Ngoại Trừ Ta, Toàn Bộ Tông Môn Đều Là Nhân Vật Chính
Chương 92: Chương 65
Lúc Vân Chỉ Phong trở về, Tống Nam Thời đang trả giá phí dịch vụ 100 linh thạch mà lừa huynh bỏ công bỏ sức ở Vân gia.
Tống Nam Thời mỉm cười: “Chúng ta đều là “lừa” quen cũ. Lần này ta giảm cho ngươi 15%, 85 linh thạch thế nào?”
Lần đầu tiên lừa huynh nhìn thấy kịch bản chiết khấu ngược tiền lương của lừa, cả lừa đều bị sự vô liêm sỉ của Tống Nam Thời làm cho kinh hãi rồi.
Nó kêu lên be be, tỏ vẻ bất mãn.
Tống Nam Thời bị kêu đến đau tai.
Nàng xoa lỗ tai nói: “Ta cho ngươi, ngươi cũng không có chỗ để!”
Lừa huynh lập tức mở miệng, lộ ra hàm răng trắng của nó.
Tống Nam Thời ngây ra nhìn cái miệng lừa to kia trong chốc lát, đột nhiên hiểu ý nó: “Ngươi nói là ngươi có thể bỏ linh thạch vào trong bụng, chờ đến lúc dùng lại lấy ra à?”
Lừa huynh há miệng gật đầu.
Tống Nam Thời nhìn chằm chằm bụng nó một lúc lâu, thoạt nhìn cực kỳ muốn nghiên cứu xem trong bụng nó tiêu hóa đồ ăn ở chỗ nào, chứa đồ ở chỗ nào.
Sau đó nghĩ đến cục đá hồng trước kia bị lừa nuốt vào.
À, Kỳ Lân Huyết Ngọc.
Nàng nói mà sao Kỳ Lân Huyết Ngọc có thể ở trong bụng lừa huynh thời gian dài như vậy, hóa ra bụng lừa huynh còn có chức năng cất đồ.
Lúc trước nàng thật sự mắt mù mới có thể cảm thấy đây là một con lừa bình thường.
Mắt thấy không thoát được, nàng lẩm bẩm móc linh thạch từ nhẫn trữ vật của mình ra.
Nhưng mà không đợi nàng đếm ra 100 linh thạch thì nghe một âm thanh bên ngoài đột nhiên nói: “Tiền này, ta ra.”
Tống Nam Thời: “!!”
Chỉ một thoáng, nàng cảm thấy âm thanh này dễ nghe êm tai như tiên nhạc vậy. Nàng quay đầu lại, nhìn thấy một bóng dáng ngược sáng mà đến, chỉ cảm thấy bóng dáng cao lớn hùng vĩ đến vậy.
Nàng đứng dậy theo bản năng: “Vân Chỉ Phong!”
Bỗng nhiên lại cảm thấy có phải mình quá không rụt rè hay không, vì thế dừng một chút, lại chậm rãi ngồi xuống, gật đầu nói: “Vân Chỉ Phong.”
Vân Chỉ Phong bật cười, gật đầu nói: “Ừ.”
Hai người nhìn nhau một lát, lại không hẹn mà cùng dời tầm mắt đi.
Lừa huynh cũng mặc kệ hai người kia đang làm ra vẻ cái gì, lấy đầu huých Tống Nam Thời bắt nàng trả tiền.
Tống Nam Thời lại bắt đầu đếm tiền.
Vân Chỉ Phong tiến lên đè tay nàng lại, vừa chạm đã rời, nói: “Ta nói để ta trả, thử Vân gia lại không phải chuyện của mình ngươi.”
Tống Nam Thời buột miệng thốt ra: “Nhưng mà ngươi nghèo hơn ta mà.”
Vân Chỉ Phong: “...”
Tống Nam Thời giơ tay bưng kín miệng.
Vân Chỉ Phong hít sâu một hơi: “Đó là Vân Chỉ Phong trước kia, hiện tại khác rồi.”
Tống Nam Thời tưởng tượng ngay thành “Vân Chỉ Phong trước kia đã chết, hiện tại ta là Nữu Hỗ Lộc Vân Chỉ Phong(*).”
(*) Nói lái từ lời thoại của phim Hậu cung Chân Hoàn truyện.
Nàng bật cười “phì” một tiếng trong ánh mắt không hiểu ra sao của Vân Chỉ Phong, lại vội dừng lại, nghiêm trang hỏi: “Sao lại khác?”
Vân Chỉ Phong xoa trán, không khỏi cảm thấy mệt lòng.
Hắn lời ít ý nhiều: “Ta lấy về tài sản trước kia của ta từ Vân gia.”
Tống Nam Thời nghe vậy lập tức hít ngược một hơi khí lạnh.
Tên này được lắm! Cho ngươi mang lừa huynh đi thử Vân gia một chút, ngươi còn có thể thuận tiện lấy tiền?
Vân Chỉ Phong cười một cái: “Cho nên, ta để ta trả.”
Hắn giơ tay đếm linh thạch, dứt khoát lưu loát trả lại cho lừa huynh, mạnh mẽ đưa không khí trả một trăm linh thạch thành một trăm vạn linh thạch.
Sau đó hắn xoay người, sờ cây trâm trong ống tay áo của mình, nghĩ làm thế nào tìm một lý do thích hợp để đưa cho nàng.
Lại nghe cô nương trong đầu toàn linh thạch chậc một tiếng, thuận miệng nói: “Ngươi cũng không biết trả giá một chút, không quản gia tí gì cả.”
Vân Chỉ Phong: “...”
Tay hắn đang sờ cây trâm khựng lại, bỗng nhiên nhớ ra hắn mua cây trâm này cũng không mặc cả.
Vì thế hắn không khỏi chột dạ, chỉ cảm thấy cây trâm trong tay áo đột nhiên nóng bỏng tay, sợ lấy ra rồi lại bị Tống Nam Thời đánh giá một câu “Không quản gia”.
Vân Chỉ Phong chột dạ hỏi: “Ngươi thích nam nhân quản gia à?”
Tống Nam Thời lập tức nhìn sang, chỉ cảm thấy Vân Chỉ Phong hỏi những lời này nhìn thế nào cũng như đang ám chỉ.
