Chương 17: Với Tống Cẩn Hành, phải dùng thuốc mạnh một chút mới được! (2)
P1 – Chương 17: Với Tống Cẩn Hành, phải dùng thuốc mạnh một chút mới được! (2)
'Sao hở? Chẳng lẽ muốn em gọi Chân Chân là em gái sao?' Lạc Tư cười cười nhìn hắn, 'Thế nào hở? Vai vế này không nhỏ phải không? Cho nên, đừng có rối rắm vấn đề tuổi tác nữa. Chênh lệch mười ba tuổi thì có sao đâu? Em tin tưởng, với thể lực của anh, cho dù là năm mươi tuổi vẫn còn đủ để thỏa mãn đối phương.'
'Còn nói bậy bạ nữa, có tin tôi bóp chết cậu không?' Tống Cẩn Hành hung hăng nói.
'Có bóp chết em cũng vô cùng. Nếu như anh không cần Chân Chân, em ra tay đó nha. Dù sao bọn em cũng không có quan hệ máu mủ gì, cô nhóc kia lại ngoan hiền như vậy, nghe lời như vậy, cưới về nhà giống như nuôi một vật cưng vậy, còn ở trên giường...'
Lời của Lạc Tư còn chưa nói hết thì cổ họng đã bị bàn tay to của Tống Cẩn Hành siết chặt đến nói không nên lời, 'Đem những thứ rác rưởi trong đầu cậu dọn dẹp sạch sẽ cho tôi rồi cút ngay!'
Hừm, tên tiểu tử này, cái tốt không học cái xấu ngược lại học được rất nhiều! Cách nói chuyện càng lúc càng vô lại giống như tên Bách Thiếu Khuynh kia! Chết tiệt!
'Dùng sức như vậy, định bóp cổ em chết thật sao?' Nghe Lạc Tư kêu oai oái, Tống Cẩn Hành hơi thả lỏng tay, thấy vậy Lạc thiếu gia vội vàng nhảy xuống ghế, 'Không đùa với anh nữa, em về trước, anh từ từ uống đi!'
Nói rồi Lạc thiếu gia phủi mông chạy mất!
Lạc Tư đi rồi, Tống Cẩn Hành uống thêm mấy ly nữa, đầu óc dần có chút choáng váng nhưng bóng hình của cô gái nhỏ kia vẫn như cũ rất rõ ràng trong đầu hắn...
Hắn nhớ gương mặt xinh đẹp như thiên sứ của cô, nhớ ánh mắt ngập đầy hơi nước của cô, nhớ đôi môi vừa mềm vừa ngọt, nhớ cảnh tượng cô ngủ trên giường mình, vẻ điềm tĩnh và ngọt ngào đó, nhỏ nhắn và yêu kiều đó, nếu như được hắn ôm vào lòng, áp dưới thân, để hắn tùy ý thưởng thức và chà đạp...
Chết tiệt! Rốt cuộc là trong đầu ai chứa đầy những thứ rác rưởi đây?
Thế mà hắn còn hết lần này đến lần khác dám lừa mình dối người, nói bản thân chỉ có tình cảm anh em với cô mà thôi sao? Nào có người anh trai nào cứ không ngừng có những suy nghĩ không an phận với em gái mình đâu chứ?
Biến thái! Thật là đủ biến thái rồi!
Tình yêu mà cô muốn, hắn thật sự có thể cho sao? Tống Cẩn Hành hắn trước giờ không cùng bất cứ cô gái nào nói chuyện yêu đương, đối với hắn mà nói, có phụ nữ chẳng qua là vì thân thể cần.
Hắn đối với cô sản sinh dục vọng, điều này chỉ có thể chứng minh là cô thật sự trưởng thành rồi! Thân thể cô đủ quyến rũ để câu dẫn một người đàn ông trưởng thành, chỉ đơn giản vậy thôi.
Chết tiệt! Chết tiệt!
Hắn rủa thầm mấy tiếng liền. Tống Cẩn Hành, rốt cuộc mày đang suy nghĩ những thứ quỷ quái gì vậy?
Hắn thật sự quá lâu không chạm đến phụ nữ rồi, sự đói khát của thân thể đã vượt quá mức mà hắn có thể khống chế. Cho nên tối nay hắn phải tìm một đối tượng để phát tiết một chút mới được.
Cô gái trưa nay George tìm cho hắn hắn không muốn nữa, nhưng ở những nơi như quán bar này trước giờ luôn là chỗ cho đàn ông tìm vui, từ sau khi Lạc Tư rời đi, ít nhất cũng đã có năm cô gái đến muốn bắt chuyện với hắn, mỗi một người đều xinh đẹp quyến rũ, thân hình nóng bỏng, nói chuyện lớn mật, vừa nhìn đã biết là thường xuyên đến những nơi như thế này.
Cuối cùng, Tống Cẩn Hành cũng không biết mình đã uống bao nhiêu rượu, đầu óc hỗn loạn dẫn theo một cô gái rời đi, hai người vừa vào đến thang máy để lên phòng trên tầng cao nhất thì cô gái đã đã ôm hắn hôn nồng nhiệt. Cô gái kia rất quyến rũ, rất nhiệt tình, rất nóng bỏng mà cũng rất lão luyện, hôn hắn một cách đầy kỹ xảo và dụ hoặc nhưng đáng chết là hắn lại không có chút phản ứng nào, trong đầu bất tri bất giác lại hiện lên gương mặt nhỏ nhắn ướt đẫm nước mắt của cô...
Chết tiệt! Chết tiệt! Chết tiệt! Tống Cẩn Hành không ngừng mắng bản thân, đôi tay lại vô thức đẩy cô gái kia ra.
