngay sau đó không quay đầu lại mà chạy vội đến trước núi đá, nhìn thoáng qua, nói: “Tống Nam Thời, né tránh.”

Tống Nam Thời hiểu rõ, lập tức sử dụng Tốn Phong bao quanh người mình.

Vân Chỉ Phong ngưng tụ linh lực.

Ngay sau đó, “Ầm” một tiếng, núi đã kiên cố không phá vỡ nổi trước mặt bị một kiếm mạnh mẽ phá vỡ.

Tốn Phong dịu dàng chân thật đáng tin ngăn tất cả đá vụn quanh người Tống Nam Thời.

Vân Chỉ Phong ngẩng đầu, nhìn thấy Tống Nam Thời lông tóc không tổn hao gì đứng ở bên trong đá vụn, cười tủm tỉm giơ ngón tay cái lên với hắn.

“Vân huynh, làm đẹp lắm!” Nàng khen.

Cứ như người vừa ở lằn ranh sinh tử không phải nàng.

Vân Chỉ Phong thầm muốn lạnh lùng sắc bén dạy dỗ nàng một chập, nhưng trong nụ cười tủm tỉm của nàng, hắn lại không thể nói ra điều gì.

Hắn không khỏi bật cười.

Tống Nam Thời và Vân Chỉ Phong cười với nhau, nhưng Quyết Minh Tử lại cười không nổi.

Tốn Phong mang theo Ly Hỏa, thổi tan đá vụn, thổi vào lòng gã lạnh băng.

Quẻ tượng thứ hai.

Con nhóc này vừa Trúc Cơ, sử dụng quẻ tượng thứ hai.

Là mệnh bàn ư? Hay là vì thứ khác?

Gã đứng dậy, giọng nghẹn ngào: “Sao ngươi làm được?”

Tống Nam Thời nhìn sang, không hiểu ra sao: “Không phải ngươi cũng làm được à? Hỏi ta làm gì?”

Quyết Minh Tử tức sùi bọt mép: “Ta là gian lận!”

Tống Nam Thời lại gật đầu: “Ta hiểu! Ta chưa từng nghe nói Quẻ sư nào có thể sử dụng hai quẻ tượng, có thể làm được chắc chắn có thứ gì đó trên người. Trong mắt người khác hơn nửa là gian lận, ngươi cũng không cần để ý, có câu không bị người ghen ghét là do tài trí bình thường...”

Nàng còn chưa nói xong, Quyết Minh Tử suýt nữa phun ra một ngụm máu.

Gã phẫn nộ nói: “Ngươi hiểu? Ngươi hiểu cái rắm! Ngươi có thể làm được là vì con mẹ nó ngươi có hiệu suất siêu cấp! Nhưng ta là gian lận, ngươi hiểu không!”

Tống Nam Thời không hiểu.

Rõ ràng hai người bọn họ đều làm được, sao nàng thành hiệu suất siêu cấp, gã lại là gian lận?

Gian lận? Ý là gã vốn không làm được?

Tống Nam Thời như suy tư gì.

Nhưng lúc này Quyết Minh Tử hiển nhiên nhận ra mình đã nhỡ mồm trong cơn giận dữ.

Gã ngậm miệng, chỉ hung ác nham hiểm nhìn về phía mệnh bàn trong tay Tống Nam Thời.

Gã nói: “Là mệnh bàn này, đúng không?”

Rõ ràng gã còn chưa tắt ý định cướp mệnh bàn, Vân Chỉ Phong thấy thế thì nghiêm mặt, chuẩn bị ra tay.

Ai biết Tống Nam Thời lại ở phía sau lặng lẽ túm lấy tay hắn.

Trên mặt nàng không tỏ vẻ gì, chỉ đĩnh đạc nói: “Ta cũng không phải người không nói lý. Ngươi nói cho ta làm sao ngươi biết được mệnh bàn này, lại làm thế nào nguyền rửa mệnh bàn, ta cho ngươi cũng không sao.”