Nàng cố tình không nhìn hắn, hơi ngẩng đầu nhìn cửa sổ nói: “Nếu sinh hoạt thì chắc chắn phải tìm nam nhân quản gia.”
Vân Chỉ Phong như suy tư gì đó.
Sau đó hắn trịnh trọng nói: “Ta hiểu rồi.”
Tống Nam Thời: “??”
Ngươi lại hiểu cái gì?
Vân Chỉ Phong không nhiều lời nữa, dừng một chút, vẫn cầm cây trâm ra.
Tống Nam Thời thấy hắn móc ra một hộp gấm từ trong ống tay áo.
Nàng không khỏi hỏi: “Đây là cái gì?”
Vân Chỉ Phong mở hộp gấm ra, từ bên trong lấy ra một... cây trâm vừa nhìn đã biết đắt tiền.
Hắn nói: “Đây là... pháp khí phòng hộ mà ta tặng ngươi.”
Sau đó hắn nhanh chóng tìm cớ, vội nói: “Ngươi cũng nói ít ngày nữa thế gia sẽ ra tay. Trên người có thêm mấy món pháp khí phòng hộ, cũng là có thêm mấy phần bảo đảm.”
Tống Nam Thời há miệng thở dốc: “Ta...”
Vân Chỉ Phong lại hạ quyết tâm không cho nàng cơ hội từ chối, nói thẳng: “Đã mua, chủ quán không cho trả hàng.”
Sau đó hắn nhìn vẻ mặt ngây ra của Tống Nam Thời, không khỏi sờ sờ mũi.
Tuy rằng thoạt nhìn không biết quản gia, nhưng lễ vật vẫn phải đưa.
Hắn nhẹ giọng nói: “Một pháp khí phòng hộ mà thôi, nếu ngươi không nhận, ta cũng không tìm ra ai khác có thể dùng.”
Tống Nam Thời nâng mi, vậy mà thấy được hai phần chờ mong trong ánh mắt sáng ngời của hắn.
Nàng im lặng một lát, hít sâu một hơi: “Vậy... cảm ơn ngươi.”
Vân Chỉ Phong bật cười.
Cho dù là cách gương mặt giả kia, nàng cũng như thấy được vẻ sung sướng trên khuôn mặt đẹp trai kia của Vân Chỉ Phong.
Hắn lại sợ bị nàng nói không quản gia, không chịu ở lâu, xoay người muốn chạy.
Đi ra hai bước, hắn đột nhiên quay đầu lại, do dự một lát, khẽ hỏi: “Ta có thể cài trâm cho ngươi không?”
Tống Nam Thời muốn nói “có thể”, há to miệng lại không phát ra tiếng, khụ một tiếng, lúc này mới bình tĩnh nói: “Được.”
Vân Chỉ Phong lại quay về, nhận cây trâm trong tay Tống Nam Thời, khoa tay múa chân nhẹ nhàng cài trâm vào búi tóc nàng.
Tua rủ xuống rung lên leng keng.
Vân Chỉ Phong theo bản năng muốn vuốt tua một cái, bàn tay đưa đến một nửa đột nhiên ý thức được mình đang làm gì, vội vàng thu tay về, nói: “Ta đi trước đây.”
Hắn chỉ cảm thấy mình càn rỡ, vội vàng rời đi mà không dám nhìn vẻ mặt của Tống Nam Thời.
Tống Nam Thời nhìn bóng dáng hắn, một lúc lâu không phục hồi tinh thần lại.
Nàng chạm vào cây trâm vừa cài lên theo bản năng.
Tua rủ xuống rung leng keng.
Vừa rồi... Vân Chỉ Phong muốn làm gì?
Nàng vội vàng hít sâu một hơi, ép mình đừng nghĩ nhiều.
Nhưng có một số việc không phải không nghĩ nhiều thì không xảy ra.
Ví dụ như, nàng gần như không nhận quà của người khác.
Nhưng lần đầu tiên đưa nàng lễ vật chính là Vân Chỉ Phong, lần thứ hai, cũng là hắn.
Nàng ngây ra nhìn bên ngoài xuất thần, thấy nhị sư tỷ không biết khi nào đi đến.
Tầm mắt nàng ấy liếc qua Tống Nam Thời, đột nhiên khựng lại.
Ngay sau đó nhị sư tỷ lập tức nói: “Sư muội, cây trâm này của muội...”
Tống Nam Thời dừng lại, thành thật trả lời: “Vân Chỉ Phong đưa muội.”
Thấy nhị sư tỷ hít ngược một hơi khí lạnh, trên mặt lập tức lộ ra vẻ rối rắm lại mừng như điên.
Tống Nam Thời: “??”
Phản ứng cảm xúc của muội còn chưa lớn vậy, tỷ kích động cái gì?
Nàng đầy mơ hồ nhìn nhị sư tỷ vui vẻ nhảy cẫng lên tại chỗ, đột nhiên lại hoang mang nói: “Nhưng mà Vân Chỉ Phong nhặt được tiền à?”
Tống Nam Thời giật mình, hỏi lại: “Vì sao lại nói vậy?”
Nhị sư tỷ nói thẳng: “Muội có biết cây trâm này bao nhiêu linh thạch không?”
Tống Nam Thời lắc đầu.
Nhị sư tỷ thần bí cho nàng một con số.
Tống Nam Thời: “!!!”
Lần này, đổi thành nàng hít ngược một hơi khí lạnh.
Giờ phút này, trong đầu nàng đột nhiên hiện lên một câu.
- đàn ông phá của.
Chư Tụ còn đang nói: “Hắn dám mua pháp khí đắt vậy, thì phải nhặt được bao nhiêu linh thạch chứ? Có thể mua mà không chớp mắt, trên tay ít nhất cũng phải có mười mấy vạn linh thạch đấy! Hítttttt! Hắn nhặt tiền hay là cướp tiền trang thế!”
Tống Nam Thời không nghe thấy gì cả, nàng chỉ nghe thấy “Mười mấy vạn linh thạch”.
Giờ phút này, nàng đột nhiên cảm thấy, Vân Chỉ Phong này làm người ta động tâm như vậy.
...
Tống Nam Thời động tâm như vậy suốt một ngày, nhưng Vân Chỉ Phong như là sợ bị người ta nói “Không quản gia”, chạy mất bóng, căn bản chưa cho Tống Nam Thời bất kỳ cơ hội nào để tỏ vẻ.