Hứng thú của cô gái bị khơi dậy, dù bị đẩy ra nhưng không chịu bỏ cuộc, lại lần nữa tiến đến ôm hắn nhưng bị Tống Cẩn Hành kiên quyết đẩy ra, 'Biến!', hắn quát. Cô gái cũng không phải dạng vừa, nghe vậy lập tức trở mặt, vung tay định cho hắn một cái tát nhưng bị hắn dùng sức đẩy ra, lực đạo mạnh đến nỗi cả thân hình cô trực tiếp đụng vào vách của thang máy...
Vừa lúc này thang máy lên đến tầng trên cùng, khi cửa mở ra, Tống Cẩn Hành chẳng buồn để ý đến cô gái mà đi thẳng ra ngoài, nhìn theo bóng hắn, cô gái bực dọc mắng liền mấy câu thô tục...
Tống Cẩn Hành hoàn toàn không để ý, hắn đi thẳng đến gian phòng vừa nãy đăng ký, quẹt thẻ, mở cửa, tiến vào, đóng lại, một loạt động tác liền mạch lưu loát, không có một tia do dự.
Một đêm này, một mình hắn nằm trên chiếc giường lớn của khách sạn thật lâu vẫn không có cách nào ngủ được.
Hắn cảm thấy mình sắp điên rồi! Dục vọng cứ như một ngọn lửa không ngừng cháy rừng rực trong người hắn, thiêu đốt cả thân thể lẫn lý trí của hắn...
Không biết nằm bao lâu, cuối cùng hắn loạng choạng ngồi dậy, xuống giường đi vào phòng tắm nước lạnh!
***
Hai ngày sau một tin tức đặc biệt "Vị tiểu thư nhỏ nhất của nhà họ Phạm sắp đính hôn với con trai duy nhất của một nghị viên chính phủ Anh" xuất hiện trên các tờ báo lớn lập tức gây chấn động cả xã hội thượng lưu Luân Đôn.
Tất cả những phương tiện truyền thông lập tức tập trung hết sức chú ý vào tin tức này, trước khi người đại diện của hai gia đình mở họp báo để chính thức bày tỏ ý kiến, toàn soạn báo nào cũng đều muốn có được tin tức đặc biệt để có thể thu hút sự chú ý của công chúng hơn.
Cho nên mới sáng sớm khi tin tức kia lan truyền ra, vùng phụ cận của tập đoàn Phạm thị gần như bị vây kín bởi các ký giả và phóng viên truyền hình, dù sao nơi ở riêng của hai gia đình, nhất là nhà họ Phạm không cho phép bất kỳ người lạ nào xâm nhập, nhất là ký giả của giới truyền thông cho nên họ chỉ có thể tập trung ở khu vực phụ cận của tập đoàn Phạm thị hy vọng có thể đào bới được tin tức mới nhất có liên quan đến tin tức trọng đại kia.
Lúc Giang Tâm Đóa ngồi xe của nhà họ Phạm đến dưới lầu của tập đoàn Phạm thị, nếu như không có những vệ sĩ hộ tống, cô căn bản là không có cách nào tiến vào.
Ký giả có quyền đến tìm hiểu thông tin, bất kỳ ai cũng không có quyền đuổi họ đi cho nên chỉ đành giả vờ như không nghe không biết.
Vào đến văn phòng tổng tài ở tầng trên cùng, Phạm Trọng Nam đang bận rộn xử lý công sự, thấy cô hắn buông văn kiện trên tay xuống, 'Sao em lại đến đây?'
'Tại sao Sara lại cho công bố tin tức như vậy? Chân Chân đồng ý rồi sao?' Giang Tâm Đóa đi đến bên cạnh chồng, trong mắt tràn đầy nghi vấn.
Sáng nay cô xem tin tức mới biết có chuyện đính hôn này nhưng chuyện này cô chưa từng nghe Phạm Trọng Nam nhắc đến. Trong nỗi ngạc nhiên tột đỉnh, Giang Tâm Đóa gọi điện thoại cho Sara muốn xác nhận một chút, nhưng sau khi nghe câu hỏi của cô, Phạm Uyển Viện không thừa nhận cũng không phủ nhận, chỉ nói mình rất bận, bảo lát nữa có thời gian sẽ gọi điện thoại lại cho cô còn điện thoại của Chân Chân thì lại không liên lạc được cho nên cô chỉ đành đến đây tìm hắn thương lượng.
'Sara là người phát ngôn của nhà họ Phạm, cô ấy là như vậy nhất định là có nguyên nhân riêng của mình. Em không cần phải lo, sẽ không có chuyện gì đâu.' Phạm Trọng Nam nói một cách lơ đễnh rồi ra hiệu cho cô đi đến ngồi lên đùi mình. Giang Tâm Đóa trừng hắn dự định không thèm để ý đến hắn nhưng Phạm Trọng Nam đã đưa tay kéo cô vào lòng khiến cô không còn cách lựa chọn nào khác.
'Đây là công ty!' Cô thấp giọng quát.
'Vậy thì thế nào?' Hắn vẫn không chút để tâm.
Cô đối với hành vi càn rỡ của hắn sớm đã không có cách. Thì ra người ta nói không sai chút nào, người đàn ông bình thường trước mặt người ngoài càng đạo mạo nghiêm túc bao nhiêu thì khi đối diện với người phụ nữ mà mình yêu thương mới càng thả lỏng bấy nhiêu.
Người khác muốn nhìn bộ dạng càn rỡ này của hắn cũng khó mà được!
'Người mà Chân Chân thích là Tống đại ca, hôn sự này một khi công bố ra rồi, nếu như có gì không hay xảy ra đối với hai nhà đều không tốt.' Người mà Giang Tâm Đóa lo lắng nhất đương nhiên vẫn là Chân Chân.
Bình luận truyện