Ngoại Trừ Ta, Toàn Bộ Tông Môn Đều Là Nhân Vật Chính
Chương 67: Chương 40
Câu phòng ngừa chu đáo này của Giang Tịch vừa ra khỏi miệng, mọi người biết ngay hỏng rồi.
Vì thế trong thoáng chốc, bọn họ cũng không biết lấy ăn ý từ đâu rối rít nhào lên bịt mồm hắn.
Chư Tụ nhanh tay lẹ mắt chuẩn xác nhặt một miếng bánh trà xanh lớn nhất trên bàn lên nhét vào trong miệng hắn, ngăn chặn hắn còn định “Lý trí phân tích” thêm, nghiến răng nghiến lợi nói: “Đại sư huynh, chắc chắn huynh đói rồi!”
Vừa hay, Úc Tiêu Tiêu cũng nghĩ vậy.
Vì thế hai miếng điểm tâm cỡ siêu lớn chẳng phân biệt trước sau nhét vào trong miệng Long Ngạo Thiên, làm hắn nghẹn đến trợn trắng mắt.
Vân Chỉ Phong nhanh chóng kịp thời đổ ly trà lạnh đêm qua vào trong miệng hắn, hận không thể nhét luôn cả chén trà xuống cùng.
Hắn săn sóc nói: “Mau xuôi, xuôi.”
Giang Tịch: “Ưm ưm ưm ưm… ọe!”
Liễu lão nhân ở bên cạnh cười đến lăn lộn, lớn tiếng tuyên bố: “Trà bánh này cũng không phải đồ mới, xem tỉ lệ phải đến non nửa tháng rồi. Giang Tịch, ngươi ăn vào có vui không ha ha ha ha!”
Sắc mặt Giang Tịch xanh lè.
Mà bên kia, hai tay Tống Nam Thời ôm tờ giấy nợ vượt quá ngàn năm chỉ còn chờ nàng nhận, khóe miệng đều run rẩy.
Nàng không cầm lòng nổi bắt đầu tính theo lãi tiền mượn của tiền trang bình thường ở Tu Chân Giới, năm ngàn linh thạch tiền nợ một ngàn năm có thể có bao nhiêu lãi.
Càng tính nàng càng cảm thấy tiền đồ đen xì.
Nhưng tốt xấu gì nàng còn biết chỗ này vẫn còn một Trưởng lão Vạn Kiếm Sơn ngồi đó.
Nàng ngẩng đầu, nhìn thấy khuôn mặt ngớ ra mang theo ba phần đồng tình của Trưởng lão Vạn Kiếm Sơn.
Tống Nam Thời miễn cưỡng nở nụ cười, mang theo tí xíu hy vọng hỏi: “Vị tiền bối kia, còn từng để lại đồ gì khác không?”
Trưởng lão Vạn Kiếm Sơn: “...”
Nghe sư tổ nói, lúc vị tiền bối kia đến còn để lại hai trận pháp bị phá hoại và mấy cánh cửa bị phá hỏng.
Cộng hết những cái này lại...
Trưởng lão Vạn Kiếm Sơn nhìn hậu bối trẻ trước mắt còn chưa học ra tí thanh danh gì đã phải cõng một đống nợ, thương hại mà không nói ra những thứ này.
Vì thế ông ta nói: “Không có! Không có! Lúc vị tiền bối kia đến cũng không làm hỏng gì hết.”
Gương mặt tươi cười của Tống Nam Thời cứng đờ.
Trưởng lão chợt nhớ ra mình không có tiền ở đây: “...”
Hai người hai mặt nhìn nhau, Trưởng lão nhanh chóng quyết định, vội vàng nói: “Tông môn còn có chuyện quan trọng. Nếu gửi gắm của hai vị tiền bối đã được đưa xong, vậy tại hạ đi về trước.”
Trưởng lão nhanh chóng trốn chạy.
Tống Nam Thời dùng gương mặt tươi cười cứng đờ nhìn theo ông ta rời đi.
Chờ ông ta đi xa, những người khác liếc nhau, muốn an ủi sư muội nhiều tai nạn này.
Vân Chỉ Phong đắn đo: “Tống Nam Thời...”
Còn chưa dứt lời, đã thấy Tống Nam Thời nhanh chóng túm tờ giấy nợ ngàn năm trước kia lên, khuôn mặt nghiêm túc xưa nay chưa từng có, nhìn từng câu từng chữ.
Những người khác bị khí thế của nàng đè ép, trong giây lát cũng không dám nói chuyện.
Qua một lúc lâu, Giang Tịch trí tưởng tượng phong phú, hạ giọng nói: “Chẳng lẽ thứ thoạt nhìn như giấy nợ kia, trên thực tế có thâm ý sâu sắc?”
Vân Chỉ Phong nghe vậy một lời khó nói hết: “Ta cảm thấy...”
Chư Tụ chém đinh chặt sắt: “Không thể nào!”
Hai người vừa dứt lời thì thấy Tống Nam Thời ngẩng đầu lên từ tờ giấy nợ kia.
Sắc mặt nàng dường như nhẹ nhàng hơn một chút.
Giang Tịch vẫn cảm thấy chắc chắn nàng đã phát hiện thứ gì. Dẫu sao nhiều ngày như vậy, hắn càng thêm cảm thấy sư muội này thật sự không phải nhân vật đơn giản.
Vì thế hắn nghiêm túc nói: “Sư muội, muội phát hiện cái gì?”
Tống Nam Thời: “Không có lãi.”
Giang Tịch: “Hả?”
Tống Nam Thời vỗ vỗ ngực như một lần nữa sống lại nói: “Muội đã nghiên cứu từng câu từng chữ trên tờ giấy nợ này một lượt, phát hiện hai bên không quy định lãi. Nói cách khác muội chỉ cần quan tâm đến tiền vốn, không cần phải xem lãi hơn một ngàn năm là bao nhiêu.”
Giang Tịch: “... À.”
Tống Nam Thời: “Ha ha ha ha ha!”
Nàng vẫy giấy nợ trong tay, vui mừng sung sướng đi mất.
Mọi người: “...”
Chư Tụ im lặng một lúc sau đó yếu ớt nói: “Sao ta cảm thấy sư muội cười hơi ghê ghê?”
Liễu lão nhân lắc đầu thở dài: “Trạng thái tinh thần của sư muội ngươi có vấn đề rồi.”
Vân Chỉ Phong thở dài một tiếng, nhấc chân lên đi theo.
Lúc hắn đuổi theo Tống Nam Thời, lại thấy Tống Nam Thời đang bỏ giấy nợ kia vào trong một hộp gỗ nhỏ, rất có ý bảo quản cho tốt.
Hắn nhìn lúc lâu cuối cùng không nhịn nổi, nói: “Nếu đổi thành những người khác thì quá nửa sẽ không giữ lại tờ giấy nợ hơn ngàn năm này. Hơn một ngàn năm, người cũng đã qua ba đời, bãi biển nương dâu. Chủ nợ và người thiếu tiền năm đó đều đã không còn, ngươi cũng không cần phải xen vào nợ nần một ngàn năm trước này đâu.”
Tống Nam Thời hỏi lại: “Nếu là ngươi thì ngươi sẽ quản chứ?”
Vân Chỉ Phong im lặng một lát, nói: “Sẽ.”
Tống Nam Thời: “Cho nên, có người không còn thì có người sẽ còn.”
Nói xong, nàng không kiềm được nghiến răng nghiến lợi nói: “Ta vẫn cảm thấy lão già này nhất định cố ý. Nếu ta là loại người chỉ lấy đồ không trả nợ thì lúc trước có khi đến cửa thứ nhất cũng không qua được, càng đừng nói để mệnh bàn nhận chủ! Đệch mợ! Không phải lão già đấy muốn tìm một người tiêu tiền như rác trả nợ hộ đấy chứ!”
Vân Chỉ Phong không nhịn được bật cười, không còn lo lắng tinh thần của Tống Nam Thời có vấn đề.
Tống Nam Thời cất kỹ tráp, quay đầu thấy hắn còn chưa đi, hỏi: “Vân huynh, ngươi có biết Thẩm gia ở Trung Châu không?”
Vân Chỉ Phong hiểu rõ.
Nàng vừa gọi Vân huynh, đó là có điều cầu hắn.