Thế gia bên kia cũng rất bình tĩnh, bình tĩnh đến quỷ dị.
Đã không có hoảng loạn sau khi Ngung Điểu bị giấu kín đột nhiên bạo động, cũng không thử bọn họ.
Vì thế đêm đó, Tống Nam Thời ôm hai tầng rối rắm với thế gia và Vân Chỉ Phong đi vào giấc ngủ.
Đương nhiên ngủ không ngon.
Cho nên khi nàng đột nhiên bừng tỉnh ở trong mộng, trong không khí truyền đến tiếng kêu như có như không kia, vậy mà khiến nàng không phân rõ rốt cuộc đây là cảnh trong mơ hay là hiện thực trong khoảng thời gian ngắn.
Yú…
Tống Nam Thời đột nhiên run lên, hoàn toàn tỉnh táo lại.
Âm thanh này...
Tống Nam Thời bật dậy, vội vàng xỏ áo ngoài vào rồi chạy đến trong viện, cao giọng gọi: “Dậy cả đi!”
Nàng vừa dứt lời, Vân Chỉ Phong và Giang Tịch đã một trước một sau đi ra khỏi phòng, hiển nhiên cũng tỉnh gần như cùng lúc với nàng.
Phòng của những người khác cũng lục tục sáng đèn.
Vân Chỉ Phong đứng ở trong viện không trăng không sao, nhíu mày nói: “Là tiếng Ngung Điểu kêu. Sao lại nghe được tiếng Ngung Điểu trong thành Trung Châu?”
Tống Nam Thời hít sâu một hơi: “Rất hiển nhiên, lại có Ngung Điểu vào thành.”
Nàng vừa dứt lời, lại một tiếng Ngung Điểu kêu truyền đến, hướng hoàn toàn trái ngược với tiếng vừa rồi, âm sắc cũng không giống nhau.
Còn không chỉ có một con!
Hiện tại không chỉ một con Ngung Điểu vào thành, nghĩ là biết sẽ xảy ra chuyện gì.
Nếu không có người nhúng tay thì hiện giờ thành Trung Châu chính là một hộp thịt bị mở ra, tùy ý người khác xâu xé, không có chút phòng bị nào.
Tống Nam Thời không biết đám Ngung Điểu vào thành rốt cuộc là do Ngung Điểu ở Tứ Tàng Sơn đã không còn đồ ăn, nhắm chuẩn trường săn giết thành Trung Châu này hay là thế gia Trung Châu lại một lần thử bọn họ.
Nhưng nàng không đánh cuộc nổi.
Nàng thậm chí không kịp chờ những người khác, nói luôn: “Không chỉ một con, chia nhau hành động. Đừng để Ngung Điểu xuống đất!”
Vừa dứt lời, nàng ném mệnh bàn bay ra ngoài.
Giang Tịch muốn cản nàng lại theo bản năng: “Sư muội...”
Vân Chỉ Phong đè tay hắn lại: “Chúng ta đến chỗ khác, không chỉ có một con Ngung Điểu.”
Chư Tụ đi ra không khỏi hỏi: “Vậy sư muội...”
Vân Chỉ Phong nói thẳng: “Ta tin nàng.”
Hắn nhìn mọi người lục tục bừng tỉnh một vòng, trầm giọng nói: “Hiện tại, đi ngăn chúng nó trước.”
...
Phủ Thành chủ.
Từ ngày ấy phủ Thành chủ bị đập sập, Quỷ Khanh đã nhanh chóng tổ chức nhân thủ trùng kiến phủ Thành chủ.
Mà nay tuy rằng chỉ qua mấy ngày, nhưng dưới hiệu suất của Tu Chân Giới, phủ Thành chủ này đã xây lên hơn một nửa.
Quỷ Khanh ở ngay phòng duy nhất không sập lúc trước.
À, còn có cả Quyết Minh Tử.
Lúc Ngung Điểu vào thành, Quyết Minh Tử như có cảm giác nhìn thoáng qua, hỏi: “Ngươi làm?”
Quỷ Khanh ngồi xếp bằng ở đệm hương bồ, khẽ cười nói: “Đám thế gia kia dông dài, không biết khi nào mới có thể dẫn bọn họ vào bàn cờ. Nếu ta không ra tay, sợ là lại phải chờ.”
Quyết Minh Tử cười lạnh: “Ngươi không sợ Tống Nam Thời đoán được trên đầu ngươi à?”
Quỷ Khanh trả lời lại một cách mỉa mai: “Hiện tại ta chỉ mới gặp bọn họ một lần. Cho dù bọn họ đoán, cũng nên đoán là có phải Ngung Điểu ở Tứ Tàng Sơn bắt đầu coi thành Trung Châu làm đồ ăn không. Sao ta đây phải sợ đầu sợ đuôi?”
Nói xong, hắn ta khẽ cười một tiếng, nói: “Bây giờ ta đã hiểu sao lúc trước ngươi thất bại rồi. Lúc trước chúng ta cùng ra, sao ta không phát hiện ngươi nhát gan như vậy?”
Quyết Minh Tử cười lạnh: “Ngươi không nhát gan. Ngươi sập một phát cả tòa nhà mười vạn linh thạch, rộng lượng cỡ nào chứ! Mà nay ngươi một lần nữa xây nhà lại tốn không ít tiền. Ta muốn nhìn xem nhà của ngươi còn có thể chịu được bao lâu!”
Quỷ Khanh không để bụng: “Ngươi thật sự cho rằng ta sẽ ngã hai lần ở một chỗ à?”
Lần này hắn ta cố tình để quỹ đạo hành động của Ngung Điểu rời xa phủ Thành chủ!
Hắn ta rất tự tin với bản thân!
...
Tống Nam Thời tìm tiếng chim như có như không trong không khí, một hơi đuổi theo ra nửa tòa thành.
Mãi đến khi nàng nhìn thấy một con Ngung Điểu cực lớn ngậm một tiểu cô nương bảy tám tuổi từ một khu tụ tập trong thành bay lên trời.
Tiểu cô nương sợ tới mức không kêu nổi, mà trên đường phố truyền đến tiếng mở cửa sổ mơ hồ rồi nhanh chóng bị đóng lại, không ít người đều bị bừng tỉnh, lại không dám đốt đèn, càng đừng nói ra cửa nhìn một cái.
Chỉ có một hai người gan lớn không đành lòng, cắn răng ra cửa, lại túm chặt đôi cha mẹ đuổi theo, hạ giọng nói: “Đừng qua! Đây là chim lớn ngày ấy đập sập phủ Thành chủ! Là hung thú! Các ngươi không muốn sống nữa à!”
Cha mẹ trẻ không nghe, chỉ khóc hô: “Con ơi!”
Sinh vật bị bọn họ coi thành chuyện lạ thậm chí là chuyện đùa truyền bá đã nhiều ngày thật sự xuất hiện ở trước mắt mọi người.
Không ai cười được.
Tống Nam Thời nhìn tất cả, lạnh mặt, lập tức chặn trên đường bay của Ngung Điểu.
Bên trong bóng đêm yên tĩnh đến gần như không có người nào dám phát ra âm thanh, Tống Nam Thời nâng mệnh bàn lên, giọng không nhẹ cũng không nặng.
“Tốn Vi Phong.”
“Ly Vi Hỏa.”
Lửa mạnh cuốn lấy cánh Ngung Điểu, Tốn Phong mềm nhẹ tiếp được tiểu cô nương bị Ngung Điểu ném ra sau khi bị đau, như một cơn gió mát đưa đến trước mặt đôi cha mẹ kia.
Đôi cha mẹ ngây người, sau một lát mới ôm chặt lấy con mình như điên rồi.
Giọng Tống Nam Thời truyền vào trong tai bọn họ.
“Về đi.”
Đôi cha mẹ dập mạnh đầu về phía Tống Nam Thời, ôm con về nhà, đóng chặt cửa lại.
Mà lúc này, tình huống của Tống Nam Thời cũng không lạc quan.
Ngung Điểu kia lớn hơn phần lớn Ngưng Điểu mà nàng đã gặp ở Tứ Tàng Sơn.
Tống Nam Thời không biết rốt cuộc là Ngung Điểu ở Tứ Tàng Sơn khá mạnh rồi mới dám lại đây, hay là... đã có người nuôi chúng nó đến lớn như vậy.
Ngung Điểu rất nhanh tránh thoát Ly Hỏa của Tống Nam Thời. Lần này Tống Nam Thời hết sức chăm chú, trực tiếp mở ra kỹ năng mới mình còn chưa quá thuần thục ứng phó Ngung Điểu, ở trong chiến đấu tiên đoán động tác tiếp theo của đối thủ.
Mà không biết là năng lực của nàng mạnh hơn hay là thế nào, nàng ở bên trong chiến đấu thậm chí không chỉ thấy được động tác tiếp theo của Ngung Điểu mà còn thấy được Vân Chỉ Phong đang đánh với một con Ngung Điểu hình thể lớn hơn nữa, thấy được tu sĩ trong thành bị bừng tỉnh sơ tán đám người, thấy được thế gia kinh hoảng thất thố.
Đám Ngung Điểu này hiển nhiên cũng làm bọn họ bất ngờ.
Tống Nam Thời thu lại tinh thần, hiện tại nàng đã không trông cậy vào thế gia, chỉ có thể chờ mong lần này Ngung Điểu có thể ít một chút, mà bọn họ có thể ngăn nhiều một chút.
Ngung Điểu trước mặt Tống Nam Thời rõ ràng mất đi ưu thế sau khi nàng bắt đầu “Tiên đoán”.
Nhưng Tống Nam Thời vẫn cảm thấy bó tay bó chân, bởi vì mục đích của nàng không phải thắng, mà là không thể để đám thú này xuống đất.
Nàng muốn cản Ngung Điểu, càng muốn bảo vệ người.
Trong thành này, có chỗ nào có thể làm nàng không hề cố kỵ thi triển quyền cước không nhỉ?
Nàng vừa nghĩ như vậy, trông giây lát, bên trong quẻ bói tiên đoán, nàng đột nhiên nhìn thấy mình đang túm lấy cánh con Ngung Điểu trước mắt, hung hăng, không hề cố kỵ đập về phía mặt đất.
Trước mắt Tống Nam Thời đột nhiên sáng ngời!
Ngay sau đó, nàng gần như có mục đích dẫn Ngung Điểu kia về phía Tây Nam.
Dọc theo đường đi dân cư dần dần thưa thớt, mãi đến khi Tống Nam Thời thấy được một tòa nhà chiếm diện tích rất rộng. Tòa nhà kia còn một nửa là phế tích, một nửa là phòng ốc vừa xây.
Giống như đúc trong quẻ bói của nàng.
Vì thế khi nhìn thấy phế tích kia, Tống Nam Thời cảm thấy vô cùng thân thiết.
Phủ Thành chủ.
Bạn cũ!
Đập xong dễ nói! Cảm xúc lên cao! Đến rồi lại muốn tới!
Nếu đã đập một lần, nói vậy, Thành chủ đại nhân cũng không ngại có lần hai lần ba nhỉ?
Tống Nam Thời nghĩ như vậy rồi nắm cánh Ngung Điểu lên hung hăng đập về phía phủ Thành chủ giống như đúc trong quẻ bói của nàng.
“Ầm!”
Một tiếng vang lớn chấn động đất trời.
Trong nháy mắt này, Tống Nam Thời chỉ cảm thấy thoải mái sảng khoái.
Vì thế, trong phủ Thành chủ, Quỷ Khanh đang tự tin nói tuyệt đối sẽ không có lần thứ hai với Quyết Minh Tử nghe được một tiếng quen thuộc, gần như lập tức làm nhức thịt người ta.
“Ầm!”
Tiếng cấp dưới khóc trời gào đất vang lên: “Thành chủ! Không tốt rồi! Phủ Thành chủ của chúng ta lại bị người ta đập!”
Thành chủ: “...”
Quyết Minh Tử buồn bã nói: “Sẽ không có lần thứ hai.”
Thành chủ Quỷ Khanh phun thẳng ra một ngụm máu!
Mà bên kia, đám người Giang Tịch đang khổ chiến với Ngung Điểu nghe âm thanh đó cũng sôi nổi nhìn về phía này.
Liễu lão nhân ngoi đầu: “Tam sư muội của ngươi đó. Nàng tìm được chỗ có thể đánh không bó tay bó chân rồi à?”
“Đi, đi, đi! Chúng ta cũng đến đó!”
Tống Nam Thời mỉm cười: “Chúng ta đều là “lừa” quen cũ. Lần này ta giảm cho ngươi 15%, 85 linh thạch thế nào?”
Lần đầu tiên lừa huynh nhìn thấy kịch bản chiết khấu ngược tiền lương của lừa, cả lừa đều bị sự vô liêm sỉ của Tống Nam Thời làm cho kinh hãi rồi.
Nó kêu lên be be, tỏ vẻ bất mãn.
Tống Nam Thời bị kêu đến đau tai.
Nàng xoa lỗ tai nói: “Ta cho ngươi, ngươi cũng không có chỗ để!”
Lừa huynh lập tức mở miệng, lộ ra hàm răng trắng của nó.
Tống Nam Thời ngây ra nhìn cái miệng lừa to kia trong chốc lát, đột nhiên hiểu ý nó: “Ngươi nói là ngươi có thể bỏ linh thạch vào trong bụng, chờ đến lúc dùng lại lấy ra à?”
Lừa huynh há miệng gật đầu.
Tống Nam Thời nhìn chằm chằm bụng nó một lúc lâu, thoạt nhìn cực kỳ muốn nghiên cứu xem trong bụng nó tiêu hóa đồ ăn ở chỗ nào, chứa đồ ở chỗ nào.
Sau đó nghĩ đến cục đá hồng trước kia bị lừa nuốt vào.
À, Kỳ Lân Huyết Ngọc.
Nàng nói mà sao Kỳ Lân Huyết Ngọc có thể ở trong bụng lừa huynh thời gian dài như vậy, hóa ra bụng lừa huynh còn có chức năng cất đồ.
Lúc trước nàng thật sự mắt mù mới có thể cảm thấy đây là một con lừa bình thường.
Mắt thấy không thoát được, nàng lẩm bẩm móc linh thạch từ nhẫn trữ vật của mình ra.
Nhưng mà không đợi nàng đếm ra 100 linh thạch thì nghe một âm thanh bên ngoài đột nhiên nói: “Tiền này, ta ra.”
Tống Nam Thời: “!!”
Chỉ một thoáng, nàng cảm thấy âm thanh này dễ nghe êm tai như tiên nhạc vậy. Nàng quay đầu lại, nhìn thấy một bóng dáng ngược sáng mà đến, chỉ cảm thấy bóng dáng cao lớn hùng vĩ đến vậy.
Nàng đứng dậy theo bản năng: “Vân Chỉ Phong!”
Bỗng nhiên lại cảm thấy có phải mình quá không rụt rè hay không, vì thế dừng một chút, lại chậm rãi ngồi xuống, gật đầu nói: “Vân Chỉ Phong.”
Vân Chỉ Phong bật cười, gật đầu nói: “Ừ.”
Hai người nhìn nhau một lát, lại không hẹn mà cùng dời tầm mắt đi.
Lừa huynh cũng mặc kệ hai người kia đang làm ra vẻ cái gì, lấy đầu huých Tống Nam Thời bắt nàng trả tiền.
Tống Nam Thời lại bắt đầu đếm tiền.
Vân Chỉ Phong tiến lên đè tay nàng lại, vừa chạm đã rời, nói: “Ta nói để ta trả, thử Vân gia lại không phải chuyện của mình ngươi.”
Tống Nam Thời buột miệng thốt ra: “Nhưng mà ngươi nghèo hơn ta mà.”
Vân Chỉ Phong: “...”
Tống Nam Thời giơ tay bưng kín miệng.
Vân Chỉ Phong hít sâu một hơi: “Đó là Vân Chỉ Phong trước kia, hiện tại khác rồi.”
Tống Nam Thời tưởng tượng ngay thành “Vân Chỉ Phong trước kia đã chết, hiện tại ta là Nữu Hỗ Lộc Vân Chỉ Phong(*).”
(*) Nói lái từ lời thoại của phim Hậu cung Chân Hoàn truyện.
Nàng bật cười “phì” một tiếng trong ánh mắt không hiểu ra sao của Vân Chỉ Phong, lại vội dừng lại, nghiêm trang hỏi: “Sao lại khác?”
Vân Chỉ Phong xoa trán, không khỏi cảm thấy mệt lòng.
Hắn lời ít ý nhiều: “Ta lấy về tài sản trước kia của ta từ Vân gia.”
Tống Nam Thời nghe vậy lập tức hít ngược một hơi khí lạnh.
Tên này được lắm! Cho ngươi mang lừa huynh đi thử Vân gia một chút, ngươi còn có thể thuận tiện lấy tiền?
Vân Chỉ Phong cười một cái: “Cho nên, ta để ta trả.”
Hắn giơ tay đếm linh thạch, dứt khoát lưu loát trả lại cho lừa huynh, mạnh mẽ đưa không khí trả một trăm linh thạch thành một trăm vạn linh thạch.
Sau đó hắn xoay người, sờ cây trâm trong ống tay áo của mình, nghĩ làm thế nào tìm một lý do thích hợp để đưa cho nàng.
Lại nghe cô nương trong đầu toàn linh thạch chậc một tiếng, thuận miệng nói: “Ngươi cũng không biết trả giá một chút, không quản gia tí gì cả.”
Vân Chỉ Phong: “...”
Tay hắn đang sờ cây trâm khựng lại, bỗng nhiên nhớ ra hắn mua cây trâm này cũng không mặc cả.
Vì thế hắn không khỏi chột dạ, chỉ cảm thấy cây trâm trong tay áo đột nhiên nóng bỏng tay, sợ lấy ra rồi lại bị Tống Nam Thời đánh giá một câu “Không quản gia”.
Vân Chỉ Phong chột dạ hỏi: “Ngươi thích nam nhân quản gia à?”
Tống Nam Thời lập tức nhìn sang, chỉ cảm thấy Vân Chỉ Phong hỏi những lời này nhìn thế nào cũng như đang ám chỉ.
Nàng cố tình không nhìn hắn, hơi ngẩng đầu nhìn cửa sổ nói: “Nếu sinh hoạt thì chắc chắn phải tìm nam nhân quản gia.”
Vân Chỉ Phong như suy tư gì đó.
Sau đó hắn trịnh trọng nói: “Ta hiểu rồi.”
Tống Nam Thời: “??”
Ngươi lại hiểu cái gì?
Vân Chỉ Phong không nhiều lời nữa, dừng một chút, vẫn cầm cây trâm ra.
Tống Nam Thời thấy hắn móc ra một hộp gấm từ trong ống tay áo.
Nàng không khỏi hỏi: “Đây là cái gì?”
Vân Chỉ Phong mở hộp gấm ra, từ bên trong lấy ra một... cây trâm vừa nhìn đã biết đắt tiền.
Hắn nói: “Đây là... pháp khí phòng hộ mà ta tặng ngươi.”
Sau đó hắn nhanh chóng tìm cớ, vội nói: “Ngươi cũng nói ít ngày nữa thế gia sẽ ra tay. Trên người có thêm mấy món pháp khí phòng hộ, cũng là có thêm mấy phần bảo đảm.”
Tống Nam Thời há miệng thở dốc: “Ta...”
Vân Chỉ Phong lại hạ quyết tâm không cho nàng cơ hội từ chối, nói thẳng: “Đã mua, chủ quán không cho trả hàng.”
Sau đó hắn nhìn vẻ mặt ngây ra của Tống Nam Thời, không khỏi sờ sờ mũi.
Tuy rằng thoạt nhìn không biết quản gia, nhưng lễ vật vẫn phải đưa.
Hắn nhẹ giọng nói: “Một pháp khí phòng hộ mà thôi, nếu ngươi không nhận, ta cũng không tìm ra ai khác có thể dùng.”
Tống Nam Thời nâng mi, vậy mà thấy được hai phần chờ mong trong ánh mắt sáng ngời của hắn.
Nàng im lặng một lát, hít sâu một hơi: “Vậy... cảm ơn ngươi.”
Vân Chỉ Phong bật cười.
Cho dù là cách gương mặt giả kia, nàng cũng như thấy được vẻ sung sướng trên khuôn mặt đẹp trai kia của Vân Chỉ Phong.
Hắn lại sợ bị nàng nói không quản gia, không chịu ở lâu, xoay người muốn chạy.
Đi ra hai bước, hắn đột nhiên quay đầu lại, do dự một lát, khẽ hỏi: “Ta có thể cài trâm cho ngươi không?”
Tống Nam Thời muốn nói “có thể”, há to miệng lại không phát ra tiếng, khụ một tiếng, lúc này mới bình tĩnh nói: “Được.”
Vân Chỉ Phong lại quay về, nhận cây trâm trong tay Tống Nam Thời, khoa tay múa chân nhẹ nhàng cài trâm vào búi tóc nàng.
Tua rủ xuống rung lên leng keng.
Vân Chỉ Phong theo bản năng muốn vuốt tua một cái, bàn tay đưa đến một nửa đột nhiên ý thức được mình đang làm gì, vội vàng thu tay về, nói: “Ta đi trước đây.”
Hắn chỉ cảm thấy mình càn rỡ, vội vàng rời đi mà không dám nhìn vẻ mặt của Tống Nam Thời.
Tống Nam Thời nhìn bóng dáng hắn, một lúc lâu không phục hồi tinh thần lại.
Nàng chạm vào cây trâm vừa cài lên theo bản năng.
Tua rủ xuống rung leng keng.
Vừa rồi... Vân Chỉ Phong muốn làm gì?
Nàng vội vàng hít sâu một hơi, ép mình đừng nghĩ nhiều.
Nhưng có một số việc không phải không nghĩ nhiều thì không xảy ra.
Ví dụ như, nàng gần như không nhận quà của người khác.
Nhưng lần đầu tiên đưa nàng lễ vật chính là Vân Chỉ Phong, lần thứ hai, cũng là hắn.
Nàng ngây ra nhìn bên ngoài xuất thần, thấy nhị sư tỷ không biết khi nào đi đến.
Tầm mắt nàng ấy liếc qua Tống Nam Thời, đột nhiên khựng lại.
Ngay sau đó nhị sư tỷ lập tức nói: “Sư muội, cây trâm này của muội...”
Tống Nam Thời dừng lại, thành thật trả lời: “Vân Chỉ Phong đưa muội.”
Thấy nhị sư tỷ hít ngược một hơi khí lạnh, trên mặt lập tức lộ ra vẻ rối rắm lại mừng như điên.
Tống Nam Thời: “??”
Phản ứng cảm xúc của muội còn chưa lớn vậy, tỷ kích động cái gì?
Nàng đầy mơ hồ nhìn nhị sư tỷ vui vẻ nhảy cẫng lên tại chỗ, đột nhiên lại hoang mang nói: “Nhưng mà Vân Chỉ Phong nhặt được tiền à?”
Tống Nam Thời giật mình, hỏi lại: “Vì sao lại nói vậy?”
Nhị sư tỷ nói thẳng: “Muội có biết cây trâm này bao nhiêu linh thạch không?”
Tống Nam Thời lắc đầu.
Nhị sư tỷ thần bí cho nàng một con số.
Tống Nam Thời: “!!!”
Lần này, đổi thành nàng hít ngược một hơi khí lạnh.
Giờ phút này, trong đầu nàng đột nhiên hiện lên một câu.
- đàn ông phá của.
Chư Tụ còn đang nói: “Hắn dám mua pháp khí đắt vậy, thì phải nhặt được bao nhiêu linh thạch chứ? Có thể mua mà không chớp mắt, trên tay ít nhất cũng phải có mười mấy vạn linh thạch đấy! Hítttttt! Hắn nhặt tiền hay là cướp tiền trang thế!”
Tống Nam Thời không nghe thấy gì cả, nàng chỉ nghe thấy “Mười mấy vạn linh thạch”.
Giờ phút này, nàng đột nhiên cảm thấy, Vân Chỉ Phong này làm người ta động tâm như vậy.
...
Tống Nam Thời động tâm như vậy suốt một ngày, nhưng Vân Chỉ Phong như là sợ bị người ta nói “Không quản gia”, chạy mất bóng, căn bản chưa cho Tống Nam Thời bất kỳ cơ hội nào để tỏ vẻ.
Thế gia bên kia cũng rất bình tĩnh, bình tĩnh đến quỷ dị.
Đã không có hoảng loạn sau khi Ngung Điểu bị giấu kín đột nhiên bạo động, cũng không thử bọn họ.
Vì thế đêm đó, Tống Nam Thời ôm hai tầng rối rắm với thế gia và Vân Chỉ Phong đi vào giấc ngủ.
Đương nhiên ngủ không ngon.
Cho nên khi nàng đột nhiên bừng tỉnh ở trong mộng, trong không khí truyền đến tiếng kêu như có như không kia, vậy mà khiến nàng không phân rõ rốt cuộc đây là cảnh trong mơ hay là hiện thực trong khoảng thời gian ngắn.
Yú…
Tống Nam Thời đột nhiên run lên, hoàn toàn tỉnh táo lại.
Âm thanh này...
Tống Nam Thời bật dậy, vội vàng xỏ áo ngoài vào rồi chạy đến trong viện, cao giọng gọi: “Dậy cả đi!”
Nàng vừa dứt lời, Vân Chỉ Phong và Giang Tịch đã một trước một sau đi ra khỏi phòng, hiển nhiên cũng tỉnh gần như cùng lúc với nàng.
Phòng của những người khác cũng lục tục sáng đèn.
Vân Chỉ Phong đứng ở trong viện không trăng không sao, nhíu mày nói: “Là tiếng Ngung Điểu kêu. Sao lại nghe được tiếng Ngung Điểu trong thành Trung Châu?”
Tống Nam Thời hít sâu một hơi: “Rất hiển nhiên, lại có Ngung Điểu vào thành.”
Nàng vừa dứt lời, lại một tiếng Ngung Điểu kêu truyền đến, hướng hoàn toàn trái ngược với tiếng vừa rồi, âm sắc cũng không giống nhau.
Còn không chỉ có một con!
Hiện tại không chỉ một con Ngung Điểu vào thành, nghĩ là biết sẽ xảy ra chuyện gì.
Nếu không có người nhúng tay thì hiện giờ thành Trung Châu chính là một hộp thịt bị mở ra, tùy ý người khác xâu xé, không có chút phòng bị nào.
Tống Nam Thời không biết đám Ngung Điểu vào thành rốt cuộc là do Ngung Điểu ở Tứ Tàng Sơn đã không còn đồ ăn, nhắm chuẩn trường săn giết thành Trung Châu này hay là thế gia Trung Châu lại một lần thử bọn họ.
Nhưng nàng không đánh cuộc nổi.
Nàng thậm chí không kịp chờ những người khác, nói luôn: “Không chỉ một con, chia nhau hành động. Đừng để Ngung Điểu xuống đất!”
Vừa dứt lời, nàng ném mệnh bàn bay ra ngoài.
Giang Tịch muốn cản nàng lại theo bản năng: “Sư muội...”
Vân Chỉ Phong đè tay hắn lại: “Chúng ta đến chỗ khác, không chỉ có một con Ngung Điểu.”
Chư Tụ đi ra không khỏi hỏi: “Vậy sư muội...”
Vân Chỉ Phong nói thẳng: “Ta tin nàng.”
Hắn nhìn mọi người lục tục bừng tỉnh một vòng, trầm giọng nói: “Hiện tại, đi ngăn chúng nó trước.”
...
Phủ Thành chủ.
Từ ngày ấy phủ Thành chủ bị đập sập, Quỷ Khanh đã nhanh chóng tổ chức nhân thủ trùng kiến phủ Thành chủ.
Mà nay tuy rằng chỉ qua mấy ngày, nhưng dưới hiệu suất của Tu Chân Giới, phủ Thành chủ này đã xây lên hơn một nửa.
Quỷ Khanh ở ngay phòng duy nhất không sập lúc trước.
À, còn có cả Quyết Minh Tử.
Lúc Ngung Điểu vào thành, Quyết Minh Tử như có cảm giác nhìn thoáng qua, hỏi: “Ngươi làm?”
Quỷ Khanh ngồi xếp bằng ở đệm hương bồ, khẽ cười nói: “Đám thế gia kia dông dài, không biết khi nào mới có thể dẫn bọn họ vào bàn cờ. Nếu ta không ra tay, sợ là lại phải chờ.”
Quyết Minh Tử cười lạnh: “Ngươi không sợ Tống Nam Thời đoán được trên đầu ngươi à?”
Quỷ Khanh trả lời lại một cách mỉa mai: “Hiện tại ta chỉ mới gặp bọn họ một lần. Cho dù bọn họ đoán, cũng nên đoán là có phải Ngung Điểu ở Tứ Tàng Sơn bắt đầu coi thành Trung Châu làm đồ ăn không. Sao ta đây phải sợ đầu sợ đuôi?”
Nói xong, hắn ta khẽ cười một tiếng, nói: “Bây giờ ta đã hiểu sao lúc trước ngươi thất bại rồi. Lúc trước chúng ta cùng ra, sao ta không phát hiện ngươi nhát gan như vậy?”
Quyết Minh Tử cười lạnh: “Ngươi không nhát gan. Ngươi sập một phát cả tòa nhà mười vạn linh thạch, rộng lượng cỡ nào chứ! Mà nay ngươi một lần nữa xây nhà lại tốn không ít tiền. Ta muốn nhìn xem nhà của ngươi còn có thể chịu được bao lâu!”
Quỷ Khanh không để bụng: “Ngươi thật sự cho rằng ta sẽ ngã hai lần ở một chỗ à?”
Lần này hắn ta cố tình để quỹ đạo hành động của Ngung Điểu rời xa phủ Thành chủ!
Hắn ta rất tự tin với bản thân!
...
Tống Nam Thời tìm tiếng chim như có như không trong không khí, một hơi đuổi theo ra nửa tòa thành.
Mãi đến khi nàng nhìn thấy một con Ngung Điểu cực lớn ngậm một tiểu cô nương bảy tám tuổi từ một khu tụ tập trong thành bay lên trời.
Tiểu cô nương sợ tới mức không kêu nổi, mà trên đường phố truyền đến tiếng mở cửa sổ mơ hồ rồi nhanh chóng bị đóng lại, không ít người đều bị bừng tỉnh, lại không dám đốt đèn, càng đừng nói ra cửa nhìn một cái.
Chỉ có một hai người gan lớn không đành lòng, cắn răng ra cửa, lại túm chặt đôi cha mẹ đuổi theo, hạ giọng nói: “Đừng qua! Đây là chim lớn ngày ấy đập sập phủ Thành chủ! Là hung thú! Các ngươi không muốn sống nữa à!”
Cha mẹ trẻ không nghe, chỉ khóc hô: “Con ơi!”
Sinh vật bị bọn họ coi thành chuyện lạ thậm chí là chuyện đùa truyền bá đã nhiều ngày thật sự xuất hiện ở trước mắt mọi người.
Không ai cười được.
Tống Nam Thời nhìn tất cả, lạnh mặt, lập tức chặn trên đường bay của Ngung Điểu.
Bên trong bóng đêm yên tĩnh đến gần như không có người nào dám phát ra âm thanh, Tống Nam Thời nâng mệnh bàn lên, giọng không nhẹ cũng không nặng.
“Tốn Vi Phong.”
“Ly Vi Hỏa.”
Lửa mạnh cuốn lấy cánh Ngung Điểu, Tốn Phong mềm nhẹ tiếp được tiểu cô nương bị Ngung Điểu ném ra sau khi bị đau, như một cơn gió mát đưa đến trước mặt đôi cha mẹ kia.
Đôi cha mẹ ngây người, sau một lát mới ôm chặt lấy con mình như điên rồi.
Giọng Tống Nam Thời truyền vào trong tai bọn họ.
“Về đi.”
Đôi cha mẹ dập mạnh đầu về phía Tống Nam Thời, ôm con về nhà, đóng chặt cửa lại.
Mà lúc này, tình huống của Tống Nam Thời cũng không lạc quan.
Ngung Điểu kia lớn hơn phần lớn Ngưng Điểu mà nàng đã gặp ở Tứ Tàng Sơn.
Tống Nam Thời không biết rốt cuộc là Ngung Điểu ở Tứ Tàng Sơn khá mạnh rồi mới dám lại đây, hay là... đã có người nuôi chúng nó đến lớn như vậy.
Ngung Điểu rất nhanh tránh thoát Ly Hỏa của Tống Nam Thời. Lần này Tống Nam Thời hết sức chăm chú, trực tiếp mở ra kỹ năng mới mình còn chưa quá thuần thục ứng phó Ngung Điểu, ở trong chiến đấu tiên đoán động tác tiếp theo của đối thủ.
Mà không biết là năng lực của nàng mạnh hơn hay là thế nào, nàng ở bên trong chiến đấu thậm chí không chỉ thấy được động tác tiếp theo của Ngung Điểu mà còn thấy được Vân Chỉ Phong đang đánh với một con Ngung Điểu hình thể lớn hơn nữa, thấy được tu sĩ trong thành bị bừng tỉnh sơ tán đám người, thấy được thế gia kinh hoảng thất thố.
Đám Ngung Điểu này hiển nhiên cũng làm bọn họ bất ngờ.
Tống Nam Thời thu lại tinh thần, hiện tại nàng đã không trông cậy vào thế gia, chỉ có thể chờ mong lần này Ngung Điểu có thể ít một chút, mà bọn họ có thể ngăn nhiều một chút.
Ngung Điểu trước mặt Tống Nam Thời rõ ràng mất đi ưu thế sau khi nàng bắt đầu “Tiên đoán”.
Nhưng Tống Nam Thời vẫn cảm thấy bó tay bó chân, bởi vì mục đích của nàng không phải thắng, mà là không thể để đám thú này xuống đất.
Nàng muốn cản Ngung Điểu, càng muốn bảo vệ người.
Trong thành này, có chỗ nào có thể làm nàng không hề cố kỵ thi triển quyền cước không nhỉ?
Nàng vừa nghĩ như vậy, trông giây lát, bên trong quẻ bói tiên đoán, nàng đột nhiên nhìn thấy mình đang túm lấy cánh con Ngung Điểu trước mắt, hung hăng, không hề cố kỵ đập về phía mặt đất.
Trước mắt Tống Nam Thời đột nhiên sáng ngời!
Ngay sau đó, nàng gần như có mục đích dẫn Ngung Điểu kia về phía Tây Nam.
Dọc theo đường đi dân cư dần dần thưa thớt, mãi đến khi Tống Nam Thời thấy được một tòa nhà chiếm diện tích rất rộng. Tòa nhà kia còn một nửa là phế tích, một nửa là phòng ốc vừa xây.
Giống như đúc trong quẻ bói của nàng.
Vì thế khi nhìn thấy phế tích kia, Tống Nam Thời cảm thấy vô cùng thân thiết.
Phủ Thành chủ.
Bạn cũ!
Đập xong dễ nói! Cảm xúc lên cao! Đến rồi lại muốn tới!
Nếu đã đập một lần, nói vậy, Thành chủ đại nhân cũng không ngại có lần hai lần ba nhỉ?
Tống Nam Thời nghĩ như vậy rồi nắm cánh Ngung Điểu lên hung hăng đập về phía phủ Thành chủ giống như đúc trong quẻ bói của nàng.
“Ầm!”
Một tiếng vang lớn chấn động đất trời.
Trong nháy mắt này, Tống Nam Thời chỉ cảm thấy thoải mái sảng khoái.
Vì thế, trong phủ Thành chủ, Quỷ Khanh đang tự tin nói tuyệt đối sẽ không có lần thứ hai với Quyết Minh Tử nghe được một tiếng quen thuộc, gần như lập tức làm nhức thịt người ta.
“Ầm!”
Tiếng cấp dưới khóc trời gào đất vang lên: “Thành chủ! Không tốt rồi! Phủ Thành chủ của chúng ta lại bị người ta đập!”
Thành chủ: “...”
Quyết Minh Tử buồn bã nói: “Sẽ không có lần thứ hai.”
Thành chủ Quỷ Khanh phun thẳng ra một ngụm máu!
Mà bên kia, đám người Giang Tịch đang khổ chiến với Ngung Điểu nghe âm thanh đó cũng sôi nổi nhìn về phía này.
Liễu lão nhân ngoi đầu: “Tam sư muội của ngươi đó. Nàng tìm được chỗ có thể đánh không bó tay bó chân rồi à?”
“Đi, đi, đi! Chúng ta cũng đến đó!”
Bình luận truyện