Quyết Minh Tử cười lạnh: “Nhanh mồm dẻo miệng, ngươi cho rằng ta sẽ tin ngươi?”

Tống Nam Thời cười: “Tò mò thôi, thử xem cũng không có hại.”

Quyết Minh Tử cũng cười: “Ngươi biết kết cục của kẻ lừa ta chứ?”

Tống Nam Thời lại mở to hai mắt, chân thành nói: “Sao ta lại lừa ngươi chứ! Ngươi xem rõ ràng ngươi giấu thực lực, hiện tại cũng không biết Nguyên Anh Kỳ có phải thực lực cuối cùng của ngươi không. Nhỡ đâu ngươi là đại năng Hóa Thần Kỳ, mấy người chúng ta hợp sức cũng không đánh lại ngươi, có câu kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt. Ta sợ chết, chỉ cần ngươi trả lại linh thạch cho ta, lại đồng ý tha cho chúng ta một mạng. Vì sao ta không giao mệnh bàn cho ngươi?”

Nàng nói trật tự rõ ràng, rất phù hợp hình tượng yêu tiền sợ chết của mình.

Quyết Minh Tử có phần nửa tin nửa ngờ.

Gã không khỏi hoài nghi: “Vậy ngươi hỏi mấy thứ dư thừa kia làm gì?”

Tống Nam Thời mỉm cười: “Tò mò mà thôi. Tốt xấu gì coi như ta có chút duyên phận với mệnh bàn, trước khi tiễn nó đi thì muốn hiểu biết một tí về nó cũng không quá phận chứ?”

Ai biết vừa nói câu “có duyên phận” này, Quyết Minh Tử lập tức bùng nổ.

Gã giận dữ nói: “Đánh rắm! Mệnh bàn này vốn nên là của ta! Nếu không phải...”

Gã dừng một chút, nếu không phải cái gì lại không nói nữa.

Tống Nam Thời lại kích: “Thật vậy à? Ta không tin!”

Quyết Minh Tử cười lạnh: “Không tin? Nếu ta không hề có quan hệ với nó, sao có thể để lại nguyền rủa ở trên đó?”

Tống Nam Thời trầm tư một lát.

Sau đó nàng chậm rãi nói: “Ngươi nói là ngươi có thể sử dụng quẻ tượng khác là gian lận, lại nói mệnh bàn này vốn nên là của ngươi. Cho nên ta có thể đặt một giả thiết rằng ngươi vốn dĩ cũng không thể sử dụng hai quẻ tượng, nhưng bởi vì nguyên nhân nào đó tạm thời có được năng lực này lại không thể vận dụng tốt. Mà nay ngươi muốn mệnh bàn này là bởi vì ngươi cảm thấy dựa vào nó, ngươi có thể chân chính nắm giữ loại năng lực này.”

Sắc mặt Quyết Minh Tử khẽ biến.

Tống Nam Thời mỉm cười: “Ta đoán đúng rồi.”

“Nhưng ta muốn nói cho ngươi biết một chuyện.” Nàng cười tủm tỉm: “Ta nắm giữ hai loại quẻ tượng không liên quan gì đến mệnh bàn cả.”

Nét mặt Quyết Minh Tử thay đổi.

Nhưng gã nhanh chóng nói: “Ngươi cho rằng ta sẽ tin?”

Sắc mặt Tống Nam Thời không đổi: “Tin hay không, ngươi đều muốn giết ta không phải à?”

Quyết Minh Tử sửng sốt, ngay sau đó nói: “Ngươi thông minh đấy. Cho nên ta khuyên ngươi chủ động giao đồ cho ta, ta còn có thể cho ngươi được chết toàn thây.”

Tống Nam Thời lại nói: “Ngươi nói đông nói tây lâu như vậy với ta, là bởi vì mệnh bàn đã nhận ta là chủ, ta không chủ động từ bỏ, ngươi rất khó làm đúng không?”

Quyết Minh Tử: “Ngươi...”

Tống Nam Thời dứt khoát ngắt lời gã: “Cho nên ngươi đoán xem, ta nói đông nói tây lâu như vậy với ngươi là vì cái gì?”