Vì thế hắn cười nhạt, nói: “Ta lớn lên ở Trung Châu.”
Đôi mắt Tống Nam Thời lập tức sáng lên, nói: “Nói đi, nói đi, nói đi, nói đi.”
Vân huynh nói: “Thẩm gia có tên có tuổi ở Trung Châu có năm nhà, rải rác phân tán ở bốn nơi trong thành. Thẩm gia không ai biết càng không biết có bao nhiêu, ngươi muốn dựa vào Thẩm gia để tìm thì không biết phải tìm đến khi nào.”
Không biết phải tìm đến khi nào.
Tống Nam Thời nghe lời này khóe miệng điên cuồng vểnh lên, lại vẫn cưỡng chế làm ra vẻ mặt vô cùng đau đớn, đầy cảm xúc nói: “Vậy thật đúng là quá tiếc nuối!”
Vân Chỉ Phong: “Nhưng mà.”
Tống Nam Thời nghe thấy biến chuyển, nét mặt biến đổi.
Vân Chỉ Phong chậm rì rì nói: “Nếu vị tiền bối kia đề cập đến Thẩm gia Trung Châu trên giấy nợ, vậy chứng minh Thẩm gia trong miệng ông ta nổi danh đến mức phàm là nói ra toàn bộ Trung Châu chỉ có thể nghĩ đến nhà Thẩm gia đó. Ít nhất ở lúc ấy là như thế.”
Mặt Tống Nam Thời lập tức suy sụp.
Vân Chỉ Phong thấy thế lại nói: “Hiện tại năm Thẩm gia mà ta biết đều chỉ là gia tộc nhỏ bình thường, không có nhà nào có thành tựu như vậy.”
Tống Nam Thời lặng lẽ nhẹ nhàng thở ra, hiểu rõ: “Đó là trong một ngàn năm nay đã xuống dốc rồi.”
Nàng lại hỏi: “Vậy ngươi biết hơn một ngàn năm trước có Thẩm gia nào nổi danh không?”
Vân Chỉ Phong lắc đầu: “Ta còn chưa có thời gian kia đi tìm hiểu gia tộc đã hiu quạnh ra sao vào một ngàn năm trước.”
Ngẫm nghĩ, hắn lại bổ sung: “Đương nhiên, cũng có khả năng không chỉ xuống dốc mà Thẩm gia này đã biến mất trong một ngàn năm qua.”
Tống Nam Thời nghe vậy, vẻ mặt lại lần nữa dịu xuống.
Vân Chỉ Phong chậm rì rì: “Nhưng mà.”
Tống Nam Thời: “...”
Nàng lạnh tanh nhìn sang: “Vân huynh, ngươi chơi ta hả?”
Vân Chỉ Phong: “Nào có, nào có.”
Tống Nam Thời hít sâu một hơi: “Được rồi! Được rồi! Ngươi có chuyện thì nói hết trong một lần đi!”
Khóe miệng Văn Chỉ Phong lộ ra một nụ cười không dễ phát hiện, nói: “Tuy rằng ta không biết chuyện một ngàn năm trước, nhưng Vô Lượng Tông các ngươi xây tông cũng ở vào khoảng một ngàn năm trước. Tất nhiên sẽ có ghi chép về Trung Châu, như vậy Thẩm gia nổi danh một ngàn năm trước cũng có trong đó. Nếu ngươi thật sự muốn tìm Thẩm gia một ngàn năm trước thì không ngại về tông môn lật ghi chép tông môn.”
Được rồi! Đi qua đi lại, biện pháp có vẻ khá là trắc trở.
Tống Nam Thời uể oải xua tay: “Đã biết! Đã biết.”
...
Không chỉ có mình nàng, lúc Tống Nam Thời hỏi Vân Chỉ Phong tìm Thẩm gia, Giang Tịch cũng đang hỏi lung tung bàn tay vàng của hắn.
Hắn nói: “Liễu lão, ông biết Kiếm Thánh tiền bối là người phương nào không?”
Liễu lão nhân nghe vậy, vẻ mặt lập tức bừng tỉnh.
Ông im lặng một lát, nói với giọng phức tạp: “Quả thật là hơn một ngàn năm qua, hiện giờ, đến cả Kiếm Thánh cũng không có ai biết.”
Giang Tịch nghe vậy thì nhìn sang, đắn đo suy đoán: “Hơn một ngàn năm trước... Chẳng lẽ ông với Kiếm Thánh từng là bạn à?”
Liễu lão nhân cũng bị nhốt vào ngọc bội một ngàn năm trước.
Ai biết Liễu lão nhân nghe vậy lại cười một tiếng, nói: “Ta nào có tư cách biết Kiếm Thánh. À... Ta biết hắn, hắn không biết ta, vậy cũng coi như là biết.”
Ông ấy cười rồi trên mặt mang theo chút hồi ức, nói: “Lúc ta còn là thằng nhóc lớn như ngươi ấy, Kiếm Thánh đã thành danh nhiều năm. Ta nào có tư cách đi quen người ta.”
Ông chậm rãi nói: “Lúc Kiếm Thánh phi thăng, ta mới có vinh hạnh đứng xa xa xem nghi thức phi thăng của Kiếm Thánh. Sau khi ông ấy phi thăng, Tu Chân Giới có lời đồn ông ấy để lại truyền thừa của mình ở thế gian. Bấy giờ còn dẫn tới một phen chấn động, ai biết truyền thừa này vậy mà ở bí cảnh Bạch Ngô còn vừa hay để thằng nhóc nhà ngươi gặp được.”
Ông ấy thở dài: “Thật ra ngươi có phần may mắn đấy.”
Ông ấy nghiêm túc nhìn chằm chằm vào khuôn mặt hắn, nói: “Người ngốc có phúc của người ngốc.”
Giang Tịch hơi ngượng ngùng cười.
“Nhưng mà...” Liễu lão nhân bay ở giữa không trung sờ sờ cằm, vẻ mặt như suy tư gì đó.
Giang Tịch nhìn sang, nghi hoặc nói: “Làm sao vậy?”
Liễu lão nhân trầm tư: “Ta chỉ suy nghĩ thời đó, Kiếm Thánh không ai địch lại cũng không phải lời nói quá. Như vậy chủ nhân truyền thừa của sư muội ngươi, làm thế nào chính xác tìm được truyền thừa của Kiếm Thánh, còn có thể để ké truyền thừa dưới tình huống không động đến bí cảnh truyền thừa của người ta?”
Ông ấy sờ sờ cằm: “Thậm chí ông ta còn đi một chuyến đến Vạn Kiếm Sơn lại toàn thân mà lui, hơn nữa ép nhóm người Vạn Kiếm Sơn này không thể không giúp ông ta giữ giấy nợ chờ người truyền thừa của ông ta. Vạn Kiếm Sơn giúp Kiếm Thánh trông giữ truyền thừa là bởi vì ân tình, nhưng nếu chịu giúp ông ta bảo quản, vậy tất nhiên là kiêng kị thực lực của ông ta.”
Ông ấy lẩm bẩm: “Người như vậy, còn là Quẻ sư, không có lý do gì lại vô danh ở Tu Chân Giới. Nhưng lúc ấy ta lại chưa từng nghe nói đến Quẻ sư nào có thực lực mạnh đến trình độ này.”
Giang Tịch nghe vậy cũng nói theo bản năng: “Đúng vậy! Thực lực Quẻ sư yếu...”
Ai biết hắn còn chưa nói xong, Liễu lão nhân đã cười nhạo một tiếng ngắt lời hắn, nói: “Quẻ sư yếu? Đấy là chỉ Quẻ sư hiện tại, hơn nữa Quẻ sư còn có sư muội ngươi đấy. Sư muội ngươi có yếu à? Huống chi hơn một ngàn năm trước, Quẻ sư ở thời của ta không hề dính tí gì đến chữ “Yếu” cả. Nếu thật sự trêu chọc một Quẻ sư thực lực mạnh mẽ thì chết thế nào cũng không biết đấy.”
Giang Tịch gãi gãi đầu: “Vậy xem ra là kiến thức của ta hạn hẹp.”
Liễu lão nhân nghe xong lại không nắm lấy cơ hội cười nhạo hắn hiếm có. Không biết ông ấy đến điều gì, sắc mặt cũng không tốt lắm.
Sau đó ông ấy đột nhiên nói: “Ta từng kể với ngươi chuyện ta chết thế nào rồi nhỉ.”
Giang Tịch do dự một lát, nhỏ giọng nói: “Ông nói ông bị bạn thân đâm đao sau lưng.”
Liễu lão nhân cười lạnh một tiếng: “Tên bạn thân chó má kia của ta cũng là một Quẻ sư. Ta chết ở trên tay Quẻ sư.”
Giang Tịch sửng sốt, tay chân luống cuống.
Sau một lúc lâu, hắn chỉ ấp úng nói: “Tam sư muội cũng là Quẻ sư. Ông tốt với Tam sư muội như vậy, ta còn tưởng rằng...‘
Liễu lão nhân phất tay nói: “Ta có hận cũng phải hận kẻ đã giết ta mà không phải hận tất cả Quẻ sư. Nếu ngươi bị Kiếm tu giết, từ nay về sau ngươi còn có thể hận tất cả Kiếm tu chắc?”
“Huống chi...” Ông ấy lẩm bẩm: “Sư muội ngươi không giống kẻ kia tí gì. Ngược lại là người tên Quyết Minh Tử kia, đều là Quẻ sư. Ta nhìn kiểu gì cũng thấy gã không vừa mắt...”
...
Tống Nam Thời suy nghĩ nửa ngày, vẫn cảm thấy bọn họ phải về tông môn trước một chuyến.
Cái này chủ yếu không phải vì Thẩm gia, mà là nàng đột nhiên nhớ ra lại sắp đến thời gian phát tiền tiêu vặt hàng tháng rồi, nhưng bốn người bọn họ chưa ai lĩnh tiền tiêu hàng tháng cả.
Huống chi hiện tại Tống Nam Thời là Trúc Cơ Kỳ, ngoài lương tháng của đệ tử thân truyền mỗi tháng ra, nàng hẳn còn sẽ có thêm một phần tài nguyên tông môn cho đệ tử Trúc Cơ Kỳ.
Muỗi có nhỏ cũng là thịt, lông dê của tông môn đương nhiên nên bứt phải bứt thôi.
Nhóm người bọn họ, tuy rằng Giang Tịch là đại sư huynh, nhưng quản sự vẫn luôn là nhị sư tỷ, cho nên Tống Nam Thời không chút do dự đi tìm Chư Tụ.
Lúc nàng tìm được nhị sư tỷ, nhị sư tỷ đang buôn chuyện với tiểu sư muội đến khí thế ngất trời, cũng không biết đang nói gì.
Tống Nam Thời tới gần thấy tiểu sư muội đang thu phù truyền tin về, nghiêm túc nói: “Nhị sư tỷ nói quả nhiên không sai, sư huynh kia ở Tam Cửu Phong đã trở lại.”
Tống Nam Thời sững ra.
Tam Cửu Phong? Tam Cửu Phong làm sao vậy?
Sau đó nàng bừng tỉnh.
Đúng rồi! Nàng nhớ ra rồi Tam Cửu Phong có một sư đệ đầu năm bỏ trốn với một cô nương Yêu tộc làm sư tôn của mình tức đến chết khiếp. Trước khi nhị sư tỷ sống lại, nàng còn lấy chuyện gãi đúng chỗ ngứa này ra tám chuyện với nhị sư tỷ.
Bây giờ thấy mặt mày Chư Tụ hớn hở nói: “Tỷ nói không sai mà. Tộc của cô nương Yêu tộc kia đều là một vợ nhiều chồng. Cô nương Yêu tộc còn có chính phòng, hắn ta chạy đến làm tiểu thiếp cho người ta. Bây giờ không ở nổi nữa.”
Úc Tiêu Tiêu cũng thổn thức, nhỏ giọng nói: “Triệu sư tỷ nói sư thúc Tam Cửu Phong tức điên luôn.”
Chư Tụ ỷ vào nắm trước mọi chuyện do sống lại: “Còn chưa xong đâu. Sư thúc kia chắc chắn sẽ đánh gãy chân vị sư đệ kia.”
Tống Nam Thời vốn chỉ cho rằng nhị sư tỷ lại quen tính nhiều chuyện, nghe đến đó thì hơi khựng lại.
Nàng không kiềm được nghĩ nếu đến lúc đó nhìn chuẩn thời cơ bày bán Tục Cốt Đan ở dưới chân núi thì...
Có tương lai!
Nàng ôm mục đích không đơn thuần, ai biết Nhị sư tỷ cũng có mục đích không đơn thuần.
Chư Tụ buôn xong về lựa chọn và kết cục của đệ tử lén chạy trốn với cô nương Yêu tộc, nhìn thoáng qua con thỏ được tiểu sư muội ôm trong ngực, ám chỉ: “Có thể thấy được chỉ có tình yêu cũng không ăn no được. Lúc trước vị sư đệ kia lén chạy trốn oanh liệt, nhưng hiện giờ chẳng qua là quan niệm hai tộc bất đồng, thứ gọi là tình yêu này chỉ như hoa trong gương trăng trong nước.”
Con thỏ kia bị nàng ấy nhìn đến cứng đờ.
Trong lòng Chư Tụ cười lạnh.
Nàng không biết đời trước Thái tử Yêu tộc này bắt đầu thông đồng với tiểu sư muội từ khi nào, cho nên nàng ấy tranh thủ nhanh chóng mách lẻo.
Thái tử Yêu tộc hơn một trăm tuổi.
Tiểu sư muội nhà nàng ấy mới mười lăm tuổi đấy.
Hứ! Mặt dày vô liêm sỉ!
Nàng thấm thía nói: “Cho nên về sau tiểu sư muội không thể tìm đạo lữ Yêu tộc, quan niệm bất đồng không sống được đâu!”
Tiểu sư muội hoàn toàn không biết gì cả vỗ ngực bảo đảm: “Muội sẽ không tìm Yêu tộc!”
Tống Nam Thời nghe vậy không kìm được bật cười.
Nhị sư tỷ này của mình thật đúng là...
Nàng vừa cười, hai người lập tức nhìn sang.
Tống Nam Thời đi qua chào hỏi với vẻ tự nhiên.
Chư Tụ vừa đáp lại vừa như suy tư gì đó.
Nàng đột nhiên nhớ ra năm nay tam sư muội cũng mới mười bảy.
Nhưng đại ma vương Vân Chỉ Phong kia... cũng phải một trăm tuổi rồi nhỉ.
Ồ cái này...
Nhị sư tỷ vừa thầm nói Thái tử Yêu tộc không biết xấu hổ lập tức lộ ra vẻ rối rắm.
Tuy rằng ma đầu Vân Chỉ Phong kia dỗ sư muội 17 tuổi của nàng ấy thoạt nhìn rất không biết xấu hổ, nhưng mà...
Nàng ấy lại nghĩ tới bóng dáng Vân Chỉ Phong không chút do dự nhảy vào bí cảnh sụp xuống.
Nhị sư tỷ: Hắn thật yêu muội ấy.
Trong lúc nhất thời Chư Tụ thổn thức.
Quân sinh ta chưa sinh, ta sinh...
Thôi, một trăm tuổi ở Tu Chân Giới cũng coi như chưa già.
Nhưng hắn thật sự yêu muội ấy.
“Sư tỷ? Sư tỷ?”
Chư Tụ lấy lại tinh thần, nhìn về phía tam sư muội của mình: “Làm sao vậy?”
Tống Nam Thời: “Muội hỏi khi nào chúng ta trở về?”
Chư Tụ khựng lại: “Sư muội muốn về?”
Tống Nam Thời gật đầu như không có việc gì: “Chủ yếu là sắp phát tiền tiêu hàng tháng.”
Chư Tụ sửng sốt, không khỏi bật cười.
Nàng đang muốn nói gì đó thì phù truyền tin của nàng chợt vang lên.
Nàng nhìn thoáng qua theo bản năng.
Sư tôn.
Chư Tụ hơi khựng lại lập tức chuẩn bị ngắt.
Nhưng đối phương lại không cho nàng thời gian này.
Phù truyền tin của nàng tự động mở ra.
Đối diện truyền đến giọng lạnh lùng của sư tôn: “Chư Tụ, nàng đang ở đâu?”
Chư Tụ im lặng một lát rồi hờ hững nói: “Vạn Kiếm Sơn.”
Giọng sư tôn không nghe ra vui buồn: “Trở về.”
Chư Tụ hít sâu một hơi: “Ta...”
Còn chưa nói thành câu, Tống Nam Thời ở cạnh lại đột nhiên cười, nhàn nhạt nói: “Ngại quá sư tôn! Còn chưa chơi đủ, không định trở về.”
Nói xong nàng lập tức vươn tay, xé phù truyền tin của Chư Tụ.
Chư Tụ kinh ngạc ngẩng đầu: “Muội...”
Tống Nam Thời cười tủm tỉm: “Tỷ yên tâm, muội không dựa vào sư tôn để kiếm cơm.”
Chư Tụ im lặng một lát: “Nhưng mà không phải vừa rồi muội muốn về à?”
Tống Nam Thời: “Không muốn! Chúng ta chơi tiếp nửa năm, một năm cũng được.”
Chư Tụ nhìn nàng một lúc lâu rồi đột nhiên bật cười.
Nàng nhỏ giọng nói: “Về thôi, cũng đến lúc rồi.”
Vừa hay, nàng cũng nên có một kết thúc.
Chư Tụ đứng dậy rời đi.
Tống Nam Thời nhìn bóng dáng nàng ấy, đột nhiên phiền muộn đến hoảng.
Trước kia, nàng xem bất kỳ nhân vật chính nào bên cạnh mình đều như xem câu chuyện không liên quan gì đến mình.
Nàng biết bọn họ cực khổ, biết kết cục của bọn họ, nhưng nàng không để ý chút nào.
Bọn họ là nhân vật chính.
Nhưng mà bây giờ...
Tống Nam Thời đứng dậy.
Úc Tiêu Tiêu ở phía sau ấp úng: “Sư tỷ...”
Tống Nam Thời lập tức quay đầu lại, nghiêm túc nói: “Tỷ cho muội một quyển sách dạy dỗ thú cưng, nhớ xem đấy!”
Úc Tiêu Tiêu mờ mịt: “Vâng.”
Thỏ đen: “...”
Hắn cảm thấy hình như mỗi người ở chỗ này đều nhằm vào hắn.
Tống Nam Thời trở lại phòng mình.
Nàng có một thói quen, đó chính là khi mình không thoải mái, nàng nhất định cũng phải để cho người khác không thoải mái. Cái này gọi là chuyển cảm xúc.
Nhưng hiện tại nàng không có năng lực làm sư tôn của mình không thoải mái.
Một khi đã như vậy thì...
Tống Nam Thời đột nhiên lấy một quyển Vạn Tông Lục từ nhẫn trữ vật tùy thân của mình, lật đến mã ký hiệu liên lạc Tiên Minh.
Nàng không chút do dự xé một tấm phù truyền tin.
Bên kia rất nhanh tiếp phù, là giọng một tiểu ca ca trẻ.
Tiểu ca ca: “Xin hỏi vị tu sĩ này...”
Tống Nam Thời cố ý hạ giọng: “Ta muốn nặc danh tố cáo một tông môn.”
Giọng nàng quá có sức cuốn hút, tiểu ca ca lập tức nghiêm túc, vô thức nhỏ giọng nói: “Ngươi muốn tố cáo cái gì?”
Giọng Tống Nam Thời càng thấp, vẻ mặt lại rất thản nhiên.
Nàng nói: “Ta muốn tố cáo Thương Ngô Phái, bọn họ nhân lúc bí cảnh Bạch Ngô mở ra giả tạo một bí cảnh Hắc Ngô. Nhưng ta bị lừa gạt đi rồi thì mới phát hiện bí cảnh này căn bản không tồn tại, tiền lương vốn đã thỏa thuận cũng không tồn tại. Tông môn kia đã trực tiếp tạo ra một bí cảnh giả, nghi vấn bán hàng đa cấp. Tại hạ trăm cay ngàn đắng trốn thoát...”
Nước mắt và nước mũi của Tống Nam Thời đều rơi xuống.
Người nọ lập tức đầy căm phẫn, nhanh chóng nói: “Tối nay chúng ta sẽ phái người đi tra Thương Ngô Phái ngay. Nếu lời tiên tử là thật, Tiên Minh tất nhiên sẽ lấy lại công bằng cho tiên tử!”
Giọng Tống Nam Thời như khóc như tố: “Ta tin tưởng Tiên Minh nhất định sẽ làm chủ cho tiểu nữ!”
Sau đó dứt khoát xé phù truyền tin.
Sau khi tiện tay tố cáo bán hàng đa cấp, vẻ mặt của Tống Nam Thời lập tức nhẹ nhàng, ngân nga đi ngủ.
Đau khổ sẽ không biến mất, chỉ chuyển từ trên người ta sang bên người ngươi.
Ngươi nói đúng chứ, Quyết Minh Tử?
Vì thế màn đêm buông xuống, Tiên Minh dẫn người xông vào tổ chức Thương Ngô Phái đã chỉ còn là vỏ rỗng vài chục năm qua.
Người cầm đầu tra xét một lần, vung tay lên: “Mang hết đi!”
Ngày hôm sau, chờ đến lúc mấy người Tống Nam Thời bọn họ thương lượng chuẩn bị khởi hành, Quyết Minh Tử đã bị thương nặng cuối cùng cũng nghiêng ngả lảo đảo về tới Thương Ngô Phái.
Ra đón gã chỉ có một tu sĩ, sắc mặt tái nhợt, vừa thấy gã đã khóc: “Tôn giả...”
Quyết Minh Tử không có thời gian nghe hắn ta khóc, chỉ nói: “Gọi tất cả mọi người đi. Nơi này không thể ở nữa, chúng ta đi tìm bản thể của ta!”
Gã khụ một tiếng, lại bổ sung nói: “Tiền tài có thể mang được thì mang hết đi. Tuy tông môn này không còn linh thạch, nhưng nhiều năm như vậy thứ tốt cũng không ít.”
Gã nói xong, lại thấy cấp dưới kia còn chưa động đậy.
Quyết Minh Tử nhíu mày: “Bảo ngươi gọi hết mọi người đi.”
Cấp dưới khô khốc trả lời: “Gọi hết rồi.”
Quyết Minh Tử: “Chỗ nào?”
Cấp dưới: “Còn không phải đứng đây rồi à.”
Hắn ta cười thảm: “Chỉ còn mình ta.”
Quyết Minh Tử sửng sốt: “Những người khác đâu?”
Cấp dưới: “Bị Tiên Minh đưa đi rồi.”
Ánh mắt Quyết Minh Tử sắc bén: “Không nghĩ tới vậy mà lại lộ trước Tiên Minh. Nhân lúc bọn họ còn chưa kịp biết tình huống, ngươi nhanh chóng đổi tất cả đồ của tông môn thành linh thạch. Chúng ta đi tìm bản thể!”
Cấp dưới vẫn bất động.
Quyết Minh Tử dần dần nóng nảy: “Lại làm sao vậy!”
Cấp dưới: “Phòng ở và khế đất của chúng ta đều bị Tiên Minh thu hồi.”
Quyết Minh Tử: “Vậy kho hàng...”
Cấp dưới: “Kho hàng bị mang đi, nói là tang vật.”
Quyết Minh Tử hộc máu: “Tiên Minh có quyền gì thu đồ của chúng ta!”
Cấp dưới: “Bởi vì có người tố cáo chúng ta.”
Hắn ta dừng một chút: “Nói chúng ta bán hàng đa cấp.”
Quyết Minh Tử: “...”
Hắn đột nhiên nổi điên: “Tống Nam Thời! Tống Nam Thời! Ta và ngươi không đợi trời chung!”
Cấp dưới chờ hắn điên xong.
Quyết Minh Tử hít sâu một hơi, run rẩy nói: “Ngươi nói luôn chúng ta còn thừa cái gì đi!”
Cấp dưới run rẩy lấy ra hai miếng gạch ngọc từ trong ngực: “Đây là thứ tôn giả dùng lót chân, bọn họ chê có nấm chân nên không mang đi.”
Quyết Minh Tử: “...”
Gã lập tức già đi mười tuổi: “Đổi đi.”
Hiệu cầm đồ.
Chưởng quầy cười tủm tỉm không mất lòng ai: “Hai miếng gạch ngọc lót chân, 300 linh thạch.”
Ông ta cười tủm tỉm: “Hoan nghênh lần sau lại đến.”
Vì thế trong thoáng chốc, bọn họ cũng không biết lấy ăn ý từ đâu rối rít nhào lên bịt mồm hắn.
Chư Tụ nhanh tay lẹ mắt chuẩn xác nhặt một miếng bánh trà xanh lớn nhất trên bàn lên nhét vào trong miệng hắn, ngăn chặn hắn còn định “Lý trí phân tích” thêm, nghiến răng nghiến lợi nói: “Đại sư huynh, chắc chắn huynh đói rồi!”
Vừa hay, Úc Tiêu Tiêu cũng nghĩ vậy.
Vì thế hai miếng điểm tâm cỡ siêu lớn chẳng phân biệt trước sau nhét vào trong miệng Long Ngạo Thiên, làm hắn nghẹn đến trợn trắng mắt.
Vân Chỉ Phong nhanh chóng kịp thời đổ ly trà lạnh đêm qua vào trong miệng hắn, hận không thể nhét luôn cả chén trà xuống cùng.
Hắn săn sóc nói: “Mau xuôi, xuôi.”
Giang Tịch: “Ưm ưm ưm ưm… ọe!”
Liễu lão nhân ở bên cạnh cười đến lăn lộn, lớn tiếng tuyên bố: “Trà bánh này cũng không phải đồ mới, xem tỉ lệ phải đến non nửa tháng rồi. Giang Tịch, ngươi ăn vào có vui không ha ha ha ha!”
Sắc mặt Giang Tịch xanh lè.
Mà bên kia, hai tay Tống Nam Thời ôm tờ giấy nợ vượt quá ngàn năm chỉ còn chờ nàng nhận, khóe miệng đều run rẩy.
Nàng không cầm lòng nổi bắt đầu tính theo lãi tiền mượn của tiền trang bình thường ở Tu Chân Giới, năm ngàn linh thạch tiền nợ một ngàn năm có thể có bao nhiêu lãi.
Càng tính nàng càng cảm thấy tiền đồ đen xì.
Nhưng tốt xấu gì nàng còn biết chỗ này vẫn còn một Trưởng lão Vạn Kiếm Sơn ngồi đó.
Nàng ngẩng đầu, nhìn thấy khuôn mặt ngớ ra mang theo ba phần đồng tình của Trưởng lão Vạn Kiếm Sơn.
Tống Nam Thời miễn cưỡng nở nụ cười, mang theo tí xíu hy vọng hỏi: “Vị tiền bối kia, còn từng để lại đồ gì khác không?”
Trưởng lão Vạn Kiếm Sơn: “...”
Nghe sư tổ nói, lúc vị tiền bối kia đến còn để lại hai trận pháp bị phá hoại và mấy cánh cửa bị phá hỏng.
Cộng hết những cái này lại...
Trưởng lão Vạn Kiếm Sơn nhìn hậu bối trẻ trước mắt còn chưa học ra tí thanh danh gì đã phải cõng một đống nợ, thương hại mà không nói ra những thứ này.
Vì thế ông ta nói: “Không có! Không có! Lúc vị tiền bối kia đến cũng không làm hỏng gì hết.”
Gương mặt tươi cười của Tống Nam Thời cứng đờ.
Trưởng lão chợt nhớ ra mình không có tiền ở đây: “...”
Hai người hai mặt nhìn nhau, Trưởng lão nhanh chóng quyết định, vội vàng nói: “Tông môn còn có chuyện quan trọng. Nếu gửi gắm của hai vị tiền bối đã được đưa xong, vậy tại hạ đi về trước.”
Trưởng lão nhanh chóng trốn chạy.
Tống Nam Thời dùng gương mặt tươi cười cứng đờ nhìn theo ông ta rời đi.
Chờ ông ta đi xa, những người khác liếc nhau, muốn an ủi sư muội nhiều tai nạn này.
Vân Chỉ Phong đắn đo: “Tống Nam Thời...”
Còn chưa dứt lời, đã thấy Tống Nam Thời nhanh chóng túm tờ giấy nợ ngàn năm trước kia lên, khuôn mặt nghiêm túc xưa nay chưa từng có, nhìn từng câu từng chữ.
Những người khác bị khí thế của nàng đè ép, trong giây lát cũng không dám nói chuyện.
Qua một lúc lâu, Giang Tịch trí tưởng tượng phong phú, hạ giọng nói: “Chẳng lẽ thứ thoạt nhìn như giấy nợ kia, trên thực tế có thâm ý sâu sắc?”
Vân Chỉ Phong nghe vậy một lời khó nói hết: “Ta cảm thấy...”
Chư Tụ chém đinh chặt sắt: “Không thể nào!”
Hai người vừa dứt lời thì thấy Tống Nam Thời ngẩng đầu lên từ tờ giấy nợ kia.
Sắc mặt nàng dường như nhẹ nhàng hơn một chút.
Giang Tịch vẫn cảm thấy chắc chắn nàng đã phát hiện thứ gì. Dẫu sao nhiều ngày như vậy, hắn càng thêm cảm thấy sư muội này thật sự không phải nhân vật đơn giản.
Vì thế hắn nghiêm túc nói: “Sư muội, muội phát hiện cái gì?”
Tống Nam Thời: “Không có lãi.”
Giang Tịch: “Hả?”
Tống Nam Thời vỗ vỗ ngực như một lần nữa sống lại nói: “Muội đã nghiên cứu từng câu từng chữ trên tờ giấy nợ này một lượt, phát hiện hai bên không quy định lãi. Nói cách khác muội chỉ cần quan tâm đến tiền vốn, không cần phải xem lãi hơn một ngàn năm là bao nhiêu.”
Giang Tịch: “... À.”
Tống Nam Thời: “Ha ha ha ha ha!”
Nàng vẫy giấy nợ trong tay, vui mừng sung sướng đi mất.
Mọi người: “...”
Chư Tụ im lặng một lúc sau đó yếu ớt nói: “Sao ta cảm thấy sư muội cười hơi ghê ghê?”
Liễu lão nhân lắc đầu thở dài: “Trạng thái tinh thần của sư muội ngươi có vấn đề rồi.”
Vân Chỉ Phong thở dài một tiếng, nhấc chân lên đi theo.
Lúc hắn đuổi theo Tống Nam Thời, lại thấy Tống Nam Thời đang bỏ giấy nợ kia vào trong một hộp gỗ nhỏ, rất có ý bảo quản cho tốt.
Hắn nhìn lúc lâu cuối cùng không nhịn nổi, nói: “Nếu đổi thành những người khác thì quá nửa sẽ không giữ lại tờ giấy nợ hơn ngàn năm này. Hơn một ngàn năm, người cũng đã qua ba đời, bãi biển nương dâu. Chủ nợ và người thiếu tiền năm đó đều đã không còn, ngươi cũng không cần phải xen vào nợ nần một ngàn năm trước này đâu.”
Tống Nam Thời hỏi lại: “Nếu là ngươi thì ngươi sẽ quản chứ?”
Vân Chỉ Phong im lặng một lát, nói: “Sẽ.”
Tống Nam Thời: “Cho nên, có người không còn thì có người sẽ còn.”
Nói xong, nàng không kiềm được nghiến răng nghiến lợi nói: “Ta vẫn cảm thấy lão già này nhất định cố ý. Nếu ta là loại người chỉ lấy đồ không trả nợ thì lúc trước có khi đến cửa thứ nhất cũng không qua được, càng đừng nói để mệnh bàn nhận chủ! Đệch mợ! Không phải lão già đấy muốn tìm một người tiêu tiền như rác trả nợ hộ đấy chứ!”
Vân Chỉ Phong không nhịn được bật cười, không còn lo lắng tinh thần của Tống Nam Thời có vấn đề.
Tống Nam Thời cất kỹ tráp, quay đầu thấy hắn còn chưa đi, hỏi: “Vân huynh, ngươi có biết Thẩm gia ở Trung Châu không?”
Vân Chỉ Phong hiểu rõ.
Nàng vừa gọi Vân huynh, đó là có điều cầu hắn.
Vì thế hắn cười nhạt, nói: “Ta lớn lên ở Trung Châu.”
Đôi mắt Tống Nam Thời lập tức sáng lên, nói: “Nói đi, nói đi, nói đi, nói đi.”
Vân huynh nói: “Thẩm gia có tên có tuổi ở Trung Châu có năm nhà, rải rác phân tán ở bốn nơi trong thành. Thẩm gia không ai biết càng không biết có bao nhiêu, ngươi muốn dựa vào Thẩm gia để tìm thì không biết phải tìm đến khi nào.”
Không biết phải tìm đến khi nào.
Tống Nam Thời nghe lời này khóe miệng điên cuồng vểnh lên, lại vẫn cưỡng chế làm ra vẻ mặt vô cùng đau đớn, đầy cảm xúc nói: “Vậy thật đúng là quá tiếc nuối!”
Vân Chỉ Phong: “Nhưng mà.”
Tống Nam Thời nghe thấy biến chuyển, nét mặt biến đổi.
Vân Chỉ Phong chậm rì rì nói: “Nếu vị tiền bối kia đề cập đến Thẩm gia Trung Châu trên giấy nợ, vậy chứng minh Thẩm gia trong miệng ông ta nổi danh đến mức phàm là nói ra toàn bộ Trung Châu chỉ có thể nghĩ đến nhà Thẩm gia đó. Ít nhất ở lúc ấy là như thế.”
Mặt Tống Nam Thời lập tức suy sụp.
Vân Chỉ Phong thấy thế lại nói: “Hiện tại năm Thẩm gia mà ta biết đều chỉ là gia tộc nhỏ bình thường, không có nhà nào có thành tựu như vậy.”
Tống Nam Thời lặng lẽ nhẹ nhàng thở ra, hiểu rõ: “Đó là trong một ngàn năm nay đã xuống dốc rồi.”
Nàng lại hỏi: “Vậy ngươi biết hơn một ngàn năm trước có Thẩm gia nào nổi danh không?”
Vân Chỉ Phong lắc đầu: “Ta còn chưa có thời gian kia đi tìm hiểu gia tộc đã hiu quạnh ra sao vào một ngàn năm trước.”
Ngẫm nghĩ, hắn lại bổ sung: “Đương nhiên, cũng có khả năng không chỉ xuống dốc mà Thẩm gia này đã biến mất trong một ngàn năm qua.”
Tống Nam Thời nghe vậy, vẻ mặt lại lần nữa dịu xuống.
Vân Chỉ Phong chậm rì rì: “Nhưng mà.”
Tống Nam Thời: “...”
Nàng lạnh tanh nhìn sang: “Vân huynh, ngươi chơi ta hả?”
Vân Chỉ Phong: “Nào có, nào có.”
Tống Nam Thời hít sâu một hơi: “Được rồi! Được rồi! Ngươi có chuyện thì nói hết trong một lần đi!”
Khóe miệng Văn Chỉ Phong lộ ra một nụ cười không dễ phát hiện, nói: “Tuy rằng ta không biết chuyện một ngàn năm trước, nhưng Vô Lượng Tông các ngươi xây tông cũng ở vào khoảng một ngàn năm trước. Tất nhiên sẽ có ghi chép về Trung Châu, như vậy Thẩm gia nổi danh một ngàn năm trước cũng có trong đó. Nếu ngươi thật sự muốn tìm Thẩm gia một ngàn năm trước thì không ngại về tông môn lật ghi chép tông môn.”
Được rồi! Đi qua đi lại, biện pháp có vẻ khá là trắc trở.
Tống Nam Thời uể oải xua tay: “Đã biết! Đã biết.”
...
Không chỉ có mình nàng, lúc Tống Nam Thời hỏi Vân Chỉ Phong tìm Thẩm gia, Giang Tịch cũng đang hỏi lung tung bàn tay vàng của hắn.
Hắn nói: “Liễu lão, ông biết Kiếm Thánh tiền bối là người phương nào không?”
Liễu lão nhân nghe vậy, vẻ mặt lập tức bừng tỉnh.
Ông im lặng một lát, nói với giọng phức tạp: “Quả thật là hơn một ngàn năm qua, hiện giờ, đến cả Kiếm Thánh cũng không có ai biết.”
Giang Tịch nghe vậy thì nhìn sang, đắn đo suy đoán: “Hơn một ngàn năm trước... Chẳng lẽ ông với Kiếm Thánh từng là bạn à?”
Liễu lão nhân cũng bị nhốt vào ngọc bội một ngàn năm trước.
Ai biết Liễu lão nhân nghe vậy lại cười một tiếng, nói: “Ta nào có tư cách biết Kiếm Thánh. À... Ta biết hắn, hắn không biết ta, vậy cũng coi như là biết.”
Ông ấy cười rồi trên mặt mang theo chút hồi ức, nói: “Lúc ta còn là thằng nhóc lớn như ngươi ấy, Kiếm Thánh đã thành danh nhiều năm. Ta nào có tư cách đi quen người ta.”
Ông chậm rãi nói: “Lúc Kiếm Thánh phi thăng, ta mới có vinh hạnh đứng xa xa xem nghi thức phi thăng của Kiếm Thánh. Sau khi ông ấy phi thăng, Tu Chân Giới có lời đồn ông ấy để lại truyền thừa của mình ở thế gian. Bấy giờ còn dẫn tới một phen chấn động, ai biết truyền thừa này vậy mà ở bí cảnh Bạch Ngô còn vừa hay để thằng nhóc nhà ngươi gặp được.”
Ông ấy thở dài: “Thật ra ngươi có phần may mắn đấy.”
Ông ấy nghiêm túc nhìn chằm chằm vào khuôn mặt hắn, nói: “Người ngốc có phúc của người ngốc.”
Giang Tịch hơi ngượng ngùng cười.
“Nhưng mà...” Liễu lão nhân bay ở giữa không trung sờ sờ cằm, vẻ mặt như suy tư gì đó.
Giang Tịch nhìn sang, nghi hoặc nói: “Làm sao vậy?”
Liễu lão nhân trầm tư: “Ta chỉ suy nghĩ thời đó, Kiếm Thánh không ai địch lại cũng không phải lời nói quá. Như vậy chủ nhân truyền thừa của sư muội ngươi, làm thế nào chính xác tìm được truyền thừa của Kiếm Thánh, còn có thể để ké truyền thừa dưới tình huống không động đến bí cảnh truyền thừa của người ta?”
Ông ấy sờ sờ cằm: “Thậm chí ông ta còn đi một chuyến đến Vạn Kiếm Sơn lại toàn thân mà lui, hơn nữa ép nhóm người Vạn Kiếm Sơn này không thể không giúp ông ta giữ giấy nợ chờ người truyền thừa của ông ta. Vạn Kiếm Sơn giúp Kiếm Thánh trông giữ truyền thừa là bởi vì ân tình, nhưng nếu chịu giúp ông ta bảo quản, vậy tất nhiên là kiêng kị thực lực của ông ta.”
Ông ấy lẩm bẩm: “Người như vậy, còn là Quẻ sư, không có lý do gì lại vô danh ở Tu Chân Giới. Nhưng lúc ấy ta lại chưa từng nghe nói đến Quẻ sư nào có thực lực mạnh đến trình độ này.”
Giang Tịch nghe vậy cũng nói theo bản năng: “Đúng vậy! Thực lực Quẻ sư yếu...”
Ai biết hắn còn chưa nói xong, Liễu lão nhân đã cười nhạo một tiếng ngắt lời hắn, nói: “Quẻ sư yếu? Đấy là chỉ Quẻ sư hiện tại, hơn nữa Quẻ sư còn có sư muội ngươi đấy. Sư muội ngươi có yếu à? Huống chi hơn một ngàn năm trước, Quẻ sư ở thời của ta không hề dính tí gì đến chữ “Yếu” cả. Nếu thật sự trêu chọc một Quẻ sư thực lực mạnh mẽ thì chết thế nào cũng không biết đấy.”
Giang Tịch gãi gãi đầu: “Vậy xem ra là kiến thức của ta hạn hẹp.”
Liễu lão nhân nghe xong lại không nắm lấy cơ hội cười nhạo hắn hiếm có. Không biết ông ấy đến điều gì, sắc mặt cũng không tốt lắm.
Sau đó ông ấy đột nhiên nói: “Ta từng kể với ngươi chuyện ta chết thế nào rồi nhỉ.”
Giang Tịch do dự một lát, nhỏ giọng nói: “Ông nói ông bị bạn thân đâm đao sau lưng.”
Liễu lão nhân cười lạnh một tiếng: “Tên bạn thân chó má kia của ta cũng là một Quẻ sư. Ta chết ở trên tay Quẻ sư.”
Giang Tịch sửng sốt, tay chân luống cuống.
Sau một lúc lâu, hắn chỉ ấp úng nói: “Tam sư muội cũng là Quẻ sư. Ông tốt với Tam sư muội như vậy, ta còn tưởng rằng...‘
Liễu lão nhân phất tay nói: “Ta có hận cũng phải hận kẻ đã giết ta mà không phải hận tất cả Quẻ sư. Nếu ngươi bị Kiếm tu giết, từ nay về sau ngươi còn có thể hận tất cả Kiếm tu chắc?”
“Huống chi...” Ông ấy lẩm bẩm: “Sư muội ngươi không giống kẻ kia tí gì. Ngược lại là người tên Quyết Minh Tử kia, đều là Quẻ sư. Ta nhìn kiểu gì cũng thấy gã không vừa mắt...”
...
Tống Nam Thời suy nghĩ nửa ngày, vẫn cảm thấy bọn họ phải về tông môn trước một chuyến.
Cái này chủ yếu không phải vì Thẩm gia, mà là nàng đột nhiên nhớ ra lại sắp đến thời gian phát tiền tiêu vặt hàng tháng rồi, nhưng bốn người bọn họ chưa ai lĩnh tiền tiêu hàng tháng cả.
Huống chi hiện tại Tống Nam Thời là Trúc Cơ Kỳ, ngoài lương tháng của đệ tử thân truyền mỗi tháng ra, nàng hẳn còn sẽ có thêm một phần tài nguyên tông môn cho đệ tử Trúc Cơ Kỳ.
Muỗi có nhỏ cũng là thịt, lông dê của tông môn đương nhiên nên bứt phải bứt thôi.
Nhóm người bọn họ, tuy rằng Giang Tịch là đại sư huynh, nhưng quản sự vẫn luôn là nhị sư tỷ, cho nên Tống Nam Thời không chút do dự đi tìm Chư Tụ.
Lúc nàng tìm được nhị sư tỷ, nhị sư tỷ đang buôn chuyện với tiểu sư muội đến khí thế ngất trời, cũng không biết đang nói gì.
Tống Nam Thời tới gần thấy tiểu sư muội đang thu phù truyền tin về, nghiêm túc nói: “Nhị sư tỷ nói quả nhiên không sai, sư huynh kia ở Tam Cửu Phong đã trở lại.”
Tống Nam Thời sững ra.
Tam Cửu Phong? Tam Cửu Phong làm sao vậy?
Sau đó nàng bừng tỉnh.
Đúng rồi! Nàng nhớ ra rồi Tam Cửu Phong có một sư đệ đầu năm bỏ trốn với một cô nương Yêu tộc làm sư tôn của mình tức đến chết khiếp. Trước khi nhị sư tỷ sống lại, nàng còn lấy chuyện gãi đúng chỗ ngứa này ra tám chuyện với nhị sư tỷ.
Bây giờ thấy mặt mày Chư Tụ hớn hở nói: “Tỷ nói không sai mà. Tộc của cô nương Yêu tộc kia đều là một vợ nhiều chồng. Cô nương Yêu tộc còn có chính phòng, hắn ta chạy đến làm tiểu thiếp cho người ta. Bây giờ không ở nổi nữa.”
Úc Tiêu Tiêu cũng thổn thức, nhỏ giọng nói: “Triệu sư tỷ nói sư thúc Tam Cửu Phong tức điên luôn.”
Chư Tụ ỷ vào nắm trước mọi chuyện do sống lại: “Còn chưa xong đâu. Sư thúc kia chắc chắn sẽ đánh gãy chân vị sư đệ kia.”
Tống Nam Thời vốn chỉ cho rằng nhị sư tỷ lại quen tính nhiều chuyện, nghe đến đó thì hơi khựng lại.
Nàng không kiềm được nghĩ nếu đến lúc đó nhìn chuẩn thời cơ bày bán Tục Cốt Đan ở dưới chân núi thì...
Có tương lai!
Nàng ôm mục đích không đơn thuần, ai biết Nhị sư tỷ cũng có mục đích không đơn thuần.
Chư Tụ buôn xong về lựa chọn và kết cục của đệ tử lén chạy trốn với cô nương Yêu tộc, nhìn thoáng qua con thỏ được tiểu sư muội ôm trong ngực, ám chỉ: “Có thể thấy được chỉ có tình yêu cũng không ăn no được. Lúc trước vị sư đệ kia lén chạy trốn oanh liệt, nhưng hiện giờ chẳng qua là quan niệm hai tộc bất đồng, thứ gọi là tình yêu này chỉ như hoa trong gương trăng trong nước.”
Con thỏ kia bị nàng ấy nhìn đến cứng đờ.
Trong lòng Chư Tụ cười lạnh.
Nàng không biết đời trước Thái tử Yêu tộc này bắt đầu thông đồng với tiểu sư muội từ khi nào, cho nên nàng ấy tranh thủ nhanh chóng mách lẻo.
Thái tử Yêu tộc hơn một trăm tuổi.
Tiểu sư muội nhà nàng ấy mới mười lăm tuổi đấy.
Hứ! Mặt dày vô liêm sỉ!
Nàng thấm thía nói: “Cho nên về sau tiểu sư muội không thể tìm đạo lữ Yêu tộc, quan niệm bất đồng không sống được đâu!”
Tiểu sư muội hoàn toàn không biết gì cả vỗ ngực bảo đảm: “Muội sẽ không tìm Yêu tộc!”
Tống Nam Thời nghe vậy không kìm được bật cười.
Nhị sư tỷ này của mình thật đúng là...
Nàng vừa cười, hai người lập tức nhìn sang.
Tống Nam Thời đi qua chào hỏi với vẻ tự nhiên.
Chư Tụ vừa đáp lại vừa như suy tư gì đó.
Nàng đột nhiên nhớ ra năm nay tam sư muội cũng mới mười bảy.
Nhưng đại ma vương Vân Chỉ Phong kia... cũng phải một trăm tuổi rồi nhỉ.
Ồ cái này...
Nhị sư tỷ vừa thầm nói Thái tử Yêu tộc không biết xấu hổ lập tức lộ ra vẻ rối rắm.
Tuy rằng ma đầu Vân Chỉ Phong kia dỗ sư muội 17 tuổi của nàng ấy thoạt nhìn rất không biết xấu hổ, nhưng mà...
Nàng ấy lại nghĩ tới bóng dáng Vân Chỉ Phong không chút do dự nhảy vào bí cảnh sụp xuống.
Nhị sư tỷ: Hắn thật yêu muội ấy.
Trong lúc nhất thời Chư Tụ thổn thức.
Quân sinh ta chưa sinh, ta sinh...
Thôi, một trăm tuổi ở Tu Chân Giới cũng coi như chưa già.
Nhưng hắn thật sự yêu muội ấy.
“Sư tỷ? Sư tỷ?”
Chư Tụ lấy lại tinh thần, nhìn về phía tam sư muội của mình: “Làm sao vậy?”
Tống Nam Thời: “Muội hỏi khi nào chúng ta trở về?”
Chư Tụ khựng lại: “Sư muội muốn về?”
Tống Nam Thời gật đầu như không có việc gì: “Chủ yếu là sắp phát tiền tiêu hàng tháng.”
Chư Tụ sửng sốt, không khỏi bật cười.
Nàng đang muốn nói gì đó thì phù truyền tin của nàng chợt vang lên.
Nàng nhìn thoáng qua theo bản năng.
Sư tôn.
Chư Tụ hơi khựng lại lập tức chuẩn bị ngắt.
Nhưng đối phương lại không cho nàng thời gian này.
Phù truyền tin của nàng tự động mở ra.
Đối diện truyền đến giọng lạnh lùng của sư tôn: “Chư Tụ, nàng đang ở đâu?”
Chư Tụ im lặng một lát rồi hờ hững nói: “Vạn Kiếm Sơn.”
Giọng sư tôn không nghe ra vui buồn: “Trở về.”
Chư Tụ hít sâu một hơi: “Ta...”
Còn chưa nói thành câu, Tống Nam Thời ở cạnh lại đột nhiên cười, nhàn nhạt nói: “Ngại quá sư tôn! Còn chưa chơi đủ, không định trở về.”
Nói xong nàng lập tức vươn tay, xé phù truyền tin của Chư Tụ.
Chư Tụ kinh ngạc ngẩng đầu: “Muội...”
Tống Nam Thời cười tủm tỉm: “Tỷ yên tâm, muội không dựa vào sư tôn để kiếm cơm.”
Chư Tụ im lặng một lát: “Nhưng mà không phải vừa rồi muội muốn về à?”
Tống Nam Thời: “Không muốn! Chúng ta chơi tiếp nửa năm, một năm cũng được.”
Chư Tụ nhìn nàng một lúc lâu rồi đột nhiên bật cười.
Nàng nhỏ giọng nói: “Về thôi, cũng đến lúc rồi.”
Vừa hay, nàng cũng nên có một kết thúc.
Chư Tụ đứng dậy rời đi.
Tống Nam Thời nhìn bóng dáng nàng ấy, đột nhiên phiền muộn đến hoảng.
Trước kia, nàng xem bất kỳ nhân vật chính nào bên cạnh mình đều như xem câu chuyện không liên quan gì đến mình.
Nàng biết bọn họ cực khổ, biết kết cục của bọn họ, nhưng nàng không để ý chút nào.
Bọn họ là nhân vật chính.
Nhưng mà bây giờ...
Tống Nam Thời đứng dậy.
Úc Tiêu Tiêu ở phía sau ấp úng: “Sư tỷ...”
Tống Nam Thời lập tức quay đầu lại, nghiêm túc nói: “Tỷ cho muội một quyển sách dạy dỗ thú cưng, nhớ xem đấy!”
Úc Tiêu Tiêu mờ mịt: “Vâng.”
Thỏ đen: “...”
Hắn cảm thấy hình như mỗi người ở chỗ này đều nhằm vào hắn.
Tống Nam Thời trở lại phòng mình.
Nàng có một thói quen, đó chính là khi mình không thoải mái, nàng nhất định cũng phải để cho người khác không thoải mái. Cái này gọi là chuyển cảm xúc.
Nhưng hiện tại nàng không có năng lực làm sư tôn của mình không thoải mái.
Một khi đã như vậy thì...
Tống Nam Thời đột nhiên lấy một quyển Vạn Tông Lục từ nhẫn trữ vật tùy thân của mình, lật đến mã ký hiệu liên lạc Tiên Minh.
Nàng không chút do dự xé một tấm phù truyền tin.
Bên kia rất nhanh tiếp phù, là giọng một tiểu ca ca trẻ.
Tiểu ca ca: “Xin hỏi vị tu sĩ này...”
Tống Nam Thời cố ý hạ giọng: “Ta muốn nặc danh tố cáo một tông môn.”
Giọng nàng quá có sức cuốn hút, tiểu ca ca lập tức nghiêm túc, vô thức nhỏ giọng nói: “Ngươi muốn tố cáo cái gì?”
Giọng Tống Nam Thời càng thấp, vẻ mặt lại rất thản nhiên.
Nàng nói: “Ta muốn tố cáo Thương Ngô Phái, bọn họ nhân lúc bí cảnh Bạch Ngô mở ra giả tạo một bí cảnh Hắc Ngô. Nhưng ta bị lừa gạt đi rồi thì mới phát hiện bí cảnh này căn bản không tồn tại, tiền lương vốn đã thỏa thuận cũng không tồn tại. Tông môn kia đã trực tiếp tạo ra một bí cảnh giả, nghi vấn bán hàng đa cấp. Tại hạ trăm cay ngàn đắng trốn thoát...”
Nước mắt và nước mũi của Tống Nam Thời đều rơi xuống.
Người nọ lập tức đầy căm phẫn, nhanh chóng nói: “Tối nay chúng ta sẽ phái người đi tra Thương Ngô Phái ngay. Nếu lời tiên tử là thật, Tiên Minh tất nhiên sẽ lấy lại công bằng cho tiên tử!”
Giọng Tống Nam Thời như khóc như tố: “Ta tin tưởng Tiên Minh nhất định sẽ làm chủ cho tiểu nữ!”
Sau đó dứt khoát xé phù truyền tin.
Sau khi tiện tay tố cáo bán hàng đa cấp, vẻ mặt của Tống Nam Thời lập tức nhẹ nhàng, ngân nga đi ngủ.
Đau khổ sẽ không biến mất, chỉ chuyển từ trên người ta sang bên người ngươi.
Ngươi nói đúng chứ, Quyết Minh Tử?
Vì thế màn đêm buông xuống, Tiên Minh dẫn người xông vào tổ chức Thương Ngô Phái đã chỉ còn là vỏ rỗng vài chục năm qua.
Người cầm đầu tra xét một lần, vung tay lên: “Mang hết đi!”
Ngày hôm sau, chờ đến lúc mấy người Tống Nam Thời bọn họ thương lượng chuẩn bị khởi hành, Quyết Minh Tử đã bị thương nặng cuối cùng cũng nghiêng ngả lảo đảo về tới Thương Ngô Phái.
Ra đón gã chỉ có một tu sĩ, sắc mặt tái nhợt, vừa thấy gã đã khóc: “Tôn giả...”
Quyết Minh Tử không có thời gian nghe hắn ta khóc, chỉ nói: “Gọi tất cả mọi người đi. Nơi này không thể ở nữa, chúng ta đi tìm bản thể của ta!”
Gã khụ một tiếng, lại bổ sung nói: “Tiền tài có thể mang được thì mang hết đi. Tuy tông môn này không còn linh thạch, nhưng nhiều năm như vậy thứ tốt cũng không ít.”
Gã nói xong, lại thấy cấp dưới kia còn chưa động đậy.
Quyết Minh Tử nhíu mày: “Bảo ngươi gọi hết mọi người đi.”
Cấp dưới khô khốc trả lời: “Gọi hết rồi.”
Quyết Minh Tử: “Chỗ nào?”
Cấp dưới: “Còn không phải đứng đây rồi à.”
Hắn ta cười thảm: “Chỉ còn mình ta.”
Quyết Minh Tử sửng sốt: “Những người khác đâu?”
Cấp dưới: “Bị Tiên Minh đưa đi rồi.”
Ánh mắt Quyết Minh Tử sắc bén: “Không nghĩ tới vậy mà lại lộ trước Tiên Minh. Nhân lúc bọn họ còn chưa kịp biết tình huống, ngươi nhanh chóng đổi tất cả đồ của tông môn thành linh thạch. Chúng ta đi tìm bản thể!”
Cấp dưới vẫn bất động.
Quyết Minh Tử dần dần nóng nảy: “Lại làm sao vậy!”
Cấp dưới: “Phòng ở và khế đất của chúng ta đều bị Tiên Minh thu hồi.”
Quyết Minh Tử: “Vậy kho hàng...”
Cấp dưới: “Kho hàng bị mang đi, nói là tang vật.”
Quyết Minh Tử hộc máu: “Tiên Minh có quyền gì thu đồ của chúng ta!”
Cấp dưới: “Bởi vì có người tố cáo chúng ta.”
Hắn ta dừng một chút: “Nói chúng ta bán hàng đa cấp.”
Quyết Minh Tử: “...”
Hắn đột nhiên nổi điên: “Tống Nam Thời! Tống Nam Thời! Ta và ngươi không đợi trời chung!”
Cấp dưới chờ hắn điên xong.
Quyết Minh Tử hít sâu một hơi, run rẩy nói: “Ngươi nói luôn chúng ta còn thừa cái gì đi!”
Cấp dưới run rẩy lấy ra hai miếng gạch ngọc từ trong ngực: “Đây là thứ tôn giả dùng lót chân, bọn họ chê có nấm chân nên không mang đi.”
Quyết Minh Tử: “...”
Gã lập tức già đi mười tuổi: “Đổi đi.”
Hiệu cầm đồ.
Chưởng quầy cười tủm tỉm không mất lòng ai: “Hai miếng gạch ngọc lót chân, 300 linh thạch.”
Ông ta cười tủm tỉm: “Hoan nghênh lần sau lại đến.”
Bình luận truyện