Quyết Minh Tử đột nhiên hiểu ra gì đó, lập tức nhìn về phía sau Tống Nam Thời.

Không biết từ khi nào Vân Chỉ Phong và Giang Tịch đã biến mất.

Tống Nam Thời dứt khoát lui về phía sau một bước: “Ta đang đợi gian lận của ta, ngươi đang đợi cái gì?”

“Vân Chỉ Phong!”

Vân Chỉ Phong đột nhiên xuất hiện phía sau Quyết Minh Tử, chém về phía gã.

Tống Nam Thời: “Đại sư huynh! Ba mươi năm Hà Đông ba mươi năm Hà Tây, chớ khinh thiếu niên nghèo!”

Nàng hô mật mã mở bug.

Giang Tịch lao tới từ một bên khác lảo đảo một cái, suýt nữa lật thuyền tại chỗ.

Một người là Long Ngạo Thiên vừa đột phá Kim Đan.

Một người là Vân Chỉ Phong tuy rằng trọng thương, nhưng thực lực hiện giờ cũng không thể khinh thường.

Còn có nàng.

Tống Nam Thời lại lui ra phía sau hai bước.

“Ly Vi Hỏa.”

“Tốn Vi Phong.”

Nàng buông mệnh bàn xuống, lạnh lùng nhìn chiến trường.

Để nàng xem người tên là Quyết Minh Tử này rốt cuộc có bao nhiêu năng lực.

Cuối cùng bọn họ có thể ép gã đến thực lực nào?

Nàng mới nghĩ vậy, ai biết ngay sau đó lại đến niềm vui bất ngờ.

Chư Tụ và Úc Tiêu Tiêu nắm tay từ phía Tàng Thư Các vọt ra.

Tống Nam Thời thấy thế thì sửng sốt.

Nàng không kiềm được nghĩ Quyết Minh Tử này là vai ác có bối cảnh gì mà ba vai chính đến càn quét mình gã?

Hai người vừa thấy Tống Nam Thời, Chư Tụ nói ngay: “Sư muội! Bí cảnh sắp đóng cửa! Sao mọi người còn ở nơi này!”

Sau đó mới nhìn đến chiến trường trước mặt, sửng sốt.

Tống Nam Thời đang chuẩn bị giải thích cảnh tượng trước mắt với Chư Tụ, ai biết vị nhị sư tỷ này lập tức tức sùi bọt mép.

Nàng lạnh lùng nói: “Thật là chó mèo chỗ nào đến cũng dám ăn hiếp sư huynh sư muội của ta!”

Vị nhị sư tỷ biểu hiện ra tính công kích xưa nay chưa từng có, nàng không nói nhiều, rút kiếm xông lên.

Úc Tiêu Tiêu nhìn trái xem phải, thầm muốn hỗ trợ, nhưng lại sợ nhiều người, vội đến độ xoay vòng vòng.

Tống Nam Thời đang muốn an ủi nàng ấy không thiếu một hai người đâu thì thấy nàng ấy đột nhiên như nhớ ra gì, móc ra linh thạch nhét vào trong miệng con thỏ đen.

Tống Nam Thời: “!”

Theo linh thạch bị đút vào, thân hình con thỏ dần dần xảy ra biến hóa.

Hình thể nó trở nên thon dài cao lớn, bên tai sắc nhọn, đuôi dài ra, giữa trán còn có một đồ án hình thoi màu đỏ.

Úc Tiêu Tiêu: “Đi giúp mấy người sư tỷ.”

Con thỏ khẽ đáp một tiếng, nhảy vào chiến trường.

Tống Nam Thời nhìn bóng dáng con thỏ, sau một lúc lâu, rốt cuộc không nhịn nổi nói: “Một con thỏ vậy mà đều có thể lấy linh thạch làm thức ăn, tỷ có phần không muốn làm người.”

Bóng dáng con thỏ lảo đảo một cái.

Úc Tiêu Tiêu hoảng sợ nhìn nàng.

Không đến mức, thật sự không đến mức!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện